PHẦN X
Cậu tôi quay đầu đi qua trước mặt sói, con sói đột nhiên co cẳng chạy. Hải Căn đuổi gấp theo mấy bước, sói quay ngoắt lại, Hải Căn loạng choạng ngã ra đất. Nhưng sói không vồ anh ta, chỉ đứng tại chỗ nhìn sang phía chúng tôi. Tôi thấy rất rõ mắt nó phát ra thứ ánh sáng xanh trong suốt, dáng vẻ rất giống một cô con dâu út mắc lỗi đứng trước mặt mẹ chồng. Sau đó, nó quay người, đi chầm chậm, rồi đi nhanh dần, càng ngày càng nhanh, cuối cùng vọt mạnh một cái, nó rẽ vào góc tường mất hút.
Mặc kệ Hải Căn kêu ca và oán trách, chúng tôi cứ phớt bơ anh ta, khiêng chuyên gia Hoàng rời đỉnh núi của thành trì cũ. Cậu tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng đi, súng săn đeo ngược, nòng quệt bờ đất, bám đầy bùn. Con chó Phú Quí vây quanh Hải Căn sủa gâu gâu, sau đó nó dạng hai chân sau tè nước trắng xóa rồi vội vàng đuổi theo chúng tôi.
- Cậu ơi! - Tôi biết cậu đang buồn, định tìm chuyện gì đó nói với cậu để cậu quên sự việc vừa rồi - Trước lúc ăn cơm trưa có thể xuống đến đường cái dưới núi không?
- Khó đấy! - Cậu đáp - Mười hai dặm đường chứ ít đâu.
- Chuyên gia Hoàng béo ịch, khiêng nặng lắm đây.
- Việc nặng nhất ở trên đời là nặng chân.
- Vừa giờ là con sói số mười lăm phải không cậu?
- Chính là nó đấy.
- Nhìn thấy cậu, nó cứ run cầm cập như sàng gạo!
- …
- Cháu tiếc là đã quên chụp ảnh.
Nhóm Thi Đức cũng dần dần sôi nổi, bắt đầu giễu cợt Hải Căn. Hải Căn trông tướng lẻo khà lẻo khẻo, chân lại ngắn tun ngủn, thế mà lại cõng được sói, kể cũng lạ. Vậy là tranh luận cõng sói như thế nào, đào một cái hố ở trong rừng ra sao, trên hố gác một tấm gỗ khoét hai cái lỗ nhỏ, trong hố có một người nấp cùng một con lợn nhỏ hoặc một con gà, sói đi qua nghe tiếng lợn hét gà kêu, liền thò chân trước vào lỗ định bắt, người nấp trong hố liền chộp chặt chân trước của sói, cõng thẳng nó đi... Trong khi các chuyên gia bàn tán như vậy, thì cậu tôi vẫn cứ lẳng lặng đi. Tôi khẽ hỏi cậu đã cõng mấy con sói. Cậu bảo, người thợ săn thật sự không bao giờ cõng sói. Tôi hỏi tại sao. Cậu đáp: Việc gì phải cõng? Một người dân bản khiêng chuyên gia Hoàng nói: “Cậu anh cõng cô dâu mới cơ!”. Cõng dâu là phong tục ở vùng sâu của Thương Châu. Trước kia, đến Thương Châu, tôi đã từng nhìn thấy một đám rước dâu. Bởi vì đường núi hẹp và dốc, cô dâu không thể ngồi xe ô tô, cũng không thể ngồi kiệu, nên phải nhờ người cõng về nhà chồng. Thế là ở vùng rừng núi này có người làm nghề cõng dâu, người cõng dâu thường có sức khỏe tốt, lại chưa lấy vợ, ở trên lưng buộc một cái ghế cật tre lót thảm đỏ, cô dâu đầu đội khăn đỏ ngồi trên ghế. Người cõng cô dâu mà tôi nhìn thấy khi ấy đã bốn mươi tuổi, vẫn chưa lấy vợ, anh bảo hầu hết các cô đâu ở trong làng họ đều do anh cõng về. Cô dâu nhà nào béo, cô dâu nhà nào gầy, cô dâu nhà nào thơm, cô dâu nhà nào hôi..., anh đều biết, về đến thôn, cô dâu vào nhà lạy ông bà bố mẹ rồi đi vào buồng cưới, đó ià chuyện của người ta, còn anh ấy chỉ ngồi ở ngoài hiên hút thuốc lào. Có lẽ kiếp trước đã gây nên nghiệp chướng, anh ấy hận bản thân không cõng về cho mình được một cô vợ!... Nghe người dân bản nói cậu cõng cô dâu, tôi hỏi:
- Cậu đã từng làm người cõng dâu à?
