PHẦN XXIV
Cậu nhảy xuống nước lội sang sông. Tôi chợt nhớ cậu đã từng kể vị đạo sĩ già nọ bị nôn khi nhặt được ngọc kim hương, nhưng ông đạo sĩ nôn đã tránh được một tai họa. Cậu lội nước sang sông, còn rối rít giục Mục Lôi cũng mau mau sang cùng. Mục Lôi cứ trách tôi:
- Nếu là bọn buôn người thật thì anh có lỗi to, anh đích thân cõng trẻ con qua cầu phải không?
Tôi bảo:
- Tôi có là thần tiên đâu, làm sao tôi biết đấy là kẻ buôn bán trẻ con?
Hai chúng tôi đang đấu khẩu, thì ở bên kia nổ đoàng một phát súng, Mục Lôi vội hỏi:
- Làm sao thế, làm sao thế?
Dưới ánh trăng, một con sói đang chạy, tự dưng chân trước qụy xuống, nó bổ nhào một cái trong không trung rồi ngã lăn trên bải cát không nhúc nhích. Sói! Sói ở đâu ra nhỉ? Tôi và Mục Lôi từ trên cầu nhảy xuống, Mục Lôi lội băng băng qua sông, còn tôi bị nước sông cuốn đi, vướng vào một hòn đá ngã trong nước. Đang lúng túng thì tôi lại bị cuốn ra xa ba trượng, uống liền mấy ngụm nước, mãi mới bò lên được bờ, ướt sũng.
- Không được nổ súng! - Tôi hét lên ngăn cản - Cậu ơi, đừng bắn!
Lại một tiếng súng nổ, có tiếng sói gầm.
- Trẻ con ở dưới gốc cây liễu kia kìa, mau mau đi cứu trẻ con!
Tiếng cậu tôi giục giã gấp gáp. Tôi và Mục Lôi chạy đến một cây liễu gần đó, vừa chạy Mục Lôi vừa mắng tôi:
- Sói đang ăn thịt trẻ con kia kìa, sao lại không được nổ súng?
Trên bãi cát, ánh trăng soi vằng vặc, không một gợn gió, cũng không có đá, cát mềm tới mức bước đến đâu để lại vết chân đến đấy, chạy trên cát như đi trong mơ. Dưới một khóm cây quan già có một đống máu bẩn và lông lợn, bên cạnh lăn lông lốc một cái thủ lợn. Giơ chân đá đá, cái thủ lợn đầy máu và cát, một bộ mặt nhăn nhó. Tôi hiểu ra ngay: Ba người lớn mình đã gặp đều là sói giả dạng. Chúng đã bắt trộm của gia đình nào đó trên thị trấn một con lợn và hai đứa trẻ để ăn thịt. Lại là sói thành tinh biến ảo! Tại sao tôi lại gặp chuyện này nhỉ? Đầu tôi căng thẳng kêu ong ong, bất châp tất cả, tôi lao đến dưới cây liễu. Nhưng dưới cây liễu không có trẻ con, chỉ có hai chú sói con nằm đó. Lũ sói con còn quá bé, toàn thân run lẩy bẩy, vừa mở mắt nhìn chúng tôi, vừa kêu áo áo, cứ định đứng lên, lại ngã xuống, chúng đánh rắm tum tủm, ỉa ra một bãi phân lỏng. Thì ra trẻ con cũng là sói giả dạng! Năm con sói, đây là một gia đình sói ư? Con sói trắng cậu bắn chết hôm trước là thành viên của gia đình sói này, có lẽ là mẹ của lũ sói con. Chúng đã mất một thành viên, nhưng vẫn còn ở vùng này chưa đi, có phải để trả thù không? Mục Lôi nhảy xổ vào, đá con sói to hơn ngã lăn ra đất, rồi xách nó lên quật mạnh vào thân cây, con sói không kịp kêu tiếng nào. Mục Lôi quật sói con như quật một cái túi vải, tôi trông rõ cái đầu nhỏ xíu của nó nát vụn, lông và máu bắn tung tóe lên người Mục Lôi, bắn cả lên mặt tôi.
Những tiếng chân chạy vọng đến, cậu tôi xách súng lại gần, hỏi có nhìn thấy một con sói chạy ngang qua đây không. Mục Lôi quăng con sói đã đập chết xuống dưới chân cậu.
- Cũng là sói à? - Cậu tôi nói - Mẹ kiếp!
- Sói nhỏ cũng ma mãnh lắm. - Mục Lôi đáp.
- Con kia còn sống chứ?
- Sợ mất vía, không đứng dậy nổi nữa.
- Để đấy cho Tử Minh thanh toán, anh sang chặn đường ở phía Nam, tôi lên phía Bắc lùng sục, vẫn còn một con nữa.
