← Quay lại trang sách

PHẦN XIII

Ngay trong đêm hôm đó chúng tôi về đến Châu Thành, tôi gọi điện thông báo với ông chủ tịch ngày mai chúng tôi xuất phát đi chụp ảnh mười lăm con sói. Sáng hôm sau, ông chủ tịch đích thân đến khách sạn, mời hai cậu cháu tôi một bữa cơm mộc mạc gọi là tiễn chân. Ông nâng chén rượu nói với cậu:

- Đồng chí Phó ạ, trước kia săn giết sói là đúng, bởi vì sói đe dọa sự sinh sống của chúng ta, đội săn sói và đội trưởng là đồng chí có công. Còn bây giờ, sói sắp bị tuyệt chủng, chúng ta phải bảo vệ sói, đồng chí cũng là người có công. Thay mặt chính quyền và nhân dân Thương Châu, tôi cảm ơn đồng chí, và chúc đồng chí cùng đồng chí Cao Tử Minh đi lần này làm tốt công tác chụp ảnh.

Cậu tôi rất cảm động, không những uống cạn chén rượu chúc của ông chủ tịch, mà cậu còn cảm ơn ông. Cậu nói, cậu không có gì đáng để cảm ơn. Rồi cậu lại uống tiếp, cậu rót luôn nửa chai rượu ra bát. Ông chủ tịch vội ngăn lại, đòi chia đôi mỗi người một nửa chạm cốc. Cậu nói:

- Thưa chủ tịch, tôi có lời định thưa với ông.

Cậu bảo, theo quy định của luật pháp nhà nước, trong dân chúng không ai được giữ súng, súng săn của đội săn bắt sói cũ cũng đã giao nộp cả rồi, chỉ có cậu là người duy nhất còn giữ súng. Sau khi tổng điều tra sói, đến hôm nay cũng là lúc nên giao nộp súng. Nhưng cậu đề nghị trong quá trình đi chụp ảnh sói, cho phép cậu được tiếp tục giữ lại súng.

- Súng là một nửa thợ săn, người thợ săn không có súng thì còn tệ hơn cả cục cứt chó.

Tôi không ngờ cậu lại đề nghị như vậy. Ông chủ tịch cũng khó xử, sau một hồi im lặng, cuối cùng ông đã chấp nhận đề nghị của cậu. Cậu liền nắm chặt tay ông chủ tịch, gần như định quì xuống.

- Thôi được, để tôi báo cho cục công an huyện của các đồng chí biết. - Ông chủ tịch đỡ cậu dậy, nói tiếp -Tình huống đặc biệt thì xử lý đặc biệt, trong quá trình chụp ảnh cần phải có súng, chụp xong rồi cũng vẫn có thể giữ lại. Đồng chí Phó Sơn nên được giữ súng lắm chứ, đồng chí vẫn là thợ săn cơ mà, sau này vẫn có thể bắn gà rừng chứ sao!

Danh hiệu thợ săn và súng săn đối với cậu cần thiết biết chừng nào. Sự quan tâm đặc biệt của ông chủ tịch khiến tôi cũng vui mừng cho cậu! Nhưng sau khi ăn xong và chia tay ông chủ tịch, cậu lại bảo với tôi:

- Thợ săn mà đi bắn gà rừng ư? Chỉ săn gà rừng mà cũng gọi là thợ săn à?

Cuối cùng thì cậu cũng đã vui vẻ cùng tôi lên đường. Chúng tôi lên đường không chỉ có hai cậu cháu, mà còn có một người nữa là Mục Lôi. Mục Lôi chờ chúng tôi ở ngã tư ngoài Châu Thành. Anh ngồi dưới cây liễu, bó chăn nệm để trước mặt cùng một hũ rượu, một con mèo đứng trên vai, nó cẩn thận chải vuốt mái tóc của anh ra đằng sau. Tôi cứ tưởng đây là một phong tục cổ xưa, giống như lối thường viết trong Thủy hử, đến để chúc rượu tiễn biệt cậu và tôi. Nào ngờ Mục Lôi cứ nhất quyết xin cùng đi một thể.

