← Quay lại trang sách

PHẦN XVII

Vụ án được điều tra ra là bởi có một người bán rơm mạch cho nhà máy giấy bị Vưu Văn giết, trong túi người chết có một giấy biên nhận nợ tiền. Nhà máy giấy thường ghi nợ bằng giấy biên nhận này, sau một tháng mới thanh toán; Vưu Văn đã cầm giấy biên nhận đó đi nhận tiền được tám mươi bảy đồng. Gia đình có người chết tìm mãi không thấy người thân, đã đến hỏi nhà máy giấy thì được biết có một người hình dáng khác với người nhà đã đến thanh toán tiền. Một hôm, Vưu Văn đi chợ trên thị trấn, vừa lúc gặp phải người của nhà máy giấy và người trong gia đình có người chết, họ nhận ra anh ta và lôi anh ta vào đồn công an. Lúc đầu, họ cứ tưởng anh ta kẻ cắp, đã ăn cắp giấy biên nhận của người chết và truy hỏi anh ta ăn cắp ở đâu, nhằm tìm ra tung tích của người chết. Tất nhiên là Vưu văn không trả lời được. Đồn công an cử người đến nhà anh ta khám xét xem còn thứ gì đã bị ăn cắp, vừa lục soát đã tìm ra ba xác người ở trong lều củi. Sự việc lớn quá, Cục công an huyện đã về xét hỏi và khám phá ra vụ án giết người tày đình này. Tổng cộng Vưu Văn đã giết bốn mươi tám người rưỡi; người rưỡi này không có mình chỉ có một cái chân, Vưu Văn cũng không chịu khai rõ, đào bới xuống tận đáy hố chôn người mà vẫn không tìm thấy xác. Giết bốn mươi tám người rưỡi, thu được tất cả một trăm tám mươi ba đồng năm hào hai xu, Vưu Văn đã ghi tất cả vào sổ. Những người xấu số trước khi bị giết không có ai bị Vưu Văn cưởng bức, cũng không có ai sau khi chết bị hiếp xác. Người chết đều là những người chưa hề quen biết. Động cơ giết người khó xác định. Vưu Văn nói:- Cán bộ nhà nước tôi không giết, người trẻ khỏe tôi cũng không giết, chỉ giết những ai già yếu bệnh tật, ngơ ngẩn. Tôi giúp chính phủ thực hiện ưu tú hóa dân số.

Kể đến đây, hai người kia cười hì hì, tôi cũng cười, cười không thành tiếng. Thấy chúng tôi nói chuyện, Mục Lôi cũng đến nghe và chửi:- Đồ chó, giết người còn có nguyên tắc! Rồi hỏi tôi có đến Hoàng Gia Bảo xem hiện trường không, đây là chuyện thời sự lớn! Hai người kia bảo, định viết báo thì không được đâu, hiện trường đang bị phong tỏa, trên có chỉ thị, từ chối bất cứ phóng viên nào đến phỏng vấn viết bài. Mục Lôi ồ một tiếng, lại về ngồi chỗ cũ tiếp tục ăn bò cạp sống. Còn tôi thì ra cửa quán, thẫn thờ nhìn người hối hả đi trên phố.

- Này, - Mục Lôi cà khịa - anh thẫn thờ cái gì vậy? Kẻ giết người chuyên giết những ai si dại, anh chịu khó si dại vào!

- Hắn giết những người ốm yếu tàn tật, tại sao không gặp kẻ đau đầu như anh nhỉ!

Tôi tấn công lại anh ta và bảo sao mãi không thấy cậu quay lại, rồi đi về phía trại giam đón cậu. Mục Lôi nói với theo:

- Anh không có sự may mắn của cái mồm, không được ăn cho sướng miệng. Anh bảo với đội trưởng, tôi còn để phần cho đội trưởng một ít đấy!

Cậu tôi đang ôm đầu ngồi xổm hút thuốc ỏ cổng trại giam. Cậu đã được vào trại đâu, bởi vi sau khi chúng tôi đi, vừa lúc có một vị lãnh đạo của trại giam Châu Thành đến kiểm tra công việc, cho nên mọi cuộc đến thăm hỏi phạm nhân phải tạm đình chỉ. Chúng tôi ngồi một lúc, thì có một đám người từ cổng chính đi ra, cậu được báo có thể vào thăm, cậu bảo tôi cùng đi. Mấy phút sau, chúng tôi đã ở trong một gian nhà mái bằng, nhìn thấy Thành Nghĩa qua song sắt.

