PHẦN XXVII
Đây là cuộc kỳ ngộ của chúng tôi ở Bắc Sơn. Rốt cuộc thì sói đã không lộ mặt. Tôi càng khen con Thúy Hoa đánh hơi giỏi, thì Mục Lôi càng xấu hổ. Anh ta công nhận mình bất tài, nếu cậu tôi có mặt thì sẽ ngửi ra hơi sói, và con sói này khó lòng nhảy từ chum ra chạy thoát. Đã xuất hiện một con sói ở đây thì liệu có còn con nào khác? Chúng tôi từ quả đồi đất đi xuống, đến một khe núi, gặp người đang đào hố ở bên khe, có hố đã đào xong, phủ cành cây ở trên. Mục Lôi hỏi:
- Đào hầm bẫy sói đấy à?
Bọn họ đáp:
- Chẳng phải đã có lệnh không cho săn bắn sói đấy sao? Các anh không biết à, người của đội săn bắt sói đều bị bắt tống giam cả rồi!
- Con đĩ nào phao tin nhảm nhí thế? - Mục Lôi mắng - Không bẫy sói thì đào hố làm gì?
Dân bản đáp:
- Bẫy dê bụng vàng đấy. Dê bụng vàng phá hại mùa màng mà. Năm ngoái, nhà tôi bị dê bụng vàng phá sạch, ba mẫu lúa vụ thu gặt về không được hai phần. Sao không thấy sói về trừ họa này nhỉ!
Lại đi thêm năm dặm, chúng tôi đến một bản với mấy chục gia đình tập trung dọc theo bờ suối nhỏ.
Trời xế chiều, ống khói các gia đình đang tỏa khói nghi ngút. Mục Lói bảo:
- Đêm nay nghỉ lại đây.
Tôi hỏi ở phía trước còn thôn bản thị trấn nào to hơn không. Mục Lôi bảo có một buôn trại ở trong thung lũng sau, nhưng ở đây tốt hơn. Anh ta khe khẽ nói:
- Trước kia, tôi đã từng ở đây, có một bà góa trẻ xinh đẹp, lúc đó suýt nữa tôi đã lấy chị ta đưa về nhà. Có lẽ bây giờ cô ấy còn ở đây, anh thử coi xem, dễ thương đáo để.
Vào bản, anh ta dẫn tôi thẳng đến một gia đình ở tận cùng phía sau bản. Một bà già đang ôm một bó củi đi vào bếp. Mục Lôi ân cần hỏi:
- Bà ơi, bà xem ai đến nào?
- Ai thế? - Bà già hỏi.
- Con đây mà. - Mục Lôi đáp.
- Con là ai? - Bà già hỏi tiếp.
- Bà không nhận ra con ư? - Mục Lôi nói.
Bà già vẫn không nhận ra. Mục Lôi hỏi:
- Thúy Hoa đâu hả bà?
Con mèo kêu lên một tiếng meo, Mục Lôi bảo:
- Không phải gọi mày!
Bây giờ, tôi mới hiểu Mục Lôi đặt tên cho con mèo vốn là để gửi gắm mối tình cũ. Bà già đột nhiên kêu lên:
- Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Anh họ Vương, con trai thứ hai nhà họ Vương mở cửa hàng dầu mỡ ở đèo sau chứ gì?
Mục Lôi đang hớn hở, mặt mày xìu dần không cười nữa, cúi đầu khẽ bảo tôi:
- Người già trí nhớ đều như thế.
Tuy rút cuộc bà già không biết Mục Lôi là ai, nhưng bà vẫn mời chúng tôi một bữa cơm. Trong lúc ăn, Mục Lôi lại hỏi đến Thúy Hoa, bà già bảo đi lấy chồng rồi, nhà ở ngay đầu thôn, gả đi rồi, cuộc sống vẫn không hòa thuận, hai ba hôm lại cãi cọ, xem ra phải gả xa hơn nữa, có cãi nhau ầm ĩ cũng không nghe thấy thì lòng mới không buồn. Mục Lôi luôn mồm xuýt xoa nuối tiếc. Bà già nghe chúng tôi đến tìm sói, liền bảo:
- Có chứ, sao lại không? Tôi đoán trước khi ngủ nó sẽ đến. Các anh phải bắt giúp tôi.
