← Quay lại trang sách

Chương 7 ĐƯỢC VUA SỦNG ÁI-MUỐN GÌ ĐƯỢC NẤY

Càn Long ăn dưa, nước dãi chảy vấy cùng mồm mép, chốc chốc Hòa Thân lại lau hộ, Càn Long lại tiếp tục phun vỏ dưa.

- Hòa Thân mở các cơ sở kinh doanh: cửa hàng cầm đồ, cửa hàng đổi tiền, xưởng in, sòng bạc, hiệu thuốc, cửa hàng sành sứ, đồ cổ, cửa hàng lương thực... Lưu Tam cưỡng hiếp phụ nữ...

- Mã Bát Thập Tam cưỡng ép nhà buôn vải Vương Xán nhà tan cửa nát, trở thành mưu sĩ số một của Hòa Thân...

Ngày Tết vừa qua, không khí nhộn nhịp trên dọc phố phường mua bán trong vườn Viên Minh cũng biến mất, Càn Long ngồi ở mặt nam hòn giả sơn, lưng hướng về phía mặt trời, đang ăn dưa hấu, Hòa Thân đón từng miếng vỏ dưa từ miệng Càn Long đặt vào khay đựng. Càn Long rất thích nói về đạo dưỡng sinh, mỗi lần mùa đông đến, đều bắt chước Bạch Cư Dị hướng vai lưng về phía mặt trời, ngậm chặt răng nuốt nước bọt, tuy chẳng có vị vua nào là không hiếu sắc, Càn Long cũng rất phong lưu phóng đãng nhưng không rơi vào cảnh dâm loạn.

Càn Long đã già rồi, ăn dưa, nước dãi chảy vấy cùng mồm mép, chốc chốc Hòa Thân lại lau hộ, Càn Long lại phun vỏ dưa. Càn Long biết, dưa hấu ngọt ôn, không độc, dưỡng khí bổ trung, đúng là món ăn quí bổ dường người già. Hơn nữa, ông có bệnh đầy hơi chướng bụng, ăn loại dưa này rất tốt.

Năm ngoái, Càn Long bị bệnh đầy hơi chướng bụng. Hai hôm nay bệnh tái phát.

Hòa Thân tâu:

- Hoàng thượng, lúc thần điều tra vụ phỉ Tân giáo ở Cam Túc, thấy có giáo sĩ phương Tây truyền đạo, việc này không thể xem thường.

- Năm ngoái vùng Hồ Quảng đã bắt giữ bọn Tây vào truyền đạo, việc ấy đã giải quyết xong. Nay theo lời khanh, các tỉnh khác cũng có giáo sĩ phương Tây.

- Thần thấy giáo nghĩa phương Tây, cũng dạy người hướng thiện, chịu nhịn, không có gì là không thỏa đáng. Chỉ e các mục sư đó không thành tâm truyền đạo, cho nên không thể không đề phòng.

- Nước ta đất rộng của nhiều, bọn nước ngoài thèm nhỏ dãi, khanh phải tăng cường chú ý, quyết không được lơ là.

- Thần xin tiến hành ngay.

- Truyền dụ các tỉnh: Ninh Ba, Quảng Châu, Thiên Tân... các cửa biển sông lớn tăng cường đề phòng canh gác. Nói xong đứng dậy, rồi truyền: Trẫm muốn đến Bảo Nguyệt Lâu ngay bây giờ.

Hòa Thân vội vàng chuẩn bị xe giá.

Xe giá về kinh, Hòa Thân tâu ngay:

- Hoàng thượng, việc giáo sĩ phương Tây vào truyền đạo, thần đã gửi công văn đến các tỉnh, lệnh tăng cường đề phòng, miền duyên hải và các con sông lớn không cho phép các giáo sĩ tiếp cận.

- Rất tốt. Càn Long nói.

Hòa Thân nhìn thấy sắc thái buồn rầu của Càn Long, biết rằng Càn Long rất yêu Hòa Trác Dung Kỷ trong Bảo Nguyệt Lâu. Người ta gọi Dung Kỷ là “Hương Kỷ” vì nghe đâu cô ta tuyệt đẹp, lúc mới chào đời thân thể toát ra mùi thơm kỳ lạ. Nhưng vì cả họ Hòa Trác phản loạn, Càn Long đàn áp Tân Cương trong bể máu, Dung Kỷ nhớ thương quê hương, trách tội Càn Long, lạnh nhạt với Càn Long si tình.

Dung Kỷ là hậu duệ của Mục Hãn Mặc Đức, Hồi Cương Hòa Trác chịu ân Đại Thanh, tiến dâng con gái Dung Kỷ cho Càn Long. Họ Hòa Trác phản loạn, nhà Thanh đem quân đàn áp, không cho Dung Kỷ biết. Nhưng Dung Kỷ vẫn biết, không nhiệt tình như trước với Càn Long. Càn Long vẫn sáng suốt, tuy vẫn yêu nồng nàn Dung Kỷ, song không thể tôn sùng người con gái của quân phản loạn, lòng vẫn nhớ thương Dung Kỷ nhưng không thể gần gũi nàng. Do đó xây Bảo Nguyệt Lâu ở phía nam Doanh Đài của Trung Nam Hải và viết tập “Bảo Nguyệt Lâu Ký”.

Hòa Thân, qua “Bảo Nguyệt Lâu Ký” và những hành vi của Càn Long, đã nhìn thấy rõ nỗi khổ tâm của Hoàng thượng. Hôm nay thấy Hoàng thượng từ Bảo Nguyệt Lâu trở về, mặt, mày ủ rũ, nghĩ bụng Hoàng thượng rất đau khổ. Mấy năm qua, phi tần đều già nua, những người Càn Long yêu thích không còn nhiều. Chuyến tuần du phương nam lần trước, Uông Như Long tiến dâng Tuyết Như, giờ được phong làm Minh Kỷ, nàng tuy có làm vơi nỗi buồn rầu của Hoàng thượng, nhưng năm tháng trôi qua, Hoàng thượng cũng cảm thấy đơn điệu buồn chán.

Nghĩ đến đấy, Hòa Thân nói:

- Hoàng thượng, Thánh tổ Khang Hi tuần du phương nam đến sáu lần. Nay Hoàng thượng nên noi theo tiên đế, đi thăm Giang Nam, tìm hiểu dân tình, xem xét việc trị thủy, nên đi tuần du Giang Nam lần thứ sáu.

- Vậy thì rất tốt. Càn Long nói.

- Nô tài xin đi chuẩn bị. Thánh thượng ra lệnh khởi hành trong tháng này. Nhân gió xuân, khí trời ấm áp càng tốt cho sức khỏe.

- Rất hợp ý Trẫm.

Chỉ trong mấy ngày, Càn Long đã thực hiện chuyến tuần du phương nam lần thứ sáu, mọi người được tin đều nô nức chuẩn bị. Chỉ riêng Hàng Thế Tuấn làm việc trong Viện Hàn Lâm, tâu với Càn Long:

- Hoàng thượng tuần du đến đâu, quan lại nơi ấy sẽ tổ chức đón tiếp, mượn cớ bỏ đầy túi riêng, nhân dân khổ sở.

Càn Long tức giận:

- Trẫm xưa nay yêu dân như con, luôn nghĩ đến cảnh dân chúng khổ sở, mỗi lần tuần du phương nam đều miễn quyên góp sưu thuế cho các tỉnh dọc đường đi dân chúng hoan nghênh, thấy được ân đức của Trẫm, bá quan chào đón, lý tình trọn vẹn, cớ sao lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy.

Rõ ràng là chê bai Hoàng thượng. Lẫn lộn trắng đen. Tội đáng chặt đầu. Hòa Thân tâu.

Không ngờ Càn Long lại lệnh:

- Xử tử lăng trì, ngay lập tức.

Bá quan câm như hến, chẳng ai dám nói. Chỉ có Đại học sĩ nội các Doãn Bắc Đồ tâu:

- Chuyến tuấn du phương nam lần trước, đốc phủ các tỉnh lấy danh nghĩa Hoàng thượng tuần du đã tham nhũng hối lộ các thuộc viên và thương nhân buôn muối, nhân dân khổ sở, ai nấy đều ta thán, xin Hoàng thượng minh xét...

Chưa dứt lời, Hòa Thân nói ngay:

- Sao lại ăn nói ngông cuồng làm rối lòng người như vậy? Ngài nói dân chúng khổ sở, vậy ai khổ sở, gia đình nào khổ sở. Ngài nói tiếng oán hận khắp nơi, vậy ngài cho biết ai oán hận, nếu không nói được sẽ phải chết. Nếu nói được ngài sẽ sống.

Càn Long nói:

- Nói ra!

Doãn Bắc Đồ ậm ừ không nói được. Hòa Thân tâu:

- Hoàng thượng, ăn nói lung tung như vậy, xin chém đầu không tha.

