PHẦN XV
Vượt qua đỉnh núi, đi xuống dốc thêm hai mươi dặm nữa, chúng tôi đến một thị trấn nhỏ có tên là Đập Nhà Lưu, trời đã sáng hẳn. Thị trấn là một ngõ phố dài, nhà cửa ở đây đều lắp cửa gỗ sơn màu đen, nhưng nửa cột lộ ra ngoài tường thì toàn quét vôi trắng, đem đến cho con người một cảm giác khô cứng. Điều thú vị là nhà phố ở phía bắc nhất loạt chếch sang đông, chái nhà của gia đình ở tận cùng phía đông được chống tường bằng ba cây gỗ to; còn nhà phố ở phía nam nhất loạt chếch sang tây, ngoài tường của gia đình ở đầu cùng phía tây là một cây thuốc to. Trước đây, chắc chắn ở thị trấn nhỏ này đã xảy ra động đất, tôi nhìn mà buồn cười, nếu len lén bỏ ba cây gỗ chống, hoặc chặt cây thuốc to đi, thì Đập Nhà Lưu sẽ để rào rào thành bãi phẳng, nhưng dân chúng thị trấn vẫn sống nhởn nhơ an nhàn. Trong một hiệu lò rèn, một già một trẻ mặc tạp dề làm bằng vải mưa đang đốp chát búa lên búa xuống, hoa lửa bắn tóe ra chung quanh, Họ vừa chào hỏi một phụ nữ xách xâu thịt ướp hối hả chạy qua, vừa hỏi cậu bé móc trứng chim sẻ trong máng ngói hiên nhà bên kia phố: “Có không?”, Móc trứng chim sẻ là ba cậu bé, chúng đứng trên vai nhau công kênh lên, cậu bé trên cùng trả lời: “Có”, rồi ném một quả trứng có chấm lốm đốm xuống; cậu bé rèn sắt chạy ra chậm một bước, quả trứng rơi xuống đất vỡ tan, trong trứng có một con chim nhỏ xíu. Móc nữa được cái vỏ trứng rỗng, tiếp túc móc thì lôi ra một con rắn, một tiếng kêu rú lên, cả ba em ngã lăn đùng ra đất,
Chúng tôi hỏi ba gia đình, cả ba nhà đều nhận khách. Mục Lôi đòi nhà nào cũng phải nhìn thấy bà chủ. Quan điểm của anh ta đúng đấy, bà chủ nào sạch sẽ gọn gàng, thì chắc chắn giường chiếu trong gia đình ấy gọn gàng sạch sẽ, cơm canh ngon miệng. Cuối cùng chúng tôi đã chọn một gia đình ở giữa phố, nhưng bà chủ nhà lại rỗ mặt. Bước vào nhà, người mệt mỏi đến mức không thể đứng thẳng lưng, cơm không ăn, ôm gối ngủ liền. Con Phú Quí và Thúy Hoa lại tỉnh táo, cứ kêu cứ sủa ầm ĩ, hết chạy ra lại chạy vào trong nhà. Lúc trẻ con nhà chủ ăn cơm sáng, trên xà nhà có mấy con chuột đánh nhau, một con rơi xuống trúng ngay bát cháo, nước cháo nóng bắn vào mặt cậu bé, còn cái bát thì vỡ vụn. Cậu bé đem con chuột tẩm dầu hỏa, mang ra bãi đất sau phố đốt, con chuột đau đớn chạy thục mạng, chui luôn vào đống rơm mạch cạnh bãi, đống rơm liền bốc cháy. Người trên phố xúm vào dập lửa, con Phú Quí và Thúy Hoa cũng chạy qua chạy lại, dùng thân lăn dập lửa, con Thúy Hoa bị lửa cháy sém một sợi râu.
