← Quay lại trang sách

Chương 10 GIAN THẦN LỘNG QUYỀN-QUAN LẠI THỐI NÁT

Hết vụ tham ô này đến vụ tham ô khác, của tham ô cực lớn trước nay chưa từng có.

- Phủ quan Sơn Đông dường như ở tại nhà thổ. Có câu ca rằng: Sơn Đông quan phủ chẳng cần khoe. Mỗi quan một ả suốt đêm ngày.

- Hòa Thân cử thị vệ đến Sơn Đông điều tra. Hàn Đại Phát và Tuần phủ Y Giang A xúi dục hai thị vệ đi trước...

Hồ Đại Minh náo nhiệt hơn trước nhiều, mặt hồ đầy những du thuyền màu sắc sặc sỡ, về đêm toàn bộ rực sáng, chìm đắm trong tiếng hát du dương.

Càn Long và Khang Hy hơn hẳn tổ tiên về bốn mặt: lãnh thổ quốc gia, tham ô, nhà thổ, dân chúng lầm than. Hai triều Thuận - Khang nghiêm cấm quan lại đến nhà thổ, nghiêm cấm quan lại và học trò bồ bịch, giám sinh đi lại với đĩ điếm bị phạt làm thường dân. Do vậy nghề làm đĩ tiêu điều. Những năm cuối của Càn Long, cảnh ăn chơi truỵ lạc trở thành phổ biến, nghề nhà thổ phát triển ồ ạt, thịnh vượng hẳn lên.

Ở Sơn Đông cũng vậy, từ khi Lưu Quốc Thái đến nhận chức, các quan phủ huyện đua nhau đến nhà thổ.

Dân chúng có câu ca rằng:

“Sơn Đông quan phủ chẳng cần khoe.

Mỗi quan một ả suốt đem ngày”

Quốc Thái vừa đi khỏi, Y Giang A lại đến, chẳng khác nào đuổi sói đi rước hổ về. Hồ Đại Minh bây giờ so với thời Quốc Thái phồn hoa hơn nhiều. Quan lại Tế Nam ai cũng bồ bịch, ai cũng đến nhà thổ, không cần dấu diếm, các sĩ đại phu coi đó là vinh dự, lấy đó là hãnh diện, đôi lúc còn bình chọn “người đẹp”, đặt cho danh hiệu “hoa khôi”, “nàng tiên”. Có lúc quan lại Sơn Đông được gọi là người biết trị quốc, được khoác danh hiệu “hộ hoa danh sĩ”.

Tuần phủ Y Giang A, trên chiếc du thuyền nhà thổ bồng bềnh giữa hồ Đại Minh với cảnh đẹp như tranh vẽ, chiêu đãi hai vị khách đến từ kinh thành, cùng tiếp khách có Hàn Đại Phát.

Trước mặt mỗi người, đặt một chiếc bàn con đầy rượu thịt, hai bên có gái đẹp chuốc rượu, phía sau là mỹ nữ cầm quạt hầu, bốn người ngồi ở giữa, cô đào đang hát khúc Côn Sơn.

Hồ Tỷ Long nói:

- Lần này hai chúng tôi được cử đến Sơn Đông chủ yếu là tìm hiểu rõ tình hình về tên Vương Luân, đầu sỏ bọn nổi loạn Thanh Thủy Giáo Sơn Đông trước đây nghe đồn hắn chưa bị thiêu chết nên Hòa đại nhân lệnh cho hai chúng tôi điều tra hư thực, mong Tuần phủ đại nhân giúp đỡ.

- Tôi sẽ thông báo cho các phủ, huyện, châu hiệp lực với hai vị đô úy. Hai vị đến Sơn Đông của chúng tôi coi như ở nhà mình, cứ tự nhiên, xin đừng khách sáo. Y Giang A nói.

- Lần này chúng tôi đến Sơn Đông, trách nhiệm nặng nề, tuy là Hòa đại nhân cử đi, nhưng thật ra là Hoàng thượng. Cho nên các cơ quan ở khắp nơi Sơn Đông phải kiểm tra nghiêm ngặt. Chúng tôi đến Sơn Đông, đã thăm dò nhiều ngày bọn giặc cỏ không thành vấn đề chỉ sợ bọn cường hào phú hộ, bọn trang chủ giàu có cấu kết với lũ giặc.

- Ở Sơn Đông này, dù họ là ai, cũng không thể qua mắt được tôi, chỉ cần ngài bảo là bắt được ngay, giải về kinh, đố ai dám nói “không”, đánh cho hắn què chân, vả cho hắn gãy răng.

- Tuần phủ đại nhân có lời như vậy, chúng tôi yên tâm. Khi trở về, chúng tôi sẽ báo lên Tướng phụ ghi công.

- Tất cả những gì của tôi là do Hòa đại nhân ban cho, các ngài đến Sơn Đông làm việc, không nói quan to hay nhỏ, đều là bạn bè của tôi, việc gì cứ bảo tôi. Việc ở Sơn Đông đến tôi là tột đỉnh.

