← Quay lại trang sách

Vụ án thứ bảy Lễ tang của anh hùng

Anh hùng không những biết sinh ra vào đúng lúc mà còn phải biết chết cho đúng lúc.

Nietzsche

Lời dẫn

Ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu qua cửa sổ vào căn phòng trọ. Cô ngồi trên chiếc ghế sắt, chỉ định khẽ vận động gân cốt một chút nhưng lập tức thấy đau nhói và không chút sức lực, đầu đau như muốn vỡ, cố gắng mở mắt ra thì mới biết rằng tứ chi của mình đã bị cố định trên ghế, bàn tay trái thì đang được truyền dịch.

Không, đó không phải là loại dịch thông thường mà là một chai máu.

Cô ngẩng đầu lên, trên chiếc cây bên cạnh cùi tay đang treo lủng lẳng những chai thủy tinh đựng thuốc và huyết dịch!

Sao mình lại truyền máu ở trong căn phòng tồi tệ này nhỉ? Sao đầu lại đau như muốn vỡ và toàn thân không có chút sức lực như vậy? Thậm chí, cô không nghĩ được ra lúc trước mình đã làm gì và đi đến nơi nào.

Tại sao lại như vậy? Tại sao?! Cô gần như suy sụp, những giọt mồ hôi to tướng lăn xuống trên trán.

Dần dần, cô bình tĩnh trở lại, định cất tiếng kêu cứu ra bên ngoài, nhưng khi mắt nhìn ra cửa sổ, cô mới phát hiện ra trên tấm kính cửa có một bức huyết thư đầy vẻ đe dọa:

Đừng làm những việc vô ích. Nếu có ai đó tự ý rút kim của ngươi ra, thì ngươi sẽ làm liên lụy đến hàng loạt người khiến họ phải chết, kể cả ngươi. Ngoài ra, khi chai máu chỉ còn lại giọt cuối cùng thì cũng là lúc ngươi phải chết. Chỉ nghĩ đến việc ngươi thổ ra máu mà chết, thì đến cả hơi thở ta cũng thấy rất vui.

Bình treo kéo dài sự sống

Trong con ngõ cách Sở cảnh sát không xa có một quán ăn, hàng ngày khách đến đây ăn rất đông. Món bánh bao và bánh điểm tâm của nhà hàng vừa đẹp mắt lại vừa rất ngon, còn mùi thơm của cháo sườn thì bay tới cả cây số. Chẳng thế mà Vu Phong Ngâm cũng đã tới đây ăn.

Kể từ sau khi kết thúc vụ án bắt cóc người, Tổ Chuyên án đã có được ba ngày nghỉ. Bình thường, chỉ cần có vụ án là họ lại bận bù đầu, nên rất mong có được mấy ngày nghỉ. Nhưng khi được rảnh rỗi thì họ lại mong đến lúc đi làm. Có lẽ do nguyên nhân nghề nghiệp nên ý thức về các mối nguy cơ của họ rất mạnh, sợ rằng quen với sự nhàn rỗi, bỗng đến khi có việc thì lại không kịp trở tay.

“Không có các vụ án thì đến cả tào phớ uống với đường phèn cũng thấy nhạt.” Khương Vân Phàm khẽ thở dài, cầm quả trứng gà lăn trên mặt, “Đội trưởng Lục, tối hôm qua anh ra tay mạnh quá đấy.”

Lục Minh Phi trợn mắt: “Công tử Khương, tại vì tối qua cậu bất nhân, đánh thức tôi khi đang ngủ chỉ là để tôi khen cậu đẹp trai, nên tôi đành phải bất nghĩa thôi. Như thế gọi là có đi có lại, sao cậu lại trách tôi?”

Vu Phong Ngâm phì cười: “Hai người đánh nhau à?”

Hai hôm trước, Khương Vân Phàm rảnh rỗi, Khương Vân Phàm lên mạng viết Status, nói: Nếu khách hàng có vụ án cá nhân thì có thể gửi tin nhắn hoặc đến nhà mời anh phá án. Nhưng cho đến hôm nay vẫn chẳng có lấy một khách hàng nào, vì thế anh nghi ngờ sự quyến rũ của mình có phần giảm sút.

Buổi tối, anh mời Lục Minh Phi đến chơi, chỉ là để nghe Lục Minh Phi nói câu: Cậu rất đẹp trai, cậu rất quyến rũ. Lục Minh Phi lập tức đấm cho Khương Vân Phàm một cái. Thêm vào đó, công việc chính ở Sở cũng nhàn rỗi, vẻ mặt của anh lúc đó chẳng khác gì đóa hoa sắp khô héo, nếu như không có chút kích thích thì sẽ lập tức rụng ngay.

“Còn tôi thì lại rất thích cuộc sống như bây giờ. Thật là tốt khi không ai có mâu thuẫn, không có người chết một cách bất hạnh, thế giới hòa bình.” Lục Minh Phi nói như đọc thơ.

“Nhà thơ Lục, chào anh, Nhà thơ Lục, tạm biệt đi thẳng về trước, rẽ trái, không tiễn nhé.” Nhân lúc Lục Minh Phi không để ý, Vu Phong Ngâm cướp lấy chiếc cốc tào phớ chưa uống của Lục Minh Phi tu ừng ực.

“Mọi người đừng nói những chuyện đó nữa. Tôi cảm thấy đội trưởng Lục nói rất đúng, không có vụ án xảy ra, không chỉ là thế giới tươi đẹp mà còn chứng minh xã hội này phát triển như thế nào.” Đường Hàn Vũ húp một ngụm cháo, cô không muốn có bất cứ vụ án nào xảy ra để phá hỏng tâm trạng vui vẻ lúc này.

Thế nhưng, sự đời thường rất vô thường, sự việc mà cô lo lắng vẫn cứ xảy ra.

Di động của Khương Vân Phàm bất ngờ réo chuông liên tục, trên màn hình hiện ra một số máy lạ. Anh nhấn nút tắt theo thói quen, không định để ý đến những người gọi đến quảng cáo hoặc bán hàng.

Nhưng người gọi đến không hề nản, tiếp tục gọi lại cho Khương Vân Phàm, mãi cho tới khi hàng tràng tiếng chuông điện thoại đó khiến cho tất cả khách hàng có mặt quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu thì anh mới mở máy với vẻ bực bội và khẽ quát lên: “Tôi không cần biết anh chị là ai, sao sáng sớm đã gọi đến thế! Nếu anh chị mà là người bán hàng, tôi sẽ lập tức gửi một con dao đến nhà anh chị đấy!”

“Gì mà nóng thế? Khương huynh, lần đầu gặp trên điện thoại, đừng bỏ lỡ! Nói chuyện nghiêm túc nhé, nếu cái đồ bỏ đi ‘Hoa hồng thép’ đã bị thua huynh rồi thì trận thách thức mới sẽ bắt đầu đấy!” Giọng từ đầu dây bên kia õng à õng ẹo, nghe đã biết ngay là đã sử dụng đến máy làm biến giọng.

Khương Vân Phàm hơi ngây người ra, tập trung cao độ, hỏi: “Anh là ai? Anh muốn gì?”

Người kia cười nhạo mấy tiếng: “Bây giờ anh vẫn chưa có tư cách để biết thân phận của tôi, nhưng các người hãy nghe cho kĩ đây, anh sẽ nhanh chóng có một địa chỉ mạng, vào địa chỉ đó sẽ có người nói cho anh biết anh phải làm gì. Nếu anh không làm theo thì người đó sẽ chết. Ngoài ra, anh phải chạy đua thời gian với tử thần. Nếu anh không thắng, thì rất tiếc, sẽ có rất nhiều người bỏ mạng vì anh!”

“Rút cục anh là… Mẹ kiếp, tắt máy rồi!” Khương Vân Phàm mở nhật kí cuộc gọi rồi kể lại nội dung cuộc nói chuyện cho mọi người nghe.

“Cuối cùng thì hắn cũng đã lộ diện rồi! Cách thức chào hỏi của phần tử Hoa hồng chẳng có gì mới mẻ.” Vu Phong Ngâm ám chỉ “Hoa hồng đen”.

“Tôi nghĩ sắp xảy ra chuyện lớn rồi, phải về Sở ngay thôi, để nhờ các đồng nghiệp Phòng Điều tra thông tin tra địa chỉ IP của số máy này.” Đường Hàn Vũ nhíu mày nói.

