← Quay lại trang sách

PHẦN XX

Chúng ta đôi khi như sống trong một hang tối, phát minh của tiền nhân giống như bó đuốc dẫn vào sâu, nhưng chúng ta dường như không quan tâm đến sự tồn tại của bó đuốc, cứ đi bừa vào trong, lòng đầy sự tầm thường và tự do phóng túng. Đêm nay, con trai cả người hàng xóm ông chủ nhà, anh Mã, người duy nhất ở thị trấn công tác ở Châu Thành, về phép thăm gia đình, nghe nói tôi là cán bộ từ tỉnh về, anh liền sang uống trà nói chuyện trong gian nhà gác nhỏ. Lúc đầu, cậu và Mục Lôi cùng ngồi với chúng tôi, sau thấy chúng tôi chỉ toàn nói những chuyện trong lĩnh vực văn hóa, liền cảm thấy buồn tẻ, đứng lên về phòng mình. Lúc này chợt mất điện, tôi cứ tưởng gia đình ở trọ bị cháy cầu chì, ra ngoài nhìn thì cả đường phố tối đen như mực, cảm giác như mình đang ở trên một đám mây đen lơ lửng, trên không tới trời, dưới không chạm đất, tôi hơi sờ sợ. Cảm giác sợ sệt này chỉ thoáng qua, bởi vì tôi biết mất điện là tạm thời, trên thị trấn sẽ có người lo, có lẽ thợ điện đang kiểm tra đường dây.

- Mình cứ uống trà đi đã! - Tôi nói.

Và nội dung câu chuyện chuyển sang lĩnh vực điện. Điện đã đem đến cho chúng ta những gì? Đương nhiên là sự tiện lợi trong đời sống. Nhưng điện cũng đem đến cho chúng ta những nông cạn hời hợt trong sinh hoạt. Trong những năm tháng không có điện chúng ta liên lạc với gia đình bằng viết thư, mỗi lá thư nhà đáng giá ngàn vàng, mỗi chữ đều làm cho người viết thư và người nhận thư thường hay nước mắt chảy dài. Bây giờ, chỉ cần bấm số điện thoại hỏi thăm một vài lời là xong, đâu có ai ôm ấp máy điện thoại mà khóc không thành tiếng? Anh Mã kể, lần đầu tiên anh đến Châu Thành đúng dịp đón xuân mới, có người chúc tết anh trong điện thoại, anh phóng vội ra phố mua khá nhiều thức ăn về nhà bày cỗ chờ khách đến, nhưng khách nào có đến. Sau tết gặp lại người ấy, anh hỏi:- Anh bảo chúc tết sao không đến? Người ấy đáp:- Chẳng phải đã chúc tết rồi sao? Người nhà quê phải xách quà bánh lỉnh kỉnh đến gia đình họ hàng bạn bè chúc tết, người thành phố nói một câu chúc tết là chúc tết rồi ư? Giản đơn hơn nữa là xuất hiện máy nhắn tin, chẳng cần nói nhiều trong điện thoại, chỉ để lại mấy chữ “chúc tết bạn nhé” là xong chuyện. Anh Mã còn bảo, trước kia trong thôn có diễn kịch, từ mấy hôm trước đã thông báo cho thân thích bạn bè trong vòng mười mấy dặm. Hôm diễn kịch, hai ba giờ chiều đã cầm ghế ra sân chiếm chỗ, nếu không chiếm được chỗ sẽ phải leo lên hai cánh gà sân khấu để xem, dĩ nhiên sẽ bị người ta xua xuống năm lần bảy lượt, có lúc còn bị té nước bẩn vào, hốt hoảng ngã xuống cửa sân khấu, tập tễnh bước đến ngồi xổm dưới cột gỗ sau sàn diễn, vừa nghe vừa hát theo nhịp trống phách, vừa nhòm xem có diễn viên nào mặc quần áo diễn kịch đi xuống sân khấu tiểu tiện không.