- Không biết Sơn Đông có bao nhiêu nhà giàu và trang chủ ngang ngược.

Hòa Thân cử bọn tay chân đến Sơn Đông, Trực Lệ, Sơn Tây, An Huy, Hà Nam... để điều tra hoạt động của bọn phỉ, nhưng thực ra là để dò xét tình hình quan lại và cũng để cho bọn thuộc hạ có dịp xuống các địa phương kiếm chác hưởng thụ. Họ tự bỏ sức, tự làm những gì họ muốn, tự tìm lấy chút mật ngọt. Lẽ nào Y Giang A và Hàn Đại Phát không biết dụng ý của Hòa Thân. Hàn Đại Phát nói:

- Phía bắc huyện Bác Sơn có hai quả núi, phía đông một quả, phía tây một quả, gọi là Tiểu Tiêm Sơn và Đại Tiêm Sơn. Phía nam mặt hướng ra đường phố, lưng dựa vào núi, rộng hai trăm mẫu. Chủ trang viên là Tiêu Ân, vốn sống nhờ thu tô, mấy năm qua, mở hàng buôn bán, kinh doanh muối, có thể được gọi là giàu nhất huyện Bác Sơn. Hoa viên phía sau trang viên nằm kề dốc Tiêm Sơn Dương, dưới dốc có một con suối nước suối ấm ngọt, khắp nơi gần đấy đến xin nước để uống và tắm, chữa được bệnh, nên được gọi là nước thần, sau đó Tiêu Ân hối lộ quan phủ, cho nước suối chảy vào vườn, xây nhà tắm, độc chiếm dòng suối cho riêng nhà mình sử dụng. Gần đây nghe dân chúng huyện Bác Sơn nói, con trai của Tiêu Ân thường vào núi, và Tiêu Ân đã nhiều lần vắng mặt, như vậy chắc có điều gì khác thường.

Hai vị đô úy nghe đến hai từ “giàu nhất”, thích thú đến nỗi không còn để ý đến những chuyện khác. Còn Y Giang A khi nghe được câu chuyện trên thì cho rằng, có lẽ nào Hàn Đại Phát lại không ham muốn nhà tắm nước nóng đó để hưởng sung sướng suốt đời, trước hết làm chỗ xoa bóp nghỉ ngơi, sau thành địa điểm kinh doanh. Biệt hiệu “Nã Vân Thủ” ra đời là hàm ý có cả kinh doanh nghề ca hát, sau huấn luyện thêm một số nữ đồ đệ, mở tiệm buôn châu báu, kết giao với Hoà Thân, phát triển đến như ngày nay. Y Giang A chỉ đoán đúng một nửa.

Hàn Đại Phát buôn bán lớn như vậy, không thể không quen biết với Tiên Ân ở Bác Sơn. Đã quen nhau tất phải xưng anh xưng em, tối sớm đi lại thân mật với nhau. Lần đầu tiên đến nhà Tiêu Ân, Hàn Đại Phát thích mê. Dù nhà mình có nhà tắm, hơi nước mờ mịt, ấm áp như mùa xuân, tốn bao tiền của công sức mới có được, nhưng kém xa nhà tắm nước nóng tự nhiên của Tiêu Ân, nghĩ bụng: nếu là ta thì hay biết mấy. Đang dạo bước theo suối nước nóng, nhìn thấy một phụ nữ bước đến, tuy không đẹp lắm, nhưng cũng mát mắt, hấp dẫn nhất là đôi tay ngọc ngà, mỗi bước đi rung rinh đôi vú nhô cao, đôi mắt đảo qua đảo lại, như khuyến khích, như mời mọc, ánh mắt như hớp hồn. Hàn Đại Phát rất mê đôi tay nõn nà, mềm như bông mà chắc nịch, nghĩ bụng: thử với ta một keo, xem tài nghệ của “Nã Vân Thủ” này thế nào? Hàn Đại Phát liếc mắt đưa tình và đối phương đưa mắt đáp ứng.

Hàn Đại Phát thường xuyên đến huyện Bác Sơn, gian dâm với người phụ nữ nọ, những lúc Tiêu Ân vắng nhà. Tiêu Ân tuổi cao sức yếu. Hàn Đại Phát sức như hổ. Tháng trước, Tiêu Ân dẫn cậu con đến vùng duyên hải vận chuyển muối, nhân tiện đi qua Tế Nam ghé thăm Hàn Đại Phát. Hàn Đại phát mở tiệc chiêu đãi thịnh soạn, hai cha con Tiêu Ân vô cùng cảm kích. Nhưng khi hai cha con Tiêu Ân vừa bước đi, Hàn Đại Phát đến Bác Sơn ngay, cùng với người thiếp của Tiêu Ân vui đùa trong nhà tắm suối nước nóng. Ngay lúc đó cánh cửa nhà tắm mở ra, một người bước vào, đúng là Tiêu Ân. Bắt quả tang, nhưng lòng Tiêu Ân lại đầy mâu thuẫn, bắt hay không bắt. Nếu như bắt thì chứng tỏ mình đã già không còn sức, nếu không bắt thì lòng ghen hậm hực, ăn không ngon, ngủ không yên. Cuối cùng phải bắt.

