PHẦN XXXIII
Buổi chiều, có một tốp người đến. Nhà cậu lớn, hỏi cậu tôi có phải Ủy ban hành chính địa khu cho thả sói mới vào khu vực Thương Châu không. Ngần ấy người kéo đến hỏi chuyện thả giống sói mới với bộ mặt nghiêm trọng như vậy, lại một lần nữa khiến tôi cảnh giác. Chuyện thả sói mới là suy nghĩ bất chợt của chúng tôi trên đường đi khảo sát chụp ảnh, tôi cũng từng viết thư báo cáo với ông chủ tịch chuyện này, song tin loan truyền ở Hùng Nhĩ Xuyên ở đâu ra?
- Làm gì có chuyện này! - Cậu giải thích với mọi người - Tôi có thể nói thật với anh em, cháu ngoại của tôi đây được ông chủ tịch cử đến khảo sát về sói, anh ấy đã từng có ý định đưa sói mới vào, nhưng cũng chỉ là ý định. Còn bao giờ đưa sói vào thật sự, nhập sói ở đâu vào, thì vẽ trên giấy ư? Nặn bằng đất ư?
- Phó Sơn ơi, chỗ mình đây chỉ có mỗi anh là thợ săn, không được có sói nữa đâu nhé!
- Sợ sói thế kia à? Nhát gan quá!
- Sợ sói ư? Buồn cười nhỉ! Nếu có sói mới thật, thì Hùng Nhĩ Xuyên cũng không đến nỗi thế này đâu!
Cậu đã giải vây cho tôi, nhưng cậu đã để lộ thân phận của tôi. Người trong thôn ai cũng biết tôi đã từng có ý kiến đề nghị cho nhập thả giống sói mới, nên đã tỏ ra lạnh nhạt đối với tôi, tệ hại hơn là họ cho rằng tôi đã từng viết đề nghị, thì chưa biết chừng chính quyền đã thả sói vào thật. Lời giải thích của cậu không có tác dụng xóa tan hoài nghi, ngược lại càng làm cho dân bản có lý do để hoang mang. Giữa lúc tôi và Mục Lôi ra bãi sông tìm vết chân sói một lần nữa, đã có người theo dõi từ xa, cứ chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng. Tôi hỏi họ về chuyện sói, ánh mắt họ có vẻ thù hận, sốt ruột, hoang mang, cảnh giác... hơn nữa còn hỏi dồn tôi đã thả sói mới vào chưa.
- Anh không được nói dối chúng tôi đâu nhé!
Tôi đã thành khẩn giải thích, thậm chí còn chỉ tay lên trời đọc thần chú. Tôi thấy mình không thể ở lại đây được nữa, đồng thời cảm thấy buồn bã, có phần coi thường người Hùng Nhĩ Xuyên: Suốt thời gian dài không có sói, họ đã trở nên rất yếu đuối trong cạnh tranh sinh tồn.
Tôi hạ quyết tâm rời khỏi nơi đây vào sáng sớm ngày thứ năm.
Lúc đến Hùng Nhĩ Xuyên, cậu đã nói ở đây muỗi nhiều vô kể, thân to có hoa văn, từng vệt từng vệt màu trắng màu vàng như áo hải quân. Bây giờ trời nóng dần, mồ hôi nhễ nhại, làn da nhớp nháp rất khó chịu, muỗi cứ nhao nhao, xua không nổi, đuổi không đi. Ruộng nước nhiều, cỏ tranh lắm, nhà nào cũng có chuồng xí lợp tranh; trong đường thôn gia đình nào cũng đào hố chứa nước tiểu ở sau nhà nhưng lại ở ngay trước cửa của dãy nhà đằng sau. Hố nước tiểu trống hoác trống huơ, suốt ngày đêm mùi hôi thối bốc lên ngùn ngụt, ruồi muỗi cứ từng đàn từng bầy tụ tập sinh nở tại đây. Trong thôn, năm nào cũng có chuyện trẻ con ngã xuống hố phân. Ngay trong đêm thứ ba chúng tôi đến, có ông lão say rượu đi về nhà đã lao đầu xuống hố nước tiểu, lúc gần sáng bụng trương phềnh như cái trống nổi lên mới được phát hiện. Đi lại trong đêm, tôi và Mục Lôi đều phải xách theo