Lục Minh Phi gật đầu, lập tức nổ máy xe. Bốn người vội vã ra khỏi ngõ lên xe quay về Sở cảnh sát mà hoàn toàn không biết có một người đứng ở cửa quán ăn sáng vừa húp tào phớ vừa nhìn theo dáng điệu vội vã của họ và mỉm cười.

Trên đường, Khương Vân Phàm ngồi ở ghế sau cùng với Đường Hàn Vũ và Vu Phong Ngâm, mắt thì cứ nhìn vào màn hình điện thoại. Một lúc sau, một tiếng “tinh, tinh” vang lên, cho biết có tin nhắn gửi tới.

Không chút do dự, Khương Vân Phàm mở mạng ngay, thế rồi bất chợt có một đường link hiện ra. Khương Vân Phàm mở đường link đó. Màn hình hiển thị kết nối thành công, ngay sau đó nội dung trong đoạn clip khiến tất cả đều lập tức thấy căng thẳng.

Đó là một gian phòng trọ tồi tàn, trên tường chỉ có mấy tờ họa báo, trong phòng có mấy chiếc ghế và một chiếc bàn, trong đó có một cô gái chừng mười sáu tuổi hai mắt nhắm nghiền, trên người cô bé mặc bộ đồ dành cho bệnh nhân của bệnh viện, tay chân bị trói trên một chiếc ghế sắt.

Điều lạ lùng nhất là, tay phải của cô gái đang được truyền dịch. Ồ, không, đó không phải là dịch thuốc thông thường mà là huyết dịch đỏ tươi. Ánh mặt trời gay gắt chiếu lên người cô, cô từ từ mở mắt ra, vì đầu đau dữ dội nên cô chau mày lại, ánh nhìn mờ mờ. Một lát sau cô mới biết hoàn cảnh của mình lúc đó.

Cô gần như phát điên lên và định tìm cách giật tung kim truyền trên mu bàn tay, nhưng không có tác dụng gì, vì một sợi dây thừng đã trói chặt hai chân cô và nửa người trên ghế, hơn nữa hễ động đậy là đầu lại đau như muốn vỡ ra nên cô chỉ còn cách ngồi ngoan ngoãn trên ghế.

Tại sao mình lại đến đây? Tại sao mình lại bị bắt cóc? Tại sao lại bị truyền máu? Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cô nhưng cô không sao nhớ được. Tối hôm qua đã đi gặp ai, nói chuyện với ai và đi tới những đâu… Tất cả những điều đó cô đều không thể nào nhớ nổi.

Nỗi sợ hãi và uất ức ào tới, nước mắt trào ra, những giọt mồ hôi to tướng từ trên trán lăn xuống.

“Alô, cô gái, cô có nghe thấy tiếng của chúng tôi không?” Khương Vân Phàm hỏi.

Cô gái nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra trên cửa sổ bằng kính có một bức huyết thư, cô khẽ đọc:“Đừng làm những chuyện vô ích. Nếu có kẻ nào tự động rút kim của mày ra, thì mày sẽ làm liên lụy khiến hàng loạt người phải chết, kể cả mày. Ngoài ra, khi chai máu này chảy đến giọt cuối cùng thì cũng là lúc mày chết. Chỉ nghĩ đến việc mày thổ ra máu mà chết là đến cả hơi thở của tao cũng cảm thấy phấn khích.”

Khương Vân Phàm nghe mà thấy ù cả đầu, bất chợt cao giọng hỏi: “Cô gái, cô đang đọc thư đe dọa à? Có nghe thấy tiếng của chúng tôi không?”

Lúc đó cô gái mới chuyển ánh mắt nhìn lên chiếc giá đặt bên cạnh rèm cửa sổ, ở đó có một chiếc máy tính bảng. Trong cửa sổ của màn hình trên đó hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông với vẻ mặt lo lắng. Cô càng cảm thấy sợ hãi và ấm ức nên chỉ biết khóc mà thôi.

Đường Hàn Vũ giằng lấy điện thoại, dịu giọng nói: “Cô gái, đừng khóc nữa. Cô hãy nghe đây, chúng tôi sẽ đến cứu cô.”

Cô gái lập tức thôi khóc, mắt sáng lên: “Thật chứ? Các anh chị cứu em như thế nào?”

Khương Vân Phàm gật đầu, nói rất nhanh: “Hãy trả lời chúng tôi trước, cô tên là gì? Làm nghề gì? Nơi cuối cô tới trước khi bị bắt cóc là ở đâu?”

Đầu tiên cô gái ngây ra, sau đó thì nức nở đáp: “Em tên là Hà Nhị Nhi, là một người mẫu xe. Tối hôm qua em ra khỏi nhà, nhưng đi đến đâu thì bây giờ em không sao nhớ được.”

“Được rồi, cô đừng lo lắng quá, hãy bình tĩnh lại, chúng ta phải tranh thủ thời gian. Cô quan sát kĩ xung quanh, xem có vật gì làm dấu được không?”

Hà Nhị Nhi từ từ quay nửa người trên nhìn bốn xung quanh: “Ngoài bàn ghế, còn có một chiếc máy tính bảng. Trên cửa sổ mà em đang quay mặt lại có một bức huyết thư, là lá thư mà anh nói là đe dọa đó. Còn có vật gì đó giống như cây kim chống sét, nhưng vì em bị cận ba độ nên không nhìn rõ khi cách xa ngoài ba mét”

“Ai biết ở đâu có kim chống sét?” Khương Vân Phàm hỏi ba người kia.

Đường Hàn Vũ lập tức tìm bản đồ, nhưng ở đó có tới hơn hai trăm điểm có kim chống sét. Nếu chỉ dựa vào sức người tìm kiếm vị trí nơi có cây kim chống sét mà Hà Nhị Nhi đang ở gần đó thì còn khó hơn cả mò kim đáy bể và tìm người giữa biển người.

Lục Minh Phi lẩm bẩm: “Hơn hai trăm điểm! Chờ đến khi chúng ta tìm được cô ấy thì chắc là đã xanh cỏ rồi!”

Vu Phong Ngâm cũng rất lo lắng: “Anh Khương khùng, có cách nào thu hẹp được phạm vi tìm kiếm không? Nếu không có, thì cô gái kia sẽ chết và tên khốn hoa hồng sẽ lại đắc ý!”

Khương Vân Phàm nghe xong câu cuối, lập tức thấy đầu nóng bừng, anh lục tung mọi kiến thức trong đầu. Thế rồi, anh mở to mắt, bật ngón tay tách một cái: “Có rồi! Chẳng phải mấy hôm trước chúng ta cũng đã dùng hình ảnh địa lí tội phạm đó là gì? Chính là chiêu đó!”

Chỉ cần người bị hại sử dụng hết các giác quan của mình và tập trung cao độ trả lời chính xác những câu hỏi của Tổ Chuyên án Đặc biệt, lấy đó làm căn cứ để xác định vị trí tương đối của cô ấy thì sẽ làm tăng khả năng cứu sống cô ấy đáng kể.

Đường Hàn Vũ giải thích phương pháp đó cho Hà Nhị Nhi, cô bé gật đầu, mếu máo nói: “Vâng, em hiểu rồi. Các anh chị nhất định phải cứu em đấy. Nếu chai máu này hết thì em sẽ chết, mà em thì không muốn chết đâu!”

Vu Phong Ngâm đứng bên nhìn thấy càng lo lắng hơn: “Cô hãy hít thở sâu vào, đừng căng thẳng và quá sợ hãi, hãy tiết kiệm sức lực.”

Khương Vân Phàm vỗ vào vai của Vu Phong Ngâm: “Hương Vu, tôi thấy cô nên thả lỏng người ra, xem ra cô còn căng thẳng hơn cả cô bé đó!”

Vu Phong Ngâm trừng mắt lên với Khương Vân Phàm, nghe thấy tiếng yêu cầu giúp đỡ của Đường Hàn Vũ, vội lật cuốn sổ trên xe và phối hợp với cô để ghi chép.

Đột nhiên, Hà Nhị Nhi hắt hơi hai cái rõ mạnh rồi nhíu mày, nói: “Mùi gì thế nhỉ? Khó chịu quá, em đến chết vì mùi hôi này mất!”

Đường Hàn Vũ cười phấn khởi, nâng chiếc di động lên: “Đúng rồi, cô nhanh chóng hít thật mạnh xem đó là mùi gì? Xác định xem đó là mùi đặc biệt gì, đó chính là dấu hiệu đấy.”

