Chương 8 TỐ CÁO THẤT BẠI-BÁN BẠN CẦU VINH
Lưu Toàn quản lý mọi việc đối ngoại của nhà Hòa Thân và đại lý việc thu thuế ở Sùng Văn Môn, kiêu ngạo, ngang ngược, ăn chơi xa xỉ...
- Tào Tích Bảo quyết tâm tố cáo Lưu Toàn, qua đó nhắc nhở Hoàng thượng cảnh giác Hòa Thân.
- Hòa Thân lệnh cho Lưu Toàn xóa sạch hết mọi vật chứng...
Lưu Toàn quản lý mọi việc đối ngoại của nhà Hòa Thân và quản lý cả việc thu thuế ở Sùng Văn Môn, công việc này trước kia do Hòa Thân đảm nhiệm sau giao lại cho con là Phong Thân Ân Đức phụ trách. Trong quá trình mua bán đất đai nhà cửa cho Hòa Thân, y đã dựa thế Hòa Thân hãm hại, cướp bóc, lừa đảo không từ một thủ đoạn nào, dần dần bản thân y đã có vô số ruộng đất, cửa hàng kinh doanh và xây cả một tòa lâu đài nguy nga trên phố Hưng Hóa Tự gần phủ đệ của Hòa Thân. Lưu Toàn giàu có hơn cả một số quan lại ở kinh thành, thế lực bao trùm trên họ, bởi thế các quan bậc ngũ phẩm trong triều như Hòa Đức chẳng hạn đã lấy việc kết thân với tên nô bộc Lưu Toàn làm vinh dự, còn nói chi đến hạng phú thương tiểu chủ. Quan lại và các nhà kinh doanh tâng bốc nịnh bợ, y càng hung hăng càn rỡ, càng đe dọa móc túi họ và bòn rút của nhân dân, tàn bạo hung ác.
Tào Tích Bảo thấy Hòa Thân thối nát như vậy, dân không thể sống được, ăn ngủ không yên. Ông tự là Hồng Thư, còn gọi là Kiếm Đình, người Thượng Hải, Giang Nam. Năm Càn Long thứ nhất đậu cử nhân làm Trung thư nội các, rồi Quân cơ chương kinh. Ông là người tài ba, được đề bạt làm Thị độc, nhưng ông từ chối. Đại học sĩ Phó Hằng thông cảm ông, định thông qua một cuộc thi cử tiến cử ông làm quan. Quả nhiên năm Càn Long thứ hai mươi hai, ông trúng cử tiến sĩ, làm Thứ cát sĩ, sau về quê nuôi mẹ, năm Càn Long thứ ba mươi làm Chủ sự bộ Hình, thăng chức Lang trung, rồi làm Lương đạo Sơn Đông. Khi Hoàng thượng tuần du Sơn Đông triệu kiến Tào Tích Bảo, lệnh cho ông về kinh nhận việc ở bộ, nhưng do Đại học sĩ A Quế tâu bẩm nên vào làm ở Viện “Tứ Khố Toàn Thư”, hoàn thành “Tứ Khố Toàn Thư”, được vào Quốc Tử giám tập nghiệp ba năm. Sau Hoàng thượng cử làm Ngự sử giám sát đạo Thiểm Tây.
Làm Ngự sử, đảm nhận trọng trách giám sát việc cai trị của các quan đặc biệt được Hoàng thượng trọng dụng, lại được chính quan Tể tướng của hai đời vua đề bạt, ông muốn tố cáo Hòa Thân. Hòa Thân là nguồn gốc của tham ô hủ hóa, là đầu sỏ tội lỗi làm hư hại phép tắc cai trị, nhưng tố cáo Hòa Thân đâu phải dễ, trong triều ngoài triều đều có vây cánh của ông ta, bên trên lại có Càn Long che chắn, ngay đến A Quế cũng phải chịu kém đôi phần, vậy ta có thể lật đổ ông ta không. Cân nhắc kỹ, nghĩ rằng phải đánh từ Lưu Toàn trước và bắt đầu chú ý đến các hành động của Lưu Toàn. Thấy tòa nhà nguy nga tráng lệ của Lưu Toàn vi phạm quy định về nhà ở của các quan lại, thấy cách ăn mặc xe cộ của Lưu Toàn vượt quá quy chế, nên quyết tâm tố cáo Lưu Toàn. Tào Tích Bảo viết một sớ tâu, nhưng sợ ngôn từ có chỗ chưa thỏa đáng hoặc chưa toàn diện nên tìm một người bạn tri kỷ bàn bạc, nếu A Quế ở trong triều thì đến xin ý kiến, nhưng ông đã đi nhận nhiệm vụ ở xa ngàn dặm. Trong triều tuy có mấy người chánh trực nhưng trước nay không giao du với họ, nên không thể bàn với họ chuyện quan trọng này. Nghĩ đi nghĩ lại, nhớ đến một người, đó là Ngô Tỉnh Khâm, bạn học cùng quê. Ông đâu có ngờ, bước đầu tiên bị thất bại, sao lại có con người xem tên chó má tham ô làm bạn tri kỷ của mình.
