← Quay lại trang sách

Chương 19 GIẤC MỘNG LẦU HỒNG.-VỪA CHÀO ĐỜI ĐÃ NỔI TIẾNG

Tô Lăng A đem cuốn “Thạch đầu ký” vào phòng lưu ly bổ sung sửa thêm, bọn thợ mộc làm nhà chép trộm, thế là “Thạch đầu ký” được lưu hành...

- Hòa Thân được cuốn “Thạch đầu ký” của Tô Lăng A, lại nhờ Cao Sàm viết tiếp, Cao Sàm lại đẩy cho Trình Vỹ Nguyên...

- Mấy tháng sau xuất hiện “Hồng lâu mộng”...

- “Hồng lâu mộng” viết xong, Hòa Thân lại thêm một cậu con, niềm vui trời ban...

Hòa Thân nhận được cuốn “Thạch đầu ký” của Tô Lăng A từ tay Nạp Lan, xem suốt mấy ngày đêm, đúng là cuốn tiểu thuyết đệ nhất trong thiên hạ, hết sức khâm phục, nghĩ rằng cuốn sách bị hỏng thật đáng tiếc, không được để ai hoặc mối mọt làm hỏng cuốn sách, nên nghĩ ra một biện pháp rất hay, có thể khiến Hoàng thượng vui, mọi người thích thú, người đời sau hoan hỉ, mình lại phát tài.

Tổ phụ của Tào Tuyết Cần là Tào Dần, thi từ văn chương nổi tiếng một thời. Sau khi Tào Dần qua đời. Con là Tào Ngung tiếp tục quản lý nghề dệt ở Giang Ninh, nhưng chưa được một năm thì bị bệnh mất. Hoàng đế Khang Hy cho cháu của Tào Dần là Tào Phủ tiếp tục công việc của Tào Dần. Tuyết Cần là con của Tào Ngung, cháu của Tào Phủ.

Các người con của Hoàng đế Khang Hy tranh giành ngôi thái tử. Nhà họ Tào ủng hộ hoàng tử thứ tám là Nguyên Quán. Sau khi hoàng tử thứ tư là Nguyên Châu lên ngôi liền tịch thu gia sản nhà họ Tào. Lúc ấy, Tào Tuyết Cần mới 13 tuổi, được chiều chuộng, ăn sung mặc sướng, nay chán chường đến Bắc Kinh, bị ngược đãi tàn khốc, dần dần thấy rõ tình đời, suốt ngày lang thang nhàn rỗi, không màng công danh, bạn bè với con hát, bị cha xích lại suốt ba năm trong nhà.

Sau vì Tuyết Cần vẫn ăn chơi phóng đãng, công việc phục dịch trong cung cũng mất tuốt, nên phải bán sạch cơ nghiệp của ông cha để lại, cuối cùng nghèo đến nỗi không thể ở lại kinh thành nên rời về nông thôn, sống trong lều cỏ. Sống cuộc sống thanh nhàn ở thôn quê, ông nhớ lại cảnh trầm luân biến đổi của gia đình, từ đó hiểu được sự thịnh suy của đất nước, tình cảm xúc động, viết nên một trường thiên tiểu thuyết.

Mùa hè, năm Càn Long thứ 38, tại Bắc Kinh xảy ra bệnh đậu mùa, đứa con trai duy nhất của Tào Tuyết Cần mắc bệnh. Tào Tuyết Cần không tiền mua các loại thuốc như ngưu hoàng, trân châu, đành trơ mắt nhìn đứa con ngày càng suy sụp, đến mùa thu, thì qua đời. Tuyết Cần cũng ngã bệnh nằm liệt giường. Đêm giao thừa, trong lúc mọi nhà đốt pháo đón mừng năm mới, Tào Tuyết Cần một mình, buồn rầu, xuôi tay mặc kệ thế gian ông để lại một người vợ kế và đống bản thảo “Thạch đầu ký”.

Sau đó không lâu, cuốn “Thạch đầu ký” được truyền ra, Tô Lăng A đã bỏ khối tiền mới mua được bản chép nguyên xi. Nhưng do sơ ý đã để rơi mấy giọt sữa lên sách, bị chuột gặm nhiều chỗ. Tô Lăng A đem vào phòng bổ sung sửa chữa. Những người giúp việc thấy sách hay bèn sao chép lại. Từ đó cuốn “Thạch đầu ký” dần dần lưu truyền ra ngoài, bất cứ vương tôn công tử hay hàn sĩ thường dân đều muốn xem sách này, không tiếc tiền mua. Nhưng triều Thanh cấm ngặt sách này, mọi người chỉ dám lén xem, sao chép lại.

