Vụ án thứ sáu Điều tra về nội gián
Thiên đường không phải là vườn nhà tôi, sau khi rơi lệ và tan nát cõi lòng, tôi phải trở về nhân gian
Emily Brandt
Lời dẫn
Sau buổi trưa, trên sườn núi nhỏ xa xa có một bóng người xiêu xiêu, đó là của một người đàn ông đeo kính đen. Anh ta đi một đôi giày leo núi, vai đeo một chiếc ba lô hai quai căng phồng, tay cầm một chai Uytski, nhìn thì thấy có vẻ giống với một khách du lịch ba lô từ nơi xa đến.
Đột nhiên, người đàn ông bất ngờ ngã xuống bất động ngay lập tức.
Cảnh tượng này được một ông già chăn bò nhìn thấy. Ông già thận trọng đến gần người đàn ông đó, phát hiện ra người đàn ông ấy nhắm nghiền hai mắt, dù cho gọi thế nào cũng không trả lời. Ông già run rẩy đưa tay lên mũi, rồi kêu lên: “Ôi mẹ ơi, hình như người này chết rồi?!”
Sau đó, Khương Vân Phàm lần theo manh mối của người nằm vùng đã khám phá ra một vụ trọng án từ cái chết của vị khách du lịch ba lô có liên quan đến nhân dân hai nước, thậm chí khiến cho nhân dân hai nước căm phẫn.
Các thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt vai mang trọng trách, không ai có thể ngờ được rằng, cái người đã giúp đỡ họ cuối cùng phá xong vụ án lại chính là người đó.
Cái chết lạ lùng
Sau buổi trưa dài, ánh mặt trời càng trở nên gay gắt. Ông cụ già đội mũ rơm đi sau hai con bò, thong thả từ con đường nhỏ êm đềm của một thôn làng đi tới. Gió thổi qua những cánh đồng khiến cỏ cây xào xạc, tiếng suối róc rách giữa rừng cây như đang thì thầm kể chuyện. Ông cụ khẽ ngân nga một câu hát, tay cầm một chiếc roi tre, lùa bò ra ăn cỏ. Hai con bò rống lên một vài tiếng rồi chạy về phía trước.
Ông cụ mới chỉ đi được mấy bước, bàn chân chợt có cảm giác rất mềm mại, tiếp đó mũi ngửi thấy một mùi hôi nồng, ông chau mày, cúi đầu nhìn xuống bãi phân bò dưới chân, bất giác làu bàu vì đã gặp đen đủi. Đang định tìm cách để trừng trị những con bò phóng uế bừa bãi, quay lại nhìn thì thấy chúng đã chạy tới gần sườn núi và đang đưa mõm ngặm những bụi cỏ non.
Cũng đúng lúc ấy, ông cụ nhìn thấy có bóng người trên sườn núi phía xa xa. Người đàn ông ấy đeo chiếc kính đen, vai khoác một chiếc ba lô hai quai căng phồng, tay cầm một chai Uytsky, vừa uống vừa hát. Nhưng chỉ mấy phút sau, người đàn ông ấy bất ngờ ngã xuống và bất động ngay lập tức.
Ông cụ già lấy làm lạ, bèn thận trọng đến gần người ấy và nhận thấy anh ta đã nhắm nghiền mắt nên cất tiếng gọi: “Này, cậu, cậu không sao đấy chứ? Cậu say à? Có cần vào trong làng nghỉ một lúc không?”
Không có tiếng trả lời. Cho dù ông cụ già nói gì thì người ấy cũng vẫn cứ nằm yên.
Ông cụ già run rẩy đưa tay đến gần mũi để thử rồi kêu to: “Ôi mẹ ơi, hình như anh ta chết rồi?!”
Ông không thể tin được là người ta có thể bất ngờ ngã xuống rồi chết ngay như vậy nên lại đưa tay lên mũi anh ta thử lần nữa, trong lòng thì rối bời. Lúc này, ngoài hai con bò chỉ còn lại một mình ông, không biết người ta có nghĩ là mình giết anh ta không?
Nhân lúc thấy xung quanh không có ai, ông cụ già bèn co chân bỏ chạy về làng bỏ mặc cả những con bò. Tới một gốc cây cổ thụ, ông hổn hển ngồi xuống, hai tay cứ xoa vào nhau, trong lòng cứ nghĩ mãi xem có nên báo cho cảnh sát biết không.
Một hồi lâu sau, ông đứng dậy, đi tới một quán bán hàng tạp hóa, cầm chiếc điện thoại bàn lên, bấm số rồi gọi: “A lô, xin chào. Tôi phát hiện ra một xác người ở bãi cỏ thôn Đóa, đề nghị các anh nhanh chóng đến xử lí!”
Nói xong, ông đặt ngay chiếc điện thoại xuống, ngồi ở cửa hàng tạp hóa, mồ hôi túa ra khắp người.
Ở đầu dây bên kia, Lục Minh Phi khác gì bị tát cho một cái, tai cứ ù lên. Sau khi định thần lại, anh lập tức thông báo cho ba thành viên khác của Tổ Chuyên án Đặc biệt và Đội cảnh sát hình sự rồi cùng họ nhanh chóng lái xe đến thôn Đóa.
Trước khi cảnh sát đến, trên bãi cỏ của thôn Đóa, ngoài hai con bò còn có rất nhiều người dân trong thôn xúm xít xem. Họ đứng cách chỗ người khách ba lô nằm chừng ba mét, một vài người lớn có ý che mắt bọn trẻ con, để chúng không nhìn thấy cảnh tượng ấy. Từ ánh mắt hoảng hốt của những người dân thì thấy, có vẻ họ rất sợ…
Đội cảnh sát hình sự vừa xuống xe, lập tức phong tỏa hiện trường, thế là những người dân trong thôn chỉ còn biết đứng bên ngoài nhìn vào. Lục Minh Phi hỏi một lượt dân làng, ai cũng nói không phải mình là người gọi điện báo cho cảnh sát. Đúng lúc đó, một người kêu lên: “Hai con bò kia chẳng phải là của ông Vương hay sao?”
Lục Minh Phi nhìn về phía người nói, rồi bước tới trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, hỏi: “Ông Vương là ai vậy?”
Người đàn ông nhanh nhẹn chỉ về phía ông già đội mũ rơm đứng ở phía sau đám đông: “Ông Vương, ông không cần những con bò nữa à?”
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, thì thấy ông cụ già bỏ chiếc mũ rơm xuống, trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ như có ý trách anh ta nhiều lời. Ông cụ già rẽ đám đông bước lên phía trước, nói: “Tôi chính là người đã gọi điện đến báo cảnh sát. Tên tôi là Vương Quốc Hoa.”
Đường Hàn Vũ bước đến trước mặt ông già, hỏi: “Thưa ông, ông có thể kể lại một cách tỉ mỉ quá trình người này tử vong được không?”
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Vương Quốc Hoa, từ xưa đến nay ông chỉ biết đến việc chăn bò, trồng cây, chưa từng gặp phải hoàn cảnh như thế này bao giờ, nên ông run rẩy nói: “Chị cảnh, cảnh sát, tôi không giết người! Chị phải tin tôi!”
Đường Hàn Vũ dở khóc dở cười, không lẽ hình ảnh cảnh sát trong lòng người dân lại trở nên như vậy? Suy nghĩ một chút, cô tìm cách trấn an ông già: “Ông ơi, ông cứ yên tâm, chúng cháu không nói ông là hung thủ. Chỉ là vì ông là người gọi điện báo án nên ông phải có trách nhiệm phối hợp cùng chúng cháu làm rõ tình hình vụ án thôi.”
Ông cụ già gật đầu: “Có… vấn đề gì các chị cứ hỏi, tôi tuyệt đối sẽ phối hợp với cảnh sát các chị.”
Đường Hàn Vũ bật cười vì vẻ thật thà chất phác của ông cụ, nghe cách ông cụ dùng từ thì biết ông là người từng trải qua rất nhiều gian khổ, nên cô nhẹ nhàng nói: “Vâng, vậy ông hãy nói lại quá trình tử vong của người này ạ.”
