← Quay lại trang sách

PHẦN XXX

Tôi thật lòng kính nể vị đạo sĩ. Phật giáo cao thượng hư vô, nhưng cũng có Phật sống. Điều đạo giáo coi trọng là tu luyện thành tiên, vị đạo sĩ này chắc chắn là tiên rồi. Lần này đến Thương Châu, tôi thường nghe bà con dân bản nói đến tinh cáo, tinh rắn, tinh cây cổ thụ. Nếu thứ gì cũng thành tinh thật, thì đạo sĩ già này phải là tinh người. Hôm sau, tôi kể chuyện xảy ra trong đêm cho Mục Lôi nghe, Mục Lôi lại không tin.

- Ông ấy còn là thầy lang ư? - Mục Lôi nói - Tôi kể anh nghe câu chuyện thầy lang nhé. Có một người lấy ba vợ, lúc ông ta sắp chết, ba bà vợ xúm lại khóc. Bà cả ôm chặt đầu ông chồng khóc rằng: Đầu lang ơi, đầu lang ơi! Bà hai ôm chặt chân ông chồng khóc rằng: Chân lang ơi, chân lang ơi! Bà ba ôm cái “số ta” ở giữa thân chồng khóc rằng: Trung lang ơi, trung lang ơi! Đạo sĩ già này là thầy lang như vậy đấy!

Tôi tức quá, phớt bơ anh ta, Mục Lôi cũng cảm thấy nói những chuyện không nên nói là không hay, càng thúc giục cậu tôi rời khỏi đây, anh ta ca thán ăn không tốt, ngủ không ngon, khắp người đỏ sần những nốt rận cắn. Nhưng tôi vẫn ở không đi. Tôi cứ ở lại tiếp, chắc chắn sẽ có sói xuất hiện. Hôm nay, tôi làm siêng xuống suối gánh nước cho đạo sĩ già và giúp ông thái bí ngô, lấy dây xâu từng lát thành chuỗi treo lên tường ngôi đền. Buổi chiều, lại cùng cậu và Mục Lôi khuân đá xây bậc trước đền. Lúc hoàng hôn, chúng tôi bỗng nghe ở xa xa có tiếng hò hét ầm ĩ, thậm chí còn nghe cả tiếng hí của ngựa kéo xe và tiếng tù và, chỉ vài giây sau tiếng kêu im bặt. Tôi cứ tưởng mình ảo giác nghe nhầm, mới hỏi cậu:

- Cậu có nghe thấy tiếng gì không?

Cậu trả lời rất thản nhiên:

- Tiếng núi đấy!

- Tiếng núi ư? Trong núi tại sao có tiếng la hét, tiếng ngựa hí và cả tiếng tù và?

- Anh có biết Lý Tự Thành đã từng đóng quân ở Thương Châu không?

- Dạ biết.

- Thời đó, ở đây có chiến tranh, rừng núi đã thu những âm thanh đó vào, bây giờ thường hay phát ra, khi đi săn bắn, cậu đã từng gặp mấy lần.

- Có chuyện này thật sao?

- Không tin, anh cứ hỏi Mục Lôi.

Mục Lôi gật gật đầu, thấy tôi còn chưa tin, liền bảo:

- Tôi kể cho anh nghe một chuyện còn lạ hơn, anh có nghe không?

Tôi bảo nghe nhưng không được nói bậy bạ. Anh ta kể, ở Sa Hà, phía Đông quê anh năm dặm có một bản tên là Cam Câu. Dưới chân núi sau bản từng có một trường học, mười năm về trước đã xảy ra một trận núi lở chôn vùi ba mươi em học sinh. Từ đó về sau, vào lúc nửa đêm thường nghe thấy những tiếng kêu khóc. Anh ta có một lần nghe thấy tiếng gọi: Mẫn Mẫn, chạy mau mau lên! Anh đã đích thân đi dò hỏi, quả nhiên trong số học sinh bị chôn vùi có một em tên là Mẫn Mẫn, năm ấy mới mười lăm tuổi... Mục Lôi kể xong, ngẩng mặt lên nhổ bọt phù phù mấy cái lên không trung, lại bảo tôi cũng nhổ phù phù như vậy.

- Đừng để hồn ma tìm lời nói bám vào thân chúng ta.

Chuyện xảy ra ở Sa Hà rút cuộc ở nơi xa. Còn bây giờ, tiếng gào thét, tiếng ngựa hí, tiếng tù và ở trong núi cứ cuốn hút tôi, tôi liền động viên cậu và Mục Lôi đi xem nơi phát ra tiếng động. Lúc này, sắc trời đã tôi tối, chúng tôi đi lên sườn núi phía Đông, trên đó mọc kín cây. Dưới sườn núi chia thành hai dốc đất thoai thoải như hai chân người duỗi thẳng, ở chỗ dốc đất tách ra có một cái gò đá trồi hẳn lên dưới sườn núi, trên gò đá mọc một vòng cây gỗ và song mây, ở giữa lại là một khoảng trống, trên khoảng trống có một suối nước, nước từ trên đó chảy thẳng qua dốc đất, trắng phau như một sợi chỉ. Tiếng la hét không xuất hiện. Tôi chụp mấy kiểu ảnh, tuy biết hiệu quả ánh sáng rất kém, nhưng dù sao cũng phải chụp. Cậu nói:

- Anh nhìn thế núi này, liệu có phải là cái huyệt đất đẹp không?