Bỏ tôi ở lại, cậu và Mục Lôi chia hai hướng ra đi. Đêm nay, tôi đứng dưới cây canh giữ sói con như canh giữ tù nhân. Đương nhiên tôi không thể tóm chân sau nó quật vào thân cây như Mục Lôi đã làm, song tôi đã thủ sẵn một cây gậy cầm lăm lăm trong tay, nếu nó chạy trốn, tôi sẽ đá cát vào mắt nó rồi vụt gậy. Nhưng con sói nhỏ không nhúc nhích, chỉ rên hừ hừ. Dưới trăng sáng, tôi nhìn thấy hai hàng nước mắt long lanh từ trên má nó chảy xuống.
- Thì ra mi là sói, còn bé tí thế này đã thành tinh rồi ư?
Tôi cứ mắng, mắng mãi, trong lòng chợt xốn xang, nghĩ đến đứa con mình, khi xem vô tuyến truyền hình, hễ thấy những pha đánh nhau bắn súng là nó sợ cứ gục đầu vào lòng mẹ, còn con sói này chính mắt nó nhìn thấy bố mẹ nó bị bắn chết, anh hoặc chị nó bị đập chết, nó cũng có trái tim, chắc là khiếp sợ lắm? Tôi dần dần bình tĩnh lại, toàn thân căng cứng cũng thư giãn dần, cầm gậy chọc chọc vào khủy chân nó và bảo:
- Này, mi đi đi!
Nó không đi, cứ nhìn tôi kêu áo áo thảm thiết. Tôi biết chân nó mềm yếu không đi ngay được, nhưng nếu tôi cứ canh giữ ở đây mãi, cậu và Mục Lôi quay về chắc chắn sẽ giết nó. Tôi nhanh chóng chụp ảnh con sói nhỏ rồi rời khỏi cây liễu. Trong giây phút rời khỏi cây liễu, tôi chợt nảy ra ý nghĩ:- Có lẽ mình là Đông Quách tiên sinh chăng? Nhưng rồi tôi vẫn khẩn trương rời khỏi hiện trường, đi về phía Nam bãi sông. Dưới ánh trăng lờ mờ, có tiếng bước chân chạy gấp gáp hối hả. Tôi vừa hét to gọi cậu, vừa giơ máy chụp ảnh lên, thì nhìn thấy một con sói nữa chạy đến, tôi vội vàng tránh ra đằng sau ụ cát để chụp ảnh nó. Tôi có ý định sau khi chụp xong sẽ lăn luôn xuống cái hố ở bên trái ụ cát, chắc mẩm sẽ không đến nỗi bị nó tấn công. Nhưng “xoạch” một cái, đèn lóe sáng, chân trước của sói oặt sang bên, nó kềnh ra đất, quán tính đã làm cho cả thân nó lăn một vòng, rồi nó lập tức quay đầu bỏ chạy. Mục Lôi đang từ phía chênh chếch chạy xổ đến, gầm lên như con báo, con sói lại quay đầu nhắm thẳng vào tôi. Bạn không thể tin được đâu, lúc này tất cả đều đột nhiên yên ắng. Con sói không ngờ tôi đứng sững tại chỗ như một cây cột, còn tôi cũng đâu có ngờ sói quay trở lại, trong chốc lát tôi chết trân ra đó, không kêu lên nổi, cũng không chụp nổi. Cặp mắt xanh lè cách đó ba mét, như viên đá quí trong truyện thần thoại, phát ra ánh sáng lấp lánh, sau đó vụt tắt, nó đau đớn ngã vật ra đất, một chân co quắp, cái đuôi vẫy vẫy. “Nó đã bị thương”, tôi thầm nghĩ và quên cả sợ hãi, ngồi xổm xuống chụp ảnh. Lúc này máy ảnh lại trục trặc, tôi vỗ mạnh vào máy ảnh, chưa chụp lại được, thì bị một luồng cát bắn tung tóe vào mặt, con sói đã lấy đuôi cuốn cát ném vào tôi, tôi tối tăm cả mặt mũi, gọi thất thanh: “Cậu ơi, cậu ơi!”. Khi tôi dụi nhẹ mở được mắt ra, thì cậu tôi và Mục Lôi cũng đã đuổi đến, cậu cầm súng, từng bước đi đến gần con sói. Sói nhảy dựng lên như điên, trời ơi, thân nó cao to thế, chân sau đứng thẳng như người, nó cũng tiến đến phía cậu, mồm thở hồng hộc.
- Anh không sao chứ?
Mục Lôi kéo tôi ra đằng sau anh để che chắn cho tôi.
- Nó không bị thương, nó hoàn toàn không bị thương! - Tôi nói - Nó đã đánh lừa tôi!
