Vụ án thứ tám Kế hoạch kín kẽ
Sự chân thành giả tạo còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
Tagore
Lời dẫn
Đêm khuya trong màn mưa dông, những tia chớp từ phía xa làm chói mắt, tiếng sấm vang rền khắp bầu trời. Ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt ngồi trong phòng làm việc, ai cũng vẫn chưa hết buồn trước cái chết của cảnh sát Hà. Thêm vào đó còn là sự vắng mặt của Khương Vân Phàm nữa, nên cơ hội trêu chọc anh và Lục Minh Phi của Vu Phong Ngâm hầu như không còn.
Đường Hàn Vũ nhìn ra cơn mưa bên ngoài qua cửa sổ, những hạt mưa to như hạt đậu gõ xuống tấm kính cửa sổ, phát ra tiếng tí tách mãi không thôi, khiến tâm trạng của cô thêm bồn chồn, cứ cảm thấy có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng làm việc bật mở, một người tiến vào, đó là Lăng Phong. Anh nói với vẻ mặt hốt hoảng: “Đồn cảnh sát ở địa phương nhận được một cú điện thoại báo án, nơi xảy ra vụ án là ở chung cư Bạch Hà, là một vụ thảm án, cả ba người trong gia đình đều thiệt mạng, đề nghị mọi người xuống ngay hiện trường!”
Vụ thảm sát cả nhà
Khi cảnh sát Hà hi sinh anh đang giữ chức vụ Đội phó đội Cảnh sát hình sự và luôn là cánh tay phải đắc lực của Lục Minh Phi. Bây giờ anh ấy đã đi xa nên chức vụ đó vẫn còn bỏ trống. Lục Minh Phi vẫn cảm thấy có lỗi với cảnh sát Hà, nên lúc đầu luôn giữ tâm lí từ chối, không muốn ai ngồi vào vị trí đó.
Nhưng rồi anh suy nghĩ rất lâu, nếu đến một ngày nào đó xảy ra vụ việc lớn, anh phải phối hợp với Tổ Chuyên án Đặc biệt để giải quyết vụ án đó, thì sẽ không có thời gian để triển khai nhiệm vụ của Đội cảnh sát Hình sự. Thế nên, sáng sớm hôm nay, anh đã tới phòng làm việc trong Sở Cảnh sát và bàn bạc với Đường Hàn Vũ, cuối cùng quyết định để cho một người quen với việc phá án tiếp quản vị trí đó.
Sau khi nhận được điện thoại của Đường Hàn Vũ, Lăng Phong đến ngay phòng làm việc của tổ Chuyên án Đặc biệt, nhìn thấy ba thành viên của tổ đang ngồi im lặng thì không khỏi thấy có gì đó khác thường nên đã lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, mọi người bảo tôi đến có việc gì thế?”
Lục Minh Phi khẽ ho mấy tiếng, rồi nói như tuyên bố một việc quan trọng: “Qua cân nhắc kĩ lưỡng, qua đề cử nhân sự, chúng tôi quyết định để anh giữ chức Đội phó Đội Cảnh sát hình sự, ý của anh thế nào?”
Vừa dứt lời, Vu Phong Ngâm đã mỉm cười với ý tứ sâu xa, liếc Lăng Phong một cái thật nhanh, thấy anh tỏ ra ngạc nhiên mà không có vẻ gì là vui mừng và dường như còn có ý từ chối.
Quả nhiên, Lăng Phong ngây người: “Có thật không? Mọi người không suy nghĩ nhiều à? Tôi cảm thấy rằng mình không thích hợp.”
Đường Hàn Vũ không khỏi thấy nghi ngờ, chẳng phải anh vẫn luôn muốn được gia nhập Tổ Chuyên án Đặc biệt sao? Tuy bây giờ vẫn chưa trực tiếp gia nhập, nhưng làm Đội phó Đội Cảnh sát hình sự vẫn hơn hẳn một nhân viên ngoài biên chế đặc biệt hàng ngày đi theo Tổ Chuyên án Đặc biệt làm công việc ghi chép chứ? Nhưng rồi cô nghĩ, có lẽ anh ấy vẫn đang rất lấy làm áy này về chuyện của cảnh sát Hà.
“Đây là ý của ông Thẩm, nếu anh muốn từ chối thì tự gọi điện nói với ông ấy.”
Lăng Phong nhìn về phía Đường Hàn Vũ, thấy cô không có ý đùa, lại nghĩ đến tâm trạng của ông Thẩm khi nghe mình từ chối, bèn nhận lời.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Đường Hàn Vũ cầm một chiếc cát xét đặt lên bàn, rồi cho chiếc băng vào, giọng khàn khàn của cô gái vang lên:
“Yêu mà không được, thề sẽ phá tan, lòng sinh thù hận.
Không ngại gian khổ, ngày đêm tưởng nhớ, anh vẫn rời xa
Là tội lỗi là trừng phạt, yêu sẽ đến cùng, đến chết không buông.
Em đang trong giam cầm, mong anh cứu thoát trước khi lìa đời.”
Món quà gửi gắm trong lời bài hát, ngày lễ vui vẻ nhé Khương huynh, một trò chơi mới của chúng ta đã bắt đầu rồi!”
Họ nghe đi nghe lại bài hát đó năm lần. Đường Hàn Vũ cho dừng lại rồi nhấn nút tạm dừng, giải thích về nguồn gốc của chiếc băng, rồi hỏi: “Bây giờ những người chúng ta, trừ Khương Vân Phàm, tất cả đều đã ở đây. Mọi người cho ý kiến về bài hát này xem?”
“Rất rõ là đối phương nhằm vào anh Khương khùng, nhưng lại cũng là nhằm vào chúng ta. Sự bắt đầu của trò chơi có nghĩa là sắp có vụ án mới xảy ra.” Vu Phong Ngâm giải thích.
“Nói thì là như vậy, nhưng gần đây có ngày lễ nào không? Tại sao lại nói ngày lễ vui vẻ?” Lục Minh Phi nhìn lên lịch, hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng tám, không có ngày lễ quốc tế lớn nào.
“Là ngày chết chóc, chính là ngày lễ duy nhất mà tên tội phạm điên cuồng công nhận.” Trong mắt của Đường Hàn Vũ dường như lóe lên ánh nhìn lạnh lùng.
“Có lẽ anh ấy cũng đã nghe bài hát này rồi, anh ấy có phát hiện ra gì không?” Lăng Phong nói, ý chỉ Khương Vân Phàm.
Đường Hàn Vũ lắc đầu, không ai biết trong đó chứa đựng điều bí mật gì, đến cả Khương Vân Phàm người từ xưa đến nay luôn cho là mình rất hiểu về tội phạm cũng không tìm ra được. Lúc này, ở trong phòng, Khương Vân Phàm vừa mở băng ca nhạc to hết cỡ vừa suy nghĩ về lời bài hát ấy. Nếu không vì ngại công việc và đầu óc của anh thì hàng xóm đã cầm chổi sang gõ cửa rồi.
Đêm khuya, mưa rơi như trút. Ánh chớp từ xa lóe lên làm chói mắt, tiếng sấm vang rền khắp bầu trời. Ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt ngồi trong phòng làm việc, nghe tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt. Bất giác họ nhớ đến những chuyện buồn đó, gồm cả chuyện hi sinh của cảnh sát Hà và việc Khương Vân Phàm rời khỏi Tổ Chuyên án Đặc biệt.
Nói ra kể cũng lạ, khi anh ta còn ở đây thì ai cũng thấy chướng mắt trước vẻ ngạo mạn của anh ta, ấy thế mà anh ta vừa mới vắng mặt, mọi người lập tức cảm thấy vị trí đó cứ trống vắng thế nào ấy. Đến cả Vu Phong Ngâm cũng cảm thấy buồn tẻ, vì không còn cơ hội để trêu chọc Khương Vân Phàm và Lục Minh Phi nữa.
Đường Hàn Vũ nhìn ra cơn mưa bên ngoài qua cửa sổ, những hạt mưa to như hạt đậu gõ xuống tấm kính cửa sổ, phát ra tiếng tí tách mãi không thôi, khiến tâm trạng của cô thêm bồn chồn, cứ cảm thấy có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng làm việc bật mở, một người tiến vào, đó là Lăng Phong. Anh nói với vẻ mặt hốt hoảng: “Đồn cảnh sát ở địa phương nhận được một cú điện thoại báo án, nơi xảy ra vụ án là ở chung cư Bạch Hà, là một vụ thảm án cháy nhà, cả ba người trong gia đình đều thiệt mạng, đề nghị mọi người xuống ngay hiện trường!”
