← Quay lại trang sách

PHẦN VII

Người thợ săn bước vào phòng, tươi cười với tôi, rồi treo khẩu súng săn lên cái que gỗ cắm ở tường. Theo sát ông là con chó miệng tha bó da sói. Sau khi đặt da sói lên giường, con chó rướn thẳng người lên, hai chân trước nó chắp vào lạy tấm da sói, xì xồ như nói gì đó. Người thợ săn vẫy tay một cái, con chó liền quay ra ngoài. Người thợ săn rải tấm da sói, ngồi lên trên, tựa vào tường rồi khò khò ngáy luôn. Hành động quái dị của ông và con chó làm cho tôi rất đỗi ngạc nhiên. Ánh trăng vằng vặc chiếu vào cửa sổ, bốn chân của tấm da sói choãi ra thõng thượt, thò xuống cả mép giường, đầu sói giơ nanh múa vuốt phủ lên đầu giường. Tôi ngắm nghía người thợ săn: mủi to, mày rậm, hai má hơi bạnh, mồm nhỏ lại đỏ tươi, trông có vẻ buồn cười, còn hai cẳng chân thì ngắn ngủn, đã thế bắp chân lại phình to khác thường. Không thể tưởng tượng nổi đôi chân béo như thế lại là của một người đi săn. Người thợ săn tựa vào tường há mồm ngáy khầng khậc, hình như ở trong cổ họng vướng một cục đờm, cứ đưa lên kéo xuống, cản trở hít thở. “Này, này!”, tôi gọi mấy tiếng, định bảo ông hãy nằm xuống cho dễ ngủ, và cục đờm sẽ xuôi đi. Nhưng người thợ săn vẫn không hề động đậy, tiếng ngáy rền như sấm, lại còn phì hơi liên tục. Ở đầu sân xa xa, từ trong phòng của Thi Đức vọng lại tiếng cười rủ và khóc chửi của chuyên gia Hoàng. Con Phú Quí ở ngoài cửa sủa hai tiếng gâu gâu. Không gian bỗng chóc trở nên yên ắng, người thợ săn chợt tỉnh, mở mắt nhìn thấy tôi vẫn ngồi ở trên giường dưới ánh trăng, nét mặt ông có vẻ nghi hoặc.

- Đồng chí chưa ngủ ư? - Người thợ săn hỏi - Do tôi ngáy phải không?

- Không, do tôi không ngủ được đấy ạ! - Tôi đáp - Bây giờ mới bốn giờ, bác đã thức dậy.

- Lông sói đã dựng cả lên rồi!

- Lông sói ư?

Người thợ săn bảo tôi lông sói đã làm ông tỉnh ngủ.

- Anh nhìn mà xem này.

Trăng tuy sáng, nhưng tôi không trông rõ sự thay đổi của lông sói.

Người thợ săn bật công tắc đèn, trên da sói những chiếc lông vàng óng ở lưng đúng là dựng cả lên suốt một dọc, Trong cơn kinh hãi, tóc người ta mới dựng đứng lên. Nhưng sau khi sói chết, linh hồn đã bay đi, thì tại sao lông trên da sói lột vẫn còn dựng lên được?

- Anh đã ăn dái lừa bao giờ chưa? Dái lừa khô ngâm nước nóng nó sẽ nở ra duỗi khỏi mép đĩa. - Người thợ săn nói - Lông sói dựng cả lên chắc chắn phải có chuyện gì rồi!

Người thợ săn vốn đã kỳ dị, lại nói những lời như thế, làm tôi hơi chờn chợn. Tôi vội xuống giường xỏ giày, nhưng thế quái nào lại xỏ ngược.

- Anh làm sao thế?

- Tôi...

- Anh ngủ đi, ngủ đi.

Tôi làm sao ngủ được cơ chứ! Người thợ săn càng bình thản tiếp chuyện tôi, tôi càng sợ, mặt có phần tái đi. Ông ấy bước tới vỗ vỗ vào vai tôi, rồi gọi: “Phú Quí, Phú Quí!”. Con chó Phú Quí từ ngoài cửa chui vào, sủa ba tiếng: Gâu, gâu, gâu! Người thợ săn quay ngoắt người cầm khẩu súng treo trên tường, vội vàng đi ra, Hơn mười phút sau, ông trở lại bảo:

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, con sói số bảy và số tám di chuyển địa điểm ấy mà!

- Sói di chuyển địa điểm ư?

