← Quay lại trang sách

PHẦN XXXI

Ở đền Đá Đỏ đến ngày thứ tư, tôi phát hiện sắc mặt đạo sĩ già mỗi lúc một xanh xao vàng vọt, sau đó toàn thân ngài vàng như tờ giấy vàng, cứ bóng lưỡng lên. Ngài đã không ngồi nữa, bởi vì bụng ngài trương lên như cái trống, gõ vào kêu bung bung. Cậu kéo tôi ra ngoài đền, bảo khí đen đã kéo lên mặt ngài, bệnh này nặng lắm. Tôi có cảm giác đạo sĩ già bị bệnh gan, bây giờ liệu có phải đã đến thời kỳ cuối, chức năng gan suy kiệt, bụng bắt đầu chướng nước. Bà cụ hàng xóm của tôi ở thành phố, lúc sắp chết cũng thế này. Ba ngày ba đêm liền, bà cứ kêu bụng sắp vỡ rồi, bụng nổ đến nơi rồi. Cậu nghe tôi nói thế cũng đâm hoảng, định cõng ngài xuống núi tìm thầy thuốc, nhưng Mục Lôi đề nghị rời khỏi đây. Anh ta bảo, còn thầy thuốc thầy lang gì nữa, rận xác đã lên người rồi. Tôi không hiểu rận xác là con gì. Mục Lôi bảo, con người trước khi chết, trên quần áo sinh ra một loại sâu bọ trắng nhỏ, giống con rận nhưng không phải rận, vậy là quỉ con câu hồn đã đến trước cửa. Nếu đạo sĩ già mắc bệnh gan thật, thì chúng ta ăn ở ngủ chung với ngài ngần ấy ngày, chắc cũng bị truyền nhiễm rồi. Và cho dù không bị lây nhiễm, nếu ngài đột nhiên chết, thì chúng ta ở lại làm con cháu chịu tang hay sao? Mục Lôi nói khó nghe quá, cậu tôi tát luôn anh ta một cái và mắng:

- Cút!

Cậu tát mạnh đến mức năm ngón tay hằn rõ trên má Mục Lôi. Mục Lôi cũng điên tiết bỏ đi thật. Tôi đuổi theo anh ta đến bãi phẳng đá đỏ, Mục Lôi còn giận dữ nói:

- Tôi gọi anh ta là đội trưởng, anh ta cứ tưởng mình là đội trưởng thật! Tôi yên trước ngựa sau lẽo đẽo theo anh ta, anh ta lại đánh tôi, đánh ngay trước mặt anh cơ chứ!

Nói thế nào, Mục Lôi cũng không quay lại.

Tôi quay về đền, cậu đang ngồi hút thuốc. Thấy một mình tôi, cậu nói:

- Tôi từng bảo gặp sói phải bắn, nhưng bây giờ gặp sói đông như thế lại không được bắn, sự việc xúi quẩy chẳng phải đều kéo đến đó sao? Anh ta đi rồi à?

- Đi rồi! - Tôi đáp.

- Thằng chó chết đi thật rồi sao? - Cậu nói - Anh ta cứ đi đi, thằng chó chết ấy, nó độc ác hơn sói!

Chiều hôm ấy, cậu tôi đã xuống núi. Cậu đi tìm thầy thuốc lên khám bệnh cho đạo sĩ già. Ngài nằm trên giường lò, đau đớn tới mức mặt mày méo mó, nhưng không hề kêu rên một tiếng. Tôi hỏi ngài thèm ăn gì, ngài bảo bụng trướng lên muốn chết, cầm con dao chọc cho tôi một cái lỗ đi nào. Nói xong, ngài ngất xỉu. Tôi sợ quá, gọi to tên ngài, bóp mạnh vào huyệt nhân trung, cuối cùng ngài lại mở mắt, đờ đẫn nhìn tôi, đôi môi cứ mấp máy. Tôi biết ngài định nói điều gì đó, nhưng giọng chỉ thều thào, tôi ghé sát tai vào miệng ngài, nghe thấy ngài bảo:

- Tôi ra đi, bọn chúng đến thì tìm ai được?

Tôi hỏi:

- Thưa đạo sĩ, thưa đạo sĩ, bọn chúng là ai?

Đạo sĩ già đột nhiên ho rũ rượi, cả người ngài nảy lên khỏi giường. Tôi vội vàng đấm lưng cho ngài. Mục Lôi bước vào cửa.

- Mục Lôi, anh quay về thật sao? - Tôi mừng rỡ - Xét đến cùng, không bỏ được đội trưởng.

