Phần Thứ Ba (VII)
Chín giờ rồi. - Kiều Vân gấp quyển vở lại, nói với Lân và Phiến. - Mình phải ra chợ coi hàng cho mẹ. Mẹ Kiều Vân dặn là chín giờ phải ra để mẹ về có việc.
- Thế thì sáng mai bọn mình sẽ đến giải tiếp mấy bài tập ở chương này vậy. - Lân đứng dậy đưa cuốn sách cho Phiến. - Cất vào cặp đi! Cất luôn cả quyển vở cho mình!
- Hay là bọn mình cùng ra chợ với Kiều Vân. Đi chơi một lúc rồi hãy về cũng được. - Phiến vừa mở cặp vừa đề nghị. - Có khi mình cùng giúp Kiều Vân bán hàng.
- Đi thì đi thôi. - Lân xỏ hai tay vào túi áo khoác, đồng tình với Phiến, rồi quay qua Kiều Vân. - Nhưng Kiều Vân có đồng ý không?
- Đồng ý thôi. - Cô bé đáp và tắt đèn trong phòng học.
Ba đứa bé sánh vai nhau bước trên hè phố. Hàng me bên đường thả những chiếc lá vàng bay bay.
- Kiều Vân này, hôm nay ở rạp chiếu bóng thiếu nhi đang chiếu phim “A-la-đanh và cây đèn thần” đấy. Nghe nói là hay lắm. Chiều thứ năm chúng mình cùng đi xem đi! Ba mình bảo là sẽ cho vé cả ba đứa mình đó, cho con bé Minh nhà mình theo nữa.
- Con bé Minh nhà cậu quấy lắm! - Lân nói.
- Quấy gì. Cho Minh đi với. Mình sẽ trông nó cho. - Kiều Vân đáp thay cho câu trả lời.
- Vậy thì mình sẽ nói với ba mình. - Phiến hăm hở. - “A-la-đanh và cây đèn thần” dựng phim từ truyện “Ngàn lẻ một đêm”. Các bạn đã xem truyện ấy chưa?
- Chưa? - Kiều Vân lắc đầu.
- Mình thì đã xem rồi. - Lân tỏ ra thành thạo. - Truyện đọc rất thích. Nhất là đoạn A-la-đanh đi vào trong hang. Xem hồi hộp lắm.
- Nghe nói phim còn hay hơn truyện nhiều. - Phiến vừa vung chiếc cặp vừa giảng giải. - Mấy thằng bé ở xóm mình xem về “tru tréo” cả lên.
Trên mảnh đất gần sân bóng, một người đàn ông ở trần dang hai cánh tay rắn chắc ra để quảng cáo và bán thuốc. Kiều Vân thấy Lân và Phiến có vẻ bị lôi cuốn bởi lời lẽ huyên thuyên của người đàn ông nên cô bé không nói, lẳng lặng bỏ đi đến chợ.
- Các bạn có đến học với con không?- Tường Vi hỏi con gái?
- Có ạ. Mẹ đợi có lâu không?
- Có, nhưng chưa muộn lắm. Con đã đóng cửa rồi chứ?
- Con đã khóa lại rồi.
- Đưa chìa khóa cho mẹ! - Tường Vi bảo con rồi quay qua nhờ người phụ nữ có quầy hàng bên cạnh tên là Mai Ly.
- Có gì bán giùm nghen. Kiều Vân sẽ ngồi đây xem hàng.
- Về đi! - Mai Ly thò đầu ra ngoài sạp hàng nhìn Kiều Vân mỉm cười và nói với Tường Vi. - Có gì để cô cháu tôi lo. Về đi, để đó!
Tường Vi về đến nhà thì thấy Quân đã đến, ngồi trên xe đạp ở phía bên kia đường.
- Sao em về muộn vậy? - Quân hỏi khi đã dắt xe vào nhà.
- Bây giờ có mình em, công việc bận lắm. Còn anh, bỏ cơ quan giữa buổi, người ta không nói à?
- Bảo là đi công việc, vậy là xong.
- Anh có hỏi được chuyện anh Hiển giùmem chưa?
- Chưa ai trả lời cả. - Quân thở dài.
Mấy ngày nay Tường Vi thấy trong người mệt mỏi, bụng lúc nào cũng ran ran nóng cồn cào.
- Em chẳng biết phải làm gì anh Quân ạ, đầu cứ rối tinh rối mù lên.
- Mọi việc đâu sẽ vào đó thôi. - Quân an ủi và tiến tới ngồi sát bên Tường Vi, đưa tay vuốt ve tấm lưng mịn màng nằm dưới làn áo soa mỏng của chị - Anh sẽ lo mọi thứ cho em.
- Đừng Quân! Em không muốn chúng mình …
- Anh yêu em mà Tường Vi… - Quân thở hổn hển, muốn bế xốc, mang Tường Vi lại giường.
Nhưng lần nữa Tường Vi cố gỡ tay Quân ra, vùng vằng:
- Đừng làm như vậy nữa. Em… em…
Đang trong cơn rung cảm mãnh liệt và nghĩ rằng Tường Vi một mực yêu mình, Quân hổn hển thốt ra những lời không kịp suy nghĩ:
- Tường Vi… Tường Vi… Em ngại điều gì cơ chứ? Anh biết em rất yêu anh... anh cũng rất yêu em mà… Hiển còn lâu mới trở lại… Chính anh đã cho bắt hắn… để chúng mình… - Nói xong, Quân lại đưa tay ra, muốn ôm chặt lấy cô.