Tôi nói, bây giờ có truyền hình, người thành phố ngay đến vào rạp xem cũng lười đi. Và cho dù ngồi trên xô pha ở nhà xem truyền hình, cũng không chỉ xem một kênh, cả tối cứ dùng điều khiển từ xa chuyển hết kênh này đến kênh khác. Gớm hơn nữa là người xưa nói đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường là có thể có học vấn lớn, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn khẩu vị rồi! Người xưa cưỡi một con lừa, gối tuyết nằm sương, dọc đường chịu mọi gian truân, mới được hưởng mọi cảnh sắc thiên nhiên, đi đến đâu thì thu lượm đặc sản, thị sát dân tình ở đó. Còn bây giờ, ngoài lần này cố tình đi tìm sói ra, thì tôi và những người khác trong những trường hợp khác chẳng phải đều ngồi tàu hỏa máy bay, vạn dặm đường xa chỉ vài tiếng đồng hồ là đến đó sao! Sáng sớm còn ở thành phố này, buổi tối đã ở thành phố khác, thành phố với thành phố cũng chẳng phải đều là đường phố trải nhựa, nhà ở bê tông đó ư? Lại còn phổ cập mạng intơnét (internet). Đứa con tôi mới học tiểu học, đã lười dùng bút làm phép tính cộng trừ nhân chia. Còn chiến tranh thì dùng tên lửa điều khiển bằng mấy cái nút bấm. Chẳng bao giờ sinh ra những anh hùng đánh giáp lá cà nữa. Cái từ “thiên hạ” càng ngày càng mất đi ý nghĩa, mặt trời đúng là mặt trời trong một giọt nước, một chiếc lá là cả mùa thu!

Tôi và anh Mã cứ nói, nói mãi. Điện trên nhà gác đã lại bật sáng, chúng tôi không nói đến điện nữa, nhưng trong lòng tôi bỗng trỗi dậy một nỗi hoảng sợ, tôi biết đêm nay mất điện là do đường dây trên thị trấn xảy ra sự cố, nhưng nếu thế giới này đột nhiên mất điện, mất điện hoàn toàn, thì làm thế nào nhỉ? Tôi nhìn anh Mã lại đâm ra nghi ngờ, người ngồi trên ghế trước mặt tôi là con trai ông hàng xóm của chủ nhà, là rôbốt (robot), hay là người được nhân bản?

- Anh Mã này, - tôi nói, bỗng dưng không tìm ra từ ngữ - tôi định nói cái gì ấy nhỉ?

Anh Mã nhìn tôi, anh không biết tôi định nói gì, tôi cũng không biết mình muốn nói gì.

- Ăn bánh rán đi nào!

Không biết Mục Lôi đi ra phố mua thuốc giảm đau từ lúc nào, khi về còn đem theo mấy chiếc bánh rán nóng hổi. Anh Mã cảm ơn lia lịa, nhưng anh không ăn, đứng lên chào ra về. Tôi ăn bánh rán, và đọc được hai tin trên tờ giấy gói bánh vốn là tờ báo Châu Thành: Một tin là ở đầu phố Bắc đã mở một quán rắn nhúng lớn nhất, tên quán là Qua Sơn Phong, nếu bốn người một bữa ăn mười sáu con rắn, thì giá ưu đãi là một ngàn tám trăm tám mươi tám đồng; sáu người một bữa ăn hai mươi sáu con rắn, thì giá ưu đãi là hai ngàn tám trăm tám mươi tám đồng... Một tin khác là giải tán cơ sở nuôi gấu mèo Châu Thành, một loạt chuyên gia nghỉ ở nhà chờ việc. Tôi thở vắn than dài một lúc, rồi vo tờ báo thành cục vứt qua cửa sổ nhà gác, không ngờ con Phú Quí đi lăng quăng trên phố đã phát hiện vật ném đi, thế là lại tha về. Tôi mắng cho

một câu:- Đồ chó không biết chữ! Nhưng không nhìn thấy con Thúy Hoa đâu cả. Ban ngày, con Thúy Hoa cứ kêu trước cửa nhà Nhị cẩu có đắp con bài nhị bính. Nhà Nhị cẩu cũng có mèo miếc gì chăng? Mục Lôi nói, làm sao nó biết nhà ấy có mèo? Tôi bảo, nó giống anh, có lẽ kiếp trước đều là khách làng chơi! Mục Lôi tức quá, lầm bầm hậm hực xuống gác.

