← Quay lại trang sách

Vụ án thứ chín Cái chết của kẻ hai mặt

Mặt nạ đeo lâu quá thì sẽ dính liền với mặt thật, muốn tháo nó ra, thì phải chấp nhận rách da rách thịt.

Lỗ Tấn

Lời dẫn

Đường Hàn Vũ nhận được mật điện của ông Thẩm, vội vàng rời khỏi nhà hàng sang trọng trên đảo, để mặc Lăng Phong ở lại trong vẻ thất thần buồn bã.

Không ai biết được rằng, sáng ngày hôm sau, ông Thẩm nhận được thông tin của bọn bắt cóc thì được biết, tối qua trên đường trở về nhà, Đường Hàn Vũ đã bị bắt cóc, hiện chưa biết đang bị giam giữ ở đâu. Bọn bắt cóc không đưa ra bất cứ manh mối nào, chỉ nói rằng Tổ Chuyên án Đặc biệt chuẩn bị làm tang lễ, thân thể của Đường Hàn Vũ sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật của hoa hồng và được công bố cho thế giới.

Tại sao kẻ thù lại luôn muốn ám sát Đường Hàn Vũ? Phía sau cô sẽ liên quan đến số phận của ai?

“Hoa hồng đen” Lăng Phong không run sợ trước hiểm nguy, thề chết cũng sẽ cứu Đường Hàn Vũ, nhưng trên đường lại gặp phải những kẻ áo đen ngăn cản. Mấy chiếc xe hơi đã tiến hành cuộc đua tốc độ với tử thần. Thân phận của người ấy đang dần dần được bộc lộ, cuối cùng, kết cục của anh ta sẽ như thế nào?

Cuộc truy tìm dấu vết trong đêm

“Em định đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì à?” Lăng Phong giữ tay cô lại.

“Ông Thẩm bảo em phải quay về Sở ngay. Không biết là có chuyện gì, nhưng nghe giọng của ông ấy thì có lẽ là rất quan trọng. Xin lỗi, em đã phụ tình cảm của anh.” Đường Hàn Vũ xách túi lên vội vã rời khỏi nhà hàng.

Lăng Phong ngây người tại chỗ, mắt nhìn theo cô lên chiếc ca nô cao tốc và rời xa. Mặt biển ào lên mấy con sóng rồi sau đó lại trở lại phẳng lặng như cũ.

Thì ra, yêu một người là thường xuyên nghĩ đến người ấy, là muốn mình trở nên tốt đẹp hơn, rồi cùng với cô đường hoàng sánh vai trên đường phố chứ không phải là mang cô đi trốn. Nhưng, mãi mãi cô cũng không thể nào biết được, anh vốn định nhân một đêm trăng tròn hoa đẹp như đêm nay nói cho cô biết về thân phận của mình, nói với cô rằng mình muốn giúp Tổ Chuyên án Đặc biệt và điều quan trọng là, anh muốn đưa cô chạy trốn khỏi cái nơi nguy hiểm này, vì anh không thể ra tay giết hại cô.

Tất cả đều đã quá muộn. Anh biết rõ, nếu một người không yêu mình, thì dù mình có làm bao nhiêu việc chăng nữa cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi. Huống chi, đó lại là một người yêu ghét phân minh như Đường Hàn Vũ. Từ trước tới nay, cô luôn sống rất tỉnh táo, cô đã không yêu thì là không yêu thật, chứ không có chuyện để cho có hi vọng.

Sáng ngày hôm sau, Lăng Phong đến phòng làm việc của Tổ Chuyên án Đặc biệt như mọi khi. Anh cứ nghĩ rằng, sẽ rất xấu hổ khi nhìn thấy Đường Hàn Vũ. Không ngờ, Lục Minh Phi nói rằng Đường Hàn Vũ vẫn chưa đến. Lúc đó đã là chín giờ ba mươi phút. Nếu theo thói quen ngày thường thì cô ấy đã phải tới phòng làm việc từ trước đó một tiếng đồng hồ rồi. Anh thấy hơi nghi ngại, bèn gọi điện cho Đường Hàn Vũ thì chỉ nghe thấy tiếng của tổng đài nói, thuê bao đã tắt máy.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật ra, Vu Phong Ngâm nhìn hai người đàn ông với vẻ mặt khó coi rồi hỏi: “Sao sắc mặt của hai người khó coi thế? Tổ trưởng Đường đâu? Tôi muốn tìm chị ấy hỏi việc bí mật này.”

“Cô ấy vẫn chưa tới, di động thì tắt, điện thoại ở phòng ở cũng không có ai nghe máy. Ngày thường cô ấy luôn rất đúng giờ, không biết sao hôm nay mãi vẫn chưa tới. Hương Vu, mí mắt của tôi hôm nay cứ giật giật, có phải sắp có chuyện xảy ra không?” Lục Minh Phi chỉ vào mắt mình.

Vu Phong Ngâm trợn mắt: “Phỉ phui cái mồm quạ của anh, đừng có nói bừa. Chị ấy luôn rất cẩn thận, có lẽ không có chuyện gì đâu!”

Nhưng ngay sau đó, cửa phòng lại bật mở, Khương Vân Phàm xộc vào, nói với vẻ vô cùng giận dữ: “Đường Hàn Vũ mất tích rồi!”

“Cái gì?!” Ba người đều vô cùng sửng sốt, nhìn dồn về phía Khương Vân Phàm, “Sao anh lại biết cô ấy mất tích rồi?”

Vu Phong Ngâm biến sắc, đưa mắt nhìn về phía Lăng Phong vẻ ngờ vực, nhưng Lăng Phong cũng nhướn mày, lắc đầu tỏ ý không biết chuyện này.

Qua lời kể của Khương Vân Phàm, mọi người được biết, tối qua ông Thẩm đã đi máy bay tới thành phố Chiang Uri, rồi cùng với Đường Hàn Vũ tới khuyên nhủ Khương Vân Phàm quay lại Tổ Chuyên án Đặc biệt, vì ông Thẩm nhận được một tin. Giọng điệu của những kẻ bắt cóc đó rất ngông cuồng, đại ý là Tổ Chuyên án Đặc biệt hãy làm tốt công tác chuẩn bị cho đám tang, vì sắp tới thân xác của một người sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật của Hoa hồng và được công bố với toàn thế giới.

Căn cứ theo nội dung của tin tức đó, mọi người suy đoán, bọn bắt cóc rất có khả năng là người của “Hoa hồng đen”.

Trong đầu của Lăng Phong chợt nhớ đến mệnh lệnh của Sát Thần, bất giác rùng mình một cái. Không lẽ Sát Thần không chờ đợi được nữa nên đã tìm người khác để bắt cóc Đường Hàn Vũ? Không được, mình không thể chờ thêm được nữa.

“Ầm” một tiếng, Lăng Phong đẩy cửa bước ra. Vũ Phong Ngâm biết rõ Lăng Phong sẽ làm gì, nên cũng tìm cớ để ra theo. Nhưng Lăng Phong đi rất nhanh, loáng một cái đã biến mất khỏi sảnh lớn, nên cô bèn chạy ra cổng thì nhìn thấy Lăng Phong đang vẫy xe bên đường.

“Anh muốn đến chỗ chết à?” Vu Phong Ngâm kéo tay Lăng Phong lại.

“Cô buông tôi ra, nếu ông ta muốn bắt cóc Hàn Vũ thật thì tôi phải tới cứu cô ấy.”

“Được, thế thì anh đi đi, tôi không ngăn anh nữa!” Vu Phong Ngâm buông tay ra, mắt nhìn theo chiếc xe chở Lăng Phong rời xa. Cô thấy hơi tò mò, tình yêu rút cục là cái gì mà lại khiến cho một gã giết người không chớp mắt đã không tiếc mạng sống và điên cuồng như vậy chỉ vì một cô gái!

“Hãy đi theo anh ta!” Một người đàn ông ngồi trong một chiếc xe hơi màu đen ở gần đó nói và chỉ vào chiếc taxi có Lăng Phong, nói.

Lăng Phong trở về chỗ ở của mình, mở chiếc máy tính trong két sắt, định liên lạc với Sát Thần. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ chủ động liên lạc với người đó mà thông thường là người ấy trực tiếp ra lệnh, anh chỉ việc làm theo. Nhưng lần này thì không giống như vậy.