Hà Nhị Nhi hơi bị viêm mũi, nên rất nhạy cảm trước các mùi vị, hễ cô hắt hơi liền mấy cái thì có nghĩa là ở gần đó mùi của các vật xây dựng hoặc là mùi của các máy móc gia dụng ô nhiễm không khí. Cô nói ra phát hiện đó của mình rồi bất giác ngẩng đầu lên kiểm tra, trong gian phòng này không có máy điều hòa hay tủ lạnh.

“Em đoán là mùi từ bên ngoài bay vào, là một mùi rất hôi, giống như mùi ẩm mốc, nhưng em không xác định được đó là gì.” Giọng nói của cô lộ rõ vẻ lấy làm tiếc.

“Không sao, bây giờ cô hãy tĩnh tâm lại và lắng nghe xung quanh xem sao.” Đường Hàn Vũ nhẫn nại nói.

Hà Nhị Nhi hít sâu mấy cái, sau đó nhắm mắt lại, thả lỏng người và cô đã nghe thấy tiếng đập của tim mình và cả tiếng “ầm, ầm” từ phía xa vọng lại. Cô hơi chau mày, định tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó, nhưng càng nôn nóng thì lại càng khó nắm bắt.

“Có tiếng ầm ầm! Giống như tiếng chuông! Theo kiểu u, u, u!”

Vu Phong Ngâm ghi vào trong cuốn sổ:

Nạn nhân Hà Nhị Nhi, là một người mẫu xe. Vị trí đang ở có mùi hôi giống như mùi ẩm mốc. Gần đó có tiếng chuông “u, u,u”, khoảng cách mỗi lần kêu chừng mười mấy giây.

Khương Vân Phàm ngẫm nghĩ kĩ, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Phải rồi, cô có thể phân biệt được mình đang ở phương nào không?”

Hà Nhị Nhi lắc đầu: “Em dốt địa lí nên không phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng cửa sổ đối diện em có mặt trời.”

Vu Phong Ngâm tiếp tục ghi:

Bên ngoài cửa sổ đối diện có mặt trời, chứng tỏ vị trí căn phòng trọ mà nạn nhân đang ở khá cao hoặc phía trước căn phòng đó không có kiến trúc nào.

Thế rồi cô chợt nghĩ, tại sao cô gái ấy đã ở lâu trong căn phòng trọ ấy mà vẫn không có ai phát hiện ra? Không lẽ nó nằm ở khu vực hoang vu nào đó?

Thế là Vu Phong Ngâm ghi thêm một dòng:

Nạn nhân có thể đang ở một nơi khá heo hút.

Thế rồi, bỗng nhiên đường truyền bị gián đoạn, cô gái trên màn hình biến mất, màn hình tối đen. May sao, Lục Minh Phi đã lái xe qua đèn xanh đèn đỏ và bắt đầu chạy vào Sở cảnh sát.

“Tinh tinh”, tên tội phạm điên cuồng lại gửi tin nhắn đến, giọng điệu vẫn ngông cuồng như trước: “Khương huynh, chờ đến khi các anh thu thập được manh mối thì tôi sẽ để cho anh và con bé tội nghiệp kia nối lại đường truyền với nhau. Phải tranh thủ thời gian đi, kẻo không nó sẽ thổ máu ra và chết đấy!”

Định giờ cứu người

Chiếc xe dừng lại trước cửa của tòa nhà làm việc, Vu Phong Ngâm cầm chiếc di động mà Đường Hàn Vũ đang mở bản đồ và cuốn sổ ghi chép, cam đoan một cách đầy tự tin rằng chỉ cần năm phút là sẽ chạy tới Phòng Điều tra thông tin, nên vừa xuống khỏi xe là đã biến mất.

Nhưng năm phút sau, khi đứng chờ thang máy trong đám đông, khi ngước mắt lên nhìn thấy tấm lưng rộng và mái tóc bạc trắng của người trước mặt, Vu Phong Ngâm hơi sửng sốt. Người này hình như… Cô vội nhìn lên khuôn mặt hiện lên trong chiếc gương ở thang máy, thế rồi bất chợt kinh ngạc tới mức trợn mắt lên, là Sát Thần!

Ông ta đội mũ cảnh sát, tay đẩy chiếc gọng kính trên mũi, lắc đầu về phía cô.

Vu Phong Ngâm lập tức hiểu ý, tay đưa lên mũi sờ vẻ như bị đau rồi khom người đi ra khỏi đám đông và vào nhà vệ sinh. Một hồi lâu sau cô vẫn không sao lấy lại bình tĩnh. Sát Thần đến Sở Cảnh sát làm gì nhỉ? Ông ta đã vào đây bằng cách nào? Tại sao ông ta lại mặc cảnh phục?

Sau khi Lục Minh Phi đỗ xe xong, ba người vội vã trở về phòng làm việc của Tổ Chuyên án Đặc biệt. Ở hành lang, họ nhìn thấy cảnh sát Hà đang nhíu mày.

“Đội trưởng Lục, cuối cùng các anh cũng đã về rồi. Chúng tôi vừa nhận được một cú điện thoại đáng sợ, có một người mẫu xe bị bắt cóc. Người kia không chịu nói gì mà chỉ một mực yêu cầu các anh cứu cô gái đó.”

“Chúng tôi đã biết tin này trên đường trở về. Tên này đúng là gan lớn, còn dám liên tục gọi điện cho chúng tôi để gây rối.”

“Cũng may mà tôi vừa nhận điện thoại là lập tức bảo Tiểu Vương tra địa chỉ IP của đối phương rồi. Có điều, đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.”

Cảnh sát Hà nhìn theo mọi người bước vào phòng làm việc, rồi rót cho mình một cốc trà và ngồi xuống, mặt vẫn bình thản như không, biết là bọn họ có lẽ đã có sự chuẩn bị.

Nhưng một hồi lâu mà vẫn không thấy Vu Phong Ngâm quay về báo cáo tình hình. Lục Minh Phi đứng ngồi không yên, bèn gọi điện cho cô: “Ma nữ Vu, ở bên đó đã có kết quả chưa? Chúng ta phải tranh thủ thời gian, cô giục Tiểu Vương đi.”

Lúc đó Vu Phong Ngâm vừa ra khỏi nhà vệ sinh, không tìm được lí do để nói dối, nên cô cao giọng đáp: “Ôi dào, anh đừng có giục nữa, vừa mới bắt đầu điều tra thì làm sao mà nhanh thế được!”

Lục Minh Phi ngơ ngác nhìn vào màn hình di động, vừa mới đây mà đã thay đổi đến vậy, nổi nóng với mình, cô ta ăn phải thuốc pháo chắc?

Vu Phong Ngâm chạy đến Phòng Điều tra thông tin, đưa những thứ trong tay cho Tiểu Vương. Hai người chụm đầu một hồi lâu và dần dần thu hẹp phạm vi vị trí mà nạn nhân đang ở lại. Nửa tiếng sau, Vu Phong Ngâm cầm báo cáo bản đồ trở về phòng làm việc.

Cô chỉ vào ngôi sao đỏ trên bản đồ, giải thích: “Thông qua những thông tin mà chúng ta cung cấp, Tiểu Vương không tra ra địa chỉ của IP, nhưng đã tìm thấy mấy nơi này, lần lượt là nhà máy thép, nhà máy hóa chất, bãi rác, nhà máy luyện gang, chùa. Những nơi như trên có bảy địa điểm có lắp đặt kim chống sét, chúng ta sẽ tìm thế nào?”

Khương Vân Phàm phân tích: “Tôi thấy, căn cứ vào âm thanh thì trước tiên có thể loại trừ bãi rác, mùi của chùa chiền cũng không phù hợp, vậy thì chỉ còn lại ba nhà máy thôi. Nhìn lại những vị trí này thì thấy đều cách trung tâm thành phố khá xa, hơn nữa phân bố cũng rất đều. Lấy vị trí của chúng ta làm trung tâm, thì đó là các phía đông, tây, nam, mỗi phía có một nhà máy.”

Đường Hàn Vũ cầm cuốn sổ mà Vu Phong Ngâm ghi chép, nói: “Điều đó chứng tỏ tên tội phạm điên cuồng đó rất hiểu địa hình thành phố này, hắn muốn chúng ta phải chia nhau tìm kiếm ở các nơi. Xem lại phần ghi chép của cô Vu, thì việc tìm một nơi có kiến trúc cao và xung quanh rất ít kiến trúc khác là điều rất không dễ dàng.”