Mặt cậu bỗng đỏ bừng, chửi đổng một câu rất tục, không thèm để ý đến tôi, cậu bước tới vỗ vỗ vào mặt chuyên gia Hoàng nằm trên phản gỗ. Chuyên gia Hoàng vẫn hôn mê chưa tỉnh, tấm da sói của cậu đắp trên người chuyên gia Hoàng, bốn chân của da sói phủ xuống hai mép tấm phản, lông nhung không sù lên, mà mềm mại phẳng phiu, còn đầu sói thì cứ va vào mặt ông Hoàng theo đà đung đưa của tấm phản. Tôi lơ mơ cảm thấy da sói đang động đậy, giống như đang thân mật ôm ấp chuyên gia Hoàng, nhưng tôi không dám nói ra cảm giác ấy. Chúng tôi xuống đến đường cái sau bữa cơm trưa, rồi đáp một chiếc xe đi Châu Thành. Các chuyên gia được bố trí ở một chỗ khác, tôi và cậu được ông chủ tịch giới thiệu đến ở khách sạn Châu Thành sang trọng. Cả thành phố xôn xao lan truyền chúng tôi đã khiêng về một con sói.
Rõ ràng là cậu tôi không quen sống ở Châu Thành. Bởi tôi bận vào bệnh viện lo gửi gắm chạy chữa cho chuyên gia Hoàng, rồi lại gặp ông chủ tịch báo cáo những điều tai nghe mắt thấy ở cơ sở, nên cậu ở một mình tại khách sạn, chỉ biết ngủ. Nhân viên phục vụ ở khách sạn không cho con chó Phú Quí vào phòng ngủ, nó bị buộc ở cửa khách sạn, hễ có người lạ vào là sủa inh ỏi, xồ tới định vồ dữ lắm, người đi vào ai cũng sợ hét giãy nẩy lên. Cậu tôi lại một lần nữa bế con Phú Quí vào phòng và hứa tuyệt đối không để nó bĩnh ra thảm trải nhà, cũng không cho nó sủa. Nhân viên phục vụ nói: Phú Quí ư? Chó là chó chứ, sao lại đặt tên cho nó như thế? Tôi nghiêm giọng cảnh cáo nhân viên phục vụ:- Đây là khách do ông chủ tịch đích thân mời đến. Đánh chó phải xem chủ nhân, anh có thể coi cậu tôi không ra gì, nhưng anh phải nghĩ đến bát cơm của mình mà tôn trọng ông chủ tịch Châu Thành chứ! Nói thế, nhân viên phục vụ mới cho phép con Phú Quí vào phòng, song cứ nhất định bắt phải dùng thuốc tẩy tắm rửa cho nó. Khi tắm cho Phú Quí, cậu có vẻ đau khổ lắm, nước mắt cứ rân rấn. Tôi khuyên giải cũng không đúng, mà không khuyên giải cũng không đúng, đành phải im lặng chẳng dám nói câu nào.