Người có học như hai anh em Ngô Tỉnh Khâm, Ngô Tỉnh Lan lại không biết sỉ nhục, bên ngoài tỏ vẻ thành kính Khổng - Mạnh, Trình - Chu, nhưng chúng chẳng khác nào khách làng chơi đối xử với đĩ điếm, chúng nhẫn nhục quỳ xuống, quỳ xuống là để thỏa mãn dục vọng xấu xa của chúng.
Ngô Tỉnh Khâm lớn hơn Ngô Tỉnh Lan hai tuổi, cùng quê với Tào Tích Bảo, người Thượng Hải. Lúc nhỏ, họ chăm chỉ học tập, tu tâm quyết chí, tài hoa, nổi tiếng khắp nơi. Ngô Tỉnh Khâm và Ngô Tỉnh Lan lúc trẻ từng học ở kinh sư, được mọi người tôn sùng, và đã làm thầy dạy ở trường Hàm An Cung Quan Học.
Hai anh em là thầy dạy của Hòa Thân, rất tự hào và kiêu ngạo, khi Hòa Thân làm quan đại thần. Nhưng hai anh em đã làm một việc mà các văn nhân trong khắp thiên hạ đều rụng rời tay chân.
Hai anh em họ Ngô là thầy dạy ở trường Hàm An Cung Quan Học, sắp tham gia cuộc thi hương ở Thuận Thiên. Đề thi của cuộc thi hương Thuận Thiên đều lấy từ trong “Tứ Thư”, do Hoàng thượng chọn. Trước khi thi, nội các chuyển một bộ “Tứ Thư” lên Hoàng thượng chọn đề trong “Tứ Thư”, đóng ấn và niêm phong, chuyển giao lại cho nội các.
Hôm đó, Càn Long chọn đề thi xong, giao cho thái giám niêm phong, chuyển cho nội các. Hòa Thân đứng bên đường chờ đợi thái giám đến, hỏi thăm tình hình. Thái giám lẽ nào không nói với Tổng quản:
- Hoàng thượng đích thân phê duyệt tập một “Luận Ngữ”.
Hòa Thân suy nghĩ một lát, bỗng vỗ lên nốt ruồi trên trán, cười hì bước đi. Hòa Thân nghĩ bụng, đề đó nằm ở chương một “Khất Hê”. Trong hai chữ “Khất Hê” có chữ “Ất Tây”, vậy lần thi hương này tổ chức vào năm Ất Tây Càn Long, hai chữ “Ất” và “Khất” gần giống nhau, không phải “Khất Hê” thì là cái gì?
Hòa Thân thích thú về nhà, tiết lộ đề thi cho môn sinh của mình. Các môn sinh mừng rỡ. Hòa Thân đang đắc ý, bỗng được báo có Ngô Tỉnh Khâm và Ngô Tỉnh Lan xin gặp. Hòa Thân nghe thầy dạy của mình đến vội nói “Mời vào”. Rồi chuẩn bị áo mũ chỉnh tề ra cửa đón. Nào ngờ vừa ra đến cửa, đã thấy anh em họ Ngô quỳ dưới đất nói:
- Đệ tử Ngô Tỉnh Khâm và Ngô Tỉnh Lan xin đến bái kiến.
- Hai vị tiên sinh sao lại làm đại lễ như vậy, giết học trò này mất. Hòa Thân kinh ngạc.
- Nếu Tướng phụ gọi hai chúng tôi là tiên sinh, thế là giết chết học trò này. Năm nay Tướng phụ là quan chủ khảo, chúng tôi không phải học trò thì là cái gì? Hai người vẫn quỳ nói.