Ông cụ già đưa tay lên gãi mái tóc lơ thơ, không biết bắt đầu từ đâu. Ông đưa mắt nhìn những con bò của mình, thế rồi chợt nghĩ ra, đưa tay chỉ vào bãi phân bò cách đó chừng bốn mét, nói: “Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi định dắt bò thả ở bãi cỏ này, tiện thể tản bộ cho tiêu bớt cơm. Kết quả là giẫm phải bãi phân bò. Sau đó, tôi nhìn thấy anh thanh niên ấy vừa uống rượu vừa hát, nhưng tôi không nghe hiểu anh ấy hát gì. Chỉ một lát sau thì tôi nhìn thấy cả người anh ấy đổ xuống đất. Tôi tò mò đi đến, nhưng dù gọi thế nào thì anh ấy cũng không phản ứng. Tôi đưa tay đến gần mũi để thử thì mới biết anh ấy đã tắt thở rồi, tôi sợ quá, vì làm sao người ta lại có thể chết một cách bất ngờ như vậy.”
Đường Hàn Vũ quan sát kĩ vẻ mặt của ông già, ánh mắt ông bình thường, không lảng tránh, lúc nói cũng không có phản ứng gì là cố làm ra vẻ, động tác minh họa về việc đến gần nạn nhân cũng rất chân thực. Bước đầu có thể khẳng định, ông cụ già không nói dối.
“Thưa ông Vương, ông là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân, nên cần phải đến Sở cảnh sát làm xét nghiệm ADN, ông có hiểu trình tự này không ạ? Nếu cuối cùng xác định ông không có liên quan gì đến nạn nhân thì có thể ra về.” Khương Vân Phàm nói một cách rất uyển chuyển.
Vương Quốc Hoa gật đầu với anh: “Hiểu, Vương Quốc Hoa này nhất định ủng hộ công việc của đảng, đã nói là làm.”
Thế là cảnh sát Hà đưa Vương Quốc Hoa đi làm những xét nghiệm có liên quan, còn Lăng Phong thì cầm bút và sổ bắt đầu thực hiện bút lục về hiện trường.
Lúc này, Vu Phong Ngâm khẽ vỗ vào má của nạn nhân. Mấy giây sau, trên mặt của nạn nhân xuất hiện một vài vết tím đen, cô bèn phân tích: “Nạn nhân đã tử vong do một chất độc mạn tính, loại chất độc này không màu, không mùi vị, nhưng nếu kết hợp với loại rượu mạnh đưa vào cơ thể, cùng với việc đi bộ dài thì nó sẽ tự động phát huy tác dụng, nó lập tức tấn công vào tim và các cơ quan lớn trong cơ thể, dẫn tới nhồi máu cơ tim và tử vong một cách lạ lùng. Rất có khả năng anh ta đã bị đầu độc nhưng lại không hề biết và vẫn uống rượu.”
Lục Minh Phi cảm thấy không thể tin nổi, bèn chất vấn: “Ma nữ Vu, cô không lừa tôi đấy chứ? Trên đời này có chuyện đó thật à? Rõ ràng là hai thứ chẳng có liên quan gì đến nhau mà lại có thể giết chết người?”
Vu Phong Ngâm lườm Lục Minh Phi một cái: “Đội trưởng Lục, lúc thường bảo anh chịu khó đọc sách đi, nhưng anh không chịu nghe. Điều này trong pháp y học được gọi là cơ chế kết hợp độc dược, giữa vật chất với nhau có tính cộng hưởng và tính bài trừ. Chuyện này cũng giống như việc người nào đó ăn thức ăn dầu mỡ rồi lại lập tức uống nước đá thì bị đau bụng đi ngoài, về nguyên lí cơ bản giống như nhau, chỉ là sự biến đổi về chất mà thôi.”
Nói xong, Vu Phong Ngâm phân công các đồng nghiệp trong Đội cảnh sát hình sự thu dọn xác chết, sau đó nhìn Lăng Phong một hồi: “Anh về phòng thí nghiệm với tôi, tôi cần có người hỗ trợ khi giải phẫu xác chết. Tổ trưởng, cho tôi mượn người nhé!”
Đường Hàn Vũ quay lại thì bắt gặp cái nhìn ấm áp của Vu Phong Ngâm, cái cô này cũng thật là, dường như cô ấy sợ thế giới này không đủ chuyện phức tạp hay sao ấy!
Vương Quốc Hoa và xác của nạn nhân đều đã được đưa đi, chẳng còn gì để xem nữa nên dân làng cũng lần lượt ra về.
Khương Vân Phàm thì vẫn ngồi trên bãi cỏ, tay ôm chiếc ba lô của nạn nhân, rồi mở ra xem, trong đó có rất nhiều đồ vật. Ngoài quần áo để thay còn có cả dây thừng dùng khi leo núi, đèn pin, khẩu trang, bình nước nóng và chai rượu.
Khi đã lôi gần hết đồ trong ba lô ra thì tay anh chạm vào một chiếc ví, bên trong đó có giấy chứng minh thư của mấy phụ nữ tuổi đời từ mười đến ba mươi.
Nạn nhân giữ nhiều chứng minh thư của người khác như vậy làm gì nhỉ? Thế còn chứng minh thư của nạn nhân đâu?
Vẻ mặt của Khương vân Phàm lúc đó rất sửng sốt, anh cảm thấy ở đây có gì đó khác thường. Anh lại đưa tay vào tiếp tục lục tìm trong ba lô, trong ví không có tiền mặt, mà chỉ có một tờ phiếu giảm giá ở khách sạn và mấy tấm hộ chiếu. Nhưng ảnh và tên trên hộ chiếu toàn là của phụ nữ, duy nhất không thấy chứng minh thư và hộ chiếu của đàn ông.
“Lạ thật, sao nạn nhân lại chỉ giữ chứng minh thư và hộ chiếu của phụ nữ?” Lục Minh Phi bất ngờ lên tiếng.
Đề phòng để sót mất manh mối, Khương Vân Phàm dốc hết các thứ lặt vặt trong ba lô ra, rồi kiểm tra các ngăn bên trong xem có bị rách không, kết quả sờ thấy một chiếc di động, nhìn vết mòn trên mép của chiếc di động thì thấy có lẽ nạn nhân đã dùng nó từ lâu rồi. Anh mở di động ra, rồi cẩn thận lục xem nhật kí cuộc gọi, và cố nhớ số lần gọi của từng người trong đó cũng như thời gian nói chuyện.
“Đội trưởng Lục, anh đưa người tới các thôn làng gần đây điều tra xem có phụ nữ và trẻ con mất tích hoặc là có thêm người lạ không. Nhớ là phải điều tra lần lượt và thật kĩ vào. Vụ án này không hề đơn giản đâu.” Khương Vân Phàm nói với vẻ lo lắng.
Lần đầu tiên Lục Minh Phi thấy Khương Vân Phàm như vậy, nên cũng gật đầu với vẻ nghiêm nghị rồi dẫn theo mấy cảnh sát hình sự chuẩn bị đi xuống các thôn làng. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy cảnh sát Hà dẫn ông già chăn bò Vương Quốc Hoa đang đi về phía mình.
“Đội trưởng Lục, chúng tôi đã đưa ông ấy đi làm xét nghiệm ADN rồi. Nhưng pháp y Vu nói là nhanh nhất thì cũng phải đến tối mới có kết quả.”
“Anh về đúng lúc lắm, đi cùng chúng tôi tới các thôn làng gần đây điều tra xem có người mất tích hay thêm người một cách khác thường không.”
Cảnh sát Hà gật đầu, giao Vương Quốc Hoa cho cảnh sát khác trông coi, nhưng Vương Quốc Hoa giữ lấy cánh tay của Lục Minh Phi, vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở lời, điệu bộ rất lúng túng. Ông kéo Lục Minh Phi tới chỗ không có người, rồi khẽ nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi có chuyện này không biết có nên nói hay không.”
Lục Minh Phi cảm thấy Vương Quốc Hoa biết chuyện gì đó, chỉ có điều đang phải cân nhắc, nên anh nói: “Ông cứ nói đi, cháu sẽ giữ bí mật cho ông.”
“Trước đây một thời gian, tôi nghe nói trong thôn có trẻ em bị mất tích, nghi là bị người khác bắt cóc.”
“Vậy sao lại không đi báo cảnh sát? Cháu biết rồi, chắc mọi người cảm thấy cảnh sát không xử lí được, đúng không?”