Một thanh niên ở nhà bên thấy con Thúy Hoa xinh xinh đáng yêu, liền nảy ác ý, dùng con cá nhỏ nhử Thúy Hoa sang nhà cậu ta. Con Phú Quí đương nhiên phải bảo vệ nó, cũng sang theo, nhưng đã bị cậu ta đá ra ngoài cửa. Con Phú Quí quay về lay giường của cậu. Chúng tôi hết sức mệt mỏi hoàn toàn không hay biết gì trước những tiếng ầm ĩ lao vào cứu rơm dập lửa ở ngoài. Con Phú Quí lay giường đánh thức không được, nó liền tha chiếc giày hôi để lên mũi cậu, cậu mới thức. Khi chúng tôi sang đến nhà bên cạnh, thì cậu thanh niên đang mở cửa thả con Thúy Hoa ra, Mục Lôi tóm luôn cậu ta tát liền, vặn hỏi:- Mày định bắt cắp Thúy Hoa đem đi, hay bóp chết ăn thịt hả? Cậu ta giải thích mãi mới vỡ lẽ, cậu ta định làm một phép bỏ bùa bằng cách thấm nước đái mèo vào khăn mùi xoa, đem khăn mùi xoa trải lên cửa hang rắn nhử rắn bò ra. Rắn là loài háo sắc, hễ ngửi thấy nước đái mèo là thải tinh. Chiếc khăn mùi xoa có đốm tinh rắn, chỉ cần vẫy vẫy trước mặt cho đàn bà ngửi thấy mùi là họ sẽ bị mê hoặc, rủ đi đâu sẽ đi đấy. Mục Lôi tát cậu ta một cái ngã dúi đi, và mắng:
- Mẹ kiếp! Mi còn sành hơn ta!
Cậu chàng kia hốt quá, co cẳng chạy mất, khi chúng tôi đã đi khỏi thị trấn cũng chưa dám quay về.
Cảm thấy không thể để chúng tôi ngủ tiếp, chủ nhà nổi lửa nấu cơm cho chúng tôi ăn. Mục Lôi định ăn bánh nướng và đậu phụ nóng, nên xắn tay giúp chủ nhà làm cơm. Cậu tôi ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế dài nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Tôi hỏi sao vậy, cậu bảo không có chuyện gì. Tôi ra phố mua về một chai rượu, cậu cười, rót ra hai cái cốc, bưng cốc kia lên định uống, thì tay run run, rượu sánh một ít ra bàn, cậu cúi đầu xuống bàn mút mấy cái. Cậu bảo:
- Mấy hôm rồi mà vẫn chưa gặp con sói nào!
- Không sao đâu cậu. - Tôi nói - Nếu đi đến đâu cũng thấy sói, thì không phải chỉ có mười lăm con.
- Cậu cứ thấy thắc thỏm trong lòng thế nào,
Cậu tháo viên ngọc kim hương ra khỏi cổ - viên ngọc kim hương đã từng gắn liền với câu chuyện cứu mạng vị đạo sĩ già. Tôi hỏi:
- Cậu có cảm giác gì không?
Cậu đáp:
- Khi tổng điều tra, cậu đã phát hiện con sói số bảy ở dưới đụn sau phố.
Tôi nói:
- Ăn cơm xong, mình lên đấy xem xem.
- Không cần, hiện giờ nó không có ở đó. Phàm có sói là cậu cảm nhận liền, tấm nệm da sói kia sẽ đâm vào người. Cậu cũng không hiểu sao, vừa đặt chân lên thị trấn này, thì trong lòng khó chịu thảng thốt. Cháu ngửi xem, mùi viên ngọc kim hương này đậm hơn phải không?
Tôi ngửi thử, mùi sôcôla bơ rất đậm. Cậu bảo:
- Việc này lạ đấy.
Khi tôi đang ngửi ngọc kim hương, thì Mục Lôi bưng một khay đậu phụ bốc hơi ngùn ngụt đặt lên bàn ăn ở giữa nhà, anh ta nhìn thấy hỏi vật gì quí hiếm thế, nhưng cậu đã đút viên ngọc kim hương vào túi ngực, không cho xem. Mục Lôi liền bảo:
- Một viên đá thì có gì quí hiếm đâu, nó cũng chẳng phải ngọc trai mã não! Bí thư này, tôi có một bảo bối đấy nhé!
Đặt đậu phụ xuống, Mục Lôi móc túi lấy ra một lọ nhỏ, trong lọ có một gói bông màu đỏ. Tôi hỏi, bông thuốc gì vậy? Mục Lôi kéo tôi ra ngoài cửa sau, khẽ bảo:
- Gói bông tẩm kinh nguyệt con gái tân, chuyên dùng để xua đuổi tà ma!