- Đứng dậy.
- Nếu Tướng phụ không nhận chúng tôi là học trò, chúng tôi không đứng dậy.
- Hai vị tiên sinh, tuổi lớn hơn tôi, học giỏi hơn tôi, từng dạy tôi học, lẽ nào tôi không gọi là tiên sinh.
- Tướng phụ là quan chủ khảo kỳ thi này, người đi thi gọi quan chủ khảo là tiên sinh là lẽ đương nhiên, Hàn Dũ có nói: “Đạo còn, thầy còn”. Tướng phụ tài ba danh vọng, đúng là bậc thầy chúng tôi, xin Tướng phụ nhận hai chúng tôi là môn sinh.
Hòa Thân đồng ý, hai người mới đứng dậy.
Vào nhà, hai người làm lễ đệ tử, nói:
- Đệ tử dự thi hương lần này, không biết tiên sinh có chỉ bảo gì không.
- Ta đoán đề thi lần này nằm trong chương “Khất Hê”, mong hai vị cố gắng sẽ thành công.
Quả nhiên, các môn sinh của Hòa Thân và cả hai anh em họ Ngô đều thi đậu.
Hai anh em họ Ngô từ đó trở thành người của Hòa Thân, luồn cúi nịnh bợ, làm nhục văn sĩ, làm mất mặt kẻ có học.
Dù bạn nhìn họ thế nào đi nữa, hai anh em họ Ngô vẫn làm quan đàng hoàng.
Tào Tích Bảo tìm Ngô Tỉnh Khâm bàn việc tố cáo Lưu Toàn chẳng khác nào chân dậm phải cứt.
Tào Tích Bảo mời Ngô Tỉnh Khâm đến nhà, bày tiệc rượu, hai người xướng họa thi thơ, được một lúc, Tích Bảo nói:
- Bác và tôi cùng quê, thuở nhỏ cùng học, hai ta rất hợp với nhau, thân nhau hơn là anh em ruột thịt, nay tôi có một việc khá gai góc, xin bác cho ý kiến, đương nhiên, bác và tôi thân nhau nên chỉ mời riêng bác.
- Chẳng hay việc gì.
- Tố cáo Lưu Toàn, người nhà Hòa Thân.
Ngô Tỉnh Khâm giật mình, nhưng không để lộ ra ngoài:
- Việc này phải suy tính chu đáo, Hòa Thân là người dưới một người trên muôn người, trong ngoài triều đều có vây cánh, nếu không thận trọng sẽ nguy hiểm.
- Tôi cũng biết việc này rất quan trọng nên mời bác đến cùng bàn. Tôi đã viết bản tấu trình, mời bác xem, có chỗ nào chưa thỏa đáng, chưa kín kẽ.
Ngô Tỉnh Khâm lại giật mình, nghĩ bụng: không ngờ bản tấu trình đã chuẩn bị rồi, thật là ăn gan hùm.
Y cầm tờ tấu trình xem kỹ rồi nói:
- Bản tấu trình viết rất hay, bác định đệ trình lên Hoàng thượng?
- Thuở nhỏ hai chúng ta cùng đi học, đều có chí vì đất nước, bây giờ bọn quốc tặc đang lộng hành, dân chúng lầm than, lẽ nào còn chần chừ không vì đại nghĩa?
- Tôi trước sau như một không thay lòng đổi dạ, một lòng vì đất nước.
- Bác đúng là tri kỷ của tôi.
- Nay Hoàng thượng đang ở Nhiệt Hà, không biết bao giờ thì lên đường được.
- Hai ngày e không kịp, phải một tuần mới đến tay Hoàng thượng.
- Uống thêm tí rượu nào.
Tối đó, Ngô Tỉnh Khâm về phủ, bảo ngay người nhà dắt ngựa đến và dặn:
- Nếu có ai hỏi, thì bảo ta đang bệnh không tiếp khách.
Tỉnh Khâm một người một ngựa cấp tốc đến Nhiệt Hà ngay tối hôm ấy.
Hòa Thân cho người gọi Lưu Toàn đến ngay, bất chấp mưa gió ngày đêm, gác lại mọi việc, hỏa tốc đến Nhiệt Hà, không được chậm trễ một phút.