Không ai nói gì, tất cả vội vàng mang theo thẻ ngành, đeo hòm dụng cụ pháp y nhanh chóng ra khỏi Sở cảnh sát rồi ngồi lên xe.
Chung cư Bạch Hà ở thị trấn Sunshine, cách trung tâm thành phố hơn hai mươi phút đi xe. Trên đường tới đó, mưa vẫn không hề ngớt. Chiếc xe bị tắc trong dòng xe đông đúc, những ánh đèn bên đường thoắt ẩn thoắt hiện, càng khiến đường đi trở nên khó quan sát. Do hiện tại chưa biết rõ tình hình vụ án, cũng không có cách nào đến được hiện trường nên mọi người đều nhìn ra những giọt mưa bên ngoài cửa sổ mà không nói năng gì, không khí trong xe vì vậy không khỏi ngột ngạt.
Lục Minh Phi trong lòng như có lửa đốt, nhưng cũng không dám lái xe quá nhanh, vì thế bèn mở nhạc lên. Nhờ có tiếng nhạc mà mọi người mới cảm thấy thời gian không đến nỗi dài. Đúng nửa tiếng sau, cuối cùng chiếc xe cũng tới trước cửa chung cư Bạch Hà.
Lúc này đã là mười một giờ bốn mươi lăm phút đêm, dưới sân chung cư có rất nhiều người đang xúm xít lại, cảnh sát hình sự đã phong tỏa hiện trường xong, một số cảnh sát khu vực thì đang duy trì trật tự. Đoàn bốn người của Tổ Chuyên án Đặc biệt tiến vào hiện trường, đặt chân vào căn nhà đã xảy ra án mạng thì thấy các đồng nghiệp cảnh sát hình sự đang ghi khẩu cung của những người có liên quan.
Một cảnh sát trẻ chạy đến, giới thiệu: “Xin chào các sĩ quan, tôi là đồn phó của đồn cảnh sát phụ trách khu vực này, mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Lưu là được. Khuya như thế này, lại còn mưa to nữa, hẳn là mọi người đã rất vất vả.”
Vu Phong Ngâm hơi mỉm cười, Tiểu Lưu trông rất bình thường nhưng biết cách ăn nói đấy chứ. Đường Hàn Vũ gật đầu như mọi khi, rồi bảo Tiểu Lưu nói sơ qua về tình hình vụ án.
Tiểu Lưu lấy cuốn sổ ghi chép mang theo người: “Nạn nhân là ba người trong một gia đình. Nạn nhân nam tên là Trịnh Long, ba mươi tám tuổi, là kế toán ngân hàng. Vợ của anh ấy là Thôi Địch Tử, là Phó Giám đốc ngân hàng, nạn nhân cuối là đứa con chưa ra đời của họ. Tài sản của hai người hiện chưa tra rõ, nhưng họ có ba chiếc xe hơi hạng sang, hiện để ở bãi để xe. Chúng tôi tìm thấy di động, ví tiền, chìa khóa xe của nạn nhân, tất cả đều đựng trong này.”
Đường Hàn Vũ nhận túi vật chứng, nhìn bốn xung quanh, không thấy có người dân nào khác mà chỉ có một con chó nhỏ, bèn hỏi: “Đại khái phát hiện ra nạn nhân từ khi nào? Người gọi báo án là ai, sao lại không thấy đâu?”
Tiểu Lưu ngây người, gãi đầu: “Phát hiện ra vào khoảng nửa giờ trước, báo án là con chó nhỏ.”
Lục Minh Phi trợn mắt: “Đùa gì thế, báo án là chó à? Sao có thể như thế được?”
Vu Phong Ngâm lườm anh một cái: “Anh nói những lời quỷ quái gì thế? Điều đó tất nhiên là không thể, báo án là chủ nhân của con chó, có lẽ con chó đã ngửi thấy mùi máu nên mới phát hiện ra vụ thảm án này!”
Tiểu Lưu cười ngượng ngùng: “Đúng thế, chủ nhân của con chó chính là chủ căn hộ đối diện với căn hộ của nạn nhân, tên là La Hải Dương.”
Đường Hàn Vũ nhìn vào trong nhà, người đàn ông đang trả lời câu hỏi của cảnh sát có lẽ chính là người báo án, con chó nhỏ lông màu xám đang phủ phục bên cạnh anh ta, đúng lúc đó nó ngước đôi mắt đen và sáng lên nhìn thấy cô bèn cất tiếng sủa gâu gâu.
Người báo án nhìn về phía mà con chó cất tiếng sủa, rồi khẽ vuốt lên lông con chó, bảo nó đừng sợ, không có ai làm hại họ. Thì ra đó là một con chó trung thành bảo vệ chủ, nhìn thấy bỗng chốc có nhiều người lạ như thế, sợ chủ nhân sẽ bị uy hiếp.
Người cảnh sát đang lấy lời khai nhìn thấy bọn Đường Hàn Vũ bèn quay sang nói với người báo án mấy câu gì đó, người báo án bèn dắt theo con chó đi ra phía ngoài cửa. Đến khi người ấy đến gần, Đường Hàn Vũ và mọi người mới nhìn rõ, đó là một chàng trai trẻ chừng hơn hai mươi tuổi, khỏe mạnh và đầy sức sống.
“Chào các anh chị, tôi là La Hải Dương. Vừa rồi, anh cảnh sát kia nói rồi nhưng tôi phải nói lại về tình hình mà tôi biết một lượt cho các anh chị biết.”
Mười một giờ đêm, đang lúc tĩnh mịch, nhiều gia đình đã tắt đèn đi ngủ, La Hải Dương vẫn đang đau đầu với kế hoạch công việc còn đang dang dở. Con chó cũng cứ bám theo cậu và không chịu đi ngủ. Thấy mệt mỏi, cậu định đi ra ngoài dạo một chút cho thư thái, tiện thể tiến hành công việc cần thiết hàng ngày là dắt cho ra ngoài đi vệ sinh.
Cứ tưởng rằng con chó sẽ giống như mọi khi, hớn hở chạy lên phía trước, nhưng hôm nay thật lạ, vừa ra khỏi cửa nó liền chạy đến bên ngoài cửa sắt của nhà đối diện, cho dù La Hải Dương lôi đi thế nào cũng nhất quyết không chịu. Tiếp sau đó, những động tác của con chó lại càng khiến cậu ngạc nhiên, nó không những chạy vòng quanh cậu mà còn chĩa mõm vào nhà người ta sủa tướng lên bất chấp đêm khuya. Hành động này của nó rất không phù hợp với vẻ ngoan ngoãn, yên lặng hàng ngày của nó.
Không lẽ gia đình này đã xảy ra chuyện gì? La Hải Dương thấy hơi nghi ngại bèn đưa tay lên gõ cửa. Nhưng một hồi lâu mà bên trong vẫn không có tiếng đáp lại, cũng không có tiếng quát mắng con chó vì đã làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của gia đình. Thế là cậu bèn lấy điện thoại ra gọi cho quản lí của tòa nhà đến mở cửa, nếu không con chó của cậu sẽ sủa đến sáng mất.
Khi người quản lí mở cửa ra, cả hai người và con chó đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho trợn tròn mắt. Người quản lí nhón chân đi mấy bước, thò đầu nhìn vào phòng khách, rồi lập tức quay ngay ra như nhìn thấy ma, tay chỉ vào trong, run rẩy nói: “Ôi, nhiều máu quá!...”
La Hải Dương đứng ngây người ngoài cửa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “phịch”, cậu quay đầu lại ngó bốn xung quanh, người quản lí biến đâu mà nhanh thế, loáng một cái đã không thấy đâu nữa?
Đúng lúc đó, con chó kéo vào gấu quần La Hải Dương, cậu cúi đầu nhìn xuống, thì ra tiếng động vừa rồi là tiếng người quản lí ngã lăn xuống đất. Thế là La hải Dương gọi điện đến báo cho cảnh sát xong lại phải lập tức gọi điện cho xe cấp cứu đến đưa người quản lí vào bệnh viện.