- Đội trưởng ơi, anh hãy cho tôi đi với anh, dù sao tôi cũng đã từng là thợ săn cơ mà.

Mục Lôi nói, con mèo vẫn đứng ở trên vai, hai chân trước của nó ôm vào nhau như vái chào.

- Cậu cũng đi ư?

Tôi và cậu đều ngớ người, lúc chúng tôi còn ở Sa Hà Tử, anh ta không hề tỏ ra mảy may nào đòi đi cùng. Cậu bảo:

- Đừng có nói khoét, cậu đau đầu ghê gớm thế, cùng đi với bọn mình sao được?

- Nếu em cứ ru rú ở nhà mãi thì cái đầu sẽ nổ tung ra mất. - Mục Lôi nói - Nếu em chết, thì chết trong đi săn...

- Đây có phải đi săn đâu, đi chụp ảnh cho mười lăm con sói cơ mà!

- Nhưng vẫn là đi đánh bạn với sói! Em đã nghĩ rồi, sói đầu sắt, chân cây đay, lưng đậu phụ, cái đầu của em đau lên thì phải thụi quả đấm vào, đáng đời! Nó cũng là cái đầu sắt, có lẽ sống chung với sói, bệnh đau đầu của em sẽ khỏi. Hơn nữa, em có con mèo, mèo gãi cho em thì cũng như vợ em xoa bóp cho em, em còn có cả thuốc giảm đau. Em làm khổ sai trước yên sau ngựa cho các anh không được sao?

Cậu thần người ra đó, cuối cùng nhìn tôi. Tôi đáp:

- Cũng được!

- Chuyện này là anh nói đấy nhé! - Cậu bảo - Vậy thì cậu ấy cũng là một thợ săn!

- Chi phí cháu sẽ đề nghị chính quyền thanh toán. - Tôi hiểu dụng ý khôn ngoan của cậu, chớp chớp mắt nói tiếp - Nhưng cháu không làm được việc là đề nghị ông chủ tịch duyệt cho anh ấy một cây súng đâu!

Vậy là Mục Lôi đã tham gia hành động cùng chúng tôi với danh nghĩa nhân viên ngoài biên chế. Việc nhập hội của anh chàng “Nát Đầu” khiến tôi liên tưởng đến Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh trong Tây du ký, càng khiến tôi nghĩ đến nhân vật Thứ Sáu trong trong tiểu thuyết Robinson Crusoe của nhà văn Anh Daniel Defoe (1659 - 1731), thế là tôi buột miệng gọi “Thứ Sáu”, anh ta ngẩng đầu nói: Hôm nay là thứ năm chứ! Tôi nín thinh, không dám nói gì thêm. Mục Lôi rất vui, cứ nhất định đòi đặt biệt hiệu cho từng người trong nhóm chúng tôi. Theo lệ, anh gọi cậu là đội trưởng, gọi tôi là bí thư, vì trong ba người chỉ có tôi là đảng viên, còn anh tự phong mình là thư ký riêng.

- Khi có người ngoài thì gọi tôi là thư ký riêng, lúc không có ai thì gọi tôi là Nát Đầu.

Con chó nhỏ của cậu vẫn gọi là Phú Quí. Vì cái tên con mèo của mình, Mục Lôi đã tốn bao tâm huyết suy nghĩ, cuối cùng đặt cho nó cái tên “Thúy Hoa”. Phú Quí tương xứng với Thúy Hoa, tuy không sinh động mạnh mẽ nhưng đậm đà màu sắc dân gian. Chính điểm này càng làm tôi thích Mục Lôi. Anh khe khẽ hỏi tôi:

- Anh biết tại sao tôi gọi con mèo là Thúy Hoa không?

- Gọi thế cho thuận mồm.

- Người con gái trong mối tình đầu của tôi tên là Thúy Hoa. Đêm hôm qua, tôi còn nằm mơ thấy cô ấy!

