← Quay lại trang sách

Phần Thứ Ba (VIII)

Ba đứa bé đứng sát bên nhau trước hai ngôi mộ mới, giữa nghĩa trang đìu hiu.

Gió chiều làm cho những bó hương thắp ở các đầu mộ cháy nhanh hơn. Khói cuộn lại, uốn lượn thành những đường cong, rồi tan đi.

- Kiều Vân này, - Lân nói và nhìn khuôn mặt gầy gò với đôi mắt sưng mọng của cô bạn. - Mình sẽ nói với ba mẹ mình để Kiều Vân về sống nhà mình. Nhà mình gần trường hơn.

- Không nên. - Phiến nói. - Để Kiều Vân ở nhà mình. - Ba má mình nhận Kiều Vân làm con nuôi rồi. Ba mình bảo ông sẽ làm các loại giấy tờ với thành phố. Từ nay Kiều Vân sẽ sống ở nhà mình. Ba đứa mình sẽ cùng đi học với nhau. Mẹ mình thương Kiều Vân lắm, em Minh của mình cũng vậy.

Cô bé lặng thinh vòng tay trước ngực, đôi mắt buồn bã nhìn hai bạn rồi nhìn những vầng khói bay trên hai ngôi mộ mới.

- Thôi bây giờ ta về đi. - Lân bảo. - Ngày mai hoặc ngày kia chúng mình sẽ đến thăm cô chú. Giờ trời sắp mưa rồi. Kìa…

Cách đó vài ba chục mét một người đàn ông thậm thụt như kẻ trộm, nấp sau một cái mả xây, quan sát ba đứa bé. Chờ cho cả ba đi khuất, anh ta mới lò dò đứng dậy, dắt chiếc xe của mình đến trước hai ngôi mộ mới. Anh ta cứ lặng yên đứng nhìn.

Trời mưa lác đác, rồi gió thổi ào ào, bắt đầu cho một trận mưa to xối xả

- Tường Vi! Hãy tha thứ cho anh! - Người đàn ông ấy chẳng ai khác là Quân. Anh ta nói, tiếng nói chìm trong tiếng mưa.

… Khi Quân về tới nhà, người ướt đẫm, bước chân lảo đảo, xiêu vẹo trước hàng hiên.

- Sao anh lại để đến nỗi này! - Thu, vợ Quân la lên và chạy đi lấy đồ cho chồng thay.

Quân bị cảm lạnh, nóng dần, nóng dần và đêm hôm đó người anh như bị bỏ vào lửa. Trong cơn mê sảng Quân luôn nói những lời mà Thu và đứa con trai không sao hiểu được:

- Kìa đôi mắt… Dòng sông… tình yêu… Ôi ngày xưa… bây giờ. Đồ đê tiện! Tường Vi… Tường Vi…

- Mẹ ơi! Ba gọi Tường Vi nào hả mẹ? - Lân ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cha và hỏi.

- Mẹ cũng không biết. - Người vợ giữ lấy tay chồng. Nước mắt long lanh, chị trả lời con. - Mẹ cũng không hiểu nữa. Lân, con đi tìm cho mẹ trái chanh. Làm sao để đến nông nỗi này cơ chứ. Anh Quân! Anh Quân!

- Đồ đê tiện… đồ đê tiện… Anh… Hãy tha thứ cho anh… Ha… ha … ha… Đồ đê tiện!

Quân khóc rồi cười mê man, hàng tháng trời. Vợ Quân đã đưa Quân vào bệnh viện nhưng bệnh tình của anh ta ngày càng nặng. Kể cả đồng nghiệp của Quân, không ai hiểu vì sao một người đang bình thường như Quân bỗng dưng đổ bệnh tâm thần. Các bác sĩ cố cứu chữa nhưng bệnh của Quân chẳng suy giảm, suốt ngày anh ta tự sỉ vả mình, rồi cười, rồi nói những điều không ai hiểu cả: "Ha ha ha… Có một dòng sông rất xanh… ha ha ha. Có một tình yêu. Cho tôi xin lỗi… Ha ha ha… Tôi là đồ đê tiện! Ha ha... có một dòng sông…".

11-1988

HẾT