Hàn Đại Phát thấy Tiêu Ân đến, lúc đầu hoảng sợ, sau đó trấn tĩnh ngay, nói:

- Tiêu đại ca, sao lại quay về.

Tiêu Ân chẳng nói chẳng rằng, rút từ thắt lưng ra một con dao, đâm thẳng vào Hàn Đại Phát. Hàn Đại Phát không chút sợ sệt, né phải né trái, một lát sau, chờ đúng lúc, nắm chặt cổ tay Tiêu Ân và giật lấy con dao. Tiêu Ân đâm đầu vào người Hàn Đại Phát. Hàn Đại Phát né tránh, dùng hai tay đẩy mạnh Tiêu Ân chúi người về phía trước, đập đầu vào tảng đá bên bờ suối bất động. Hàn Đại Phát hoảng sợ, nhìn thấy đôi mắt Tiêu Ân lồi ra, tắc thở.

Hàn Đại Phát cùng người thiếp của Tiêu Ân bàn cách xử lý. Nếu nói Tiêu Ân bị bệnh chết thì không được, vì trên trán có vết thương. Hai người bèn bỏ xác Tiêu Ân vào cái bao, lôi ra vườn chôn và trồng lên trên một gốc cây.

Hàn Đại Phát nói với người thiếp của Tiêu Ân:

- Không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, trừ khử luôn đứa con.

Người thiếp của Tiêu Ân không nói chỉ im lặng. Hàn Đại Phát thấy vậy nghĩ rằng, người đàn bà này và cậu con trai kia chắc có tư tình.

Vườn sau nhà Tiêu Ân tuy không có người nhưng phía trước nhà thì rất đông. Hàn Đại Phát không dám ở lâu chỉ cần thoát ra khỏi nhà, chẳng ai dám làm gì ta. Hàn Đại Phát về Tế Nam và ở luôn đấy.

Khi nghe hai vị thị vệ điều tra bọn phỉ Vương Luân, và muốn tìm kiếm nhà giàu. Hàn Đại Phát nghĩ bụng, sao không dẫn hai thị vệ vào nơi nước đục đó, mình sẽ như con ve lột xác, tránh được nỗi lo sau này, thừa dịp chiếm đoạt cả trang viên, chẳng phải tốt lắm sao.

Không ngờ tuần phủ Y Giang A cũng nảy ra ý đồ đó, suối nước nóng ấy, đúng là tuyệt đẹp, sao ta không chiếm đoạt cho ta, Tế Nam đã chơi chán rồi, phải dẫn bọn con hát đến đấy bơi tắm vui chơi cho thỏa thích. Hơn nữa huyện lệnh Bác Sơn, mấy lần ta hỏi tiền cũng chẳng đưa. Cho hai thị vệ đi trước, nếu tìm ra manh mối gì, sẽ nói chuyện tới hắn.

Hàn Đại Phát và Y Giang A cùng khiêu khích hai thị vệ đến huyện Bác Sơn trước.

Tối đó, vành trăng tròn bị đám mây mỏng che khuất. Hai vị đô úy khoác bộ quần áo đi đêm, từ dốc núi phía sau tung người lên bờ tường, bò lên mái nhà tắm, nghe từng trận cười đùa, cúi đầu nhìn qua cửa sổ, thấy dưới ánh đèn, một đôi nam nữ mình trần như nhộng đang vui đùa với nhau. Hai đô úy nhìn thấy người đàn bà kia, mắt như đờ đẫn, họ nhìn nhau mỉm cười, người đàn bà kia thể nào cũng thích họ, bỗng người con trai nói:

- Không biết ông già đi đâu, chia tay nhau ở Tế Nam mà đến hôm nay vẫn chưa về.

Người đàn bà nói:

- Như thế không tốt hơn sao?

- Bà là mẹ kế của tôi. Nói vừa dứt, người con trai ôm đôi vú người đàn bà, nhai, mút.

- Ta đây là mẹ kế của anh ư? Tiêu Lang, nếu như cha anh chết, anh có lấy ta không?

- Thế này cũng như là lấy nhau rồi, không biết bao giờ thì ông già chết?

Hai đô úy nghe đến đây, nhìn nhau, lòng vui mừng. Cả hai nhìn xuống xung quanh, phát hiện nhà tắm cách xa gian nhà phía trước, bên trái nhà tắm có ba căn phòng xây bằng gạch xanh, lợp ngói, có hai gian chái. Hai đô úy nhảy xuống, không ngờ chân vừa chạm đất, cảm thấy đất xốp lún, nhìn kỹ thì ra ở đấy là một gốc cây mới trồng. Hai người cùng lúc quay đấu lại nhìn, thấy đó là là một hố cây hình chữ nhật. Lấy làm lạ, cả hai đến bên gốc cây, quỳ xuống xem, mùi thối xông lên, thế là rõ. Phát tài to rồi.