- Yêu như thế sao không lấy người ta?

- Người ta có yêu mình cóc đâu.

Rồi anh biểu lộ một dáng diệu kỳ quái, cằm hất lên, môi hõm vào, cặp mắt lật lên trắng dã, khuôn mặt bỗng chốc dài ra, hai má lõm xuống, rành rành ra dáng một con sói sống động. Những ngày sau đó, Mục Lôi thích kể cho tôi nghe thiên tình sử của anh, anh khoe dáng anh xấu thì có xấu, nhưng lại có vận đào hoa, anh có “chân” trong mười mấy cô gái ở thôn và đã lấy một cô họ Tần trong ngõ làm vợ. Anh đánh cuộc với người ta rằng, anh có thể làm cái khoản kia trước khi cô gái ấy đến lễ trời đất. Mọi người không tin, nhưng quả nhiên anh đã làm được, còn đem về một cái quần lót in hoa của người con gái kia.

- Anh phải bạo phổi ra tay cơ, đàn bà không chịu nổi bạo phổi mạnh tay đâu, nhưng anh phải có tài năng thật sự. Một khi cô ấy đã dễ chịu, cô ấy sẽ không hận anh, lại còn cảm ơn anh là đằng khác.

Mục Lôi bảo, ăn vặt là nhu cầu của cơ thể, còn nếu muốn có chút tình cảm thật sự, thì phải tìm người mình yêu. Ngoài chị vợ béo, anh ta còn có hai cô bồ nữa, trước kia còn đi săn, anh thường đem thịt cừu bụng vàng và thịt gà cảnh biếu các cô ấy, vì thế đội trưởng đã mấy lần điên tiết định khai trừ anh.

Tôi chợt nhớ đến một việc, ở với cậu lâu như thế, tại sao chưa bao giờ nghe cậu nói về gia đình cậu. Mục Lôi bảo:

- Đội trưởng không có gia đình.

- Thỏ khôn ngoan như anh có những ba chỗ ở, cậu tôi mà lại không có gia đình sao?

- Thỏ là kẻ yếu, nên thỏ mới có ba chỗ ở. Anh thấy hổ có gia đình không nào, hổ đi đến đâu, ở đó là gia đình.

- Nói như vậy có nghĩa là cậu tôi nhiều bồ lắm nhỉ?

- Đâu có, đội trưởng là loại gấu mèo lớn.

- Sao cơ?

Mục Lôi khe khẽ nói:

- Chuyện này anh đừng có nói với ai đấy, cái “số ta” của cậu anh hỏng rồi. Trước đây cũng đã tìm một cô nhưng không ăn thua, từ đó bản thân mất sức chiến đấu, cứ oán hận đã từng thủ dâm quá độ...

Tôi bỗng nhớ đến chuyện cậu cứ che che đậy đậy lúc đi tiểu, cảm thấy thương cho cậu quá.

- Tôi không tin chuyện ấy, không có cái khoản kia, đàn ông thường mất chí khí. Nhưng cậu tôi dáng dấp như thế, ai chẳng bảo cậu tôi oai vệ?

- Cậu anh càng phải làm cho mình giống một thợ săn thực thụ đó thôi.

Chúng tôi thủ thỉ nói chuyện ở bên này, ở bãi cỏ xa xa, cậu tôi đang nằm nghiêng về một phía, cỏ dầy lắm, là loại cỏ ống khô héo trong mùa đông, cành cuống lưa thưa, sợi xơ phơn phớt trắng. Cậu nằm trông như một hòn đá, nhưng cái dáng mệt mỏi biếng nhác lại rất giống một con hổ. Cậu nheo mắt nhìn con chim sẻ đậu trên ngọn cây bên cạnh, chim sẻ kêu lích chích. Thình lình cậu vung tay ném một viên đá, động tác nhanh gọn mà chính xác, rồi lại bình thản nằm xuống, còn con chim sẻ thì rơi ngay trước mặt chúng tôi, đầu vỡ nát. Mục Lôi hớn hở bảo tôi nhặt củi nhóm lửa, còn mình lấy một cái que xọc vào đít con chim sẻ giơ lên nướng trên đống lửa. Tôi không rõ anh định làm gì, nướng chưa chín hẳn đã hỏi tôi:

- Anh ăn không?