Anh nôn nóng chờ đợi, trong lòng cứ lặp đi lặp lại câu giục giã: “Nhanh lên! Nhanh lên!” Nhưng người kia mãi cũng không thấy đâu, mặc dù anh đã gọi không biết bao nhiêu lần.

Sát Thần là một người rất bí hiểm, thường thoắt ẩn thoắt hiện, và hầu như chỉ là ông ta tìm đến. Ngay cả “Hoa hồng thép” người đã theo ông ta mười mấy năm cũng chỉ mới gặp mặt ông ta ba lần. Lăng Phong chờ đợi mãi, tức giận đến mức chỉ muốn đập vỡ chiếc máy tính. Đến lúc cần thì lại không liên lạc được, không lẽ ông ta cố tình lẩn tránh?

Lăng Phong cất máy tính đi, đứng lên và ra khỏi phòng rồi gọi xe đi tới ngõ ở khu Đèn Đỏ. Sau một hồi hết rẽ trái lại đến rẽ phải thì dừng chân trước một nhà hàng. Người gác cửa nhìn thấy chiếc cài ngực bằng bông hồng của anh, lập tức đứng lên rồi cung kính dẫn anh vào.

Một tiếng “tạch” vang lên. Cảnh tượng đó đã được Khương Vân Phàm từ xa chụp lại. Quả nhiên là anh ta có điều bí mật giấu mọi người.

Cách đó không lâu, qua sự theo dõi của những người bạn là hacker, Khương Vân Phàm đã có được những dấu vết về Lăng Phong, nên đã thận trọng theo anh tới nơi này. Nhìn quanh, không thấy ai, anh bèn quay trở lại theo con đường nhỏ rồi ngồi lên chiếc xe màu đen.

“Thế nào? Điều tra ra chưa?”

“Lăng Phong là người của các anh thật à? Hiện anh ta đang vào quán bar mà Bạch Tể Liệt từng kinh doanh, rất ẩn khuất, rất ít người biết, có lẽ đó là nơi tiến hành giao dịch.”

“Nhưng Bạch Tể Liệt đã vào tù rồi, anh ta còn tới quán bar đó làm gì? Để tôi nghĩ xem. Anh ta vội vã rời đi, ngoài việc lo lắng cho Hàn Vũ, thì có lẽ biết rõ ai là người muốn giết cô ấy.” Khương Vân Phàm ngây người, không khỏi giật mình trước những suy luận của chính mình. “Bây giờ, để cứu người, có lẽ anh ta sẽ tới tìm gặp người đứng đằng sau. Nếu Bạch Tể Liệt đã không có ở quán bar, vậy thì ai là người nắm tất cả mọi việc ở đó?”

“Không điều tra ra người đó.”

Khương Vân Phàm thấy mọi việc rất không tốt đẹp, lấy điện thoại ra xem, thấy đã năm giờ mười lăm phút. Tiếp đó, anh gửi ảnh Lăng Phong đi vào quán bar và thông tin Bạch Tể Liệt đã từng là chủ của quán bar cho ông Thẩm.

Trong phòng VIP của quán bar, người đàn ông tóc quăn đang hút xì gà, hai tay đặt lên eo của hai cô gái địa phương, rồi lần lượt hôn lên má của hai người đó xong thì hai cô gái mới rời khỏi với vẻ lưu luyến.

Ông ta thở ra một làn khói, nhìn Lăng Phong ngồi đối diện, cười rằng: “Cậu đừng chờ nữa, kể từ sau khi ‘Hoa hồng thép’ vào tù, người đó không đến đây nữa đâu, hôm nay cũng không đến. Nếu người ấy muốn gặp cậu thì khắc sẽ liên hệ với cậu.”

“Ông hãy nói thật với tôi, có đúng là ông ấy đã tìm người bắt Đường Hàn Vũ không?”

“Tôi không biết. Ông ấy đời nào thèm nói những chuyện đó với kẻ thấp kém như tôi, huống chi, anh cả trước đây của chúng tôi cũng đã vào tù rồi, ông ấy lại càng chẳng thèm ngó đến chúng tôi. Có điều, cậu mãi cũng không chấp hành mệnh lệnh của ông ấy, dù người kiên nhẫn cũng phát điên lên. Huống hồ ông ấy là Sát Thần, tìm người giết một cô gái quá dễ dàng như vậy, “pằng” một tiếng, thế là xong.” Bàn tay phải của người đàn ông làm động tác bắn, mặt thì nở nụ cười chế nhạo.

Lăng Phong không có thời gian để nghe người này nói những chuyện đó nên đứng dậy bỏ đi. Anh phải trở về Sở tìm gặp Vu Phong Ngâm, có lẽ cô ấy sẽ có cách. Vì đi rất vội nên anh không hề để ý đến chiếc xe màu đen ở bên ngoài khu Đèn Đỏ, Khương Vân Phàm dùng tờ báo che mặt. Nghe tiếng xe nổ và lao đi vội vàng, Khương Vân Phàm vội bảo người bạn Hacker đuổi theo thì thấy Lăng Phong quay về Sở.

Tuy nhiên, khi Lăng Phong đẩy cửa phòng làm việc bước vào thì thấy bên trong không một bóng người.

Qua lời của Tiểu Vương, Lăng Phong biết được Vu Phong Ngâm và Lục Minh Phi đã tới điều tra phòng ở của Đường Hàn Vũ.

Một lát sau, Hacker lại nhìn thấy Lăng Phong lái xe đi nên ngạc nhiên hỏi: “Anh ta điên rồi hay sao ấy, cứ chạy đi chạy lại mãi!”

Khương Vân Phàm mỉm cười, đẩy cửa xe: “Người anh em, cậu hãy giúp tôi bám theo anh ta, còn tôi sẽ tới một nơi khác.”

Trong lúc đó, trong camera của chung cư Hải Thiên, Vu Phong Ngâm và Lục Minh Phi đang xem việc ra vào của Đường Hàn Vũ. Nhưng đúng lúc đó thì nhân viên ở đó cho biết hệ thống camera ở đây xảy ra vấn đề, toàn bộ nhật kí của ngày hôm qua đều đã bị hệ thống tự động xóa hết và không thể khôi phục lại được.

“Mọi người đã có tin gì chưa?” Lăng Phong đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng giám sát.

“Chưa, trước đó chúng tôi cũng đã hỏi người quản lí tòa nhà và hàng xóm, thậm chí hỏi cả chủ của quán ăn gần đây. Chỉ có hàng xóm nói rằng, ngày hôm qua cô ấy mặc một chiếc váy trắng, rời khỏi chung cư vào lúc trẻ con tan học, tức hơn năm giờ chiều.” Lục Minh Phi đáp.

“Đó là sự thật. Hôm qua, tôi đã mời cô ấy đi ăn tối cùng tôi. Nhưng, hơn bảy giờ, khi mà chúng tôi vẫn còn chưa kịp ăn thì cô ấy nhận được điện thoại của ông Thẩm và vội vàng đi về.” Lăng Phong nói với vẻ buồn bã.

“Đúng là lo đến chết mất thôi! Mong là tổ trưởng không bị giống như lần trước, bị Hoa hồng bắt đem vào rừng, rồi sau đó giăng mìn dụ chúng ta đến để giết tất cả chúng ta.” Lục Minh Phi nói, vẻ vô cùng lo lắng.

“Anh đã quá coi thường kẻ thù rồi. Chúng không ngốc thế đâu, cái chiêu cũ không tác dụng, sao lại còn dùng lại?... À, không, Đội trưởng Lục tôi nói nhầm, tổ trưởng sẽ không sao đâu.” Vu Phong Ngâm thấy mắt Lục Minh Phi hơi hoe đỏ thì vội an ủi.

Lục Minh Phi thấy vẻ lo lắng cho mình đến đáng yêu của Vu Phong Ngâm, không nín được phì cười. Đúng lúc đó, di động của anh đổ chuông, nhấn nút nghe thì thấy tiếng của Khương Vân Phàm.

“Cậu khùng, cậu đang ở đâu vậy?”