Hòa Thân từ lâu đã nghe có cuốn “Thạch đầu ký” nhưng không tìm đâu ra. Hòa Thân là Tổng tài nhà “Tứ khố toàn thư”, trùm tội phạm các tội án văn tự và đốt sách, ai dám cho ông xem loại sách đó, không khéo mất mạng như chơi. Hòa Thân nhận được cuốn “Thạch đầu ký” chép tay nguyên xi từ tay Nạp Lan, mừng như điên.

Sau khi đọc ngấu nghiến toàn bộ cuốn sách, Hòa Thân nghĩ rằng: Cuốn sách chỉ có 80 hồi, thiếu 40 hồi, sao ta không bảo người khác bổ sung viết cho đủ 120 hồi? Năm nay, trong quá trình biên soạn “Tứ khố toàn thư”, một số thư tịch được bổ sung thêm, bổ sung xong đều được Hoàng thượng khen. Hòa Thân lại nghĩ: cuốn sách này lời lẽ rất hay, cảnh tả đẹp, thể hiện được nhân tình thế thái, thế nào cũng được Hoàng thượng thích thú. Sách bổ sung, hoàn thiện xong, dâng lên Hoàng thượng, rồi ấn hành, mình cũng kiếm được một khoản tiền lớn, mỗi cuốn giá không dưới mười mấy lạng vàng, thế là mình không những phát tài mà các sĩ tử trong thiên hạ đều biết mình đã làm được một việc tốt, và cuốn sách được lưu hành.

Hòa Thân mời Cao Sàm, một tay có tài viết sách. Cao Sàm tự là Lan Thự, đang làm thị độc nội các, nghe Hòa Thân gọi đến, lòng thấp thỏm lo âu, không hiểu chuyện gì, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy.

Hòa Thân hỏi:

- Anh đã đọc cuốn “Thạch đầu ký” chưa?

Cao Sàm không dám trả lời, nếu nói đã đọc rồi, ông ta sẽ nói mình đọc chuyện dâm ô nhảm nhí, mình nên nói thế nào cho phải; nếu nói chưa đọc, không may ông ta hỏi ý kiến mình, như vậy lỡ mất cơ hội tiến thân. Đang còn do dự, Hòa Thân hỏi tiếp.

- Anh không nói, tức là anh đã đọc rồi, ta giao cho anh một việc, bổ sung hoàn thiện cuốn “Thạch đầu ký”.

- Thuộc hạ không thể hoàn thành việc ấy được.

- Anh chớ ngại, làm xong việc này, Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho anh.

Cao Sàm không đáp. Hòa Thân nói tiếp:

- Anh về suy nghĩ kỹ rồi báo cho tôi sau.

Cao Sàm về nhà, tìm một người bên tên là Trình Vỹ Nguyên. Thực ra Cao Sàm và Trình Vỹ Nguyên từ lâu đã bổ sung viết tiếp cuốn “Thạch đầu ký”, sắp hoàn thành. Chuyện thế này, Trình Vỹ Nguyên thấy trên mục lục của “Thạch đầu ký” ghi 120 hồi, nhưng khi đọc sách chỉ có 80 hồi, chưa trọn bộ, lại nghe nói Tào Tuyết Cần có để lại bản thảo 40 hồi sau, nên cố công đi tìm, lục khắp các thư viện và các đống giấy cũ. Sau mấy năm, thu nhặt được hơn 20 quyển. Một hôm, tình cờ nhìn thấy hơn 10 quyển bản thảo nằm trên giá để hàng hóa, mua lại với giá cao, đọc một lượt, thấy chỗ còn chỗ mất, nét chữ mờ nhạt không nhận rõ, do đó đi tìm gặp Cao Sàm, chọn lọc, thêm bớt, sửa chữa, hoàn chỉnh bộ sách 120 hồi, và đổi tên “Thạch đầu ký” thành “Hồng lâu mộng”. Bây giờ nghe Cao Sàm nói lại chuyện Hòa Thân yêu cầu nên rất mừng và nói:

- Việc này, nên thỏa mãn yêu cầu của ông ta. Bạn tính xem, chúng ta đã viết tiếp và hoàn chỉnh cuốn sách, nếu không được triều đình cho phép, thì cuốn “Hồng lâu mộng” làm sao in ấn phát hành được? Hơn nữa, cuốn sách này là một kiệt tác, nếu hoàn thành, tên tuổi của hai chúng ta được lưu truyền mãi mãi.