Tôi hỏi kiếm ở đâu ra, anh ta trả lời đầy vẻ đắc ý:- Chiến lợi phẩm. Tôi bảo, anh bẩn thật đấy Mục Lôi à! Mục Lôi liền nói, cứt anh ỉa ra chẳng phải từ những thứ anh ăn vào hay sao? Anh dặn tôi đừng nói với cậu, cậu chưa thật sự nhìn thấy của đàn bà, cậu biết sẽ ghen ghét anh ta. Ở trước cửa sổ, cậu gọi:
- Nát Đầu, có cái gì mà giấu giấu giếm giếm thế?
Mục Lôi quay vào nói to:
- Ăn cơm, ăn cơm thôi. Bà chủ ơi, mau mau đưa dấm ớt ra đây, đội trưởng của chúng tôi sắp chết đói rồi đây này.
Bánh nướng là loại bánh cứng và to như vung nồi, đậu phụ thì lấy dao cắt trực tiếp trong khay từng miếng lớn, rồi rạch thành miếng nhỏ rưới dấm ớt vào, ăn ngon lắm. Tôi ăn hai bát, cậu ăn ba bát. Mục Lôi chóp chép ăn ba bát rồi còn xới bát thứ tư. Cậu cười bảo tôi:
- Anh nhìn anh ta có giống con lợn không?
Lúc này, có một đám người nô nức đi qua phố ngoài cửa. Cánh đàn ông đều mặc quần đen áo đen, trên đầu hay ngang lưng cuốn dải vải rộng rất bẩn, trên mặt trên cổ họ da thịt đỏ sẫm vết nhăn ngang dọc. Cánh phụ nữ thì quần áo hết sức tươi mới, màu xanh màu đỏ rực rỡ, eo nhỏ lưng ong, góc vạt áo vểnh lên, giống như các nhân vật trong phim đèn chiếu. Tôi cầm máy ảnh ra chụp, mới biết hôm nay trên thị trấn có chợ phiên. Chúng tôi liền quyết định đi chơi chợ rồi mới lên đường.
Tôi chưa bao giờ đi chợ miền núi, dân từ các bản làng thung lũng bốn phương tám hướng ùn ùn đổ về thị trấn. Người mua thì dịu sọt, xách làn túi vải. Người bán thì vác gỗ, gánh củi, rau kim châm, mộc nhĩ, lợn dê gà chó... Người không mua không bán thì phần đông là phụ nữ gọi nhau í ới, khoe mẽ trổ tài, có khi ầm ĩ chỉ vì một việc gì đó giữa đám đông, hoặc chỉ vì một cái bánh rán hay một cái khuôn vắt bún. Phố nhỏ là một cái dốc dài rải đá dăm xanh, chỗ cao nhất của dốc là chiếc cầu đá, lan can của cầu đá đã bị gãy một nửa. Xuôi theo dốc là hai dãy phố với la liệt các quán nhỏ: hàng to có lương thực rau xanh, dụng cụ làm ruộng, vải vóc...; hàng nhỏ có mỡ muối, dấm tương, kim chỉ..., không thiếu thứ gì. Các cửa hàng bánh đúc đậu, cháo ớt, phở, đậu phụ rán, đủ loại món ăn, nối tiếp nhau thành một dãy dài, trước mặt kẻ ngồi người đứng nhốn nháo, tiếng gọi oang oang: Ớt nào, ớt nào, cho ớt đầm đậm vào! Nước rửa bát, nước cọ rồi hất ngay tại chỗ, một dòng nước bẩn chảy xuống theo mặt cầu; người đi trên dốc cầu liền giậm chân mắng: Chảy như sông Trường thế này à? Chúng tôi dạo quanh chợ, không biết con Phú Quí tha ở đâu về một khúc xương, đứng tại chỗ nhe răng há mồm gặm nhai rau ráu. Tôi luôn mồm gọi:- Phú Quí, Phú Quí! Phú Quí đáp:- Gâu!, chỉ có điều không chịu đến gần. Cậu tôi bảo:
- Chó không đi mất được, nhưng mèo thì ai cho ăn sẽ đi theo, con Thúy Hoa đâu nhỉ?
Tôi quay lại nhìn, con Thúy Hoa đang được Mục Lôi ôm trong lòng, nhưng Mục Lôi ở đằng sau cách chúng tôi rất xa, hai con mắt cứ đảo qua đảo lại ngáo ngơ nhìn bốn phía. Anh gọi tôi là bí thư rõ to, làm cho người đi chợ ai cũng nhìn tôi. Tôi cũng ra oai hỏi;
- Có chuyện gì?
