PHẦN XXXVI
Trời đã tối dần, tiếng hò hét ở bên ngoài vẫn tiếp diễn, thậm chí có cả tiếng trống tiếng chiêng, có cả tiếng gõ thau chậu, hơn nữa không cố định ở một chỗ, hình như sói từ bãi sông phía Nam thung lũng chạy đến sau đồi đất phía Bắc, lại chuồn về thôn giữa. Đột nhiên có tiếng đập cổng thình thình, ai đó hỏi gấp gáp:
- Có người không? Có người không?
Cậu lớn ra mở cổng, một phụ nữ dắt ba bốn đứa con, mặt xám ngoét, hốt hoảng, vừa bước vào đã đóng cổng đánh rầm một tiếng. Chị ta bảo, họ đã trông thấy sói, chị vốn ở nhà coi mấy đứa con, nhưng bọn trẻ cứ đòi đi xem, chị liền dẫn con leo lên sàn gác trên cây đu ở trước cửa, nơi chồng chị kê ván lát gỗ nằm tránh muỗi hóng mát ban đêm. Nhưng một người lớn và bốn đứa trẻ ngồi trên đó chật vô cùng, chẳng còn chỗ nào an toàn hơn, chị đã lấy dây thừng buộc lưng con vào giá gỗ. Đầu tiên, bốn năm mẹ con trông lên đèo Yên Ngựa xa xa, ở đó có ánh lửa, những bó đuôc nối theo nhau, lúc tản ra, lúc chụm lại, sau đó kéo ra bãi sông như dải sao băng. Đương nhiên bọn trẻ háo hức lắm, đứa nào cũng có nỏ thun, đứng trên cây hò reo luôn mồm: Sói, sói! Trên đường thôn và trong ruộng lúa mạch sau nhà, hễ chỗ nào ánh sáng như đốm lửa nhấp nháy, thì bảo là mắt sói, liền bắn vào chỗ đấy, nhưng lại bắn vào chó, vào mèo, còn trúng cả một con cú. Bọn trẻ khoái chí lắm. Trong lúc chúng nó reo vui hớn hở thì trong ruộng lúa có cặp mắt xanh xuất hiện, bọn trẻ gọi: Bối Bối! Bối Bối! Bối Bối là con chó nhà chị ta, Bối Bối gừ một tiếng, ánh sáng xanh chạy đến dưới gốc cây đu. Bọn trẻ nói vọng xuống:
- Bối Bối! Mày không đi bắt sói à? Sao mày lại về? Sói bị đánh chết chưa? Mày là cậu của sói, sói sợ cậu chó, nhưng cũng cố ý giết hại cháu ngoại của cậu đấy.
Bối Bối ngồi dưới gốc cây nhìn lên, sau đó nó nhảy lên nóc nhà bếp bên cạnh cây. Bối Bối có ý cùng trèo lên với người, bọn trẻ liền gọi Bối Bối nhảy lên, chỉ cần nhảy lên chạc đầu tiên của cây đu là lũ nhóc có thể giúp nó leo lên sàn. Nhưng suýt nữa thì chị ngất đi, chị đã nhận ra Bối Bối không phải là con chó nhà mình, mà là một con sói! Bởi vì Bối Bối làm gì có đuôi to dài như thế, hơn nữa đuôi Bối Bối cong lên, cong lên tận đỉnh đầu, còn đuôi con sói này kéo lê, khi nó ngồi, mông đít đè lên cái đuôi to, đứng dậy một cái là lòi đuôi ra hết. Chị lập tức đè chặt các con, hét không ra tiếng: Sói! Ở trên nóc bếp, con sói giật mình, thẫn thờ ra đó. Con sói bị lột mặt nạ liền há mồm nhe răng, tỏ ra hung dữ, rống lên một tiếng, lại còn định chồm lên cây, nó đã rướn thân lao lên, song không bám được cành cây, liền rơi xuống khỏi nóc nhà bếp. Nhưng hình như không ngả đau, con sói vẫn đi vòng quanh cây đu, ngước mõm rống lên cây, sau đó nó gặm vỏ cây. Đến nước này, bọn trẻ sợ hết hồn, giương nỏ thun bắn xuống tới tấp, trong túi có bao nhiêu hòn đá đều bắn hết sạch, rồi chúng ném luôn nỏ thun xuống. Có thể sói gặm vỏ cây bị đắng mồm, nó chạy đến thùng nước ở bếp súc miệng, sau đó lại ra tiếp tục gặm cây, may mà cây to, nó gặm không gãy, sói liền nằm lì dưới gốc cây ăn vạ. Bọn trẻ khóc ầm lên. Thấy trẻ con khóc, sói đứng lên định đi, nó đi đến bờ ruộng thì đột nhiên lộn lại, tha một bộ quần áo đang phơi ở trong bếp rồi mới đi hẳn.
