PHẦN XXII
Vở kịch có tên là “Giết thằng trọc”, một người chụp trên đầu cái bong bóng lợn chi chít những mụn lở làm bằng đất màu, anh ta vừa nhảy vừa hát trên sân khấu. Hình như anh ta làm việc xấu, có người cầm dây thừng đến bắt, vợ anh ta liền từ sau màn chạy đến cướp lại. Chị vợ là con trai đóng giả gái, bàn chân thô to nhét trong đôi giày sen vàng khắc gỗ. Trống chiêng tùng xoảng, tùng tùng xoảng vang lên ầm ĩ, giày sen vàng ngoặt một cái, người ngã lăn ra đất, dân chúng bên dưới cười ầm lên. Tôi cảm thấy chán ngán. Mục Lôi càng đứng ngồi không yên. Tôi bảo, anh tham ăn, tại sao không ăn đào ăn táo đi? Anh ta bảo, tôi buồn đi tiểu, rồi đứng dậy rời khỏi bàn. Trên sân khấu đang diễn đến cảnh xử trảm thằng trọc, một lưỡi đao sáng loáng được khiêng ra, thằng trọc bị ấn trên bàn đao. Tôi kinh ngạc, định chặt người ta thật sao? Nhưng rồi tôi thấy người áp giải ôm lấy thằng trọc, đầu thằng trọc quay vào trong sân khấu, nửa người phía dưới nhấc lên không phải là thân thằng trọc, mà là nửa thân giả với phần để dưới lưỡi đao là thịt cổ con lợn. Lưỡi dao ấn xuống phập một cái, phần thịt rõ ràng bị cắt đứt, người giữ nửa thân giả nhanh chóng chọc thủng túi nước màu đỏ, máu tóe ra ướt sũng sân khấu, dân chúng reo hò ầm ĩ. Tôi ngồi sát sân khấu nên đã nhìn rõ mồn một, cảm thấy hết sức thô tục. Mục Lôi mãi không quay lại, tôi biết anh ta đi dạo phố; tôi cũng định chuồn, nhưng đúng lúc này trưởng thôn lại bước lên sân khấu, khẽ nói với một người, lập tức kịch tạm dừng. Một diễn viên đeo mặt nạ có một nụ cười toe toét, mặc áo dài màu đỏ tươi, tay cầm một bức hoành phi “Thiên quan thưởng phúc” đi ra giữa sân khấu, còn trưởng thôn thì ở cạnh tấm màn sân khấu cất to giọng:
- Đến xem diễn kịch hôm nay có ủy viên ủy ban bảo vệ môi trường sinh thái Thương Châu, cấp phó phòng, ủy viên mặt trận Tổ quốc tương lai - Phó Sơn. Nào, tăng quan cho ủy viên Phó Sơn đi!
Chiêng trống nổi lên ầm ĩ, cả bãi vỗ tay hoan hô. Sự việc xảy ra hết sức bất ngờ, tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cậu tôi cũng không kịp trở tay, đứng dậy khẽ hỏi tôi:
- Anh có mang tiền không?
Tôi đáp:
- Có hai trăm đồng. Họ làm thế có ý gì vậy?
Cậu bảo:
- Đây là “nhảy tăng quan”, phong tục ở miền núi, tôi phải thưởng tiền.
Cậu bước lên sân khấu đưa hai trăm đồng cho vị “Thiên quan” kia, nói sang sảng:
- Phó Sơn tôi cảm ơn các vị, nhưng tôi không phải là ủy viên gì cả, cũng không nên gọi chức vụ, tôi chỉ là anh thợ săn!
Nói xong, cậu bước xuống sân khấu. Các bậc già lão liền mở hũ rót rượu chúc nhau, kịch trên sân khấu tiếp tục diễn. Cậu tôi, trưởng thôn và các bô lão uống rượu liên tục. Tôi không uống được, sau khi ứng phó vài chén, liền uống một bát rượu gạo, nhân lúc không ai chú ý, chuồn luôn về nhà.
Cửa nhà đóng chặt, lắc lắc cái vòng cửa, vẫn không hề có động tĩnh. Con Phú Quí thò đầu ra cửa sổ để ngỏ ở trên gác, cổ nó buộc một sợi dây thừng, nó cố gắng giơ chân trước ra vẫy chào tôi.
Tôi gọi:
- Phú Quí ơi, Phú Quí!