Anh đi đến gần khẽ bảo:
- Gọi anh một tiếng bí thư, anh cũng tưởng mình là bí thư thật cơ đấy!
Tôi bảo:
- Bí thư to thì thư ký riêng cũng to chứ sao!
Anh nói:
- Không ngờ gái miền núi cô nào cũng xinh đáo để.
Tôi đáp:
- Xinh thật đấy.
Mục Lôi lại nói:
- Không nên tát chàng trai kia mới phải, nếu có một chiếc khăn mùi xoa, thử xem có mê hoặc được người thật không?
Cậu tôi đi đến, Mục Lôi ngừng bặt. Cậu hỏi tôi:
- Có muốn xem lợn đuôi dẹt không?
Thế nào là lợn đuôi dẹt, tôi không biết. Mục Lôi bảo mua cho anh ta một bao thuốc, anh ta nói cho mà nghe. Tôi đã mua thuốc thật, mua cho anh ta và cậu mỗi người một bao.
Mục Lôi bảo:
- Vấn đề này giản đơn như chữ nhất ấy mà. Anh biết không, sói thường hay vào bản bắt lợn, nhưng không phải lợn nào cũng tha đi. Lợn chúng tha đi đều là thứ lợn có đuôi hình dẹt.
Tôi hỏi:
- Tại sao lợn đuôi dẹt lại là món ăn của sói?
Mục Lôi không giải thích nổi:
- Chuyện ấy thì sói chưa từng giải thích cho tôi! - Anh nói.
- Xuống đến dốc dài ở đầu cầu bên kia, rẽ sang phải ra đến bãi sông. Ở đó có hàng trăm con lợn, con thì nằm, con thì đứng đang chờ bán. Cậu tôi không hỏi lợn nhà ai đuôi dẹt, mà chỉ hỏi giá lợn, gí gí vào lưng con lợn này, sờ sờ vào bụng con lợn kia, nhấc đuôi một con lên rồi mới nói:
- Giá đắt quá anh bạn ạ, đây là lợn đuôi dẹt!
Người bán đáp:
- Chẳng giấu gì bác, lợn đuôi dẹt đấy, nhưng hiện nay không có sói rồi!
Tôi nhấc đuôi con lợn lên xem, quả nhiên là dẹt phẳng thật. Cứ thế, xem mười ba con lợn, thì có đến năm con đuôi vừa phẳng vừa dẹt.
- Sao lại không có sói nữa? - Cậu tôi và Mục Lôi ngồi xổm tại chỗ hút thuốc tẩu với người bán - Nếu không có sói thì nhà nước cũng khỏi cần ban bố chỉ thị cấm săn sói làm gì. Chờ khi sói lại đến tha lợn, đánh không được đánh, nộp lương không cho sói hay sao?
- Đã không có, còn cấm săn cái nỗi gì? Hai ba năm nay, Đập Nhà Lưu chưa bao giờ nghe nói lợn đuôi dẹt nhà ai bị sói tha mất. Hiện giờ nhiều người xấu như vậy, đâu còn có sói nữa!
- Sói biến cả thành người rồi sao? Anh nói thử xem, người nào do sói hóa kiếp hả?
Họ cười hà hà, người bán rút cái tẩu thuốc dính nước bọt ướt rườn rượt đưa cho cậu, cậu nhét tẩu thuốc vào miệng hút mấy hơi, lại đưa tẩu cho Mục Lôi. Tôi không bước đến góp vui, cầm máy ảnh chụp mấy con lợn, nhưng máy ảnh bị trục trặc, sửa một lúc lâu mới chụp được. Trong đám đông có một người đàn ông cõng một người đàn ông hối hả đi qua, đi theo sau là một người đàn bà cầm khăn mùi xoa. Chị ta ngẩng đầu trông thấy tôi, đứng ngay lại kêu lên một tiếng a. Đây là vợ của anh chàng chân vòng kiềng ở bên kia sườn núi. Tôi hỏi:
- Chị cũng đi chợ à?