“Ở hành lang cũng có camera, nếu các anh chị không tin thì có thể đến đó xem.” La Hải Dương chỉ lên những đầu thu của camera trên trần nhà, trong quá trình kể lại sự việc vẻ mặt không có gì là hoảng hốt, động tác cơ thể cũng rất tự nhiên.
Đường Hàn Vũ thấy vậy, mỉm cười: “Đã lấy lời khai của nhân viên quản lí chưa?”
“Chưa, vừa rồi bệnh viện cho biết, người quản lí không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bị choáng một chút, lát nữa sẽ được cho về, lúc đó chúng tôi sẽ lấy khẩu cung của anh ấy.” Tiểu Lưu đáp.
Đường Hàn Vũ gật đầu hài lòng, sau khi tìm hiểu sơ bộ về tình hình vụ án, bây giờ họ đã có thể yên tâm hơn để tiến vào hiện trường. Tuy nhiên, cả căn phòng đầy máu, nên nhất định không được đi lại bừa kẻo làm hỏng những chứng cứ quan trọng.
“Mọi người phải mặc bộ trang phục này vào rồi hãy đi vào. Ồ, sao chỉ còn lại bốn người chúng ta thế nhỉ?” Vu Phong Ngâm nhìn bốn xung quanh, La Hải Dương và Tiểu Lưu không biết đã rời đi từ lúc nào, có lẽ họ sợ không dám nhìn hiện trường chăng, vì đằng sau của những vũng máu này hẳn sẽ là cảnh tượng đáng sợ lắm đây.
Phân tích huyết dịch
Đó là một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, ngoài ban công trồng mấy chậu cây cảnh, rèm cuốn tranh có in hình ảnh từ một bộ phim hoạt hình, cánh cửa tủ lạnh cũng dán những hình ngộ nghĩnh, trên tường treo một bức tranh trẻ em, trên bệ bếp vẫn còn bày những món ăn đã nguội.
Nếu như không có những vết máu bắn ra khắp nơi và đồ đạc trong tủ bị lật tung, dấu vết tấm thảm bị kéo đi. Trong vũng máu không có một con dao thái sắc, thì nơi đây hẳn là một khung cảnh yên bình, ấm áp.
Vu Phong Ngâm đi qua một chiếc gương, nhìn thấy bóng mình với bộ trang phục làm việc, chân đi đôi giày đã được bọc, tay đeo găng, thần thái rất bình tĩnh. Nhìn kĩ lại, phía sau lưng cô là bộ sô pha đã từng có đủ ba người trong một gia đình, nhưng điều khác với trước đây là ba người trong gia đình ấy không phải là ngồi mỉm cười và xem tivi cùng nhau mà là nằm im bất động ở đó.
Tại sao cả ba nạn nhân đều ở trên sô pha? Nhìn bề ngoài thì dường như nạn nhân đã tử vong vì mất quá nhiều máu, nhưng tại sao máu lại chảy khắp mọi nơi như vậy? Sau khi gây án xong, hung thủ cho dù là không xử lí hiện trường thì cũng phải biết là đồng thời với việc để lại vết máu thì sẽ để lại rất nhiều sơ hở không có lợi cho bản thân hắn chứ? Tại sao hắn lại ngông cuồng đến thế? Làm như vậy thì mục đích cuối cùng của hắn là gì?
Vu Phong Ngâm nghĩ không ra, cô nhìn thấy hiện trường rối tung đã thấy căng đầu mệt óc rồi. Cô bước tới trước thi thể của nạn nhân Trịnh Long, cúi xuống nhìn máu dưới chân nạn chân chảy thành vũng, điều đó cho thấy sau khi nạn nhân bị chết thì không bị di chuyển trong phạm vi rộng. Ngồi xuống dùng kính phóng đại quan sát mép của chiếc sô pha thì thấy vết máu nhỏ trên đó đang dần bị gió làm cho khô. Căn cứ vào độ to nhỏ của vết máu thì có thể suy đoán, nạn nhân có thể là đang hướng thẳng về phía hung thủ, hơn nữa đã bị đâm mấy nhát khi đang đứng.
Nhưng, nếu như vậy thì chắc chắn hung thủ phải là người quen biết với nạn nhân, vì từ vị trí lối vào nếu lặng lẽ tiến nhanh đến đó cũng phải cần tới mấy phút, hung thủ không thể nào xông vào nhà mà nạn nhân thấy người lạ lại không có phản kháng. Vu Phong Ngâm bước tới bên cửa kiểm tra khóa cửa, không phát hiện thấy có dấu vết khóa cửa bị hỏng, cho thấy suy đoán này nhiều khả năng là sự thật.
Vu Phong Ngâm lại quay về trước chiếc sa lông, ngồi xuống quan sát vết máu một hồi lâu. Đường Hàn Vũ bước tới, thấy vẻ ngây ra của cô, bèn hỏi: “Sao vậy? Sao lại cứ nhìn mãi thế?”
Vu Phong Ngâm chỉ vũng máu dưới chân, rồi lại chỉ dấu máu ở mép sa lông, phân tích: “Thông thường, vết máu rơi như thế này được tạo thành do máu từ người rơi xuống hung khí, hơn nữa đều không giống với trạng thái tĩnh và động, bao gồm sự khác nhau về hướng, độ cao. Nhưng thông qua tình hình hiện tại thì thấy có lẽ nạn nhân đã bị đâm trực diện, thêm vào đó, ước chừng bằng mắt thì thấy nạn nhân có lẽ cao chừng trên dưới 1,65 mét, vì vậy, chiều cao của hung thủ có lẽ phải trên 1,71 mét. Tất nhiên, nếu hung thủ đi giày đế cao thì sẽ có suy đoán khác.”
Lăng Phong đứng bên cạnh, ghi chép cẩn thận. Anh nhìn sang nạn nhân khác trên sô pha. Cổ tay của nạn nhân nữ Thôi Địch Tử bị cắt rách, máu làm ướt một phần sô pha, bên cạnh cô không có những đặc điểm rõ rệt về vết thương chí mạng như vết cắn, vết súng, hay vết bị đánh, nhưng trên bức tường sát với sô pha thì lại có vết máu khác.
Vu Phong Ngâm cũng đã nhìn thấy, cô nói: “Đây là vết máu phun điển hình, sau khi nạn nhân bị cắt cổ tay, máu bị dồn ép nên đã phun như suối từ trong cơ thể ra. Vì vậy, tôi đoán nạn nhân đã bị hung thủ giết chết khi đang trên sô pha.”
Đường Hàn Vũ chỉ vào những dấu máu trông như đuôi sao băng, nói: “Vậy, còn những vết này thì sao?”
“Đây là những vết máu vung ra, thông thường đó là những dấu vết khi hung thủ vung mạnh hung khí khi giết người để lại. Máu ở hung khí sẽ theo đà sức mạnh và hướng của hung thủ bắn lên tường hoặc những đồ vật ở gần. Từ hướng bắn ra có thể thấy hung thủ đã đè nạn nhân nữ xuống sô pha, rồi sau đó cắt vào động mạch ở cổ tay phải của nạn nhân.” Vu Phong Ngâm phân tích.
Đúng lúc đó, Lục Minh Phi nãy giờ im lặng, lặng lẽ đi đến gần họ, tay cầm một cây gậy điều khiển di động, đi đi lại lại dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đường Hàn Vũ nghe xong phân tích của Vu Phong Ngâm, quay lại nhìn thấy vậy thì cứ tưởng là anh đang chụp tự sướng, bụng nghĩ Lục Minh Phi lại nhiễm phải sở thích kì quặc của Khương Vân Phàm rồi. Nghĩ thế, cô bước tới trước mặt anh, mặt cau có, nói: “Đội trưởng Lục, đây là nơi anh chụp ảnh tự sướng đấy à?”
Lục Minh Phi cũng nhận ra hành động đó của mình có phần không hợp lí, nên vội thu cây gậy lại, gỡ một bên tai xuống. Nhưng anh chưa kịp lên tiếng giải thích, thì thấy từ trong tai nghe phát ra một tiếng: “Mặt anh to quá, che mất tầm nhìn của tôi rồi, dịch sang phải một chút đi, tốt nhất là để đầu quay ra xa một chút, để tôi nhìn rõ những vết máu ấy và trạng thái của nạn nhân.”