“Có, báo rồi đấy chứ, nhưng đồn cảnh sát không điều tra được gì. Thật ra, chuyện trong thôn mất trẻ không phải là chuyện ngày một ngày hai gì, nhiều cha mẹ chỉ còn biết tự mình đi tìm con, nhưng biển người mênh mông, biết tìm đâu cho thấy.”
Lục Minh Phi thấy ông già cúi đầu ủ rũ, bèn nảy ra một ý: “Ông Vương, ông có muốn làm một việc gì đó có ý nghĩa không?”
Vương Quốc Hoa gật đầu, Lục Minh Phi ghé sát tai ông thì thầm mấy câu. Hai người vừa nói vừa đi tới và ngồi lên xe rồi cùng với các cảnh sát hình sự đi đến thôn Đóa. Chưa đầy năm phút, họ đã tới thôn, Vương Quốc Hoa đi thông báo cho những gia đình bị mất con đến trụ sở thôn để họp. Một lúc sau, mọi người đã ngồi chật cứng trong căn phòng trụ sở bé tí tẹo và thi nhau kể về chuyện mất con.
Xen cùng với những lời kể lể là những câu nguyền rủa, mặt ai cũng đầy vẻ căm phẫn. Một số người tỏ rõ sẵn sàng phối hợp tích cực với cảnh sát để tìm ra bọn trẻ.
Thông qua thông tin mà mọi người cung cấp thì được biết, hiện tại đã có ba phụ nữ bị mất tích:
Hai mươi lăm ngày trước, bé gái Yên Yên mười ba tuổi trong thôn đã mất tích trên đường đi học về. Đó là một cô bé xinh xắn, có mái tóc dài màu đen, da hơi ngăm đen, cao 1,55 mét.
Mười hai ngày trước, cô gái Vận Vận hai mươi hai tuổi cũng là người trong thôn sau khi tới vườn quả hái soài thì không thấy trở về nữa. Vận Vận là một cô gái xinh đẹp đạt tiêu chuẩn với mái tóc xoăn màu đỏ, da trắng ngần, cao 1,62 mét. Cô đã có người yêu và dự định sẽ cưới vào tháng sau.
Hai ngày trước, cô Xác Nhi, một cô gái có khiếm khuyết về mặt trí tuệ, mười tám tuổi cũng đã mất tích khi đi chăn bò. Người nhà đã tìm thấy áo khoác và đàn bò ở rừng nhưng không tìm thấy thêm bất cứ dấu vết gì của cô bé. Xác Nhi là một cô gái trông rất đáng yêu, tuy hơi béo và khó khăn khi giao tiếp với người khác.
Lục Minh Phi nhíu mày, biết rõ nếu là phụ nữ bị bắt cóc thì rất có khả năng sau đó sẽ bị bọn buôn người bán vào các vùng rừng núi. Những người dân ở vùng đó thường hay che giấu cho nhau và rất thiếu tình người. Bọn họ thông đồng với nhau để mua phụ nữ về làm vợ và trở thành máy đẻ cho họ. Nếu không đẻ được con trai thì sẽ phải đẻ mãi.
Đột nhiên, cánh cửa gỗ của trụ sở bị đẩy ra. Lục Minh Phi ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một cặp vợ chồng trung niên thò đầu vào, nhìn thấy có mấy cán bộ thôn cũng có mặt trong đó thì mới xác định là mình đã đến đúng chỗ.
Hai vợ chồng họ đi vào, người phụ nữ nhìn thấy Lục Minh Phi mặc cảnh phục thì xúc động nắm lấy tay anh, nói gần như khóc: “Anh cảnh sát, chúng tôi nghe nói các anh đang điều tra về vụ các cô gái bị bắt cóc. Chúng tôi nhờ các anh, hãy cố gắng điều tra, bắt bằng được bọn bắt người ấy và cứu con gái tôi!”
Người chồng nhận thấy hành động của người vợ có phần mạo muội, bèn mỉm cười với Lục Minh Phi như xin lỗi, rồi đưa vợ ngồi xuống bên cạnh và khẽ vỗ vào tay vợ vẻ an ủi.
Sau đó, Lục Minh Phi được biết, con gái của cặp vợ chồng này chính là cô bé Yên Yên. Bốn rưỡi chiều, sau khi tan học, người mẹ lại ra đầu thôn chờ con như mọi khi, nhưng hôm ấy chị đã chờ đến khi trời gần tối, rồi đi một đoạn dài cũng vẫn không thấy con đâu. Chị đến trường, hỏi giáo viên và bạn bè của cô bé, nhưng không ai biết Yên Yên đã đi đâu.
Ngay tối hôm đó, họ đã tới đồn cảnh sát để báo, rồi sau đó ngày nào cũng đến hỏi xem đã có tin tức gì của con gái mình chưa. Nhưng đã nửa tháng trôi qua vẫn chẳng có tin tức gì. Hai vợ chồng rất đau lòng và căm phẫn bọn buôn bán người đến tận xương tủy. Họ đã phải nghỉ làm, in ảnh con dán ở khắp nơi và đưa cho những người qua đường hòng mong tìm lại con. Họ không dám chuyển nhà vì sợ con gái trở về nếu không thấy bố mẹ thì sẽ rất sợ.
Thế mà, kể từ khi con gái mất tích đến nay đã sắp một tháng rồi, đúng vào lúc họ thấy nản lòng thì lại được tin Tổ chuyên án Đặc biệt điều tra lại một loạt vụ mất tích, điều đó chẳng khác gì như người chết đuối vớ được cọc.
Lục Minh Phi rất hiểu nỗi lòng của người làm cha làm mẹ, nên mỉm cười, nói: “Anh chị cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho những tên tội phạm không thể tha thứ đó. Thông thường thì chúng tôi không bao giờ hứa hẹn gì với bên ngoài, nhưng bây giờ tôi có thể cam đoan với anh chị, chỉ cần còn người trong Tổ Chuyên án Đặc biệt thì chúng tôi nhất định sẽ đưa bọn người đó ra trước pháp luật.”
Cánh cửa bỗng nhiên lại bị đẩy ra một lần nữa, Đường Hàn Vũ trừng mắt nhìn Lục Minh Phi: “Ai cho anh cam đoan. Anh phải biết là điều tra hang ổ của bọn buôn người hết sức khó khăn, sao anh lại có thể đưa ra lời hứa như thế?”
Khương Vân Phàm từ phía sau cũng chen vào, nhìn mọi người trong phòng rồi giữ lấy tay của Đường Hàn Vũ và Lục Minh Phi, cười nói: “Ấy, tổ trưởng Đường chớ có mà nghiêm túc như vậy, chúng ta phải có lòng tin vào mình chứ. Mọi người cứ yên tâm, mặc dù lần hành động này rất nguy hiểm, nhưng nếu chúng tôi đã ra tay thì sẽ cố gắng hết sức.”
Đường Hàn Vũ lắc đầu bất lực, gạt cánh tay dài mảnh đó ra, biết rằng Khương vân Phàm và Lục Minh Phi là cùng một giuộc, gặp những vụ án như thế này là lập tức động lòng, sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm để thực hiện, vì thế cô đành để mặc bọn họ.
Không ngờ, những lời của Khương Vân Phàm vừa dứt, tất cả mọi người trong trụ sở đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng, họ còn dặn dò người của Tổ Chuyên án Đặc biệt nhất định phải cẩn trọng trong hành động. Trước lúc tổ Chuyên án Đặc biệt rời đi, Vương Quốc Hoa thay mặt cho dân chúng trong thôn cúi người trước họ, tỏ ý kính trọng trước những cảnh sát vì nhân dân phục vụ.
Buôn bán người ở biên giới
Trên đường trở về Sở cảnh sát, Lục Minh Phi chẳng khác gì con chim sẻ, vừa lái xe vừa khẽ ngân nga hát. Khương Vân Phàm cũng khẽ vỗ vào đầu anh, nói: “Đội trưởng Lục, anh đừng có hát nữa, vừa nãy sở dĩ tôi nói như vậy là vì không muốn mọi người lo lắng. Thực ra, họ đã rất sợ trước việc người khách du lịch kia chết bất ngờ và việc mấy cô gái mất tích rồi.”
