PHẦN IX
Việc nhận ra người họ hàng một cách ly kỳ và để ra kế hoạch cứu vớt mình đã khiến tôi có phần nào ngẫu hứng tùy tiện. Chúng tôi bàn nhau lúc trời sáng sẽ chia tay chủ nhiệm Thi Đức, tạm biệt cơ sở chăm sóc sinh sản và bảo vệ gấu mèo lớn. Nhưng chuyên gia Hoàng kêu khóc và cười rú cả đêm, ông đã điên hoàn toàn. Nửa đêm về sáng, ông ấy lại một lần nữa cởi quần áo ra, thậm chí kẹp “của quí” vào khe chân nói mình là giống cái, là gấu mèo cái, muốn đẻ một đứa con. Rồi ông chạy về phòng mình đập vỡ ấm nước, gương, gạt tàn thuốc lá, khay trà bằng thủy tinh và một khung kính bằng khen treo trên tường, ông xé toàn bộ sách nghiên cứu hơn mười năm nay về gấu mèo lớn, xé xong còn ngâm nước, rồi cho vào cối đá lấy chày gỗ giã nát. Anh em trong cơ sở khuyên can, song cứ nhìn thấy ai, là ông Hoàng lại chửi người ấy, thậm chí còn cào xước da mặt chủ nhiệm Thi Đức. Chủ nhiệm Thi Đức đành phải ra lệnh trói ông lại để ông được yên tĩnh. Ông Hoàng bị trói vào giường gỗ nhưng vẫn giãy giụa khiếp lắm, dây thừng cứa vào cổ chân cổ tay để lại từng vệt từng vệt rơm rớm máu. Chủ nhiệm Thi Đức lại cởi dây thừng, xé khăn trải giường thành từng dải để buộc hai chân hai tay chuyên gia Hoàng lại, sau đó ông nhắm mắt đấm mạnh vào cằm ông Hoàng cho ngất đi, rồi khênh đến bệnh viện Châu Thành chạy chữa. Dân miền núi trói lợn thịt vào tấm phản như vậy, khiêng xuống núi đem ra thị trấn bán, nhưng bán lợn là việc mừng phải uống rượu, đốt pháo, còn đưa chuyên gia Hoàng đi, lại buồn như đưa đám, mọi người cứ sụt sịt khóc. Cơ sở không còn gấu mèo lớn, không hoàn thành nhiệm vụ nhà nước giao cho, tất cả chuyên gia phải về Châu Thành báo cáo với ông chủ tịch, và chính quyền chắc chắn sẽ quở trách bọn họ. Để chứng minh đầy đủ trình độ khoa học kỹ thuật cao siêu của họ và để khẳng định đã từng làm việc hết sức tỉ mỉ cẩn thận, chủ nhiệm Thi Đức yêu cầu tôi cùng xuống núi, bởi vì tôi có trong tay băng ghi hình toàn bộ quá trình sinh nở của gấu mèo lớn, có thể dẫn chứng và nói giúp họ. Việc này có dính dáng đến lợi ích của bản thân và gia đình mấy chục con người, nên tôi không thể từ chối. Dĩ nhiên cậu tôi cũng đi theo, chúng tôi liền thuê luôn mấy tay trẻ khỏe trong số chín gia đình dân bản khiêng cả người lẫn giường đưa chuyên gia Hoàng xuống núi.
Bên đường, ngoài sân lớn của cơ sở trồng rất nhiều quít, loại cây này ở phương Nam có người còn gọi là quất, còn ở vùng sâu Tần Lĩnh này lá nó nhỏ xíu, mọc đầy gai cứng như dùi, quả thì bé tí thưa thớt không ăn được nhưng có thể làm vị thuốc. Cây này được trồng ở ven đường là để làm hàng rào bảo vệ cơ sở, bây giờ nó đang móc từng búi từng dúm lông màu xám, còn cả một vệt phân lỏng trắng xóa rải dài hơn ba trượng. Tôi nhặt một nhúm lông tơ, chợt nhớ đến một bài ca dao, người nợ tiền hứa hẹn với người đi đòi nợ:
Bên đường cái, trồng táo gai
Trồng táo gai, mắc lông cừu
Mắc lông cừu, dệt thành nhung
Đem lên Tân Cương bán lấy tiền
Bán lấy tiền, trả nợ anh.
