← Quay lại trang sách

PHẦN XXXIV

Sói đã bắt gà bắt lợn như thế nào, có người đang bô bô kể lại ở đầu thôn. Tôi nghe ai đó gọi tên mình:

- Tử Minh! Tử Minh! Tử Minh ở đâu?

Tôi đáp:

- Tử Minh ở đây!

- Anh còn dám nói anh ở đây à? Anh bảo không thả sói mới, sao lại thả sói mới hả? Anh là đồ lừa đảo! Anh đã hại chúng tôi! Bây giờ, sói đến đấy, sói đến đấy, anh bảo sao nào!

- Dù sói có đến cũng không thể nói là sói mới thả vào!

- Sói ăn gà ăn lợn thì chúng tôi đã từng thấy, nhưng làm gì có chuyện gà ngoan ngoãn bò đi trên lưng sói? Cũng làm gì có chuyện con lợn bảy tám chục kilôgam nhảy qua được hàng rào? Chẳng phải là do loại sói mới đến, lẽ nào là ma quỉ?

Chúng tôi cãi nhau ỏm tỏi. Tôi càng giải thích, bọn họ càng tin có loại sói mới đến, hung dữ và có sức mê hoặc quyến rũ so với sói địa phương... Cứ từng bước, họ đến gần dồn tôi vào một góc lối đi, nước bọt họ bắn ra ướt hết mặt tôi. Người xúm lại mỗi lúc một đông, tôi đâm hoảng. Tôi bảo: -Bây giờ sói đã đến, các người sao không đi đuổi sói, lại sấn xổ hỏi tội tôi, lẽ nào tôi là sói? Nghe tôi nói vậy, trong đám đông có người lên tiếng:- Hắn cũng là sói đấy, trông má hắn to phè phè thế kia, cái mõm vừa dài vừa nhọn, không phải sói thì cũng là sói hóa thân! Có thể người ta càng nhìn tôi, càng thấy chướng tai gai mắt, bộ mặt thật đáng ghét, thế nên người thì nghiến răng, kẻ giơ nắm đấm nhăm nhe định đánh nhừ tử con người tôi đây đã thả sói vào lại còn đánh lừa họ. May mà giữa lúc ấy cậu tôi đã chạy đến.

- Anh ấy là Tử Minh, anh ấy gọi tôi là cậu, anh ấy là cháu ngoại của Hùng Nhĩ Xuyên mình.

Cậu tôi vừa chạy vừa nói. Nhưng đám người cứ tiếp tục vây hãm tôi, có người đã gí ngón tay vào mũi tôi. Đứng ở ngoài mười mét, cậu tôi tháo một chiếc giày đay, ném phựt một cái, chiếc giày rơi trúng vào đầu anh chàng đang gí tay vào mũi tôi. Đám người dạt ra.

- Cháu ngoại mà thế à? Cháu ngoại là con chó trước cửa nhà cậu, ăn no rồi cắp đít chuồn chứ gì!

Cuối cùng, cậu đả đẩy họ ra.

Cậu kéo tôi ra khỏi góc tường, đẩy tôi về nhà cậu lớn. Đám người giận dữ vẫn cứ xô đến. Cậu đứng chắn ngang giữa tôi và đám đông, hằm hằm quát tháo, thanh minh cho tôi, rằng tuyệt đối không có chuyện thả giống sói mới, cho dù là giống sói mới, thì cậu phải đích thân đi kiểm tra. Trước khi có kết luận chính thức, không ai được phát biểu lung tung. Cậu bảo, cậu đã tổng điều tra sói, cả Thương Châu chỉ còn mười lăm con, con sói nào cậu cũng nhận ra, hơn nữa còn đánh số thứ tự từng con. Ai hãm hại Tử Minh một cách tùy tiện không chứng cớ thì phải chịu trách nhiệm, huống hồ Tử Minh không chỉ là cháu ngoại của Hùng Nhĩ Xuyên chúng ta, mà còn là người của tỉnh, là đặc phái viên của ông chủ tịch địa khu. Kẻ nào đám làm tổn thương đến một ngón tay của đặc phái viên, thì sẽ coi chừng!

- Phó Sơn, anh là người Hùng Nhĩ Xuyên, anh nói thật đấy chứ?