Thành Nghĩa là một người béo, béo tới mức khó tin anh ta đã từng là một thợ săn. Đầu anh hói, ở bên trái mặt anh có một vết sẹo to đỏ au, còn ánh mắt thì u tối. Nhìn cậu tôi, anh nói:

- Tôi biết anh sẽ đến.

- Tôi đến thăm anh.

- Có lẽ vì chính anh mà anh đến thăm tôi chăng?

- ... Gia đình anh mỗi tháng tôi đến một lần, vợ và con anh đều khỏe... Anh có khỏe không?

- …

- Anh không phải lo lắng việc ở ngoài.

- …

- Mấy hôm trước, tôi đến chỗ Đức Thuận, anh em ai cũng nhớ anh, mong anh sớm được ra.

- …

- Thành Nghĩa, Thành Nghĩa, sao anh cứ im lặng thế? Anh còn hận tôi không?

Thành Nghĩa bỗng thét lên:

- Tôi hận sói, sao tôi không để sói ăn thịt mình nhỉ, để sói gặm nát xương ỉa ra một đống cứt!

- Sói cào mặt! Anh nói khe khẽ chứ! - Người lính canh đứng bên cạnh uốn nắn.

- Các anh gọi anh ấy là Sói cào mặt ư? - Cậu tôi đứng lên bực bội nói - Đó là biệt hiệu của anh ấy, chỉ có người trong đội săn bắt sói trước kia mới gọi. Anh ấy đã phạm pháp, nhưng anh ấy vẫn là người, các anh nên gọi anh ấy là Thành Nghĩa, Ngô Thành Nghĩa!

- Anh ấy bảo chúng tôi gọi thế. - Người gác ngục trả lời - Anh ấy bảo, anh ấy không thích cái tên Thành Nghĩa, cứ gọi anh ấy là “Sói cào mặt”.

- Chúng tôi đều nhìn Thành Nghĩa, anh ta không có phản ứng gì, nhìn chệch đi chỗ khác. Cậu nhét thuốc lá vào qua song sắt, Thành Nghĩa vẫn đứng không nhúc nhích.

- Thành Nghĩa!

- Tôi là Sói cào mặt!

- Người anh em Sói cào mặt ơi! - Cậu nuốt nước bọt nói - Hiện nay, đã ban hành chỉ thị mới, đội săn bắt sói của chúng ta đã giải tán rồi.

- Thế à? - Thành Nghĩa kêu lên - Đề ra chỉ thị thì anh có công, anh lại còn tổng điều tra sói nữa, anh cũng trông thấy con sói cào mặt tôi chứ?

- Ai bảo với anh thế?

- Vương Vĩ đã đến đây, giải tán đội săn bắt sói tốt chứ sao, bọn họ đều thất nghiệp, riêng anh vẫn là một thợ săn.

- Tôi không phải thợ săn, không còn được săn sói nữa thì tôi là thợ săn cái nỗi gì!

- Anh chẳng phải còn đang mặc quần áo đi bắn đấy thôi? - Thành Nghĩa nói - Anh đánh sói một đời, giờ anh lại bảo vệ sói, đương nhiên anh không phải thợ săn, anh còn xứng đáng là thợ săn gì nữa! Anh đến thăm tôi làm gì, tôi không phải là Thành Nghĩa bị người ta bán rẻ, tôi là Sói cào mặt, là thằng tù bị con sói được người ta bảo vệ cào mặt.

- …

- Anh đừng đến thăm tôi nữa, có đến thăm tôi nữa, tôi cũng không chịu gặp anh đâu.

- …

- Anh cũng khỏi phải đến nhà tôi làm gì!

Tút thuốc lá bị nhét trả lại qua kẽ song can sắt. Thành Nghĩa đứng dậy định đi vào, nước mắt cậu tôi chảy ròng ròng.