Lục Minh Phi chống hai tay dưới cằm nhìn vẻ lo lắng của mọi người, lần này thì đã có manh mối, nhưng lại tạm thời có một nút thắt không gỡ được.

Bỗng nhiên, di động của Đường Hàn Vũ đổ chuông. Cô nhìn lên số điện thoại hiển thị trên màn hình, mở máy xong thì nhấn nút loa ngoài, lại là cái giọng õng à õng ẹo: “Sĩ quan cảnh sát Đường, đã thu thập được đủ manh mối chưa? Nếu mà không đến thì nó sẽ phải chết.”

“Cứu tôi! Cứu tôi! Chỉ còn một nửa chai máu thôi…” Tiếng kêu khóc của Hà Nhị Nhi mỗi lúc một xa.

“Có giỏi thì hãy tìm đến chúng tôi mà hống hách, ăn hiếp một cô gái thì có gì là giỏi!” Lục Minh Phi giận dữ, giằng lấy chiếc di động và gầm lên, “Anh chớ có hống hách, nhất định chúng tôi sẽ cứu được Hà Nhị Nhi và bắt được anh!”

Tên kia cười lạnh lùng mấy tiếng rồi châm biếm: “Tiểu Lục Lục, có chí khí lắm, vậy thì để ta tăng độ khó cho các người nhé!”

Một lần nữa cuộc gọi đột ngột chấm dứt. Cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lăng Phong vội chạy đến sau khi nhận được thông báo của cảnh sát Hà.

Bốn người trong Tổ Chuyên án Đặc biệt đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên trước mắt lóe sáng, chiếc di động của Khương Vân Phàm phát ra một luồng sáng, nhưng trên màn hình vẫn không có bất cứ một hình ảnh nào. Tiếp đó, họ lại nghe thấy tiếng kêu khóc của Hà Nhị Nhi một lần nữa.

“Thực ra, các người đã nắm được thông tin chính xác rồi đấy. Ta đang ở gần một trong nhà máy đó. Bây giờ, trước mặt ta có một chiếc máy tính bảng, đang đếm ngược thời gian chết trong sáu mươi phút. Ngoài ra, ta còn có hai manh mối khác cung cấp cho các người. Một là dưới gác của căn phòng trọ không khóa cửa. Hai là, trên đường ở chỗ ta có cây cổ thụ và hoa sen thường thấy.”

Hà Nhị Nhi nức nở đọc mảnh giấy mà tên tội phạm điên cuồng đưa cho cô, đột nhiên phần đếm ngược thời gian trên màn hình phát ra tiếng cười như của búp bê ma, ghê rợn và kéo dài, khiến người nghe nổi cả da gà.

“Mẹ kiếp, không biết đó là manh mối gì, nói ra mà chẳng có gì khác với không nói.” Khương Vân Phàm bị làm cho gần như tức điên lên, nhưng rồi anh nghĩ, tên tội phạm cũng không đưa ra manh mối rõ ràng gì, nếu không thì họ sẽ cảm thấy trò chơi mất hay rồi.

“Theo những gì tôi hiểu được về bản đồ của thành phố này, thì tôi cảm thấy cô ấy ở điểm giữa của vị trí A và vị trí B, tôi không mấy chú ý đến hoa sen ở hai nơi này, nhưng thấy có khá nhiều cây lớn và cũng khá là hẻo lánh, nếu lái xe tới đó thì ít nhất cũng phải mất tới nửa tiếng.” Lăng Phong nhìn kĩ những manh mối mà mọi người đưa ra rồi mở bản đồ tính khoảng cách và phân tích.

“Nếu như mọi người tin tưởng sự suy đoán của Lăng Phong…” Đường Hàn Vũ mới nói được nửa câu.

“Tôi không tin” Khương Vân Phàm cắt ngang lời cô, rồi nhìn về phía Lăng Phong, “Nếu suy đoán của anh sai, chúng ta đi sai đường và nhỡ mất việc cứu người thì sẽ thế nào?”

Lăng Phong thì tin chắc vào sự suy luận của mình, nên nói với vẻ chắc chắn: “Rất đơn giản, cho dù là ai đến chỗ nạn nhân, thì chúng ta cũng đều có thể thông qua điện thoại hoặc đường truyền để yêu cầu người kia giải cứu cho con tin.”

Khương Vân Phàm không nghĩ như vậy, bọn tội phạm không đơn giản như thế, chúng luôn lấy việc giết người làm trò vui, nên làm sao có thể để cho anh dễ dàng cứu người như vậy? Nhưng vì thời gian gấp gáp, thêm vào đó lái xe đến đó sẽ rút ngắn bớt thời gian cứu người, Đường Hàn Vũ buộc phải lập tức phân công các thành viên thành nhóm để xuất phát.

Cuối cùng, căn cứ vào sự lựa chọn của mọi người, Khương Vân Phàm và Đường Hàn Vũ thành một nhóm tới nhà máy hóa chất ở vị trí A, Lục Minh Phi và Vu Phong Ngâm tới nhà máy thép ở vị trí B, cảnh sát Hà và Lăng Phong tới nhà máy luyện gang ở vị trí C.

Nhưng, không ai ngờ được rằng, sau khi lái xe được nửa tiếng, thì Lăng Phong và cảnh sát Hà bắt đầu nhìn thấy hoa sen. Đang đúng mùa hoa, những tấm lá sen xanh mướt vươn ra trên mặt đầm, những đóa sen trắng muốt chen giữa màu lá xanh, khoe những cánh hoa to căng tròn, trông thật đẹp.

Còn Khương Vân Phàm đang trên đường đến vị trí A thì lại đang cảm thấy thất vọng vì không nhìn thấy hoa sen đâu. Thế rồi, di động của anh bất ngờ đổ chuông.

“A lô, sao anh vẫn chưa đến? Chỉ còn hai mươi tám phút nữa, em sắp chết đến nơi rồi! Làm thế nào bây giờ?” Bên tai Khương Vân Phàm chỉ toàn thấy tiếng thút thít của Hà Nhị Nhi.

“Chúng tôi đang đến gần rồi, cố gắng chờ, chút nữa thôi.”

Khương Vân Phàm bắt đầu lái xe chạy như điên cuồng tới con phố có nhà cho thuê. Đường Hàn Vũ ở phía sau anh liên tục gọi Hà Nhị Nhi. Nhưng, cánh cửa ở phía dưới tòa nhà cho thuê đóng chặt. Trên con đường trống vắng yên tĩnh đến mức ngạc nhiên, như thể chưa từng có người sinh sống ở đây.

“Khương huynh, chỉ còn lại hai mươi phút cuối cùng thôi, có thể huynh không biết, thực ra bây giờ đã có người đến bên cạnh tôi, nhưng lại không phải là huynh. Để đánh bại huynh, người ấy đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để người bên cạnh huynh tin tưởng anh ta. Đến cuối cùng, mọi người đều nghi ngờ huynh, trách cứ huynh.”

“Không, anh định đánh lạc hướng tôi, tôi không tin!”

“Chỉ có tôi mới không hại anh. Bởi vì chúng ta là cùng một kiểu người!”

“Không, không! Anh im đi, im đi! Đừng có nói gì thêm nữa!” Đường Hàn Vũ thấy Khương Vân Phàm tự dưng kêu lên với vẻ đầy tức giận, vội quay lại nhìn thì thấy hai tay anh đỡ lấy đầu, đau khổ quỳ một chân xuống. Cô vội chạy tới giằng lấy chiếc di động và nghe thì lại không thấy có tiếng gì từ đầu dây bên kia. Khương Vân Phàm sao thế nhỉ? Sao anh ấy lại có vẻ đau khổ thế?

“Có ai nói gì đâu? Đừng làm tôi sợ. Anh sao thế?” Đường Hàn Vũ nhìn anh, mắt mở to vẻ lo lắng.

“Hàn Vũ, cô tin tôi chứ?”

“Tất nhiên là tin rồi, chúng là người cùng trong một tổ chức, là những thành viên không bao giờ phản bội nhau!”

Khương Vân Phàm kéo cô lại rồi ôm cô vào lòng, rất chặt, sau đó khẽ nói: “Cô tin tôi là tốt rồi.”