Ăn cơm xong, Mục Lôi lăn ra ngủ, cứ kêu mệt. Tôi bảo, chẳng phải còn định bắt sói nữa cơ mà. Mục Lôi nói, bà già này lẩn thẩn lắm rồi, còn được bao nhiêu con sói nữa mà bà nói đến là đến được ngay ư? Tôi nghĩ cũng phải, liền ngả người xuống giường ngủ thiếp đi. Không biết bao lâu thời gian đã qua đi, trong sân nổi lên tiếng gà kêu loạn xạ, tiếp đó cánh cửa mở toang, bà già gọi:
- Các anh ơi, các anh ơi, mau dậy bắt sói!
Tôi và Mục Lôi cuống quít mặc quần áo chạy ra. Bà già khom lưng chắn che cửa chuồng gà đang hé mở chừng hai ngón tay ở góc sân. Soạt một tiếng, vật gì đó bắn ra, rơi trên hòn đá giặt quần áo ở trong sân, Mục Lôi sáng mắt nhanh tay, cầm sọt chụp luôn một cái, hóa ra chụp được con chồn. Mục Lôi bảo:
- Con này đâu phải con sói!
Bà già hỏi:
- Chồn không phải sói à?
Thì ra đây là con chồn, con chồn mà sao khi xông ra lại giống như con rắn? Mục Lôi bảo, loại con này lúc đường cùng đều có thể chui qua một cái lỗ to chỉ bằng cốc rượu. Bà già vừa cầm từ trong nhà ra một cái túi bằng đay nhỏ, vừa kể tội của con chồn: Năm con gà của bà đã bị cắn chết ba con, mày uống máu gà của bà thì hôm nay bà uống máu của mày... Bà bảo Mục Lôi hé mở cái sọt để con chồn chui vào túi đay, bà cầm miệng túi từ từ thắt lại, cuối cùng ấn chặt đầu con chồn qua túi đay, rồi giẫm chân lên thân chồn. Sau đó, bà bảo Mục Lôi cầm kéo cắt một góc túi, cho lòi đầu chồn ra rồi lấy kéo cắt cổ. Mục Lôi bảo: Bà để cháu. Anh cầm cả túi và con chồn vặn một cái, vặn tới mức con chồn chết ắng ặng, nghe rõ tiếng xương gãy răng rắc và tiếng rắm phọt ra tịt
tịt. Bỗng chốc mùi tanh hôi nồng nặc trong sân. Mục Lôi cắt cổ con chồn, bà già đựng một ít nước sôi vào bát rồi hứng máu chồn, đưa lên miệng uống vài hớp rồi đưa cho Mục Lôi uống, anh ta kéo một hơi hết già nửa. Cuối cùng đưa cho tôi, tôi không uống. Mục Lôi bảo:
- Máu chồn bổ thận, ai mắc bệnh thận, chỉ cần uống máu năm con chồn, không cần thuốc cũng khỏi.
Anh ta uống cạn chỗ còn lại, còn thè lưỡi liếm bát. Dưới ánh đèn, mồm má Mục Lôi đỏ hon hỏn.
- Thịt chồn không ngon, vứt đi, cái đuôi thì cho anh!
Bà già nói với tôi. Tôi lấy đuôi làm gì? Định bắt sói, lại bắt phải chồn, bà già rõ khéo trêu người. Mục Lôi bảo, anh không lấy à, thứ này bán được tiền, anh tưởng bút lông sói đều làm bằng lông sói hay sao? Thật ra ngoài lông sói, bút lông chủ yếu là làm bằng lông đuôi chồn. Tôi vẫn không lấy, quay về buồng ngủ tiếp. Mục Lôi lại không buồn ngủ, hỏi bây giờ là mấy giờ, tôi xem đồng hồ bảo chín giờ mười phút. Anh ta giục: “Anh ngủ đi, tôi đi dạo quanh một lúc”, lại còn vén góc chăn cho tôi rồi mới đi.
Mục Lôi đi khỏi, tôi cũng không ngủ được, hơn nữa bà già dệt sợi ở trong nhà cứ ro ro, nghe rất vui tai. Tôi trở dậy mặc quần áo, ngồi nói chuyện với bà. Năm kia, chồng bà qua đời, có hai đứa con trai, thằng con cả ở riêng làm nhà mới, đó là ngôi nhà ở ngã ba thung lũng trước mặt. Bà sống với thằng con út, hôm nay em trai của con dâu cưới vợ, hai vợ chồng đi dự đám cưới.