Không ngờ trong triều có người đứng ngay dậy nói:

- Doãn Bắc Đồ nói có hơi quá, nhưng quan lại địa phương, các nhà buôn muối, thừa cơ làm giàu là có thật, lần trước Hoàng thượng đi Dương Châu, từng phê phán Chinh Đoan làm nhiều việc không đúng, điều đó cũng đã chứng minh. Doãn Bắc Đồ dựa vào đó suy luận, tuy có hơi quá, nhưng là nhằm đề phòng cho chuyến đi lần này.

Hòa Thân nhìn người đó, đúng là Vương Kiệt, đại thần quân cơ, ngang hàng với mình. Hắn là viên đá trong nhà xí, vừa thối, vừa cứng, hắn thường khoe tài, hay gây trở ngại cho ta. Đang bực tức, Hòa Thân lại thấy một người khác nói:

- Doãn Bắc Đồ là học sĩ nội các, làm việc tại cơ quan quan trọng trung ương, đôi lúc tấu báo ai đó trong số quan lại ở các địa phương, thì đâu phải là gây khó dễ. Hơn nữa, Doãn Bắc Đồ chỉ nói “dường như” nghe thấy, cốt nhắc nhở Hoàng thượng, ý của Doãn Bắc Đồ là nhằm sẵn sàng đề phòng, thực ra là vì Hoàng thượng, để chuyến đi tuần du này được tốt đẹp trọn vẹn tránh được những lời ta thán, mọi người ca ngợi, tỏ rõ tài đức anh minh của Hoàng thượng.

Hòa Thân nhìn người đó, đúng là Lưu Dung, đối thủ sống chết của mình.

Lưu Dung, Vương Kiệt là hai vị quan được Càn Long tin yêu. Lưu Dung tâu, Vương Kiệt nói. Càn Long nghe lời hai vị, nên không xử phạt Doãn Bắc Đồ.

Doãn Bắc Đồ quỳ xuống tâu:

- Thần lòng trung sắc son, xin Hoàng thượng suy xét, vừa rồi thần nói, quả thực nghe nói mà suy đoán. Hoàng thượng tha tội cho thần, thần coi như được sinh ra lần nữa, thần xin đem hết sức mình để báo ân Hoàng thượng.

Lúc này, Càn Long mới bớt giận, nói:

- Doãn Bắc Đồ chỉ nghe nói mà suy đoán, nói quá sự thật, đáng phải trị tội, nhưng nghĩ rằng trước nay khanh có gì nói nấy, trung trực không che dấu, tha tội cho khanh.

- Tạ ơn Hoàng thượng tha tội. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!

Hòa Thân hậm hực trong lòng: chiếc đầu tên Doãn Bắc Đồ sẽ không còn được bao lâu. Trong triều hãy còn không ít người chống ta, từ nay ta càng bám chặt Hoàng thượng. Hoàng thượng là chỗ dựa vững chắc của ta, là chiếc ô che chở cho ta.

Lưu Dung, Vương Kiệt thấy Càn Long không nghe lời trái tai, lòng như lửa đốt, thấy Hòa Thân ton hót Hoàng thượng, căm tức nhưng đành chịu. Triều Đại Thanh như con đê lớn bị con mối Hòa Thân đục khoét.

Hòa Thân thấy rõ tầm quan trọng việc Càn Long sủng ái mình, nên càng ra sức củng cố nó, bởi vì có nó, Hòa Thân mới nắm được càng nhiều càng lớn quyền lực, địa vị càng cao, đó cũng là sự tất yếu để bảo vệ bản thân. Mạng lưới của mình chưa hoàn chỉnh, lực lượng kẻ địch mạnh, do vậy càng làm vừa lòng Càn Long thì chỉ có mạnh thêm mà thôi. Chuyến tuần du phương nam lần này là dịp tốt để mình làm vừa lòng Hoàng thượng. Hòa Thân gửi thư kèm hình vẽ Hương Kỷ đến Uông Như Long ở Dương Châu.

Càn Long bắt đầu chuyến tuần du phương nam vào tháng giêng.

Đường sá ở Sơn Đông, Trực Lệ được sửa sang bằng phẳng rộng rãi hơn trước. Xe giá đến Hoàng Hà, lên thuyền theo sông Vận Hà xuôi về phương nam. Chiều tà, thuyền đến Dương Châu. Dương Châu phồn hoa nhộn nhịp hơn trước. Bờ sông Vận Hà mới xây thêm bến sông dành đón Hoàng thượng, mặt bến trải thảm.

Càn Long vừa bước lên bờ, đã nhìn thấy pháo hoa bay trên không trung, lúc thì như tiên nữ rải hoa, lúc thì như hàng ngàn ngôi sao chớp sáng, có cái như đóa hoa cúc bung ra, có cái lúc đầu như đóa hoa sen chớm nở, bỗng chốc những cánh hoa tung rơi lả tả như mưa rào, bầu trời không ngừng biến ảo, vẽ nên bức tranh muôn màu đẹp mắt lạ thường. Càn Long rất khoái. Lại có Tổng đốc Lưỡng Giang và Diêm Chính Lưỡng Hoài quỳ đón. Diêm Chính Uông Như Long thấy Càn Long vui vẻ như vậy bèn tâu:

- Các loại pháo hoa này đều do Hòa đại nhân chỉ bảo.

- Hòa Thân hết lòng vì Trẫm, Trẫm vô cùng cảm động.

Xem xong pháo hoa, xe giá Hoàng thượng đi về hành cung. Nội thành Dương Châu, từ phố lớn cho đến ngõ hẻm, nhà nào cũng treo đèn kết hoa rực rỡ. Nào là đèn chúa sơn lâm, nào là đèn rồng bay, nào là đèn phụng múa, nào là đèn chim công xoè đuôi, đèn hoa sen, đèn phước thọ, đèn kiệu hoa, đèn hình tháp tầng tầng lớp lớp, kể không sao hết được. Nhìn cảnh đó, Càn Long sao không phấn khởi.

Tối hôm ấy nghỉ tại Nam Viên, Dương Châu. Trong vườn Nam Viên, đường hành lang uốn khúc quanh co theo dòng nước chảy, đình đài nhấp nhô lượn vòng theo sườn núi, dưới ánh sáng đèn hiện lên những cành mai. Uông Như Long tâu:

- Đây là một vạn cây mai do Hòa đại nhân đưa đến, chúc Hoàng thượng vạn thọ vô cương.

Nghe tâu như vậy, Càn Long rất khoái, Hòa Thân càng khoái hơn.

Đi được một đoạn đường, gặp bóng râm che khuất, phía trước sừng sững chín hòn đá Thái Hồ, có hòn thẳng đứng như cây tùng cây bách, có hòn cong khom như một bà lão, có hòn vút nhọn như măng tre, có hòn như cánh hoa sen, chín hòn hình thù khác nhau, hòn nào cũng có hang hốc mọc đầy rêu xanh, trơn láng. Càn Long nói:

- Nên gọi vườn hoa nào là “Cửu phong viên”.

Các quan theo hầu đều khen hay, vội vàng xin Hoàng thượng cầm bút viết hoành phi.

Ăn cơm xong, đưa Hoàng thượng đi xem tuồng.

Hòa Thân tâu:

- Các nhà buôn muối ở Lưỡng Hoài quyên góp được một triệu lạng bạc, ở Lô Diêm được mười vạn lạng, Ở Tiền Đường, Giang Ninh được năm mươi vạn lạng, dân buôn bán nói chung còn tiến cống rất nhiều quà cáp như lông thú, gấm vóc... chuyến nam tuần lần này không tốn kém của công quỹ chút nào, còn dư thừa đằng khác, vật dùng của Hoàng thượng cũng có sẵn.

Càn Long cả mừng, nói:

- Trẫm cho rằng, bên ngoài khanh không bằng A Quế, bên trong A Quế không bằng khanh. Bản lĩnh lý tài của khanh cũng ngang bản lĩnh cầm quân của A Quế, nhưng xử lý công việc đối ngoại, ứng xử với sứ thần, A Quế không bằng khanh.

Nghe như vậy, Hòa Thân hả lòng hả dạ, tựa như một trận gió thổi biến mây mù để lộ bầu trời trong xanh, vừng dương sáng chói. Hoàng thượng nhận xét, Hòa Thân và A Quế một cách thẳng thắn, nhưng trong lời nói, tin Hòa Thân hơn A Quế. Đây là lòng tin đối với tài năng, đối với rường cột của đất nước. Lòng tin đó mới là chắc chắn.

Hòa Thân hớn hở, mặt mày tươi tỉnh, tâu:

- Nô tài đâu sánh kịp A Quế đại nhân, nô tài không bằng một góc của A Quế đại nhân, nô tài mãi mãi vẫn là học trò của A Quế đại nhân.

- Khanh không nên quá khiêm tốn.

Hòa Thân lại nhìn Lưu Dung và những người bên cạnh như đang nằm bẹp dưới đế giày của mình, bị mình chà đạp.

Xem tuồng xong, các quan ra về. Hòa Thân tâu:

- Hoàng thượng, nô tài đã tìm được một cô gái, thái giám đã đưa về phòng.

- Có Minh Quý Nhân không? Càn Long hỏi.

- Hoàng thượng gặp mặt khắc rõ, nô tài xin cáo lui. Hòa Thân đáp.