Tôi không thể nín nhịn nổi được nữa, liền quở trách Thành Nghĩa không nên đối xử với cậu như vậy. Tôi bảo, anh bắt giết khỉ lông vàng là phạm pháp luật nhà nước, cậu tôi tố giác anh có gì là sai. Chính quyền công bố chỉ thị cấm bắn giết sói là nhằm bảo vệ môi trường sinh thái, cậu tôi đã làm công việc tổng điều tra, lẽ đương nhiên là có công! Hôm nay, nhớ tình bạn, cậu tôi đến thăm anh, anh làm tổn thương cậu tôi như vậy, sói đã cào mặt anh, lẽ nào anh lại móc trái tim cậu tôi như thế?

Nhưng Thành Nghĩa phớt lờ tôi, anh ta quay sang nhìn cậu:

- Thế thì tôi phải cảm ơn anh chứ gì? Anh yêu cầu tôi nói chuyện với anh, vậy tôi xin kể cho anh một câu chuyện. Đấy là chuyện do một người bạn tù kể với tôi, kể về một anh hùng. Người ấy tự cho mình là anh hùng, mà anh ta cũng đúng là anh hùng thật. Một hôm, anh ta đến một bản làng, dân trong bản tố khổ bảo, trên núi có một con hổ trắng thường đến tàn phá dân bản. Chưa nghe xong, anh hùng đã lên núi giết hổ. Anh ta quần nhau với hổ suốt một ngày một đêm, bản thân bị hổ trắng cào cấu máu me đầy người, nhưng cuối cùng vẫn giết được hổ trắng. Anh ta trở về bản, dân làng bày cỗ khoản đãi anh ta. Anh ta hỏi họ: Bây giờ còn việc gì cần tôi giúp đỡ nữa không? Dân bản nói, hổ trống trên núi đã không còn, nhưng có một con rồng xanh trong đầm cũng thường đến gây sóng gió. Lúc trời hạn, nó hút khô nước đầm không để họ tưới ruộng, khi trời úng nó lại hút nước trong đầm nhổ vào ruộng lúa. Liệu có thể giúp họ trừ rồng xanh không? Anh hùng liền xuống đầm đánh nhau với rồng xanh suốt ba ngày ba đêm, suýt nữa bị rồng xanh ăn thịt, cuối cùng vẫn xách được đầu rồng trở về bản. Dân bản hoan hô anh ta, lại bày cỗ mừng công. Anh ta uống một hũ rượu, đắc ý nói:- Là anh hùng thì phải vì dân trừ hại, bà con có việc gì nữa để tôi làm không? Dân bản nói:- Không còn hổ trắng, rồng xanh, nhưng vẫn còn một họa hại, nếu trừ được họa hại này thì thiên hạ thái bình thật sự. Anh hùng hỏi:- Đó là gì vậy? Dân bản đáp:- Chính là anh. Vị anh hùng ngạc nhiên:- Tôi ư? Sao lại là tôi kia chứ? Rồi anh ta cúi đầu không nói gì nữa, sau đó đứng dậy định đi, vừa đứng lên thì ngã huỵch xuống đất chết luôn. Bởi vì trong rượu anh ta uống, dân làng đã cho thuốc độc vào từ bao giở bao giờ.

Thành Nghĩa kể xong câu chuyện này, quay người khỏi, trong phòng gặp mặt chỉ còn tôi và cậu, cậu ngồi ngây ra đó cả năm phút không nhúc nhích.

Rời khỏi trại giam, cậu không muốn ở lại huyện lỵ Đan Phượng, thậm chí hầm hầm nói không bao giờ đến huyện lỵ này nữa. Cậu có nỗi cay đắng của cậu, nhưng cậu cũng quá ngang ngược, hoàn toàn bất chấp tôi và Mục Lôi. Đi khỏi huyện lỵ, cậu không muốn quay về đường cũ, lại dẫn chúng tôi vòng qua tường xây cao to của trại giam, đến bờ sông ngoại thành, thỉnh thoảng mới có người qua lại, cậu cứ cúi đầu đi mải miết. Bên bờ sông, ngoài mấy chị phụ nữ giặt quần áo trên hòn đá ở xa xa, không có ai rỗi rãi qua lại, chiếc vồ gỗ đập quần áo cứ đập xuống lại giơ lên, giữa chừng mới vọng đến một tiếng “độp”. Trên cây liễu, tiếng ve kêu rộn rã, còn trong ruộng nước bên sông, tiếng ếch nhái cũng râm ran, hết đợt này đến đợt khác. Con mèo Thúy Hoa thỉnh thoảng lại đứng trên bờ ruộng nhìn xuống nước, mấy lần nhảy xuống bắt cá, cá không vồ được, còn thân thì ướt sũng. Cậu tôi tỏ ra hết sức nóng nảy, cứ ném đá lên cây liễu và ném cả xuống ruộng. Hòn đá vừa ném đi, ve sầu và ếch nhái liền im bặt, một lát sau tiếng kêu lại nổi lên ồn ã; cậu ném liền ba hòn đá, sau đó lại còn giơ chân đá con Thúy Hoa một cái. Mục Lôi cũng cáu tiết:

- Đội trưởng ơi, anh chán con Thúy Hoa, hay là chán tôi hả?

Cậu đáp:

- Chán anh đấy, thì sao nào?

Mục Lôi cũng chẳng vừa:

- Nếu anh là hoàng đế, thì anh là Tần Doanh Chính trong các hoàng đế; nếu anh là hòa thượng, thì anh là Huyền Trang trong các hòa thượng. Nổi máu lên, anh bảo đến huyện lỵ Đan Phượng, thì tôi và bí thư liền theo anh đến huyện lỵ Đan Phượng. Anh bảo phải rời khỏi huyện lỵ Đan Phượng, thì tôi và bí thư liền theo anh đi khỏi huyện lỵ Đan Phượng. Anh có biết không, tôi đang đau đầu đấy, sau khi anh đi đến trại giam, tôi đã uống ba viên thuốc giảm đau, nhưng sao anh cứ đọc chú siết chặt vòng kim cô trên đầu tôi mãi thế?

Thấy hai người cãi nhau, tôi liền vội can ngăn:

- Này Mục Lôi, anh định bảo anh là Tôn Ngộ Không đấy hả?

Nào ngờ Mục Lôi nói:

- Không làm nổi Tôn Ngộ Không thì làm Trư Bát Giới cũng được. Anh không coi tôi là người thì tôi có thể quay về thôn Cao Lão, nhưng bí thư là cháu ngoại anh, anh ấy lại là cán bộ ở tỉnh về, đầu đại tràng trong đũng quần tụt cả xuống rồi đó.

Cậu tôi quát:

- Anh cứ xéo về thôn Cao Lão của anh đi, tôi báu gì anh mà mời anh đến hả? Anh về đi, cút đi! - Cậu nhổ một bãi nước bọt, rồi hét một tiếng - Cút!

Mục Lôi quay đầu đi thật. Phía Tây bờ sông có một con đường rải đá dâm, xa xa là nhà ở xây dọc theo các bậc đá, trước mặt nhà là phố nhỏ kéo dài đến đầu cùng phía Nam huyện lỵ, giữa nhà nọ với nhà kia có bờ đá phân cách. Bởi đều là nhà sàn nhỏ, từng cột gỗ dài chống thẳng xuống gờ đá, nên nhà vệ sinh cũng ở trên lầu, còn hố phân thì ở bên dưới, có ai đó đang đại tiện, phân lõm tõm rơi xuống. Tôi gọi Mục Lôi:

- Nát Đầu ơi, anh đi đâu thế, đi ăn cứt hả?

Mục Lôi đã đến dưới một ngôi nhà, cửa sổ trên gác mở toang, một người đàn bà bôi đầy son phấn vẫy tay gọi anh ta:

- Anh đi thuyền ơi, anh đi thuyền, lên đây uống trà vui chơi đã.

Mục Lôi bước lên bậc đá, tôi vội vàng gọi:

- Mục Lôi, Mục Lôi!

- Đừng gọi nữa, cứ để anh ta đi.

Một chiếc thuyền từ mặt sông chèo đến, ông lái đò định lên bờ vào trong thành mua rượu, cậu trao đổi mấy câu gì đó với ông rồi xăm xăm xuống thuyền. Tôi vội vàng ngăn ông lái đò, hỏi thuyền đi về đâu, ông ta bảo:

- Đi xuống huyện Thương Nam.