Lưu Toàn bất kể ngày đêm phi ngựa đến Nhiệt Hà gặp Hòa Thân. Hòa Thân nói:
- Lưu Toàn, Ngự sử Tào Tích Bảo đã chuẩn bị sẵn bản tấu tố cáo người “dựa thế làm bậy, quần áo, xe ngựa, nhà ở đều vượt mức quy định”, mấy hôm nữa bản tấu sẽ đến tay Hoàng thượng, may đồng sự của ta biết trước, nếu không hậu quả khó lường, Tào Tích Bảo tố cáo ngươi nhưng chính là nhằm vào ta, vậy làm thế nào đây?
- Tên chó má đó dám xúc phạm bề trên, thật đáng chết, chi bằng lén giết hắn.
- Làm thế không được, bên cạnh Ngự sử toàn những thị vệ cao thủ, hơn nữa chẳng có thị vệ nào muốn làm việc ấy, nếu lộ ra, họa sẽ tày trời. Ngươi nên biết rằng trong triều có rất nhiều người đối địch với ta.
Lưu Toàn chưa biết nên xử trí thế nào, Hòa Thân nói:
- Ngươi phải cấp tốc quay về, dỡ bỏ nhà cửa không hợp lệ, thiêu hủy xe cộ trái quy định, chôn cất hoặc dời dấu các vật không được phép dùng, mọi việc phải làm thật gọn, sạch, triệt để, không để lại dấu vết.
Lưu Toàn phi ngựa trở về, mọi thứ được xóa sách không còn dấu vết.
Tào Tích Bảo sắp xếp xong công việc trong triều, lên xe đến Nhiệt Hà dâng bản tấu trình Càn Long.
Càn Long triệu kiến bá quan văn võ, đưa bản tấu của Tích Bảo cho Hòa Thân.
Hòa Thân xem bản tâu rồi tâu:
- Khởi tấu Hoàng thượng, nô tài là Tể phụ, được Hoàng thượng tin cậy, lại là sui gia với Hoàng thượng, lẽ nào nô tài không biết tự trọng? Thần trước nay rất nghiêm với người nhà, mong Hoàng thượng soi xét, nay Tào Ngự sử tố cáo Lưu Toàn, thần cũng không dám nói chắc việc đó hoàn toàn không có, thần theo hầu Hoàng thượng quanh năm suốt tháng, có khả năng người nhà thần che dấu một số việc sai trái. Kính xin Hoàng thượng ra lệnh bắt giam Lưu Toàn xét xử, nếu bản tấu của Tào Ngự sử đúng sự thật, xét xử nghiêm trị.
- Các khanh thấy thế nào. Càn Long hỏi.
- Tướng phụ nói như vậy thật thỏa đáng. Các quan đều nói.
Càn Long ra lệnh bắt giam Lưu Toàn.
Hòa Thân cố ý mời Càn Long cùng các quan văn võ thẩm vấn Lưu Toàn, tâu:
- Thần là Tể phụ của triều đình, lại là sui gia với Hoàng thượng, nếu không cùng với các quan xét hỏi, sẽ khiến thiên hạ dị nghị. Hoàng thượng cũng bị hiềm nghi, thần cố xin Hoàng thượng cùng với văn võ bá quan tra hỏi để làm rõ sự thật.
Càn Long đồng ý.
Lưu Toàn được dẫn đến. Càn Long hỏi:
- Lưu Toàn, Tào Ngự sử tố cáo người như vậy, có đúng không?
- Nô tài đâu dám cậy thế làm bậy, gây chuyện sai trái, Tướng phụ xưa nay rất nghiêm, không cho sử dụng xe ngựa nhà cửa ngoài quy định, ngay đến ăn mặc cũng toàn quần nâu áo vải. Nô tài trách móc Tướng phụ hà khắc... Tướng phụ cũng quở mắng nô tài. Nô tài theo hầu Tướng phụ đã mấy mươi năm, vậy mà Tướng phụ đối xử với nô tài như tên tù... Lưu Toàn nói xong khóc nức nở.
- Lưu Toàn xưa nay chất phác, an phận, thần quản lý rất nghiêm, nếu có điều gì sai trái là lỗi của thần, nhưng nghĩ rằng Lưu Toàn không dám dựa thế làm bậy. Bản tấu của Tào Ngự sử khó mà tin được. Kính xin Hoàng thượng minh xét.