- Tôi đâu có cái phúc rỗi rãi đi chơi chợ. Đi đi anh, đừng để anh ta rên! - Chị ta giục người đàn ông cõng người đàn ông đi lên trước, nói tiếp - Lão Tuyền tham ăn, ăn táo nuốt cả hạt. Anh đã trông thấy người ăn táo không nhả hạt bao giờ chưa, anh đã nhìn thấy hạt táo nào to, hai đầu nhọn hoắt như mũi dùi chưa? Khi đại tiện, hạt táo bịt chặt hậu môn không đại tiện nổi, lão Tuyền lấy tay moi, moi không ra, lỗ đít chảy máu, phải đưa ra thị trấn nhờ thầy lang khám chữa.
Tôi vừa sợ vừa buồn cười, nghĩ bụng, anh chàng chân vòng kiềng này ăn táo trên cây táo trói Vương Sinh, vậy thì chắc chắn táo có oan hồn Vương Sinh. Tôi đang định hỏi thầy thuốc khám chữa thế nào rồi, nhưng chị kia đã hỏi:
- Cái anh xương xương người trong bọn anh đâu?
Người chị ta hỏi là Mục Lôi, tôi không muốn bảo chị ta Mục Lôi ở gần đây, bèn nói dối Mục Lôi đang ăn cơm trong quán bên kia cầu. Chị ta đáp ờ ờ, ngất ngưỡng đi lên phía trước. Nhưng lúc này lại có một phụ nữ đến gần tôi.
- Anh trẻ ơi! - Chị ta hỏi - Người ngồi hút thuốc ở đằng kia có phải họ Phó không nhỉ?
Thật ra, người đàn bà này đã đứng khá lâu ở trước cọc buộc trâu phía trước, cứ nhìn chúng tôi mãi. Chị ta có mái tóc màu vàng, đội cái khăn vải hoa. Vừa nãy tôi có liếc nhìn một cái và nghĩ, đàn bà miền núi cũng thích mốt nhuộm tóc vàng cơ đấy! Giờ nhìn kỹ thì không phải tóc nhuộm, mà từ chân đến ngọn đều vàng óng mượt. Tôi đáp:
- Đúng họ Phó, chị quen ông ấy sao?
Người đàn bà đáp:
- Thật không ngờ được gặp ông ấy, ông ấy là ân nhân cứu mạng tôi!
Tôi lập tức gọi cậu mau mau đến.
- Ân nhân, ân nhân!
Người đàn bà quì xuống trước mặt cậu, trán chạm đất rõ mồn một. Cậu tôi chẳng hiểu ra làm sao, vội vàng đỡ chị ta dậy:
- Chị, chị, chị là...
- Ông không nhớ em rồi, em họ Kim.
- Ồ, nhớ rồi, nhớ rồi, con gái của Kim Trường Thủy, lớn thế này rồi kia à?
Nét mặt tươi cười của người đàn bà trở nên lúng túng:
- Ông quên em thật rồi! - Chị nói - Ông đã từng cứu mạng em.
- Tôi đã từng cứu mạng cô ư?
- Ở núi Nguyệt Chiếu, ông còn chưa nhớ ra ư? Ông nhìn đầu ngón tay này của em thì biết.
Người đàn bà giơ bàn tay phải lên, ngón giữa của bàn tay đã gãy một nửa. Nhưng nét mặt của cậu vẫn đầy vẻ nghi ngờ. Người đàn bà thấy cậu không nhớ ra, lắc lắc đầu đáng tiếc, nói với cậu, rằng chị nhớ ơn cứu mạng của cậu suốt đời, chị luôn cầu khẩn cho cậu, mong người tử tế như cậu sống lâu, ăn nên làm ra mãi. Cậu có phần nào không tự nhiên, cởi thắt lưng ra vì thấy bưng bức, nhưng lại lập tức thắt chặt vào. Người đàn bà vẫn nhìn cậu chằm chặp, chị đưa tay bắt một con sâu nhỏ dính trên vai cậu. Giữa lúc này, có ai đó ho kéo dài, tôi ngẩng lên nhìn thấy Mục Lôi đứng ở xa xa vẫy tay gọi mình, tôi đi đến đấy. Mục Lôi bảo:
- Anh chán quá, đứng ở đấy làm gì?
Tôi chợt hiểu, đánh vào đầu mình mấy cái, hỏi:
- Người đàn bà đó là ai vậy?
- Chưa gặp bao giờ. - Mục Lôi đáp - Có xinh đẹp lắm không?
