- 13 -
TRÒI ĐỘT NHIÊN U ÁM RỒI ĐỔ MƯA. Đám người trên tầu nhốn nháo như tan chợ, vội vàng lấy chiếu, lấy chăn mền ra che cho đỡ ướt.
Minh và Ngọc Mai vội trở lại chỗ ba mẹ con người đàn bà, ngồi ghé vào một chiếu. Hoàn cảnh đã tạo cho hai người thân và gần nhau thật nhanh. Minh chợt thấy lòng mình xuyến xao nhè nhẹ và nhìn Ngọc Mai bằng ánh mắt thoáng ít nhiều âu yếm.
Cơn mưa qua đi rất nhanh. Trời quang đãng trở lại, không khí mát mẻ và đẫm hơi nước. Có tiếng còi đi ca. Minh đứng lên:
- Tới phiên anh rồi đó.
Mai cười gật đầu. Minh bước tránh chiếc chiếu, tượt chân chúi về trước. Ngọc Mai vội vã ôm chầm lấy vai Minh. Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau rồi bất ngờ Minh nắm lấy tay Mai, âu yếm:
- Cám ơn em.
Ngọc Mai không rụt tay lại. Một chút, Minh buông tay Mai ra, leo lên thang đài chỉ huy còn ngoái cổ dặn vói:
- Chừng nào tầu chạy anh sẽ chụp cho em mấy tấm hình. Prom-rư-tê? (Chịu không)?
Ngọc Mai cười thật tươi:
- Prom!
Minh ngồi trên đài chỉ huy không thấy buồn như mọi lần. Nhưng thấy kim đồng hồ sao nhích đi quá chậm. Minh giết thì giờ bằng cách lấy ống nhòm quan sát chung quanh. Một vài chiếc tầu tuần Miên chạy lùi lũi ở xa, sơn trắng như tầu buôn và thấp lè tè, nhỏ tí. Tự dưng Minh thấy hãnh diện nhè nhẹ. Tầu Việt Nam như con gà mẹ, mà tầu Miên như con… vịt con. Khoái chí với sự so sánh đó, Minh cười một mình.
Khi còi đổi ca vừa dứt thì có tiếng còi vận chuyển. Minh chạy nhào xuống bảo Mai:
- Tầu chạy rồi Mai ơi. Có lẽ lần này đưa đồng bào về Chợ Mới.
Mai gật đầu háo hức. Minh xuống phòng ngủ, một lát trở lên với chiếc máy hình trên tay. Minh ngạc nhiên thấy Ngọc Mai đã thay chiếc áo mới mầu xanh da trời, thật eo. Minh tắc lưỡi thay lời khen làm Ngọc Mai đỏ mặt mắc cở.
Tầu bắt đầu chạy. Hai người dắt nhau ra sát dây an toàn. Nắng vàng thật đẹp làm đỏ hồng một bên má Ngọc Mai và gió mát lồng lộng thổi tạt tóc Mai về phía sau. Ngọc Mai nắm chặt sợi dây cáp, ưỡn người thở một hơi dài khoan khoái. Minh đứng ngắm buồng ngực thật khỏe, căng phồng nhựa sống của thiếu nữ một cách say sưa. Đẹp. Đẹp thật. Minh mở nắp máy, điều chỉnh thật nhanh và bấm lia lịa:
- Thế, thế nhé. Cười đi.
Ngọc Mai cười, thật hồn nhiên:
- Em sửa tóc lại nhé.
Minh vội cản:
- Chớ. Cứ để thế đẹp hơn. Mắt nhìn lên chút nữa. Phơ-nê ôn s-at nac! (Mắt em đẹp lắm).
- Pưt mên? (Thật không?).
- Pưt! (Thật mà!).
Ngọc Mai nở rộng nụ cười. Minh bấm liên tiếp, góc cạnh khác nhau. Nửa cuộn phim mầu còn lại Minh chụp hết cho Mai. Ngọc Mai hết sức tự nhiên, cười tươi và làm điệu thật nhí nhảnh.
Xong, hai người dắt nhau leo lên phòng lái, đứng gần bộ cờ giảm lộ. Minh giảng giải cho Ngọc Mai nghe từng chút, và Ngọc Mai chăm chú nghe một cách thích thú. Minh lấy trong túi áo ra một trái cam, khéo léo:
- Em bóc vỏ, cho anh ăn chung với nhé.
Ngọc Mai gật đầu, nhanh nhẹn lột vỏ:
- Anh mua bao nhiêu một chục đó?
- Hai mươi lăm Riels.
- Mắc rồi. Em đi thì chỉ mất hai chục thôi.
- Tất nhiên rồi, các cô bao giờ cũng khéo hơn con trai tụi anh.
Mai cười:
- Tại họ thấy các anh là… người ngoại quốc nên bán mắc.
Minh đùa:
- Thế em là người gì?
- Người… bản xứ!
Cả hai cùng cười. Minh khen:
- Cam ở đây ngọt ghê.
Ngọc Mai hỏi:
- Anh thích ăn trái gì nhất?
Minh nhớ tới khu vườn nhà ở quê nội, trầm ngâm:
- Ngọc Mai biết không, bây giờ là mùa Hè ngoài Bắc đó. Mùa này trong vườn nhà anh các loại cây ăn trái đều nặng trĩu quả. Chanh, vải, ổi, nhãn, na, mơ, mận, đào, bưởi, táo… Thứ trái nào cũng thật ngon. Anh thích tất cả những trái đó, nên chưa bao giờ anh nghĩ mình thích ăn trái gì nhất.
Ngọc Mai xuýt xoa:
- Sướng ghê ha. Phải chi em được vô khu vườn đó.
Minh nhếch mép:
- Chắc chả bao giờ đâu em. Chính anh, anh cũng không hy vọng gì được trở về quê cũ. Anh nghĩ tới Thầy anh – tiếng kêu cha của người miền Bắc lúc xưa – chắc Cụ sẽ ở lại miền Nam vĩnh viễn, không bao giờ có dịp về quê nhà. Hy vọng chăng là tới đời con cháu của anh thôi.
Hơn hai mươi năm rồi mà chiến tranh vẫn chưa dứt, biết bao giờ mới hòa bình. Niềm mơ ước thiết tha nhất của anh – dù biết khó mà thành – là trở về quê cha, sống và chết ở đấy. Ước mơ đó đẹp quá, thiết tha quá khiến anh không mệt mỏi, đeo đuổi hình ảnh ấy mãi không thôi.
Minh đứng thẳng người, vuôn vai:
- Mai biết không, anh thích những buổi tối trời trong và đầy sao. Có một chùm so tụ lại đẹp và khéo như một chùm hoa. Không hiểu sao anh thấy chùm hoa sao đó giống hệt chùm hoa Mơ trong vườn nhà anh ngoài Bắc. Cây mơ in sâu đậm trong trí óc anh tự bao lâu, có lẽ vì anh hay thơ thẩn bên gốc cây ấy nhất.
Minh ngừng nói. Tự nhiên Minh thấy mủi lòng, nuối tiếc.