Nhưng cậu tôi bảo, đấy không phải là lông cừu mà là lông sói, đêm qua chúng di chuyển đã làm vướng lại ở đó. Cậu còn bảo, khi cậu xách súng đi ra, ba con sói đang đi qua chân tường này, mồm con nào cũng ngậm một nhúm hoa dại đặt vào chân tường nhà theo thứ tự, trong đó có một con chui vào khóm quít, bám lên bờ tường nhìn vào trong sân, thân nó béo vục vịch, cố bám ở đó, mắt nhìn vào, mồm cứ hú liên tục. Cậu gọi một tiếng, con sói từ trên rơi xuống.
- Cậu không bắn. - Cậu tôi nói - Con sói ấy rơi xuống đi khập khiễng, cậu cứ tưởng nó bị thương; do dự một lát, nó chuồn mất. Nó tưởng nó trốn thoát, thật ra, nếu định bắn nó, cậu đã bắn trúng từ bao giờ. Nhưng vì lúc ấy trong sân, chuyên gia Hoàng đang gào khóc, cậu nổ súng sẽ làm ông ấy càng hoảng sợ...
- Chắc là sói biết gấu mèo lớn đã chết...
Tôi lẩm bẩm nói. Cậu bảo, sói di chuyển đi nơi khác, gấu mèo lớn vừa chết đi một cái là sói di chuyển đi nơi khác. Sói ngậm hoa dại đến đặt ở chân tường và leo bám lên tường là để viếng gấu mèo lớn, hay là để nhìn cái vẻ đáng thương của những chuyên gia này lần cuối cùng?
Các chuyên gia nghe nói vậy, ai cũng quay mặt lại, hình như định nói gì đó, nhưng cuối cùng không ai lên tiếng. Chủ nhiệm Thi Đức đột nhiên hét toáng lên: “Sói, Sói!”.
Gọi rùa thì rắn đến, ở miền núi thường hay có chuyện bất ngờ hết sức ly kỳ như vậy. Quả đúng là ở chỗ ngoặt của tường vây cách mấy trăm mét, có một người khom lưng cõng một tấm gỗ, trên tấm gỗ có một con sói đang nằm chồm chỗm. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy một con sói sống thật sự, toàn thân nó xám lốm đốm, hai chân trước thò qua hai cái lỗ của tấm gỗ bị người nắm chặt, hai chân sau thõng xuống rung rẩy theo bước đi của người, lại còn có một con lợn nhỏ béo tròn trùng trục chạy lon ton bám sát sau lưng.
Nghe tôi nói vậy, cậu cố ý làm ngơ, cúi xuống buộc dây giày, bỗng nghe thấy tiếng hét của Thi Đức, liền bật người dậy, nhảy ra xa năm bước. Tôi thấy người cậu đột nhiên dài nhẵng đi, gần như gấp đôi ngày thường, cậu nằm rạp xuống đất, mình thu nhỏ vào, còn khẩu súng thì giương lên lăm lăm. Tôi rú lên thất thanh, vội đưa hai tay bịt chặt tai, nhưng cậu tôi không bóp có, cất tiếng hỏi:
- Cõng sói à? Hải Căn, Hải Căn, anh chàng lùn này bắt ở đâu thế hả?
Cái đầu ở dưới tấm gỗ cố gắng ngẩng lên, đó là một người đàn ông có cái mũi to, còn hai chân lại ngắn ngủn. Khi anh ta đứng thẳng lưng, thì nửa thân dưới của con sói gần như sắp ngồi xuống đất.
- Đây chẳng phải đội trưởng hay sao? Tôi đào một cái hố ở rừng Hạ Loan vốn định bẫy một con chó hoang, không ngờ sói lại đến. Anh xem đây, bọn thợ săn các anh cõng được sói, tôi cũng cõng được sói!
Cậu tôi bảo:
- Được đấy! Anh bỏ nó xuống để tôi xem nó là con sói nào?
Hải Căn đặt cả tấm gỗ và sói xuống đất đánh bịch một tiếng, bước đến chỗ chúng tôi. Chợt nhớ đến chú lợn con, anh vội quay lại ôm nó, nhưng nhận thấy không còn kịp nữa. Con sói đã rút được chân trước ra khỏi tấm gỗ ở trên đất, lập tức đạp chân sau, đầu gục xuống đất nó hét lên một tiếng, hai mắt hoàn toàn trắng dã. Chú lợn con đáng thương đứng chết trân trong tiếng hét, bỗng chốc nó mất phương hướng, cứ nhích từng bước về chỗ con sói; con sói chỉ lọi một cái, lợn con lăn lông lốc như viên than quả băng. Hải Căn kêu thất thanh:
-Đội trưởng, đội trưởng!