Tôi bảo ông ngồi nghỉ, nhận lời đi mua rượu giúp ông. Tôi chạy đến cạnh một ngôi nhà sàn, rồi nhảy qua các bậc đá đi ra phố, mua một chai rượu, một con gà quay, định tìm Mục Lôi, song không biết anh ta ở quán trà nào. Tôi gọi rõ to một lúc mới nghe Mục Lôi trả lời, anh ta đang cài cúc áo trước cửa hiệu làm đầu. Tôi kéo anh ta đi xuống bậc đá, người đàn bà ở đằng sau gọi theo:

- Anh đi thuyền ơi, anh đi thuyền!

Mục Lôi đáp;

- Tiền để ở đầu giường đấy!

Tôi hỏi:

- Nhanh thế, đã kịp lên giường rồi kia à?

- Tôi bảo cô ta xoa bóp cho ấy mà. - Mục Lôi nói - Mẹ kiếp, đi đến đâu cũng gặp gái Tứ Xuyên!

Tôi nhìn thấy cổ áo anh ta có một vòng tròn nhỏ đo đỏ, liền giục:

- Mau mau lau vết son đi, để khỏi bị xạc lần nữa! Ông ấy là đội trưởng, lại cao tuổi hơn anh, vừa giờ gặp Thành Nghĩa, trong lòng đang bực bội, anh phải biết nhường nhịn một chút chứ, huống hồ đều là người của đội săn bắt sói với nhau cả. Anh là người, ngay đến cái rắm cũng không nín nổi hay sao? Anh định đi đâu? Nói đi là đi ngay ư?

Mục Lói đáp:

- Ông ấy đuổi tôi cút xéo mà! - Anh ta bốc đất xoa lên cổ áo, còn hỏi tôi có nhìn thấy không, rồi không nhịn nổi cười, anh ta nói tiếp - Tôi còn cút xéo đi đâu được, dọa ông ấy thế thôi!

Cùng với ông lái đò, tất cả chúng tôi đã xuống thuyền, cậu vẫn ngồi trong khoang thở hổn hển. Tôi gọi:

- Thưa đội trưởng!

Cậu sầm mặt bảo:

- Cứ gọi tôi là cậu.

- Cậu ơi, - tôi nói - cậu đừng giận, Mục Lôi đau đầu thật đấy, hễ đau đầu là nói hỗn.

Cậu bảo:

- Cứ dể anh ta đi, trên nhà sàn vẫn còn thiếu một khách làng chơi đấy!

Thuyền đã khởi động, mặt sông rộng mênh mang; để mặc thuyền trôi, ông lái đò ôm mái chèo ngồi yên một chỗ. Cậu gọi ông lái đò đến uống mấy hớp. Mục Lôi cười cười nói:

- Chỉ cần anh đuổi tôi, tôi sẽ nhảy xuống sông, xem anh có thương không!

Cậu vẫn không nhìn anh ta, Mục Lôi bèn quay sang nói với con Phú Quí:

- Đội trưởng bỏ ta rồi, không có ta thì ai đứng canh gác cho đội trưởng, ai dắt ngựa gác chân cho đội trưởng, ai làm thùng rác để đội trưởng trút giận?

Cậu nói:

- Tử Minh, cầm chai rượu này bịt cái lỗ mồm kia lại, cứ léo nhéo mãi, sốt cả ruột!

Tôi cười, cầm chai rượu đưa cho Mục Lôi, anh ta không uống, bỗng dưng gục lên đống củi ở đầu thuyền, gọi con mèo Thúy Hoa chải đầu cho mình. Bệnh đau đầu của Mục Lôi lại tái phát.

Đương nhiên tôi không dám uống rượu, chui vào trong khoang thuyền, cởi quần thay giấy vệ sinh, bệnh trĩ gây chảy máu, nhuộm đỏ cả đũng quần. Tôi thay quần mới, đem quần bẩn vứt xuống sông. Mục Lôi bảo:

- Bí thư có kinh nguyệt hả?