Đường Hàn Vũ đồng ý với ý kiến của Khương Vân Phàm: “Đúng vậy, họ là người dân ở tầng lớp tận cùng ở xã hội, phần lớn đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Đáng tiếc là thanh niên trong thôn quá ít, không đủ sức để chống chọi lại với những kẻ ác từ bên ngoài.”
Lục Minh Phi hơi ngây người ra, ngẫm nghĩ kĩ rồi hỏi: “Cái chết của vị khách du lịch có liên quan đến các vụ mất tích người, đúng không?”
Đường Hàn Vũ gật đầu: “Có lẽ thế. Hôm trước ông Thẩm gọi điện cho tôi, nghe nói gần đây bên Trung Quốc đại lục thường xuyên xuất hiện các vụ trẻ con và phụ nữ bị mất tích, nghi là bị bọn buôn người bắt cóc.”
Khương Vân Phàm quay lại nhìn cô: “Nhìn vẻ của cô là biết ngay, đúng như linh cảm của tôi, vấn đề đó của đại lục và ở thành phố này có lẽ có liên quan đến nhau. Ông Thẩm nói như thế nào?”
Đường Hàn Vũ hiểu ý của anh, bèn nói: “Ông Thẩm vẫn chưa biết về các vụ mất tích người ở thành phố này, lát nữa tôi sẽ báo cáo lại với ông ấy và chờ thông báo của cấp trên. Vụ án này không hề nhỏ chút nào, chúng ta phải họp và lên kế hoạch thật thống nhất.”
Màn đêm đã buông xuống. Khi xe vào đến thành phố, giao thông đang rất ắc tách nên xe cứ phải dò từng chút một. Đường Hàn Vũ nhìn qua cửa kính xe, xa xa có rất nhiều quầy hàng bày bán. Thường thì sẽ thấy những người dân bản địa mang theo những đứa con mặt mũi đen nhẻm đứng bán các đồ thủ công dưới ánh mặt trời đến tận đêm khuya mới về nhà. Còn có rất nhiều người địa phương, hễ nhìn thấy phật đài là lập tức thắp hương khấn vái.
Cũng trong lúc này, Vu Phong Ngâm đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt đang nhìn về phía chân trời xa xa. Ánh nắng buổi chiều tuyệt đẹp đang dịch dần đến. Đứng bên cạnh cô là Lăng Phong với một chiếc túi ni lông to, chờ để đón lấy một cơ quan mà Vu Phong Ngâm vừa giải phẫu xong.
Vu Phong Ngâm chau mày, tiếp tục công việc giải phẫu. Cô đưa những nhát dao thuần thục. Để phục vụ cho việc điều tra những kẻ tình nghi thông qua dấu vân tay, đầu tiên cô tách rời những tổ chức da có thể mang dấu vết vân tay, như vậy có thể dùng dấu vân tay để phán đoán người mà nạn nhân tiếp xúc cuối cùng trước khi tử vong là ai.
Tiếp đó, tay phải cô cầm dao, tay trái khẽ ấn vào khoang ngực của nạn nhân, đưa một nhát dao xuống phía dưới, rất nhanh, các cơ quan nội tạng của nạn nhân đã hiện ra. Vu Phong Ngâm từ từ mở dạ dày của nạn nhân, phát hiện ra trong đó có rất nhiều thức ăn tồn lại chưa tiêu hóa kịp và một số hải sản cùng một số dịch thể của chất cồn.
Cả căn phòng lập tức tỏa ra mùi pha tạp của xác chết và hải sản. Lăng Phong không thể nín được, bèn chạy ra chỗ thùng rác, muốn nôn mà không sao nôn được. Khi anh quay trở lại bàn giải giẫu, mặt không khỏi ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Tại sao gan và nội tạng của anh ta toàn một màu đen như thế nhỉ?”
“Là vì anh ta đã trúng độc, là một loại độc dược đặc biệt cần đến sự kết hợp giữa chất cồn với vận động thì mới kích phát độc tính.” Vu Phong Ngâm nhìn anh một cái rất sâu như muốn ám chỉ điều gì đó.
“Là thứ gì vậy?” Lăng Phong nghe thấy hai chữ “đặc biệt” thì trong đầu chợt hiện lên nỗi khủng khiếp.
“Thứ đó đã nghiên cứu ra rồi à? Không có ai nói với tôi.” Vu Phong Ngâm tiếp tục giải phẫu các cơ quan khác với vẻ mặt không chút biểu lộ.
Lăng Phong nghi ngờ nhìn cô, nếu như không có Sát Thần nói với cô thì làm sao cô biết được tính chất của loại độc dược đó. Anh thầm hừ một tiếng, rõ ràng là cô ấy không thèm để ý đến mình. Thôi được, Sát Thần đã nhắc rồi, thực ra cô ấy là người rất lạnh lùng, người sống chớ có đến gần, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mười phút sau, Vu Phong Ngâm ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cứ chăm chú nhìn mình, nói với vẻ không vui: “Đã nhìn đủ khuôn mặt xinh đẹp của bản tiên nữ chưa? Nếu đã đủ rồi thì hãy cất các cơ quan nội tạng của nạn nhân đi để sau này còn dùng đến.”
Lăng Phong ừ một tiếng rồi tiến đến gần bàn giải phẫu, đeo đôi găng tay cao su vào, cho các cơ quan nội tạng của nạn nhân theo thứ tự vào trong túi ni lông, miệng khẽ lẩm bẩm: “Gan trúng độc, tim, phổi, dạ dày, đại tràng, ruột non…”
Vu Phong Ngâm đứng bên nhìn quá trình ấy, nói với vẻ lạnh lùng: “Các cơ quan nội tạng của nạn nhân đầy đủ, chuẩn bị niêm phong lại cho vào nhà lạnh.”
Lăng Phong nghe giọng nói lạnh lùng của Vu Phong Ngâm, trong lòng rất không vui, nói: “Chúng ta là cùng một giuộc, cô không cần phải nói với tôi bằng giọng đó. Tôi cũng đâu có phải là xác chết.”
Vu Phong Ngâm bỏ khẩu trang ra, cởi găng tay rồi ném chúng vào thùng rác bên cạnh bàn giải phẫu, sau đó mới ngẩng lên nhìn Lăng Phong: “Tôi không giống anh, ít nhất thì tôi cũng là một con người. Tiện đây nói một câu, Sát Thần bảo anh giúp đỡ họ một cách phù hợp, cung cấp một vài liên hệ gì đó. Còn nữa, hãy tìm cơ hội giải quyết Đường Hàn Vũ.”
Lăng Phong gần như thốt ra một cách bản năng: “Tại sao?”
Vu Phong Ngâm nhìn Lăng Phong với ánh mắt thú vị, rồi nhếch mép châm biếm: “Vì sao ư? Nhìn vẻ mặt không hiểu và không nỡ của anh, không lẽ anh thực sự rung động trước cô ta rồi à?”
Lăng Phong tránh không nhìn Vu Phong Ngâm để che giấu tâm trạng rồi thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, sẽ làm theo như thế.”
Lăng Phong không hiểu, nhiệm vụ ban đầu của mình hoàn toàn không có nội dung giết Đường Hàn Vũ. Theo những gì anh biết về Sát Thần thì ông ta rất giỏi chiến lược, luôn lấy việc đùa cợt các thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt làm trò vui, sao bây giờ lại nẩy ra ý giết chết Đường Hàn Vũ?
Rất lâu sau đó anh mới biết, kể từ giây phút đó, số phận của mình đã bị thay đổi.
Vu Phong Ngâm nghe câu nói Lăng Phong sẽ hoàn thành nhiệm vụ bèn quay người rời khỏi phòng giải phẫu, đầu cũng không ngoảnh lại, để mặc Lăng Phong đứng lại một mình ở đó. Lăng Phong thậm chí cũng thấy hoài nghi tình cảm của mình giống như Vu Phong Ngâm. Một hồi lâu sau, anh lắc đầu một cách dứt khoát, không, mình không hề động lòng, mình chỉ là thay cho bản thân, đòi lại cô ấy vốn thuộc về mình từ tay Khương Vân Phàm.