đèn bão, đi hết sức cẩn thận mới không việc gì. Mỗi lần đi đại tiện, đều cầm một nắm rơm mạch đốt cháy ở bên cạnh hố xí để xua muỗi. Nhưng ngủ trưa thì không sao chợp được mắt, muỗi bất thình lình đốt một phát, vỗ một cái máu tóe loe, không biết đó là máu muỗi hay máu mình, ngửi tanh ngăn ngắt; còn ruồi thì cứ đậu cứ bò trên người trên mặt, đau thì không đau, nhưng còn khó chịu hơn cả đau. Trời vừa tối, trong nhà phải mắc màn. Tôi và Mục Lôi ngủ chung. Mục Lôi ngủ hay giẫy, nửa đêm thường đạp hở màn, muỗi cứ thế chui vào làm thịt tôi. Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, tôi cứ phải luôn tay vỗ vào người mình, hành hạ nhau đến là khổ, đành nhắm mắt nói thầm: Đốt đi, cứ đốt đi, mi chẳng thể ăn hết được ta! Nhưng sự chịu đựng cũng chỉ có giới hạn, lồm cồm bò dậy bật lửa đốt muỗi, suýt nữa thì cháy màn, cháy nhà. Đã thế Mục Lôi lại thích ôm con mèo Thúy Hoa mà ngủ mới bực chứ. Thân con Thúy Hoa là chỗ ẩn nấp lý tưởng của rệp và bọ chét. Tôi chộp chân con mèo quăng xuống giường lò, cáu tiết: Ta chịu nuôi hổ thật, chứ không chịu nổi tiểu hổ như mày! Mục Lôi cười hì hì, chê người thành phố sành điệu, cười người trí thức thịt mịn da trắng nhẵn thín không mọc lông. Anh ta còn hào hứng kể cho tôi nghe có thể sáng tạo ra hai thứ hình phạt: Một là không cần đánh đập phạm nhân, cứ cởi hết quần áo, bôi mật ong lên người, trói vào cột cho muỗi đốt. Hai là không cần bắn kẻ bị xử tử, cứ trói tại chỗ, để một chân hắn lên cho dê cho chó liếm vào gan bàn chân khiến hắn cười rũ ra mà chết.
- Anh đau đầu là đáng đời, Mục Lôi ạ!
Tôi ôm chiếu ra nằm ở sân kéo lúa đầu thôn. Trải chiếu ngủ ở sân kéo lúa là cảnh trong câu chuyện bà nội thường kể trước đây. Lúc ấy trời nóng lắm, nóng tới mức hận không thể lột bỏ da trên người, cánh đàn ông mới dám ra sân kéo lúa nằm ngủ, nhưng phải đốt lửa ở bốn góc cạnh sân để dọa sói. Bà nội kể:
- Ngủ đến nửa đêm, buồn tiểu thức giấc, nhìn thấy mười mấy cái đốm sáng xanh nhấp nháy ở xa xa ngoài đống lửa, sói đang nằm ở ngoài đó.
Những ai nhút nhát có nóng đến mấy ngứa đến mấy cũng không dám ngủ ở sân kéo lúa. Ngay đến trải chiếu ngủ trong sân nhà mình thì người lớn, người già cũng phải nằm ở vòng ngoài, trẻ con nằm ở giữa, lại còn một đầu dây buộc vào lưng trẻ, còn đầu dây kia buộc vào tay người lớn. Bây giờ thì người ta nằm ngổn ngang trên sân phơi, già có trẻ cũng có, gió hây hẩy thổi mát rượi làn da, lại không có muỗi. Tôi nghe có ai cười thoải mái, người bên cạnh hỏi: Cười gì thế? Trả lời: Tôi cười hoàng đế mà! Hoàng đế có to đến mấy thì đêm nào cũng chỉ được ngủ một giấc yên lành mà thôi! Đến nửa đêm, người đã thấy lành lạnh, mà sương thì bắt đầu ươn ướt, một vài người cuộn chăn chiếu ra về, một số khác vẫn ngủ say như chết, Sau đêm đầu tiên tôi ra sân phơi ngủ, thì đêm thứ hai Mục Lôí cũng ra theo. Cậu tôi vẫn ngủ ở nhà, cậu luôn cho là chưa đến lúc nóng nực nhất, đã có gì là nóng đâu, cậu càng không sợ muỗi đốt. Cậu hay nói đùa:- Thịt mình đắng!