- Tôi đã bao giờ nói dối ai chưa?

Có ai đó nói to:

- Mau mau đi đánh sói nào!

Mọi người nhao nhao nhổ bọt phù phù vào tôi, sau đó rầm rập kéo nhau chạy sang thôn Đông Nam. Tiếng hét “Đánh sói đi! Đánh sói đi!” cứ rộ lên hết đợt này đến đợt khác.

Tôi cũng chạy theo, cậu kéo tôi lại.

- Anh đừng đi, - cậu bảo - phát hiện ra hai con sói, cậu đoán đây là một đàn sói. Người đấu nhau với đàn sói, thế nào cũng có kẻ liều lĩnh, anh đến đây chỉ biết chụp ảnh, dễ bị đám đông tức giận mà dính đòn.

Tôi ở lại nhà cậu lớn mà trong lòng tiếc hùi hụi. Cậu lớn cầm dao quắm, nhưng rốt cuộc cậu lớn không theo mọi người đi đánh sói. Cậu lớn bảo cậu phải bảo vệ tôi, đem cạm sói đặt ở chân tường vây, còn dặn mợ đừng đi lung tung, thậm chí nhốt gà vào chuồng, xua lợn vào ổ, lấy đá tảng chống cả vào cửa chuồng lợn chuồng gà. cố nhiên là tôi không thể ngồi yên trong nhà, cứ lo lo không biết mọi người có tìm được sói không? Tìm được sói liệu có đánh chết không? Còn cậu và Mục Lôi lúc này ở đâu? Con Phú Quí và Thúy Hoa đang ở đâu? Tôi cố tình đi ra cổng đến đầu làng trông ngóng. Cậu lớn đi theo tôi, tay lăm lăm con dao. Buổi sớm mai, mây mù giăng giăng khắp lòng chảo. Trong rừng cây, trên ruộng mạch ngoài thôn như đang có vô vàn con ma thuốc lào đang ẩn nấp hút nhả những cái tẩu to đùng, khói thuốc cứ cuồn cuộn là là sát mặt đất chui luồn vào ngõ xóm, bám vào người theo bước chân. Tôi nhìn thấy sương mù luồn cả vào mái tóc và quần áo cậu lớn, cứ ngùn ngụt như bốc cháy toàn thân. Cậu lớn bảo, đúng là quái gở, sáng sớm trước đây cũng có sương mù nhưng chưa bao giờ dầy đặc thế này, mà thường lúc rạng sáng mù đâu có lớn, không biết tại sao mỗi lúc một đặc quánh như xắn được thế này.

- Sói nhạy cảm với thời tiết đáo để, - cậu lớn nói - chúng vào được thôn chắc chắn đã chọn ngày từ trước.

Giữa thôn nọ với thôn kia tấp nập người chạy qua chạy lại liên lạc, người chạy liên lạc cũng theo tốp ba bốn người.

Mỗi khi có người chạy đến, cậu lớn lại hỏi đã đánh được sói chưa, ai cũng trả lời sương mù dầy quá, ngoài mười bước không trông thấy gì cả, rồi chửi toáng lên, rằng có bao nhiêu súng săn trong thôn đem nộp hết, giờ có tìm thấy sói cũng chẳng thể giải quyết trong chốc lát. Tôi nói:

- Gặp sói thì xua nó đi thôi, không được giết!

- Anh nói gì thế? Anh nói lại lần nữa xem nào!

Cậu lớn kéo tôi ra đằng sau, mấy người kia lại chạy đi. Cậu lớn dặn:

- Mau lẹ một chút nhé! Sói hay vồ thẳng, gặp sói cứ ngoặt một cái rồi chạy!

