← Quay lại trang sách

PHẦN XXXV

Trên đèo Yên Ngựa, chỗ cua dưới thung lũng vang lên một tiếng súng nổ, tiếp theo lại đoàng đoàng hai phát nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn cậu tôi đã gặp sói trên đèo Yên Ngựa. Sau khi con người có súng, thì số phận bi thảm của sói đấu tranh với con người hàng ngàn năm đã bắt đầu. Mà liệu có mấy con sói đến Hùng Nhĩ Xuyên, người túa đi nhiều như thế, nghiêm trọng hơn là có mặt cậu tôi, một thợ săn có tiếng tăm, lại đang giữ súng trong tay, súng đã nổ thì liệu sói còn đường sống hay không? Tôi gào thật to:- Không! Không được nổ súng! Nhưng tiếng tôi quá ư yếu ớt. Lần đầu tiên tôi hận cậu thật sự và chửi cậu bằng lời thô tục nhất. Tôi băng qua mương chạy đến chỗ của dưới lòng chảo. Cậu lớn ôm chặt tôi, gọi tên tôi:

- Tử Minh! Tử Minh! Anh không được đến đấy!

Tôi giãy giụa trong lòng cậu, sức tôi khỏe đến thế, cứ kéo cậu lớn chạy xềnh xệch. Chân cậu lớn bám chặt vào hòn đá chôn đánh dấu địa phận ở cạnh mương, cơ thể cậu nhỏ đi, dài ra một cách đau đớn do co kéo giữa tôi và hòn đá, dường như sắp đứt làm đôi. Tôi thừ người ra, cậu bổ nhào một phát ngã đè lên người tôi. Cậu lớn quát:

- Anh điên à! Anh làm thế, chẳng những không ngăn được họ, mà còn xảy ra chuyện không ngờ! Lửa đã cháy, cháy nhỏ có thể dập bằng nước, cháy đã lớn thì té nước có khác gì té dầu!

Tôi đáp lại:

- Không phải cháu điên, bọn họ đang điên đấy. Cháu đến làm gì ư? Cháu đến bảo vệ sói, đến để chụp ảnh sói làm hồ sơ, không thể nhìn sói cứ chết dần chết mòn trong quá trình cháu chụp ảnh cho nó.

Cậu lớn chửi một câu:

- Anh tưởng anh là ai hả?

Rồi một quả đấm trời giáng bay thẳng vào cằm tôi, đầu tôi choáng váng, như bỗng dưng mất điện, tôi hoàn toàn bất tỉnh!

Không biết đã bao lâu, lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong lòng cậu lớn, ông đã lấy khăn mùi xoa lau máu ở hai bên miệng tôi, cạnh đó là một đám đông dân làng tay đang cầm cuốc thuổng gậy gộc. Khi ùa ra bãi sông, họ đã đi qua cầu đá, thấy sói chết bò chết, ai cũng khóc, khóc thương con bò. Họ bảo, con bò này của gia đình Vương Trường Thuận trong thôn, một đời vất vả cày bừa ruộng, một đời kéo cối xay lúa, cuối cùng đã chết một cách bi tráng cho sự an toàn của thôn bản. Họ sẽ mãi mãi tưởng niệm con bò này, không giết nó, không ăn thịt nó, cũng không lột da nó bưng trống, mà phải tổ chức đám tang và dựng bia cho nó như con người. Thế là có người về thôn kéo xe cải tiến ra chở con bò về. Nhưng bỏ ra bao công sức, họ cũng không sao rút được móng chân trái bò ra khỏi mồm con sói. Thế là họ lấy dao chặt mồm sói, mồm sói chặt đi rồi, móng chân bò chọc thẳng vào cổ họng sói vẫn không lấy ra được. Thế là dao lại khoét tứ tung, đầu sói bị chặt, xác sói bị phanh, họ không thiết gì da sói, thịt sói dính lông bê bết máu cứ từng tảng từng miếng chôn xuống gốc cây bên mương nước làm phân bón, thậm chí còn có người chặt cây đào cạnh mương chẻ thành nhiều nêm gỗ đóng ở chỗ chôn thịt sói và niệm chú để sói vĩnh viễn không thể hóa kiếp được nửa.

Họ không công kích tôi, cũng chẳng có ai thèm để ý đến tôi. Sau khi dân làng tan hết, chỉ còn tôi và cậu lớn ở cầu, cậu lớn dìu tôi về nhà ông.

