PHẦN XVI
Kể chuyện đi tìm sói nhưng tìm được sói thật sự thì còn lâu lắm, mà cậu lại định đi huyện lỵ Đan Phượng. Là người trong truyện, tôi ít nhiều cũng có hoài nghi: Liệu có tìm được sói không? Số lượng mười lăm con sói cậu tổng điều tra có chính xác không? Cậu ra đi lần này là thật lòng phối hợp giúp đỡ tôi, hay chỉ là để an ủi về tâm lý? Tính cách hào hiệp mạnh mẽ của cậu đã dần dần trở nên mờ nhạt, cổ quái, khó nắm bắt trong con mắt và trái tim tôi. Nhưng xét cho cùng cậu là cậu, là đội trưởng chỉ huy chúng tôi, tôi không thể trái ý cậu. Mục Lôi cũng bất mãn trong lòng nhưng không nói ra. Chúng tôi ngồi lên chiếc xe chở hàng được cải tạo thành từ chiếc môtô ba, bệnh đau đầu cùa Mục Lôi tái phát, anh kêu rên theo đà xóc mạnh của chiếc xe hàng, đầu Mục Lôi va đập dữ dội vào thùng xe, sau đó anh tỳ hẳn đầu vào một góc khiến tôi nhớ đến con gấu mèo lớn lúc sinh đẻ. Châu Thành cách chúng tôi càng ngày càng xa, chuyên gia Hoàng còn tiếp tục điều trị trong bệnh viện, hay đã đưa vào nhà thương điên? Chủ nhiệm Thi Đức có chuyển sang làm nghề khác không? Chuyển nghề khác thì chuyển đến cơ quan nào? Chiếc xe chở hàng phóng như bay, mặt đường lồi lõm, hết ổ gà này đến ổ gà khác, chiếc xe cứ nhún nhảy quăng quật, suy nghĩ của tôi luôn luôn bị ngắt quãng. Mặt đường được đục từ vách núi cheo leo, chỗ ngoặt dường như lái xe cố tình bẻ gấp, thành thử mấy lần suýt nữa đâm vào xe đi ngược chiều. Tôi căng thẳng tới mức nắm chặt tay vào lan can thùng xe, ngồi xổm, dặn lái xe:- Chầm chậm thôi. Lái xe ngậm điếu thuốc lá cuốn, hỏi lại:- Thế này mà nhanh à? Anh chẳng phải đem theo cái máy ảnh đó ư? Đến huyện lỵ, xe vừa đỗ lại, thì bệnh lòi dom của tôi dở chứng. Tôi là người trên dưới chỗ nào cũng có tật, miệng lở còn chưa khỏi hẳn, thì bây giờ lại đau trĩ. Tôi có cảm giác đầu đại tràng đã rơi xuống, cứ phải đi dạng háng, đã thế lại phải đi sát vào một bên, giơ tay đỡ mông đít. Con Phú Quí cũng tỏ ra ớn ghét tôi, khi tôi dựa vào tường vừa đỡ mông đít lên, thì nó dạng luôn chân sau, thò ra một vật đen nhẻm xả nước tiểu vào tường.
Huyện lỵ có mấy dãy phố nhà ngói ngang dọc, kéo dài theo dốc núi đến tận bờ sông. Cậu tôi cứ đăm chiêu đi trước, chúng tôi bước theo sau, cũng chẳng biết cậu định làm gì. Trên phố, dường như có nhiều người quen biết cậu, khi chào hỏi người ta, nét mặt cậu mới vui vui. Tôi nói:
- Cậu có duyên đáo để.
- Đương nhiên! - Mục Lôi trả lời - Đội săn bắt sói mà lỵ!
- Nhưng chẳng ai chào hỏi anh thì phải?