Nhưng giọng của anh ta đã lọt vào tai Tường Vi như những tiếng sét nhức nhối. Cô vùng mạnh, thoát ra khỏi vòng tay của Quân, kinh ngạc:
- Hóa ra chính anh đã hại anh ấy hả! - Tường Vi hét to trước sự chới với của Quân. - Mắt cô hoa lên. Cô chỉ còn biết mình là người có tội. Và bỗng dưng cô thấy Kiều Vân con mình cũng bị đe dọa. - Anh cút đi! Anh cút đi! - Tường Vi lại gào tiếp và không kịp nói lời nào, cô vồ lấy chiếc xe đạp, đẩy cửa, phóng vội ra đường.
Đang lúc đông đúc, đường phố tấp nập xe ngược, xuôi. Tường Vi không để ý đến ngã ba, ngã bảy gì nữa. Cô đạp đi vun vút chỉ mong sớm đến với con. Và rồi, nơi ngã tư. Một chiếc xe cứu thương vụt tới. Tường Vi cuống cuồng. Cô chỉ kịp thốt lên: Trời ơi! Chung quanh cô một màu đen như mực bao trùm.
Quân lấy xe mình đuổi theo Tường Vi. Anh kinh hoàng, thấy chiếc xe đạp bị nghiền nát, nằm ngổn ngang trên mặt lộ.
- Cái bà bị thương vừa được đưa vào viện. - Ai đó trong đám người đông đúc đang xúm lại nói. - Chết mất chứ sống làm sao được. Nát nghiến cả người.
Trong phòng cấp cứu, Tường Vi được đặt nằm trên chiếc giường sắt, thân hình bê bết máu. Các bác sĩ đang vây quanh, băng bó. Quân lao vào trước sự can ngăn của những người mặc áo trắng. Anh xà tới bên giường:
- Tường Vi! Tường Vi! - Anh gọi
Cô khó nhọc nghiêng đầu, nhìn anh. Đôi mắt mờ đục giàn giụa những giọt lệ:
- Anh… Anh... còn thương em… thì anh… hãy thả Hiển ra… con bé… chết mất.
Tường Vi thốt lên những lời cuối cùng và rồi dường như lưỡi đã cứng lại làm chị không nói thêm được tiếng nào nữa. Chỉ có đôi mắt chị đăm đăm hướng vào mặt Quân. Ánh mắt thăm thẳm không hề gợn chút trách móc. Và không hiểu sao lúc ấy, Quân nghĩ, qua đôi mắt, Tường Vi như muốn nói với anh về một dòng sông, một tình yêu, một cuộc đời tan vỡ…
- Tường Vi! Tường Vi! - Quân sững sờ gọi, nhưng ánh mắt của người đàn bà trẻ trung đã từ từ khép lại.
- Anh là thân nhân của chị đây phải không? - Một bà bác sĩ đập vào vai Quân, hỏi.
- Không, không… - Quân vụt đứng lên, đáp vội, rồi lao ra khỏi phòng, lấy xe, đạp về cơ quan.
Anh chạy vào phòng làm việc của mình, người toát mồ hôi, chưa biết phải nói gì thì Quốc Phương đã lên tiếng:
- Này Quân! Tên Hiển đêm qua đã tự tử rồi. Thằng cha đểu thật. Từ sáng tới giờ anh đi đâu? Mọi người đang tìm anh đấy… Thằng Hiển đã treo cổ lên thanh sắt ở cửa.
Mặt Quân trắng bệch. Hai bàn tay run run.
- Anh làm sao thế?
- Không, không… không làm sao cả. Hắn treo cổ à. - Quân đáp vội vã và cố giấu vẻ lúng túng. - Mọi người đâu cả rồi. Đang ở nhà tạm giam à? Pháp y đang khám nghiệm à? Mình sẽ đến đó nhé!
Hiển đã tự sát. Xác được đưa qua phòng pháp y khám nghiệm.
Quân bủn rủn cả tay chân khi được một chiến sĩ bảo vệ trại tạm giam đưa vào phòng và chỉ cho anh chỗ Hiển tự sát. Hiển đã treo cổ bằng chiếc áo xé ra của mình.
Suýt chút nữa Quân đã hét lên khi thấy dưới sàn dòng chữ viết bằng than nguệch ngoạc: ”Tường Vi em! Anh đã có lỗi với mọi người, với cả ông nội anh, em gái anh. Tường Vi gắng thay anh nuôi Kiều Vân. Nếu trước đây anh có gì không phải với Q., nói anh ấy đừng trách anh. Anh không có tội. Yêu em và con.
Vĩnh biệt”.
- Đồng chí ạ! Chữ của hắn viết đấy. Mọi người bảo hắn viết lại cho vợ.
- Chắc vậy! - Quân đáp một cách thờ ơ, không dám nhìn mặt người đứng bên cạnh mình. Anh trở về cơ quan, thẫn thờ như bị ai cướp mất hồn.
Trong khi ấy bé Kiều Vân được báo tin, đã bỏ cả quầy hàng đến bệnh viện, ôm xác mẹ, gào khóc thảm thiết.