Tôi đáp:

- Cũng ăn được à?

Anh bảo:

- Ngon lắm.

Rồi cắn một miếng, hình như chợt nhớ còn đội trưởng, liền giơ con chim sẻ, nói với cậu:

- Đội trưởng có ăn không?

Cậu tôi bảo:

- Nhìn cái mã cậu ăn kìa!

Mục Lôi ăn rất khó coi, tiếng nhai nhóp nhép, anh biết ăn thật, nhoáng một cái, con chim sẻ chỉ còn lại bộ ruột.

Mục Lôi là người thích bôi bác, ngoài lúc đau đầu ra, anh cứ luôn mồm nói chuyện tếu, hoặc bôi bác bản thân để chọc cười tôi và cậu, tuy cậu chỉ lớn hơn anh năm tuổi, anh lại hơn tôi năm tuổi. Dọc đường, chúng tôi không thuê cửu vạn; máy ghi hình, máy chụp ảnh, giá máy, túi đựng phim của tôi và cuộn hành lý của cậu đều do Mục Lôi cõng. Có lần, anh đeo máy ảnh lên cổ con Phú Quí, bị tôi quát cho một trận, từ đó không dám nữa, nhưng lại dùng một sợi dây dài buộc vào con mèo Thúy Hoa rồi ngoắc lên con Phú Quí. Con mèo đi một hồi mệt quá liền nhảy lên lưng Phú Quí ngồi. Tôi cười bảo anh:

- Chúng mình sống không bằng một con mèo!

Mục Lôi lại bảo:

- Sống chẳng bằng con Phú Quí, cánh mình đều là đàn ông, mà Phú Quí lại còn có bà vợ Thúy Hoa này nữa.

Cậu tôi trừng mắt bảo anh ta:

- Nát Đầu ơi, lần này có bí thư đi cùng, ăn nói cẩn thận, đừng có mắc cái tật rẻ tiền của cậu nữa!

Mục Lôi đáp:

- Em có bệnh, đâu dám cơ chứ!

Mỗi lần đến chỗ nghỉ, tìm cái ăn uống, chọn nơi ngủ nghê, mọi việc dính dáng đến đời sống đều do Mục Lôi lo liệu. Anh trải chăn nệm cho chúng tôi, trên giường cậu dĩ nhiên trải tấm da sói. Tôi ngủ ở giường riêng, anh chọn chăn nệm khô sạch nhất, rồi mới trải đến chỗ nằm của mình. Con Phú Quí và Thúy Hoa đã nằm ở bên cạnh từ bao giờ. Anh quát Phú Quí:- Ban ngày chúng mày đã ở bên nhau, ban đêm lại còn ngủ một chỗ, mày định gây chuyện thật đấy hả? Nói xong, Mục Lôi ôm con mèo ngủ, Con Phú Quí điên tiết sủa một tiếng: “Gâu!”, rồi lặng lẽ nhảy sang giường cậu tôi, nằm ngủ dưới chân cậu. Nát Đầu có cái tật nghiến răng khi ngủ, nghiến như thù hận ai đó ghê gớm lắm; còn ban ngày thì cứ đánh rắm vô tội vạ, lại còn nhấc một nửa mông lên, cố ý để kêu thành tiếng,

- Cậu ơi! - Tôi nói - Gọi cậu là đội trưởng thật đúng, cậu có chú ý không, hình như Mục Lôi không kêu đau đầu nữa rồi.

- Xem ra đi ra ngoài thế này có thể chữa được bệnh của cậu ấy thật. - Cậu đáp - Đừng nói toạc ra, một khi nói toạc ra, cậu ây lại nghĩ ngợi mà hóa ra đau đầu đấy.