Lục Minh Phi không nén được trợn mắt một cái, biết là bây giờ không giấu được mọi người nữa nên tháo ngay tai nghe trên chiếc di động xuống. Tiếp đó anh lại cầm chiếc gậy lên, để cho đầu máy quay chiếu thẳng vào khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc của Đường Hàn Vũ và Vu Phong Ngâm cùng vẻ mặt thản nhiên của Lăng Phong.
“Khương đại tài tử ở nhà rỗi rãi nên nhờ tôi tìm vụ án cho cậu ấy. Vừa vặn, có vụ án xảy ra lại là vụ giết hết cả nhà, tôi nghĩ thêm một người thêm một phần sức mạnh, nên đã gọi điện cho cậu ấy. Đáng tiếc là người ta không chịu đến, nên tôi đành phải quay video.”
“Tôi xin nói trước, tôi đang giúp anh phá án với tư cách là cố vấn trinh thám. Rõ ràng là anh gọi điện đến nhờ tôi giúp, sao bây giờ lại nói lung tung thế. Đúng là gần mực thì đen!” Khương Vân Phàm giận dữ lườm Lục Minh Phi. Nhưng mọi người đều đọc thấy từ câu nói sau cùng là anh muốn tham gia phá án hơn bất kì ai, nhưng chỉ vì không thích sự có mặt của Lăng Phong ở đó nên mới như vậy.
Đường Hàn Vũ khẽ mỉm cười: “Vậy cố vấn Khương đã phát hiện ra manh mối gì chưa?”
Khương Vân Phàm không trả lời ngay, nhìn cuốn sách bài tập về nhà, lại nhìn tranh phim hoạt hình trên tường, trong lòng có một suy đoán táo bạo, trong gia đình đó không chỉ có ba người.
Từ ngoài cửa vọng vào hai tiếng “cộc, cộc”, Tiểu Lưu, đồn phó công an khu vực bước vào: “Sĩ quan Đường, chúng tôi vừa lấy xong khẩu cung của người quản lí và kiểm tra cả camera ở hành lang, xác định những lời khai báo của La Hải Dương là đúng sự thật. Tuy nhiên, có một tin không hay là, người quản lí nói gia đình này còn có một cô gái hiện chưa tìm thấy.”
“Quả nhiên còn có một cô bé, có lẽ nó còn rất nhỏ và có lẽ đã bị hung thủ giấu đi. Đội trưởng Lục, anh kiểm tra xem trong nhà có ảnh của cô bé đó không?” Khương Vân Phàm đề nghị.”
Lục Minh Phi lục ngăn kéo, tìm thấy một chiếc đồng hồ Pocket có ảnh của cô bé, đó là một cô bé chừng hơn mười tuổi có khuôn mặt ngây thơ, mặc một chiếc váy liền thân. Nhưng, cảnh sát khu vực không tìm thấy cô bé, hung thủ giấu cô bé ở đâu mới được chứ?
Đường Hàn Vũ thấy thế, chợt nhớ ra một điều, bèn nói với Lăng Phong: “Anh hãy đi điều tra tài sản của nạn nhân, xem gần đây họ thường xuyên tiếp xúc với ai, có hành động gì khác thường không. À, phải rồi, cả nhật kí cuộc gọi ở di động của nạn nhân nữa nhé, việc này cần anh phải quay về Sở một chuyến. Anh chịu khó vậy.”
Lăng Phong cất cuốn sổ ghi chép, đón chiếc túi chuyên dụng đựng di động của nạn nhân, gật đầu lui ra. Trước khi quay người rời khỏi cửa, anh quay lại nhìn Khương Vân Phàm trong video. Nhưng Khương Vân Phàm chẳng thèm để ý đến anh mà đang bận với việc bảo Lục Minh Phi giơ gậy lên, chụp kĩ trạng thái của nạn nhân, vết thương trên người nạn nhân và vết máu trên tường.
Khi quay đến mặt của nạn nhân nam và ghế sô pha, Lục Minh Phi dừng lại, phóng to hình ảnh, có thể nhìn thấy rất rõ vết bầm tím trên mặt nạn nhân và cả dấu vết vật lộn còn lưu lại trên sô pha. Một hồi lâu Khương Vân Phàm vẫn không nói gì. Lục Minh Phi thấy lạ, nhìn vào video thì thấy anh đang nhắm mắt suy nghĩ.
Giả sử nạn nhân và hung thủ quen biết nhau, vậy thì trong tình huống nào họ nhìn thấy nhau và giết nhau? Căn cứ vào địa vị đều là nhân viên ngân hàng của hai nạn nhân, thì rất có khả năng đây là một vụ án mưu sát được lên kế hoạch vì tranh chấp kinh tế. Khương Vân Phàm mở bừng mắt, yêu cầu Lục Minh Phi dựng lại hiện trường phạm tội thay mình.
Lục Minh Phi ngây người rồi lắc đầu: “Không được, tôi không thạo việc đó, nếu muốn thì cậu đến mà làm!”
Khương Vân Phàm nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Đừng có lằng nhằng nữa, hãy bật to tiếng lên, tôi sẽ bảo cho anh phải làm như thế nào! Tôi đảm bảo, chỉ cần anh theo kịp suy nghĩ của tôi, thì sẽ cảm thấy niềm vui trong đó.”
Trước đây, Lục Minh Phi luôn không hiểu tại sao Khương Vân Phàm lại hứng thú đến thế đối với việc phá án và thiên tài tội phạm, hợp tác với nhau lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa thể nào đạt tới cảnh giới của đối phương. Nói thực lòng, anh thực sự rất muốn tìm hiểu bộ óc kì lạ của gã khùng này. Vì thế, Lục Minh Phi không từ chối nữa mà mở to tiếng hết cỡ, rồi lắng nghe giảng giải của Khương Vân Phàm.
“Giả thử, nạn nhân và hung thủ có tranh chấp về kinh tế, thì căn cứ vào giấy báo và thức ăn chưa kịp xào nấu trong nhà bếp, vở bài tập về nhà trên bàn của hiện trường thì mô phỏng hiện trường phạm tội cần phải có sự hợp tác của ba người các vị.”
Chiều tối, bếp của các gia đình đều bốc lên mùi thơm của món ăn. Vu Phong Ngâm đóng vai nạn nhân nam ngồi trên ghế sô pha đọc báo, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng chuông cửa. Anh ta đi đến bên cửa, nhìn qua mắt mèo thấy ở ngoài cửa là người bạn từng có mối qua lại làm ăn cách đây không lâu, trong lòng cũng đã nghĩ ra cách để đối phó với người ấy và bèn mở cửa.
Lục Minh Phi vừa vào cửa lập tức chống nạnh, cũng không chịu ngồi xuống ghế, khiến cho cô bé đang làm bài tập về nhà (không có người đóng, giả như có người) sợ tới mức im thin thít. Vu Phong Ngâm bảo cô bé về phòng, rồi lại nhìn về phía cánh cửa nhà bếp đóng kín, Đường Hàn Vũ đang chuyên tâm với việc chuẩn bị nấu nướng.
Lục Minh Phi hỏi với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tại sao tiền của tôi không thấy đâu nữa?”
Vu Phong Ngâm nghĩ một lát, mình là kế toán ngân hàng cần phải bình tĩnh nên ngồi xuống sô pha, thong thả nói: “Người anh em, anh mới chỉ đầu tư có một chút như vậy, hoàn toàn vẫn chưa đủ để chơi, chứ đừng nói gì đến việc kiếm được món lớn!”
Lục Minh Phi cười lạnh lùng: “Đừng có mà giở quẻ với tao! Bây giờ tao đã nhìn thấu rồi, hai vợ chồng mày đã vào hùa với nhau để lừa tiền của tao. Lần cuối tao cảnh cáo chúng mày, bây giờ hãy trả lại tiền cho tao, nếu không thì chúng mày sẽ biết tay tao!”
Hai bên cứ tranh cãi mãi, càng ngày càng lớn, thậm chí là đánh nhau. Đường Hàn Vũ đang nấu ăn trong bếp nghe thấy tiếng động vội tắt bếp, không kịp bỏ con dao thái trong tay xuống, vội chạy ra hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Lục Minh Phi nhìn thấy con dao trên tay cô, giận dữ gào lên: “Được lắm, hai vợ chồng mày không những muốn lừa lấy tiền của tao mà lại còn định dùng dao hả?”