Lần đầu tiên Đường Hàn Vũ thấy một Khương Vân Phàm yếu đuối như vậy nên không đẩy anh ra mà vừa khẽ an ủi anh vừa lắng nghe tiếng đập rộn ràng của trái tim mình.

Một lát sau, Khương Vân Phàm buông cô ra, ấp úng nói: “Cảm ơn.”

Đường Hàn Vũ mỉm cười. Một hồi lâu mà vẫn chẳng có ai ra vào ở chỗ họ đang đứng, cô cảm thấy một nỗi lo mơ hồ, bèn nói: “Chúng ta lần lượt gọi điện cho hai nhóm kia xem tình hình thế nào đi.”

Khương Vân Phàm gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Minh Phi, thì nghe thấy tiếng người ồn ào từ đầu máy bên đó vọng lại, đoán chắc là gần đó có rất nhiều công nhân.

Lục Minh Phi lôi Vu Phong Ngâm ra khỏi đám công nhân, tìm một chỗ yên tĩnh, hỏi: “Khương khùng, tôi đã hỏi hết một lượt rồi, ở đây ngoài nhà máy và nhà ở của công nhân ra thì không có tòa nhà cho thuê nào cả. Thế còn chỗ hai người thì sao?”

Khương Vân Phàm thầm kêu lên, gay rồi, đang định trả lời thì thấy di động của Đường Hàn Vũ vang lên tiếng chuông gọi của Lăng Phong. Anh ghé sát lại để nghe thì biết Lăng Phong đã nhìn thấy hoa sen, đã xác định được là gần đó có nhà máy luyện gang, hiện đang đi vào tòa nhà cho thuê đang mở cửa.

Sắc mặt của Khương Vân Phàm lập tức trở nên tối sầm lại, anh giằng lấy di động từ tay Đường Hàn Vũ, giận dữ gầm lên: “Lăng Phong, có phải anh đã cố ý không? Định nhân cơ hội này để gia nhập Tổ Chuyên án Đặc biệt chứ gì? Nếu biết sớm thế này thì tôi đã không nghe theo anh!” Nói rồi, Khương Vân Phàm giận dữ tắt máy.

Từ một chỗ gần đó, cùng với mùi hôi phát buồn nôn là tiếng “ầm, ầm” của hoạt động luyện thép. Lăng Phong cất di động, để lộ một nụ cười mà chỉ có anh mới biết được, sau đó cùng với cảnh sát Hà thận trọng đi về phía cầu thang. Vừa đi họ vừa quan sát, nhưng dọc đường không gặp bất cứ người nào hay trò ác nào.

Tầng hai có ba hộ gia đình, trong đó có một cánh cửa mở he hé. Hai người theo đà đó đẩy cửa, nhìn vào trong. Căn phòng này có gì đó quen quen, chiếc máy tính quen thuộc, tờ họa báo quen thuộc và cả chiếc ghế sắt quay lưng lại phía cửa ra vào, cô gái tóc dài mặc bộ quần áo dành cho bệnh nhân và cả chai truyền dịch treo trên đầu cô.

Hai người nhìn nhau, mặt lộ vẻ vui mừng, cuối cùng đã tìm được cô!

“Hà Nhị Nhi, cô vẫn ổn chứ?” Cảnh sát Hà nôn nóng chạy vào bên trong, đứng trước mặt cô gái hỏi với vẻ quan tâm.

Cô gái mười sáu tuổi này lớn hơn con trai anh chín tuổi, mới ít tuổi như vậy mà đã bị người khác bắt cóc, hơn nữa hôm nay còn phải chịu một nỗi giày vò mà chỉ có người phi thường mới chịu đựng nổi, nỗi sợ hãi và bất lực trong lòng không phải ai cũng có thể hiểu được.

Quả nhiên, cô gái nghe thấy tiếng gọi đó thì mở bừng đôi mắt trong veo, mắt chăm chú nhìn vào thời gian đếm ngược trên chiếc máy tính bảng, run rẩy nói trong nước mắt: “Chỉ còn lại mười sáu phút nữa, làm thế nào bây giờ?”

Hai người đàn ông nhìn lên chiếc máy tính bảng, tốc độ đếm ngược rất nhanh, loáng một cái chỉ còn lại mười lăm phút. Nhưng, trên người cô gái lúc này ngoài sợi dây thừng còn có rất nhiều dây dợ to thô của các chai truyền.

Lăng Phong đưa tay chạm vào sợ dây to thô đó, định xem nên cứu người thế nào thì bị Hà Nhị Nhi kêu lên ngăn lại: “Đừng động vào đó! Hắn nói là nếu có người động đến kim truyền và sợi dây truyền trên người em thì em sẽ chết và còn đưa đến một loạt hậu quả nghiêm trọng!”

Lăng Phong rụt bàn tay lại, suy nghĩ kĩ, có nghĩa là dù có rút kim truyền hay không thì nạn nhân vẫn bị chết. Nếu cắt đứt sợi dây đó thì có thể mọi người cùng chết. Chuyện này chẳng khác gì gặp phải một nút thắt không thể nào gỡ được.

Việc cứu người là cấp bách, nên anh đành liều bảo cảnh sát Hà gọi điện cho Khương Vân Phàm xin cứu trợ. Lúc này Khương Vân Phàm đang lái xe đến nhà máy luyện thép ở điểm C, nên Đường Hàn Vũ ngồi ở ghế phụ nghe điện thoại thay.

“A lô, sĩ quan Khương… Là sĩ quan Đường à. Chúng tôi đã gặp được nạn nhân, nhưng bây giờ có một vấn đề rất nghiêm trọng, cô bảo anh Khương cho ý kiến xem.”

Đường Hàn Vũ mở nút loa ngoài và nghe kĩ vấn đề mà cảnh sát Hà phân tích. Trong xe im lặng một lúc lâu. Cô đưa mắt nhìn sang Khương Vân Phàm đang lái xe như điên, không biết là anh đang nghĩ gì, nhưng cô rất lo lắng ảnh hưởng gây ra từ việc xe chạy quá nhanh, hai tay cô bám chặt lấy thành ghế.

“Tôi nghĩ ra rồi, hãy làm theo như tôi nói, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.” Khương Vân Phàm đột nhiên lên tiếng, vẻ rất tự tin.

“Sao anh lại chắc chắn như vậy? Bây giờ chúng ta còn hầu như không nhìn thấy hình ảnh ở bên đó của họ cơ mà? Không được, như thế thì quá mạo hiểm.” Đường Hàn Vũ cảm thấy không được nên dứt khoát ngăn lại.

“Chờ đến khi chúng ta đến được đó thì nạn nhân chết rồi!” Khương Vân Phàm bắt đầu lo lắng.

“Nhưng nếu bây giờ mà sợi dây trên người cô gái ấy có vấn đề thì chưa biết chừng bọn họ đều chết!” Đường Hàn Vũ cũng tỏ ra rất lo lắng.

“Hàn Vũ, cuộc đời của con người vốn là một chuyến du lịch đầy mạo hiểm. Nếu như cô không dũng cảm một chút thì sẽ không thể nào thấy được niềm vui bất ngờ trước mắt. Hãy tin tôi, mọi hậu quả tôi sẽ gánh chịu.”

Đường Hàn Vũ nhíu chặt mày, nhưng vẫn cảm thấy làm như thế là rất không ổn, cô không biết là mình đang lo lắng cho ba người đang ở trong căn phòng trọ hay lo lắng hơn cho người đang ở bên cạnh cô.

Sau đó, cô mới biết trái tim mình giây phút đó đã nghiêng về phía Khương Vân Phàm, khi mà anh dứt khoát rời khỏi Tổ Chuyên án Đặc biệt thì cô buồn hơn bất cứ ai, và thường xuyên nhớ đến vẻ bất chấp tất cả chỉ vì để cứu người của anh lúc đó.

Nổ ga

Lúc đó, Lăng Phong đang lần mò tìm đầu dây, mãi cho tới khi anh đi ra ban công và phát hiện ra rất nhiều đầu dây nối với hai bình khí ga thì mới hiểu được tên tội phạm điên cuồng kia muốn làm gì. Nếu hai bình khí ga này nối với những vật nổ khác thì chắc chắn tòa nhà cho thuê này sẽ bị phá hủy, và tất cả mọi người đều không thể nào thoát khỏi bàn tay của tử thần! Đó là một loạt hậu quả hết sức nghiêm trọng.