Càn Long vừa bước vào phòng ngủ, một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, hư hư thực thực, lúc có lúc không, lúc thơm sực nức, ngây ngất lòng người. Càn Long nhìn thấy một cô gái ngồi trước bàn đang cúi đầu ngắm một vật gì màu đen. Càn Long bước đến bên cạnh, bỗng nhiên cô gái quay đầu lại nhìn, cười nói:

- Viên ngọc này thật đẹp, đen lóng lánh, phát sáng. Cô gái cười má lúm đồng tiền, mắt phượng chớp chớp, đầy vẻ thích thú.

Càn Long lên tiếng:

- Nợ tiếng cười hay, chờ đôi mắt đẹp.

- Hoàng thượng cho em viên ngọc này được không?

Càn Long bừng tỉnh, nói:

- Đây là ngọc, nó có nhiều loại màu đen, màu đỏ, màu xanh. Nàng thích, cho nàng đấy.

- Hoàng thượng tốt quá. Đôi môi đỏ của cô gái như hoa lựu tháng năm, khi nói, môi trên hé mở để lộ hàng răng ngọc, tựa những hạt lựu chín phô bày khi mùa thu về. Cô gái vui mừng quá, nhảy lên: - Hoàng thượng tốt quá. Người ta nói, Hoàng thượng rất đáng sợ, nhưng em thấy Hoàng thượng không đáng sợ tí nào.

Càn Long cảm thấy một không khí trẻ trung toát ra từ thân hình cô gái phả vào mặt mình. Lướt nhìn chiếc áo liền váy màu hoàng yến cô gái đang mặc, mái tóc đính mấy hạt san hô, khuôn mắt sáng sủa, nước da mịn màng của cô gái, Càn Long hỏi:

- Nàng tên họ gì?

- Em họ Lục tên gọi Hương Liên, ai cũng nói người em tỏa ra mùi thơm, giống như mùi thơm của Hương Liên trong “Thạch Lục Ký” và còn thơm hơn nữa kia. Sau đó có người bảo không nên gọi tên ấy.

- Tên ấy hay đấy. Càn Long nói và nghĩ đến Hương Kỷ. Cô gái trước mặt không những có mùi thơm tỏa ra từ thân thể mà bộ mặt cũng rất giống Hương Kỷ. Nhìn thấy cô gái, bao nhiêu nỗi buồn phiền đều tiêu tan, ngay tức khắc Càn Long cảm thấy vô cùng khoái lạc, vô cùng trẻ trung...

Sáng sớm hôm sau, Càn Long thức dậy, ngồi trên giường, nhìn thấy Hương Liên đang ngồi bên cửa sổ như mơ màng suy nghĩ, một tia nắng lướt qua mái tóc đen nhánh mượt mà đang xõa ra trên đôi vai trần trụi. Cô gái trần truồng, chẳng khoác một mảnh áo quần, da thịt nõn nã, bóng nhẵn như viên ngọc, tay trái đặt lên chiếc đùi tròn trịa, tay phải chống cằm, người ngồi hơi nghiêng, để lộ chiếc vú bên trái căng tròn, đầu vú màu hồng nhạt trong suốt dưới tia sáng ban mai, chẳng khác nào một quả thảo mai tròn trĩnh lấm chấm sương sớm. Bên ngoài cửa sổ, hơi mù bàng bạc, hoa mai đầy cành. Càn Long hít lấy mùi thơm tỏa ra từ mái tóc cô gái và cảm thấy cuộc sống sao mà đẹp thế!

Lúc đầu gặp Hòa Thân, Càn Long cảm thấy tiếc quá muộn, còn bây giờ thì vui mừng như gặp lại người tri kỷ. Tuy tuổi tác Càn Long lớn hơn Hòa Thân gấp rưỡi, nhưng tinh thần lại hợp nhau đến thế. Càn Long nghĩ đến chuyện Hoàng hậu mất sớm để lại cho ông ta nỗi buồn vô tận, rồi lại nghĩ đến Hương Kỷ, Minh Quí Nhân. Càn Long nhớ đến đêm động phòng hoa chúc kết hôn cùng với Phú Sát Nhị... Hương Liên trước mắt khiến Càn Long hồi tưởng lại những gì ngọt bùi êm dịu trước kia. Càn Long bước đến bên Hương Liên, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Lúc ăn sáng, Hòa Thân nhận thấy chưa bao giờ Càn Long có ánh mắt như thế này. Tín nhiệm? Yêu mến? Cảm kích?... Hòa Thân đỡ Càn Long ngồi xuống, tâu:

- Hôm nay đi dạo chơi vùng ngoại ô bắc Dương Châu.

Càn Long ra cổng bắc, đi thẳng đến Bình Sơn. Dọc đường, cứ ba bộ có một cái lầu, năm bộ có một cái đài lại có đình bát giác, đình đỉnh tròn... lầu gác đình đài kéo dài mười mấy dặm. Trở về thành, hôm sau lại đi dạo chơi khắp các rừng vườn ở Dương Châu, Càn Long vô cùng khoan khoái. Trước khi lên đường, các quan lớn nhỏ và nhà buôn đều có phần thưởng.

Chuyến nam tuần lần này, các địa phương tranh nhau đón tiếp. Một hôm, thuyền rồng đến Trấn Giang, Càn Long từ trong thuyền nhìn ra, thấy trên bờ có một quả đào tiên khổng lồ, màu đỏ tươi, lại có lá xanh lót dưới. Thuyền rồng cập bến, bỗng nhiên pháo hoa vút lên không trung, tiếng pháo nổ đồng loạt, quả đào khổng lồ nở toát ra, bên trong là một sân khấu lớn hiện ra...

Càn Long dạo chơi ngắm cảnh Kim Sơn ở Trấn Giang, vẫn mải mê thì Hòa Thân tâu:

- Hoàng thượng, không dễ gì đến Giang Nam, chúng ta nên vào phố phường chợ búa xem phong tục tập quán.

Hai người thay đổi áo quần đi vào phố xá.

Tuy ở vườn Viên Minh năm nào cũng có một lần tổ chức chợ mua bán, y như thật, nhưng chẳng qua là “y như” mà thôi, chứ đâu phải thật. Giả người dân thường đi vào chợ, Càn Long cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đang đi, Càn Long nhìn thấy trước mặt có một quán nước đề “Thông Châu trà điếm”, nhớ ngay ra ở Trực Lệ cũng có Thông Châu, nên thuận mồm đọc luôn một câu đối:

“Nam Thông Châu, bắc Thông Châu, nam bắc Thông Châu, thông nam bắc”.

Đọc xong, không nghĩ ra được câu đối thứ hai.

Hòa Thân thoáng nhìn thấy phía trước có một hiệu cầm đồ liền tâu:

- Hoàng thượng, nô tài xin đọc câu đối thứ hai:

“Đông cầm đồ, tây cầm đồ, đông tây cầm đồ, cầm đông tây”.

- Giỏi, giỏi, đối giỏi. Càn Long cười.

Đến trưa hai người vào một cửa hàng ăn. Tìm được chỗ vừa ý, Càn Long ngồi xoay mặt về hướng nam. Hòa Thân gọi một cô đào hát í a í á hát một bài hát phương nam, giọng hát mềm mại, điệu hát lả lướt, ngọt ngào, khiến Càn Long mê mẩn. Nghe xong mấy bài hát, Càn Long hỏi cô đào:

- Cô tên gì?

- Em họ Nghê.

Càn Long nói với Hòa Thân:

- Vừa rồi khanh đối rất giỏi, bây giờ Trẫm lấy cô đào hát này ra một câu đối, xem khanh đối được không?

“Diệu nhân nhi Nghê thị thiếu nữ”

(Người đẹp là thiếu nữ họ Nghê - ND)

Đây là một câu đối theo lối chiết tự. Chữ “Diệu” là do hai chữ “thiếu” và “nữ” ghép thành, chữ “Nghê” là do hai chữ “nhân” và “nhi” ghép lại.

Hòa Thân lúng túng chưa đối được. Bỗng nhiên, cô đào hát đối ngay:

“Đại thánh giả Gia Cát nhất nhân”

(Thánh lớn chỉ có một Gia Cát - ND).

Chữ “đại” do hai chữ “nhất” và “nhân” ghép lại, chữ “Gia” do hai chữ “ngôn” và “giả” ghép thành.

- Đối thật hay, thật hay, thưởng cô ba chén rượu.

Có Hòa Thân, Càn Long có khoái lạc. Càn Long đi Tô Hàng xem công trình đê Tiền Đường, rồi rời bước về Bắc Kinh.

Mấy ngàn năm trôi qua, các triều đại thay nhau ngự trị Trung Quốc, triều đại này diệt vong, triều đại kia thay thế, nhưng chẳng qua là thay đổi người nắm quyền hành, chứ không có sự đổi thay thực chất. Phương thức cai trị đó, kết cấu kinh tế và quan niệm giá trị đó vẫn cứ thế tiếp nối nhau. Các văn nhân sống trong vòng quyền uy và xiềng xích chuyên chế đó, có người thấy rõ phải trái, tinh thần trách nhiệm rất cao, đành nhận thứ khổ hình tâm linh đeo đẳng suốt đời đó. Cô độc buồn tủi, không ai quan tâm, tự dày vò, có kẻ xu thời, nịnh thế, có người chán đời, có người tận trung tự sát. Song chẳng có một ai đấu tranh chống lại quyền uy. Họ đi theo con đường của Khuất Nguyên. của Đào Uyên Minh, của Lý Bạch và của Hòa Thân.