Tôi và cậu đang bàn xem buổi tối có đi đến gò đất trước quán thịt bò chờ sói không thì bên ngoài lại có tiếng ầm ĩ. Chúng tôi cứ tưởng Mục Lôi cãi nhau với ai đó, vội vàng đi xuống dưới nhà, ông già tựa vào khung cửa, vừa hút thuốc vừa nhìn ra mặt phố. Hỏi bên ngoài có chuyện gì thế, ông bảo:- Lại va xe. Lại va xe sao? Cái nơi khỉ ho cò gáy này sao hay xảy ra sự cố giao thông vậy? Nơi xảy ra đụng xe lần này ở phía dưới dốc phố, mà lạ lùng thay người bị tai nạn lại là em bé gái ban ngày, bố em bé ấy lại đang túm chặt lái xe hỏi:- Công hay tư đây? Đáng sợ là lần này em bé bị thương một chân. Cậu tôi bế em đến cửa hiệu gần đó nhờ ánh điện để băng bó. Cậu cởi áo của em ra, thì thấy trên người em chi chít vết thương, cậu liền hỏi:

- Ai đánh đập cháu mà nhiều vết thương thế này?

Em bé trả lời:

- Xe đâm.

Cậu tôi hỏi:

- Xe đâm ư? Sao cháu bị xe đâm nhiều thế?

Lái xe và bố em bé đang cãi nhau to. Lái xe bảo một đồng cũng không cho, trong ánh điện anh đã nhìn rõ người bố đẩy con mình vào xe, rõ ràng là cố tình ăn vạ đòi tiền! Bố em bé thì vặn hỏi, anh đã từng thấy có thằng bố nào đẩy con mình vào ô tô chưa? Lái xe chỉ luôn vào anh ta và bảo, chính nhà ngươi là thằng bố như thế đấy! Hai người càng cãi càng hăng, như sắp đánh nhau. Tôi chợt nhớ đến cảnh đã nhìn thấy chiều nay, và tôi cũng đã kinh ngạc về người bố như vậy. Cậu tôi vẫn đang hỏi cháu bé:- Có phải thế không cháu? Cháu bé liền òa khóc. Bỗng cậu tôi lao đi như phát điên, túm chặt tóc gã đàn ông hét to:

- Anh đem con ra ăn vạ đòi tiền phải không?

Gã đàn ông trơ tráo:

- Máng ngựa nào thò ra cái mõm lừa nhà anh thế hả?

Nói năng bậy bạ, gã đàn ông đương nhiên bị ăn đòn. Một quả đấm búa bổ giáng xuống, tôi có cảm giác cái đầu của gã đàn ông nứt toác, quả đấm như cái vồ ngập vào trong miệng nứt lôi không ra, sau đó gã đàn ông cứ ngửa về đằng sau, rồi ngã vật ra đất.

Tôi vội vàng bước đến ôm chặt cậu, Mục Lôi cũng chạy đến, hai chúng tôi khó khăn lắm mới lôi được cậu vào trong nhà. Cậu tôi vẫn đang sa sả mắng gã đàn ông, rằng hắn ta không phải là người mà là sói, là sói đóng giả người.

- Anh nhìn xem, mắt hắn trắng dã như thế, không phải sói giả dạng thì là gì? Tử Minh, Tử Minh, anh chụp ảnh cho sói, thì ra ngoài mà chụp bộ mặt của hắn.