Khi con sói đi bằng chân sau, nó như đang múa một điệu balê, toàn thân nó lông dựng đứng cả lên, dưới cái nền sáng trăng, trông giống như bó khí đang tán phát ra một vòng bao quanh thân. Trong thoáng chốc, tôi nghĩ đến ánh sáng Phật, nghĩ đến các anh hùng trong phim đã quên mình làm việc nghĩa, coi cái chết như không. Cậu tôi đã đứng lại, thậm chí còn thụt lùi một bước, nhưng cậu vẫn chỉa súng và kéo khóa nòng.
- Không được bắn chết nó!
Tôi gạt phắt Mục Lôi, định đứng ở giữa cậu và con sói, nhưng Mục Lôi đã húc đầu vào lưng tôi làm tôi ngã lăn trên đất.
Con sói vẫn đang bước tới, nó đã phát điên hoàn toàn, đầu nó ngẩng cao, tiếng thở mỗi lúc một gấp gáp, còn cái đuôi kéo lê ở đằng sau như cây gậy. Trên bãi cát hiện ra một con mương sâu. Cậu tôi đã nghe thấy tiếng thét của tôi, nhưng có lẽ cậu cũng sợ hãi trước hành động của con sói nên cứ lùi về phía sau. Nhưng cậu lùi đến đâu, con sói lại áp sát đến đó, khi cậu lùi đến cạnh bờ mương thì bị trượt chân ngã ngửa ra đằng sau. Cùng lúc đó, súng nổ đoàng một phát, đầu con sói văng đi, một đống óc bay lên không trung rồi rơi xuống. Con sói chỉ còn lại có nửa cái đầu cứ đứng trơ trơ tại chỗ.
Cậu tôi chống súng xuống, từ từ đỡ người ngồi dậy trên bãi cát. Cậu hỏi:
- Thuốc đâu? Thuốc đâu?
Mục Lôi không móc thuốc trong túi đưa cho cậu ngay, anh giơ chân đạp đổ thân con sói, hỏi tôi:
- Anh đã thanh toán con sói con chưa?
Vậy là con sói số mười hai, con sói số mười ba, con sói số một và con sói số sáu đã bị bắn chết. Bây giờ chỉ còn mười con sói, mà riêng ở một nơi, ngay một lúc đã bắn chết bốn con. Bình tĩnh lại, tôi không thể chịu đựng nổi diễn biến bi thảm này. Mục Lôi cứ tra hỏi vặn vẹo tôi hết lần này đến lượt khác, rằng tôi đã đập chết con sói nhỏ hay đã giẫm chết nó chưa. Nhưng sói con không hiểu sự đời, lại cứ kêu i ỉ ở dưới cây liễu gần đó. Nó kêu sao mà thảm thiết đến thế, nhịp điệu tiếng kêu hòa theo dòng chảy của sông, ánh trăng và sương đêm mờ ảo mung lung, ngoài mười bước cũng khó nhìn thấy gì. Cậu và Mục Lôi đứng phắt lên. Nhanh như chớp, từ dưới cây liễu, Mục Lôi xách một chân sau của con sói con quay lại, hình như anh ta trừng mắt nhìn tôi đầy vẻ oán hận. Bốp một cái, anh ta đấm thẳng vào mặt con sói, sói con nghẹt thở nấc lên mấy tiếng. Cứ tưởng vậy là nó đã chết, nhưng nó lại kêu lên, tiếng khóc sao mà bất lực đến thế.
- Dừng tay! - Tôi quát lên - Các người giết đỏ mắt lên chưa, bắn phát nữa giết luôn tôi một thể!
Cậu và Mục Lôi ngớ người ngạc nhiên nhìn tôi. Lúc này trên bãi cát, màn đêm đen như mực, còn mặt sông thì trắng xóa. Con Phú Quí và Thúy Hoa đến muộn, chúng đứng ở bên kia cầu gãy kêu sủa inh ỏi. Sau đó có tiếng nước bì bõm, con Phú Quí đã bơi sang.
Cậu tôi có vẻ hơi hoảng loạn, lẩm bẩm hỏi: -Bắn chết bốn con phải không? Bốn con chứ nhỉ? Săn bắn có thể làm cho người ta say máu, điên cuồng. Lời cậu tôi nói vừa rồi cho thấy cậu đã bình tĩnh trở lại từ trong cơn điên cuồng ấy, và tỏ ra bối rối bởi hành vi bắn giết của mình. Mục Lôi thì chẳng đời nào nhận ra ánh mắt đó, anh đã thành thật trả lời:- Vâng, bốn con, ba con sói to, một sói nhỏ. Cậu cầm con sói bé bỏng trong tay Mục Lôi xem qua, rồi quẳng nó trong hố cát. Tôi nói:
- Sao không giết đi? Dù sao cậu là người không có con, giết được sói con này thì cứ giết.