Xuống khỏi xe, Đường Hàn Vũ hắt hơi liền mấy cái, cô đưa tay day day mũi, thấy Khương Vân Phàm nhìn mình, ánh mắt đó… Không lẽ cô đã nhìn nhầm? Đôi mắt vốn rất lạnh lùng ấy ánh lên vẻ quan tâm mà người thường khó có thể nhận ra. Nếu như cô không chú ý thì chắc cô đã bỏ qua nó.
Lúc này cô mới phát hiện ra rằng, có những lúc anh che giấu tình cảm của mình, hoàn toàn như một người khác chứ không phải là người đàn ông dám mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình trong phòng thẩm vấn như hôm trước. Rút cục, anh là người đàn ông như thế nào nhỉ? Anh đã phải trải qua những chuyện gì nên mới trở nên như vậy. Cô cảm thấy anh có phần bí hiểm, khiến người khác cứ muốn nảy ra ý định vén tấm màn bí mật đó lên.
Ba người lần lượt bước vào phòng làm việc. Lục Minh Phi vội gọi điện thoại đặt cơm từ bên ngoài, nhìn menu món ăn của quán đó gửi đến mà nước miếng cứ chực chảy ra. Khương Vân Phàm cũng không chống chọi được với cơn đói, bèn lấy chiếc kẹo mút trong túi ra để bổ sung năng lượng.
Đường Hàn Vũ chưa kịp ngồi xuống đã lấy điện thoại ra gọi cho ông Thẩm. Sau khi bên kia nhấc máy, cô bèn báo cáo về các vụ mất tích ở thôn Đóa.
“Cô chờ một chút.” Ở đầu dây bên kia của ông Thẩm, lúc này là khoảng tám giờ Bắc Kinh. Ông tắt vội chiếc tivi trong phòng khách, bước vào phòng ngủ, nói tiếp: “Hàn Vũ, các vụ mất tích người trong nước nói với cô mấy hôm trước, nay đã có tiến triển mới rồi. Theo tình hình cảnh sát hình sự báo cáo thì họ bám theo bọn buôn người đến Quảng Tây thì mất dấu. Họ nghi ngờ bọn buôn người đó đã vào biên giới Đông Nam Á, cô để ý xem có phải là có liên hệ với tình hình đó ở Chiang Uri không?”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Đường Hàn Vũ tắt điện thoại, chưa kịp nói gì thì đã thấy có tiếng gõ cửa cộc cộc ở bên ngoài.
Ba người nhìn ra cửa với vẻ bất an. Những người đến phòng làm việc vào giờ này, nếu không là những nhân viên trong tòa nhà làm việc của Sở thì cũng là Vu Phong Ngâm xồng xộc mở cửa bước vào, rất ít khi có người gõ cửa lịch sự như thế này.
Nhưng sau đó họ lập tức thở phào. Người ship đồ ăn thò đầu vào hỏi: “Có phải các anh chị gọi đồ ăn không ạ?”
Lục Minh Phi giơ tay lên: “Đúng rồi. Tôi chờ mãi.”
Người ship hàng ngây người ra, Đường Hàn Vũ bước tới đón chiếc túi nặng chịch, cười và nói với anh ta mấy câu xã giao.
Khương Vân Phàm thấy người ship hàng cứ nhìn Đường Hàn Vũ thì có vẻ không vui, bèn lấy tiền trả cho anh ta để anh ta rời khỏi phòng làm việc.
Ăn tối xong, Đường Hàn Vũ nói lại những lời của ông Thẩm cho hai người kia biết, rồi đi ra phía cửa, nói: “Tôi tới Phòng Điều tra thông tin, đề nghị Tiểu Vương điều tra về tình hình xuất nhập cảnh gần một tháng nay.”
Khương Vân Phàm kéo tay cô lại, đưa chiếc túi đựng vật chứng cho cô: “Nhân tiện điều tra những thứ này, rất có khả năng đó là chứng minh thư và hộ chiếu của những phụ nữ đã bị bắt cóc, chiếc phiếu giảm giá khách sạn đó cũng không thể bỏ qua đâu nhé.”
Đường Hàn Vũ cầm túi vật chứng, đẩy cửa bước ra.
Một lát sau, Lục Minh Phi Nhận được điện thoại của Vu Phong Ngâm. Từ đầu dây bên kia, Vu Phong Ngâm liến thoắng: “Đội trưởng Lục, thấy tôi trách nhiệm với công việc chưa, tôi vẫn còn chưa ăn tối, đang phải nhịn đói để gọi điện báo cáo tình hình cho các anh đây.”
Trong đầu Lục Minh Phi toàn thấy ánh mắt trách móc của cô, nên cười: “Cô tận tâm với công việc quá, tôi sẽ bảo Vân Phàm mời cô hai chiếc kẹo mút nhé!”
Khương Vân Phàm cũng cười, giằng lấy điện thoại, nói: “Thôi nào, bớt nói chuyện linh tinh đi, hãy nói vào việc chính.”
Qua báo cáo xét nghiệm mà Vu Phong Ngâm cung cấp thì được biết: Nạn nhân đúng là đã chết vì chất độc mãn tính. Loại thuốc độc này có tác dụng chậm, thường dễ bị nhầm lẫn là do nạn nhân tự sát. Chứng tỏ thủ phạm đã lên kế hoạch chi tiết để giết người một cách không để lại chứng cứ. Tuy nhiên, gặp phải Tổ Chuyên án Đặc biệt với sức chiến đấu không ngừng nghỉ thì chiêu này đã mất tác dụng.
“Rất đáng tiếc là hiện tại vẫn chưa phát hiện ra dấu vân tay của người bị tình nghi.”
Sau khi cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc không lâu thì từ bên ngoài vọng tới tiếng bước chân rất bình tĩnh. Khương Vân Phàm mỉm cười, cô ấy đã mang theo thành quả về rồi.
Đường Hàn Vũ đẩy cửa vào, nghe hai người nói về phát hiện mới của Vu Phong Ngâm xong thì đưa cho họ một bản báo cáo.
“Chúng tôi đã điều tra về tình hình xuất nhập cảnh thông thường ở biên giới, không thấy có dấu vết xuất nhập cảnh của ba nạn nhân ở thôn Đóa. Những tấm hộ chiếu và chứng minh này đều là giả. Rất có khả năng họ đã được đưa vào đại lục theo con đường phi pháp. Ngoài ra, khách sạn có tên “Phong Hỏa Luân” đó ở khu Đèn Đỏ, đồng nghiệp được cử đi điều tra ở đó về nói, khách sạn này đã đóng cửa từ nửa tháng trước đây rồi.”
“Sao trùng hợp thế, thời gian đó cũng gần với thời gian xảy ra các vụ mất tích!” Lục Minh Phi nói.
“Vừa hay trời cũng tối rồi, chúng ta đi đến khách sạn một chuyến đi. Ở bên nào của khu Đèn Đỏ nhỉ?” Khương Vân Phàm sửa lại cổ chiếc áo sơ mi.
Ở nơi cách trung tâm thành phố năm mươi ki lô mét, có một khu vực đèn đỏ nhấp nháy. Bước chân vào đầu khu phố treo những chiếc đèn màu, nhìn bất cứ đâu cũng sẽ thấy những bóng người nghiêng ngả dưới ánh đèn mờ, những âm thanh chói tai cũng vọng ra từ đó.
Mười giờ ba mươi phút đêm, ba thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt đã tìm thấy Khách sạn Phong Hỏa Luân, trước khách sạn treo tấm biển ngừng kinh doanh. Họ đành tiếp tục đi, rồi không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào bước chân vào khách sạn kề ngay đó. Cô gái đón khách ở ngoài cửa cứ nhìn họ, nói chính xác hơn là nhìn chăm chăm vào Đường Hàn Vũ trong trang phục giả làm nam giới.
Để tiện cho hành động, Đường Hàn Vũ đã cố tình đội một mớ tóc giả, vẽ mặt theo kiểu đàn ông, mặc một bộ quần áo da đinh tán theo phong cách Punk. Ngoài thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú khiến người khác phải chú ý, thì vẻ bề ngoài chẳng có gì khác so với những người đàn ông bình thường.