“Đội trưởng Lục, hãy lập tức cử người đến thị trấn Hạnh Phúc, Hacker đã tra ra địa chỉ IP. Tôi đang trên đường tới đó.” Bầu trời dần tối lại, ba người chạy như bay tới bãi đỗ xe, chuẩn bị lái đi. Lăng Phong vừa ngồi lên chiếc xe của mình, đang chuẩn bị nổ máy thì thấy di động rung, một tiếng chuông quen thuộc vang lên. Bỗng nhiên mặt anh thay đổi sắc mặt, đó là tiếng chuông đặt riêng cho Sát Thần, khác hẳn với chuông cho mọi người.

Lăng Phong nhìn xe của Lục Minh Phi rời đi rồi mới mở khóa di động. Khi nhìn thấy nội dung của tin nhắn, đôi đồng tử trong mắt anh bỗng nheo lại, anh vội nhấn ga, chiếc xe lao vọt lên. Trong đầu anh chỉ thấy hiện lên thông tin trong tin nhắn của Sát Thần: Nếu cậu vẫn muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, thì hãy lập tức tới nhà kho của Đỗ gia tại thị trấn Hoàng Hậu.

Mãi đến sau này, anh cũng vẫn không hối hận, vì sự bất chấp mạng sống của mình lúc đó. Cho dù kết cục vô cùng bi thảm và bản thân sẽ chẳng được gì.

Chạy đua với tử thần

Lăng Phong đặt di động xuống, hất mạnh đầu, nổ máy cho xe rời bãi đỗ. Chiếc xe màu đen đỗ bên phải của xe anh cũng thong thả bám ngay theo sau. Hai chiếc xe chạy trên con đường nhựa đèn sáng lung linh, ánh sáng của những chiếc đèn pha của các xe phía sau chói mắt, Lăng Phong nhấn đèn xin rẽ phải, liếc nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, chợt chau mày lại, hình như có người đang bám theo.

Anh cố ý rẽ phải, rồi sau đó cho xe chạy tới một nơi ít người qua lại còn đường phố thì đan nhau, cuối cùng cho xe dừng lại ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn chiếc xe màu đen bị lừa và chạy qua phía đối diện với mình. Tuy nhiên, người bám theo lại mặc áo đen, đeo kính đen và đội mũ đen nên khiến anh không sao nhìn rõ mặt.

Anh lập tức lấy di động ra và gọi: “Đại Sơn, các anh hãy tới đường Mingmeiye, chặn chiếc xe màu đen lại cho tôi. Trên chiếc đen trước cửa chiếc xe ấy có dán một hàng lông mi dài trông giống như hai con mắt.”

Một lát sau, chiếc xe màu đen đã phát hiện ra xe Lăng Phong, hai chiếc xe đối đầu nhau, chủ nhân của hai chiếc xe đều bật đèn trước ở mức sáng nhất, khiến người khác phải chói mắt. Tuy nhiên, Hacker đeo kính đen nên không sợ ánh sáng mạnh. Cả hai người đều rất cảnh giác, đều sợ đối phương mang theo súng, nên không kéo gần khoảng cách. Tuy nhiên, hai chiếc xe chỉ cách nhau một khoảng bằng hai chiếc xe con, vì vậy cả hai chiếc xe dường như đều phát ra tiếng động cơ chói tai như những con thú đang trút cơn giận dữ vào đối phương.

Hacker sờ lên Bluetooth ở trên tai, gọi điện cho Khương Vân Phàm: “Lăng Phong đang ở đường Mingmeiye, rất có thể là đang muốn tới Thị trấn Hoàng Hậu. Hiện thời, tôi đang chặn đường của anh ta…”

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, Hacker dường như bị một bàn tay vô hình đẩy mạnh một cái, khiến người đổ về phía trước. Anh quay sang nhìn gương chiếu hậu, một luồng ánh sáng cực mạnh không biết xuất hiện từ bao giờ, hai chiếc xe đang bao vây lấy chiếc xe của anh. Trong đó, người đàn ông trên chiếc xe màu trắng cười rất đắc ý, hắn chính là “Đại Sơn” mà Lăng Phong thường gọi. Hắn thò nửa người ra khỏi xe, hai tay chụm lại thành loa, nói: “Người trong chiếc xe đen nghe đây, hãy nhanh chóng lùi đi để xe của anh cả đi, nếu không thì chúng ta sẽ đâm nát xe của anh đấy!”

Hacker hừ một tiếng, muốn trả thù cho chiếc xe yêu quý, nhưng để giải quyết việc đeo bám trước mắt, anh phải rút lui ra đầu phố. Khi xe của Lăng Phong lướt qua xe anh, Lăng Long chìa tay ra khỏi xe vẫy với vẻ đắc ý, miệng hình như nói câu: “Tạm biệt”. Nhưng khi Lăng Phong lái xe ra khỏi ngõ, Hacker lập tức bám theo sau.

Đại Sơn đắc ý chỉ được một lúc, giận dữ chỉ vào xe của Hacker, sờ lên Blutouth, chỉ huy: “Mày đuổi theo ngay đi, hãy theo sát chiếc xe màu đen.”

Bốn chiếc xe nối đuôi nhau chạy trên con đường cao tốc người xe thưa thớt, xe của Lăng Phong chạy hàng đầu, giữa là xe của Hacker, cuối cùng là hai chiếc xe màu trắng. Lăng Phong ngước nhìn lên chiếc kính chiếu hậu, phát hiện ra chiếc xe màu đen vẫn cứ bám theo, bèn chạy lên cầu cạn trên cao.

Đó là một cây cầu cạn rất cao, nước sông dưới chân cầu rất sâu, chỉ cần rơi xuống chắc chắn sẽ mất mạng. Lăng Phong biết rõ điều đó, bất giác nhếch mép, nói qua Blutouth: “Đại Sơn, đuổi lên kẹp lấy xe của hắn, nếu hắn vẫn không biết thỏa hiệp, thì hãy giải quyết đi.”

“Vâng, đại ca!” Đại Sơn rất phấn chấn, truyền đạt lại mệnh lệnh cho tên tiểu tử Hoàng Mao trên chiếc xe kia.

Thế rồi, trên chiếc cầu cạn đó dường như lập tức trở thành nơi tập trung của các bệnh nhân tâm thần, toàn nghe thấy tiếng hú hét. Hai chiếc xe màu trắng đuổi theo chiếc xe màu đen của Hacker, Đại Sơn và Hoàng Mao hạ cửa kính xe xuống hoan hô rồi cười rống lên như điên với Hacker. Tiếp đó, hắn cho đầu xe dần dần ép sát chiếc xe màu đen. Trong khoảnh khắc ba chiếc xe va vào nhau, thân của chiếc xe màu đen tóe lửa, lập tức bị bỏ lại phía sau.

Tính năng của chiếc xe màu đen vốn không phải là loại cao cấp, trong tình hình bị dồn ép như thế, hoàn toàn không có cách nào thoát được, trừ phi Hacker quyết định hi sinh chiếc xe yêu quý và đấu đến cùng với bọn họ.

Hacker chửi thầm một tiếng, rồi đánh mạnh tay lái cho xe lách sang bên trái. Anh giận mạnh chân phanh, đâm mạnh vào đuôi của chiếc xe bên cạnh, rồi tiếp tục đuổi theo xe của Lăng Phong.

Hoàng Mao tức giận, chửi về phía chiếc xe màu đen: “Đồ không biết thế nào là tốt xấu, tao sẽ cho mày biết tay!”

Mắt hắn ánh lên vẻ độc ác như con sói, rồi đưa tay trái điều khiển vô lăng, tay phải rút khẩu súng từ trong thắt lưng, đưa nòng súng nhằm thẳng vào thái dương của Hacker. Hacker nhìn thấy nòng súng, run bắn người, không nghĩ ngợi được gì nhiều, lập tức tăng ga vọt lên trước.

Hoàng Mao vẫn không chịu thôi, tay phải cầm súng chìa khỏi xe, bắn vào lốp xe của chiếc xe màu đen. Pằng một phát, một lỗ thủng lập tức xuất hiện trên lốp xe, chiếc xe lập tức loạng choạng. Hacker biết lốp xe đã bị thủng, nhưng hai gã kia vẫn kẹp chặt lấy xe của anh, nếu không chạy, thì có lẽ sẽ phải cùng chết với bọn chúng!