Tôi mắng anh ta, đỡ đau đầu rồi thì nhắm mắt ngủ một lúc đi. Sau đó, tôi lại chui vào thuyền ngồi một mình. Giải quyết xong mâu thuẫn giữa cậu và Mục Lôi, nhưng tôi vẫn lo lo cậu cứ thế này, thì không biết đến bao giờ mới chụp ảnh xong mười lăm con sói, tôi liền lấy bộ tú lơ khơ trong ba lô ra tự xếp bài xem quẻ. Cậu và ông lái đò vẫn ngồi ở đầu thuyền uống rượu. Thuyền đi cứ tròng trà tròng trành, rượu cũng lúc uống lúc nghỉ. Tôi nằm tại chỗ định ngủ. Ở bên ngoài cửa sổ khoang thuyền, trời đã tối, ngọn núi như cao vút hẳn lên, mặt trăng lúc hiện lúc ẩn sau mỏm núi, còn mặt sông thì trắng xóa. Không biết tôi thiếp đi từ lúc nào, chợt nghe thấy tiếng động, Mục Lôi đang nói:

- Bí thư ơi, bí thư, anh nằm dịch vào một chút để đội trưởng ngả lưng.

Tôi ngồi dậy, cậu đã say mèm, tôi đặt cậu trên chiếu tre. Người lái đò cầm viên gạch đệm dưới cổ cậu, bảo:

- Kém quá, mới uống có chút ít rượu mà đã gục!

Mục Lôi nói:

- Anh ấy uống khiếp lắm, một mình uống một phần tư lít rượu vẫn bắn trúng con chim sẻ bay trên trời cơ mà, không biết tại sao hôm nay lại đổ dễ thế.

Người lái đò hỏi:

- Bắn giỏi thế, là thợ săn phải không?

Mục Lôi đáp:

- Dĩ nhiên là thợ săn rồi, ông có biết Phó Sơn không?

Ông lái đò hỏi:

- Phó Sơn nào cơ? Đội trưởng đội săn bắt sói Phó Sơn phải không? Anh bảo ông ấy là đội trưởng Phó Sơn ư? Ông ấy sao lại là đội trưởng Phó Sơn được, đội trưởng Phó Sơn đi thuyền của tôi ư?

Tôi nằm xuống bên cạnh cậu, ngủ tiếp. Sáng sớm hôm sau mở mắt ra, đã thấy cậu ngồi ở đầu thuyền uống rượu với người lái đò. Tôi thấy hơi bừng bực cậu, đêm qua đã uống say, giờ tỉnh dậy lại uống, nếu uống say nữa thì việc tìm sói hôm nay sẽ đi toi! Nhưng cậu đã the thé gọi tôi:

- Tử Minh, Tử Minh!

Tôi không trả lời.

- Nát Đầu ơi, Tử Minh vẫn còn ngủ à? Dậy mà nghe, có tiếng sói đấy.

Tôi bật dậy chạy khỏi khoang thuyền, hỏi:

- Sói ở đâu ạ?

- Cậu đáp:

- Tôi nghe thấy hai tiếng sói gầm.

- Ở đây có sói đấy. - Người lái đò nói - Đi thuyền ban đêm thường thấy có sói ngồi dưới gốc cây bên bờ sông, không động đậy, cứ tưởng là hòn đá, lấy cây chống thuyền chọc vào, nó mới đứng lên đi. Cũng có trường hợp, sói ôm cây gỗ bơi qua sông sang bên này, nhảy lên chạc cây liễu trên bờ, từng có một con nhảy lên chạc cây treo đầu tự tử, nhưng có con nhảy lên, treo không được, lại ôm cây gỗ từ bên này sông bơi đi, cứ như đang tìm chỗ tự sát.

Tôi ngạc nhiên:

- Sói cũng tự sát à?

- Người biết làm gì, động vật cũng biết làm thế. - Ông lái đò nói - Trên dòng sông trước cửa quê chúng tôi, mùa thu năm ngoái, cá tự sát hàng trăm con, chúng từ dưới nước nhảy lên bãi cát, trên bãi cát cứ trắng phau phau. Anh nghe thử xem, hai con chim kia đang nói gì thế?

Trên cây bên bờ, quả nhiên có hai con chim hót tiếng dài tiếng ngắn, tôi không biết chúng có chuyện gì vui thế. Mục Lôi bảo, con chim này nói với con chim kìa: Nhìn kìa, gã đàn ông không có râu kia bị lở loét đít đấy!