Sau đó, mỗi lần ra khỏi cửa, tôi đều dặn cậu ra vườn thú Châu Thành dạo chơi, nếu hoài niệm sói, thì ở đó có nuôi ba con sói. Cậu đã đi, đã nhìn thấy ba con sói bị nhốt ở trong lồng, và đã quay về rất nhanh. Cậu không chấp nhận đó là sói, sói là loài dã thú con người phải sợ hãi, còn sói ở trong lồng đã biến thành con vật để chơi, ngay đến trẻ con cũng dùng thức ăn trong tay trêu đùa. Nhìn thấy loại sói đó, cậu cũng không hề sợ sệt, cậu cảm thấy xấu hổ. Cậu dắt con Phú Quí đi trên phố. Đường phố xe cộ tấp nập, trên một đoạn đã liên tục xảy ra ba vụ tai nạn ô tô: Một vụ là một chiếc xe rú còi đâm vào một phụ nữ đi xe đạp, người ấy vỡ óc chết tại chỗ. Một vụ khác là một chiếc ô tô va vào ông già gánh sọt trứng gà làm ông ngã ra đất, người không việc gì, nhưng trứng gà thì vỡ ngập ngụa ra đường. Còn vụ nữa là hai chiếc ô tô, đầu chiếc này húc vào đít chiếc kia. Cậu nhận xét ô tô trên đường phố đều hóa kiếp từ sói, sói ở Thương Châu ngày càng ít đi là do sói hóa kiếp thành ô tô. Vụ xe đâm chết người là sói ăn thịt người, vụ hai xe đâm nhau là hai con sói động cỡn và đùa nghịch nhau. Con chó Phú Quí dọc đường đi cứ sủa gâu gâu không ngớt, trẻ con bám theo sau đông nghịt, lũ trẻ hò hét ầm ĩ, chê cười cách ăn mặc của cậu, chê cười con chó Phú Quí chân dài lưng gầy, không có đuôi mà lại xấu xí. Thậm chí chúng còn kêu toáng lên:- Chó làm trò đã đến, chó làm trò đến đấy! Chúng tưởng cậu tôi là nghệ nhân dắt chó đi diễn trò. Thế là cậu không đi chơi phố nữa, cứ ở lì trong phòng mà ngủ, ngủ đến nhức cả đầu.
Việc dẹp bỏ hay không dẹp bỏ cơ sở nuôi gấu mèo lớn và bố trí công việc cho mười mấy nhân viên nghiên cứu khoa học như thế nào, ủy ban hành chính địa khu đã triệu tập mấy cuộc họp riêng mà vấn đề vẫn chưa ngã ngũ. Chu nhiệm Thi Đức vẫn đề nghị tôi ở lại để tiếp tục giúp họ. Cho nên tôi và cậu tạm thời không đi được. Hôm nay, báo chí ở Châu Thành đàng tin sắp có mưa sao băng. Đài phát thanh và truyền hình tuyên truyền rầm rộ hơn cả về kỳ quan thiên văn ngàn năm không gặp này, đến mức già trẻ ai ai cũng biết. Tôi nghe xong, tức tốc từ văn phòng ủy ban trở về khách sạn, hy vọng hai cậu cháu tối nay cùng lên núi Mào Gà ở thành Bắc xem mưa sao băng, cậu sẽ giúp tôi mang máy chụp ảnh lên núi. Nhưng ở khách sạn tôi không thấy cậu và con Phú Quí đâu cả. Tôi không hề nghi ngờ cậu đã lặng lẽ bỏ tôi lại mà ra đi, bởi vì tấm da sói còn trải ở giường. Nhân viên phục vụ khách sạn bảo tôi, cái ông người rừng ấy chắc là đi tìm nhà xí công cộng, ông ấy bảo ông ấy ngồi trên bô sứ không đại tiện nổi.
Lúc trời sẩm tối, cậu tôi trở về. Khi tôi bước vào phòng thì cậu đang đi tiểu trong nhà vệ sinh, tôi bắt gặp cậu đang cúi xuống nhìn... của mình. Nghe tiếng động cửa, hai tay cậu vội vàng che người quay đi, dáng hốt hoảng lúng túng chẳng khác gì đàn bà xấu hổ. Tôi hỏi cậu đi đâu, cậu bảo đi Sa Hà Tử. Sa Hà Tử ở phía đông Châu Thành cách mười lăm dặm, là một con sông, vùng này trồng rất nhiều lạc, hai đội viên đội săn bắt sói có gia đình ở đó.
- Ồ, - tôi nói - bạn cũ gặp nhau chắc vui lắm, cậu nhỉ?