Đúng thế, người chúng tôi đều bị rệp bị muỗi cắn đỏ từng mảng, còn cậu không bị đốt nốt nào. Tôi và Mục Lôi mỗi đứa một cái chiếu, anh ta ngủ ở góc tây nam sân phơi, tiếng ngáy như sấm. Tôi ngủ ở góc tây bắc sân phơi. Nửa đêm, có người ôm chiếu về nhà, trong cơn ngái ngủ tôi ngẩng lên nhìn, Mục Lôi vẫn ngủ như con quỉ tóc đỏ Lưu Đường trong Thủy hử, chân tay duỗi thẳng, bụng phơi ra. Tôi lại nằm ngủ tiếp, song cứ thao thức mãi, ngẩng mặt nhìn lên trời, ông trăng đã gầy giơ xương như quả chuối, mây màu cứ vù vù lướt qua, mặt trăng chỉ còn mờ mờ như một sợi chỉ bạc. Có một tiếng chó sủa trong thôn, ngay sau đó là hai tiếng. Tôi nhận ra giọng con Phú Quí. Hình như có tiếng bước chân người, hình như lại không phải. Tiếng ngáy vang như sấm đột nhiên ngưng bặt. Tôi nghĩ, cái anh chàng Mục Lôi trở mình một cái rồi lại ngáy tiếp cho mà xem. Nhưng tiếng ngáy tắt ngấm lâu lắm, sao thế nhỉ? Mọi khi trở mình xong, anh ta lại ngáy ngay sòng sọc, lẽ nào hôm nay đã nín thở? Tôi nhổm người nhìn sang, suýt nữa kêu toáng lên, trên manh chiếu đó, Mục Lôi nằm ngửa, một con sói lông sù đang ngồi trên bụng. Sói ngẩng đầu lắc lắc mấy cái, lấy từ trong ngực ra hai thứ để lên chiếu, rành rành là hai quả đào rõ to, rồi sói chống hai chân trước, mông chổng lên cao, sau đó nhún nhảy, phát ra tiếng kêu xoạch xoạch. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu tôi là tại sao người và thú giao cấu với nhau được, mà lại với một con sói, hơn nữa cứ kêu xoành xoạch, xoành xoạch to đến thế, một số người làng ngủ gần đó sẽ phát giác ra ngay! Hay là... hay là con sói này định hãm hại Mục Lôi? Tôi ngồi phắt dậy, ho mạnh một tiếng. Mục Lôi đẩy luôn con sói ra, con sói đứng dậy, hóa ra lại là một người đàn bà đầu bù tóc rối. Là đàn bà ư? Đàn bà thật rồi! Chị ta rời khỏi Mục Lôi, chân cao chân thấp thất thểu dí men theo mép sân. Trời ơi, chị ta bước qua cạnh chiếu tôi, tôi nhận ra đó là một người phụ nữ có tuổi, sắc mặt sưng vù xấu như ma mút. Cái áo nhỏ ngắn cũn cỡn của chị ta phanh hết cúc, hai cái vú ngồn ngộn rung rinh cứ xóc lên xóc xuống, mắt nhắm nghiền, chị ta đi qua mép chiếu của tôi, rồi đi vào trong đám người đang ngủ ở sân kéo lúa, nằm xuống một cái chiếu. Tất cả đều im ắng. Tôi đứng dậy, cuộn chiếu đến chỗ Mục Lôi. Mục Lôi nằm thản nhiên như không. Tôi hỏi:
- Anh làm trò gì thế?
- Nằm mơ thấy Chu Công đấy.
Anh ta đánh trống lảng. Tôi tiếp tục truy hỏi:
- Vừa giờ chuyện gì vậy, gặp sói hay gặp ma?
- Anh đã nhìn thấy cả ư? - Anh ta nói - Chẳng phải sói cũng chẳng phải ma, chị ta mắc chứng mộng du ban đêm.
- Thế anh thịt luôn hả?
- Chị ta dẫn xác đến chiếu của tôi, chứ có phải... Thịt đưa đến tận miệng mà không cắn một miếng ư?
Tôi kéo anh ta dậy, cuộn cả chiếu và nệm của anh ta lôi anh ta về nhà cậu: Người đàn bà ấy mắc chứng mộng du ban đêm, mà anh nỡ đối xử với người ta thế ư? Anh là thằng lưu manh! Mà anh cũng liều liệu đấy, chứng mộng du ban đêm cũng có lúc tỉnh táo đấy, ngộ nhỡ tỉnh ra biết mình bị thiệt, chị ta sẽ trị lại cho mà xem. Trên đường từ sân phơi về thôn, Mục Lôi gỡ tay tôi ra, bảo:
- Không sao đâu mà! Chị ta tìm đến tôi cơ mà, tôi không chấp nhận thì làm gì được nhau.