Đường Hàn Vũ vẫn còn chưa hiểu anh ấy đang nói gì thì đã thấy Lục Minh Phi xông lại phía mình, giằng con dao trong tay cô rồi lao về phía Vu Phong Ngâm điên cuồng vung dao lên. Vu Phong Ngâm giả như ngã xuống, nằm im.
Lúc đó, Lục Minh Phi trở nên rất đáng sợ, anh ta tiếp tục vung dao, nở nụ cười quái đản, từ từ tiến đến Đường Hàn Vũ đang kêu lên vì sợ hãi. Đứa bé gái nghe tiếng chạy ra, ôm lấy chân của Đường Hàn Vũ, nhìn người bố mình đầy máu me trên đất và khóc ré lên.
“Tôi xin anh, hãy tha cho con gái tôi. Chỉ cần anh tha cho nó, tôi sẽ đưa cho anh toàn bộ tiền tôi có.”
“Bây giờ thì đã muộn rồi, vì chúng mày mà tao không còn một xu, nhà tan người mất, đến bây giờ thì tao chẳng còn gì nữa.”
“Tôi xin anh…”
Trong tiếng van xin, đứa bé nhìn thấy một ánh sáng lóe lên, nó không thể nào chịu đựng nổi nỗi khủng khiếp trong lòng, nó nhắm mắt lại lăn ra ngất lịm. Dấu vết kéo trên chiếc thảm đã chứng minh cho điều này, hung thủ có thể đã đem đứa bé giấu đi.
Nhưng tại sao hắn lại tha cho đứa bé gái mà không tha cho cái thai trong bụng của nạn nhân nữ?
Đường Hàn Vũ suy đoán, có hai khả năng: Một là, hắn không biết người phụ nữ ấy đang có thai; hai là, hắn cũng đã từng là một người cha, nên sau khi cảm giác khoái trá ngắn ngủi vì đã trả được thù tan biến đi, nhìn thấy đứa bé gái trên sàn nhà hắn đã động lòng trắc ẩn.
Bây giờ, giải cứu cho cô bé trở thành nhiệm vụ hàng đầu của Tổ Chuyên án Đặc biệt. Nhưng, muốn cứu người thì phải tìm được manh mối còn sót lại của hung thủ.
Đúng lúc đó, họ láng máng nghe thấy một giọng hát ngây thơ của trẻ con vọng ra từ phía phòng ngủ: “Yêu mà không được, thề sẽ phá tan, lòng sinh thù hận.
Không ngại gian khổ, ngày đêm tưởng nhớ, anh vẫn rời xa
Là tội lỗi là trừng phạt, yêu sẽ đến cùng, đến chết không buông.
Em đang trong giam cầm, mong anh cứu thoát trước khi lìa đời.”
Ba người bất giác đều quay sang nhìn nhau, lại là bài hát đó! Nhưng, tại sao lại vang lên vào lúc này!
Lục Minh Phi thu cây gậy lại, cả ba người đều rút súng lục rồi gật đầu thống nhất quyết định, sau đó tiến dần từng bước theo lối đi chưa biết trước để tới gần căn phòng ngủ bên trong cùng.
Hung thủ thật sự sa lưới
“Kẹt” một tiếng, cánh cửa phòng ngủ tự động mở ra. Lục Minh Phi đi đầu tiên, nhìn vào phòng ngủ từ một cự li khá xa, thấy bên trong chẳng có một ai, hình ảnh những chàng soái ca đáng yêu bày đầy ở đầu giường, trên chiếc ga giường có hình phim hoạt hình có một cặp sách, nhưng âm thanh thì phát ra từ chiếc cát xét để trên bàn học, trong chiếc cát xét có một chiếc băng giống hệt như chiếc băng mà Tổ Chuyên án Đặc biệt đang giữ. Chiếc cát xét cứ phát đi phát lại những lời hát như câu đố đó.
Ba người lại nhìn nhau, không lẽ câu hát đó đang rất thịnh hành? Tại sao ở đâu cũng nghe thấy nó như vậy?
Lục Minh Phi bỗng nhiên trợn trừng mắt: “Giọng hát này, liệu có phải là của cô bé đó không?”
Chiếc di động trong tay anh phát ra âm thanh: “Điều đó không quan trọng, điều quan trọng là lời bài hát đó ẩn chứa đáp án.”
Tiếp tục kẹp chiếc di động vào chiếc gậy điều khiển, Khương Vân Phàm từ trong video nói xong câu nói đó thì lại nhắm mắt lại, hai tay đan chéo chống dưới cằm, trong đầu bắt đầu hiện lên câu hát đó. Ba câu đầu rất rõ ràng là viết về một cô gái đang sa xuống dòng sông tình yêu, vì không có được người mình yêu nên đã có tâm trạng buồn bã và đi đến quyết định. Nhưng, … Câu cuối cùng! Đáp án chính là ở câu cuối cùng!
Khương Vân Phàm bỗng nhiên cười to mấy tiếng: “Tôi biết rồi! Hắn thật thông minh, câu cuối cùng ám chỉ cô gái đó vẫn chưa chết, nhưng nếu chúng ta không mau chóng đến cứu thì cô bé sẽ chết!”
“Nhưng, chúng ta biết đi đâu để cứu đây?” Đường Hàn Vũ thấy mụ mị cả đầu, ngoài những lời bài hát thì chẳng có manh mối nào nữa.
“Có lẽ ở trong một nơi giam nhốt khá kín. Tổ trưởng, cô hãy đến xem trích xuất từ camera đi, Đội trưởng Lục hãy đến kiểm tra trong bãi đỗ xe, trong mấy chiếc xe của nạn nhân ấy.” Khương Vân Phàm nói với vẻ rất tự tin.
Nhưng anh không ngờ, không lâu sau đó, những người mà tên tội phạm “hoa hồng đen” điên cuồng muốn anh phải cứu không chỉ có cô bé đó mà còn là cả người phụ nữ rất quan trọng trong cuộc đời của hai người họ.
Trở về phòng khách, Đường Hàn Vũ đưa túi vật chứng cho Lục Minh Phi, hai người vội chạy ra ngoài để điều tra thêm. Chỉ còn lại Vu Phong Ngâm, cô phân công các cảnh sát hình sự vào đưa xác của hai nạn nhân vào trong túi nhựa, khiêng ra xe và đưa về Trung tâm pháp y.
Trong phòng giám định, Đường Hàn Vũ xem hết một lượt những hình ảnh ghi được từ camera. Trước khi cảnh sát khu vực đến, ngoài La Hải Dương và con chó của cậu ta thì còn có cả người quản lí, nên chỉ còn lại một người tình nghi mặc áo đen đó. Người đó đeo một chiếc ba lô leo núi, cứ vừa đi vừa ngoái cổ nhìn sang hai bên, vẻ lén lút, nhìn điệu bộ thì thấy là có chuẩn bị trước. Đáng tiếc là không nhìn thấy rõ mặt của anh ta. Thời gian vào trong nhà chừng một tiếng đồng hồ, song từ đầu đến cuối không hề thấy anh ta bế đứa bé gái.
Đường Hàn Vũ phóng to hình ảnh lên, thấy chiếc ba lô của anh ta rất căng, vật để bên trong đó có vẻ rất nặng, nên quai đeo gần như đứt đến nơi. Theo dõi tiếp qua giám sát trong thang máy thì thấy nghi phạm đến bãi đỗ xe, nhưng bỗng nhiên hình ảnh trong camera đen kịt không nhìn thấy gì nữa.
Đường Hàn Vũ lập tức đến bãi đỗ xe, đi đến trước mặt Lục Minh Phi lúc đó đang đi về chiếc xe hơi màu đỏ, nói: “Tôi đã xem camera, kẻ tình nghi đeo ba lô đến bãi đỗ xe, sau đó thì đóng aptomat điện. Nếu như suy đoán của tôi đúng thì có lẽ hắn đã giấu cô bé ở đây. Anh có phát hiện ra điều gì mới không?”
Lục Minh Phi chau mày, đáp: “Tôi xuống đến đây mới phát hiện ra, chúng ta chỉ có chìa khóa của hai xe, nên vẫn còn chiếc xe màu đỏ chưa được mở ra kiểm tra.”
Sự việc dần dần sáng tỏ, Lục Minh Phi vào phòng bảo vệ tìm một cây sắt, rồi đứng trước chiếc xe màu đỏ, hai tay nắm chặt cây sắt, đập vỡ chiếc đèn phanh xe phía sau, thấy lộ ra một chút màu vải đỏ.