Chiếc xe màu đen cứ loạng choạng như vậy, Hacker cố gắng giữ vững tay lái rồi nhấn nút tai của Bluetooth: “Anh Khương, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Xin lỗi, tôi phải nhảy xuống sông để thoát chết đây!”

Nói xong, anh lập tức mở cửa xe, lăn mấy vòng rồi trèo ra thành cầu, tung người nhảy xuống sông.

Đại Sơn và Hoàng Mao nhìn thấy thế, bèn cho xe dừng lại bên đường, xuống xe tới bên cầu cạn, nhìn nước sông lăn tăn sóng ở bên dưới, bọn chúng cất tiếng chửi với vẻ sửng sốt: “Đồ nhát gan, thế là nhảy xuống sông mất rồi!”

Lúc này, Lăng Phong đã xuống khỏi cầu cạn, nhìn phía sau không thấy có chiếc xe nào bám theo, biết là thuộc hạ đã giải quyết xong kẻ địch trong chiếc xe màu đen, bèn đạp mạnh chân ga, cho xe chạy thẳng đến nhà kho Đỗ gia.

Chừng hai mươi phút sau, cuối cùng Lăng Phong cũng đã tới được nhà kho bỏ hoang đó. Khu vực này rất rộng, chỉ có một gian nhà kho mở cửa, nhưng xung quanh không có người canh, yên tĩnh tới mức khiến anh không khỏi nghi ngờ rằng có sự lừa gạt.

Anh rút khẩu súng ngắn, thận trọng áp sát cánh cửa, thì thấy bên trong đó chỉ có một mình Đường Hàn Vũ. Cô bị trói vào một chiếc ghế sắt, miệng bị nhét giẻ, đầu cúi xuống, mấy lọn tóc rơi xuống che khuất khuôn mặt cô, chân có vết thương.

Mắt Lăng Phong đỏ ngầu lên, anh thực sự không muốn nhìn thấy cô phải chịu cảnh như thế này. Anh đưa mắt cảnh giác nhìn bốn xung quanh một lượt, thấy trong góc có chất một ít túi cát và hòm xiểng, trong lòng không khỏi lấy làm lạ, tại sao lại không có ai canh giữ con tin như thế này? Không lẽ, Sát Thần đã thay đổi phong cách rồi?

Không do dự thêm nữa, anh lặng lẽ xông vào, rồi ngồi xuống trước cô, cởi dây giày trên chân cho cô.

Động tác đó khiến cho Đường Hàn Vũ choàng tỉnh, cô giơ chân lên theo bản năng và đá vào hai tay của Lăng Phong. Ngẩng đầu lên, nhận ra đó là anh, cô lập tức trợn mắt lắc đầu, như muốn bảo anh hãy rời đi, nhưng dường như cũng lại muốn nói rằng, tất cả không phải là thật. Nhưng vì vướng nắm giẻ trong miệng nên không thể nào nói được.

Lăng Phong nhanh chóng cởi xong sợi dây trói trên người cô, rồi lấy nắm giẻ trong miệng cô ra, nắm tay cô kéo đi: “Mau theo anh! Đừng nói gì bây giờ, để sau hãy nói!”

Đường Hàn Vũ lắc mạnh đầu, vùng ra khỏi tay của Lăng Phong, môi mấp máy, do dự một lúc rồi mới nói: “Rút cục, anh là ai?”

Lăng Phong dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào mắt cô một hồi, hỏi lại với vẻ không hiểu: “ Em nói vậy là ý gì?”

Đường Hàn Vũ dường như phải chịu một đòn đánh rất mạnh, cô ôm đầu gầm lên: “Rút cục anh là ai? Tại sao lại biết chỗ này? Tại sao anh lại nhận được tin và tới đây nhanh như vậy?”

Giây phút đó, thời gian dường như dừng lại, mọi thứ bị đóng đinh tại chỗ. Lăng Phong căng thẳng tới mức toàn thân cứng đơ, một hồi lâu vẫn không nói lên lời và không biết trả lời như thế nào. Sát Thần bảo anh tới đây cứu cô gái bị bắt cóc, lí do này dường như có phần ngược lại lôgic, trừ phi Đường Hàn Vũ không bị Sát Thần bắt cóc. Không, không phải, dường như anh đã để sót mất thông tin quan trọng gì đó, nên dẫn tới suy đoán sai, hơn nữa còn đẩy mình vào trong nguy hiểm.

Đường Hàn Vũ lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Hãy trả lời tôi, có phải anh là người của bên kia không?”

Lăng Phong mím môi, biết rằng cô muốn nói tới “Hoa hồng đen”, nếu lúc này anh thừa nhận thì chắc chắn sẽ không thể nào mà thay đổi số phận được. Anh vừa không thể trở về bên Sát Thần cũng không thể trở lại Đội cảnh sát Hình sự. Điều quan trọng là, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ lấy lại được trái tim của cô nữa, để rồi lại được giấu mình trong sự dịu dàng và yên bình nhất.

“Em không tin anh, em lựa chọn tin Khương Vân Phàm, bắt đầu nghi ngờ anh?” Lăng Phong hỏi ngược lại.

“Anh muốn tôi phải tin anh như thế nào. Ngày sinh nhật tôi hôm đó, tôi đã mặc bộ váy trắng, đi đôi giày thủy tinh, đeo chiếc nhẫn mà anh tặng. Đó là món quà sinh nhật mà anh tặng tôi trước lúc anh sang Thái Lan, thế mà anh đều quên hết. Còn nữa, tại sao vết sẹo trên chân anh không thấy đâu nữa?” Trong mắt Đường Hàn Vũ ánh lên vẻ buồn bã. Điều mà cô căm ghét nhất chính là sự lừa dối, con người đang đứng trước mặt kia đã lừa dối cô.

Lăng Phong không dám giải thích tùy tiện, sợ rằng càng giải thích thì lại càng lộ rõ và phát hiện ra rằng mình lại đang lừa dối cô. Nhưng, anh phải nói gì để có thể đưa cô ra khỏi cái nơi nguy hiểm này?

“Ở đây rất nguy hiểm. Em hãy cùng anh rời khỏi đây, sau đó anh sẽ từ từ nói với em, được không?”

“Không, nếu anh không nói, cho dù có chết thì tôi cũng không rời khỏi đây.” Đường Hàn Vũ kiên quyết từ chối.

“Thôi được. Thực ra, buổi tối hôm đó anh chuẩn bị một niềm vui bất ngờ, đó là một món quà chúc mừng sinh nhật em. Thế nhưng em chưa kịp nhận thì đã đi về. Còn vết sẹo trên chân anh thì là do mấy năm trước anh đến bệnh viện xóa nó bằng laser.” Lăng Phong nói, cố tránh ánh mắt của cô, sợ rằng cô sẽ nhìn thấu những suy nghĩ thật trong lòng.

“Vậy, anh hãy nói cho tôi biết, vị trí của vết sẹo đó ở đâu?” Đường Hàn Vũ vẫn không chịu thôi, rõ ràng là cô biết anh đang nói dối.

Một lần nữa Lăng Phong lại im lặng không trả lời, anh dường như phát điên lên trước những câu hỏi đó nên giận dữ đá mạnh vào chiếc ghế sắt, “choang” một cái, khiến Đường Hàn Vũ cũng giật nẩy mình. Anh nhìn cô, ánh mắt thật khó mà đoán được, em đã trở nên thay đổi đến bất chấp đại cục như thế từ bao giờ vậy?! Tại sao lại cứ nhất định phải tóm bằng được đuôi của anh mà không chịu buông tha? Không nhẽ… Em đã phát hiện ra điều gì đó?

Anh nhìn đồng hồ, bỗng nhận ra, mình đã đến đây khá lâu rồi, nếu cứ dùng dằng mãi sẽ rất bất lợi. Anh không nói gì với Đường Hàn Vũ nữa, mà bước nhanh tới, bế thốc cô lên. Đường Hàn Vũ kêu lên, đánh vào vai anh, nhưng anh nhất định không buông tay, khóe miệng dường như hơi nhếch cười, chân sải bước về phía cổng.

Nội gián hiện thân

“Không được động đến người yêu của tôi!” Khương Vân Phàm bất ngờ xuất hiện ở cửa, chặn ngang đường, đưa tay ra định giành lấy Đường Hàn Vũ.