Tôi xê dịch người, che mất tầm nhìn của anh ta, hỏi anh ta đi đâu, rồi kể vừa trông thấy vợ Vương Sinh, hôm nay trông chị ta mặt mũi sạch sẽ lắm, còn hỏi thăm anh đấy. Mục Lôi hỏi:- Vương Sinh nào nhỉ? Tôi bảo, hôm qua còn định ngủ ở nhà người ta không đi, hôm nay đã quên à? Mục Lôi bảo, tôi là khỉ bóc ngô, bóc hạt nào rơi hạt ấy, hạt nào cũng nhớ cả thì mệt chết à? Rồi Mục Lôi ngoái đầu nhìn về phía cậu, bĩu môi ra hiệu cho tôi quay lại. Cậu và người đàn bà tóc vàng vẫn đang nói chuyện, chị ta móc túi lấy cái gì đó, nhưng khuy áo là cúc vải kiểu cổ, ngay một lúc cởi không được, cuối cùng chị lấy ra hai quả đào to đỏ bóng. Mục Lôi bảo:
- Đó không phải đào, là vú đây!
Tôi mắng:
- Ai anh cũng bôi bác được!
Nhưng sực nhớ: Mùa này tháng tư kiếm đâu ra đào? Bỗng chốc đem lòng nghi hoặc. Người đàn bà định tặng cậu đào, nhưng cậu không nhận, hai người cứ đẩy qua đẩy lại, cuối cùng chị đành phải nhét lại vào túi, đi khỏi đám đông. Người phụ nữ ấy đã đi xa, cậu tôi còn đứng tần ngần ở đó. Tôi và Mục Lôi đi đến hỏi:
- Có phải vì chúng tôi ở đây, cậu đã cố ý không chịu nhận người ta?
Cậu mắng một câu:
- Láo toét!
Chúng tôi ăn cơm trong quán, trao đổi chiều nay đi lên đụn phía bắc hay ngày mai đi Cao Ba Phường cách đây ba mươi dặm về phía Nam. Cậu bảo, Cao Ba Phường là khu quặng vàng có tiếng thời Minh - Thanh, bây giờ đã bỏ đi, còn lại nhiều hầm quặng, hầm quặng đều đã từng là nơi sói ở. Nói đến đấy, cậu đột nhiên vỗ tay kêu lên:
- Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!
Tôi và Mục Lôi giật cả mình. Cậu hỏi:
- Còn nhớ người đàn bà vừa gặp sáng nay không? Cô ấy có mái tóc vàng phải không?
- Vâng, mái tóc vàng.
- Anh đã từng trông thấy mái tóc vàng như thế ở đâu chưa?
- Người nước ngoài trên tivi.
- Lẽ nào đó lại là con khỉ lông vàng? - Cậu nói - Chắc chắn là khỉ lông vàng rồi!
- Cô ta là khỉ lông vàng ư?
- Là khỉ lông vàng đấy.
Cậu kể:- Năm đó, cậu và Thành Nghĩa đi săn trên núi Nguyệt Chiếu đã gặp một con sói. Hai người và con sói quanh quẩn trong rừng thưa, trí lực của sói hoàn toàn chẳng thua kém người, quần đảo tới mức hai người đều cảm thấy phát khùng. Lúc này, Thành Nghĩa phát hiện được mục tiêu bắn liền mấy phát, khi bước đến xem, thì nằm trên đất không phải là sói mà là một con khỉ lông vàng. Con khỉ lông vàng này bị bắn gãy một ngón chân trước. Thành Nghĩa bắt nó, con khỉ lông vàng kêu rú lên, Thành Nghĩa sợ người biết, đã lấy dây thừng buột chặt mồm nó, cởi áo ra bọc lại. Nhà nước đã có lệnh cấm săn bắt khỉ lông vàng, cậu đề nghị Thành Nghĩa mau mau thả ra, song Thành Nghĩa không nghe, bảo da khỉ lông vàng bán đắt lắm, có người ở miền Nam đã đến hỏi mua. Cậu không cản ngăn được Thành Nghĩa. Thành Nghĩa đem khỉ lông vàng về thị trấn, trói bốn chân nó giấu vào một nhà hầm đổ nát, rồi đi liên hệ với đầu nậu ở miền Nam thu mua da khỉ lông vàng. Trong lúc đó, cậu đã đến đồn công an khai báo, ý định của cậu chỉ là để cứu con khỉ lông