Mục Lôi kể- mười năm trước, anh làm thợ đào than ở một hầm lò nhỏ của núi Thanh Dương. Thời ấy, có một bầy sói tấn công huyện lỵ Đan Phượng; trên cây cầu bắc bằng mười tám hòn đá kéo lúa ở cửa đông huyện lỵ, sói đã cắn chết và làm bị thương liền một lúc ba người đi làm ca đêm. Dân trong thành lo nơm nớp, chính quyền huyện đã mời đội săn bắt sói về phục ba ngày ba đêm ở đầu cầu đợi sói. Kết quả đã đánh chết ở đấy hai con sói già, lần theo dấu chân sói, tìm được một ổ sói ở núi Thanh Dương, cách huyện lỵ mười lăm dặm về phía bắc, đánh một trận tiêu diệt hai con sói to và ba con sói nhỏ khác. Ở đó vốn là một gia tộc sói gồm hai con đực, hai con cái; khi sói cái đẻ con, hai con sói đực đã đến tha người tha lợn về nuôi vợ. Từ chân núi Thanh Dương đến huyện lỵ có một con đường cái đơn sơ, xe chở than thường đi qua đây, hai con sói đực ở trên vách núi, chờ xe qua. Lúc xe đến gần, từ trên vách đá, sói nhảy xuống nấp trên xe, đến đầu cầu xếp bằng mười tám hòn đá kéo lúa, chúng lại nhảy xuống. Nằm phục ở đầu cầu, đội săn bắt sói đã phát hiện đường đi lối lại của sói. Tiêu diệt được sói, ủy ban huyện tổ chức lễ mừng công, các đội viên của đội săn bắt sói ai cũng được đeo hoa hồng và được thưởng mỗi người một ngàn đồng. Từ lần đó, Mục Lôi đã tìm được cậu và cứ bám riết xin bằng được vào đội săn bắt sói.
- Này, - tôi nói - sở dĩ cậu đòi đến đây là định ôn lại vinh quang của các anh hùng săn bắt sói đấy!
- Bậy nào! - Cậu quay đầu lại mắng tôi.
- Đội trưởng Phó ơi, đội trưởng Phó! Ủy ban huyện lại mời đội trưởng đến phải không?
Bị cậu mắng, tôi có phần ngượng mặt, dựa vào cây cột điện, đỡ mông một cái. Từ ngõ nhỏ đối diện có ba người đi ra, cất tiếng gọi cậu. Giọng họ run run, như có vẻ nói lắp.
Cậu đứng tại chỗ, nắng chiếu vào mặt, lông mày nhíu lên thành hình chữ bát:
- Anh nói gì vậy?
- Ủy ban huyện mời đội trưởng phải không?
- Tôi là lãnh đạo của châu của tỉnh hay sao?
- Là lãnh đạo của châu của tỉnh, thì bọn họ. chỉ có phận ăn đòn chịu chửi thôi. - Những người kia nói - Đội trưởng không biết đâu nhé, ở Hoàng Gia Bảo cách huyện mười tám dặm về phía đông có một tên giết người, anh nghe này, nó là Vưu Văn, cái tên hay đáo để, vậy mà đã giết bốn mươi tám người rưỡi. Đào bới ở sân sau nhà hắn tìm được bốn mươi tám xác chết cùng với một cái chân người nữa. Giết ngần ấy người, anh tưởng hắn cao to bề thế, mặt mày nổi cục nổi hòn hung dữ lắm phải không? Không đâu, hắn chỉ cao một mét năm mươi tám, vợ lại là một người bị liệt, thế mà đã giết những bốn mươi tám người rưỡi! Giết người thì bao giờ cũng có động cơ phải không nào, ví dụ cướp của, cưỡng dâm, hoặc có oán có thù... Đàng này lại hoàn toàn không phải, thế mới lạ chứ! Chúng tôi cứ tưởng ủy ban huyện mời anh về xem có phải Vưu Văn là sói hóa kiếp không.
Cậu bảo:
- Anh kể chuyện ông Trời đấy à?