Các văn nhân như là vật phụ thuộc của uy quyền, thương nhân cũng vậy. Ở Trung Quốc dưới chế độ quan lại suốt mấy ngàn năm, các thương nhân cũng không tạo được nhân cách cho mình, họ cũng chịu sự chia cắt của chuyên chế cường quyền. Thương nhân cần buôn bán, cần an ninh, cần phát đạt, chỉ cần được sự chấp thuận của quan phủ. Do vậy, chuyến nam tuần lần này của Càn Long, được các thương nhân tìm mọi cách làm vừa lòng quyền lực, vừa lòng quan phủ, vừa lòng Hoàng thượng. Họ quyên bạc, góp của quý, hiến gái đẹp, không dám làm sai một tí nào ý của quan phủ. Quan phủ là phép, quyền là phép, quan và quyền đồng nghĩa với tham lam dâm dật. Các thương nhân thấy thật hơn, rõ hơn các văn nhân. Hàn Đại Phát ở Châu Bảo Thương, Tế Nam là người như vậy.

Thạch Viễn Mai ở Châu Bảo Thương thuộc huyện Ngô, Giang Nam cũng tinh nhanh như Hàn Đại Phát, thấy rõ sự thật. Hắn nộp cho Uông Như Long hàng đống bạc, bỏ tiền ra mua gái đẹp hiến cho quan Diêm Chính Lưỡng Hoài. Ngọc ngà châu báu quan Diêm Chính cống nộp cho Hoàng thượng đều chọn mua nơi hắn. Uông Như Long cũng không bủn xỉn chi tiền của quan phủ và của quyên góp, Thạch Viễn Mai được hưởng phần trong ấy. Đó là cái vòng tuần hoàn rất chi phù hợp với quy luật sinh tồn. Nguồn của cải cuồn cuộn chảy, chẳng bao giờ cạn kiệt. Điều chủ yếu là Thạch Viễn Mai được quyền lực bảo hộ, được quan phủ bảo hộ.

Thạch Viễn Mai, thông qua Uông Như Long, đã kết giao với Tổng quan phủ nội vụ Hòa Thân, giống như Hàn Đại Phát ở Tế Nam. Hòa Thân chọn mua ngọc ngà châu báu cho hoàng cung đều từ chỗ hắn. Thạch Viễn Mai đã tìm được khách hàng sộp nhất trong thiên hạ.

Hòa Thân đang xem sách trong Gia Lạc Đường, bỗng được báo tin Thạch Viễn Mai đến phủ cầu kiến. Hòa Thân nói:

- Cho ông ta vào.

Thạch Viễn Mai thấy Hòa Thân ngồi đâu thì quỳ theo đấy, thưa:

- Tiểu nhân đã giao đủ số ngọc ngà châu báu cho phủ nội vụ, bây giờ chuẩn bị trở về Duyên Hải, nên đến đây từ biệt Tướng phụ.

- Đứng dậy, mời ngồi!

- Cảm ơn tướng phụ.

- Anh đi về ngang qua Dương Châu, ta gửi lời thăm Uông đại nhân và bảo ông ta, Hoàng thượng rất hài lòng việc đón tiếp ở Dương Châu, khi về kinh thường nhắc đến luôn. Hương Liên vào cung, mấy hôm nữa sẽ được phong tước vị. Đây, có một lá thư, phải giao tận tay cho Uông Như Long, quyết không được sơ suất.

- Tướng phụ yên tâm, tiểu nhân làm việc thế nào, Tướng phụ đã rõ.

Càn Long rất yêu chiều Hương Liên, cô gái hoạt bát, nhiệt tình, không chút tà tâm và chuẩn bị phong cho cô tước Thường Tại. Hòa Thân phải chuẩn bị gia phả thật tốt cho Hương Liên. Trước đây, khi Uông Như Long tiến cống Tuyết Như đã làm việc này, biết được Hoàng thượng rất thận trọng trong việc phong danh hiệu cho cung nữ người Hán. Do vậy, thư không viết nhiều. Hòa Thân được lệnh mật của Càn Long, chuẩn bị cử một thị vệ tin cậy đi trước, giờ đây Thạch Viễn Mai, người tâm phúc của Hòa Thân và Uông Như Long đến, nên giao việc cho anh ta, như vậy càng kín đáo hơn.

Thạch Viễn Mai nói:

- Tiểu nhân xưa nay rất được việc, xử lý thỏa đáng. Như đại nhân đã biết, lần này tiểu nhân về kinh đã mang biếu đại nhân một ít lễ vật, xin đại nhân nhận cho. Nói xong xoay mình chỉ vào hai cái hòm: - Đây là hòm đựng đầy châu báu loại nhất, không có viên nào cũ hoặc đã đục lỗ, tất cả đều do tiểu nhân tự tay chọn mua ở Nam Hải. Những người mò ngọc dưới biển, không sợ sóng to gió lớn, quyết tìm cho được loại hàng kỳ lạ, giá cao, dù bỏ mạng cũng không sợ. Còn hòm kia, chỉ có một viên ngọc, vật quý nhất trên đời.

- Ta biết anh trung thành, vất vả. Hòa Thân nói: - Ta định mời anh ở lại phủ một ngày để hàn huyên, nhưng việc Hương Liên cấp bách hơn, mong anh thông cảm.

- Tiểu nhân xin cáo từ, Tướng phụ an tâm. Thạch Viễn Mai vừa nói vừa quỳ xuống, khấu lạy ba lần, rồi xoay người bước đi.

Hòa Thân vội vàng mở hòm ra xem. Lúc này Khanh Lân cũng vừa bước vào. Nhìn thấy chiếc hòm thứ nhất có nhiều cái tráp nhỏ, Khanh Lân mở tráp, túi nhung mềm mại hiện ra, trong mỗi túi nhung là một viên tròn làm bằng vàng ròng. Hòa Thân lấy dao cạy ra, trong đó là một viên ngọc rất to, long lanh chói mắt. Khanh Lân ngạc nhiên, thốt lên:

- Viên ngọc này ít lắm cũng được giá một vạn lạng bạc trắng.

Hòa Thân kiểm tra chiếc hòm có cả thảy hai mươi viên ngọc. Hòa Thân lại mở chiếc hòm kia, bên trong nhét đầy gấm vóc, mở lớp gấm vóc ra, một luồng khí trắng xông vào mắt. Hòa Thân và Khanh Lân đều vô cùng mừng rỡ, trong túi gấm là một viên ngọc đặc biệt to, hình như quả bầu, đúng là một viên ngọc trong mơ.

Giờ không bàn về viên ngọc đó, mà nói lý do vì sao Khanh Lân, người vợ yêu của Vương Đảm Vọng đến ở trong phủ Hòa Thân. Chuyện là, sau khi Vương Đảm Vọng bị tử hình, con cháu của ông ta đều bị đưa đến Y Li sung quân, vợ và con gái đều bị đem bán. Lúc ấy, Hòa Thân rất thích Khanh Lân, nhưng đang bị Hoàng thượng hỏi tội nên không dám mua. Hòa Thân bèn nghĩ ra một kế, đưa tiền nhờ Thị lang bộ Hình là Tưởng Tích Khải mua hộ. Mua xong, chờ đến nửa năm sau mang cả Khanh Lân và tiền giao lại cho Hòa Thân.

Khanh Lân quả là tài nghệ, không những giỏi cầm, kỳ, thi, họa, ca hát, mà còn học được bản lĩnh lý tài của Vương Đảm Vọng, do vậy, Hòa Thân giao cho bà ta một số việc trong nhà, đôi lúc còn cùng nhau bàn bạc các việc quan trọng. Cho nên, Thạch Viễn Mai vừa bước đi. Khanh Lân đã từ nhà trong bước đến, nói:

- Thạch Viễn Mai trung thành, nên thưởng cho anh ta.

- Ta hiểu rồi. Hòa Thân nói.

- Tiền trả công gia nô của tháng này sắp đến nơi rồi, ông tính toán xem bao nhiêu.

Hòa Thân xách ra từng xâu tiền đếm rất kỹ.

Khanh Lân nói:

- Vườn Thục Xuân đã sửa chữa xong, cũng nên thưởng cho quân quan một ít bạc.

Hòa Thân tự tay cân bạc và nói:

- Số bạc này giao cho Lưu Toàn đưa cho họ, ta không nên trực tiếp ra mặt.

Hòa Thân sửa chữa phủ đệ và vườn Thục Xuân, không thuê mướn nhân công, mà sử dụng binh lính của bọn tay chân ông ta. Đôi lúc sử dụng cả ngàn quân lính. Khanh Lân biết rõ Hòa Thân bủn xỉn keo kiệt, nhưng nghĩ rằng việc sử dụng số quân lính như vậy đối với Hòa Thân mà nói chẳng là cái gì, song không tránh khỏi lời ra tiếng vào, nên nhắc Hòa Thân thưởng cho họ một ít bạc.