Tôi không nhìn ra chỗ kỳ lạ của sườn núi. Mục Lôi bảo:

- Có giống cái âm hộ của đàn bà không?

Chỉ một gợi ý nhỏ như vậy, giờ càng trông càng thấy giống.

- Cậu và Mục Lôi cũng biết xem phong thủy ư?

- Xem phong thủy là coi sông núi như thân thể con người, địa hình giống như bộ phận sinh dục của đàn bà, về mặt địa lý phong thủy, là cái huyệt đẹp cầu kỳ nhất.

Mục Lôi liền bảo nhìn thế nào, nhìn ra sao, rồi nói: Hai anh nghe đây, tôi chết sẽ chôn tôi ở đây. Cậu tôi liền bịt chặt mồm Mục Lôi, bảo: Sói!

Quả nhiên bên suối nước trên gò đá có một con sói đang ngồi, nó đang khóc, tiếng khóc lúc dài lúc ngắn, nức nở hết sức thương tâm. Chúng tôi đều nín thở, khẽ cúi người ngồi xuống. Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy ở bên cạnh con sói đang ngồi không phải một hòn đá mà là một con sói khác đang nằm ngửa. Con sói khóc một lúc, giơ chân động vào con sói đang nằm, con sói nằm không hề động đậy, con sói đang ngồi lại khóc. Cậu bảo:

- Con sói kia đã chết.

Ngay sau đó, một con sói nữa xuất hiện ở cạnh suối, nó cúi đầu, sau khi quay đi quay lại một vòng, nó ngẩng lên tru một tiếng. Lại đến hai con nữa, hai con này gần như đi song hàng, bước đi thất thểu chực ngã. Bốn con sói xúm quanh con sói chết cùng khóc. Tôi vội vàng nhắc nhẹ:

- Không được nổ súng đâu đấy!

- Nào có đem theo súng. - Cậu bảo - Có nhìn thấy con sói ở bên trái không, đó là con sói to đêm qua đến đền. Hai con cuối cùng ở bên phải và bên trái cùng con chết là sói ở vùng này, số hiệu là ba, bảy và tám. Con sói to đêm qua đến đền là con sói số chín, con còn lại là số mười. Chúng vốn ở núi Long Vương, không hiểu sao cũng đến đây. Còn Tiểu Thanh đâu? Không thấy sói con đâu nhỉ?

Tôi quì trên đất, chỉa ống kính vào bầy sói, ánh sáng mờ mờ không rõ, nhưng tôi vẫn bấm máy, nhưng máy ảnh lại trục trặc. Máy ảnh của tôi là máy của hãng có tên tuổi, không hiểu sao mỗi lần chụp ảnh sói, đều hỏng hóc vào lúc then chốt nhất. Tôi lắc mạnh mấy cái, khi chụp thử lại ngon lành, liền bấm mười mấy cái một lúc. Con sói đã chết liệu có phải là con sói đã từng được đạo sĩ già trị bệnh? Dù sao thì nó đã chết, những con sói sống đang viếng, tổ chức lễ tang cho nó. Tôi cứ tưởng sói sẽ lấy móng bới đất đào lỗ như người, sau đó chôn sói chết. Nhưng bốn con sói đột nhiên cùng xô đến, dùng mồm, dùng móng vuốt xé xác con sói chết. Con sói chết giống như một miếng đậu phụ, bị cấu xé thành mấy miếng, sau đó các con sói rùng mình nuốt ăn, có lẽ bị nghẹn, nên chúng nghển cổ lên, lắc bên phải, lắc bên trái. Suốt cả quá trình ấy, tôi đã chụp gần hết cả cuộn phim, nhưng cậu và Mục Lôi thì không sao chịu đựng được nữa. Tôi vừa định thay cuộn phim khác chụp tiếp thì cậu đã hét to:

- Sói!

Tiếng hét đập vào khe núi, giòn như tiếng sấm, ngay lập tức vọng lại một chuỗi tiếng vang: Sói... Sói... Sói... Sói... Sói... Sói...

Tôi nói: Đừng làm thế, đừng làm thế! Nhưng cả hai đã từ trong rừng cây chạy xuống. Rừng cây tối om om không có lối, chỉ nghe thấy tiếng kêu rắc rắc của cành cây gãy và tiếng đá lăn lộc cộc. Còn bầy sói thì đột nhiên dừng ăn, toàn bộ ngồi tại chỗ nghểnh đầu lên, hay nói một cách khác, đầu sói chỉ quay trái lấc phải một cái, rồi tự dưng mất hút.

Khi tôi cả chạy lẫn lăn cũng đến được gò đá, thì cậu và Mục Lôi đang xem xét hiện trường. Con sói bị xé xác cạnh suối nước, ngoài mấy khúc xương và một đống phân lỏng ra, không còn chút thịt nào, ngay đến một búi lông da cũng không còn.