Tôi mang máy ra chụp ảnh gã đàn ông đó, hắn nằm trên đất nhưng vẫn tỉnh, hắn co chân đạp bay máy ảnh trong tay tôi, cái máy ảnh đập xuống đất, thế là bị hỏng.

Máy ảnh là phương tiện làm việc của tôi. Tuy ra đi, tôi mang theo người hai chiếc, nhưng công việc chụp ảnh chỉ vừa mới bắt đầu, nếu sau này chiếc kia hỏng nốt thì làm thế nào. Do vậy, nhân lúc còn ở thị trấn, tôi phải tranh thủ sửa lại máy ảnh này. Nhưng ở thị trấn không có hiệu sửa chữa máy ảnh. Cô con dâu ông chủ nhà đã tìm đến một người có tên là “Thập Tam Năng”, chữa được xe đạp, vá được nồi, cũng biết hơ chảy sợi bạc trong lửa gỗ đánh thành nhẫn đeo tay. Anh ta mở nắp máy ảnh, tháo linh kiện ra, nhưng không làm thế nào lắp vào được.

- Tôi dẫn anh đi tìm sư phụ của tôi.

Anh ta đành phải nói thế. Nhà sư phụ ô thị trấn Lưu Công, cách đây mười lăm dặm. Thập Tam Năng đạp xe đèo tôi đi. Không cho con Phú Quí đi theo, nhưng cậu đã đeo ngọc kim hương vào cổ tôi, căn dặn đêm hôm đi đường phải cẩn thận. Rõ ràng cậu không tin Thập Tam Năng. Nhưng Thập Tam Năng tuy mắt chuột mày kẻ cắp, thật ra người cũng đức độ chẳng đến nỗi nào. Dọc đường, anh ta cứ luôn miệng chửi gã đàn ông đã đẩy con vào ô tô.

- Rồi anh xem, hắn ta không chết tử tế đâu mà!

Thập Tam Năng bảo gã ấy họ Quách, đầu tiên làm công nhân tạm tuyển một năm ở trạm thu lộ phí cầu lớn phía đông huyện lỵ. Làm quen với nhiều cảnh sát, hắn tưởng rằng hắn cũng là cảnh sát, lúc về nhà cũng đặt barie thu lệ phí ở đầu đường thị trấn, bị chính quyền xã phá bỏ. Sau đó, hắn đi buôn bán hương, nhưng làm ăn không ra gì. Làm ăn không ra gì thì cứ làm dần dần rồi sẽ được, nhưng hắn là kẻ không được ăn thì đạp đổ, đang đêm gánh phân và nước tiểu đổ vào đống quả bách của người ta đang phơi. Bây giờ lại nghĩ ra trò đểu, ném con vào xe đang chạy trên đường cái để ăn vạ tiền. Con bé ấy số khổ, chẳng biết hắn bế ở đâu về nuôi, đã bị ném vào xe hơn chục lần, lần nào cùng ăn vạ được khoảng hai trăm, hoặc năm trăm đồng. Mùa đông năm ngoái, con bé bị gãy chân một lần, lần ấy ăn vạ được một ngàn năm trăm đồng... Tôi hỏi, xảy ra chuyện này, trên thị trấn cũng không ai xử lý à?

- Xử lý thế nào được, hắn ném con nhà hắn cơ mà? - Thập Tam Năng nói - Các anh đến đã dạy bảo hắn, đánh gãy được một chân của hắn thì càng tốt.

Đến thị trấn Lưu Công thì không may sư phụ của Thập Tam Năng lại sang nhà bố vợ, mất thêm mấy tiếng đồng hồ nữa mới tìm được nhà bố vợ ông ta, chờ sửa xong máy ảnh thì trời đã sáng bạch. Khi chúng tôi về đến thị trấn, cậu và Mục Lôi đang lột da một con sói trên cây gỗ rất kỳ quặc kia, bộ da mới bóc được một nửa.

Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến mổ sói! Hôm ấy là ngày hai mươi ba tháng tư, trời trong, nắng đẹp, bầu trời phía trên cây gỗ đọng một đám mây thấp là sà. Sói màu trắng, lông da dường như rất tinh khiết, giống như màu lông cáo trắng mà tôi đã từng nhìn thấy trong cửa hàng da ở thành phố vài năm trước. Con sói được treo trên chạc cây, cái đuôi to chấm đất, không thể nhìn thấy mặt của con sói, bởi vì nó đã bị lột da, lột từ đầu lột xuống. Lúc này vừa lột đến chân trước, những chỗ đã lột không hề chảy máu, chỉ phơi ra những mảng thịt đỏ hỏn, hai con mắt treo lủng lẳng, còn hàm răng xẹo xọ nhọn hoắt, trông rất đáng sợ. Người xem xúm đen xúm đỏ chung quanh gốc cây. Một chị phụ nữ dắt con nhỏ chen vào trong, nói với Mục Lôi:

- Chú ơi, chú ơi! Thằng bé gọi chú là chú đây này.

Chị ta có khuôn mặt to bằng cái đĩa bạc. Mục Lôi bảo:

- Tôi lớn hơn chị, nên gọi là bác chứ!

Chị ta nói:

- Bác ơi, lát nữa cắt vú sói, bác day day vào mồm cháu bé mấy cái, nó hay bị chảy nước dãi lắm!

Thằng bé đúng là chảy nước dãi thật, mồm mép đỏ lừ, trước ngực áo ướt cả một mảng. Mục Lôi bảo:

- Được rồi, được rồi!

Anh đứng lên nhấc một người từ nãy giờ vẫn ngồi xổm trên đất, đá vào chân, bảo đứng dịch ra, người ấy đứng lên thì hóa ra là anh chàng họ Quách ném con vào ô tô. Cậu đứng dạng hai chân, trên người mặc quần áo đi săn, mồm ngậm con dao, một tay kéo da sói, một tay cậu thọc vào khe giữa da và thịt, thọc thọc mấy cái, sau đó kéo mạnh kêu soạt soạt soạt, da sói được lột qua chân trước đến thẳng chân sau. Tiếp theo, mũi dao rạch bụng sói làm hở ra một khe trắng xóa, một đống nội tạng tuồn tuột xổ ra, mùi hôi tanh nóng hôi hổi ngùn ngụt bốc lên, đến mức người đứng xem phải kêu lên một tiếng ái chà, vội thụt lùi một bước. Hết sức nhanh nhẹn, cậu tôi xẻo một miếng mỡ trong khoang bụng sói rồi cho vào mồm nuốt đánh ực. Cùng lúc ấy, Mục Lôi cũng thừa cơ xẻo vú sói, bất thình lình dúi dúi vào mồm chị phụ nữ kia, chị ta cười phá lên bảo:

- Nhầm rồi, nhầm rồi, thằng nhỏ chảy dãi cơ mà!

Mục Lôi lại vừa dúi vú sói vào mồm thằng bé mấy cái, vừa nói:

- Quệt vào mồm chị, để có đẻ nữa thì không đứa nào còn chảy dãi.

Mọi người cười ầm lên. Tôi không cười, liếc nhìn cậu, mặt cậu đen sắt lại như Bao Công. Tôi ngước nhìn đám mây trên trời, bóng mây che kín cây, che kín cả chúng tôi. Mục Lôi không chú ý tôi đã về, vì tôi đứng ở đằng sau anh ấy, nhưng chắc chắn cậu đã nhìn thấy tôi. Giữa lúc nuốt cục mỡ sói, ánh mắt cậu đã lướt đến tôi, tuy không quay đầu nhìn nhưng gáy cậu rõ ràng cứng lại, và bất chấp tất cả, cậu moi nội tạng sói ra ngoài. Cậu giả vờ không nhìn thấy tôi, tôi cũng chợt thấy lúng túng không biết ứng phó thế nào. Bóng mây che trên người tôi bỗng tan biến, tất cả trở lại sáng sủa, tôi nhìn bầu trời, đám mây đã mất hút. Cùng lúc ấy vọng lại tiếng trẻ con khóc lanh lảnh, từ một gia đình cách đấy năm trăm mét có người chạy đến nói to:- Đẻ rồi, đẻ rồi! Một thằng cu! Nhiều người chạy đi, cậu cũng quay đầu nhìn, người cậu đang gồng lên, con dao kẹp giữa hai hàm răng kêu cắc cắc, hai tay cậu moi ruột moi gan từ bụng sói, moi ra được một thứ, cậu liền ngoái đầu lại, hỏi gã đàn ông họ Quách qua nửa miệng:

- Tên gì hả?

- Quách Tài.

- Nói to lên một chút.

- Quách Tài.

- Quách Tài này, mở to mắt ra mà nhìn, đây là cái gì?

- Tim sói.

- Đây là cái gì?

- Phổi sói.

- Đây là cái gì?

- Ruột non sói.

- Quách Tài, Quách Tài, nghe này!

- Tôi đang nghe.

- Mày còn dám ném con vào xe, tao sẽ lôi ruột của mày ra, xé từng khúc từng khúc cho mà xem!

Trán Quách Tài vã mồ hói, mấy con ruồi bay đến đậu lên mặt hắn, hắn cũng không dám động đậy, trông giống như nốt rỗ bằng hạt đậu đen khắp mặt. Đột nhiên, cậu cầm tấm da sói vừa tuốt khỏi chân sau sói, khoác lên người Quách Tài, giơ chân đá hắn một phát ngã lăn ra đất. Quách Tài bò dậy vội vàng bỏ chạy; chạy được hơn một trăm mét, hắn quay lại chửi:

- Phó Sơn này, ta đã biết nhà ngươi! Nhà ngươi bắt được sói, nhưng chính quyền đã công bố lệnh cấm giết sói, vậy mà nhà ngươi lại dám công khai giết sói ở đây, ta sẽ kiện nhà ngươi!

Quách Tài sẽ làm như vậy, chuyện này không ai ngờ đến, chắc chắn cậu cũng không ngờ đến. Nghe hắn nói vậy, cậu ngẩn người một lát, rồi giằng luôn khẩu súng trong tay Mục Lôi, bắn đoàng một phát, viên đạn không nhắm vào Quách Tài, mà chỉa vào một cành cây trên cao, cậu gầm lên:

- Tao giết sói đấy, làm gì được tao hả? Tao còn định bắn chết mày nữa đây này!

Cậu tôi kéo khóa nòng lên đạn rốp rốp, tôi bất chấp tất cả xô tới ôm chặt cậu, Mục Lôi cũng nhân thế cướp luôn khẩu súng săn.

- Nam không đấu nữ, người không cắn chó. Cậu chấp với nó làm gì?

Nói xong, tôi vừa ôm vừa kéo cậu vào trong nhà trọ. Vào trong nhà, cậu không chửi nữa, cậu hỏi, anh về rồi à; tôi đáp, cháu vừa về. Cậu lại hỏi, sửa được máy ảnh chưa, tôi đáp, sửa được rồi. Cậu không nói gì nữa. Bây giờ đến lượt tôi hạch sách cậu.- Con sói kia là thế nào? Tại sao bắn chết nó? Cậu cháu ta đi lập hồ sơ cho mười lăm con sói kia mà, tại sao đã biết luật lại còn bắn chết sói? Cậu nhìn tôi trừng trừng, dường như định tranh cãi với tôi, nhưng lại không nói ra, cứ thở hổn hển. Sau đó, cậu ngồi hút thuốc trước cửa sổ gác hai, cậu rít lia lịa, đầu điếu thuốc cứ run bần bật. Tôi vẫn còn nói cậu như té tát, cậu ngẩng đầu lên bảo:

- Anh nói in ít chứ!