Anh vội vã chụp ảnh của bình khí ga rồi quay trở lại phòng khách chụp ảnh của các chai dịch truyền, sau đó gửi tất cả cho Đường Hàn Vũ.

Nhưng, không kịp nữa. Đồng hồ đếm ngược thời gian trên máy tính bảng đã đang chuyển đến con số mười phút, cảnh sát Hà cũng đã nghe theo ý kiến của Khương Vân Phàm, cắt đứt một sợi dây truyền trên bình huyết dịch, rồi rút cây kim trên mu bàn tay, sau đó cởi dây thừng trên người cô gái.

Hà Nhị Nhi đứng dậy, phát hiện ra mình được an toàn, mọi thứ trong phòng cũng không xảy ra chuyện gì khác thường. Cô cười sung sướng, nói: “Tốt quá rồi! Em đã được cứu rồi! Em được sống rồi!”

Cảnh sát Hà là một cảnh sát và cũng là một người cha nên cũng rất vui mừng. Tuy nhiên, anh đã không để ý đến, sau khi anh cắt đứt sợi dây kia xong thì nó nhanh chóng co lại, đồng hồ đếm ngược trên máy tính bảng chạy càng nhanh hơn, tai họa sắp xảy ra đến nơi!

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…

“Anh Khương, chúng tôi đã giải cứu con tin thành công…”

“Cảnh sát Hà, nhanh lên! Nhảy xuống khỏi cửa sổ đi!”

Lăng Phong dường như dùng hết sức lực toàn thân chạy đến, cắt ngang những lời vui mừng của cảnh sát Hà, kéo tay anh cùng chạy ra ngoài cửa sổ, nhưng đáng tiếc là anh đã không nắm chắc cánh tay của cảnh sát Hà, nên chỉ còn biết trơ mắt nhìn cảnh sát Hà rớt lại trong căn phòng trọ.

Ngay sau đó, một tiếng “ầm” đinh tai vang lên, đồ vật trong phòng bay tứ tung, hai cánh cửa sổ cháy rừng rực, khói đen bốc lên ngùn ngụt. Lăng Phong ngã lăn xuống đường, lưng nóng rát và đau nhói, nhưng anh vẫn quay đầu lại, vẫn muốn chìa tay ra túm lấy cánh tay của cảnh sát Hà.

Trong giây phút phát ra tiếng nổ, hai người trong xe đưa mắt nhìn nhau, phải mất mười mấy giây sau mới kịp phản ứng. Khương Vân Phàm cứ gọi tên cảnh sát Hà mãi vào chiếc di động, nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn không có tiếng trả lời. Anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao lên như một mũi tên.

Mười phút sau, họ đã đến tòa nhà cho thuê. Từ xa đã nhìn thấy chiếc xe của Lục Minh Phi và mấy chiếc xe cứu hỏa. Các cảnh sát hình sự đã phong tỏa hiện trường, căn phòng ở tầng hai vẫn đang bốc khói. Họ vượt qua vòng phong tỏa, đi lên căn phòng trọ trên tầng hai với một tâm trạng hết sức nặng nề.

Lục Minh Phi ngăn họ ở bên ngoài cửa rồi khuyên: “Hiện thời vẫn có thể còn nguy hiểm, mọi người đừng vào, chờ họ tìm xong xác của nạn nhân…” Lục Minh Phi dừng lại, cổ họng như có một vật gì đó chặn ngang, anh nghẹn ngào: “Xác của nạn nhân và của cảnh sát Hà… Rồi hãy vào.”

Khương Vân Phàm nhìn vào trong nhà, tấm kính cửa sổ đã biến thành những mảnh vụn, tờ họa báo trên tường đã cháy thành tro bụi, tường bị cháy đen, chiếc ghế sắt đổ xuống sàn nhà, phòng khách trở thành nơi hoang tàn. Các cảnh sát phòng chữa cháy đeo khẩu trang đang kiểm tra. Nhưng anh không do dự nhiều mà bình thản nói: “Hãy để cho tôi vào, tôi nhắc lại, hãy để cho tôi vào.”

Lục Minh Phi đỏ hoe hai mắt và không muốn tranh cãi với anh nữa, buông tay xuống để mặc anh.

Đường Hàn Vũ cũng đi theo Khương Vân Phàm vào nhà, thế rồi nghe thấy “soạt” một cái, Khương Vân Phàm quỳ xuống giữa đám đổ nát của mảnh gạch và vụn kính, hai tay ra sức đào bới. Anh cứ đào như vậy cho tới khi mười đầu ngón tay đều bị rách, máu chảy ra khiến ai nhìn thấy cũng phải xót xa.

Nhưng không có ai dám đến kéo anh đứng dậy. Trong phòng yên lặng đến rợn người, các cảnh sát phòng cháy chữa cháy cũng hành động rất thận trọng, dường như có thể nghe thấy tiếng lật các mảnh gạch. Tóc của họ bị ướt đầm bởi mồ hôi trên mặt, môi cắn chặt, đến cả một tiếng kêu đau cũng không có.

Đường Hàn Vũ đứng sau lưng Khương Vân Phàm, đưa tay khẽ vỗ lên lưng anh, nhưng rồi cô dừng tay lại, sợ sẽ làm anh nổi giận. Song đôi bàn tay anh bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu cứ tiếp tục đào bới thì sẽ chỉ khiến cho vết thương bị nhiễm trùng mà thôi. Cô lại đưa tay ra khẽ vỗ vào vai anh một lần nữa: “Vân Phàm, đứng dậy đi, đừng bới nữa.”

Nhưng anh không nghe, tay vẫn cứ tiếp tục đào bới. Đường Hàn Vũ kéo mạnh cánh tay anh khuyên nhủ: “Tay của anh bị thương rồi, không bới được nữa đâu, hãy để cho những người có chuyên môn làm việc này…”

“Không, anh Hà vẫn đang chờ chúng ta cứu họ. Tôi phải cứu họ!” Khương Vân Phàm gạt mạnh tay cô ra.

Cái gạt tay khiến Đường Hàn Vũ loạng choạng, suýt nữa thì ngã, may mà Lục Minh Phi kịp đỡ cô. Lục Minh Phi rất không vui, cảm thấy Khương Vân Phàm đang gây cản trở đến công việc của những người khác. Nỗi bực dọc dồn nén trong lòng anh bùng lên, anh túm mạnh cổ áo của Khương Vân Phàm, lôi anh đứng dậy một cách thô bạo và gầm lên: “Anh Hà đã chết rồi, bây giờ anh mới cứu thì có tác dụng gì!”

Khương Vân Phàm gạt tay Lục Minh Phi ra nhưng không gạt được, cổ của chiếc áo sơ mi thít chặt lấy cổ anh thành một đường vằn đỏ. Anh cũng không thể kìm thêm được nữa nên cũng gầm lên: “Anh buông tôi ra, tôi phải cứu anh Hà! Mẹ kiếp, anh có buông ra không thì bảo?!”

Lục Minh Phi đang trong cơn giận dữ, bèn giơ tay đấm vào mặt Khương Vân Phàm một cái, rồi vừa khóc vừa kêu lên: “Tôi không buông! Anh ở đây chỉ làm cản trở việc mọi người tìm kiếm xác của anh ấy, anh rõ không! Con trai của anh ấy mới có bảy tuổi! Tôi biết ăn nói với vợ con anh ấy ra sao bây giờ…”

Câu nói đó giống như ngàn vạn mũi tên xuyên vào lòng, mắt Khương Vân Phàm tràn lệ, ngực như có một tảng đá đè lên. Hai người đàn ông ôm ghì siết lấy nhau và thi nhau vung nắm đấm, không ai chịu nhường ai, khiến cho ai cũng sưng tím mặt mày.

Các đồng nghiệp cảnh sát hình sự thấy thế vội chạy vào, kéo mạnh hai người ra. Vu Phong Ngâm chạy đến cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó bất giác nhíu mày. Lăng Phong chạy theo sau, tay đặt lên khung cửa, đầu và tay anh đều quấn một lớp băng dày trông như một người nộm. Anh đứng ngây người nhìn vào đám đông trong nhà.

Lục Minh Phi được khiêng vào phòng ngủ, Vu Phong Ngâm cầm hòm dụng cụ pháp y đi theo vào, đến lúc đó ở phòng khách mới thôi lộn xộn.