- Tử Minh, anh đang mắng tôi, tôi đáng làm con ma lắm sao?
Lời nói của tôi đã khích bác cậu. Phó Sơn là cậu tôi, lớn tuổi hơn tôi, cho đến nay vẫn sống một mình. Vạch người không vạch những chỗ yếu, nhất định cậu sẽ gào thét lên với tôi, cứ theo cái nết quen sống ngang tàng của cậu, thì cậu sẽ tấn công tôi, nếu không, thì cũng trút tức giận lên thân con sói bé bỏng tội nghiệp, Nhưng rốt cuộc, cậu trợn mắt hỏi lại tôi một câu, rồi cứ đứng tại chỗ, đứng lâu lắm không hề động đậy, Tôi nhìn rõ người cậu đang co lại, như cái túi hơi bị châm thủng, Tôi đâm ra hối hận bởi lời nói của mình. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên tắc của tôi, không nể nang gì cả. Tôi bảo:- Lúc đề ra qui định cấm săn bắt sói, cậu đã tham gia. Lần này ra đi, ông chủ tịch địa khu đích thân đến chỉ thị riêng. Sói được pháp luật bảo vệ, không ai được tùy tiện bắn giết nó. Cả Thương Châu chỉ có mười lăm con sói, nếu chúng ta cứ tổng điều tra kiểu này, thì có lẽ mười lăm con sói sẽ bị cậu giết sạch! Cậu giết một con, thì cháu còn có thể bao che cho cậu, song ở đây lại là bốn con, Cậu làm thế, thì sao cháu chụp ảnh sói được, cháu biết báo cáo với ông chủ tịch thế nào, ông chủ tịch thì biết giải thích với dân chúng Thương Châu ra sao?
Cậu không nói câu nào, bên cạnh cậu là con sói không có đầu, vết thương đang chảy máu. Tôi lê chân bước, cảm thấy dưới chân có gì nhun nhũn, cúi xuống nhìn, thì ra là một cái lưỡi. Chắc chắn là lưỡi sói, nó dài ngoằng, dễ có đến hơn một gang. Người tôi bổng chốc ngứa ran lên. Tôi nhớ đến chuyện cũ, mùa hè năm kia, vợ của anh bạn tôi bị tai nạn ô tô, lúc tôi đến thăm, chị ấy vừa xuống bàn mổ, đang hôn mê, đầu sưng to bằng cái chậu rửa mặt, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn. Vừa nhìn thấy chị ấy, toàn thân tôi đã nhôn nhốt khó chịu. Thể xác của con người đột nhiên bị hủy hoại, giữa sự sống và cái chết diễn ra một cuộc vật lộn mạnh mẽ và quyết liệt, nó sẽ tỏa ra một năng lượng cực mạnh. Con sói đêm nay là như vậy. Mấy hôm trước đi qua thung lũng dài, nhìn thấy rừng cây bị chặt phá cả một vùng rộng lớn, tôi cũng có cảm giác như vậy. Tôi bốc một nắm cát cho vào trong cổ áo rồi xát qua xát lại cho đỡ ngứa; tôi không muốn nói với cậu về cơn ngứa này, mà có nói thì chắc gì cậu đã hiểu. Cậu vẫn đứng nguyên ở đấy, không nói với tôi, im lặng giữa chúng tôi kéo đài. Tôi rất mong Mục Lôi đứng ra giàn hòa lúc này. Nhưng anh chàng lém lỉnh mà ngu đần ấy lại tránh xa chúng tôi. Anh ta đang dùng tay bới lỗ trên bãi cát, bàn tay anh ta cào bới thoăn thoắt như một cái bồ cào, trên bãi cát tơi mềm hiện dần lên một cái hố sâu. Sau đó, anh ta hùng hục kéo hai con sói và cái đầu lợn mặt mày nhăn nhó chôn chung cả vào đấy.
- Chôn xuống một cái là xong chuyện, phải không nào? - Mục Lôi nói - Chúng mình đi tìm mười con kia, cứ nói còn năm con nữa không tìm thấy, ông chủ tịch đâu có biết chúng ta đã bắn giết? Về đi, về đi! Tôi mắc tiểu chịu không nổi nữa rồi.
Mục Lôi đi ra bờ sông, anh ta tiểu tiện lâu lắm, hình như lại còn bảo:
- Mình đái trôi ra tận sông Trường!
Tôi và cậu không ai phản ứng gì trước câu nói đùa của anh ta. Tôi giục:
- Về thôi, cậu ạ!
Cậu tôi vẫn không nhúc nhích. Tôi bước tới cầm khẩu súng trong lòng cậu. Con sói bé bỏng vẫn đang kêu nheo nhéo ở bờ sông, tôi xách nó lên, thủng thẳng một mình lội nước qua sông.