Tối đó Hòa Thân ở tại chỗ Khanh Lân, nói:

- Có nàng ta như thêm một cánh tay.

- Vợ có ranh ma đến đâu cũng khó qua bàn tay của chàng, huống hồ thêm một tay nữa, con vợ ranh ma này vẫn chưa chết trong lòng chàng đâu.

Hòa Thân nằm xuống, hai tay vuốt nhẹ đôi vai láng bóng của Khanh Lân, hôn nhẹ đôi môi lên mái tóc mềm mại, mượt mà, thơm nức của nàng...

Trời vừa sáng, tiếng chuông báo thức vang lên. Hòa Thân lại hôn Khánh Lân nằm bên cạnh, rồi bảo cô hầu gái khoác quần áo cho mình.

Hòa Thân đến phòng ngủ lạnh lẽo của Phùng Thị, nàng vẫn chưa dậy, Hòa Thân ôm lấy nàng. Phùng Thị nói:

- Chân chàng thường đau nhức về mùa hè, không nên quá mệt nhọc.

Hòa Thân tuy thèm muốn phụ nữ, nhưng rất yêu vợ con. Dâm đãng trong sinh hoạt và yêu thương vợ con đều có trong con người của Hòa Thân. Hòa Thân yêu vợ không chỉ vì vợ là cháu gái vị Tể tướng, con cháu nhà cao sang, cũng không phải là vì vợ đã sinh ra cho ông ta một cậu con kháu khỉnh đáng yêu, hiện tại là phò mã đương triều. Mà là vì Phùng Thị rất yêu Hòa Thân, chăm lo cho Hòa Thân. Nhờ nàng, Hòa Thân có được những thứ mất mát thời thuở nhỏ, đó là mẹ mất sớm, người vợ đã đem lại cho ông ta tất cả những gì trước đây chưa được hưởng thụ.

Phùng Thị cũng biết chồng rất yêu mình, nên lúc nào cũng nghĩ đến chồng. Nàng nói:

- Chàng lúc trẻ đã có chí lớn, giờ đây đã mãn nguyện, chàng nên giữ gìn cho bền lâu.

- Nàng không cần phải lo lắng, ta biết nên làm gì ở trong cái thế giới này.

Phùng Thị không nói nữa. Hòa Thân ngồi dậy, vừa định bước đi, Phùng Thị nói:

- Chờ Phong Thân Ân Đức đến cùng ăn sáng, thiếp nhớ con lắm.

Hòa Thân đi đến phòng con trai, Phong Thân Ân Đức đang đọc sách. Hòa Thân lặng lẽ nhìn cậu con, cục cưng của ông. Con trai là cả thế giới của ông, việc thích thứ nhất là được ngắm nhìn cậu con trai của mình. Phong Thân Ân Đức biết rằng, bố ở kinh thì sáng sớm hôm nào cũng vậy đến thăm mình, nhưng không hề quấy rầy và cũng không cần con chào hỏi. Tuy rất yêu con, nhưng không nuông chiều thái quá, ông đòi hỏi con trai phải cần cù khắc khổ như lúc ông còn nhỏ. Nếu nói Hòa Thân suốt cả cuộc đời không làm được trò trống gì đáng được khen ngợi, thì cũng không đúng. Hòa Thân yêu thương con theo cách đó đáng làm gương cho người đời sau học tập.

Chỉ cần ở nhà, ngày nào Hòa Thân cũng đến thăm vợ con.

Cả nhà quen dùng cơm nấu bằng gạo thơm trân châu. Hòa Thân cho rằng ăn gạo này thì sáng lòng sáng dạ, khỏe mạnh thông minh, tuổi thọ kéo dài.

- Vườn Thục Xuân đã sửa chữa xong, hôm nay chúng ta đến đấy dạo mát. Hòa Thân bảo.

- Thế thì rất hay. Đậu Khấu tán dương.

Hòa Thân bảo thái giám Hô Thập Đô đi báo Khanh Lân chuẩn bị cùng đến vườn Thục Xuân.

Vườn Thục Xuân ở phía nam vườn Viên Minh. Hàng năm, Càn Long dành nhiều thời gian dạo chơi vườn Viên Minh. Để sớm tối lúc nào cũng gặp mặt Hòa Thân. Càn Long thưởng cho Hòa Thân mười ba mẫu đất ở phía nam vườn Viên Minh. Hòa Thân xây ở đó 1003 phòng, 357 đình lầu hành lang. Kiến trúc của vườn này phần lớn là mô phỏng theo kiểu vườn Viên Minh, rất lộng lẫy sang trọng.

Đậu Khấu cùng Hòa Thân đến trước vườn Thục Xuân, xuống kiệu, ngắm nhìn những hòn núi thấp nhấp nhô ở bốn phía vườn Thục Xuân, thấp thoáng giữa những hàng bách, hàng liễu xanh tươi. Trong vườn, đình đài lầu gác đan chen với những hòn giả sơn. Bên cạnh lầu gác là rừng trúc phượng vĩ rì rào trước gió. Đâu đâu cũng hoa là hoa. Giữa vườn, hồ nước trong vắt, một du thuyền màu sắc sặc sỡ dập dềnh trên mặt hồ.

Nghỉ trưa xong, mặt trời đã lặn về phương tây, cái nóng bức đã tiêu tan. Hòa Thân và Đậu Khấu bước lên du thuyền. Nhìn thấy một đóa hoa sen sừng sững bên cạnh, Hòa Thân nói:

- Chưa có ai vẽ trên chiếc quạt của ta, nàng hãy vẽ lên đây một hoa sen.

Đậu Khấu đón nhận chiếc quạt, cầm bút, vẽ như “bê” hoa sen nói trên lên chiếc quạt rồi nói:

- Xin chàng viết lên phía trên bài thơ.

- Nét vẽ của nàng thật tuyệt, e rằng thơ của ta không bằng tranh của nàng. Nói xong cầm bút viết ngay một bài thơ.

Tiếp đó Đậu Khấu nói:

- Chàng và thiếp cùng hát và đánh đàn. Nói xong vừa đàn vừa hát, hát bài “Buồn thay cho Bạch Đầu ông” của Lưu Hi Di:

“Hoa bay về hướng Lạc Dương, lượn qua lượn lại rơi vào nhà ai? Lạc Dương trai gái tiếc chữ hoa, thở vắn than dài cánh hoa rơi. Năm nay hoa rơi nhan sắc đổi, năm tới hoa rơi biết vào ai. Nhìn thấy cây to thành củi mục, lại nghe nương dâu thành biển cả. Người xưa vĩnh biệt thành Dương, người nay nhìn cảnh hoa rơi. Năm tháng lúc nào hoa cũng vậy, năm tháng con người bao đổi thay. Giữ lời cầu chúc kẻ hồng nhan, đáng thương ông lão nằm hấp hối. Ông lão nằm kia thật đáng thương, thuở nhỏ trước đây sao đẹp thế... Xưa nay mảnh đất hát ca này, hoàng hôn duy có cánh chim buồn”.

Đặc biệt khi hát đến câu cuối, đôi mắt Đậu Khấu hướng về phía mặt trời đang dần khuất sau dãy núi xa, giọng nàng não nùng. Ráng chiều trên bầu trời đã biến thành những đám mây xám.

Hòa Thân nhẹ nhàng ôm chặt Đậu Khấu, đặt bàn tay mảnh mai của nàng vào tay mình, cùng nàng ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn, cảnh ráng chiều biến thành mây xám, cảnh những dãy núi xa mờ ảo. Một lúc lâu, Hòa Thân nói:

- Ý của nàng, phu nhân cũng thường nói với ta. Ta sẽ kể cho nàng nghe câu chuyện. Có một người nhìn thấy mấy người nọ biến thành đàn lừa, đã vội nói: “Các bạn làm sao có thể biến thành lừa, người làm sao biến thành lừa được?” Đúng lúc anh ta trách mắng người khác biến thành lừa, thì bỗng nhiên trên đầu anh ta lại mọc lên hai tai lừa. “Đầu ta sao lại mọc lên hai tai lừa nhỉ? Đầu ta sao lại mọc lên hai tai lừa nhỉ?” Nói mãi, nên cổ họng tắt tiếng, nói không được tiếng người nữa và bốn chân lừa mọc ra trên người anh ta, dẫm xuống đất “cộp, cộp, cộp” bước theo đàn lừa kia”.

- Trong thế giới lừa làm sao không thành lừa! Đậu Khấu thốt lên và nghe Hòa Thân ngâm bài thơ.

“Đã nói không buồn lại cứ buồn,

Thơ chẳng ra gì đành xếp xó.

Nhân tình biến ảo tựa mây trôi,

Thế sự thăng trầm như ngọn sóng.

Đông Tây bên cạnh đều y hệt,

Sau trước thật hư cũng thế thôi.