- Thế thì, mai tôi sẽ trả lời ông ta.

Hôm sau, Cao Sàm nói với Hòa Thân:

- Nghe nói, mấy mươi năm qua, nhiều người thích đọc “Thạch đầu ký”, nhưng sách không được hoàn chỉnh, còn thiếu nhiều phần, do vậy cần phải được hoàn chỉnh. Tết vừa rồi, bạn tôi là Trình Vỹ Nguyên đến thăm tôi, cho tôi xem bản thảo 40 hồi sau vừa sưu tầm và mua lại rất đắt. Bạn tôi nói thêm: “Mấy năm qua tôi vất vả vì việc này, bạn nhàn rỗi, sao không cùng tôi hoàn thiện cuốn sách? Tôi đồng ý, và cho rằng cuốn cách này thuộc loại chuyện lặt vặt tầm thường, nhưng cũng chẳng có hại gì, vui vẻ nhận lời giúp bạn tôi chỉnh lý biên soạn, đến nay đã xong.

- Thế càng tốt, mai anh đem bản thảo đưa tôi xem, sau đó dâng lên Hoàng thượng.

Hòa Thân nhận được sách, xem mấy ngày liền, chau mày nhăn mặt, nếu để hai nhà Ninh - Vinh đều bại vong, không thể phục hồi, quả là “bỗng chốc bụng sôi không kịp chạy, tối om om như đèn sắp tắt”, “chẳng khác nào phá hết rừng chim đậu, chỉ còn mảnh đất trơ trụi”. Hoàng thượng vui thế nào được? Đại Ngọc chết thê thảm, với tính cách của cô ta, chanh chua đanh đá, chết như vậy cũng đáng; nếu để Diệu Ngọc trở thành kỹ nữ, Hương Lăng chết thảm thương... thật không nên. Hòa Thân gọi Cao Sàm đến nói:

- Cuốn sách này nên viết lại đoạn sau, Mại phủ không nên tiêu diệt, nên cho phục hưng, và cuối cùng nên tả cảnh đề huề. Về 80 hồi trước, có chỗ cá biệt nên bỏ bớt.

Cao Sàm về nhà, bàn với Trình Vỹ Nguyên, nhất trí với nhau, không còn cách nào khác, đành viết theo ý của Hòa Thân, một tháng sau viết xong.

Hòa Thân nhận được bản thảo mới, vô cùng thích thú nói: Như thế này, Hồng lâu mộng có thể in và phát hành.

Cao Sàm và Trình Vỹ Nguyên nghe vậy rất mừng.

Hòa Thân dâng lên Càn Long cuốn “Thạch đầu ký”, đúng hơn là cuốn “Hồng lâu mộng” gồm 120 hồi. Càn Long xem mất mấy ngày hết sức khâm phục tài của Tào Tuyết Cần:

- Trẫm trước đây cũng đã nghe nói về cuốn “Thạch đầu ký”, “Hồng lâu mộng”, nhưng chưa được xem, cho rằng sách nới toàn chuyện dâm đãng nhảm nhí! nên cấm, bây giờ xem thấy lời hay từ đẹp, đúng là kiệt tác.

- Nô tài cho rằng, không thể cấm cuốn sách này, mới dâng lên Hoàng thượng xem. Hoàng thượng nghĩ xem, vương công đại thần, bình dân sĩ tử, ai lại không muốn xem sách này? Trong hoàng tử hoàng tôn có cuốn sách này vị tất có hại, có cấm cũng không được.

Hòa Thân đoán được ý của Càn Long: chỉ sợ thiên hạ xem “Hồng lâu mộng” lại liên tưởng đến hoàng gia, nhưng chỉ cần Hòa Thân tâng bốc “Hoàng thượng thánh minh”, là được tất. Thế là Hòa Thân nói ra suy nghĩ của Càn Long. Càn Long mặc nhiên đồng ý cho “Hồng lâu mộng” lưu hành công khai.