Tôi tức quá, phớt tỉnh anh ta, lắng tai nghe, vẫn không nghe thấy tiếng sói gầm. Tôi hỏi người lái đò gần đây còn nhìn thấy sói tự sát không, ông ấy bảo, cả năm nay không nhìn thấy sói tự sát nữa, thậm chí ngay đến bóng sói cũng không thấy. Nào ngờ đội trưởng vừa đến thì sói cũng đến. Mục Lôi hỏi:

- Cái gì? Nói gì vậy? Đội trưởng dẫn sói đến à?

Không nghe thấy tiếng sói gầm, càng không nhìn thấy bóng dáng tăm hơi một con sói nào, tôi đưa mắt trông ra bốn phía, mặt sông mát mẻ không gió không sóng, bóng râm của đỉnh núi bờ Bắc trải rộng nửa sông, bờ Nam lau sậy và cỏ khao nước mọc thưa thớt, hơi mù bốc lên như khói, đang lan tỏa sà sà mặt nước. Nhưng tôi tin lời cậu là thật, sói sẽ xuất hiện. Đêm nay, chúng không ngồi bên bờ sông như một hòn đá chán chường, cũng không ôm cây gỗ bơi đến nhảy lên chạc cây tìm chỗ treo cổ tự sát, nhưng chắc chắn ở chỗ nào đấy trên hai bờ sông, chúng tôi chưa thể nhìn thấy chúng, song chúng nhìn thấy chúng tôi, nhất cử nhất động của chúng tôi đều ở trong tầm mắt của chúng. Tôi lấy máy ảnh ra bảo:

- Có lẽ sói cũng nhớ đội trưởng!

Vốn chỉ là câu nói vui, chẳng ngờ cậu tôi lại tức tối, mắt cậu đỏ lên:

- Anh nói gì? Ý anh muốn nói tôi không xứng đáng làm thợ săn phải không?

Bỗng cậu cởi phăng áo lót da thú trên người quẳng xuống sông, rồi xé luôn xà cạp và thắt lưng, thậm chí còn đập mạnh cây súng vào mạn thuyền. Mục Lôi vội vàng ôm chặt cậu:

- Đội trưởng, anh uống nhiều rồi đấy!

Mục Lôi giằng lấy khẩu súng, rồi cúi xuống vớt áo lót da, xà cạp và thắt lưng. Áo lót và xà cạp thì vớt được, còn thắt lưng thì trôi mất. Cậu bực tức đi vào khoang thuyền, nói vọng ra:

- Thành Nghĩa nhổ bọt vào mặt, tôi còn chấp nhận. Anh dựa vào cái gì mà nói tôi.

Tôi cứ đực mặt ra, đồng thời cảm nhận được một cách sâu sắc tâm lý mất thăng bằng và không cam chịu do lỗi lầm đáng tiếc sau mấy chục năm đeo đuổi cuộc đời cậu dẫn đến trong cơn nóng nảy hôm nay. Cậu còn định phản kháng với gì đây? Lẽ nào cậu không biết không được bắt giết sói nữa, mà chỉ dẫn tôi đi chụp ảnh cho sói hay sao? Lẽ nào tôi lại có thể trở thành sói của cậu? Mục Lôi bảo:

- Lần này thì anh phải đi mà xin lỗi!

Đi vào khoang thuyền, tôi nói:

- Cậu đừng hiểu lầm cháu, cậu ạ. Cháu định nói, chắc là sói cũng biết chỉ thị công bố bảo vệ chúng. Sói lớn lên trong sự săn giết của cậu và đội săn bắt sói của cậu, một khi không còn bị săn giết nữa, chúng mới đi tìm chạc cây để tự sát, mới gầm rú khi cậu đến...

Cậu im lặng, hình như cậu đã tha thứ cho tôi, cậu lẩm bẩm:

- Sói cũng không có đối thủ nữa. Sói cũng không có đối thủ nữa ư?

Vâng, sói không có đôi thủ, cậu cũng không có đối thủ. Nhưng thưa cậu, cậu không được coi dân bản là đối thủ mới của cậu, coi đồng đội cũ của cậu là đối thủ mới của cậu, cũng không được coi cháu là đối thủ, càng không được coi chính cậu là đối thủ của cậu... Nhưng tôi không dám nói ra những câu này.