Thành tiên thành phật thành ta vậy,

Biết thế từ đầu cứ bướng ngang”

Sau chuyến nam tuần lần thứ sáu, Hòa Thân càng được sủng ái, được lên chức Tể phụ và không phải thận trọng rụt rè trước bá quan trong triều như trước đây.

Hòa Thân vốn thích đùa nghịch. Một hôm đến Cục Quân cơ, bỗng thấy Vương Kiệt ngồi lặng lẽ một mình trong phòng, Hòa Thân nghĩ bụng: anh lúc nào cũng chống đối ta, ta thử đùa anh xem sao. Vương Kiệt người thấp, gầy, môi đỏ, răng trắng, mặt như thể phấn, đôi bàn tay trắng thon. Hòa Thân đến bên cạnh, nâng bàn tay Vương Kiệt lên, xoa đi xoa lại: “Chà, chà, chà, ái dà…bàn tay này trắng thật... mịn nhẵn thật....nõn nà thật...” Vừa nói vừa lắc đầu. Vương Kiệt để mặc cho Hòa Thân đùa. Hòa Thân vô cùng đắc ý, nghĩ bụng xem anh làm gì ta nào. Để Hòa Thân đắc ý no nê, Vương Kiệt mới nói:

- Bàn tay này thật sự đẹp không?

- Đẹp thật, đẹp thật... ái dà... Hòa Thân lắc lắc đầu.

- Bàn tay tôi không bằng bàn tay của ngài. Bàn tay tôi không biết cầm tiền của người khác, không đụng đến đàn bà con gái.

Hòa Thân như bị kim đâm, như bị người ta dùng gậy đập vào đầu, ngượng cười nói:

- Bàn tay của bác thật là vừa thon, vừa trắng khó ai sánh kịp. Nói xong hậm hực bước đi.

Hòa Thân bị Vương Kiệt châm biếm, ruột gan như bị cấu xé, luôn luôn khó chịu. Hòa Thân vốn không hút thuốc, nhưng hôm sau mang theo ống điếu đến phòng Vương Kiệt, ngồi ngay trước mặt Vương Kiệt, rít một hơi dài thuốc, bước đến ôm chặt đôi vai Vương Kiệt, hà hơi thuốc vào mặt Vương Kiệt.

- Hòa Thân không được vô lễ. Vương Kiệt thét.

- Đầu tóc không bao nhiêu mà cháy ghê thật. Mặt mũi đẹp đẽ thế kia mà cũng giận hờn ư, quả là khóc còn đẹp hơn cười, người ta nói cười đẹp như hoa.... ái da! Hòa Thân cười hì hì, lùi lại mấy bước. Vừa lúc đó, không biết vì sao, ống điếu đốt cháy ống quần, Hòa Thân thấy đau ở đùi, vừa la vừa vung tay phủi, ngước đầu lên thấy đại thần quân cơ Đổng Hạo đứng phía sau, nên cho rằng chính ông ta bày trò quỷ quái này:

- Sao ngài lại chơi trò sau lưng người khác.

- Tôi đang nhìn ngài trêu người ta, làm sao tôi trêu ngài được?

- Ống điếu của tôi làm sao đốt cháy được đùi tôi?

- Ống điếu của ngài trong tay ngài, tôi làm sao biết nó đốt cháy đùi ngài bằng cách nào.

Hòa Thân lúc nào cũng ăn mặc rất cẩn thận, giữ gìn áo quần, nhìn quần bị cháy một lỗ to, rất căm tức Đổng Hạo, nhưng đành chịu, lủi thủi bước đi:

- Tay Hòa Thân vô liêm sỉ này đang chơi trò tiểu nhân, hắn muốn đẩy tôi ra khỏi Cục Quân cơ, thật đáng hận. Vương Kiệt nói.

- Tướng phụ A Quế không có ở đây, nếu ngài và tôi không ở đây, như vậy là đúng ý của Hòa Thân. Hai chúng ta nhất định phải ở lại đây, dẫu không ngăn chặn được hắn thì cũng kiềm chế được hắn đôi phần. Đổng Hạo nói.

- Tên tiểu nhân vô liêm sỉ này thật khó tưởng tượng. Vương Kiệt bực tức nói.

Hòa Thân nghĩ bụng, trêu Vương Kiệt một phen cho hả giận, nào ngờ bị Đổng Hạo chơi khăm, rất căm Đổng Hạo, định bụng sớm muộn cũng phải trị ông ta. Đang lúc buồn giận thì thấy Hiệp biện đại học sĩ Kê Hoàng đi qua, bèn nói:

- Kê đại nhân, đến đây, đến đây.

Kê Hoàng đành bước tới. Hòa Thân nói:

- Kê đại nhân viết chữ đẹp, nổi tiếng trong thiên hạ. Mấy hôm trước được tận mắt nhìn thấy thư pháp của đại nhân, mang phong cách của Tô Thức, gồm cả Nguỵ - Lệ, cột giữa trong nhà tiểu đệ còn thiếu một đôi câu đối xin phiền đại nhân viết hộ.

Kê Hoàng đang định từ chối. Hòa Thân cầm ngay giấy viết câu đối loại giấy Tuyên chỉ đưa cho Kê Hoàng và nói:

- Tiểu đệ trước nay chưa hề nhờ đại nhân giúp cho việc gì, đây là lần đầu, xin đại nhân chớ từ chối.

- Mồm mép thật, đúng, ngươi chưa nhờ ta làm việc gì, song đã nhiều lần nói xấu ta trước mặt Hoàng thượng, giờ lại nhờ ta giúp đỡ. Kê Hoàng thầm nghĩ vậy rất coi thường Hòa Thân, nhưng cũng rất sợ Hòa Thân, sợ đắc tội với Hòa Thân, nên tiếp nhận tờ giấy Tuyên chỉ và nói: - Hạ quan đâu dám từ chối, chỉ e chữ viết của hạ quan không đẹp, tổ làm trò cười cho thiên hạ, nếu có gì sơ suất mong Hòa đại nhân lượng thứ, quả thật đâu dám mạo muội.

- Này, không được từ chối, không nên khiêm tốn, nếu không viết thì tiểu đệ viết nhé... Hòa Thân nói.

- Nếu ngài không chê chữ viết của hạ quan xấu xí, hạ quan xin cố gắng. Kê Hoàng vội nói, vừa cầm tờ giấy bước đi, lại quay lại nói: - Hòa đại nhân, hạ quan hôm nay có mời mấy vị hàn lâm đến nhà, nhân tiện kính mời đại nhân đến tệ phủ, thật vinh dự cho tệ phủ và cũng vinh dự đối với các vị hàn lâm. Đại nhân đến nhân tiện mang câu đối về nhà càng tốt.

Hòa Thân nghĩ, tuy vô dụng nhưng người cũng khá đấy, sông biển là do nhiều con suối họp thành, núi cao do nhiều sỏi đá dựng nên. Sẵn có mấy vị hàn lâm, tiện thể đến lôi kéo luôn, nên vui vẻ nhận lời ngay.

Hòa Thân đến phủ đệ Kê Hoàng, nhìn thấy mấy vị hàn lâm. Mọi người thấy Hòa Thân, vội khom người vái chào.

Kê Hoàng gọi người nhà bày tiệc rượu. Tiệc rượu nửa chừng, Kê Hoàng nói:

- Hôm nay thật vinh dự được đón tiếp mấy vị hàn lâm và cả Hòa đại nhân. Chúng ta nhân dịp vui này cùng nhau xướng họa thi thơ.

Mọi người tán thành, giấy bút được đặt trên một cái bàn khác. Mọi người đồng thanh:

- Mời Tướng phụ làm trước.

Hòa Thân không từ chối. Chờ các vị hàn lâm viết xong, đến lượt mình, Kê Hoàng nói:

- Thật tình xin lỗi, vì không nghĩ rằng Hòa đại nhân đến đây nên không mua sẵn nhiều giấy Tuyên Chỉ, mấy tờ giấy Tuyên Chỉ này là của Hòa đại nhân đưa nhờ thuộc hạ viết hộ câu đối, thuộc hạ không thể tùy tiện.

Các vị hàn lâm nghe thế đều nói:

- Xem Kê đại nhân viết câu đối còn hơn xem Hòa đại nhân họa thơ, xin viết ngay tại đây.

Hòa Thân đồng tình với ý kiến mọi người. Thế là Kê Hoàng trải tờ giấy Tuyên Chỉ ra, múa bút viết xong câu đối thứ nhất. Mọi người khen nức nở. Hòa Thân càng vô cùng thích thú. Kê Hoàng bảo thư đồng mài mực tiếp tục viết câu thứ hai. Lúc sắp viết xong, bất ngờ, thư đồng sơ ý làm đổ nghiên mực lên trang giấy. Kê Hoàng giận mắng thư đồng, cho mấy tát tai, thư đồng quỳ xin tha tội. Mấy vị hàn lâm và Hòa Thân hết lời khuyên giải. Hòa Thân nói:

- Chớ nên đánh mắng thằng nhỏ, việc viết câu đối sẽ nói chuyện sau.