Con chó trả lời:
- Gâu!
- Trong nhà có người không?
- Gâu, gâu!
- Ồ, hai người, sao không mở, đang làm gì hả?
- Hì hì, hì hì!
Cuối cùng cửa đã mở, người mở cửa chính là Mục Lôi. Anh ta vã mồ hôi, đầu tóc rối bung, cùng lúc ấy tôi nhìn thấy một đôi chân mang giày hoa ở dưới rèm cửa buồng nhỏ bên trong lập tức biến mất. Tôi chợt hiểu lời cậu nói với Mục Lôi lúc ra cửa. Tôi đưa mắt nhìn anh ta, Mục Lôi nói:
- Tôi đau đầu nên về trước, tan kịch rồi à?
Tôi phớt lờ anh ta, bước thẳng lên gác, ngồi ở giường. Mục Lôi cũng lên theo, lên đến nơi đá Phú Quí một cái, nói với tôi:
- Thật ra, chẳng có chuyện gì đâu. Cô con dâu nhà này chắc chắn không phải loại đứng đắn, cô ta là cáo biến dạng. Anh chưa ngửi thấy mùi cáo của cô ta nhỉ, nếu anh về muộn chút nữa có lẽ tôi đã phạm sai lầm, anh về thật đúng lúc! Đội trưởng đâu? Còn uống rượu xem kịch à?
Tôi ngả người ra giường lấy quyển Liêu trai chí dị trong ba lô ra đọc. Mục Lôi cảm thấy không hào hứng, nói:
- Người trên phố mỗi lúc một đông, anh có đi dạo không?
Mục Lôi đi một mình xuống gác. Tôi giở phứa sách ra, vừa khéo lật đúng một truyện trong Liêu trai chí dị là câu truyện viết về sói. Truyện viết rằng, có một người mua ở chợ một xâu thịt đem về nhà. Trên đường về gặp hai con sói, anh treo xâu thịt vào thắt lưng ở đằng sau, giơ đòn gánh đánh sói. Hai con sói luôn tục tấn công anh, nhưng không thể tiến sát người, một con liền cúi đầu chạy mất. Con sói còn lại vẫn nhe răng há mồm bám riết anh, sấn xổ lao vào. Nằm tại chỗ, anh vừa thở phào một cái, nó lại lao tới, anh cố hết sức giơ chiếc đòn gánh lên vụt, nào ngờ bị húc một cái rất mạnh ở sau lưng. Ngoái lại nhìn, thì ra một con sói khác không biết từ đâu đã vòng ra đằng sau lưng anh, tha mất xâu thịt ở thắt lưng. Lúc này anh mới rõ, con sói trước mặt đã đánh lừa anh, yểm trợ cho con sói khác tấn công anh từ sau lưng... Tôi cứ đọc, đọc mãi, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết bao nhiêu lâu, chợt nghe có tiếng gọi gấp:
- Bí thư ơi, bí thư!
Tôi mở mắt, Mục Lôi đã cắt tóc, bôi dầu láng bóng, lại còn sấy nóng, uốn thành mái tóc bồng, sắc mặt tái đi, anh ta bảo:
- Dưới cây đào hạt ở phía Đông phố có một con sói!
- Sói ư? - Tôi nói - Giữa ban ngày ban mặt mà có sói à? Có lẽ anh đánh thức tôi để ngắm cái đầu bồng của anh chứ gì? Cắt đẹp đấy nhưng không giống đầu anh.
- Đứa nào nói dối anh, đứa ấy chết trong tháng sáu ngũ hoàng!
- Có sói thật chứ?
- Sao lại không thật. Sau khi tôi đi ra phố vào quán uống hai lạng rượu, uống xong đi cắt tóc, cắt tóc xong đi dạo phố. Tôi đến cái quán ở bên kia dốc, cửa sổ quán bằng kính, tôi đứng lại soi mái tóc vừa uốn, bỗng thấy trên tấm kính hiện ra một con sói, quay đầu lại, thì ở vạt đất chênh chếch trước mặt có cây đào hạt, dưới gốc cây là một con sói đang nằm.