Hồ Tỷ Long nói với Long Tỷ Đa:

- Trước hết, chúng ta sẽ vui vẻ cả tối hôm nay, ngày mai sẽ bàn việc này.

- Rất chi là phải. Long Tỷ Đa đáp.

Hai người tiến tới, đẩy cửa nhà tắm bước vào, một luồng hơi nóng phả vào mặt. Đôi nam nữ nhìn thấy hai người mặc quần áo đen bước vào, vô cùng kinh hãi, Tiêu Lang hỏi:

- Ai đấy, cả gan nhỉ?

Long Tỷ Đa bước đến trước mặt Tiêu Lang, đưa tay lôi nhẹ anh ta lên, để đứng bên cạnh tảng đá rồi nói:

- Các ông là ai ư, cho xem cái này. Vừa nói vừa rút thẻ bài ra.

Tiêu Lang thấy thế, biết đó là tín vật của thị vệ thiên tử, lạnh toát cả người, xịu xuống, nói:

- Hai ngài có việc gì đến đây, xin cho biết, tôi sẽ cúi đầu vâng lệnh.

- Người gian dâm với mẹ kế, vậy đáng tội gì? Hồ Tỷ Long hỏi.

Nghe nói thế, vợ kế của Tiêu Ân và Tiêu Lang quỳ xuống nói:

- Vì sao hai vị sư phụ biết. Hai vị đã biết, vậy xin hai vị tha thứ, muốn gì chúng tôi cũng đáp ứng.

- Cần ngươi trước. Cả hai đô úy đều nói, và buộc anh ta lại, ném vào một góc. Hai người cởi hết quần áo ra, lội vào suối nước nóng, trêu đùa với người đàn bà kia, một lát sau, kẻ trước người sau thay nhau hãm hiếp.

Sáng hôm sau, bốn người ăn mặc chỉnh tề. Hồ Tỷ Long nói:

- Vì sao người ở nhà trước không đến vườn sau?

- Cha tôi không cho một ai được bước chân vào vườn sau, ngay cả nữ tỳ cũng rất ít khi vào.

- Cha ngươi đâu? Long Tỷ Đa hỏi.

- Cha tôi và tôi chia tay nhau tại nhà Hàn Đại Phát, đến bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả.

Hai đô úy nhìn nhau, rồi nói:

- Cha ngươi nằm dưới gốc cây trước cửa.

Tiêu Lang bước ra và nói:

- Dưới gốc cây kia làm gì có người.

Người vợ kế của Tiêu Ân nghe vậy, thần sắc thay đổi. Hai đô úy biết chắc bèn nói:

- Ngươi là người đàn là giết chồng để gian dâm, vẫn chưa nhận tội ư? Vậy người bị chôn dưới gốc cây kia là ai?

Tiêu Lang nghe vậy cả kinh, nhìn người đàn bà yểu xịu nằm dưới đất, lòng đầy nghi hoặc. Hồ Tỷ Long nắm tóc người đàn bà, lôi dậy hỏi:

- Ai, người dưới gốc cây kia là ai?

- Là Tiêu Ân. - Người đàn bà đáp.

Tiêu Lang ngồi phịch xuống đất. Long Tỷ Đa kéo anh ta dậy, nói:

- Các ngươi là gian phu dâm phụ, kẻ giết chồng, người giết cha, tội đáng lăng trì. Đi, đi. Vừa nói vừa lôi cả hai người ra ngoài. Tiêu Lang nói:

- Không dính líu gì đến tôi, không dính líu gì đến tôi tôi bị oan.

- Ngươi và mẹ kế gian dâm trong nhà tắm, chôn cha ở trước nhà tắm, ngươi còn nói người trong nhà không ai được vào đây, vậy không phải ngươi và mẹ kế thì ai gây ra chuyện này? Long Tỷ Đa hỏi.

- Hai ngài, việc này quả không phải do tôi gây ra, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Xin hai ngài đừng làm to chuyện này ra, tôi xin chia một nửa tài sản của tôi cho hai vị.

- Chúng ta là tay chân của Tướng phụ, đi điều tra bọn phỉ, việc trộm gà bắt chó của các ngươi do địa phương quản lý, chúng ta chẳng hơi sức đâu mà quan tâm để trở ngại việc chính của chúng ta. Nhưng ngươi gian dâm với mẹ kế, giết cha, tội ấy thật lớn, nếu nhổ gốc cây lên, hố kia lộ ra, ngươi sẽ bị xử chết lăng trì, của cải ai dùng. Hồ Tỷ Lang nói.

- Xin hai vị tha ân, tất cả tài sản này thuộc về hai vị. Người đàn bà cầu xin.