Hòa Thân gọi Cao Sàm và Trình Vỹ Nguyên đến duyệt kỹ cuốn sách, vì ông đã giao cho nhà in hiện đại nhất trong toàn quốc, nhà in Anh Vũ Điện Tụ Chân, in ấn. phát hành. Từ đó, cuốn “Hồng lâu mộng” toàn tập được phổ biến trong cả nước, cuốn “Hồng lâu mộng” đã thay thế cuốn “Thạch đầu ký” nổi tiếng một thời. Cuốn “Trình Giáp Bản” và “Trình Ất Bản” là bắt nguồn từ đó.

Mùa xuân, Hòa Thân đến ngôi đình trên đảo trong vườn Thục Xuân xem bản “Hồng lâu mộng” mới khắc, tiện tay lật xem mấy câu: “Máy đoán rất thông minh, đoán được cả số mạng. Lúc sống cõi lòng tan nát, lúc chết hồn vía linh thiêng. Nhà giàu người đông, cuối cùng nhà mất người tan, mỗi người một ngả...”, không xem tiếp bỏ qua mấy hàng lại thấy câu “làm quan, nhà cửa xơ xác giàu sang tiền bạc mất sạch...”, rồi chẳng muốn xem tiếp, lại lật đi lật lại mấy trang, dừng tay, chợt nhìn thấy: “bài hát hay”: “Người đời đều biết cảnh tiên đẹp, duy có công danh chẳng thể quên; Cổ kim khanh tướng giờ đâu cả, nấm mồ trơ trụi ngọn cỏ không. Người đời đều biết cảnh tiên đẹp, chỉ có bạc vàng khó thể quên; hận mình vơ vét còn quá ít, chẳng biết xuôi tay vào lúc nào...”. Xem đến đây, Hòa Thân gập sách “bịch” một cái, không xem nữa, lòng cảm thấy đắng cay, có một cảm giác không lành, nhổ mấy bãi nước bọt tỏ vẻ khinh miệt, bước ra khỏi đình, đi đến miếu Hoa Thần, bước vào đền Đắc Từ Tế, quỳ xuống cầu khấn, tiện tay súc ống thẻ lấy một thẻ xem, thấy trên thẻ có câu: “Con cháu đầy nhà”, thầm nghĩ, hôm nay đều gặp chuyện không lành, chỉ có thẻ này là biết sự tốt lành, vì thẻ này nói trúng tâm sự Hòa Thân. Chú em Hòa Lâm sinh được cậu con trai, còn Phong Thân Nghi Miên mãi đến nay vẫn chưa sinh đẻ được đứa con nào, Phong Thân Ân Đức đã kết hôn nhiều năm rồi, mà cũng chẳng thấy công chúa có thai. Nghĩ rằng, mình chỉ có một đứa con là Phong Thân Ân Đức, nay là phò mã, nếu có đứa con trai nữa, sẽ kế thừa được gia sản của mình, kế thừa giòng dõi của mình. May sao, vợ đang có thai, hôm nay thẻ nói “Con cháu đầy nhà”, chẳng phải là báo trước ta sẽ có con trai ư? Vừa nghĩ thế vừa bước ra khỏi đền, định quay về phủ. Bỗng một thái giám chạy đến báo:

- Lão gia, lão gia, lão gia, đại hỷ!

- Con trai! Hòa Thân hỏi to.

- Sao lão gia biết sanh con trai? Thái giám quỳ xuống đất hỏi.

Hòa Thân quay lại quỳ xuống, lê từng bước, khấu đầu trước tượng Bồ tát trong miếu, đốt hương, rồi chạy vội đến bên xe, dục.

- Về phủ nhanh!

Vợ mặt mày tươi cười, Phong Thân Ân Đức và công chúa đã có mặt trong nhà. Phong Thân Ân Đức mắt ngấn lệ đăm đăm nhìn đứa em trai. Hòa Thân sải bước đến giường, nhìn thấy cậu con mặt đỏ hửng bụ bẫm, đôi mắt nhắm lại, cái miệng mấp máy. Một luồng hơi nóng tỏa khắp toàn thân, mắt mờ vì lệ. Hòa Thân nói:

- Con lớn nhanh, để anh Ân Đức dạy con đọc sách, múa kiếm.