- Sinh con trai là sinh cho gia đình thông gia đấy. -Bà nói - Hễ đi là đi liền ba bốn hôm không về.
Dĩ nhiên là tôi hỏi bà ở đây còn sói không. Bà bảo, đúng là bây giờ hiếm sói, ngày mới về làm dâu, một con sói cứ quanh quẩn cạnh bà cả mùa đông. Nó cụt đuôi, hễ ra cổng là gặp; gặp rồi, sói liền ngồi ở cạnh đường thổi hơi phì phì vào bà, sau đó thì đi. Bà cũng không biết tại sao sói lại không ăn thịt bà. Bây giờ thì sáu tháng nửa năm chẳng trông thấy bóng dáng con nào. Tháng giêng năm nay, bà ra suối múc nước, trông thấy một con chó ngồi cạnh suối uống nước, liền gọi: Chó, chó, mày uống bẩn nước thì người uống làm sao? Con chó nhìn bà, thụt cái đuôi vào dưới đít, bà nhìn rõ cái đuôi vừa to vừa cứng, liền kêu lên một tiếng “Sói!”. Sói bị lòi mặt thật, đứng dậy thong thả bước đi.
- Sói thông minh đáo để, nó biết tôi già cả, nên cứ thủng thà thủng thỉnh đi khỏi. Tôi vẫn thắc mắc: Khi tôi còn trẻ, sói không ăn thịt mình, bây giờ già lão, chỉ là một nắm xương khô, sói càng không muốn xơi!
Tôi cười, hỏi bà:
- Trong ngôi nhà lẻ loi trên quả đồi đất cũng có một người già ở, phải không bà?
- Anh nói nhà Thiết Đôn chứ gì?
- Tên là Thiết Đôn à?
- Lão Thiết Đôn chưa già đâu, nhưng sống độc thân, một người ăn no cả nhà đều no, ông ấy ở đấy chỉ được cái tiện, ban ngày ban đêm lúc nào cửa cũng mở, chỉ mong có một người đàn bà đến nhà. Cái ông độc thân ấy, chỉ cần vạch cái đuôi là giống cái, ông ta đều chấp nhận.
- Hôm nay có một con sói vào ngôi nhà đó.
- Phải vậy không? Sói cái nào đã tìm đến ông ta nhỉ?
Bà già cười hà hà, mặt nhăn như một quả hạch đào.
- Ông ta ấy à, - bà nói tiếp - cửa mở không thiệt bao giờ đâu, loại bốn chân còn phòng được, chứ loại hai chân không giữ nổi đâu.
- Loại hai chân là cái gì?
- Là người chứ là gì. Hôm kia, có một người vào nhà tôi, trông thương lắm, cứ gọi mẹ mẹ bà bà. Tôi cứ tưởng đến xin cơm, liền xúc một bát bảo ông ta ngồi ăn trong nhà, rồi ra ngoài bãi bê một bó củi. Lúc về, người chẳng thấy, bát cũng mất luôn, ngay đến một quả trứng gà trong ổ cũng không còn.
- Vậy bà không nghi ngờ chúng tôi là trộm à?
- Khoác máy ảnh mà đi ăn trộm ư?
Bà già nói chuyện thật thú vị, tôi liền xin chụp tặng bà một kiểu ảnh. Bà hớn hở nhận lời, vào buồng ngủ lâu lắm không thấy ra. Khi ra, bà đã mặc quần áo mới, đầu cũng chải gọn gàng tử tế, lại còn bê ra một cái ghế kiểu cũ ngồi xuống để tôi chụp. Nhưng khi chụp, bà không sao cười được; tôi bảo bà cười, bà cười hết sức gượng ép. Chụp xong một cái, bà liền trở lại dáng vẻ hay cười hay nói, bà cứ bảo vừa giờ căng thẳng chết đi được. Bà xòe bàn tay cho tôi xem, lòng bàn tay vã mồ hôi. Giữa lúc này, Mục Lôi lon ton chạy về, mặt đỏ gay đỏ gắt. Bà già hỏi:
- Ở đây anh cũng có người quen à? Đến thăm nhà ai thế? Rủ rê chim chuột vợ nhà nào hả?