“Tránh ra, tôi không muốn cãi nhau với anh. Nếu anh không muốn cô ấy bị tổn thương, thì hãy lập tức tránh ra!” Lăng Phong lạnh lùng nói, không có ý định nhường Đường Hàn Vũ sang cho Khương Vân Phàm.

Khương Vân Phàm nghe thế cảm thấy như đang bị chế nhạo, anh cười lạnh lùng rồi ghé sát tai Lăng Phong nói rít qua kẽ răng: “Đừng có diễn kịch nữa. Tôi đã biết anh là ai rồi. Đừng có chạm vào cô ấy bằng bàn tay nhuốm đầy máu của anh. Nếu có một ngày cô ấy thực sự rơi vào trong nguy hiểm, thì đó cũng là do anh mà ra, không đúng thế sao?”

Lăng Phong hơi ngây người ra, cảm thấy dường như đang bị động chạm đến nỗi đau trong đáy lòng, bất giác cúi đầu, lặng lẽ buông tay ra.

Khương Vân Phàm bèn đón lấy Đường Hàn Vũ, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, sau đó đưa một tay vào chiếc túi quần bỗng nhiên cộm lên.

“Cảm ơn anh, hành động vừa rồi đã chứng minh cho suy đoán của tôi. Tôi muốn nghe anh giải thích, tại sao hôm nay anh lại tới quán bar của Bạch Tể Liệt? Tại sao những tên côn đồ kia lại gọi anh là đại ca? Anh, rút cục là ai?” Khương Vân Phàm móc ra mấy tấm ảnh, đó là những tấm ảnh ghi lại cảnh Lăng Phong ở quán bar và mấy chiếc xe màu trắng bạc yểm trợ cho Lăng Phong.

“Thì ra, người theo dõi tôi là anh, đồ tiểu nhân!” Lăng Phong giật lấy, xé tan những bức ảnh đó và ném vào không trung, lạnh lùng nhìn những mảnh vụn rơi trên đất, “Anh tưởng rằng dựa vào mấy bức ảnh đó thì sẽ chứng minh được rằng tôi là người của Bạch Tể Liệt sao? Không lẽ tất cả khả năng siêu việt trước đây của anh đều đã diễn hết rồi? Phong cách tồi tệ ấy không phải là những thứ Khương khùng người mà tôi biết làm ra!”

Khương Vân Phàm mỉm cười thản nhiên, không thèm phản bác lại những lời châm biếm của đối phương. Anh lấy chiếc di động màu trắng bạc trong túi ra, nhìn đối phương với vẻ đùa giỡn, tiếp đó nhanh chóng mở khóa màn hình.

Lăng Phong chợt đưa tay lên sờ túi áo, nhận ra là di động của mình đã bị Khương Vân Phàm lấy mất, đưa tay ra giằng lại nhưng rồi lại ngây người lại. Trên màn hình của chiếc di động là tin nhắn của Sát Thần, và trên chiếc di động của Khương Vân Phàm cũng có một tin nhắn như vậy. Anh vội túm lấy áo ngực, rồi cảm thấy một cơn đau nhói như bị ai đó đấm mạnh một cú từ phía sau, khiến anh không thể nào thở nổi.

Thì ra tất cả chỉ là nói dối. Thì ra chuyện bắt cóc là giả, còn việc dồn mình bộc lộ thân phận mới là thật.

Bỗng nhiên, anh ngửa cổ cười lớn mấy tiếng như điên, nếu mọi người đều đã biết thì cũng chẳng cần phải giấu diếm nữa. Không cần phải giả vờ giả vịt đúng là rất dễ chịu. Vì, nói dối là một chuyện vô cùng hao tâm tổn trí, để nói dối trót lọt là một điều không dễ dàng.

Anh ta vỗ tay, cười, nói: “Sĩ quan Khương, rất hay, rất giỏi. Tự mình đạo diễn tự mình diễn vở bắt cóc, hay lắm phải không?”

Khương Vân Phàm nhún vai: “Tôi cảm thấy cũng không tồi. Nhưng hình như, anh tức giận rồi. ‘Hoa hồng đen’ không muốn chơi nữa à?”

Lăng Phong nghe đến ba chữ “Hoa hồng đen” bèn thôi cười, hỏi lại: “Hãy nói xem, sao anh lại nhận ra?”

Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Lúc đầu, sự xuất hiện của Lăng Phong rất trùng hợp, là đồ đệ của trưởng phòng Thẩm, trước khi đến Thái Lan, với khả năng của ông Thẩm thì đủ sức để kiếm cho anh ta một vị trí trong Tổ Chuyên án Đặc biệt, nhưng Trưởng phòng Thẩm lại không làm như vậy.

Sau đó, rõ ràng là Lăng Phong rất muốn tham gia phá án với Tổ Chuyên án Đặc biệt, nhưng lại cứ ngoan ngoãn làm một nhân viên đặc biệt ngoài biên chế, cũng không tìm cách để ngoi lên, nhiều lúc cứ như người vô hình. Có lẽ trong thời gian đó, anh ta đã bắt đầu lên kế hoạch tham gia phá án như thế nào.

Điều làm tăng thêm sự nghi vấn của Khương Vân Phàm là vụ án buôn bán người, anh ta dần lộ dấu vết, qua manh mối của cơ sở, liên hệ với ông chủ của cơ sở sản xuất rượu, khiến Tổ Chuyên án Đặc biệt phá tan được tổ chức buôn bán người và còn cứu được cả con tin, nhờ đó mà lập được công lớn và giành được sự tin cậy của các thành viên Tổ Chuyên án Đặc biệt.

Tiếp đó, trong vụ án truyền dịch, anh ta đã phán đoán thành công vị trí của nạn nhân. Nhưng trong giây phút cam go cứu người, cảnh sát Hà đã hi sinh. Điều đó càng khiến Khương Vân Phàm thấy thêm nghi ngờ và căn cứ vào những quan sát ngấm ngầm của mình suy đoán trong lòng Lăng Phong có điều mờ ám, tuy nhiên lại không có ai tin anh. Sau khi rời tổ Chuyên án Đặc biệt, những suy đoán của anh dần được chứng thực, Lăng Phong đã được thay vào vị trí của cảnh sát Hà. Đó chính là mục tiêu của kẻ địch, thăng chức để dần dần tiếp cận với những người ở vị trí lãnh đạo cao cấp, thu được những tin tức tình báo có giá trị để rồi hãm hại họ.

Rất nhiều lần, trong quá trình phá án, Khương Vân Phàm luôn cảm thấy có người lén quan sát mình từ phía sau lưng, bao gồm ở những chỗ như hiện trường án mạng, cổng bệnh viện, gần quán ăn trong ngõ nhỏ…

Buổi tối hôm sinh nhật Đường Hàn Vũ, Trưởng phòng Thẩm bí mật gọi điện thoại bảo cô tới gặp Khương Vân Phàm. Ba người đã mở một cuộc họp trực tuyến bằng điện thoại, Trưởng phòng Thẩm cho biết, lúc đầu không muốn cho Lăng Phong trực tiếp tham gia Tổ Chuyên án Đặc biệt là vì đề phòng nội gián trong tổ, vì vậy cần phải thử thách Lăng Phong. Lúc này, Đường Hàn Vũ không còn do dự nữa mà nói ra những dấu hiệu cô phát hiện được lúc ở trên đảo.

Khương Vân Phàm đã lên mọi chi tiết cho kế hoạch bắt cóc, mục đích là để quan sát phản ứng của Lăng Phong. Không ngờ, buổi sáng anh thông báo cho mọi người biết chuyện đi ứng cứu Đường Hàn Vũ bị bắt cóc thì chỉ có một mình Lăng Phong là không nghi vấn gì và cũng không thảo luận gì với họ mà hành động một mình. Phân tích hành động đó, Khương Vân Phàm phát hiện ra là kẻ địch đúng là có âm mưu giết hại Đường Hàn Vũ. Thế là anh nhờ người bám theo Lăng Phong, còn anh đích thân điều tra những người có quan hệ qua lại với Lăng Phong.