- Việc lớn như thế, tôi dám phao tin đồn nhảm hay sao? - Người kia nói - Anh cứ đến Hoàng Gia Bảo mà xem, xác người bày la liệt, công an đã quây lại, còn làm lều che bên trên, bảo là không cho vệ tinh nước ngoài chụp ảnh phát đi, làm mất mặt người mình. Anh thử đến đấy xem, Vưu Văn không phải sói hóa kiếp, thì tại sao giết nhiều người như thế? Có lẽ anh vừa nhìn thấy hắn là hắn hiện hình sói đấy!
Cậu tôi bảo:
- Nó là một con sói thì tôi phải làm gì nào?
- Anh là đội trưởng đội săn bắt sói cơ mà!
- Đội săn bắt sói đã giải tán từ lâu rồi.
- Chẳng phải anh đang ăn mặc quần áo đi săn đó ư?
Mặt cậu chợt đỏ bừng, rõ ràng cậu đang mất tự nhiên, cậu quay sang một cửa hàng tạp hóa lật xem đống sành sứ, hỏi giá rồi cứ thế đi thẳng. Tôi và Mục Lôi bám sát cậu, rẽ liền mấy chỗ ngoặt, trước mặt chúng tôi một bên là tường cao, một bên là ruộng rau, xa xa có một cái cổng sắt đen sì. Trên thành cổng có bót gác và giăng lưới thép gai, bộ đội biên phòng đang bồng súng đứng gác. Tôi nhìn lên tấm biển, trên đó viết “Nhà giam huyện Đan Phượng”.
- Sao mình lại đến đây hả cậu?
Tôi đứng không nhúc nhích, cậu đáp:
- Đến thăm Thành Nghĩa.
Thì ra cậu đến huyện Đan Phượng là để thăm Thành Nghĩa đang ở tù. Có phải người đàn bà tóc vàng đã gợi lại trong cậu nỗi hoài niệm về một thợ săn khác, hay là sự ân hận mặc cảm? Tôi và Mục Lôi trao đổi với nhau qua ánh mắt, lẳng lặng nhìn cậu đang nói với người lính gác điều gì đó, người lính gác dường như không đồng ý; cậu đưa giấy tờ ra, lại cởi áo để anh lính nhìn vết thương của mình. Cuối cùng mọi chuyện được giải quyết, cậu quay lại hỏi Mục Lôi và tôi:- Có muốn cùng vào không? Mục Lôi từ chối, anh bảo anh đang đau đầu, hơn nữa anh còn phải giữ súng và trông coi con Phú Quí và con Thúy Hoa, vì những thứ này không được phép mang vào trại giam.
- Cháu cũng không vào. Tôi nói - Cháu không quen Thành Nghĩa, cháu còn phải đi mua thuốc lòi dom.
Cậu cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi quay người đi vào cổng trại giam. Khi chúng tôi đã đi gần đến đầu ruộng rau, thì cậu chạy đến bảo:
- Cho cậu mượn tạm một trăm đồng được không?
- Tiền ư? - Tôi nói.
- Cậu gửi cho anh ấy một tút thuốc, anh ấy là một con nghiện thuốc.
Tôi lấy ra một trăm đồng đưa cho cậu. Cậu bảo:
- Các anh chờ tôi ở quán cơm đầu ngõ, tôi không ở đó lâu đâu.
Tôi và Mục Lôi ngồi ở quán cơm gọi hai bát mì sợi. Mục Lôi bảo:
-Tôi thì chẳng sao, anh là người thành phố, ngồi trong quán cơm chỉ ăn hai bát mì, anh xem, ngay đến cái bàn, chủ quán cũng không muốn lau cho mình.
Tôi nói:
- Chờ đội trưởng đến cùng ăn một thể.
Mục Lôi bảo:
- Tôi nhạt mồm quá, hay mình gọi trước một đĩa bò cạp.
- Bò cạp? - Tôi sợ giật nảy người - Dù anh có dám ăn đi chăng nữa, thì kiếm đâu ra bò cạp?