Tôi mắng anh ta là kẻ táo tợn, rồi kể lại lúc tôi mới nhìn thấy thì chị ta không phải đàn bà mà là sói, có lẽ nào người đàn bà ấy là sói hóa thân?
- Là sói thì đã sao nào?
Mục Lôi thậm chí còn mặt trơ trán bóng kể cho tôi nghe câu chuyện:- Một lũ quan chấm thi kiểm tra bản lĩnh của bầy chuột. Con chuột đầu tiên bước vào, các quan chấm thi đưa thuốc chuột ra, hỏi nó làm thế nào, con chuột này bỏ luôn nhiều thứ thuốc chuột vào mồm, nhai tóp tép. Con chuột này được thông qua. Con chuột thứ hai bước vào, các quan chấm thi bảo nó thử cạm chuột, nó giơ luôn cạm chuột đập một nhát vào chân, lại vụt một phát vào cánh tay, y như biểu diễn xiếc, cuối cùng ngồi phịch lên cạm chuột, cạm chuột bẹp gí xuống, con chuột này cũng được thông qua. Đến lượt con chuột thứ ba, các vị giám khảo nghĩ bụng, bọn chuột không sợ thuốc chuột và cạm bẫy chuột, thì còn cách gì để kiểm tra nữa đây, tạm thời chưa nghĩ ra đề thi. Con chuột kia hơi sốt ruột, liền giục: Các ngài mau mau lên tí chứ, tôi còn phải đi “ấy” mèo cơ mà!
Về đến nhà cậu, trời vẫn chưa sáng, tôi bảo trời sáng phải lập tức đi khỏi Hùng Nhĩ Xuyên. Cậu cảm thấy lạ, sau khi hỏi rõ tình hình, sắc mặt cậu tái đi, liền ra lệnh cho Mục Lôi cởi quần, Mục Lôi làm theo. Cậu đưa tay vào chỗ bên dưới của Mục Lôi, rứt ra một sợi lông, rồi tát luôn vào mặt Mục Lôi đánh bốp một cái, cậu bật khóc.
- Đội trưởng, đội trưởng...
Mục Lôi sẵn sàng nhận cái tát nữa, anh ta lúc này đang lúng ta lúng túng, năm vết ngón tay trên mặt từ đỏ chuyển dần sang trắng nổi hẳn lên.
- Mục Lôi, - cậu tôi nói - đầu này đã đau sống đau chết đến thế, còn định rước thêm bệnh vào à? Mày không nhìn thấy cổ tay cổ chân ta thành thế này hay sao?
Tiếng khóc của cậu tôi làm cả nhà thức giấc, biết chúng tôi sắp ra đi, cậu mợ lớn tỏ ra hết sức nghi ngờ, cứ khuyên ở lại mãi, cuối cùng đành phải bảo ăn sáng xong hãy đi.
Nhưng, đang ăn cơm sáng, thì trong thôn có ai kêu líu lưỡi không thành tiếng:
- Sói đến đấy!
Sói đến đấy! Tiếng kêu loan nhanh khắp làng. Tiếng kêu đã lâu lắm không nghe thấy, khi loan truyền cho nhau cứ run run, lắp bắp, hết sức bối rối. Dân làng đổ xô ra đường ra ngõ, hớt hơ hớt hải hỏi sói ở đâu. Những người có tuổi tay ai cũng cầm xẻng, vồ, gậy gộc đập xoang xoảng lên tường lên ngói cho đỡ sợ hãi. Còn bọn trẻ con thì háo hức vô cùng, cứ y như trên phố có đội hát xướng ca hoặc khỉ pha trò, y như tập hợp đi xem xét xử hay xử bắn người tù, y như ngày lễ tết. Bọn chúng cứ chạy đi chạy lại gân cổ đỏ mặt hò hét ầm ĩ: Sói đến đấy! Sói đến đấy!
Cuối cùng sói đã đến. Phản ứng đầu tiên của tôi là chộp luôn máy ảnh, song trong máy ảnh đã hết phim. Tôi vừa đi vừa lắp phim, chân vướng hòn đá, suýt nữa ngã lăn xuống hố nước phân. Cậu lớn căng thẳng tới mức mặt nhợt nhạt, đầu tiên ông cầm cái càng cối xay quơ mấy cái lên trời, sau thấy cái càng cối xay nhỏ quá, lại vào chuồng trâu lấy con dao quắm ra đứng ở cổng quát nạt bọn trẻ con:- Hò hét cái gì hả? Hò hét cái gì hả? Bọn trẻ con hỏi lại:- Ông sợ à? Cậu lớn đáp:- Cút mẹ chúng mày đi, ông mà sợ sói à? Ông sợ sói bao giờ hả? Nhưng tiếng hò hét “sói đến đấy” cứ lan truyền, tiếng kêu quái gở này từ thôn Đông Nam truyền đến, lại từ thôn Đoài Nam lan qua thôn Đoài Bắc, rồi lan sang thôn giữa, thôn Đông Bắc... Trong sâu thẳm trí nhớ của tôi sống lại câu truyện “Sói đến đấy!” đã từng đọc hồi tiểu học, một cậu bé chăn dê trên núi cao đùa nghịch đã hét to: Sói đến đấy!