- Chúng vốn không ở đây, có thể vì gấu mèo lớn nên đã đến núi Đại Thanh. Nay gấu mèo lớn chết rồi, chúng lại trở về núi Đại Thuận,

Tôi càng mít đặc, chẳng hiểu người thợ săn nói những gì. Chợt nhớ đến chuyện mười lăm con sói mà ông chủ tịch ủy ban hành chính Châu Thành đã nói, tôi phân vân không biết có nên hỏi người thợ săn trước mặt này về mười lăm con sói ấy không. Ông ấy vừa nói đến con sói số bảy số tám gì đó. Nhưng người thợ săn đã tắt đèn, trong phòng trở lại sáng trăng dìu dịu.

- Ngủ đi, ngủ đi, hành hạ anh tới nửa đêm chưa yên giấc.

Người thợ săn lại ngồi dựa vào tường, đầu cúi xuống. Tôi đã đi nằm nhưng vẫn tỉnh như sáo, suy nghĩ vơ vẩn về Tây Kinh, tự nhiên cảm thấy buồn buồn. Trong sân lại có tiếng bước chân, chuyên gia Hoàng đang hát:

Làm vua ngồi ghế, đít quay về đằng sau, để bụng ở đằng trước.

Đi một bước lùi hai bước, coi như chẳng đi được bước nào,

Ăn một đấu, thải mười thăng, thải ra nhiều quá thể...

Tiếng hát đột nhiên như bị chặn lại, nghe không rõ lời, sau đó là tiếng gắt gỏng khe khẽ của Thi Đức:

- Vào nhà đi, vào nhà! Mọi người đều đã ngủ cả, anh còn hát làm gì?

Tôi nghe thấy tiếng thở dài từ chỗ người thợ săn vọng đến.

- Bác vẫn còn thức sao?

- Ông ấy điên thật rồi.

- Gấu mèo lớn đã trêu chọc ông ấy. Ông ấy vốn có thể từ đó lên chức nghiên cứu viên, bây giờ đã mất hết... Có lẽ đó cũng là số phận của ông ấy.

- ... Có sói thì phải có thợ săn, có gấu mèo lớn thì phải có chuyên gia. Nhưng anh trở thành thợ săn lại không có sói, đã trở thành chuyên gia thì gấu mèo lớn lại chết. Đây cũng là số phận phải không?

- Con người ta làm việc gì thì sinh ra để làm việc ấy. Ví dụ, bạn đã có nhà, trong nhà mua về một cái bàn, bởi vì cái bàn phải có một cái ấm trà, bạn ra cửa hàng ngoài phố mua thêm cái ấm trà, có ấm trà rồi thì phải có chén để uống trà, lại ra cửa hàng mua chén về. Cái lý là thế mà. Bây giờ đánh vỡ ấm trà, không có ấm nữa, chén đương nhiên không thể thay ấm chứa nước trà. Ông trời tạo ra con người là trên đời cần làm việc gì, thì tạo ra bạn để làm việc ấy.

Tôi tỏ ra đắc ý với cái lý lẽ bốc đồng nhất thời của mình, còn người thợ săn thì có vẻ buồn chán, ông ngả người châm một điếu thuốc, hút lia lịa, cuối cùng vứt đầu mẩu thuốc xuống nền nhà. Đầu mẩu thuốc vẫn còn cháy, tỏa ra mùi khét lẹt khó ngửi. Ông bước khỏi giường, tôi cứ tưởng ông định giậm tắt đầu mẩu thuốc, nhưng ông lại cúi xuống lục trong túi da đem theo lấy ra một chai rượu, dùng răng cắn mở nút chai, giơ lên uống một ngụm, rồi lau miệng chai đưa cho tôi:

- Ngủ không được, cánh mình uống rượu nhé!

Tôi uống một ngụm rồi đưa cho ông, ông uống xong lại chuyển cho tôi.

- Trông anh không giống người thành phố!

Đây là lời khen lớn nhất mà ông dành cho tôi. Tôi cười:

- Thật vậy sao? Thịt cừu vì có mùi gây mới là thịt cừu, còn bác lại bảo thịt cừu này ngon, không có mùi gây.

Người thợ săn ha hả cười, chỉ vào tôi bảo:

- Bây giờ thì trông ra là người thành phố rồi.

Thế là chúng tôi trở nên gần gũi, ai ngồi giường của người ấy, chai rượu đưa qua đưa lại, chẳng mấy chốc đã cạn quá nửa. Tôi chợt nghĩ, hoa lê ngoài cửa sổ đã lại phủ một lớp tuyết. Tôi hỏi:

- Bác không phải là người ở cơ sở này sao?