- Lớn nhanh lên, anh sẽ dạy em đọc sách, luyện kiếm. Ân Đức cũng nói.

Cha con Hòa Thân đắm say trong niềm hoan lạc. Cả nhà Hòa Thân đắm say trong niềm hoan lạc.

Ngày thứ ba là ngày “tắm rửa”, keo kiệt như Hòa Thân, hôm ấy cũng không keo kiệt. Mấy trăm người trong phủ đều được thưởng tiền, quần áo mới, một ngàn binh sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ cũng được thưởng tiền.

Bạn thân ở kinh thành đều đến. Phu nhân Hòa Lâm, vợ chồng Phong Thân Ân Đức, con gái lớn của Hòa Thân và chồng là Bối lặc Vĩnh Vân, cháu gái và quân vương Miên Khánh, phu nhân Tô Lăng A và con gái, phu nhân Ngô Tỉnh Khâm, phu nhân Ngô Tỉnh Lan v.v... đều có mặt.

Lễ “tắm rửa” thật là long trọng và náo nhiệt.

Đón bà đỡ vào nhà, chiêu đãi bà một bữa tiệc rượu thịnh soạn, Hòa Thân còn thưởng bạc lạng, cảm ơn bà đã giúp đỡ đẻ, hôm nay lại đến tắm rửa. Ăn xong, bà đỡ treo hình thần mẹ, ông giường, bà giường, thắp hương cúng vái, lấy vải đỏ quây quanh bồn tắm, đổ nước hòe điều bạc ngãi đã đun nóng vào bồn, thêm một bát nước lạnh, đặt bên cạnh các thứ như một bát nước lạnh, một mâm chè, xà phòng, phấn, son, bông hoa, gương, lược, v v, một trứng gà, lạc, táo, vải và cả gừng, hành, lạp xường, v.v...

Bạn bè đều đến bên giường, bà đỡ bế chú bé lên, mời mọi người đổ thêm nước vào bồn.

Nạp Lan đổ thêm nước lạnh. Bà đỡ nói:

- Thông minh lanh lợi chóng lớn.

Hòa phu nhân thêm quả khô. Bà đỡ nói:

- Táo, tiền; sinh quý tử; chi nguyên, quế nguyên đậu cả tam nguyên.

Công chúa thứ mười thêm tiền đồng, vàng bạc, đồ trang sức. Bà đỡ nói:

- Vàng đầy hòm, bạc đầy hòm, sau này đậu trạng nguyên.

Mỗi người thêm một thứ. Bà đỡ lại lần lượt chúc may mắn thuận lợi. Mỗi lời chúc, là một lần Hòa Thân sung sướng tăng thêm, tưởng như con mình đã lớn khôn, đã đi học, đậu trạng nguyên, làm quan to.

Xong phần việc đó, bà đỡ cầm chày khuấy vào nước ấm, vừa khuấy vừa nói:

- Một chày, hai chày, rồi ba chày, anh dắt em chạy, một, hai, ba nào, chạy đi chạy lại, đùa nghịch thỏa thích!

Nói đến nỗi, Phong Thân Ân Đức hởi lòng hởi dạ, tưởng chừng mình đang dắt cậu em chạy chơi khắp nơi khắp chốn.

Bà đỡ tháo tã lót, đặt cậu bé vào bồn, vỗ nước lên người, cậu bé khóc thét lên, mọi người cười rộ. Khóc to là tốt không khóc không tốt. Mọi người chúc phúc cậu bé trong lúc cậu ta đang khóc thét lên. Bà đỡ rà ngón tay rửa mồm cậu bé,luôn mồm nói:

- Gội đầu làm vương hầu, rửa mặt không bưng bát vàng thì bưng bác bạc; tắm vai, hàng ngày đứng giữa triều đình; tắm lưng, lớp sau cao hơn lớp trước; rửa chim, làm tri huyện; rửa bẹn, làm tri châu; đánh răng súc miệng, nói chuyện hơn người;...

Sau đó bà đỡ xông ngải cứu lên đầu, lên trán đứa bé, xoa bột phèn chua lên rốn, quấn tã cho đứa bé, cầm củ hành đập lên người ba cái rồi vứt ra sau.