Nhưng, điều khiến Khương Vân Phàm thấy nghi ngờ nhất là, Lăng Phong lại vào quán của Bạch Tể Liệt. Sau đó, người bạn Hacker bám theo Lăng Phong rồi bị thuộc hạ của anh ta dồn ép, buộc phải nhảy xuống sông để trốn thoát. May mà Khương Vân Phàm đã kịp thời thông báo cho đội người nhái mai phục ở dưới sông nên đã ứng cứu thành công cho người bạn Hacker, nếu không thì đã có một người bạn của anh phải rời bỏ thế giới này.

Khương Vân Phàm nói xong, tiến dần từng bước tới chỗ Lăng Phong, lạnh lùng đối mặt: “Vì vậy, người muốn giết Đường Hàn Vũ là ai?”

Một lần nữa Lăng Phong lại nói như khích lệ: “Quả không hổ thẹn là sĩ quan Khương. Tôi rất khâm phục. Được cùng anh thi tài cao thấp và trở thành đối thủ của nhau, tôi rất hài lòng. Nhưng, tôi không thể nói được người đó là ai.”

“Anh thà chết chứ nhất định không nói ra tên của người đó?”

“Đúng! Thà là chết cũng phải trung thành, đó là nguyên tắc của chúng tôi.”

“Được, một nguyên tắc rất hay! Người đó vì sao lại muốn giết cô ấy?”

“Tôi không biết, nhưng chắc chắn là có liên quan đến chúng ta. Có lẽ anh không biết được rằng người ấy rất hiểu anh, người nào mà cản trở sự phát triển của anh thì ông ấy sẽ xử lí và xử lí rất sạch sẽ giống như xử lí rác thải!” “Không cho phép những kẻ độc ác như các người truyền những thông tin không rõ ràng cho tôi! Nếu anh đã biết hắn, thì chắc chắn phải có cách thức liên lạc với hắn, hãy nói cho hắn biết, tôi mới là người không thèm nghe những lời nói qua kẻ khác như vậy, có giỏi thì hãy ra đấu với tôi một phen!”

Lăng Phong lắc đầu, nếu Khương Vân Phàm mà nhìn thấy cái người sau lưng mình thật thì có lẽ anh ta sẽ phải hối hận. Mặc dù, cho đến bây giờ, bản thân Lăng Phong cũng chưa thể biết được rút cục thì Sát Thần và Khương Vân Phàm có quan hệ gì. Nhưng, Sát Thần thực sự rất quan tâm đến Khương Vân Phàm, nhưng căn cứ theo lời nói và hành động của Khương Vân Phàm thì thấy, anh ta không hề biết đến sự tồn tại của Sát Thần.

Những bí mật giữa những người này không phải là điều mình phải đi tìm câu trả lời bây giờ. Hiện tại, điều quan trọng nhất là mình phải lựa chọn như thế nào. Lăng Phong nghĩ.

Lăng Phong không dám nhìn vào ánh mắt của Đường Hàn Vũ, thậm chí hi vọng cô đừng lên tiếng. Anh ta sợ nghe thấy câu hỏi của cô, sợ rằng sau khi cô biết đáp án thực sự thì sẽ lại càng thêm căm ghét mình. Nhưng, cô đã không nén được và lên tiếng mất rồi.

“Anh hãy nói cho tôi biết, Lăng Phong thật còn sống hay không? Các người đã làm gì anh ấy rồi?” Đường Hàn Vũ phải dừng lại mấy lần. Nói xong những lời đó, mắt cô nhòe lệ, nghẹn ngào.

Lăng Phong thật? Một lần nữa anh ta lại cảm thấy ngực đau nhói. Giây phút này, tự nhiên anh ta bắt đầu để ý đến việc mình không còn danh tính, luôn phải sống với cái tên của người khác. Thì ra, anh ta mới là người đáng buồn nhất, là kẻ đáng thương mà đến cả cái tên cũng không có… Không, anh ta chính là Lăng Phong, là Lăng Phong độc nhất vô nhị trên đời này, là Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự, không ai có thể thay đổi được sự thật đó!

“Hàn Vũ, anh chính là Lăng Phong. Anh đã trở về rồi. Tại sao em không tin anh?”

“Anh đừng gọi tên tôi! Đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn muốn nói dối tôi? Không lẽ, Lăng Phong đã thực sự hi sinh bốn năm trước rồi, là các người đã giết hại anh ấy, cho nên anh mới muốn chuyển chủ đề câu chuyện?”

“Hàn Vũ! Không lẽ đến cả em cũng vứt bỏ anh ư?” Lăng Phong bỗng nhiên quỳ xuống, một tay đưa lên xoa cái đầu đau nhói, một tay chống xuống sàn nhà, điệu bộ vô cùng đau khổ.

Khương Vân Phàm đứng chặn trước mặt Đường Hàn Vũ, hai người lùi dần từng bước về sau, sợ đối phương giở trò. Nhưng đã mấy phút trôi qua mà Lăng Phong vẫn quỳ nguyên tại chỗ, kêu lên thành tiếng đau đớn, nhìn điệu bộ thì có vẻ anh ta đã phát bệnh thật.

Là một nhà tâm lí học, Đường Hàn Vũ phân tích tình hình của Lăng Phong, bước đầu nhận định, có lẽ đối phương mắc phải chứng tâm thần. Nhưng, nếu không nghe đối phương kể về bệnh tình của mình thì cô rất khó chẩn đoán và cứu giúp đối phương thoát ra khỏi khó khăn. Thế nên, cô từ từ bước về phía trước, nhưng lập tức bị Khương Vân Phàm giữ tay lại. Anh lắc đầu, không thể để cho cô mạo hiểm.

“Không sao đâu. Anh quên rồi à? Nghề phụ của tôi trước đây là bác sĩ tâm lí, cũng hiểu được triệu chứng của bệnh tâm thần. Bây giờ tôi đang nhìn thấy một người có lẽ mắc phải bệnh tâm thần, tôi không thể nào trơ mắt nhìn anh ta bị bệnh tật giày vò. Anh yên tâm đi, tôi sẽ đứng ở chỗ cách anh ta một mét.”

Khương Vân Phàm buông tay, nhìn cô chậm rãi đến gần Lăng Phong, bất giác nhíu chặt mày. Không lẽ, cô ấy vẫn còn tình cảm với kẻ mạo nhận là Lăng Phong? Suy cho cùng, vì hắn có một khuôn mặt và vẻ ngoài của người mà cô ấy từng rất yêu.

Tuy nhiên, ngay lập tức, kẻ mạo nhận là Lăng Phong đứng bật dậy, túm lấy tay Đường Hàn Vũ và chạy về phía chiếc xe, trông như hai kẻ chạy trốn và chạy rất nhanh.

Khương Vân Phàm vô cùng giận dữ, biết ngay hắn sẽ giở trò. Anh rút khẩu súng ngắn từ thắt lưng, nhằm thẳng vào gã đàn ông đang chạy: “Lăng Phong, hãy đứng lại ngay, nếu không, tôi sẽ bắn anh đấy!”

Lăng Phong dừng bước, từ từ quay lại, thấy Khương Vân Phàm đi nhanh về phía mình và dừng lại ở khoảng cách khoảng một bước. Anh ta vội túm lấy tay của Đường Hàn Vũ, chủ động tiến về trước một bước. Ba người chỉ cách nhau nòng của khẩu súng ngắn, gần như ai cũng ngửi thấy mùi của thuốc súng.

“Hãy thả bạn gái của tôi ra!”

“Tôi không thả, có giỏi thì anh bắn đi!”

Lăng Phong nhìn Khương Vân Phàm vẻ khinh bỉ, rồi đưa tay túm lấy nòng súng gí vào đầu mình.

Khương Vân Phàm trừng mắt nhìn Lăng Phong, ngón tay đặt lên cò súng, sẵn sàng bắn chết đối phương.

Chỉ có Đường Hàn Vũ đứng bên cạnh là cuống quýt. Tưởng là sắp bắt được nội gián về quy án, nhưng sao bỗng dưng họ lại như thế này!

“Tôi cảnh cáo anh một lần nữa, hãy thả tay cô ấy ra, nếu không tôi sẽ lấy mạng của anh!”

“Sĩ quan Khương, cho dù anh có giết tôi thì người đó cũng sẽ không tha cho Đường Hàn Vũ, mà ngược lại anh sẽ phải vào tù.”