Bà nói tới mức mặt Mục Lôi càng đỏ lựng, không dám nhìn vào mắt bà.
Nằm ngủ trở lại, Mục Lôi nói:
- Ngày mai ở lại bản này, chúng mình ra ngã ba thung lũng bên cạnh tìm sói.
Tôi hỏi:
- Sao anh bảo chỉ ở đây một đêm? Ở đây có lẽ cũng chỉ có một con sói là cùng.
Mục Lôi lúng túng lâu lắm, cuối cùng nói với vẻ bí mật:
- Anh biết vừa giờ tôi gặp ai không?
Tôi chợt hiểu ra:
- Anh đi gặp Thúy Hoa chứ gì?
Mục Lôi nói:
- Anh biết à? Nói khe khẽ thôi, tôi kể cho anh nghe. Tôi tìm đến nhà cô ấy, cô ấy đang đi vào nhà vệ sinh tiểu tiện, nước tiểu cứ xoe xóe xoe xóe vui tai ra phết. Tôi chờ cô ấy đi ra, gọi một tiếng, cô ấy sững sờ một lát, rồi nắm chặt tay tôi khóc nức nở. Anh xem này, trên vai tôi còn ướt rượt nước mắt nước mũi của cô ấy, tôi không lau đi.
Tôi nói:
- Mục Lôi này, tôi và anh đã cam kết với nhau. Việc này cần chấm dứt ở đây, nếu tiếp tục phát triển, tôi biết làm thế nào, anh cũng biết làm thế nào?
Mục Lôi vả vào mồm mình rồi nằm ngủ.
Lại một ngày nữa, chúng tôi đã đi khắp thung lũng này khe núi khác ở chung quanh, song không gặt hái được gì. Trời nhá nhem tối, về đến bản, Mục Lôi nói đầu anh lại đau, phải ra trại trước mặt xem có trạm xá không, mua một ít thuốc giảm đau, bảo tôi cứ về nhà bà già trước đi. Ăn cơm xong, bà già lại ngồi dệt sợi, Mục Lôi vẫn chưa về. Ở nhà một mình buồn chán, tôi mang hành lý ra sắp xếp lại. Đang thay quần áo thì Mục Lôi hớt hơ hớt hải bước vào, người đẫm mồ hôi. Bởi trước đó tôi không thấy viên ngọc kim hương đâu cả, nên đã xổ tung quần áo ra, lục tìm khắp túi, lại giũ cả chăn nệm mà vẫn không thấy. Mục Lôi về, tôi chộp luôn, hỏi có nhìn thấy ngọc kim hương đâu không. Mục Lôi thừ người ra bảo không. Tôi cảm thấy thất vọng, đâm ra buồn chán, bèn đi ngủ. Ở đây vốn có điện, nhưng bà già dệt sợi lại thắp đèn dầu, bà khoe, dệt sợi chứ có phải thêu hoa đâu, lúc còn trẻ bà đã dệt sợi cả đêm dưới ánh trăng. Bà không muốn bật điện, do vậy chúng tôi tắt đèn. Trong đêm tối, ở bên kia tường ngăn, tiếng máy dệt cành cành, lúc đầu thấy ồn ào, sau đó tôi tự vỗ về mình, coi đó là âm nhạc mà thưởng thức, đầu óc dần dần mờ nhòa đi. Mục Lôi ôm gối ngửi ngửi, bảo chắc chắn chiếc gối này là của cô con dâu, có thứ mùi đặc biệt. Tôi đạp anh ta một cái rồi ngủ thiếp đi. Đột nhiên hiện đến một cái cây, cây già tới mức toàn thân có rất nhiều hang hốc, một người nằm dưới đất, cái dáng rất giống cậu; chạy đến xem thì thấy cái tai nhọn biết động đậy, đúng là cậu tôi. Chỗ cậu nằm là một hang núi, hang to lắm, vừa giờ tôi chưa nhận ra, nhìn vào sâu, ở xa xa có ánh sáng, có thể đấy là một cửa ra khác, thấp thoáng như một vành trăng tròn. Còn trên các tầng đá ở nóc hang bám đầy dơi, nhiều không đếm xuể. Cậu mở mắt nhìn tôi, bởi ghèn mắt nhiều quá, một mắt cứ díp lại không mở đựợc. Cậu định ngồi dậy, nhưng cái đầu