Một tiếng đồng hồ sau, cậu tôi trở về, toàn thân bê bết máu, cậu không cầm súng, con Phú Quí cưỡi trên vai, chân trước của nó đã gãy, từ trên vai cậu thõng xuống cứ đung đưa qua lại như một que gỗ nhỏ. Tôi hỏi như trách cậu:

- Lại bắn chết sói, hả cậu?

- Cậu không bắn! - Cậu tôi đáp.

- Không bắn? Cậu nói dối cháu! - Tôi hậm hực - Cháu nghe thấy tiếng súng, cậu bắn không đạn, cậu không bắn chết sói chứ?

- Cậu bắn chỉ thiên một phát. - Cậu đáp - Con Phú Quí đuổi kịp cắn sói, nhưng sói cũng cắn gãy chân Phú Quí.

- Cháu nghe những ba phát súng, rõ ràng cậu đã bắn ba phát.

- Cậu đi cứu Phú Quí, Mục Lôi liền giằng lây súng...

Cậu bỏ con Phú Quí xuống, gọi cậu lớn mau mau đem rượu đến, sau đó tưới chai rượu vào chân gãy của con chó. Phú Quí kêu ẳng một tiếng, cậu móc túi lấy thuốc trắng rịt vào, sau đó lấy một thanh gỗ cố định chân gãy và băng bó cho nó. Con chó đáng thương nằm bẹp một chỗ, dường như không còn chút sức lực nào, cặp mắt đục ngầu, hết nhìn cậu lại nhìn tôi. Tôi quay mặt đi, nhưng vẫn không tha cậu:

- Thế hai phát kia Mục Lôi bắn ư? Anh ta có bắn chết sói không hả cậu?

Cậu không trả lời tôi. Con mèo Thúy Hoa không biết từ đâu chạy về, mồm tha một con chuột vờn nghịch trong sân. Nó không cắn chết ngay con chuột, sau khi lật ngửa con chuột lên, nó nằm tại chỗ quan sát, con chuột đột nhiên ù té chạy, nó lại vồ theo lật ngược con chuột lên. Con chuột không còn động đậy nữa, nó nằm tại chỗ rình mò, sau đó cất tiêng kêu meo meo, vẫy đuôi qua lại mấy cái rồi nằm xuống ngủ. Nhưng giữa lúc này, con chuột bỗng nhảy phốc một cái trốn chạy, con mèo lao theo như mũi tên, con chuột đứng sững tại chỗ khoảng vài giây rồi hạ thấp mình xuống, lao vút vào hòn đá giặt quần áo, vỡ tan đầu. Tôi nhìn con Thúy Hoa đang sững sờ giậm mạnh chân. Ở nơi nào đó xa xa lại vọng đến một tiếng súng.

Ngày hôm nay, dưới sự giám sát của tôi, cậu tôi không ra khỏi nhà. Cậu nằm trong chiếc ghế tròn to, co quắp như một con tôm hùm. Ở bên ngoài không còn tiếng súng nổ, nhưng có tiếng hò hét và tiếng hoan hô lúc gần lúc xa. Tôi bảo tôi và cậu ra ngoài xem sao và đề nghị chấm dứt mọi hoạt động bắt giết sói. Cậu hỏi lại tôi:

- Bây giờ anh lại bảo cậu đi à?

Cuối cùng cậu nói, nếu cậu đi thì tôi không được đi theo. Nhưng tôi cứ đòi đi, cậu không đi nữa. Chúng tôi chẳng ai thuyết phục được ai, tôi liền bảo: Cậu đã không chịu đi dẹp, không kiểm soát được tình hình thì cháu phải lập tức rời khỏi đây, cháu đến trụ sở Ủy ban hành chính Châu Thành báo cáo, chính quyền sẽ cử công an đến can thiệp. Nhưng cậu lớn đã đóng cổng không cho ai đi đâu cả. Nếu để công an đến dẹp thì chẳng phải đã phản bội dân bản hay sao? Đi dẹp đã không nổi thì các anh ra ngoài đó cũng không ổn, thôi thì cứ ở nhà, giả vờ không biết gì hết.

- Giả vờ mà được sao? - Cậu quát cậu lớn - Tôi đưa con Phú Quí về băng bó, bọn họ còn đang đợi tôi ở ngoài kia.