Ánh sáng của những chùm đèn trong khách sạn vô cùng chói mắt. Ba thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt lên sàn tầng hai, Lục Minh Phi và Lăng Phong ngồi cùng nhau và châm thuốc cho nhau, rồi rót ra hai cốc bạch lan địa và uống. Trong làn khói thuốc mờ mịt, bốn người chơi trò xúc sắc, Lục Minh Phi thua liền hai ván, phải uống hai cốc bạch lan địa. Hơn mười phút trôi qua, người quản lí mà Lăng Phong hẹn vẫn chưa thấy đâu, Khương Vân Phàm không nén được, đưa mắt nhìn bốn xung quanh.
Đúng lúc đó, một người địa phương đeo dây chuyền vàng, thân hình to béo, hai mắt đảo liên tục từ phía sau bước tới và đập mạnh vào vai Lăng Phong. Hai người chẳng khác gì bạn thân, vừa ngồi xuống đã chuyện trò không ngớt. Đáng tiếc là tiếng nhạc trong nhà hàng chẳng khác gì tiếng sấm nên họ phải ghé sát tai vào nhau mới nghe rõ được.
Để người quản lí họ Chu không nghi ngờ, ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt giả bộ như đang bàn chuyện làm ăn, thỉnh thoảng lại chau mày, thỉnh thoảng lại phản bác lại với vẻ giận dữ. Một lúc sau, quản lí Chu đứng dậy đi xuống dưới gác, Lăng Phong nháy mắt cho ba người, ra hiệu rằng người vừa rồi chính là quản lí, và bảo họ chuẩn bị hành động.
Trước đó hai tiếng đồng hồ, Tổ Chuyên án Đặc biệt bất ngờ đưa ra ý định muốn tới khách sạn để điều tra. Tuy nhiên, tình hình ở khu Đèn Đỏ rất phức tạp, nếu mang theo Đội cảnh sát hình sự thì hành động cảnh giới của họ hẳn sẽ rất lộ liễu.
Đúng lúc mọi người đang chau mày nghĩ cách, thì Đường Hàn Vũ chợt nhớ ra chuyện Lăng Phong nói rằng anh có một số liên hệ ở nước Thái, thế là lập tức gọi điện cho anh, ấp úng nói: “Lăng Phong, anh đến Sở Cảnh sát một lát đi, chúng em cần sự giúp đỡ của anh.”
Lúc đó Lăng Phong đã thay xong quần áo, chuẩn bị rời khỏi Trung tâm pháp y. Trong khoảnh khắc nghe thấy hai từ “giúp đỡ”, thì khuôn mặt của Sát Thần bỗng hiện lên trong đầu anh. Đối phương quả là dự liệu như thần, nên đã thông báo trước cho anh phải giúp đỡ Tổ Chuyên án Đặc biệt.
Nghĩ thì thấy, đây là một cơ hội tốt để tham gia phá án, cũng là cơ hội quý để giành lại Đường Hàn Vũ, nên anh không suy nghĩ nhiều, lập tức ra khỏi tòa nhà thí nghiệm của Trung tâm pháp y, chạy ngay đến Sở cảnh sát.
Đến phòng làm việc, vừa nghe đến tên của khách sạn Phong Hỏa Luân thì anh bất giác chau mày, nói: “Tôi biết khách sạn đó, ông chủ ở đó là Hoàng Thiên, rượu của họ rất nổi tiếng, không chỉ có thể sản xuất ra được những loại rượu nổi tiếng thế giới, mà còn bán ra bên ngoài những loại rượu ngon, chất lượng, trong đó rượu vang đỏ là nổi tiếng nhất. Nhưng, tôi nghe những người bạn Thái Lan nói, thực ra họ buôn lậu các loại thuốc lậu, chỉ riêng việc đó thôi mỗi năm cũng đã kiếm được mấy trăm triệu rồi.”
Lục Minh Phi lập tức hiểu ra: “Chả trách mà các nhà hàng khác thì đều dùng nữ tiếp viên chào mời khách, còn khách sạn này thì dùng rượu vang đỏ để giữ khách, thì ra họ còn có nghề phụ. Mục đích của thằng cha đó không phải là nằm ở rượu đâu, quả đúng là mưu đồ sâu xa!”
Khương Vân Phàm cười: “Đội trưởng Lục, thằng cha đó mới là thú vị, đúng không? Điều đó chứng tỏ chủ của Phong Hoa Luân muốn dùng rượu để rửa sạch mình, che giấu cho những kẻ câu kết giấu mặt. Nhưng tôi đồ là, ngoài việc buôn bán thuốc, bọn chúng còn buôn bán người.”
Đường Hàn Vũ gật đầu vẻ suy nghĩ: “Trước mắt, chúng ta có hai nhiệm vụ, một là lôi Hoàng Thiên - chủ của khách sạn đó ra; hai là, cố gắng hết sức để cứu những phụ nữ cùng những đứa bé bị mất tích từ chỗ hắn.”
“Rõ, tuân lệnh!” Ba người đàn ông cùng gật đầu.
Chỉ mất một tiếng đồng hồ sau đó, bốn người đã đưa ra hai kế hoạch. Kế hoạch A là ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt sẽ vào vai các nhà đầu tư, lấy lí do là muốn đầu tư vào việc sản xuất rượu nho ở nước Thái, nhờ cơ sở của Lăng Phong liên hệ với quản lí họ Chu của Phong Hỏa Luân. Người này là cánh tay đắc lực của Hoàng Thiên, phải giành được sự tin cậy của hắn thì mới tiến tới tiếp xúc được với Hoàng Thiên.
Còn kế hoạch B là để đề phòng bất trắc, một bộ phận đồng nghiệp cảnh sát hình sự sẽ cải trang thành dân thường sẵn sàng chờ lệnh ở chỗ cách khu Đèn Đỏ không xa. Nếu Tổ Chuyên án
Đặc biệt và đối phương thỏa thuận xong rồi đi đến nơi sản xuất rượu, thì các cảnh sát hình sự đó quay về Sở mà không cần phải đi theo nữa.
Điều tra tận hang ổ
Những cơn gió ban đêm kéo các thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt ra khỏi kí ức. Rất nhanh sau đó, họ đi theo người quản lí tới một con phố ở phía sau khách sạn. Ở đây thoáng đãng, chỉ có điều ánh điện hơi mờ, ít người qua lại, yên tĩnh hơn hẳn khu Đèn Đỏ.
Lăng Phong đi cùng hàng với quản lí Chu, rồi giới thiệu các thành viên của Tổ Chuyên án Đặc biệt: “Ông Chu, nữ mĩ nhân đi giữa kia là sếp “Boss” của chúng tôi. Sau khi kiểm tra hàng xong, cô ấy sẽ đầu tư trước một nửa.”
Quản lí Chu gật đầu: “Vâng, được. Ông chủ của chúng tôi đang chờ các vị ở cơ sở sản xuất rượu. Có điều, trước khi tới đó, các vị không được mang theo di động, và phải bịt mắt lại, kể cả anh Lăng Phong cũng vậy.”
Bốn người hơi ngẩn người ra, Đường Hàn Vũ nhún vai, tỏ vẻ chẳng có gì: “Ok, không có vấn đề gì.”
Thế là chỉ một lát sau họ đã tới bên đường quốc lộ. Quản lí Chu lấy một chiếc dụng cụ quét ra để kiểm tra xem trên người họ có thực sự không có vũ khí hay thiết bị điện tử gì không rồi mới để cho họ ngồi lên chiếc xe con màu trắng do chính anh ta lái.
Tiếp đó, họ đón lấy dải băng bịt mắt mà anh ta đưa cho bịt lên mắt, nghe thấy tiếng động thì biết là quản lí Chu đã nổ máy. Cả bốn người phát huy tối đa hoạt động trí não, cố gắng vận dụng trí nhớ để ghi nhớ đường đi.
Đối với một người cực kì nhạy cảm với thời gian như Lục Minh Phi mà nói thì mười phút đầu xe chạy trên một đoạn đường rất bằng phẳng, còn có thể nghe thấy được cả tiếng của xe mô tô từ bên ngoài và tiếng trẻ con nói bằng tiếng Thái: “Đi thôi, đèn xanh rồi.” Vì thế, anh phán đoán, lúc đó họ đang ở khu vực nội thành.
Chừng hai mươi phút sau, cùng với hàng loạt tiếng “ầm ầm”, Đường Hàn Vũ cảm thấy mình dường như đang trên một đường ray dài, trong đầu lướt qua một đoàn xe lửa rầm rầm. Cô nghĩ, có lẽ ở một chỗ không xa có bến tàu hỏa.