Vừa đập vừa nói: một đập thông minh, hai đập lanh lợi, ba đập sống lâu phúc lớn.

Cầm ống khóa đập ba cái, nói: đầu cứng, chân cứng, tay cứng.

Cầm quả cân đập một cái, nói: “quả cân nhỏ, nặng ngàn cân”.

Cầm gương lên soi, nói: “soi cái mông, ban ngày đại tiện sạch trơn tru”.

Đặt cậu bé lên mâm chè nói: “bên trái đầy vàng, bên phải đầy bạc, chẳng chịu thua ai, chỉ biết hơn người”.

Cắm hoa vào bình nói. “Đào hạnh hồng hòe tối ngát thơm, hoa cúc hoa nhài đều thế cả. Đậu mùa, ban sởi đều biến tan...”. Bà đỡ thu gọn về mình tất tật thức ăn vàng bạc trên mâm, trong bồn, cuối cùng đốt hình thần ông giường bà giường, khấn: “Cầu xin ông giường bà giường, kín bé đều giao cho thần, nam nhiều nữ ít”.

Hôm cúng đẩy tháng long trọng hơn nhiều. Các vương công đại thần cho đến các quan lớn nhỏ từ tỉnh phủ huyện đều mang lễ vật đến mừng. Bạn bè thân thích, tâm phúc, môn sinh đủ cả.

Hòa Lâm nghe anh sinh con trai, mừng rơi nước mắt, vội cho người nhà phóng ngựa cách xa 500 dặm về chúc mừng.

Tôn Sĩ Nghị từ xa cũng phi ngựa mang lễ vật đến mừng. Từ sau khi xảy ra chuyện tẩu thuốc bằng ngọc, Tôn Sĩ Nghĩ hiểu ra rằng Hòa Thân quyền thế rất lớn, nên bái phục Hòa Thân, trở thành tay chân của Hòa Thân.

Hôm lễ một trăm ngày, cực kỳ long trọng, thắp đèn đốt hương, tế thần, cúng vái tổ tiên, mở tiệc đãi bạn bè, rượu bánh, áo quần, giầy dép, đồ trang sức, vàng thoi, bạc khối, phật vàng, v.v... ùn ùn mang đến.

Do vậy, sau lễ một trăm ngày ít lâu, từ trung ương đến địa phương có một cuộc điều động lớn.

Tuần tư Thư Lân nhận hối lộ bị cách chức Diêm Chính Giang Nam, Ba Ninh A móc ngoặc với thương nhân bị cách chức, bố trí người khác phụ trách nghề dệt ở Tô Châu. Hòa Lâm được điều làm Tổng đốc Tứ Xuyên, Phúc Khang An làm Tổng đốc Vân Quý, Tùng Quân làm Thượng thư bộ Công, Phúc Cương làm tổng đốc Lưỡng Giang, nhưng trong khi chưa đến thì Tô Lăng A tạm thời toàn quyền quản lý công việc của Tổng đốc Lưỡng Giang. Tổng đốc Tôn Sĩ Nghị về kinh chờ bố trí sau. Sau đó không lâu, Đại học sĩ Kê Hoàng bệnh mất, Tôn Sĩ Nghị thay, Tôn Sĩ Nghị từ chức đại sứ Phong Cương nhảy lên chức Tể tướng. Việc của Tô Lăng A bị trong triều phản ứng mạnh. Tuần phủ các tỉnh cũng bị điều động.

Các vùng Sơn Đông, Trực Lệ, Sơn Tây liên tiếp xảy ra lũ lụt. Trực Lệ, Thiên Tân nhận cứu tế, mấy huyện ở Sơn Tây phải mở kho phát chẩn trong một tháng.

Lễ thôi nôi con Hòa Thân còn long trọng hơn nữa.

Con trai cả của Hòa Thân là phò mã, càng mong có con nối dõi tông đường. Hòa Lâm chỉ có một cậu con trai. Nay Hòa Thân đã 45 tuổi, Phong Thân Ân Đức 19 tuổi, giờ ông có thêm một cậu con trai, nỗi vui mừng của ông và cả gia đình là điều dễ hiểu.

Ai nhân việc trên, làm vừa lòng Hòa Thân, rõ ràng là được lợi lớn.