chỉ cựa quậy rồi lại nằm yên. Mục Lôi đi đến, tay trái dắt con Phú Quí, tay phải bế con Thúy Hoa, quì bên thân cậu, hỏi: Đội trưởng ơi, anh muốn ăn gì không? Cậu tôi lắc đầu. Mục Lôi hỏi: Đội trưởng ơi, anh có muốn uống không? Cậu tôi lắc lắc đầu. Mục Lôi hỏi: Đội trưởng ơi, anh có muốn “ấy” không? Cậu tôi vẫn lắc đầu. Mục Lôi khóc, kéo tôi sang một bên bảo: Cậu anh toi rồi, con người nếu không muốn ăn, uống, chơi... thì toi mất thôi! Tôi đến gần hỏi cậu ốm hả, cậu đáp: Toàn thân nũn ra, nhìn xem cổ tay cậu có phải teo đi không? Cổ tay cậu có teo đi thật, Tôi hỏi: Cậu ơi, sao cậu lại nằm ở đây? Cậu cháu mình về đi. Cậu đáp: Cậu phải chết ở đây. Tôi hỏi: Sao cậu phải chết ở đây? Chết ở đây người nhà không nhìn thấy xác cậu. Cậu bảo: Anh đã nhìn thấy xác con dã thú nào chưa? Dã thú cảm thấy mình sắp chết liền chui vào một cái hang lặng lẽ chết đi. Cậu nói thế, lòng tôi đau xót vô cùng, tôi nhất định phải cõng cậu về, nhưng tôi không tài nào cõng nổi. Lúc này, Mục Lôi kéo mạnh tôi, tôi uất ức nói: Tôi cần cậu, tôi phải cõng cậu tôi!
- Bí thư ơi, bí thư! - Mục Lôi gọi to, còn tát tôi một cái.
Tôi mở mắt ra, quả nhiên Mục Lôi vừa đánh tôi thật, bà già đang đứng cạnh giường lò.
- Anh tỉnh lại mau! - Mục Lôi nói - Ngủ li bì như chết, kẻ trộm có cõng đi cũng chẳng biết!
Tôi chưa hiểu chuyện gì, đã bị Mục Lôi kéo xềnh xệch ra ngoài, quờ quạng vòng ra tường sau nhà, thì thấy một người đang nằm ở đó, đầu nhét vào trong cái lỗ ở góc tường. Mục Lôi đá liền mấy cái vào người đó, chửi xơi xơi, sau đó nói: “Lấy ghế ra”. Bà già ở trong nhà đáp: “Đã nhấc rồi!”. Mục Lôi liền kéo hẳn người ấy ra, túm người đó như túm một con chó chốt quẳng ra cổng, rồi nói với tôi rằng anh phải đi gọi con gái con rể bà già, thế là hớt hải chạy ra ngõ.
Kéo người kia về giao cho bà già, tôi mới tỉnh hẳn. Thì ra, lúc bà già dệt sợi quá nửa đêm, đã phát hiện có kẻ khoét ngạch ở tường sau nhà. Bà không kêu toáng lên, cũng cứ mặc kệ, chỉ thôi dệt, ngồi vào chiếc ghế đẩu nhìn đất ở tường góc nhà rơi xuống. Quả nhiên, một lúc sau, một cái lỗ xuất hiện ở chân tường, rồi cái đầu của thằng trộm thò vào xem xét. Bà già liền chẹn luôn cái ghế vào dưới cằm thằng trộm, hắn bị mắc kẹt tại chỗ, giãy không nổi, nói không được. Bà già lúc này mới bật điện lên, đi đến đánh thức Mục Lôi, Mục Lôi lại đánh thức tôi.
- Thằng nhãi này, mày ăn trộm đến cả nhà tao à? - Bà già nhổ một bãi nước bọt vào mặt nó.
Thằng ăn trộm nằm sụp cúi đầu lạy:
- Bà ơi, chú ơi, con không bao giờ đám đến nữa, đến nữa thì sói ăn thịt con, ăn không còn một cục xương nào.
- Còn leo lẻo cải mồm hả? - Bà già mắng - Để sói ăn thịt mày? Mày biết bây giờ chẳng còn ai nói đến sói nữa không?
Ở ngoài cổng có ba người xồng xộc chạy vào, một trai một gái và Mục Lôi. Mục Lôi mắng:
- Không có sói à? Sói đây chứ đâu!