Nhưng câu chuyện xảy ra ở Hùng Nhĩ Xuyên đâu phải trò đùa nghịch. Tiếng hò hét “Sói đến đấy!” đã làm náo động tất cả dân chúng trong lòng chảo. Trong cảnh rối ren hỗn loạn, cuối cùng tôi đã hỏi rõ sự việc: Đúng là có sói xuất hiện ở thôn Đông Nam. Đó là vào lúc nửa đêm về sáng, có một gia đình nghe thấy tiếng gà kêu, gia đình khác nghe thấy tiếng lợn kêu, nhưng tiếng gà tiếng lợn này kêu khác với tiếng phát ra khi ăn hoặc động đực thường ngày, giọng khàn đặc, hơn nữa dường như chỉ kêu có một tiếng, hoảng hốt và thảm thiết khác thường. Đầu tiên là chủ nhà có gà kêu, một bà già nhìn ra chuồng gà qua cửa sổ, dưới ánh trăng có một bóng đen ngồi lù lù ở cửa chuồng gà, gà không kêu nữa, bóng đen thò ra một cánh tay, một con gà ngoan ngoãn đi ra đứng trên cánh tay, rồi lại một con gà nữa ngoan ngoãn đi ra đứng trên cánh tay. Bà già quát: Đứa nào ăn cắp gà đấy? Bóng đen đứng phắt dậy, là một người đàn ông to khỏe, sau đó lại chống tay xuống, trở thành một con sói to có bốn chân, còn hai con gà thì đứng trên lưng sói, chân bám chặt lưng sói. Con sói quay mình, từ từ đi ra cổng. Bà già đã từng nhìn thấy nhiều sói trong đời, nhưng sói bắt gà thì đây là lần đầu tiên, ngay lập tức bà bủn rủn cả người hét lên: Sói đến đấy! Nhưng tiếng bà hét chỉ có một mình bà nghe thấy. Cùng lúc dó, một con sói khác đã đi vào một gia đình khác trong một ngõ khác. Tường sân của gia đình này bị đổ một chỗ trong trận mưa trước, người ta đã lấy tre đan vào làm rào che chỗ tường đổ, con sói đã nhảy rào vào nhà. Lợn ở trong chuồng, cửa chuồng lợn sát ngay chiếc cối xay bỏ đi, sói xê dịch cái cối xay. Giữa lúc sói xê dịch cái cối xay thì lợn kêu lên một tiếng, chủ nhà liền thức giấc. Tối đó, chủ nhà nằm hóng mát trên mái nhà, ngoái đầu nhìn xuống, suýt nữa từ mái nhà rơi xuống. Sói nghe thấy lợn kêu, nó phát ra một tiếng sói và quay lại giơ chân sau hất cát. Lợn im thin thít. Sói ngồi xổm tại chỗ rung rung toàn thân, rồi sà vào cắn luôn một tai lợn, con lợn béo quá, sói đành buông ra, sau đó thè lưỡi liếm cổ lợn, còn đuôi sói thì đập vào mông lợn, con lợn lạch bạch đi ra. Ở trên nóc nhà, chủ hét to: Sói đến đấy! Sói đến đấy! Chủ nhà bò ra mép nóc nhà định bám vào thang leo xuống, nhưng sói đã hất đổ thang. Nó vọt một cái nhảy qua rào tre không phát ra tiếng động, nhưng lợn không nhảy qua được, sói quay trở vào, thọi mạnh vào mông lợn một cái, con lợn giật mình cũng nhảy được qua rào. Con lợn ngu đần nhảy qua rào cam chịu đi theo sói, cứ y như nó được cứu thoát không bằng. Ông chủ trên nóc nhà sững sờ, chỉ chửi được một câu: “Đồ ngu!". Khi chủ nhà dỡ ngói ném lợn, thì sói đã xua lợn chạy mất hút vào trong ngõ.