Tôi quay về phòng mình, Mục Lôi sang theo.

- Anh không nhìn thấy cái vẻ rất đáng thương của cậu anh hay sao? Nếu anh còn nói nữa, tôi sợ cậu anh chịu không nổi.

- Nhưng cậu đã giết sói!

- Sói quan trọng hay tôi quan trọng?

- Nói thế là thế nào?

- Cậu anh giết sói là để cứu tôi, được chứ?

- Cứu anh à?

Anh đi thị trấn Lưu Công, thì hai chúng tôi ngủ. Đến nửa đêm, cậu anh không ngủ được, anh ấy bảo, lông da sói ở giường nằm đâm hết vào người. Nghe nói vậy, tôi cũng dựng tóc gáy. Hai chúng tôi xách súng ra gò đất trước quán thịt bò, quả nhiên đã thấy sói, toàn thân nó lông trắng toát cứ ngồi một chỗ, trông như người vợ mặc áo tang. Cậu anh cầm súng ngắm, tôi nhắc anh ấy đừng bắn. Cậu anh ngắm một lát rồi bỏ súng xuống, bỏ súng xuống rồi lại nâng lên ngắm, cuối cùng bảo, Tử Minh lại không ở đây! Chúng tôi quay người đi về, nhưng con sói đã đứng lên gầm ầm ĩ. Thật ra, khi chúng tôi nhìn thấy nó, thì nó cũng nhìn thấy chúng tôi, thậm chí nó không coi chúng tôi ra gì. Nó gầm lên một tiếng, cậu anh nâng súng bóp cò, con sói đã ngã theo tiếng súng.

- Nó chết ngay ư?

- Nó chết ngay.

- Vậy thì tại sao lại nói là để cứu anh?

- Cậu anh bảo, sói đang gọi: Này, thợ săn, lại đây đi thợ săn! Cậu anh nghe hiểu tiếng sói, anh ấy đâu chịu nổi sự sĩ nhục này, và đã không kiềm chế được.

- Tôi hỏi tại sao bảo cứu anh kia mà?

- Bí thư này... anh cứ để tôi nói đã nào.

- Sói đã sỉ nhục các anh, chỉ một câu ấy mà đã bắn sói chết ư?

- Anh không phải thợ săn!

Tôi nhìn Mục Lôi, thầm nghĩ, nếu cứ tranh chấp đôi co mãi, thì chẳng biết chừng Mục Lôi cũng sẽ không chịu hợp tác với mình, thế là đành im lặng. Tôi không phải thợ săn, song tôi hiểu lòng tự tôn nghề nghiệp. Điều lo lắng lúc này là mười lăm con sói chỉ còn lại mười bốn, nếu sau chuyến đi này cầm ảnh về, ông chủ tịch hỏi tại sao chỉ có mười bốn con, còn con nữa đâu, tôi biết ăn nói thế nào?

Ở nhà dưới, không biết ông già lại đang kể chuyện của ông với ai:- Ngày đầu tiên kẻ thù tra tấn, chúng cho tôi ngồi ghế hùm, tôi không khai gì. Ngày thứ hai, chúng đổ nước ớt, tôi không thèm hé miệng. Ngày thứ ba, chúng bóc hết từng móng tay, tôi cũng nghiến răng chịu đựng. Ngày thứ tư, chúng đem cho tôi một cô gái đẹp, tôi đã khai tuốt tuồn tuột. Đến ngày thứ năm... Một phụ nữ bế con nhỏ đến chơi nhà hay sao ấy, nói tiếp luôn: tôi vẫn còn muốn khai, kẻ thù liền bắn tôi chết! Ông ơi, ông đừng có rao bán chuyện ấy nữa, rao bán mãi, không biết bị bắn chết mấy chục lần rồi! Ông đi trở quả bách đi, để cháu nói với chị vài câu.