- Xin giao cho hai vị, giao tất cả cho hai vị, chỉ mong hai vị tha mạng. Tiêu Lang cúi lạy như tế sao.

- Các người còn nhiều của cải ở xa, giao cả tài sản ở đây cho chúng ta, các người cũng không thiệt, hãy còn rẻ chán. Chúng ta đồng ý. Long Tỷ Đa nói.

- Người đàn bà này cũng thuộc về chúng ta. Hồ Tỷ Long nói.

- Như vậy càng tốt. Thiếp chúc mừng hai vị, tình nguyện theo hai vị. Người đàn bà nói xong, đôi mắt chớp liếc nhìn.

Ngay hôm đó, Tiêu Lang đem tất cả giấy tờ về nhà cửa đất đai, gia sản, người ở cả nam lẫn nữ giao cho hai đô úy. Tiêu Lang chuẩn bị ra đi, hai đô úy giữ lại tìm ba gian phòng trong cho Tiêu Lạng ở, và nói:

- Ngươi đi, người khác sẽ cho rằng chúng ta ép buộc ngươi. Ngươi ở đây, làm đại quản gia và là người làm chứng cho chúng ta, là chúng ta không hề cưỡng bức ngươi, còn trang viên này, chúng ta cũng không cần, sẽ chuyển cho người khác. Ngươi ở đây cũng nên lo liệu cho tốt.

Tiêu Lang đâu dám trái ý. Hai đô úy dẫn vợ kế Tiêu Ân và các cô hầu đến nhà tắm vui chơi thỏa thích.

Đùa vui suốt ngày, trong tay lại sẵn có tiền, mà tiền lại vào tay quá ư là dễ dàng. Hết đùa ở nhà lại đến lầu xanh, cờ bạc, cặp bồ, đưa thẻ bài ra ai dám cản trở. Chán chốn lầu xanh lại kề cà quán rượu, ăn uống chẳng trả tiền, chủ quán còn đưa tiền lót tay để khỏi mang hoạ. Hết quán rượu lại đến khách sạn quậy phá, vừa vào cửa đã có cả đống tiền cống nộp. Do vậy, hai vị thị vệ đi điều tra trọng phạm của triều đình luôn thoải mái. Mấy tên lưu manh côn đồ nhìn thấy uy thế của hai vị thị vệ, tỏ vẻ vô cùng sùng bái tán dương, bày tiệc chiêu đãi, rồi cùng nhau nghênh ngang dạo phố, tìm kiếm khắp nơi tên phỉ đầu sỏ. Sục sạo khắp phố phường, lại về nông thôn, khiến gà bay chó chạy, nhà nhà đều nơm nớp lo sợ.

Huyện lệnh Bác Sơn là Võ Hư Cốc, còn gọi là Võ Ức, người vùng Yển Sư, Hà Nam, xuất thân là tiến sĩ, nghe nói bọn sai dịch do Hoà Thân phái đến, đến đâu là quấy nhiễu dân chúng, đòi tiền hối lộ, ăn chơi bừa bãi, bèn nói với nha dịch rằng:

- Dân chúng hàng ngày nuôi chúng ta, là mong chúng ta bảo vệ họ an cư lạc nghiệp. Tục ngữ có câu: “Làm quan không vì dân, không bằng về nhà bán khoai”. Nay có mấy tên sai dịch, lấy cớ đi tìm tội phạm, quấy nhiễu huyện nhà, làm hại dân chúng, lẽ nào ngồi đó mà nhìn! Các anh nhanh chóng đi bắt chúng, chỉ e hai người đó võ nghệ cao cường. Vậy mấy đô đầu cùng đi, cố tóm cho được hai tên đó.

Các đô đầu dẫn mấy mươi người xuống nông thôn, lùng bắt được Hồ Tỷ Long và Long Tỷ Đa cùng với bọn lưu manh côn đồ về huyện.

Đến công đường huyện nha, Hồ Tỷ Long và Long Tỷ Đa chẳng chịu quỳ, mà còn tỏ vẻ ngạo mạn. Chúng giơ thẻ bài ra, nói với huyện lệnh Võ Hư Cốc:

- Chúng ta do Tướng phụ cử đến Sơn Đông điều tra tên tội phạm trọng yếu của triều đình, ngài có thấy thẻ bài này không?

- Thẻ bài đó là cử các ngươi đến các địa phương tìm bắt bọn phỉ, các ngươi đến huyện ta mấy ngày rồi, toàn đi quậy phá, vì sao không đến huyện nha ra mắt ta? Hơn nữa, trên thẻ bài chỉ ghi tên hai người, tại sao có cả một lũ lưu manh côn đồ đến huyện ta quậy phá.