Lúc này, có tiếng súng nổ giòn ở hướng bờ sông xa xa. Chỉ có cậu có súng, lẽ nào cậu đã nổ súng giết sói? Tôi sốt ruột quá, lần này đi chụp ảnh, cậu đã nổ súng bắn chết mấy con sói. Nếu là bầy sói thật, thì sói còn lại sẽ tập trung hết ở đây, sự vây săn sẽ làm cho người ta phát cuồng, nếu bắn chết một con thì rất có thể không chỉ đánh chết một con. Tôi xách hai chiếc máy ảnh chạy ra bờ sông, cậu lớn ngăn không được cũng chạy theo. Chúng tôi chạy dọc bờ ruộng, xuyên qua một cánh rừng chắn gió, lại đến một cánh đồng có con mương vắt qua. Con mương rộng quá, nhảy không được, tôi và cậu lớn cứ men theo bờ mương, trên bờ mương có nhiều gốc lau sậy chặt để lại trong mùa đông, nên tôi không chạy nhanh được mà giày thì bị chọc rách, tôi cứ thở hổn hà hổn hển. Mương nước càng lúc càng rộng, cậu lớn to tiếng chửi mình lú lẫn, đáng lẽ chạy sang phải, chạy qua một thửa ruộng tương đối cao ở đầu bờ mương có một cái cầu đá. Thế là chúng tôi rẽ phải. Sương mù vẫn còn dầy đặc, tuy không phủ kín như vừa giờ, nhưng chỗ thưa thưa có thể nhìn ra xa một trăm mét, chỗ dầy đặc thì như đi máy bay xuyên qua một tầng mây, đã đi vào thì chẳng có ai nhìn thấy ai, hơi mù ướt lạnh bám đầy lên mặt lên cổ, hít thở bí bích. Lại gặp một bãi lau sậy, dưới ba cây liễu già trước mặt quả nhiên có một chiếc cầu đá, một con sói và một con bò đang đứng ở đầu cầu, chúng húc đầu vào nhau, làm thành cái cầu nữa ở trên cầu.

Chúng tôi đứng lại, cậu lớn đẩy tôi đứng ra đằng sau cây liễu, ông giơ con dao quắm lên quát tháo, vừa quát vừa lùi, định để cho sói và bò nghe thấy tiếng quát mà bỏ đi. Nhưng sói và bò đều không nhúc nhích. Cậu lớn vung sống dao đập vào cây liễu kêu chan chát, sói và bò cứ đứng nguyên. Cậu lớn thử đến gần, mồm không ngừng căn dặn tôi có biết trèo thì trèo lên cây trước đi. Tôi căng thẳng tới mức không dám bước tới, cũng không trèo lên cây, bỗng dưng nghe thấy cậu lớn vui vẻ vẫy gọi tôi: - Chúng đều chết rồi! Chết ư? Tôi bước đến gần, đúng là cả hai con đều đã chết, đầu con sói húc vào cổ con bò làm cho con bò ngẩng mặt lên trời; còn móng chân trái của con bò thì nhét vào mồm con sói, tọng thẳng vào trong họng làm hàm sói không ngậm lại được, môi sói rách toạc, máu đọng trên mặt cầu thành một vũng đỏ bầm. Cậu lớn bảo:

- Chúng tranh chấp nhau đến chết!

Tôi nói:

- Tranh chấp nhau đến chết ư?

Cùng lúc ấy, tôi trông thấy ở lan can cầu đá có mấy chục con chim sẻ nằm chết lăn quay, con nào cũng bẹp nát đầu. Con sói này chắc chắn từ bờ sông chạy qua đây, còn con bò đang gặm cỏ bên cầu, chúng đụng độ nhau trên cầu đá, một cuộc đọ sức thầm lặng mà quyết liệt đã xảy ra, thế lực ngang nhau, cứ vậy mà chọi cho đến khi cả hai thế cùng lực kiệt, còn đàn chim sẻ đậu trên cây chứng kiến tận mắt cuộc chiến đấu này, không biết vì hoảng sợ trước cảnh tượng thảm khốc hay là cảm thấy tuyệt vọng lạ lùng, mà đã từ trên cây rơi xuống từng con tự sát? Tôi đứng trên cầu, xúc động trước cảnh tráng liệt của hai chiến sĩ này, dòng nước dưới cầu chảy ào ào như cuốn theo nhiệt lượng trên người tôi, toàn thân tôi run rẩy, ớn lạnh.

Tôi cầm máy ảnh chụp lại bức tượng điêu khắc được tạo bởi hai con bò và sói. Tôi định đứng ở cạnh chúng để cậu lớn chụp cho một kiểu, nhưng cậu đã giơ chân đạp chúng một cái, cả hai con ngã gục. Nhưng dù đã ngã gục, chúng vẫn không tách ra, con nào cũng giữ tư thế cố định của mình.