- Tôi đến đây không phải vì anh ta.

Mục Lôi nói, giơ nắm tay đến trước mặt tôi, rồi xòe bàn tay ra khoe ngọc kim hương.

- Anh lại lấy ngọc kim hương lúc nào vậy?

- Anh biết tôi đã từng lấy phải không?

- Tại sao tôi không nhìn thấy nó đeo ở cổ người đàn bà kia cơ chứ? Lần này anh lấy thế nào mà tôi không hề biết?

- Không nói nữa, bí thư ạ, không nói nữa.

Đạo sĩ già ọe một tiếng, mồm ộc ra máu tươi, rồi lại hộc ra một đống nữa, một đống nữa, cứ thế phun ra như súng bắn nước, phun cả lên tường đỏ lòm, trông như một cái quạt máu. Tôi rối rít gọi đạo sĩ, mắt ngài đã nhắm lại, một nụ cười vương lại nổi bật trên khuôn mặt.

- Số chúng mình phải làm con cháu chịu tang cho đạo sĩ già.

Mục Lôi lẩm bẩm nói, không cho tôi khóc. Rút cuộc thì anh ta vẫn là người từng trải có kinh nghiệm, lục hết giấy tiền và hương có trong đền đem ra đốt, bảo là người chết phải đi xuống âm phủ, cần có tiền để cho ma mở lối. Sau đó, Mục Lôi lấy nước suối làm rượu cúng, rồi lấy tay xoa bóp toàn thân đạo sĩ, làm cho tay chân co quắp duỗi thẳng ra. Anh còn lục hòm tủ tìm ra bộ áo chùng, tuy cũ rách song sạch sẽ, thay cho ngài. Anh bảo:

- Ngài có tướng rồng xanh chứ bỡn à.

Tôi không hiểu ý Mục Lôi, anh nói tiếp:

- Đàn bà không có lông là hổ trắng, đàn ông lông mọc suốt từ háng lên ngực và đằng sau là rồng xanh. Đáng tiếc ngài là rồng xanh nhưng lại đi tu.

Tôi bực tức hừ một tiếng, anh ta im bặt, bắt đầu rửa mặt, chải đầu cho đạo sĩ. Vừa xong, thì cậu dẫn thầy lang bản nhễ nhại mồ hôi đi vào, thấy vậy, cậu rớm nước mắt, bảo thầy lang xuống bản báo cho dân chúng lên tổ chức đám tang cho đạo sĩ.

Nhưng trong đêm ấy, ở dưới núi không có ai lên. Chúng tôi không biết thi thể đạo sĩ già đưa vào quan tài đem chôn như người thường, hay là đạo giáo có qui ước riêng của đạo giáo, có cách an táng khác, nên ngồi trong đền chờ đợi. Suốt mấy tiếng đồng hồ, tôi đã hờ lên bài hát đám ma học ở dọc đường. Cậu tôi nghe, nghe mãi, rồi cũng hát theo.

Ôi, làm người ở trên dời,

Tốt cái gì cơ chứ!

Nói một câu chết là chết liền,

Họ hàng, bạn bè chẳng ai hay.

Họ hàng, bạn bè giờ đã biết,

Người chết đã đến cầu Nại Hà.

Cầu cõi âm không giống cầu cõi dương,

Rộng bảy tấc, cao muôn trượng,

Gió to thổi, tròng trành đung đưa,

Gió nhẹ thổi, đung đưa tròng trành,

Hai đầu đều đóng đinh đồng,

Ở giữa bôi mỡ trơn nhẫy.

Người chết có phúc thì qua được cầu,

Người chết vô phúc thì ngã xuống cầu.

Buổi sáng qua cầu, cầu vẫn đấy,

Buổi tối qua cầu, cầu chẳng còn.

Người chết quay đầu vẫy chào,

Con đường trần gian đã dứt.

Chúng tôi càng hát càng cảm thấy thê lương, nước mắt tuôn rơi lã chã. Mục Lôi không hát, nhưng từ đầu chí cuối không dám nói câu nào bất kính. Khoảng nửa đêm về sáng, có tiếng động ở ngoài cửa, tôi cứ tưởng người ở dưới bản lên, nhìn qua cửa sổ thì lại là một con sói. Tôi bảo: Sói! Cậu và Mục Lôi đều ngạc nhiên, bám vào bệ cửa sổ nhìn ra. Cậu tôi đột nhiên nước mắt giàn giụa, khẽ nói:

- Sói đến viếng đạo sĩ!