Càn Long nghe hai người nói cũng phải, thấy Lưu Toàn có vẻ bị oan, bèn nói:
- Lưu Toàn là người nhà của Hòa Thân, nhiều năm nay được chủ giao việc thu thuế ở Sùng Văn Môn, nếu có dành dụm được ít tiền của cũng là việc bình thường, tích luỹ chút ít tiền của không phải là không thỏa đáng. Xây dựng mấy chục ngôi nhà cũng là lẽ thường tình, các quan phụ trách thuế ở khắp nơi, cũng như Hòa Thân, không thể không cử người nhà đến quản lý việc thu thuế. Như vậy, họ cũng có chút lợi lộc áo quần, nhà cửa của họ có đẹp đẽ chút đỉnh cũng là điều thường thấy, không có gì là lạ. Lưu Toàn, ngươi cậy quyền thế của chủ có hành vi sai trái, hoặc ngoài mức thuế quy định ra còn tự đặt thêm mức thuế khác để bỏ túi riêng, hoặc ức hiếp cưỡng đoạt của người khác, đúng như Tào Ngự sở tố cáo, nếu có như vậy thì sẽ nghiêm trị. Có thể Tào Tích Bảo hoặc bạn bè thân hữu của Tích Bảo mang hàng hóa qua phòng thuế bị Lưu Toàn đánh thuế nặng, hoặc xin miễn thuế không được nên không hài lòng, mới tố cáo Lưu Toàn. Nếu Tào Tích Bảo không có chứng cớ, mà chỉ dựa vào lời đồn, cũng khó tra xét, không thể dựa vào lời đồn vô căn cứ để xử trí người ta. Huống hồ Tào Tích Bảo và người nhà Hòa Thân làm sao biết được, Tào Tích Bảo làm sao biết tình hình cụ thể của nhà Hòa Thân? Cần phải làm rõ, mới quyết định được. Hay là Tào Tích Bảo mượn cớ thẩm vấn Lưu Toàn để nhằm vào người chủ, có thể như vậy. Qua vụ này tố cáo Hòa Thân, Trẫm phải công minh, làm rõ vụ án này.
Bá quan văn võ đều nghe rõ, Càn Long che chở cho Hòa Thân nên đành than thở.
Càn Long lệnh:
- Các đại thần đang ở kinh đô như Thự bộ quân thống lĩnh Định quận vương Miên Đồ Ân, Đô sát viện đường quan Đại học sĩ Lương Quốc Trị, Đổng Hạo, và Tào Tích Bảo cùng nhau đến kiểm tra nhà Lưu Toàn, nếu Lưu Toàn cậy quyền thế làm điều sai trái, phải báo ngay, nghiêm trị, không được nể hắn là người nhà Hòa Thân mà làm qua loa xong chuyện.
Tào Tích Bảo và mấy vị đại thần đi kiểm tra nhà Lưu Toàn. Kiểm tra chẳng thấy nhà nào quá quy định, chẳng có áo quần nào sang trọng, cũng chẳng thấy xe ngựa phạm quy chế.
Tất cả đều không cánh mà bay, không chân mà chạy. Tào Tích Bảo chẳng bắt được tang vật, lòng đâm nghi ngờ.
Lưu Toàn đắc chí nói:
- Tôi đâu dám dựa thế làm bậy, cấu kết với quan viên, nếu quả có nhà cao cửa rộng, đồ dùng sang trọng, thì đâu có dễ nuốt vào bụng được. Tôi chưa hề nghe tên tuổi Tào Tích Bảo, cũng chưa giao du với ông ta, Tào Tích Bảo sao ông lại đến nhà tôi, lẽ nào lén vào để đánh cắp đồ đạc của nhà tôi.
Các đại thần cùng đi đành hỏi Tào Tích Bảo. Trong hoàn cảnh đó, Tào Tích Bảo chẳng có một chứng cớ nào thì còn nói gì được nữa? Nên phải nói, nghe người ta đồn.
Kết quả cuộc điều tra được báo lên Càn Long. Càn Long gọi Tào Tích Bảo đến Nhiệt Hà hỏi:
- Tào Tích Bảo, nếu khanh nhìn thấy Lưu Toàn cậy thế chủ làm những điều sai trái, nhà cửa xe ngựa phạm quy chế, sao không có chứng cớ, như vậy là vu khống. Trẫm biết ý khanh là muốn tố cáo Hòa Thân, ăn nói mập mờ, đâm bị thóc chọc bị gạo, hay nghe lời người khác, lấy việc công báo thù riêng, hoặc vì Lưu Toàn đòi khanh nộp thuế nên khanh để hận trong lòng. Tóm lại, khanh hoàn toàn thiếu công tâm, tìm cách báo thù.