- Hai chúng tôi là do Tướng phụ cử đi dò la tình hình, vì sao phải ra mắt tri huyện, hơn nữa chúng ta đã gặp mặt đại nhân tuần phủ, vậy không cần phải gặp tên tri huyện cỏn con như ngươi, những người theo chúng ta đều là giúp ta tìm kiếm bọn phỉ, cớ sao gọi họ là lưu manh côn đồ? Huyện lệnh cỏn con như ngươi mà muốn khoe mẽ ư? Hồ Tỷ Long nói.

Võ Hư Cốc, bình thường rất ghét gian tướng Hòa Thân lộng quyền và tuần phủ Y Giang A cưỡng bức dân chúng, nhận hối lộ của kẻ dưới. Y Giang A nhiều lần vòi tiền của Võ Hư Cốc và đòi rút tiền của kho bạc nhà nước, nhưng đều bị từ chối. Y Giang A tức quá nói:

“Cả Sơn Đông này chỉ có huyện Bác Sơn của ngài là kém cỏi, không gắng vì đất nước, không ra sức vì tỉnh nhà, nếu không tỉnh ngộ, sẽ trị tội ngài”.

Võ Hư Cốc biết rằng chức tri huyện của mình chẳng lâu bền, chỉ biết căm giận mà thôi. Hôm nay, thấy hai tên thị vệ ngạo mạn quấy nhiễu dân chúng như vậy, bắt đến công đường mà không nhận tội, vậy quốc gia còn pháp luật không? Dù Tuần phủ, hay Hòa Thân, ta không thể không lên tiếng vì thiên hạ.

Võ Hư Cốc lệnh:

- Người đâu?

- Đánh cho chúng biết tay!

- Xin vâng!

Thế là hai tên đô úy được ăn đòn nhừ tử, máu đẫm áo quần, cứt đái đầy người. Võ Hư Cốc quát:

- Xéo đi.

- Thì đi! Hồ Tỷ Long đứng dậy nói, quay mình cùng Long Tỷ Đa bước đi.

Hồ Tỷ Long và Long Tỷ Đa về đến nhà Tiêu Ân, bảo Tiêu Lang chuẩn bị xe ngựa. Tiêu Lang nhìn thấy hai kẻ mình mẩy đầy thương tích nên không dám hỏi nhiều. Hai tên thị vệ vừa đến Tế Nam, Y Giang A cả kinh vội vàng mời thầy thuốc đến chữa trị, ra sức quan tâm chăm sóc. Hai thị vệ nhờ Y Giang A chuẩn bị một hòm gỗ, bỏ tất cả đồ đạc vào trong ấy, chuyển về Bắc Kinh cho Hòa Thân.

Hòa Thân nghe báo, vừa mừng vừa giận. Mừng vì có thêm một đống của cải, giận vì huyện lệnh Bác Sơn to gan lớn mật. Hòa Thân lệnh cho Tuần phủ Y Giang A cách chức tri huyện của Võ Hư Cốc. Trong tháng đó Võ Hư Cốc bị cách chức với tội danh “có lẽ có”.

Hai tên thị vệ giao tất cả đất đai nhà cửa cho Hòa Thân, cầm bạc cho vào hầu bao của mình. Hòa Thân bảo Lưu Toàn cử Hồ Lục đến huyện Bác Sơn xem đất đai nhà cửa. Không bao lâu Hàn Đại Phát gửi cho Hòa Thân một lá thư, tỏ ý muốn mua lại trang viên đó với số tiền lớn. Đương nhiên Hòa Thân không từ chối.

Hai tên thị vệ định về Bắc Kinh, Y Giang A nói:

- Chúng ta cùng đi. Hai vị ở Sơn Đông mà Tuần phủ này chăm nom không chu đáo, bản quan phải có tiền bạc chuộc tội. May mà kho bạc huyện Bác Sơn dồi dào, lần này về kinh, tiền bạc không thiếu.

Nghe hai thị vệ sắp về kinh. Hàn Đại Phát cũng bày tiệc chiêu đãi. Tiệc xong lại nghe các cô đào hát điệu Côn Sơn. Hàn Đại Phát nói:

- Hai ngài thị vệ, đệ có một việc xin thưa, không biết có nên nói ra không?

- Việc gì? Hai thị vệ hỏi.

- Đệ muốn mua lại cô vợ của Tiêu Ân.

- Ông anh đã thưa chuyện, đâu dám chối từ, vậy ông anh cho bao nhiêu lạng bạc?

- Một vạn lạng, được không?

- Một vạn lạng chỉ mua được cái xác chết dưới gốc cây.

- Vậy thì, mỗi người một vạn lạng.

Hai tên thị vệ mỗi người lấy ra một ngàn lạng đưa cho viên Tuần phủ Y Giang A, nói:

- Hai chúng tôi ở Sơn Đông được đại nhân quan tâm giúp đỡ, xin nhận món tiền nhỏ này của chúng tôi.

- Ái dà, hai ngài cất đi. Đâu dễ gì các ngài đến đây kiếm được lạng bạc quả thật là khó, không như tôi chẳng có khó khăn gì.

Hai tên đành đút tiền vào túi.