“Đúng là có người thật! Nhưng, không có chìa khóa xe, làm sao mở được cốp xe bây giờ?”
“Đội trưởng Lục, để tôi nói thầm với anh câu này, tôi sẽ dạy cho anh một tuyệt chiêu.”
Lục Minh Phi móc chiếc di động ra với vẻ ngạc nhiên rồi qua chỉ dẫn của Khương Vân Phàm đã bật được cốp xe lên, hình ảnh của cô bé lập tức đập vào mắt anh.
Đường Hàn Vũ lập tức bước lên, đưa tay đến trước mũi cô bé để kiểm tra rồi thở phào một cái. May mà thời gian cô bé bị nhốt ở đây không lâu nên cô bé vẫn còn sống. Đúng lúc đó thì chuông di dộng của cô vang lên, là Lăng Phong gọi đến.
“Hàn Vũ, Tiểu Vương đã khôi phục được nhật kí cuộc gọi trong di động của nạn nhân rồi, phát hiện ra người có liên hệ nhiều nhất gần đây là Âu Ngũ Dương. Trước lúc đó, tôi cũng đã tới ngân hàng, phát hiện ra người chuyển vào tài khoản của nạn nhân một khoản tiền lớn gần đây chính là anh ta. Nghe Giám đốc ngân hàng nói, hai hôm trước người này đến ngân hàng làm ầm ĩ lên, nói là đến tìm Trịnh Long để đòi nợ. Tôi đã xem trích xuất từ camera của ngân hàng, nên đã biết được mặt mũi của người ấy, hơn nữa cũng đã thu được những thông tin cơ bản về anh ta. Bây giờ tôi đang đợi mọi người về.”
“Được, chúng tôi sẽ về ngay!”
Đường Hàn Vũ nhìn Lục Minh Phi đang bế đứa bé, định đi tới lái xe cảnh sát đến. Đúng lúc đó, cô bé cựa quậy, khuôn mặt nhem nhuốc loang lổ những vệt nước mắt. Cô bé mở bừng mắt, kêu ré lên, rồi sau đó co người lại trong cốp xe sau, toàn thân run lên.
“Đồ xấu xa! Không được đến gần! Không được đến gần!”
“Bé ngoan, đừng sợ, cô chú là cảnh sát, không phải người xấu đâu.”
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đầy nước mắt, ánh lên vẻ sợ hãi. Cô bé nhìn chăm chăm vào chiếc thẻ ngành trên tay Đường Hàn Vũ, những giọt nước mắt bỗng nhiên trào ra, khiến Đường Hàn Vũ nhìn thấy mà lòng quặn đau.
“Cô cảnh sát ơi, cháu sợ lắm, có người giết bố cháu và giết cả mẹ cháu nữa. Cháu sợ lắm!...” Cô bé nói rồi ôm chặt lấy chân của Đường Hàn Vũ, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Đừng sợ, các cô chú đến đón cháu đây. Các chú cảnh sát sẽ bắt kẻ xấu xa đó.” Lục Minh Phi bế cô bé lên, khẽ vuốt ve đầu cô bé rồi rút khăn mùi xoa trong túi ra lau sạch khuôn mặt bé nhỏ. Mỗi lần gặp những đứa bé may mắn còn sống sót anh vừa mừng vừa thấy đau lòng, đau lòng khi thấy các cháu bình yên vô sự, đau lòng vì thấy các bé đã phải chứng kiến cảnh bạo lực, máu me từ khi còn bé, và điều đó sẽ ảnh hưởng tới tâm lí, sau này các em sẽ phải sống rất kiên cường. Nhất định anh phải bắt bằng được những tên tội phạm dã man cùng cực đó mới được!
Trên đường trở về Sở, cô bé gối đầu lên đùi của Đường Hàn Vũ ngủ ngon lành, vẻ mặt của cô bé trong giấc ngủ trông thật đáng yêu. Sau khi xuống xe, Lục Minh Phi bế cô bé vào sa lông trong phòng làm việc, còn Đường Hàn Vũ thì đến Phòng Điều tra thông tin gặp Lăng Phong.
“Thế nào? Đã tra ra được chưa?”
“Tiểu Vương đã đối chiếu rồi, hiện tại, người bị tình nghi quy lại là Âu Ngũ Dương rất say mê với buôn bán cổ phiếu và mở công ty ngọc trai. Nhưng chúng tôi đã điều tra ra là công ty ngọc trai của anh ta rất có vấn đề, công ty đó đã dùng mô hình MLM thu hút rất nhiều người tuổi trung niên đầu tư vào công ty. Thực ra, bề ngoài thì đó là việc mua ngọc trai của họ, Nhưng ngấm ngầm thì số tiền đó đều được dùng vào việc buôn bán tiền tệ và cổ phiếu. Cách đây không lâu, công ty của anh ta đổ bể, lại còn li hôn nữa, đoán là bây giờ anh ta đang lẩn trốn, những người đầu tư kia cũng đang tìm anh ta.”
“Những nhà đầu tư trung niên? Vậy bố mẹ anh ta còn sống không?”
“Bố anh ta vẫn còn sống, hiện đang ở quê, nhưng hai cha con đã cắt đứt qua lại, nhiều năm nay họ không gặp gỡ nhau.”
“Thế sao? Vậy hãy đến gặp ông cụ một chuyến xem.” Đường Hàn Vũ cất tài liệu đi, rồi cử một đồng nghiệp chăm sóc cô bé, sau đó cùng với hai thành viên khác của Tổ Chuyên án Đặc biệt tới thôn Quang Minh.
Chừng nửa tiếng sau, họ đã tới thôn Quang Minh. Qua lời của người dân trong thôn thì được biết, ngôi nhà ba tầng là nhà của họ Âu. Có điều, họ phải trèo qua một sườn núi nhỏ, khi ra cửa vì vội Đường Hàn Vũ không kịp thay đôi giày cao gót. Đi được nửa đường, chân của cô đã đau rát, đành phải lặng lẽ dừng lại nghỉ mấy phút.
Thỉnh thoảng Lăng Phong quay đầu lại, thấy cô không theo kịp thì đi trở lại. Qua sắc mặt và nhìn đôi giày cao gót của cô, anh biết là cô đang cố gắng, bèn dìu cô tới một gốc cây to, ngồi xuống và tháo giày ra cho cô.
“Anh làm gì thế? Như thế rất không ổn!” Đường Hàn Vũ không khỏi sửng sốt.
“Chân của em tuột da đến nơi rồi, chắc là đau lắm. Hãy đi giày của anh vào, da chân của đàn ông bọn anh dày lắm.”
Lăng Phong nói rồi cởi ngay đôi giày thể thao của mình rồi giúp cô xỏ giày vào, nhưng đôi chân trắng mịn ấy đã rụt lại theo phản xạ. Anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô đang ngây ra nhìn mình thì không khỏi thấy ngượng ngùng.
“Em không quen việc người khác đụng vào chân mình.” “Nhưng nếu em không đi thì sẽ càng đau hơn. Nếu không thì thế này, sau khi tới đó anh sẽ mượn của ông Âu một đôi dép?”
Đến lúc đó Đường Hàn Vũ mới chịu đi đôi giày thể thao vào. Mặc dù người cô cao, nhưng chân thì lại rất nhỏ, nên nhìn đôi giày cứ như một chiếc xuồng.
Đến khi họ đuổi kịp thì Lục Minh Phi đã đứng ngoài cửa của ngôi nhà ấy và đang nhìn ông già đang ngồi uống trà trong sân qua hàng rào bằng tre xen những cây tường vi.
Ba người vào cùng một lúc. Ông cụ già nhìn bộ cảnh phục của họ không tỏ ra hốt hoảng vội vã và vẫn điềm tĩnh uống trà.
Lục Minh Phi chìa tấm thẻ ngành, nói: “Ông Âu, chúng tôi tới tìm Âu Ngũ Dương, anh ta có nhà không ạ?”
Ông Âu đặt cốc trà xuống, đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Các anh hãy mau chóng đưa thằng nhãi đó đi. Tôi không muốn nhìn thấy nó.”
Ba người ngây ra, có lẽ ông cụ Dương không phải là người thiếu hiểu biết, ông cụ biết rõ lí do cảnh sát đến tìm Âu Ngũ Dương. Nhưng Âu Ngũ Dương không phải là ai khác, tại sao ông lại giục cảnh sát mang con trai của mình đi mà không một chút ngăn cản?