Anh ta cầm chiếc gậy trên hè đánh luôn, máu từ đầu thằng trộm chảy xuống. Người đàn ông kia đi vào buồng ngủ mẹ vợ hỏi:
- Xô nước tiểu đâu? Xô nước tiểu đâu?
Anh ta cầm lưng xô nước tiểu dội ào lên đầu lên người thằng trộm. Thằng trộm kêu rên đau đớn, cả trong nhà lẫn ngoài sân nồng nặc mùi nước tiểu. Người đàn bà nói:
- Anh dội vào thằng trộm, hay định xông chúng tôi đấy?
Chị ta người xương xương cao cao, cặp mắt lá răm, mái tóc cài một cái cặp trắng. Khi chị cúi xuống cầm cái xô không đi qua bên người tôi, tôi chợt nhìn thấy cổ áo chị chưa cài, trên cổ chị đang đeo một sợi dây, sợi dây màu đen. Sợi dây ngọc kim hương của tôi cũng màu đen, nhưng tôi không dám khẳng định sợi dây màu đen của chị là của tôi, càng không dám khẳng định chị ta đang đeo ngọc kim hương của tôi.
Nước tiểu và máu trộn lẫn đã biến khuôn mặt kẻ trộm thành mặt thằng hề, nó giơ ống tay áo lau mặt. Cái gậy của Mục Lôi lại quất vào mông nó, cái gậy bị gãy làm đôi.
- Chú ơi, chú! Đừng đánh cháu nữa! - Thằng trộm van xin - Cháu nhận ra chú mà!
- Nhận ra tao ư? Tao là ai? - Mục Lôi hỏi.
- Chú ở đội săn bắt sói. - Thằng trộm nói - Sáng nay, cháu còn nhìn thấy đội trưởng của các chú.
- Nói láo! Ông ấy ở đâu?
- Cháu không dám nói láo, cháu trông thấy ông ấy ở khe núi dưới đền Đá Đỏ.
Chúng tôi thôi đánh nó, bảo nó tả lại dáng dấp của đội trưởng đội săn bắt sói. Nó nói không sai chút nào. Vậy hóa ra cậu tôi đang ở đền Đá Đỏ ư? Mục Lôi vỗ vào trán một cái bảo:- Tôi lẩn thẩn quá rồi, tại sao không nghĩ đến đền Đá Đỏ cơ chứ? Đền Đá Đỏ là nơi ở của vị đạo sĩ già mà cậu anh quen biết; chính chỗ ngã ba thung lũng cậu anh bỏ đi, đi thẳng lên phía Bắc đến đầu thung lũng là đền Đá Đỏ! Tôi nhớ lại giấc mơ dở dang lúc nãy, biết đâu sự xuất hiện của tên trộm này là một thứ duyên phận gì đó. Tôi bảo, tôi cần gặp cậu, chúng ta đi lên đền Đá Đỏ.
Mục Lôi đi ra nhà vệ sinh, nhưng lại hắng giọng ho một tiếng ở sân, cô con gái của bà già liền đi ra. Người ngoài không ai để ý chuyện này, nhưng tôi lại chú ý đến, cứ thầm mắng Mục Lôi táo tợn, song cũng đứng chắn cửa đề phòng con rể bà già đi ra sân.
Một lúc sau, Mục Lôi trở về trước, anh ta nói với tôi, nếu muốn đi đền Đá Đỏ, thì phải quay lại đường cũ, đến ngã ba thung lũng rồi đi lên phía Bắc, cần hai đến ba ngày, cho dù cậu tôi đã ở đền Đá Đỏ, thì đến lúc ấy liệu còn ở đó không, và hỏi tôi làm thế nào. Tiếp đó, cô con gái của bà già cũng đi vào, trong tay xách phích nước nóng lấy từ nhà bếp, hỏi chúng tôi có uống không. Ai cũng bảo không, chị ta cũng không rót. Chị ta nói:
- Vượt qua sườn Não Câu phía trước, đi về phía Đông cũng có thể đến thẳng đền Đá Đỏ, chỉ có điều đường khó đi.