Y Giang A cùng đi với hai tên thị vệ về Bắc Kinh, chạy ngay đến phủ đệ Hòa Thân trước. Bước vào điện, Hòa Thân đứng lên chào đón. Y Giang A quỳ xuống bái lạy. Lúc ấy có một người đứng cạnh Hòa Thân, môi đỏ răng trắng, khôi ngô tuấn tú, thấy Y Giang A quỳ, cũng quỳ theo. Hòa Thân nói:

- Mời hai vị đứng lên. Hoà Thân nói tiếp: - Vị này là Phúc Trường An, vừa mới nhận chức Hành tẩu ở Cục Quân cơ. Còn vị này là Y Giang A, Tuần phủ Sơn Đông, trước đây cũng là Hành tẩu ở Cục Quân cơ.

Sau khi nghe giới thiệu, cả hai đều mừng rỡ vòng tay chào:

- Nghe danh từ lâu, nay mới gặp mặt.

Phúc Trường An quá biết Y Giang A là tâm phúc của Hòa Thân. Y Giang A lại nghe nói Phúc Trường An không giống anh Phúc Khang An, rất hợp với Hòa Thân, là người gần gũi Hòa Thân nhất hiện nay, rõ là mình không bằng người ta, người ta lại là con cháu dòng máu lớp trên, dễ dàng thăng quan tiến chức, nên rất vui mừng. Hòa Thân nói:

- Không biết Tuần phủ đến đây có việc gì vậy?

- Hạ quan không quan tâm chu đáo đối với hai vị đô úy thật có lỗi, nên đến đây nộp tiền chuộc tội. Hơn nữa đã lâu không đến phủ đệ, không gặp Tể phụ đại nhân, nên rất nhớ, nay đến bái kiến.

- Như vậy rất tốt, ta đang chuẩn bị lễ mừng thọ tám mươi tuổi cho Hoàng thượng, đang cần tiền, ngài đến đây đúng lúc, là tấm gương cho mọi người, ta sẽ tâu lên Hoàng thượng, ban thưởng cho ngài. Các thị vệ cho biết, không ít quan lại bán chức tham ô hôi lộ, coi thường mạng người, giả câm giả điếc, không nộp tiền chuộc tội, nhất định phải nghiêm trị.

Sau khi tiến hành cải cách, Hòa Thân trở thành người đứng đầu Cục Quân cơ, nên không nhất thiết việc gì cũng tâu lên Hoàng thượng. Trước đây, có Y Giang A, nay có Phúc Trường An làm ở Cục Quân cơ, nên A Quế không thể làm gì được.

Chuyện trò tâm đầu ý hợp, lại bày tiệc rượu tiếp tục chuyện trò. Chuyện đến lúc cao hứng, lại nghe các cô đào biểu diễn mua vui.

Hôm sau, sau khi đem tiền bạc biếu Hòa Thân, Y Giang A đến Cục Quân cơ nộp tiền chuộc tội. Xử lý tiền chuộc tội là “Phòng mật ký”, do Cục Quân cơ lập ra. Phòng này không có biên chế chính thức, thành lập bí mật, do Hòa Thân phụ trách, trực tiếp quản lý là Phúc Trường An. Đại thần chuộc tội giao tiền chuộc tội cho “Phòng mật ký”, phải thông qua Hòa Thân để ông ta tâu lên Hoàng thượng. Về danh nghĩa, A Quế có quyền tâu lên Hoàng thượng, nhưng công việc của Phòng mật ký thì không được thọc tay vào.

Phòng mật ký nhận tiền phạt xong, Hòa Thân thay mặt vị quan có tội tâu lên Hoàng thượng và nộp tiền chuộc tội vào kho Phủ nội vụ, để Càn Long sử dụng riêng.

Càn Long về già càng thích hưởng thụ, tiền từ đâu mà có, không cần hỏi, khi cần tiêu xài thì hỏi Hòa Thân. Hòa Thân rất rành việc này, không sử dụng từ kho nhà nước, tiền bạc trong Phủ nội vụ ngày càng dồi dào.

Cứ như vậy, Hòa Thân muốn phạt ai, Hoàng thượng sẽ phạt người ấy, ai muốn khỏi tội thì bỏ tiền ra.

Y Giang A đến Cục Quân cơ nộp tám vạn lạng bạc chuộc tội, đây là số bạc ứng trước, Hòa Thân cho rằng Y Giang A không có tội, sau này có sai sót gì thì có thể trừ vào khoản tiền này.

Khi tính sổ sách, Hòa Thân tâu với Càn long:

- Số bạc chuộc tội trong nửa năm nay thu được ba mươi lăm vạn lạng bạc, trong đó Tổng đốc Trực Lệ Lưu Nga ba vạn lạng, Y Linh A và Đậu Quang Nại ba vạn lạng,v.v... riêng Tuần phủ Sơn Đông Y Giang A tuy vô tội nhưng tự nguyện nộp phạt tám vạn lạng, chứng tỏ tấm lòng trung thành với Hoàng thượng.