Nhưng cậu ỉu xìu, vén ống tay áo lên, tay trái nắm nắm cổ tay phải, rồi lại đưa tay phải nắm nắm cổ tay trái, sau đó bước đến nắm cổ tay tôi, bảo:- Cháu to hơn cậu. Thật ra cổ tay tôi đâu có to bằng cổ tay cậu, hơn nữa cổ tay cậu khỏe lắm, nhưng cậu cứ nhất quyết bảo cổ tay tôi to khỏe hơn cổ tay cậu. Tôi đành nói:- Làm nghề chụp ảnh, ngoài cái đầu hoạt bát ra, thể lực càng phải khỏe, suốt ngày cứ mang vác máy luyện tập tới mức cổ tay to ra. Cậu bảo:
- Trước kia, cổ tay cậu một tay nắm không nổi...
Tôi ngáo ngơ chẳng hiểu cậu định nói gì, cứ tưởng cậu buồn chán mà nói vớ vẩn, bèn nói với cậu chuyện mưa sao băng. Tối hôm ấy, chúng tôi đã ở trên bình độ của đỉnh núi Mào Gà, gần xa chỉ có hai cậu cháu và con chó Phú Quí, trời không có gió, cũng không có mây mù. Xa xa là trạm thu phát truyền hình của Châu Thành. Trên cái tháp thép ở bên ngoài gian nhà nhỏ có một ngọn đèn, ánh sáng lúc dài lúc ngắn, càng làm cho đêm tối đen ngòm. Cậu tôi chẳng biết mưa sao băng là chuyện gì, chỉ hỏi:
- Cháu cũng xem được thiên tượng ư?
Rồi cậu đề nghị để cậu đi kiếm ít củi về đốt một đống lửa, cậu hỏi tôi:- Cháu lắng nghe xem, hình như có tiếng gì phải không? Tôi không nghe thấy gì cả, cậu lắc lắc đầu, lại hỏi có ngửi thấy gì không. Cậu bảo, trên núi này có cáo, có chồn, có sóc, mùi của chúng sực nức thế này mà anh không ngửi thấy ư? Tôi mới nói là tôi bị viêm mũi thì bỗng dưng ở hướng Đông bắc có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao băng tạo thành hình cánh quạt lướt qua đỉnh đầu chúng tôi trôi vun vút về hướng tây nam, giống như trận mưa rào trút xuống. Trong chớp mắt, bầu trời sáng lên rực rỡ, nhưng chẳng kịp nhìn thấy gì hết. Tôi có cảm giác, mưa sao cứ rào rào đập vào mình, đập xuống mặt đất thành những cái hố chi chít, bốc lên khói trắng xèo xèo. Anh sáng trắng ấy giống như một cái vòi rồng cuồn cuộn kéo đến, định cuốn tôi bay đi. Tôi hò hét, bấm máy chụp ảnh, phấn khích đến độ vấp phải một hòn đá ngã lăn quay ra đất, nhưng tôi vẫn cố chụp. Cho mãi đến lúc mưa sao băng hoàn toàn chấm dứt, tất cả lại sa vào trong đêm đen, tôi mới phát hiện cậu không nói một lời, con chó Phú Quí cũng không hề sủa một tiếng, cả hai ngồi bất động trên đất như si như dại.
- Cậu ơi! - Tôi hỏi - Cậu không xem mưa sao băng à?
- Anh dẫn cậu đến xem cái này đấy hả?
- Đây là kỳ quan ngàn năm chưa chắc đã có đấy, cậu ạ!
- Ngàn năm chưa chắc đã có à? - Cậu tỏ ra căng thẳng, run run - Trên trời rơi xuống một ông sao, dưới đất có một người chết đấy. Ngần ấy ông sao rơi xuống cơ mà, chắc là sắp có tai nạn gì rồi!
- Đây là hiện tượng thiên văn, liên quan gì đến tai nạn hả cậu?
- Sao lại không liên quan gì? Trên trời mưa tuyết, cháu không cảm thấy lạnh hay sao?
Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy? Tôi nghi ngờ ban ngày cậu đã gặp chuyện gì đó ở Sa Hà Tử.