Rồi một lúc sau, một làn gió nhẹ lọt qua khe cửa, khiến họ ngửi thấy một mùi hương hoa vừa nồng vừa thanh khiết. Khương Vân Phàm hít thật sâu, cảm giác mình đã ngửi thấy mùi này ở đâu đó. Anh ôm đầu, cố gắng lục tìm trí nhớ.
Mùi hoa? Không lẽ là nước hoa? Anh ghé sát vào Đường Hàn Vũ bên cạnh để ngửi rồi lập tức lắc đầu. Không, không phải từ trên người cô ấy.
Không lẽ đó là cây trồng ở tòa nhà làm việc? Mà hình như ở phòng làm việc không bày hoa tươi. Hoa tươi nở rộ vào mùa hạ… Mình biết rồi, đó là những chậu hoa nhài đáng yêu trước khu nhà ở, trắng ngần, thanh khiết, không rực rỡ chói mắt như những đóa hoa hồng. Nếu như không vì chúng tỏa ra những mùi hương dịu dàng thu hút thì chẳng ai để ý đến chúng.
Khương Vân Phàm khẽ mỉm cười, nhưng rồi lập tức giật nẩy mình, nghe thấy Lục Minh Phi ở bên cạnh kêu lên vẻ đau đớn: “Ôi, sao bác tài xế này lại không lái cho cẩn thận thế? Va cả vào nóc xe rồi, đau quá!”
Dường như quản lí Chu đã nghe hiểu được ý của anh, xin lỗi bằng một câu tiếng Trung Quốc ngọng nghịu: “Xin lỗi, tôi sẽ chú ý.”
Rất nhanh sau đó, chiếc xe con màu trắng tiến vào chỗ để xe trong cơ sở sản xuất rượu. Những người mặc áo đen chờ đã lâu mở cửa xe ra, rồi đỡ cánh tay của bốn người đưa họ dò dẫm qua một đoạn hành lang dài để đến bên thang máy, và cuối cùng đến trước cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Những người mặc áo đen gỡ băng bịt mắt cho họ, xếp thành một hàng rồi làm động tác “mời”.
Quản lí Chu đi đầu tiên, khẽ gõ cửa, cánh cửa mới từ từ mở ra. Đường Hàn Vũ nhìn vào bên trong, một người đàn ông mặc bộ quần áo của người già đứng bên cửa sổ hiện ra trước mắt. Ông ta đứng quay lưng lại phía cánh cửa, vẻ như đang chăm chú nhìn ra cảnh đẹp bên ngoài qua cửa sổ.
“Thưa sếp, họ đã tới rồi.” Nói xong, quản lí Chu lui ra và đóng cửa lại.
Người đàn ông kia từ từ quay lưng lại, cặp kính gọng vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhìn thấy khách, ông ta vội bỏ chiếc tẩu xuống, mở cửa cho khói thoát ra, miệng thì luôn nở nụ cười mỉm.
Ông ta bước tới, chìa bàn tay phải ra, nói: “Chào các vị. Tôi là Hoàng Thiên. Xin hỏi, các vị là?”
Đường Hàn Vũ lập tức hiểu ý, đưa tay phải ra bắt rồi đáp: “Chào ông, tôi là Rachel, là người muốn đầu tư vào xưởng sản xuất rượu. Ba người này là trợ lí của tôi. Chắc ông cũng đã biết anh Lăng này rồi, trước đây anh ấy đã đến để tiếp xúc và thương lượng.”
Hoàng Thiên nhìn Lăng Phong một cái rồi gật đầu: “Biết, biết, tôi không nghĩ bên đối tác lại là một đại mĩ nhân. Mời ngồi, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Sau khi cả năm người ngồi xuống, vẫn còn chưa uống trà thì lại thấy quản lí Chu đẩy cửa bước vào. Ông ta ôm một đống tài liệu và lần lượt đặt trước mặt bốn người, sau đó ngồi riêng một chỗ, giải thích về nội dung tài liệu: “Trong tài liệu bao gồm lịch sử về cơ sở sản xuất rượu của chúng tôi, thành phần và cách thức sản xuất của mỗi một loại sản phẩm. Phần lớn rượu vang của chúng tôi được sản xuất từ loại nho do chính chúng tôi trồng, nên về chất lượng tuyệt đối không có vấn đề gì. Sản lượng nho hàng năm của chúng tôi đạt khoảng mấy trăm ngàn tấn, rượu được sản xuất ra ngoài cung cấp cho các quán bar, còn được tiêu thụ lâu dài ở nước ngoài, bao gồm Trung Quốc, Nga, Hàn Quốc, Ý, Pháp…. Hơn nữa, phản hồi của các hãng đại lí cũng đều rất tốt.”
Lục Minh Phi ghé vào tai của Đường Hàn Vũ, nói bằng giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Thằng cha này được luyện thành bài, nói cứ trơn tuồn tuộn. Tôi cứ tưởng mình đang vào một tổ chức bán hàng đa cấp.”
Đường Hàn Vũ cố nín cười, cảm thấy đáng tiếc cho Vu Phong Ngâm đã không có mặt ở đây. Nếu cô ấy mà chứng kiến giọng lưỡi cay độc này của Lục Minh Phi thì nhất định sẽ cảm thấy rất thú vị, vì cuối cùng cũng đã có người kế tục mình.
Khương Vân Phàm gật đầu với quản lí Chu, và cũng ghé lại thì thầm với Đường Hàn Vũ mấy câu, để cho bên đối tác Thái Lan tưởng là họ đang trao đổi với nhau xem dự án này có nên đầu tư hay không, nên đầu tư bao nhiêu và cần phải sử dụng thiết bị công nghệ nào….
“Nói thì là như vậy, nhưng chúng tôi muốn tham quan nơi sản xuất của các vị một chút. Điều mà chúng tôi quan tâm nhất là cảm giác khi uống rượu vang, đầu tiên là nguyên liệu sản xuất phải tốt, chúng tôi phải nắm được quá trình sản xuất.” Xem ra, diễn xuất trong vai nhà đầu tư của Đường Hàn Vũ cũng không đến nỗi tồi.
“Không vấn đề gì. Tôi có thể hiểu được điều đó. Mỗi lần bắt đầu cho ra một sản phẩm mới, tôi cũng luôn đứng ở vị trí của người tiêu dùng để suy nghĩ, rồi nếm thử rượu của nhà mình thay họ. Bây giờ, để tôi dẫn các vị đi thăm quan.”
Ra khỏi phòng làm việc, Đường Hàn Vũ mới nhìn thấy vị trí của cơ sở sản xuất rượu đó to như thế nào. Đáng tiếc là xung quanh xây tường bao rất cao, hơn nữa lại là khi trời tối nên không nhìn thấy cảnh quan ở bên ngoài tường. Theo như giới thiệu của Hoàng Thiên, phía đông của họ là khu vực trồng nho, còn những tòa nhà cao tầng ở phía tây là nơi cất rượu và trữ rượu.
Đường Hàn Vũ bất giác chau mày, hai nơi đó với vị trí mà mình đang đứng cách nhau tới cả mấy cây số, nếu mà phải đi đi lại lại giữa hai nơi này thì có lẽ bàn chân vốn không quen với giày cao gót của cô sẽ phồng rộp mất thôi.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Thiên dường như cũng đã thấy được vẻ lo lắng này của cô, nên lập tức bảo người đưa hai chiếc xe thăm quan nhỏ màu trắng tới. Sáu người ngồi lên xe, đi thăm quan xưởng sản xuất rượu một vòng, dọc đường đi ghé qua vườn nho, xưởng gia công, nơi cất rượu và cuối cùng là kho trữ rượu mà Tổ Chuyên án Đặc biệt cảm thấy hứng thú nhất.
Nơi trữ rượu, nghe tên là đã biết đó là kho rượu. Đúng như lời mà Hoàng Thiên đã giới thiệu, vừa bước vào đã nhìn thấy mỗi một hành lang, trên các vách tường, kể cả mỗi gian để rượu đều được bày biện như nhau. Nếu như không có những tấm biển treo chỉ dẫn thì có lẽ Tổ Chuyên án Đặc biệt sẽ cứ quẩn quanh mãi trong cái nơi giống như mê cung này.