vàng. Nhưng khi công an đến nhà hầm, không thấy khỉ lông vàng đâu, mà lại bắt gặp Thành Nghĩa đang cưỡng hiếp một phụ nữ, chị ta giẫy giụa chống lại, còn Thành Nghĩa thì xé rách quần áo của người ta, cắn chảy máu đầu vú, nửa người phía dưới cũng có máu. Sau khi công an đến, người phụ nữ kia khóc lóc rồi trốn mất. Thành Nghĩa thừa nhận anh ta bắt được một con khỉ lông vàng giấu ở trong nhà hầm, nhưng lại thề không hề buôn bán phe phẩy khỉ lông vàng, khi anh ta trở lại nhà hầm, thì không thấy khỉ lông vàng đâu cả, mà lại thấy người đàn bà ở đấy. Thế là mới nảy ra ý định đồi bại xấu xa. Công an nhanh chóng tóm được tên đầu nậu từ miền Nam đến và khám xét thu giữ nhiều da khỉ lông vàng cùng da trăn. Hắn khai ra đã từng cùng Thành Nghĩa định buôn một chuyến da khỉ lông vàng. Tên đầu nậu và Thành Nghĩa cùng bị vào tù.
Khỉ lông vàng này gặp mình ở đây, nó đến cảm ơn mình, nó vẫn còn nhớ được mình cơ đấy!
- Cậu không nói mê đấy chứ?
- Sao cơ?
- Cậu đã cứu khỉ lông vàng, nhưng đến cảm ơn cậu lại là một người đàn bà!
- Dốt thế! - Cậu cho tôi một câu - Khỉ lông vàng đã thành tinh, người phụ nữ bị Thành Nghĩa cưỡng hiếp chắc chắn cũng là nó.
- Có chuyện này thật sao?
- Việc gì phải dối trá cơ chứ!
- Nói như vậy, thì cái gì cũng có thể biến thành người? Ông bán lợn kia nói, sói đều hóa kiếp thành người, cũng không phải là nói đùa nói nghịch đâu nhỉ!
- Bồ Tát cũng có ba mươi sáu tướng kia mà!
Mục Lôi cứ nhăn nhó kêu khổ, anh chàng lo lắng trong các cuộc trăng hoa của mình liệu có cô nào không phải là người thật không. Tôi thì nghi ngờ, ở gia đình anh chàng chân vòng kiềng tối hôm qua, cậu dứt khoát không cho ngủ lại đó, rồi còn bảo chị vợ có răng dài, liệu có phải cậu đã cảm thấy cô vợ kia cũng không phải người đứng đắn?
Đến Thương Châu lần này đã để lại cho tôi quá nhiều chuyện có ấn tượng sâu sắc, nhưng điều khiến tư duy của tôi thay đổi là dã thú có thể xuất hiện bằng bộ mặt của con người. Ngày xưa đọc sách, sách nói thần tiên thường hay đóng giả người xuất hiện trên đường phố, trong cửa hàng, hoặc trong quán ăn bình dân, chưa biết chừng ở ngay bên cạnh bạn là thần tiên hay ma quái. Tôi cứ tưởng đây là những ví dụ, những thuật ngữ của các nhà văn, thì ra dân bản ở vùng sâu vùng xa cũng luôn cho là thế và xem đấy là chuyện bình thường tự nhiên. Bây giờ tai nghe, mắt thấy, tôi bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ lãng mạn, cuộc gặp gỡ lạ lùng giữa cậu và người đàn bà tóc vàng đã tạo nên một câu chuyện đẹp đẽ như vậy, tại sao không tìm hiểu rõ ràng, viết thành một cuốn truyện hay một vở kịch gì đó? Tôi và Mục Lôi khẽ bảo nhau, chắc là người đàn bà chưa đi xa, vẫn còn ở trong khu vực Đập Nhà Lưu, liền quyết định đi tìm. Nhưng cậu đã ngẩng đầu lên bảo, cậu phải đi một chuyến đến huyện lỵ Đan Phượng cách đây ba mươi lăm dặm về phía Bắc.
- Các anh có cùng đi với tôi không? - Cậu hỏi - Trong thị trấn có xe bình bịch, chỉ một lúc là đến nơi.