Lúc này Kê Hoàng mới tha cho thư đồng. Sau khi Hòa Thân và mấy vị hàn lâm ra về, Kê Hoàng vội vàng ôm lấy thư đồng nói: “Bị đánh có đau không?”

Thực ra, thư đồng sơ ý đổ nghiên mực lên câu đối là do Kê Hoàng sắp đặt và đạo diễn, để Hòa Thân tin, không phải ông không muốn viết, mà là muốn viết nhưng không thành. Viên đại học sĩ này nghĩ ra trò quỷ quái đó để vừa khỏi mắc tội với Hòa Thân, vừa tránh được viết hộ câu đối cho Hòa Thân.

Hôm sau, Hòa Thân theo Càn Long đến Sơn Trang nghỉ mát.

Hòa Thân có một tòa nhà phía ngoài cổng Lệ Chánh của Sơn Trang, nơi nghỉ mát vùng Thừa Đức, Nhiệt Hà. Ở Thừa Đức, Hòa Thân còn có ba tòa nhà nữa, ở Mã Khuyên hai tòa, tổng công 165 phòng. Hàng năm về mùa hè Càn Long đều đến nghỉ mát ở Sơn Trang, Hòa Thân cũng mang Phùng Thị, Đậu Khấu đến đấy.

Phùng Thị và Đậu Khấu thân nhau như hai chị em ruột. Hai người không những giỏi việc gia đình, điều quan trọng hơn là tính tình phẩm cách hai người rất hợp nhau. Do vậy, năm nào Đậu Khấu cũng cùng với Phùng Thị đi theo Hòa Thân.

Thật khổ cho Khanh Lân và Nạp Lan. Khanh Lân giúp Hòa Thân quản lý việc nhà. Nạp Lan từ sau khi Lưu Quốc Thái bị giết, đến ở với bố đẻ Tô Lăng A, nhưng không bao lâu thì đến ở tại nhà Hòa Thân, nàng không rời được người cha nuôi. Nhưng Hòa Thân không thể mang nàng đi cùng, vì như vậy chẳng ra thể thống gì nữa. Vì vậy, Nạp Lan và Khanh Lân trở thành bạn thân, một người là con nuôi, một người là ái thiếp của Hòa Thân. Hai người qua lại rất thân.

Trưa hôm đó, nắng gay gắt, khí trời oi bức, Nạp Lan khó ngủ. Nàng vốn béo, hai năm lại đây càng béo hơn, không chịu nổi cái nóng bức. Nàng đến thẳng phòng Khanh Lân để trò chuyện giải buồn. Không ngờ vừa bước đến trước cửa sổ, bỗng nghe bên trong có tiếng động. Nàng dừng chân đứng im, ghé tai nghe ngóng. Nàng có lạ gì với tiếng động đó, hì hà hì hục, hừ hự hừ hự. Toàn thân nàng run lên, chân tay bủn rủn, nghĩ rằng, có lẽ Khanh Lân cũng như nàng chịu không nổi sự dày vò khổ sở nên làm cái trò tự an ủi. Nạp Lan cười thầm, bước tới, nhè nhẹ đẩy cửa buồng. Đây là một gian buồng vắng vẻ, xung quanh cây xanh bao phủ, rất yên tĩnh mát mẻ, nên trở thành phòng ngủ mùa hè của Khanh Lân. Nạp Lan rón rén bước vào, cười thầm, định bắt quả tang, trêu cho một trận. Nào ngờ khi nàng vén bức rèm bên trong, thì nhìn thấy hai chân Khanh Lân giạng ra, ở giữa đôi chân là một cái đầu người đang cử động. Toàn thân Khanh Lân vặn vẹo uốn éo, hai chân vùng vẫy, cười khúc khích luôn mồm. Bước tới, Nạp Lan thấy Khanh Lân vùng vẫy mấy cái, hai chân duỗi thẳng, mềm nhũn bất động, còn người đang quỳ bên giường bắt đầu đứng dậy. Té ra, đó là người nội quản gia Hô Thập Đồ.

Hô Thập Đồ và Lưu Toàn là cánh tay trái và cánh tay phải của Hòa Thân, một người là nội quản, một người là ngoại quản. Hô Thập Đồ họ Lưu, nên người ta gọi hắn là “nội Lưu”, người huyện Đại Thành, Trực Lệ. Giống như tổng quản của hoàng cung, hắn quản mọi việc bên trong nhà Hòa Thân. Sau khi được Khanh Lân, Hòa Thân thấy nàng có năng khiếu về lý tài nên để nàng cùng tên thái giám Hô Thập Đồ quản lý công việc trong nhà. Nạp Lan chúa ghét bọn nội giám trong nhà Hòa Thân, bởi vì người chúng thường xông lên một thứ mùi khó chịu; chua chẳng ra chua, thối chẳng ra thối, ghét nhất là tên Hô Thập Đồ. Cái mùi chua chua thôi thối ấy còn đậm đặc hơn những tên thái giám khác. Ngày thường Nạp Lan thấy Khanh Lân gần gũi với Hô Thập Đồ tưởng đó là chuyện bất đắc dĩ, vì bố nuôi để cho hai người quản lý công việc trong nhà. Cô nào có biết, tên thái giám này học đâu ra cái trò đó. Giờ đây, mục kích được cái trò khoái lạc ấy của Khanh Lân, cô đã rõ, và bước tới ngồi phịch lên giường.

Khanh Lân thấy Nạp Lan đến, không hốt hoảng, mà còn mỉm cười, uể oải nằm nguyên tại chỗ. Hô Thập Đồ giật mình. Hắn đâu biết được chuyện giữa Hòa Thân và Nạp Lan? Hắn đâu biết được chuyện Nạp Lan cuồng dâm làm chết một chú bé? Hắn quay người định đi, nhưng đâu có được. Nạp Lan chặn hắn lại và ôm chặt hắn. Hắn cầu xin:

- Mợ ơi, tha cho tôi. Quả thật nô tài đuối sức rồi.

Nạp Lan phớt lờ, chẳng nói chẳng rằng, tuột hết quần ra. Khanh Lân nói:

- Mợ ấy phát cuồng rồi, ngươi cố chịu khó một tí.

Hô Thập Đồ đành buộc phải trổ tài.

Từ đó, ngựa đã quen đường, Nạp Lan bám riết hắn. Hắn thầm nghĩ, phải tìm cách khác, nếu không thì chết với bà ta.

Một hôm, hắn nói với Nạp Lan:

- Lần này phải đến chỗ tôi, mợ theo tôi.

Nạp Lan theo hắn, vừa bước vào nhà hắn, đã nhìn thấy một thanh niên to khỏe tựa cây thông, đứng trước mặt. Đang là ngày hè, người thanh niên kia ăn mặc mỏng manh, để lộ bộ ngực nở nang, đôi tay vạm vỡ, khiến Nạp Lan như muốn nuốt tươi.

Hô Thập Đồ giới thiệu:

- Đây là Lưu Bảo Kỷ, cậu em thứ ba của tôi, chưa có dịp gặp tiểu thư.

Lưu Bảo Kỷ chưa từng thấy một cô gái nào da thịt trắng trẻo, thân hình đẫy đà như thế này nên mắt nhìn trâng trâng. Nghe Hô Thập Đồ gọi, anh ta mới trấn tĩnh lại, lúng ta lúng túng định làm lễ chào, nhưng không biết quỳ xuống hay khom lưng cúi đầu. Nạp Lan nhìn vẻ lúng túng của anh ta, cất tiếng cười to. Lưu Bảo Kỷ cũng cười theo. Hô Thập Đồ nói:

- Tôi có chút việc phải ra ngoài, nếu tiểu thư không chê xin cứ ngồi đây.

- Anh có việc thì cứ đi. Nạp Lan bảo.

Hô Thập Đồ có gan to bằng gan trời cũng chẳng dám đưa con trai vào. Nhưng vì biết tỏng Hòa Thân cũng sốt ruột muốn tìm cho Nạp Lan một lối thoát, nên mới dám làm thế. Hơn nữa, Nạp Lan ra vào phủ đệ tự do hơn những người khác, không ai nghi ngờ, chẳng ai quan tâm để ý.

Cậu em thứ nhất và cậu em thứ hai của Hô Thập Đồ là Lưu Bảo Dư và Lưu Bảo Ngô, nhờ mối quan hệ với Hòa Thân nên được làm chức tri Châu và thủ bị. Người em thứ ba là Lưu Bảo Ngọc, vừa mười tám tuổi, Hô Thập Đồ dự định xin cho một chức quan nào đó. Những ngày qua, Hô Thập Đồ bị Nạp Lan quậy phá đến rão gân rão cốt, nên muốn tìm cách thoát thân, bỗng nghĩ ra một diệu kế vừa tốt cho Hòa Thân, cho Nạp Lan và cho cậu em. Gán Nạp Lan cho cậu em. Hòa Thân đang muốn đẩy Nạp Lan đi, cũng tiện cho việc đi lại sau này, cậu em lấy được người này, trở thành con rể của Hòa đại nhân, rể của Thị lang bộ Lại, hơn nữa Nạp Lan có nhiều tiền của, Nạp Lan cũng thích có người phục vụ thường xuyên lâu dài. Vậy, trước tiên nên để hai người gặp nhau, xem triển vọng thế nào. Hô Thập Đồ bước ra khỏi nhà, lòng hơi lo.