Tôi vội vàng cầm máy ảnh cùng Mục Lôi chạy đến cây đào hạt, nhưng dưới gốc cây nào có sói. Tôi ngửi ngửi mồm Mục Lôi sặc mùi rượu, tôi bảo, anh uống rượu say rồi nói nhảm, đã làm việc xấu lại còn định lấy lòng tôi để bịt miệng chứ gì? Mục Lôi bảo, hai lạng rượu làm tôi say được sao, tôi không chặn đường cưỡng hiếp ai, cũng không rủ rê dụ dỗ gái trẻ, tôi bịt miệng anh làm gì? Tôi bảo, thôi thôi thôi, anh nhìn thấy chó chứ gì? Anh ta càng bực tức:
- Anh định vả vào mặt tôi đấy à? Dù thế nào thì tôi cũng là một thợ săn, chẳng nhẽ tôi không biết sói biết chó hay sao?
Chúng tôi từ gốc cây đào hạt đi lên phía trước. Trên bãi đất gần đó tụ tập nhiều người buôn bán, có một vòng người đang xúm quanh xem một ông thợ cắt tóc cho một em bé. Em bé có cái đầu như cái mõ, có lẽ là khó cắt, mà cũng có thể do cái tông đơ cùn quá, nên em bé cứ hét lên như mổ lợn, bố mẹ em thì cứ cố dúi đầu con xuống. Tôi nhìn thấy một người đứng ở đó thò cổ vào xem, anh ta vác trên vai chiếc đòn gánh, một sợi dây da bò trên đòn gánh rủ xuống. Anh ta xem một lát rồi quay đi, đầu sợi dây cứ va vào mông anh ta, còn trên đầu đòn gánh treo lủng lẳng một tấm da sói... Phản ứng của tôi là chắc chắn Mục Lôi đã uống nhiều rượu, nên nhìn gà hóa cuốc, cứ tưởng tấm da sói này là sói sống. Nhưng sau khi lệnh cấm đã ban bố, vẫn có người ngang nhiên gánh da sói đi bán hay sao? Tấm da sói này ở đâu ra? Sói bị đánh chết ở chỗ nào? Chúng tôi gạt đám đông, đuổi theo người kia, cứ đuổi mãi, có đến gần hai cây số, đuổi đến nơi nhìn kỷ, thì trên đầu đòn gánh không phải là da sói mà là một chiếc áo vải thô bẩn thỉu. Quái thật, có lẽ nào tôi cũng hoa mắt?
- Nhất định là sói sống! - Mục Lôi nói - Sói giở phép ảo thuật với mình đấy, trong đám đông này chắc chắn có sói rồi!
Tôi nhớ đến người đàn bà khỉ lông vàng đã gặp trên thị trấn Đập Nhà Lưu, không thể phủ định ngay lời nói của Mục Lôi. Mấy năm trước, tôi gặp một thầy khí công ở thành phố, ông ta hỏi tôi có muốn gặp ma không, dĩ nhiên là tôi muốn. Mấy buổi tối liền, ông ta dẫn tôi ra bờ sông bao quanh thành phố, nhưng chẳng gặp con ma nào. Trên truyền hình, tôi cũng đã từng xem một bộ phim về dân chăn nuôi ở vùng núi Tây Tạng, dân ở đó sùng bái thần linh, cúng tế núi cao, trong đời sống hiện thực đúng là cũng xảy ra những việc ly kỳ. Thế là tôi nghĩ, trên đời quả thật có nhiều chuyện lạ lùng, nếu không phải mê tín, thì đó đều là sự ảnh hưởng trước sự thần bí của thế giới tự nhiên rộng lớn. Sự ảnh hưởng này đang giảm đi theo đà tăng lên của con người, do đó chuyện kỳ dị thời xưa nhiều hơn thời nay, ở nhà quê nhiều hơn ở thành thị, ở vùng núi nhiều hơn ở đồng bằng, ở thị trấn Sinh Long chính là thế này chăng? Tôi và Mục Lôi liền quan sát từng người, định tìm cho được một người nào đó do sói giả dạng, thậm chí tôi còn bám theo từng người nhìn vạt áo của họ, xem ở dưới vạt áo có cái đuôi lông nóng hổi thò ra không. Không có! Cứ thế, chúng tôi đi hết cả đường phố thị trấn, kịch trên bãi đã diễn xong, rút cuộc không phát hiện được người nào đó là sói ẩn hình. Còn cậu thì uống say, say lử cò bợ, được người ta cõng về, ra khỏi một ngõ phố, mồm cậu cứ lẩm bẩm:
- Chân tôi đâu, chân tôi đâu nhỉ?