Đường Hàn Vũ vừa nghe nói thế, lập tức thấy trong lòng rất bấn loạn, cô không biết phải làm gì với họ. Khương Vân Phàm vai mang sứ mệnh, nửa đời còn lại không thể nào ngồi trong tù được. Còn với Lăng Phong trước mặt cô, cô biết tình cảm của anh ta, nhưng tình cảm của cô đối với anh ta phần nhiều chỉ là sự áy náy. Cô không thể nào nhìn thấy người mà cô ái mộ giết người ái mộ cô, để rồi một người ngồi tù và một người thì chết.

Cái chết của kẻ hai mặt

Bỗng nhiên, Đường Hàn Vũ rút khẩu súng của mình ra, chĩa vào đầu mình, nói: “Nếu nguyên nhân của cuộc chiến giữa các anh là do tôi, còn anh thì lại không chịu bỏ súng xuống, vậy thì tôi sẽ biến mất, như thế sẽ trở lại yên bình chứ?”

Khương Vân Phàm hạ súng xuống, cướp lấy khẩu súng trong tay Đường Hàn Vũ, giận dữ nói: “Anh ta không đáng để cô phải chết! Tôi không giết chết anh ta cũng được, nhưng điều kiện là bây giờ anh ta phải theo chúng ta về Sở.”

“Không thể được!” Một giọng nói đanh thép từ phía xa vang lên.

Ba người nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy có hai chiếc xe màu trắng bạc chạy tới, hai người đang bước xuống xe chính là Đại Sơn và Hoàng Mao. Bọn chúng giơ súng chĩa về phía Khương Vân Phàm và Đường Hàn Vũ. Khương Vân Phàm nhanh chóng túm lấy cổ Lăng Phong, đẩy anh ta lên trước làm con tin khiến hai kẻ kia phải dừng bước không tiến lại gần nữa.

“Các người đặt súng xuống và hãy quay xe rời đi, nếu không sẽ không đảm bảo tính mạng của anh ta!” Khương Vân Phàm bóp cổ Lăng Phong, nói.

Hai tên kia nhìn ba người họ, rồi từ từ cúi người bỏ súng xuống. Nhưng đúng lúc Khương Vân Phàm bớt phần cảnh giác, Lăng Phong đã dùng sức vùng mạnh thoát khỏi tay anh, lăn một vòng rồi nấp vào sau thùng hàng.

Ngay lập tức, một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua cánh cửa của nhà kho, để lại một lỗ thủng.

Khương Vân Phàm và Đường Hàn Vũ nhanh chóng nấp vào một chỗ phía sau chiếc thùng hàng bên cạnh nhà kho và thông báo cho Lục Minh Phi đến chi viện.

Lăng Phong thấy thuộc hạ nổ súng, bèn giận dữ quát lên: “Không được làm tổn thương đến người phụ nữ ấy!”

Khương Vân Phàm hừ một tiếng, mặc dù mình không phải là một xạ thủ giỏi nhưng cũng chẳng phải là một kẻ ăn chay. Anh đưa tay vào túi lấy đạn nạp hết vào nòng súng, đối với những kẻ độc ác nhất quyết dồn mình vào chỗ nguy hiểm thì không thể nào nói chuyện nhân nghĩa hoặc tình xưa nghĩa cũ được, đành phải đấu với bọn chúng đến cùng, cố gắng cầm cự cho đến lúc Lục Minh Phi đến cứu viện.

Đường Hàn Vũ cũng nâng súng lên, thò đầu ra nhưng chưa nhìn thấy kẻ địch đâu. Từ phía Khương Vân Phàm vang lên hai tiếng súng, cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh đã bắn gục hai tên côn đồ lái những chiếc xe màu trắng bạc. Chúng nằm trên đất run từng hồi, máu từ ngực trào ra.

“Hàn Vũ, hãy đi cùng chúng tôi. Nếu chẳng may bọn chúng mang người đến thì chúng ta không thoát được đâu”

Bỗng nhiên, Lăng Phong xuất hiện ngay sau Đường Hàn Vũ, khiến cô giật mình cầm súng nhằm vào anh theo phản xạ có điều kiện. Nghe anh ta nói muốn đưa mình đi, cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt thân quen, bất giác vành mắt đỏ lên, cô lắc đầu.

“Không được. Tôi không thể đi với anh được. Nếu không, tôi làm sao xứng đáng với anh ấy ở suối vàng?’

Lăng Phong hơi ngây người, suýt nữa thì quên, biệt hiệu của mình là “Hoa hồng đen”, điều đó cũng có nghĩa mình là kẻ thù của cô ấy. Anh ta không phải là mối lương duyên của cô, không phải là chốn đi về của cô, không phải là tình yêu trong số phận của cô. Nếu có thể được, anh ta có thể làm bạn của cô. Nhưng, cả đời này, ngoài kẻ thù ra, hầu như anh ta không còn có mối quan hệ nào khác nữa.

Lúc đó, Khương Vân Phàm đã quay trở về phía sau kho hàng, nhìn thấy Đường Hàn Vũ đang cầm súng chĩa vào Lăng Phong, nước mắt không ngừng tuôn rơi thì tưởng rằng Lăng Phong đã ức hiếp cô nên anh lại nâng súng lên, nhằm thẳng vào Lăng Phong, nói: “Hàn Vũ, cô hãy hạ súng xuống.”

Tuy nhiên, mọi thứ đột nhiên thay đổi, Đường Hàn Vũ bất ngờ chĩa súng vào Khương Vân Phàm, kiên quyết lắc đầu, giọng nói lạnh lùng tới mức khiến người khác không dám cãi lại: “Không, anh hãy bỏ súng xuống trước đi!”

Khương Vân Phàm vô cùng sửng sốt, cảm thấy tinh thần của Đường Hàn Vũ lúc này không bình thường, nên ngoan ngoãn ném súng xuống đất.

Lăng Phong thấy thế, đôi mắt dường như đã vụt tắt lại bừng lên tia hi vọng, quả nhiên là cô ấy vẫn còn để ý đến mình. Nhưng, anh ta vui mừng chưa được mấy giây thì thấy Đường Hàn Vũ cầm súng nhằm thẳng vào mình, không cho anh ta đến gần cô.

Lúc này, Đường Hàn Vũ rất muốn tới khu nghĩa trang Vạn Sơn để nhìn thấy Lăng Phong chưa từng làm khó cho mình bao giờ, để hỏi anh rằng có nên trả thù thay cho anh không, để giết chết Lăng Phong mạo danh trước mặt.

Cô phải xử bắn người yêu đã từng, dù đó là người yêu giả trước mắt này, nhưng việc phải ra tay với khuôn mặt và thân hình vô cùng quen thuộc ấy quả là rất khó khăn. Cô cầm chặt khẩu súng, hai phút đã trôi qua, mà vẫn không sao ra tay được.

Khương Vân Phàm đã nhận ra điều đó, anh gạt Đường Hàn Vũ sang bên, theo đà cướp lấy khẩu súng trong tay cô. Để cô không phải nhìn thấy cảnh tượng máu đổ xuống từ người Lăng Phong, anh ôm đầu cô vào lòng mình, bàn tay kia bóp cò về phía Lăng Phong. “Pằng” một tiếng, máu của Lăng Phong vọt ra, rồi từ từ đổ vật xuống đất.

Từ phía xa, có rất nhiều ánh đèn pha chiếu vào khu vực nhà kho hoang phế, khiến cả khu sáng rực lên như ban ngày. Lục Minh Phi dẫn đội cảnh sát hình sự phong tỏa nhà kho và dùng loa kêu gọi bọn tội phạm bỏ súng xuống.

Đường Hàn Vũ nghe tiếng còi cảnh sát, biết rằng tất cả đều sắp kết thúc, nước mắt cô lúc đó mới trào ra. Cô không biết mình đã trở về Sở cảnh sát như thế nào, chỉ biết rằng lúc đó kẻ mạo danh Lăng Phong bị thương nặng, nhưng Khương Vân Phàm không bắn chết hắn mà để cho xe cứu thương đưa về bệnh viện cấp cứu.

Mấy ngày sau, kẻ mạo danh Lăng Phong tỉnh lại sau cơn hôn mê, vết thương cũng dần lành lại, và hắn bị chuyển đến nhà giam.