Hai người đàn bà liền bàn tán về đứa trẻ vừa được sinh ra ở thị trấn, mình mẩy nó toàn lông, mồm còn mọc răng, chắc chắn đứa bé sẽ chết, mà dù có sống thì chửa biết chừng thành tai họa gì đó... Rồi họ lại nói đẻ ra quái thai này phải làm bùa yểm trừ khử, dùng mảnh sứ vẽ ấn đường [1] chấm chu sa lên [2], lại còn phải chôn một cái lưỡi cày ở dưới ngưỡng cửa nhà ở. Năm năm trước, gia đình Căn Lão đẻ đứa cháu mọc lông mọc răng, cũng yểm đảo như thế.

- Nơi mình ở không hiểu sao cứ đẻ ra trẻ con mọc lông mọc răng thế nhỉ? Thằng nhóc này ỉa đùn rồi, cha bố mày! Cún ơi, cún, mau mau đến liếm đi!

Chị phụ nữ gọi the thé, con Phú Quí nằm ở lối đi không động đậy. Chị ta lại chau mày tặc tặc lưỡi gọi chó, Mục Lôi liền quát:

- Phú Quí là chó săn, Phú Quí để liếm cứt ấy à?

Chị kia sợ đến mức tiện cửa bế con ra về luôn.

Tôi nói:

- Mình phải nghĩ ra một cách gì thôi!

Rút cuộc, tôi và Mục Lôi cùng ký kết “đồng minh”, đây cũng là nhờ câu nói của Mục Lôi: “Cậu anh đã cứu tôi” gợi ý: Hôm ấy cậu bẳn gắt, cậu đã trút cơn giận dữ đối với Quách Tài lên con sói. Lẽ ra không nên truy đuổi nó đến cùng, nhưng đã đuổi nó từ bờ ruộng ngã lăn lông lốc xuống, lúc ấy Mục Lôi cũng nhảy xuống theo, con sói xồ đến xô ngã Mục Lôi. Để tính mạng Mục Lôi không bị đe dọa, cậu đã nổ súng.

Cậu tôi bảo con sói bị giết chết là con sói số hai. Bây giờ tôi phải kể thêm một chuyện ngoài câu chuyện này. Sau khi chúng tôi lên đường tìm sói, thì ở thôn Sa Hà Tử, gia đình anh chàng nhũn xương có đứa cháu ra sông nước lũ vớt củi, đã vớt được một cục đen sì sì. Cậu ta cố sức kéo được lên bờ, thì phát hiện đó không phải động vật cũng không phải thực vật, mà là một cục thịt to tổ bố có màu nâu sẫm.

Cậu ta cho là xúi quẩy, bèn vứt cục thịt ra bãi cát, rồi vác củi vớt được về nhà ăn cơm. Về đến nhà, cậu ta càng nghĩ càng thấy lạ, rút cuộc mình đã vớt được cái gì vậy? Hôm sau, cậu lại ra bờ sông, cục thịt kia vẫn còn đó, chưa đông cứng mà cũng chưa chết, liền cõng về cân được hai mươi ba kilôgam. Ba hôm sau lại cân thì đã lên tới ba mươi lăm kilôgam. Xẻo mấy miếng thì thấy nó có màu thuần trắng, không chảy máu; bỏ vào nồi luộc ăn, cũng không có mùi vị gì đặc biệt, lại cho mỡ xào lên, thì thơm ngon đáo để. Điều kỳ lạ là nó có thể tự sinh tự lớn, mấy miếng thịt cắt ra hôm trước, chưa được vài ngày đã lại lành lặn. Thằng cháu liền cõng anh thợ săn nhũn xương đến xem. Anh chàng nhũn xương vốn là người từng trải, vậy mà cũng không biết đó là vật gì. Vị thầy thuốc chữa bệnh cho anh thì lại ngạc nhiên bảo:

- Trời ơi, đây là thái tuế!

Chú thích:

[1]Cái chấm ở giữa hai đầu lông mày.

[2] HgS - Cinnabar.