Tôi nhìn chị ta, sợi dây đeo ở cổ không còn là màu đen, nó đã được thay bằng màu vàng. Sợi dây màu vàng là sợi dây Mục Lôi mua có đeo Phật Di Lạc. Tôi đoán chắc sợi dây đầu tiên chị ta đeo là ngọc kim hương của tôi, vừa giờ ở sân Mục Lôi đã đổi lại sợi dây của mình. Tôi mừng thầm. Tôi nói:
- Thế thì được, đường khó đi nhưng nhanh hơn.
Mục Lôi lại đá thằng trộm một cái:
- Mày biết đường chứ?
Thằng trộm đáp:
- Biết, cháu từ lối đó đến đây mà!
Mục Lôi bảo:
- Vậy thì mày dẫn đường.
Thế là, từ sự kiện đào tường khoét ngạch, thằng trộm nghiễm nhiên trở thành “giao liên” của chúng tôi. Bà già và cô con gái vội vàng đun nước nấu cơm, nhất định mời chúng tôi ăn cơm để sáng sớm lên đường cho ấm bụng. Tôi và Mục Lôi thu dọn hành lý. Khi cúi xuống buộc dây giày, Mục Lôi đột nhiên gọi:
- Bí thư ơi, nhìn xem cái gì kìa.
Tôi cúi nhìn, ở trong khe giữa tủ và giường lò có viên ngọc kim hương của tôi. Mục Lôi bảo:
- Chắc là khi ngủ, anh tháo ra để ở nóc tủ đã rơi xuống. Nếu không tìm thấy, tôi sẽ là kẻ tình nghi lớn.
Tôi không nói toạc ra, chỉ cười bảo:
- Hay lắm, ngọc quí trả về chủ cũ!
Thằng trộm gầy gò nhưng ân cần tháo vát, chăm nom chúng tôi tử tế suốt dọc đường, tôi dần dần bớt cảnh giác đối với nó, giao cho nó đeo súng và túi đựng lương khô. Đi qua một cánh rừng, Mục Lôi lại đau đầu, tôi bảo anh tựa vào cây, rồi bóp đầu cho anh, bóp tới mức tôi toát hết mồ hôi mà cơn đau của Mục Lôi vẫn không giảm. Tôi liền bảo thằng trộm bóp thay. Sau đó, Mục Lôi giơ nắm tay đấm vào đầu, thậm chí còn tụt giày đập đen đét vào đầu mới đỡ đau, nhưng người thì cứ mệt lử nằm bẹp một chỗ như đống bùn, hai mắt nhắm nghiền. Trong cả quá trình đi tìm sói, đây là lần Mục Lôi bị đau đầu nặng nhất. Anh bảo anh có cảm giác sẽ chết. Tôi cũng cảm thấy nỗi sợ chết của anh ta. Tôi sai thằng trộm đi lấy một ít nước suối. Lúc ấy, tôi định kiếm nước về sẽ đun cho Mục Lôi một bi đông nước sôi để uống. Tôi ngốc quá đi mất, quên khuấy thân phận thằng ăn cắp, không bảo nó bỏ lại túi lương khô và khẩu súng. Thằng trộm đi lâu lắm, không thấy trở về. Tôi điên tiết chửi nó, nhưng chửi không thành tiếng. Khi tôi đích thân ra khỏi rừng, ở chân vách đá ngoài rừng có một suối nước, cạnh suối có vết chân thằng trộm quì xuống uống nước, khẩu súng đang treo trên cây gỗ hoa nhỏ, còn thằng trộm thì biến mất, túi mì ăn liền cũng không thấy đâu.
Nửa ngày hôm ấy, tôi và Mục Lôi không có thứ gì cho vào bụng. Tôi quì trước mặt Mục Lôi xỉ vả bản thân, nhưng Mục Lôi đã an ủi tôi. Anh ta đã thay đổi hoàn toàn, anh bảo, chỉ cần không mất súng là được, nhịn ăn một hai bữa có sao đâu! Tôi bảo Mục Lôi ngồi nghỉ thêm một lúc, rồi lại đi múc nước về đun cho anh uống và định đi tìm thứ gì có thể ăn được. Mục Lôi bám cây đứng dậy nói không dám nghỉ lâu, nghỉ lâu sẽ không đi được, phải cố gắng đến đền Đá Đỏ trước khi trời tối. Chúng tôi đi chậm lắm, cho đến lúc trời tối mới đến một khe núi có nhà dân, đập vào vòng cửa xin nghỉ đêm.