Lục Minh Phi cũng không nói gì thêm, tay cầm súng, khẽ đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Âu Ngũ Dương bị trói nằm trên đất, mồm còn bị nhét giẻ. Lúc đầu, hắn còn tưởng là ông cụ Âu hồi tâm chuyển ý, nên vui mừng cử động để xin tha thứ, không ngờ người bước vào lại là một cảnh sát tay cầm súng.
Lục Minh Phi bước đến, lấy nắm giẻ trong miệng hắn ra, rồi túm lấy sợi dây thừng trên cánh tay, dựng hắn dậy, hai người cùng đi ra. Nhìn thấy Âu Ngũ Dương đi ra với dây trói trên người. Đường Hàn Vũ và Lăng Phong rất ngạc nhiên. Không lẽ đúng như những lời người ta nói, hai người đã cắt đứt quan hệ cha con, cho nên ông cụ Âu lục thân cũng không nhận nữa và dằn lòng tống con trai vào tù?
“Ông Âu, con trai Âu Ngũ Dương của ông bị tình nghi giết người, chúng tôi tạm bắt giam anh ta đưa về đồn cảnh sát.”
“Tôi không có thằng con như vậy. Các anh muốn bắt thì cứ bắt.” Ông Âu phẩy tay, rồi chắp tay ra sau lưng, loạng choạng đi vào trong nhà.
Mọi người không nói gì, chỉ có Âu Ngũ Dương đỏ mắt, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bất chấp ánh mắt lạ lùng của những người xung quanh, bỗng nhiên cất tiếng khóc nức nở. Ông cụ Âu dừng bước nhưng không quay đầu lại, dường như ông chờ Âu Ngũ Dương lên tiếng.
“Bố, bố nhẫn tâm như vậy sao, bố không chịu tha thứ cho con ư?”
Đường Hàn Vũ nhìn tấm lưng của ông cụ Âu, tấm lưng già nua của ông cụ đang khẽ run lên. Không biết trong quá khứ giữa họ đã có chuyện gì mà đến nỗi tình thân còn không bằng nước lã và không chịu ngồi xuống nói chuyện với nhau?
“Không phải là ta không tha thứ cho anh, mà là anh đã phạm phải quá nhiều tội lỗi, ta không thể nào dung túng cho anh được nữa.”
“Cho nên bố mới nhốt con và trói con lại để cảnh sát đến bắt con? Nhưng, con là con trai bố, nếu con phải ngồi tù thì sau này con làm sao mà ngẩng mặt lên được nữa?”
“Chính vì anh là con ta, nên ta không thể nhìn anh cứ sai lầm mãi. Chỉ cần anh cải tạo tốt, thì sau này ra tù rồi vẫn có thể làm lại được và trở thành một con người chân chính.” Ông cụ Âu đẩy cửa bước vào nhà.
Không ai nhìn thấy trong nhà có một người già đã quá lục tuần đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lặng lẽ gạt nước mắt.
Là một người cha, ông chưa hề tính toán với Âu Ngũ Dương, cho dù năm đó hắn bỏ nhà ra đi, giấu ông cưới vợ sinh con, rồi sau đó cãi vã to tiếng với ông, trong lúc giận dữ hai người đã đoạn tuyệt tình nghĩa cha con, và kể từ đó đã nhiều năm họ không gặp mặt nhau.
Trong giây phút nhìn thấy Âu Ngũ Dương trở về, từ đáy lòng ông đã thấy vui. Ông xuống núi mua thức ăn cho hắn, cả một bàn toàn những món hắn thích, hai cha con thậm chí còn uống rượu.
Nhưng, tiếc thay sau khi uống rượu xong, Âu Ngũ Dương đã khóc và nói hắn đã giết người. Đã mấy đêm hắn không ngủ. Sau khi đắn đo mãi, nhân lúc hắn ngủ say, ông Âu đã lấy dây trói hắn lại.
Âu Ngũ Dương gầm lên. Hắn thực sự không thể hiểu nổi hành động của bố. Trong suy nghĩ của hắn, bố vẫn không chấp nhận hắn, không tha thứ cho hắn, việc quay về nhà là sai lầm to lớn nhất.
Kế hoạch kín kẽ
Trên đường trở về Sở cảnh sát, Đường Hàn Vũ nhận được thông tin của Vu Phong Ngâm, đã tìm thấy dấu vân tay của Âu Ngũ Dương và dấu vân tay của nữ nạn nhân trên con dao ở hiện trường, kết quả xét nghiệm đã gửi về phòng làm việc của Tổ Chuyên án Đặc biệt. Vừa xuống xe, Đường Hàn Vũ lập tức chạy ngay về phòng làm việc, trong lúc cô lấy kết quả xét nghiệm thì nhìn thấy cô bé trên sô pha đang ăn kẹo mút.
Bỗng nhiên, khuôn mặt đang ngậm kẹo mút điển trai của Khương Vân Phàm hiện lên trong đầu, không biết khi nào thì anh mới quay về? Nghĩ đến đây, Đường Hàn Vũ khẽ thở dài, cầm ba bản báo cáo, dắt tay cô bé cùng quay lại phòng thẩm vấn.
Trong khoảnh khắc đẩy cánh cửa, khi cô gái đối mặt với Âu Ngũ Dương, cả hai đều sững người. Cây kẹo mút rơi khỏi miệng cô bé, cô chạy ra trốn ở phía sau Đường Hàn Vũ, ôm lấy chân cô, kêu to lên: “Đồ xấu xa! Cô cảnh sát, đi nhanh lên!”
Đường Hàn Vũ ngồi xuống, ôm lấy cô bé, xoa đầu cô, nói: “Đừng sợ, cô chú ở đây rồi, đừng sợ. Cháu hãy nói cho cô biết, có phải chú kia vào nhà cháu không?”
Cô bé sợ sệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hung ác thì dường như lập tức lại nhớ đến hồi ức không tốt đẹp nên bật khóc to: “Chú ấy cầm dao giết chết bố mẹ cháu, họ nằm trên đất, chảy rất nhiều máu!”
Đường Hàn Vũ vội ôm lấy cô bé chạy sang phòng giám sát bên cạnh an ủi dỗ dành cô bé một hồi lâu, mãi cho đến khi cô bé theo Lăng Phong rời khỏi đó còn cô thì quay trở lại phòng thẩm vấn. Cô ngồi xuống, thấy Âu Ngũ Dương ngồi đối diện cứ nhìn chăm chăm ra cửa một hồi lâu mà vẫn không quay đầu lại, dường như anh ta đang chờ đợi sự xuất hiện của ai đó.
Lục Minh Phi gõ mặt bàn: “Âu Ngũ Dương, vì sao anh lại giết ba người nhà họ Trịnh?”
Âu Ngũ Dương quay đầu lại, mặt đầy vẻ thất vọng: “Sao sĩ quan Khương không đến? Như thế thì mất hứng quá. Nếu anh ấy không đến, thì tôi nhất định sẽ không nói.”
Lục Minh Phi móc điện thoại ra, ngay sau đó đường truyền đã được nối thông, khuôn mặt của Khương Vân Phàm hiện lên ngay trước mặt. Lục Minh Phi quay màn hình về phía Âu Ngũ Dương, anh ta chăm chú nhìn rồi nở nụ cười hài lòng.
“Sĩ quan Khương, anh không có ở đây, tôi thấy buồn lắm.” “Nghe nói anh tìm tôi, có gì thì nói nhanh đi, đừng có giở trò vòng vo nữa.”
“Sĩ quan Khương, anh hãy nghĩ kĩ mà xem, những lời trong bài hát ấy cuối cùng ẩn chứa điều gì vậy. Điều đó rất quan trọng với các anh đấy. Nếu anh không giải đáp được, thì lần sau sẽ không cứu được người đâu.”
Đúng lúc đó, từ chỗ Khương Vân Phàm vang lên một tiếng “tinh tang”, một tin nhắn được gửi tới một chiếc di động khác của anh, nội dung chỉ có mấy từ ngắn ngủi: “Trò chơi vẫn chưa kết thúc, trước khi chết chờ anh đến cứu. Món quà lần sau không có lời báo trước. Xin hãy chờ đấy.”