Đó là con sói to bị lên nhọt mấy hôm trước. Nó ngồi xổm ở cửa đền khóc hu hu một lúc, tiếng tru rất đục, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua. Khi nhìn kỹ thì trong rừng cây bách ở cạnh bãi cỏ có năm sáu đôi chấm sáng xanh lè đang nhấp nháy, một bầy sói đang ở đó. Ngần ấy con sói tại sao cứ ở ngoài xa không chịu lại gần, tôi chưa kịp nghĩ ngợi, thì con sói to ở ngoài cửa liền cào cửa, tiếng lạo xạo vang lên. Nó quay người lại, giơ chân sau hất đất, đất rơi trên cửa ra vào và cửa sổ. Tôi không động đậy, đồng thời ấn mạnh cậu và Mục Lôi ngồi yên. Con sói lại đá đất hai lần nữa, rồi quay người lại, ngẩng cao đầu, sau đó cúi xuống. Tôi nhìn thấy mồm nó ngậm một hòn đá để ở cửa rồi quay đi.

Cậu tôi mở cửa, nhặt hòn đá và kêu lên:

- Ngọc kim hương!

Tôi và Mục Lôi xúm đến xem, đúng là ngọc kim hương. Tôi chợt hiểu ra, lúc còn sống đạo sĩ già đã nói dối, ngọc kim hương của ngài chắc chắn là do sói đã cho ngài, hoặc là sói dẫn ngài đi nhặt, còn nguồn gốc của ngọc kim hương mà ngài kể hoàn toàn là bịa đặt. Bây giờ, sói đến cảm ơn và phúng viếng ngài, lại đem đến cho ngài một viên ngọc kim hương nhỏ, chắc chắn sói biết ngọc kim hương ở chỗ nào. Chúng tôi vội vàng đuổi theo sói, đuổi đến tận dưới núi đá đỏ mà vẫn không thấy sói đâu. Trong đêm tối tĩnh mịch chỉ có chúng tôi và cái bóng của chúng tôi in trên mặt đất ướt đẫm ánh trăng.

Hôm sau, có bốn người ở dưới núi lên, trong đó có trưởng thôn. Nhìn thấy tôi và Mục Lôi, trưởng thôn phủ đầu:

- Hừ, các anh còn nói dối tôi, tôi bảo các anh đến kiếm ngọc kim hương, các anh còn chối. Thế nào, có mua được ngọc kim hương không?

Trước đây, tôi còn có thiện cảm với trưởng thôn, bây giờ thì lại thấy ông ta ngang tai trái mắt quá thể, cái đầu là cái đầu mõ, cái mũi thì như mỏ diều hâu, kẽ răng bám đầy bột ngô. Tôi nói:

- Ông đã lừa lấy hết ngọc kim hương trong tay đạo sĩ, chúng tôi còn kiếm ở đâu ra?

Ông ta cứng họng lảng tránh, chỉ huy thu dọn di vật của đạo sĩ già, giũ xem từng thứ rách nát ở trong đền rồi xếp vào một đống, sau đó chắp tay ra đằng sau rà soát tường vách, thậm chí còn gõ gõ xem có gắn lớp gì vào không.

- Anh đào cả nền đền lên mà xem! - Cậu tôi bảo - Biết đâu có chôn ngọc kim hương!

Trưởng thôn cười hềnh hệch, bảo:

- Được ngọc kim hương là phải có duyên phận chứ!

Nhưng ông ta vẫn kiểm tra hậu môn đạo sĩ già, lại còn cậy mồm ngài ra xem.

Đã có người của bản lo liệu, chúng tôi rời khỏi đền Đá Đỏ. Đường xuống núi đi mất đứt nửa ngày, thật là đi bước nào níu chân bước ấy. Tôi thấy nhớ đạo sĩ già, qua ngài, tôi được chứng kiến hình tượng một ông già lương thiện bảo vệ bầy sói, cũng nhờ ông mà tôi đã có dịp chụp được ảnh năm con sói. Tôi quì xuống nhìn về hướng đền Đá Đỏ cúi đầu vái lạy. Cậu tôi đứng tại chỗ, chờ tôi vái lạy xong, liền đòi lại viên ngọc kim hương đã tặng tôi, song cậu đã trao lại cho tôi viên ngọc kim hương sói tha đến. Mục Lôi có phần nào chạnh lòng, cúi đầu đá một hòn đá trên đường, anh ta bảo tôi:

- Đến phố huyện, anh bảo thợ cửa hàng đá quí xẻ đôi đục lỗ, anh đeo một cái, tôi cũng đeo một cái.