Đường Hàn Vũ bước tới, thấy Khương Vân Phàm ngồi ở góc, những giọt máu trào ra từ khóe miệng trông rất rõ, còn má thì sưng vù. Cô bèn chạy vào trong phòng ngủ, tìm chai thuốc trong hòm dụng cụ rồi mang ra khẽ bôi thuốc lên má cho anh, khiến anh bị xót bật kêu suýt xoa. Đường Hàn Vũ nhíu mày, không nén được mắng: “Anh biết rõ là không đấu lại được với Lục Minh Phi, tại sao lại còn đánh nhau với anh ấy? Đánh xong rồi thì dễ chịu rồi chứ?”

Khương Vân Phàm trừng mắt nhìn, không nói năng gì, vì anh thấy mình không có lỗi.

Đường Hàn Vũ bất giác thở dài: “Tôi biết là trong lòng các anh đang buồn. Nhưng chuyện đã như thế rồi thì biết làm thế nào được. Việc quan trọng nhất mà chúng ta cần làm lúc này là bắt bằng được tên tội phạm điên cuồng đó, có như vậy thì mới khiến cho anh Hà và nạn nhân nhắm mắt dưới suối vàng.”

Từ trước tới nay cô luôn nghĩ: Việc đã qua thì cho qua, chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, chẳng nên tính toán, so đo được mất. Người bình thường thật khó mà làm được những điều này, nhưng chỉ có thường xuyên nhắc nhở mình thì trong những lúc gay cấn mới bình tĩnh lại được.

Từ trước tới nay Khương Vân Phàm cũng không mong người khác phải thông cảm, song nghe những lời này anh cũng thấy phần nào được an ủi. Khi biết cảnh sát Hà còn có một đứa con trai bảy tuổi, thì cảm giác trái tim bị đau thực sự mới ào đến. Cũng có lẽ vì anh không có cha mẹ từ hồi còn nhỏ, nên nỗi oán hận cha mẹ cứ lớn dần, anh hiểu hơn ai hết cảm giác thiếu vắng bàn tay chăm sóc và quan tâm của cha mẹ là như thế nào. Thế mà hôm nay, cũng chỉ tại anh mà có một đứa trẻ đã phải lặp lại cuộc đời mất cha giống như anh.

Bỗng nhiên, trong đám đông đang tìm kiếm từ đống đổ nát, có tiếng kêu của một đồng nghiệp: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”

Vừa nghe vậy, Lục Minh Phi nhào ngay đến, thì thấy thấp thoáng màu vải của cảnh phục trong đám mảnh vỡ vụn của gạch ngói. Các đồng nghiệp bới từng mảnh gạch một, lần lượt khiêng hai xác nạn nhân ra đặt lên cáng rồi dùng vải trắng đậy lại.

Giây phút đó, tất cả những người có mặt ở đó đều đứng dậy, mặt ai cũng nghiêm lại, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt và quen thuộc trên cáng, nhớ đến một đồng đội lớn tuổi nhiệt tình, tận tâm với công việc và lúc nào cũng nở nụ cười đôn hậu như một người cha, vì thế mắt ai cũng hoe đỏ. Đến cả một người từng được coi là sắt đá chỉ chảy máu không chảy nước mắt như Lục Minh Phi cũng thấy cay cay ở sống mũi và nước mắt không ngừng tuôn ra. Anh cảm thấy lẽ ra cảnh sát Hà không nên nằm trên cáng như lúc này.

Trong im lặng, những giọt nước mắt của mọi người nói với cảnh sát Hà rất nhiều, rằng anh là một người tận tụy với công việc, là một cảnh sát được nhiều người yêu quý và là một người cha nêu gương sáng cho con trai!

Khương Vân Phàm lặng lẽ gạt nước mắt, anh thực sự không thể nào chịu nổi sự đau buồn đang tràn ngập căn phòng. Đang định đi ra khỏi thì nhìn thấy có một bóng người quen thuộc lướt ngang qua, vừa nhìn đã thấy đó là kẻ hại người đó.

Một nghi thức từ biệt nhỏ được thực hiện xong, các đồng nghiệp cảnh sát hình sự bước tới khiêng cáng lên. Trong lòng Lăng Phong thấy vô cùng áy náy, định bước tới đỡ một tay cho mọi người. Nhưng anh chưa kịp chạm tay vào cáng thì đã bị Khương Vân Phàm giữ chặt cánh tay lại.

“Anh có tư cách gì mà khiêng? Nếu không phải là anh thì hôm nay đã không đến nỗi như vậy.”

“Hãy để tôi làm chút gì cho anh ấy.” Lăng Phong nói như van vỉ.

“Không được, anh không có tư cách gì!” Khương Vân Phàm nói dứt khoát.

Lăng Phong đứng ngây tại chỗ, lặng lẽ thu hai tay về. Một bầu không khí lạnh lùng bao trùm khắp căn phòng. Vu Phong Ngâm cuối cùng không chịu được cái kiểu người của Tổ Chuyên án Đặc biệt cứ cãi nhau, lúc đầu thì là đánh nhau, sau đó thì lại là cãi vã khiến cho người khác không khỏi chê cười. Cứ cãi nhau trước mặt người chết như vậy, không lẽ không cảm thấy xấu hổ à?

Không kìm được, cô đứng ra nói với Khương Vân Phàm: “Tôi biết, cái chết của anh Hà khiến anh thấy trách mình, chúng tôi cũng rất buồn. Nhưng, anh có thể thôi trút bỏ sự không vui trong lòng ra bây giờ như thế được không? Có thể để cho người chết yên tĩnh đi hết chặng cuối cùng này được không?”

“Xin lỗi, tất cả là tại tôi, nhưng hãy cho tôi một lần cuối cùng lặng lẽ đưa anh Hà rời xa, nếu không tôi sẽ căm hận mình đến chết. Xin mọi người hãy cho tôi…” Lăng Phong van nài, trông anh thật đáng thương.

Nghe vậy, tất cả những người có mặt ở đó không nói gì nữa. Đường Hàn Vũ lặng lẽ gật đầu. Lăng Phong lúc đó mới bước lên nâng chiếc cáng lên và nở một nụ cười vẻ đắc ý với Khương Vân Phàm. Điều này chỉ có hai người mới biết.

Khương Vân Phàm thực sự không thể nào chấp nhận nổi việc con người giả tình giả nghĩa đó đụng vào cảnh sát Hà, nên không nói gì, xông ngay tới, giáng một cú đấm vào mặt Lăng Phong và gầm lên: “Mọi người không nhìn thấy sao? Rõ ràng là anh ta cố ý, hại người của chúng ta rồi lại còn làm ra vẻ vô tội nhất! Hồi trước, khi anh ta chưa tới, chúng ta luôn bình an vô sự, hầu như không có sai sót gì. Tại sao anh ta vừa tới là cảnh sát Hà lập tức bị chết?!”

“Vân Phàm, anh kích động quá rồi. Chúng ta ra ngoài đi. Trong giờ phút này, chúng ta đừng nên làm phiền đến người đã chết.”

Mâu thuẫn một lần nữa lại trở nên căng thẳng. Đường Hàn Vũ vốn dĩ rất điềm đạm lúc này cũng thấy hoang mang. Tình hình rối ren, nên cô chỉ còn biết chú ý đến việc giải quyết những việc trước mắt để người chết yên lòng nhắm mắt rồi sau đó mới bàn đến việc bắt tên tội phạm điên cuồng cũng như những việc mà Khương Vân Phàm thấy nghi ngờ như thế nào.

Nhưng Khương Vân Phàm thì không sao chịu nổi, anh muốn trước khi sự việc xảy ra phải định tội con người đó mới được. Anh sợ, mọi người trên đời này đều như vậy, thời gian trôi qua thì không còn gì nữa, dù đó là chuyện từng làm cho mình tốn rất nhiều tế bào thần kinh và đau lòng.

Anh đưa mắt nhìn các đồng nghiệp đang cúi đầu không nói gì, mặt lộ vẻ nghi ngờ. Không lẽ những nhân tài được lựa chọn từ các trường đại học lại cũng muốn lựa chọn việc bưng mắt như thế sao?

“Các anh dứt khoát bao che cho con người giả tạo kia phải không?” Khương Vân Phàm chỉ vào Lăng Phong, mong có người đứng ra nói một câu rằng họ luôn khách quan, công bằng xem xét sự việc này, sẽ không bao che cho bất cứ một tên nội gián nào, cho dù người đó là ai thì cũng làm ra cho đến cùng. Nhưng đáng tiếc, không có ai, không có lấy một người.