Âu Ngũ Dương cười lớn hai tiếng: “Có cần tôi gợi ý cho không? Đừng có trợn mắt nhìn tôi dữ dằn như thế, cũng đừng có đi tìm Bạch Tể Liệt, tai họa lần sau sẽ giáng xuống đầu ai chúng tôi cũng không biết. Đầu tiên, tôi muốn nói cho anh biết, người đó là cơ sở của anh, có tình cảm ái mộ đối với anh.” Anh ta dừng lại, rồi trong lúc Khương Vân Phàm chờ đợi anh ta nói tới điều thứ hai thì anh ta lại làm một động tác hôn gió, “Tạm biệt sĩ quan Khương, cuộc nói chuyện của chúng ta phải kết thúc rồi.”
Màn hình di động bỗng dưng tối om, Khương Vân Phàm mím môi, cảm thấy như có ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, suýt nữa thì anh đập vỡ chiếc di động.
“Tên tội phạm ngạo mạn này, lại dám cắt đứt đường truyền của tôi à! Được rồi. Tôi ghét nhất là người khác nói đến nửa chừng thì không nói nữa. Các anh có cùng suy nghĩ như vậy không?” Khương Vân Phàm giận dữ hỏi một hàng các bức tượng đồng mười tám vị la hán.
Anh cúi đầu nhìn lời bài hát mà anh đã chép lại ra giấy, theo những thông tin mà đối phương tiết lộ, ngẫm nghĩ kĩ thì thấy phạm vi những người bị hại quá rộng. Đầu tiên, đối phương không tiết lộ giới tính. Thứ hai, gần đây cơ sở của anh cũng đã tăng lên không ít. Làm sao mà đoán được đây? Tuy nhiên, nạn nhân mà đối phương tìm đến lần này rõ ràng là có tính mục đích.
Còn trong phòng thẩm vấn, một lần nữa Lục Minh Phi lại gõ xuống mặt bàn: “Tâm nguyện của anh đã đạt được rồi, bây giờ anh hãy trả lời những câu hỏi của chúng tôi đi.”
Âu Ngũ Dương thôi cười, bỗng chốc trở nên rất giận dữ: “Đội trưởng Lục đúng là rất biết phá hoại bầu không khí. Anh đừng nhắc đến bọn họ còn được, anh vừa nhắc đến bọn họ tôi lại thấy tức giận. Hai vợ chồng hắn đã vào hùa với nhau lừa tôi đầu tư vào công ty, khiến tôi nợ chồng chất, vợ tôi đã mang con trai tôi rời bỏ tôi. Gia đình đang yên ấm của tôi bỗng chốc tan nát, hơn nữa tôi không còn đồng xu dính túi, còn gia đình hắn thì vẫn cứ yên ổn hạnh phúc. Không phải là tôi không cho hắn cơ hội, nhưng Trịnh Long cứ lẩn tránh tôi, tôi biết làm thế nào, anh bảo một người đến cả trong mơ cũng không chịu cam lòng như tôi phải làm gì?...”
Âu Ngũ Dương cứ nói mãi, thế rồi trong lúc không kìm nén được đã nói ra hết động cơ và cả quá trình giết người.
Liền mấy ngày, anh ta tới ngân hàng tìm Trịnh Long nhưng đều không có kết quả, thời hạn trả nợ thì cứ mỗi ngày lại đến gần hơn. Anh ta không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa, nên đã đến gần nhà Trịnh Long quan sát và mò ra được quy luật của cả ba người trong gia đình. Sau đó, anh ta đeo ba lô leo núi, trà trộn vào cư dân của chung cư đến trước cửa nhà Trịnh Long, gọi điện cho Trịnh Long nói là muốn bàn đến chuyện dự án.
Lúc đầu, đúng như những suy đoán của Khương Vân Phàm, hai người cùng bàn xem nên giải quyết nguy cơ như thế nào ở ngoài phòng khách. Theo kiểu cách đó, Trịnh Long tiến tới đề nghị Âu Ngũ Dương tiếp tục đầu tư thêm mấy trăm ngàn nữa, đồng thời cam đoan rằng làm vậy Âu Ngũ Dương sẽ kiếm được gấp đôi, đủ để trả cho món nợ khổng lồ kia.
Tất nhiên là Âu Ngũ Dương không tin và cho rằng đối phương đang tìm cách để đưa mình vào bẫy. Nếu lại xảy ra chuyện đó thì với vị thế của Trịnh Long, Âu Ngũ Dương sẽ không thể là đối thủ của anh ta mà chỉ càng thua lỗ thêm mà thôi. Ý kiến của hai người bất đồng nên bắt đầu tranh cãi, càng cãi thì càng to, khiến cho Thôi Địch Tử từ trong bếp nghe tiếng cũng phải chạy ra.
Nhưng, anh ta đã hiểu lầm Thôi Địch Tử, cô ta đang có thai nên không thể nào cầm dao mà giết anh ta được, mà chỉ là trong lúc vội vã không kịp bỏ dao xuống mà thôi. Giận dữ và kích động một khi kết hợp với nhau thì đúng là thành ác quỷ. Lúc đó, Âu Ngũ Dương đang trong cơn tức giận nên đã mặc cho con ác quỷ trong mình xui khiến nên đã không nghe Thôi Địch Tử giải thích, lập tức giằng lấy con dao trong tay cô, lần lượt giết chết hai vợ chồng Trịnh Long theo cách thức giết người mà pháp y đã suy luận.
Tuy nhiên, con gái của họ vẫn còn sống sót, đó là vì lúc đó trong đầu Âu Ngũ Dương chợt hiện lên khuôn mặt của cậu con trai, nên anh ta động lòng trắc ẩn, không nỡ giết hại cô bé.
Đường Hàn Vũ lặng lẽ nhìn Âu Ngũ Dương, từ những lời của anh ta có thể thấy, nội tâm của anh ta vô cùng biến dạng, chỉ toàn sự thù hận, oán trách và tuyệt vọng đối với cuộc đời. Trong thế giới của anh ta có tất cả sự phản bội, dối trá, lừa gạt và cả tình thân đã mất đi mà không thể nào thông cảm và tha thứ. Anh ta đã đổ lỗi tất cả sự bất hạnh của mình cho nhà họ Trịnh, không còn bất cứ hi vọng nào với cuộc đời, dù đó là hi vọng nhỏ nhoi nhất. Chỉ có sự chết chóc mới thỏa mãn cho con thú dữ trong lòng anh ta, cho dù để lộ ra bộ mặt xấu xa nhất cũng không có gì làm tiếc nuối.
Việc bất tri nhận, những điều không tốt đẹp của bản thân, phần nhiều có nguồn gốc từ nội tâm.
Phúc báo mà mỗi người có được đều đến từ việc họ đã làm gì cho xã hội. Giống như việc người nông dân gieo trồng những hạt giống tốt, chăm chỉ chăm sóc, vun trồng thì mới có được một mùa quả chín ngọt từ trong ra ngoài chứ không phải là thu được những quả đẹp mã bề ngoài nhưng bên trong thì thối rữa.
Tội ác của Âu Ngũ Dương là phải ngồi tù. Điều chờ đợi anh ta là nỗi khổ trong tù ngục trong những năm tháng còn lại của cuộc đời. Nhưng, điều chờ đợi Tổ Chuyên án Đặc biệt lại là nỗi vất vả gian nan chưa biết trước. Đường Hàn Vũ biết, một khi “Hoa hồng đen” đã nhờ phạm nhân “thông tin” cho như vậy thì chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt lành.
Sau khi vụ án giết hại cả nhà kết thúc, Tổ Chuyên án Đặc biệt có được hai ngày nghỉ. Nhân cơ hội đó, Lăng Phong mời Đường Hàn Vũ đến ăn tối tại nhà hàng ven biển ở phố Ha Lin.
Đường Hàn Vũ không từ chối, một thời gian dài đã trôi qua, dần dần cô cũng đã nghe thấy tiếng của trái tim mình, cô phải đưa ra sự lựa chọn cho mong ước của mình, cho dù lần này vẫn là phải lao vào chỗ chết thì cô cũng không thể nào đi ngược lại với mong muốn của mình.
Để chuẩn bị cho bữa tối hôm ấy, Đường Hàn Vũ đã mặc một chiếc váy dài thiết kế rất thoải mái, ngồi xuống trước gương, lấy ra chiếc nhẫn từ trong chiếc hộp trang sức đã ngủ quên trong ngăn kéo. Đó là một chiếc nhẫn đặt làm, l