Càn Long nghe số bạc tăng nhiều, lòng rất vui mừng, lại nghe Y Giang A vô tội lại nộp tiền phạt, nên muốn khen thưởng ông ta:

- Truyền ý chỉ của Trẫm, Trẫm tiếp kiến Y Giang A. Thế là Y Giang A được Càn Long đích thân tiếp kiến và biểu dương.

Thông qua chế độ nộp tiền chuộc tội, Hòa Thân không những thu về cho Càn Long một khối lượng lớn bạc, mà còn kiếm chác cho mình rất nhiều của cải.

Với ý nghĩa nào đó, Hòa Thân còn quan trọng hơn cả Hoàng thượng. Nếu bạn có tội, tất phải nhờ ông ta tâu với Hoàng thượng, xin tha tội. Tội nặng hay nhẹ, tha tội đến đâu, đều do Hòa Thân tâu báo với Hoàng thượng. Vị quan nào không có tội cũng lo sợ suốt ngày. Người ta sống ở đời này, nhất là trong chốn quan trường khó tránh dược sai sót, dẫu không có “tội”, cũng có lúc Hòa Thân vu cáo, thế là mắc “tội” thực sự.

Như vậy, quan lại khắp thiên hạ đều lo vơ vét, đều nhận hối lộ, để khi quan trên hỏi đến, hoặc lúc mình có tội, thì có tiền chuộc. Còn có loại quan lại, xin nộp tiền trước, để khi gây hoạ, chẳng phải băn khoăn lo lắng, vì đã có tiền chuộc tội rồi.

Do vậy, Y Giang A bước ra khỏi hoàng cung, đã nghĩ đến việc sau này dẫu có ăn hối lộ, dẫu có ức hiếp kẻ khác thế nào chăng nữa cũng khỏi phải lo, bởi vì tội lỗi của ông đã được Hoàng thượng xá miễn, đã có tiền chuộc rồi.

Y Giang A đến gặp Phúc Trường An. Sau vài câu chuyện, hai người đã xưng anh anh em em. Y Giang A nói:

- Chúng ta đi vui vẻ một tí, tiền bạc chi trả đây xin bao cả.

- Tiểu đệ trong túi chưa cạn, chẳng phải khách sáo với huynh đâu. Huynh bao thì cứ bao, nhưng trước mắt, đệ trả tiền.

- Hai ta là anh em cơ mà, đây bao cả, có gì khó khăn đâu.

- Lâu lắm không có “quái tượng cô”, ý huynh thế nào?

- Đây cũng có ý ấy.

“Quái tượng cô” mà Phúc Trường An nói, theo cách nói hiện nay, là chơi đĩ đực. Hai triều Thuận Trị và Khang Hy nhà Thanh cấm các quan lại, học sinh chơi đĩ, do vậy nghề làm đĩ đực thịnh hành. Thời Khang Hy, nhiều nhà thổ nam mọc lên, ở kinh đô người ta gọi là “tiểu xướng”. Ở Giang Nam gọi là “tiểu thủ”. Từ thời Càn Long nghề này rất thịnh, dọc ngõ phố Bát Đại đầy các cậu thiếu niên xinh đẹp.

Phần lớn đĩ đực là số thanh niên này, đa số họ là những cậu con trai múa hát trong các phường tuồng. Từ nhỏ, họ bị các chủ phường tuồng, các sư phụ dùng mọi thủ đoạn, bắt giả nữ, vì họ trông dễ thương, dịu dàng yểu điệu, chẳng khác gì gái trinh hay thiếu nữ, nên được gọi là “tượng cô”. “Quái tượng cô” mà Phúc Trường An nói là xuất phát từ đó.

Đời Thanh, việc cặp bồ với con trai, nuôi con trai làm thiếp rất phổ biến, không ai cho đó là sỉ nhục. Từ Tể tướng cho đến các văn nhân, sĩ tử, không ai không thích. Cuối đời Càn Long về sau, việc chơi đĩ gái ngày càng phát triển.

Chính sử và giả sử đều có viết chuyện Hòa Thân nuôi dưỡng những thiếu niên đẹp trai để làm thiếp, lúc bấy giờ chẳng ai chê cười.

Phúc Trường An và Y Giang A đi đến ngõ Bát Đại. Ngõ Bát Đại đầy dẫy những nhà thổ cho các vương công quý tử. Bước vào nhà là có chủ chứa tiếp đón, mời lên lầu uống rượu, gọi các đào hát ra hát mấy điệu Côn Sơn, lả lướt uyển chuyển. Y Giang A hỏi:

- Xin hỏi, ở kinh sư có cô nào nổi tiếng, mua về mấy cô.

- Lẽ nào không tặng tiểu đệ mấy cô?

- Xin tự nhiên, đệ cứ hỏi kỹ.

Tối đó, hai người nghỉ luôn tại đấy.