“Sĩ quan Khương, anh luôn miệng nói người gây ra tội lỗi là tôi, vậy anh có chứng cứ gì không? Tôi có thể hiểu được tâm trạng lúc này của anh, nhưng tôi cũng không thể nào cho phép người khác sỉ nhục cái nghề mà tôi luôn tự hào. Phiền anh lui ra, chúng tôi phải đưa người chết về nhà!” Lăng Phong nhấc cáng lên, những người trong phòng lần lượt đi ra cửa.

Bỗng nhiên, Khương Vân Phàm cười hai tiếng lạnh lùng: “Các người nói gì, biết là người khác buồn, tôn trọng người chết? Đồ khốn, nếu thật sự tôn trọng thì phải biết là cái chết là một việc nghiêm túc. Bây giờ, người chết hoàn toàn không cần đến các anh di chuyển thân thể của anh ấy. Việc mà các anh đang làm bây giờ chính là đang thực sự làm phiền đến việc yên tĩnh ra đi của người chết.”

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều dừng bước và suy nghĩ, những lời Khương Vân Phàm nói hoàn toàn vô lí. Nhưng lí do mà Lăng Phong dừng bước là vì anh muốn xem đối phương nói gì, anh có linh cảm là đối phương sẽ đưa ra một quyết định bất ngờ.

Khương Vân Phàm rẽ đám đông, bước tới trước mặt của bốn người mà mình từng thấy quen thuộc nhất, rồi buồn bã, lạnh lùng rút chiếc thẻ ngành ra, ném vào đống mảnh vụn, nói: “Hừ, coi như tôi đã thấy rõ rồi. Chỉ có tôi mới là tội đồ không nên đến và tham gia vào!”

Sau đó, Khương Vân Phàm giận dữ rời đi, khiến tất cả đều sững người và buồn bã.

Sau đó anh mới nhận ra rằng, kể từ giây phút anh mất sự kiềm chế anh đã thua, thua chính sự tự tôn của mình.

Đám tang anh hùng

Đám tang được tổ chức tại nhà tang lễ lớn nhất thành phố Chiang Uri. Ngày đầu tiên, tất cả cảnh sát trong Sở đều tới đó, trừ Khương Vân Phàm.

Ông Thẩm phải bay tới Thái Lan. Ông mặc bộ cảnh phục oai phong, vẻ mặt nghiêm nghị đi ở hàng đầu. Dù đã ngũ tuần nhưng ông vẫn rất cường tráng, dáng đi vẫn như thanh niên.

Nhân tiện nói thêm, có những người già nhưng toàn thân vẫn toát ra sức trẻ, còn có một số người trẻ thì ngược lại, cứ như người sắp chết.

Khương Vân Phàm nhốt mình trong phòng, suốt ngày nằm trong bồn tắm, râu ria mọc xồm xoàm cũng không thèm cạo, trông chẳng khác gì một gã chán đời. Không cần phải dùng đến cái đầu anh cũng có thể biết được cảnh tượng của tang lễ lúc này: Trong nhà tang lễ đặt rất nhiều vòng hoa, dưới sự chỉ huy của ông Thẩm, các cảnh sát mang hương hoa đến và chào trước di ảnh đen trắng của cảnh sát Hà. Ông Thẩm sẽ đọc những cống hiến, những chiến công và danh hiệu mà cảnh sát Hà có được khi còn sống. Mọi người sẽ nước mắt vòng quanh cùng những dòng hồi ức ấy. Cuối cùng, ông Thẩm sẽ trao cho vợ con của cảnh sát Hà một món tiền tuất, đồng thời cam đoan sẽ chăm lo việc học hành đến nơi đến chốn cho cậu con trai bảy tuổi của cảnh sát Hà…

Trong đám người đông đúc đó, việc vắng mặt Khương Vân Phàm trở nên không rõ. Huống chi, anh lại là một người có tội, không thể đến hiện trường để kích động tinh thần của người thân cảnh sát Hà. Nghĩ như vậy, anh từ từ nhắm hai mắt lại.

Mãi cho đến ngày cuối cùng của đám tang, thì cửa nhà anh một lần nữa lại vang lên tiếng gõ. Anh khẽ chau mày, không muốn ngồi dậy để mở, định để cho người đến thấy thế phải ra về, cũng giống như lần Vu Phong Ngâm đến nhà anh vào ba ngày trước đó.

Thực ra, vào ngày thứ hai của đám tang, cũng giống như hôm qua, Đường Hàn Vũ đã đến gọi cửa. Cô tới là để khuyên anh đến dự đám tang, nhân tiện kiểm tra việc ăn uống của anh. Sau khi mở cửa, nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt hõm sâu, cô đã phải giật mình, rồi hỏi vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, có lẽ tôi đã gõ nhầm phòng.”

Khương Vân Phàm bèn giữ cô lại, bình thản nói: “Cô không nhầm đâu, đây là nhà tôi.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Đường Hàn Vũ mới quay người lại, rồi không để cho anh có cơ hội từ chối, chui qua cánh tay anh vào trong nhà. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô đến đây, nhưng lại không cảm thấy lạ lẫm đối với cách bày biện trong phòng. Cô mở tủ lạnh và tủ chứa đồ trong nhà bếp của anh lục xem một hồi rồi lắc đầu cảm thấy đối phương đúng là hết thuốc chữa.

“Anh định bỏ đói mình đến chết à?”

“Cô không hiểu đâu, khi người ta đói và đau khổ thì đầu óc mới tỉnh táo mà suy nghĩ về những vấn đề quan trọng.”

“Đúng, đúng, chỉ có Khương đại tài tử mới giỏi và mới biết cách nói bừa một cách đúng đắn nhất!”

Đường Hàn Vũ lấy toàn bộ đồ ăn trong tủ lạnh ra, dầu dừa, bánh mì, nước dừa, gan ngỗng, rau xanh, cơm nguội, ba quả lựu, ngoài ra không còn gì nữa. Cô suy nghĩ trong mấy phút, rồi bắt đầu rửa nồi và rau, bật lò nướng và máy ép.

Khương Vân Phàm rót cho mình một cốc cà phê, đứng tựa vào cửa, lặng lẽ nhìn Đường Hàn Vũ thong thả thái rau, đổ dầu, cho gia vị, đảo rau, rồi trong khi chờ rau chín thì ép nước lựu, làm bánh mì nướng kem dừa.

Chừng nửa tiếng sau, từ trong nhà bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm phức khiến chảy cả nước miếng. Quay lại nhìn thì đã thấy Đường Hàn Vũ bê hai đĩa thức ăn đi ra. Cô đẩy đĩa cơm rang gan ngỗng với rau cho Khương Vân Phàm, còn mình thì chọn bánh mì kem dừa. Tiếp đó cô rót hai cốc nước quả ép rồi bắt đầu ăn.

Khương Vân Phàm giằng lấy đĩa bánh mì của cô, nói: “Cô gầy như vậy, ăn cơm rang gan ngỗng đi!”

Đường Hàn Vũ nhanh chóng giành lại đĩa bánh mì, ôm chặt vào lòng, trông chẳng khác gì đứa trẻ sợ bị cướp mất đồ chơi, rồi đáp lại: “Anh còn gầy hơn tôi, tôi thích mọi vị của dừa, đừng có tranh với tôi, nếu không sẽ bị phạt đấy.” Khương Vân Phàm đành phải mỉm cười và chiều theo ý cô.

Ăn xong, trước khi về, Đường Hàn Vũ không quên khuyên anh: “Lúc đó mọi người đều đang cuống cả lên, anh cũng đừng chấp với những lời nói ra lúc đó. Ngày mai là ngày cuối của đám tang, nhất định anh phải đến đấy, nếu không thì sẽ không gặp được anh ấy nữa đâu.”

Lúc đó Khương Vân Phàm không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết đưa mắt nhìn theo cô.

Nhưng bây giờ không biết ai lại đến nhấn chuông cửa thế nhỉ? Hơn nữa, người ấy lại rất kiên nhẫn, cứ gõ mãi không thôi. Tiếng chuông cửa cứ réo khiến anh đau cả đầu không thể nào nằm ngủ tiếp được nữa.

Thế là anh giận dữ ngồi dậy, kéo rèm cửa nhà tắm, định mắng cho người ngoài cửa m