Mỗi một khu nhà cất giữ một loại rượu khác nhau, loại rượu vang mà Tổ Chuyên án Đặc biệt muốn được kiểm nghiệm ở khu vực hầm ngầm. Sau nhiều lối rẽ, cuối cùng Hoàng Thiên đưa mọi người tới phía ngoài của một cánh cửa sắt rồi móc một chiếc chìa khóa từ trong túi ra mở cánh cửa trước mặt.
Một loạt thùng gỗ gần như giống hệt nhau hiện ra trước mắt, mùi rượu thơm thoang thoảng ùa đến. Hoàng Thiên chỉ vào chừng năm mươi thùng rượu trong đó giảng giải, để nâng cao chất lượng của loại rượu bạch lan địa và rượu vang, họ đã dùng loại thùng bằng gỗ cao su chất lượng cao cấp nhất của châu Âu để đựng. Loại gỗ cao su có tính thông khí rất tốt, nó có thể làm cho rượu vang trong thùng xảy ra quá trình ô xy hóa ở mức thích hợp, quá trình đó còn làm cho màu sắc của rượu vang càng trở nên ổn định và đẹp hơn. Các loại rượu vang đựng trong các loại thùng gỗ cao su của các nước khác nhau sẽ tạo ra vị và mùi thơm khác nhau cho mỗi sản phẩm.
Nói rồi, ông ta lấy ra một chiếc li đế cao từ trong tủ, mở nắp gỗ của một thùng rượu, tự tay rót rượu vào li đưa cho Đường Hàn Vũ, cười một cách đầy tự tin và tự hào, nói: “Loại rượu này được đựng bằng thùng gỗ của Mỹ. Rachel, cô nếm thử xem chất lượng của loại rượu này thế nào?”
Đường Hàn Vũ đón li rượu, cúi đầu thích thú nhìn màu sắc rượu trong cốc, một mùi thơm ùa vào trong mũi. Cô nhấp một ngụm nhỏ, một vị hơi chan chát chạm vào lưỡi. Cô gật đầu: “Đúng là rất ngon.”
Khương Vân Phàm lặng lẽ quan sát gian nhà kho, rồi tiến đến gần những chiếc thùng gỗ giống như thùng đựng rượu và hít thật kĩ. Ngoài mùi của gỗ cao su ra, còn có mùi thơm của cây cỏ và mùi chanh, tuyệt nhiên không ngửi thấy mùi của thuốc. Anh thấy hơi thất vọng, đi trở lại bên cạnh Đường Hàn Vũ, khẽ chạm vào tay cô ra hiệu.
Tất nhiên là Đường Hàn Vũ hiểu ý anh, bèn quay sang bàn với Lăng Phong về mức tiền đầu tư, sau đó quay sang nói với Hoàng Thiên: “Chúng tôi dự định đầu tư trước một phần rồi đặt mua mấy trăm thùng rượu vang để chuyển về Trung Quốc, ông thấy thế nào?”
Lăng Phong và Lục Minh Phi bước tới đưa chiếc hòm nặng trĩu cho họ, hai bảo vệ phía sau Hoàng Thiên đón lấy chiếc hòm, đặt lên đất để đếm. Thấy thuộc cấp gật đầu xác nhận, Hoàng Thiên cười toác miệng, chìa tay phải ra: ‘Hi vọng rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Đường Hàn Vũ bắt tay ông ta, mỉm cười, nụ cười đó ẩn chứa vẻ lạnh lùng và khinh ghét.
Khi đi xe thăm quan trở lại phòng làm việc, bảo vệ của hai bên lần lượt đứng thành một hàng, nghi thức kí kết rất long trọng. Ba chàng bảo vệ cao lớn làm nền khiến cho Đường Hàn Vũ đang ngồi trên ghế sa lông trông chẳng khác gì “đại ca” trên đường phố, còn bên chỗ Hoàng Thiên thì hầu như đều là những thuộc hạ cao lớn.
Sau khi kí hợp đồng xong, Hoàng Thiên mấy lần đưa ra lời mời Tổ Chuyên án Đặc biệt đi dự đại tiệc hoặc bố trí cho họ chỗ nghỉ qua đêm. Đường Hàn Vũ lấy lí do sáng ngày hôm sau có cuộc họp tại khách sạn nơi mình đang ở để từ chối. Thế là Hoàng Thiên đành sai quản lí đưa họ về trong đêm.
Một lát sau, quản lí Chu lái một chiếc xe việt dã màu đen đến trước cửa tòa nhà làm việc. Hoàng Thiên tiễn họ xuống dưới gác và nói: “Rất xin lỗi, theo quy tắc chúng tôi lại phải để các vị bịt mắt quay về. Cảm ơn sự tin tưởng của các vị, chúng tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn.”
Đường Hàn Vũ cười với vẻ hào phóng, tỏ ý hoàn toàn thông cảm được với điều đó, chỉ cần kiếm được tiền, những chuyện như thế chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
Hoàng Thiên vẫn tỏ ra rất áy náy, đang định mở cửa xe, tiễn mọi người về. Không ngờ, Lăng Phong đã chạy đến mở cửa cho Đường Hàn Vũ, anh còn lấy tay che đầu cho cô, tránh cho cô khỏi bị va khi ngồi vào xe.
Mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, Hoàng Thiên nghĩ đến chuyện sau này sẽ phát tài bèn cất tiếng cười ha hả, rồi tiếp đó lại ngân nga hát và nhảy theo kiểu Michel Jackson để trở về phòng làm việc của mình.
Đêm đã về khuya, trong xe rất yên tĩnh, cơn gió đêm giữa mùa hè oi nóng khiến ai cũng buồn ngủ. Lục Minh Phi ngồi ở ghế phụ lái, sau cùng không chống chọi lại được với cơn buồn ngủ bèn chống tay vào cửa xe gà gật.
Hai mắt của Đường Hàn Vũ cũng cay sè, nhắm lại mấy lần rồi lại mở ra. Có lẽ do làn gió đêm nay rất dịu dàng nên khi cô nhắm mắt lại lần nữa thì thiếp đi lúc nào không biết. Lăng Phong bỗng nhiên cảm thấy vai mình nằng nặng, bất giác quay đầu lại thì ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ mái tóc của cô. Điều này phải ở một khoảng cách rất gần mới ngửi thấy được. Anh mỉm cười sung sướng, thì ra đó là cái đầu nhỏ đáng yêu của cô đang tựa vào anh.
Mặc dù anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô khi đang ngủ, nhưng vẫn mong sao chiếc xe chạy thật chậm, chậm hơn nữa. Anh vô cùng khao khát giây phút này, thậm chí mong sao thời gian dừng lại để chiếc xe này không bao giờ chạy tới trung tâm thành phố.
Tuy nhiên, giấc mộng thường hay bị tan vỡ. “Đến rồi.” Quản lí Chu tắt máy.
Cả bốn người đều cởi bịt mắt ra, nhìn ra khách sạn năm sao với ánh điện sáng lung linh rồi nhanh chóng ra khỏi xe và cùng bước vào khách sạn, đi tới thang máy với vẻ tự nhiên. Quản lí Chu thấy thế, yên tâm cho xe quay trở về.
Chờ sau khi chiếc xe đó rời khỏi, bốn người lên tầng hai mươi của khách sạn, vào phòng tổng thống hai ngàn không trăm hai mươi.
“Trời, ở đây cũng cao cấp thật đấy. Vân Phàm, cậu làm thế nào mà kiếm được thế? Theo như tiền lương của cậu, thì chỉ cần ở trong căn phòng này một ngày cũng phải tiêu hết cả mấy tháng lương của cậu rồi.” Lục Minh Phi đùa.
“Tôi không lỡ như vậy đâu, chủ của khách sạn này là người quen của tôi, nên phòng này được ở miễn phí.” Khương Vân Phàm nhìn ba người dường như hóa đá, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Mọi người mệt à?”
Lục Minh Phi lắc đầu, mở tủ lạnh lấy ra một chai màu trắng uống. Lập tức, mặt anh biến sắc, đỏ lựng lên vì sặc, cúi xuống nhìn thì ra không phải là nước khoáng mà là rượu mạnh!
Vừa ho Lục Minh Phi vừa làu bàu: “Không công bằng, rất không công bằng, không có người quen thì đã ?