Mục Lôi trề môi hất hàm ra phía ngoài cửa sổ, mặt tiền của một nhà hàng đối diện đúng là có viết dòng chữ: “Cỗ bò cạp nhà Lưu”. Mục Lôi liền bước đi và nhanh chóng bưng về một đĩa bò cạp sống, bảo là đã ngâm rượu, rồi nhặt một con giơ lên, lấy răng khẽ cắn đứt mẩu nhọn ở đuôi bò cạp, đút vào mồm nhai sần sật. Tôi nhát gan không dám động.
- Anh không ăn à? - Anh ta nói - Thơm ngon cực.
Tôi đáp:
- Tôi vốn ăn chay là chính. Hôm nay nhìn anh ăn dữ quá, từ nay trở đi tôi hoàn toàn không dám động đến thịt cá nữa.
Thế là chúng tôi tranh luận nhau ăn chay ăn mặn là hung dữ hay lương thiện. Tôi không ngờ để chứng minh cho sự đúng đắn ăn bò cạp sống của mình, Mục Lôi đã hùng hổ bắt bẻ tôi:- Chính vì có ăn bò cạp sống, mới có người đi bắt bò cạp, nuôi bò cạp, có người mở quán cơm bán bò cạp, như vậy sẽ làm cho bao nhiêu người có việc làm, kiếm ra tiền, có cơm ăn. Tôi tuy chưa bao giờ săn bắt sói ở huyện này, nhưng tôi ăn đĩa bò cạp này cũng là để góp phần phát triển kinh tế đối với huyện Đan Phượng!
Anh ta cầm đũa chọc chọc vào đĩa, một con bò cạp say túy lúy bò khỏi đĩa, anh ta gắp lên cho vào mồm nhấm nháp, rồi dùng lưỡi đẩy bã bò cạp trông như một cái vỏ rỗng ra khỏi miệng, nói:
- Nhai không nát đâu đấy! Rồi húp một ngụm canh mì nuốt đi.
Tôi giận dỗi không ngồi chung bàn với anh ta, mà ngồi sang bàn bên cạnh. Hai người ở bàn bên cạnh vẫn còn đang bàn tán việc Vưu Văn giết người. Lúc người trên phố nói với cậu về tên giết người, tôi cứ tưởng là chuyện lừa bịp nhảm nhí, giờ ở bàn ăn lại có người nói đến kẻ giết người, tôi mới tin là có chuyện này thật, vội hỏi rút cuộc là thế nào. Hai người tranh nhau kể, hình như ai cũng háo hức kể chuyện này như người nghiện.
Thì ra Vưu Văn ở Hoàng Gia Bảo vì người thấp bé, nhà lại nghèo xơ nghèo xác, ba mươi tuổi mới kiếm được một cô vợ bại liệt. Thằng lùn con liệt thành một đôi, có làm nông cũng không thể sống khá giả, cộng thêm gia đình họ ở ngoài bản là một nơi hẻo lánh riêng biệt, bình thường không có ai đến nhà họ. Thế nên họ mới có cơ hội giết người. Họ giết người không bao giờ dùng dao, mỗi khi có người đi qua trước cửa, Vưu Văn gọi:- Đồng hương ơi, vào nhà uống ngụm nước đã nào! Người vào nhà, ngồi uống nước; từ cửa sau, Vưu Văn cầm một cái rìu, không dùng lưỡi rìu mà dùng sống rìu bổ vào gáy người đó. Người chết nằm sóng soãi tại chỗ. Sau đó, hai vợ chồng lột quần áo của người chết, lấy toàn bộ quần áo, giày tất, rồi dùng dây rút bó lại để trên sàn nhà, còn xác chết thì để vào lều củi sau nhà, chờ giết đủ năm người mới xếp vào hố đất ở sân sau, phủ lên một lớp đất; khi giết năm người khác lại đặt vào, lại rải lên một lớp đất.