- Trông tôi có giống một trí thức không anh?

- ... Họ không có râu và lông mày như bác.

- Tôi thiếu một cái mồm to. Mồm to ăn tứ phương, tôi cần một cái mồm ăn bốn phương, hư...

Người thợ săn nhét nắm tay vào mồm, nhưng không nhét lọt, ông cúi người khẽ nói với tôi:

- Tôi quen chủ nhiệm Thi Đức, mấy hôm trước từ Hùng Nhĩ Xuyên đến đây.

- Hùng Nhĩ Xuyên à? Là Hùng Nhĩ Xuyên thuộc huyện Trấn An phải không?

- Anh biết Hùng Nhĩ Xuyên của huyện Trấn An ư? Đến đó chưa?

- Chưa, nhưng gia đình bà ngoại, ông cậu tôi ở đó.

- Họ gì?

- Họ Phó.

- Anh chẳng phải từ Châu Thành đến sao? Anh là người thành phố cơ mà?

Không ai ngờ cậu cháu tôi gặp nhau ly kỳ đến như vậy! Nếu câu chuyện về cuộc hội ngộ này đăng trên báo, thì người đọc hoàn toàn cho rằng đây là sự sắp đặt kém cỏi. Song cuộc gặp gỡ lạ lùng trong thực tế đã xảy ra đúng như vậy. Cậu tôi tên là Phó Sơn. Tối hôm ấy, tôi đã kể hết những chuyện về gia đình họ Phó mà tôi biết. Cậu tôi luôn miệng bổ sung và nói rõ thêm. Khi kể đến chuyện lúc còn bé, cậu đã nắm chặt đuôi sói cứu được mẹ, còn mình bị sói tha đi như thế nào, cậu tôi liền cởi phăng áo ra, quả nhiên có ba vết sẹo đỏ ở gáy cậu, vết sẹo không phải lỗ nhỏ lõm vào như tôi tưởng tượng mà lồi hẳn lên, trông như cái núm cửa tỏa ra ánh sứ đỏ au.

- Cậu và sói đã có oán thù mấy đời rồi!

- Cậu đã bao giờ thống kê là đã săn bắt được tất cả bao nhiêu con sói chưa?

- Anh lớn bằng ngần này, có thể nói rõ đã ăn bao nhiêu bát cơm không? - Niềm khí khái hào hùng ánh lên trong mắt cậu, cậu chớp chớp mắt nhìn tôi một cách ranh mãnh - Cậu không ngờ anh cũng lại là một trí thức lớn! Làm công việc này của các anh ngày nào cũng phải đánh bạn với con người, có lẽ anh không nhớ hết tất cả những người mà anh đã làm quen, nhưng những ai đã từng gặp anh thì đều nhớ anh.

- Như vậy có nghĩa là, - tôi có phần hào hứng - mọi con sói ở Thương Châu đều nhận biết cậu?

- Có thể như vậy lắm. Trên vách núi bên trái kia có hai con sói, lúc nửa đêm chúng di chuyển, cậu đã ra xem, hai thằng cha ngu ngốc ấy sợ đến mức định bỏ chạy, nhưng rồi chỉ lượn vòng quanh, chẳng khác nào phạm nhân trên bãi hành hình, tự mình lẩn thẩn trước! Nhìn chúng như vậy, cậu bảo: Đi đi, đi đi, nhà nước đang bảo vệ bọn bay đó!

- Cậu không bắn chúng chứ ạ?

- Không.

- Cậu có biết hiện nay không được bắt sói nữa?

- Đương nhiên rồi.

- Nhưng...

Bỗng dưng tôi đâm buồn thay cho cậu. Bây giờ đã không còn là những năm tháng sinh ra anh hùng, tuy cậu là thợ săn nhưng lại không được săn bắt sói nữa, hầu như một thế kỷ nay ở Thương Châu đã tuyệt chủng các loại hổ, sư tử, thậm chí cả bò rừng, gấu rừng, giờ chỉ còn mỗi sói. Nhìn khẩu súng săn bóng nhoáng, nhìn kiểu cách ăn mặc của cậu, tôi thầm thắc mắc: Vậy thì tại sao cậu vẫn còn đóng vai săn bắn thế này? Nhưng tôi không dám hỏi cậu. Cậu chộp luôn chai rượu, ừng ực ừng ực tu liền một hơi, không nhường cho tôi nữa. Tiếng cười tiếng khóc của chuyên gia Hoàng ở xa xa cứ lọt vào khe cửa sổ rõ mồn một, lẩn quất trong bốn bức tường.