Đoành một phát, tiếng súng vang lên. Viên đạn nổ tung trên chiếc lá trước mặt sói, chiếc lá tan thành bốn mảnh bay trên không trung. Sói quay đầu định chạy, thì súng lại nổ, viên đạn rơi sau lưng nó, một luồng bụi khói bay lên khỏi mặt đất. Tiếp theo là một chuỗi tiếng nổ, đạn vây chung quanh con sói. Loạt tiếng súng trong chốc lát này giống như những pha xảy ra trong phim, tôi đứng lặng tại chỗ không dám động đậy, con sói cũng đứng trong vòng tròn tung khói bụi, không nhúc nhích một bước. Hải Căn mạnh dạn đi đến gần cậu tôi, định nói gì nhưng lỗ mũi tắc nghẹt, anh bảo:
- Mũi tôi bị ngạt.
Cậu tôi nói:
- Người khác ngạt mũi tôi tin, mũi anh to tổ bố thế kia mà cũng tắc à?
Hải Cân vẫy tay với sói, ngón tay trỏ cong thành hình lưỡi câu, anh nói:
- Ta cần bộ da của mi, trong mùa đông thế nào cũng phải có một tấm trải giường chứ! Chủ nhiệm Thi Đức ơi, thịt sói xin biếu ông toàn bộ.
Cậu tôi móc túi lấy viên đạn, cọ cọ đầu đạn vào quần, rồi kéo khóa nòng cho đạn vào súng một cách mau lẹ.
- Cậu ơi!
Dáng điệu của cậu khiến tôi cảm thấy cậu cũng ranh mãnh lắm. Cậu đã cho đạn vào nòng súng; sau cơn hoảng sợ kéo đến bất ngờ, tôi trở lại bình tĩnh, liền bước tới nắm chặt khẩu súng của cậu. Tôi nói:
- Cậu ơi, cậu định giết nó à? Chính quyền đã ban bố chỉ thị cấm săn bắt rồi mà!
Cậu tôi ngẩn người, động tác sững lại, cặp mắt chằm chặp nhìn sói. Đôi mắt trắng dã của sói cũng nhìn cậu. Mồm sói rất to, một vùng lông nhung trắng mịn quanh mép cứ nhếch lên nhếch xuống để lộ hàm răng nhọn hoắt, còn trên môi nó là một hàng chấm trắng như sẹo thơm trên đầu nhà sư. Con sói đuôi cụp xuống, nghển cổ lên, thở hổn hển. Hai bên nhìn nhau như thể giận dữ lắm, tôi chợt nghĩ đến những võ sĩ đấm bốc trên sàn đấu. Cuối cùng thì ánh mắt của sói cũng hướng sang chỗ khác, toàn thân bắt đầu run rẩy, nó khẽ tru lên ai oán.
- Mi là đồ lạc loài!
Cậu chửi một câu, lấy viên đạn ra khỏi nòng súng.
- Lạc loài ư? - Tôi hỏi - Sói cũng lai giống sao hả cậu?
- Nó là con lai của sói cái và chó hoang, cháu không thấy nó xinh đẹp nhưng lại là con vật đù đờ đó sao? - Rồi cậu quay đầu lại nói với Hải Căn - Mình ưa cứng chứ không ưa mềm. Tha cho nó, đây là con sói thuộc diện tổng điều tra của mình, nó mang số mười lăm, lúc nửa đêm mình đã gặp, nhưng không bắn. Đây là đồng chí Cao, ông chủ tịch địa khu cử xuống chuyên trách thực hiện chỉ thị cấm săn bắn sói!
Cậu chỉ vào tôi. Tôi đang lúng túng, liền bước lên mấy bước, ra oai nói:
- Không được bắt giết sói, địa khu chúng ta hiện giờ chỉ còn mười lăm con, cần phải bảo vệ sói.
- Bảo vệ sói ư? - Hải Căn tỏ ra nghi ngờ - Cái gì không bảo vệ, lại đi bảo vệ sói ư! Sói nhà nước nuôi hay sao?