Còn Đường Hàn Vũ thì rơi vào trạng thái mông lung phải xin phép nghỉ mấy ngày nhưng chẳng làm gì cả. Hàng ngày, cô chỉ ở nhà thắp hương, uống trà, đọc sách, vẻ ngoài thì không có gì thay đổi, dường như mọi chuyện trước đó chỉ là một màn kịch, và màn kịch kết thúc thì cô về nhà nghỉ ngơi. Nhưng, những khi đọc sách, cô thường để tâm trí mình tận đâu đâu.

Một đêm nọ, cô mơ thấy Lăng Phong, trong mơ, hai người không nói gì mà chỉ nhìn nhau và lặng lẽ khóc. Sau khi tỉnh dậy, cô ngồi bên ban công hút một điếu thuốc. Khói thuốc cứ bay vấn vít trong màn đêm khuya tĩnh mịch, còn cô thì lẩm nhẩm: “Lăng Phong, đã đến lúc kết thúc rồi.”

Ngày hôm sau, Khương Vân Phàm đến nhà cô, thấy cô ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa. Nhưng, vệt thâm quầng quanh mắt, mùi khói thuốc trong nhà, những món ăn nhanh lạnh tanh trong tủ lạnh đều đã nói lên rằng, trong mấy ngày qua cô rất không ổn.

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ xót thương, rồi hỏi cô bằng câu mà cô đã từng nói với anh: “Em định để mình chết đói à?”

Đường Hàn Vũ lắc đầu, không muốn thừa nhận mình đã trải qua những ngày tồi tệ như vậy, cười lạnh lùng, đáp: “Đừng có học theo cách nói của em. Chỉ là em muốn đầu óc mình tỉnh táo để suy nghĩ về một số chuyện. Tại sao lúc trước em dốt thế nhỉ, đến cả kẻ thù cũng không nhận ra.”

Khương Vân Phàm không trả lời, kéo tay Đường Hàn Vũ đi trên đôi giày cao tám phân chạy ra khỏi nhà. Cô không nên tiếp tục ở trong nhà nữa.

Anh lái xe chạy tới núi Chiang Uri, hai người trèo lên sườn núi, rồi thở hổn hển đứng trên đài quan sát ngắm nhìn ánh nắng chiều ở phía xa xa. Bầu trời với những đám mây rực rỡ đủ để người ta nhìn thấy một lần cũng đã cảm thấy thế giới này thật là tươi đẹp và dường như tất cả đều có thể bắt đầu lại.

“Anh Khương khùng, có phải anh đã lén điều tra về em không? Nếu không, tại sao anh lại biết em thích nhìn mặt trời lặn?”

“Cảm ơn em đã nói cho anh, bây giờ thì anh đã biết rồi. Nhưng, anh đưa em đến đây, là vì dù mặt trời mọc hay mặt trời lặn, thì chỉ khi cùng ngắm nó với em mới là đẹp.”

“Vậy sao? Vậy anh hãy nói cho em biết, là mặt trời lặn đẹp hay là em đẹp?”

“Tất nhiên là mặt trời lặn đẹp rồi.” Khương Vân Phàm thấy cô dẩu môi như một đứa trẻ thì cười thầm.

Những bậc thang xuống núi rất nhiều, khi xuống gần đến bãi thả diều dưới chân núi, Đường Hàn Vũ dừng chân, thích thú ngửa mặt lên nhìn trời. Bầu trời xanh mênh mông mà chỉ có một cánh diều chao liệng. Dường như nó rất cô đơn, nhưng lại dường như nó rất thích thú với sự tự do đó. Chính khoảnh khắc đó, có vẻ như Đường Hàn Vũ đã hiểu ra rằng, ông trời đã sắp đặt mọi thứ và quyết định đón nhận tất cả mọi khổ nạn và bất công.

Khương Vân Phàm lái xe đưa cô về chung cư Hải Thiên, chiếc xe dừng lại dưới sân chung cư một hồi lâu mà Đường Hàn Vũ vẫn ngồi im trong xe. Cô quay sang nhìn anh, rồi đột ngột lên tiếng: “Anh có biết không, Lăng Phong mãi mãi ở trong lòng em, năm nào đến ngày hai mươi tám tháng sáu em cũng tới thăm anh ấy cả ngày và không liên lạc với bất cứ ai. Hơn nữa, em không thể nào quên được anh ấy.”

Khương Vân Phàm thấy rất vui vì cô đã mở cửa trái tim, điều đó cho thấy trong lòng cô đã có anh. Anh cũng nhìn cô, mỉm cười, nói: “Không sao, anh sẽ không tranh ngày hôm đó với anh ấy đâu. Chỉ cần em dành một chút thời gian cho anh, trái tim em thuộc về anh là được rồi. Cảm ơn em đã cho anh cơ hội này, chờ đến khi nào em quyết định chắc chắn rồi thì hãy nói với anh. Anh sẽ không làm em bị tổn thương đâu.”

Ý tứ sâu xa trong những lời nói đó là anh ấy sẽ ở giữa chúng ta, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Giống như em đối xử với anh, anh cũng sẽ bằng lòng tôn trọng quá khứ của em. Anh sẽ chờ đợi em, chờ đến khi em nói sẽ ở bên anh. Nhưng trước lúc đó, anh sẽ vẫn bảo vệ em như trước.

Đường Hàn Vũ gật đầu vẻ cảm kích: “Em sẽ không tới thẩm vấn anh ta, anh và Đội trưởng Lục quyết định chuyện này.”

Khương Vân Phàm gật đầu cho rằng làm như thế là phải, rồi đưa mắt nhìn theo cô đi vào tòa chung cư. Mãi cho tới lúc đèn trong căn hộ của cô bật sáng thì anh mới quay đầu xe ra về.

Khi về đến Sở cảnh sát thì đã là chín giờ tối, Khương Vân Phàm vội đến ngay phòng thẩm vấn. Mở cửa ra nhìn thì thấy kẻ mạo danh Lăng Phong đang ngồi ở đó. Từ tư thế ngồi và sắc mặt của anh ta thì biết vết thương đã đỡ hơn rất nhiều.

“Chúng ta đều là chỗ quen, có cần phải còng không?”

“Ai quen với anh. Đừng ra bộ như quen với tôi lắm. Nói đi, kẻ chủ mưu sau lưng anh là ai?... Không đúng sao, khi anh gặp nạn, hắn cũng không đến cứu anh, thế mà anh còn định bao che cho hắn à?”

“Ông ta là ai hoàn toàn không quan trọng. Nhưng mà sĩ quan Khương này, lần cuối cùng tôi thông báo cho anh biết, đến mùa thu khi sinh nhật anh, hoa hồng đích thực sẽ gặp mặt anh đấy.”

“Hoa hồng cấp cao nhất? Ôi, hẳn là sẽ thú vị lắm đây, đúng thế không?”

“Hừ, nhưng với anh mà nói thì chưa hẳn đã là chuyện hay đâu. Tốt nhất, anh hãy chuẩn bị cho thật kĩ để mà chờ đón lời hiệu triệu của ông ấy, nhất định anh sẽ lấy làm sửng sốt đấy. Nói thật lòng, về thân thế của anh tôi cũng đã có nghe qua rồi, có điều anh giấu kĩ thật đấy, tôi đã nhờ thám tử mà vẫn không điều tra ra phần quan trọng nhất.” Lăng Phong thực sự không hiểu, tại sao mình lại chỉ điều tra ra là Khương Vân Phàm là con trai nuôi của quản giáo trại giam.

Khương Vân Phàm ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Lăng Phong ghé lại gần: “Vì rằng, tôi mới là trinh thám lợi hại nhất, anh tìm nhầm người rồi.”

Sau hai tiếng đồng hồ thẩm vấn, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Khương Vân Phàm ngáp mấy cái, anh biết không thể nào cạy được miệng của Lăng Phong, đành để hôm khác Đường Hàn Vũ đến thẩm vấn tiếp.

Anh nhấn chuông, bước ra khỏi phòng thẩm vấn, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội quay người lại. Hai người cùng nhìn nhau qua ô cửa sổ nhỏ và cách một tấm cửa sắt một hồi rất lâu. Ở hai phía cánh cửa sắt ấy là hai sự lựa chọn khác nhau và cũng là đón nhận hai kết cục khác nhau, người phía ngoài cửa nghĩ đến thiên đường, còn người trong cánh cửa nghĩ đến địa ngục.