Hô Thập Đồ tính thời gian vừa đủ, quay về nhà, nhìn thấy Nạp Lan và cậu em đang cười cười nói nói với nhau, ngọt ngào, tươi tỉnh, vui vẻ và cảm kích. Thập Đồ nói:

- Xem ý tứ hai người, ngày mai tôi đi Nhiệt Hà, xin Hòa đại nhân lo chuyện vui cho hai người.

Năm ấy, Hô Thập Đồ đã từng được vào nội cung Hoàng đế để phục chế mô hình cung Ninh Thọ, và Hòa Thân dựa vào đó xây dựng cho mình tòa Tích Tấn Trai toàn bằng gỗ nam mộc. Hòa Thân sủng ái Hô Thập Đồ giống như Càn Long sủng ái Hòa Thân vậy.

Hô Thập Đồ trao đổi với Hòa Thân chuyện cậu em và Nạp Lan, Hòa Thân đồng ý ngay, viết thư cho Tô Lăng A, và cho Hô Thập Đồ nghỉ phép một tháng chuẩn bị lễ thành hôn cho cậu em.

Hòa Thân và Tô Lăng A sắp xếp cho Lưu Bảo Kỷ làm chức Tri châu Trực Lệ. Chức Tri châu này không to nhưng rất quan trọng.

Hô Thập Đồ không về thẳng huyện Đại Thành, mà ghé qua Tịnh Hải trước. Huyện lệnh Tri châu Tịnh Hải vội vàng ra tận ngoại thành đón tiếp chẳng kém gì đón quan tuần tra. Huyện lệnh tri châu đâu dám chậm trễ, mời về phủ đệ chiêu đãi sơn hào hải vị. Tiệc được nửa chùng, nhà buôn A Lý lên tiếng:

- Không rõ Hòa đại nhân có quan tâm đến chuyện đất cát không? Tiểu nhân đi buôn đang thiếu tiền, nợ người ta rất nhiều.

- Không rõ bác có bao nhiêu ruộng đất. Hô Thập Đồ hỏi.

- Tất cả là 117 khoảnh 63 mẫu 7 sào. A Lý đáp.

- Tướng phụ làm quan, liêm chính, nên không có nhiều tiền bạc, nếu bác định giá quá cao, Tướng phụ sẽ không với tới.

- Quả thật tiểu nhân không bán tài sản do tổ tiên để lại cho người khác, nhưng vì buôn bán thiếu nợ quá nhiều, nên chẳng có cách nào hơn. Thôi thì thế này, tôi cũng không muốn bán đứt, chỉ thế chấp thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, không có người nào ưng ý.

- Nếu bác muốn thế chấp, vậy giá thế chấp và giá đất là bao nhiêu.

- Có thể một nửa. Quả thật tôi không còn cách nào khác.

- Lợi tức hàng năm là bao nhiêu?

- Hai phần trăm được không?

- Tướng phụ không thạo kinh doanh ruộng đất, lại không có người giúp việc, chưa chắc Tướng phụ đã mua. Bác biết đấy, năm nay buôn bán phát đạt, ai thích cày cấy? Nếu đúng bác gặp khó khăn, tôi sẽ thưa chuyện lại với Tướng phụ, nhưng nếu Tướng phụ cần thì lợi tức thế chấp cũng không thể dưới mười phần trăm.

- Lợi tức năm phần trăm năm được không?

- E Tướng phụ không có nhiều tiền. Trước nay tướng phụ sống thanh bần, không như những người làm quan khác, nhận của cống nộp của các châu huyện.

Quan phụ mẫu Tịnh Hải lẽ nào không hiểu ẩn ý trong lời nói của Hô Thập Đồ. Cơm xong, một ngân phiếu ba ngàn lạng bạc được đặt trước mặt Hô Thập Đồ. Hô Thập Đồ nói:

- Đây là thứ gì? Tướng phụ luôn luôn nhắc nhở người nhà, không được làm xấu tên tuổi của Tướng phụ, ngài trao ngân phiếu này chẳng phải là làm tổn thương thanh danh Tướng phụ ư.

- Hạ quan biết rõ Tướng phụ sống thanh bần, nên có chút ít để tỏ lòng hiếu kính, hạ quan quyết không dám làm tổn thương đến thanh danh Tướng phụ.

- Như vậy, không nhận không thấu tình đạt lý.

Hô Thập Đồ vội cho người đi báo với Hòa Thân. Hòa Thân bấm đốt ngón tay tính. 117 khoảnh 63 mẫu 7 sào, mỗi năm có thể thu được khoản tiền tô là 3.519 điếu (đơn vị tiền tệ xưa, 1 điếu = 1.000 đồng tiền - ND), giá mảnh đất là 28.922 lạng bạc, ta chỉ bỏ ra số tiền thế chấp là 14.000 lạng, còn trừ lợi tức hàng năm, 10 000 lạng, vậy có thể lấy được, rẻ hơn mua đất nhiều. Và lợi tức đẻ ra lợi tức, đến lúc A Lý có tiền cũng không chuộc lại được. Hòa Thân lệnh cấp tốc cho Hô Thập Đồ chi bạc ra và nhắc thêm: nghe ngóng tìm hiểu, mua thêm nhiều đất ở vùng Kinh Tân.

Hô Thập Đồ được lệnh, đưa tiền cho A Lý viết giấy tờ thế chấp. Hắn không về Đại Thành, đi loanh quanh vùng Thiên Tân, Thanh Hà, Kế Châu, Dung Thành, Thanh Dương, Văn An, Thái Thành, nhận tiền hối lộ bảy vạn lạng, mua 986 khoảnh 5 sào đất. Hòa Thân vui mừng, thưởng cho hắn 90 khoảnh đất. Hắn vô cùng phấn khởi, càng vì chủ ra sức làm thân trâu ngựa.

Trở về phủ đệ của Hòa Thân, hắn vẫn cùng Khanh Lân trông nom công việc trong nhà Hòa Thân. Nhưng việc thu tô từ những vùng đất mới mua đều giao cho Lưu Toàn.

Lưu Toàn là người tâm phúc của Hòa Thân, không cần phải nói. Sau khi Hòa Thân giàu có, y trở thành người quản gia số một của Hòa Thân, mọi việc giao dịch với bên ngoài đều do y lo liệu. Hô Thập Đồ là “nội Lưu” và y là “ngoại Lưu”. Tiền bạc chi tiêu của Hòa Thân đều qua tay y. Hòa Thân và y là bạn trong hoạn nạn, Hòa Thân rất mực tin tưởng Lưu Toàn.

Lúc này, con trai của Lưu Toàn đã lớn, cậu cả Lưu Ấn, cậu hai Lưu Lăng đang giúp con trai Hòa Thân là Phong Thân Ân Đức quản lý thuế vụ ở Sùng Văn Môn. Tiệm vàng bạc, cửa hàng buôn bán và cầm đồ của Hòa Thân đều do mấy người này quản lý.

Ngoài hai cậu con ra, Lưu Toàn còn có mấy tay giúp việc đắc lực: Mã Bát Thập Tam, Hồ Lục, Phương Nhị, Vương Bình. Mã Bát Thập Tam là con người lặng lẽ kín đáo, là mưu sĩ của Hòa Thân và Lưu Toàn. Hệ thống quản gia của Hòa Thân như thế đấy, bên trong có Hô Thập Đồ, bên ngoài có Lưu Toàn làm trụ cột.

Sau khi được giao việc đi mua đất, Lưu Toàn vội đến Trực Lệ, Nhiệt Hà, Kinh Tân. Qua việc Hô Thập Đồ mua bán đất, Hòa Thân rút ra ba kinh nghiệm. Mua đất nên áp dụng thủ đoạn cầm thế, theo ý của Hòa Thân, Lưu Toàn là nhân người ta gặp khó khăn, ép giá, lấy lợi tức cao, khi người ta không tiền chuộc thì biến ruộng đất đó thành của mình.

Sau hai năm bôn ba, Lưu Toàn đã mua cho Hòa Thân khá nhiều ruộng đất ở các vùng thuộc huyện Thanh Uyên, huyện Lê, Tháp Am phía ngoài Tây Môn - Bắc Kinh, huyện Bình, Dương Châu, Tô Châu và cả ở nhiều vùng thuộc châu Định, huyện Định, huyện Hùng, huyện Định Hưng, Châu Bá, cộng hơn 2.000 khoảnh. Vậy là Hòa Thân đã có trong tay tất cả 8.000 khoảnh.

Lưu Toàn cũng đã mở cho mình cửa hàng cầm đồ, xưởng in, tiệm vàng bạc, nhà ăn, khách sạn, cửa hàng đồ cổ và tham gia cổ phần Đồng Nhân Đường.

Một hôm, Lưu Toàn đang ở nhà bố trí công việc, nghe báo:

- Lão gia Minh Bảo đến chào.

Không ngờ Lưu Toàn nói:

- Lão gia cái khỉ gì, còn m?