Tào Tích Bảo nghe Càn Long nói như vậy, rõ ràng là che đỡ cho Hòa Thân, nhưng vì ông chẳng có một bằng chứng nào, và cũng chẳng có cách nào hơn, đành phải nhận tội:
- Thần thấy nhà cửa của Lưu Toàn bề thế, e rằng y có cậy thế chủ làm điều sai trái. Thần, ngày nào cũng được đọc thánh dụ thánh chỉ, thấy không ít đại thần có liên luỵ đến người nhà, hiểu được nỗi khổ tâm luôn luôn lo lắng cho bề tôi của Hoàng thượng, thấy nhà cửa Lưu Toàn bề thế, e rằng y đã làm điều sai trái, nên muốn báo trước cho Hòa Thân đề phòng ngăn ngừa, thực ra là mong muốn Hòa đại nhân sau này không bị liên luỵ vì người nhà. Đức vạn tuế dùng người lo việc nước phải công minh chính trực, ngăn chặn trước không để xảy ra việc đáng tiếc, mọi việc chu toàn. Lưu Toàn, tuy không có một chứng cớ gì để chứng minh, thần hiểu biết nông cạn, thấy nhà cửa của Lưu Toàn thật bề thế nên tâu lên Hoàng thượng. Thần mạo muội, hồ đồ, tội thật khó tránh.
Hòa Thân là người được Càn Long tin yêu, nghe lời xúi dục của ông ta, giao phó mọi việc quân sự, chính trị, đối nội, đối ngoại cho ông ta. Càn Long nói:
- Tào Tích Bảo muốn cho Hòa Thân lưu ý đề phòng ngăn ngừa há chẳng phải là ám chỉ Trẫm không biết dùng người.
Càn Long luôn cho mình là vị vua sáng suốt xưa nay chưa hề có, cần kiệm liêm chính, hết lòng lo việc nước, sao còn bảo phải đề phòng ngăn ngừa. Càn Long bảo đại thần quân cơ, đại học sĩ Lương Quốc Trị xem lại vụ này tìm cho ra “phòng” ở chỗ nào, “ngăn” ở đâu.
Tào Tích Bảo cúi đầu nhận tội, công nhận câu “đề phòng ngăn ngừa” là quá đáng, xin Hoàng thượng trị tội.
Càn Long nói:
- Dùng người chính trực, phải có lòng tin, đối xử chân thành, không nên nghi kỵ, nếu nói không căn cứ chứng cớ là phạm tội, khiến thiên hạ chân đứng thẳng, mà mắt nhìn nghiêng nhìn ngửa, như vậy là không ngay thẳng. Tích Bảo chưa điều tra hư thực, ăn nói mập mờ, tìm cớ tâu trình, tạm thời tha tội, cách chức lưu nhiệm.
Càn Long khiển trách một hồi lâu ngự sử về tội “nghe tin đồn nhảm”. Một việc trước nay chưa hề có.
Tào Tích Bảo đã bị bán đứng, không động được một sợi lông của Hòa Thân, buồn rầu đến chết, qua đời vào năm Càn Long thứ năm mươi bảy.
Nhân Tông lên ngôi, giết chết Hòa Thân, tịch thu toàn bộ tài sản Lưu Toàn, truy tặng Tích Bảo cương trực. Chiếu dụ:
“Cố ngự sử Tào Tích Bảo tố cáo Lưu Toàn người nhà Hòa Thân dựa thế làm càn mưu lợi riêng, giàu có bất chính, lúc bấy giờ, Hòa Thân khí thế uy quyền đang mạnh, các quan văn võ trong triều không một ai dám tố cáo, chỉ riêng có mỗi mình Tào Tích Bảo có bản tấu trình lên Hoàng thượng, có lời khuyến ngăn. Nay Hòa Thân đã bị trừng trị, tài sản của Lưu Toàn đã bị tịch thu giá trị hơn 20 vạn, như vậy, Tích Bảo tố cáo đúng, đáng được khen thưởng, nêu gương chính trực”.
Tào Tích Bảo được truy tặng, con được phong chức tước.