- Chúng tôi đâu còn dám ở mãi trên sàn cây. - Mẹ lũ trẻ nói - Nhưng đập cổng mấy gia đình, chẳng có ai ở nhà. Tôi cứ tưởng đã xua được sói ra khỏi thôn, ai ngờ sói còn dám mò vào.
Cậu lớn bảo:
- Các người hoa mắt, nhìn gà hóa cuốc rồi, chửa biết chừng là chó thật.
- Bọn trẻ chưa thấy sói bao giờ, có thể nhận nhầm sói thành chó, chứ lẽ nào ngay đến tôi cũng không phân biệt được sói và chó hay sao? - Chị ta nói - Con sói này màu đen, bụng xệ, béo nung núc.
- Béo à? - Tôi hỏi - Người ta thường bảo sói gầy, sói xương xương, con này béo đến mức nào?
- Nếu nó không béo, chắc chắn sẽ nhảy lên được chạc cây.
- Con sói béo thật đấy. - Bọn trẻ cũng giơ chân múa tay nói - Bụng nó phệ sát đất thế này này.
Cậu tôi đột nhiên hỏi:
- Đầu có to lắm không?
- Đầu to.
- Mồm hơi méo phải không?
- Không để ý lắm.
- Đuôi nửa đen nửa trắng chứ?
- Vâng.
- Lẽ nào nó cũng đến?
Cậu tôi im lặng đưa mắt nhìn tôi, tôi hỏi:
- Nó là con nào hả cậu?
- Con sói số mười lăm. - Cậu nói - Con số mười lăm ở vùng đèo Công Vương, tại sao cũng xuất hiện ở đây? Lẽ nào sói định biểu tình mít tinh gì ở đây chăng?
Lời cậu nói khiến chúng tôi sợ hãi, cậu lớn là người đầu tiên tỏ ra hốt hoảng căng thẳng. Ông biết cậu tôi sành chuyện sói, không bao giờ ăn nói lung tung.
- Vào cả trong nhà! Vào cả trong nhà!
Ông xồn xồn giục bọn trẻ vào trong nhà, không được ai ra ngoài tùy tiện. Con sói to bụng phệ ấy đã ở trong thôn, thì chửa biết chừng nó sẽ xuất hiện bất thình lình bất cứ chỗ nào. Cậu tôi thắt cái lưng da to rộng vào, gọi tôi, hỏi:
- Súng đâu, súng đâu?
Chợt nhớ ra Mục Lôi cầm mất súng, cậu lẩm bẩm mắng một câu, rồi cài con dao của cậu vào chỗ hình chữ nhân trên bắp chân cuốn xà cạp, giắt thêm con dao bầu vào thắt lưng, cầm một cây gậy, cậu mở cổng đi ra ngoài. Tôi gọi:
- Cậu ơi, cậu!
Cậu quay lại bảo:
- Sắp sửa mất mạng, anh còn giữ tôi ở lại ư?
Tôi nói:
- Cháu đi theo cậu nhé?
Cậu im lặng, bước ra khỏi cổng. Cậu lớn đưa cho tôi cái xẻng, dặn dò tôi không được đi tay không. Ông nói:
- Vậy tôi phải ở nhà, bọn trẻ này không trông coi sao được?
Tôi gật gật đầu, chạy theo cậu. Cậu rút con dao bầu giắt ở thắt lưng đưa cho tôi, bảo:
- Bám sát cậu!
Từ bây giờ trở đi, tình hình giống như cảnh đuổi bắt trong phim, bóng cậu cứ thoăn thoắt trên đường thôn hun hút tối tăm, mỗi lần né tránh cái gì đó, người cậu áp sát vào tường đất hai bên lối đi, y như gió thổi lá cây dính vào tường, dáng người cậu trông mỏng hẳn, cứ áp thật sát vào tường như dán. Tôi khó lòng bám sát cậu, cứ chạy huỳnh huỵch một cách vụng về, đang chạy lại sợ làm sói giật mình, nên vừa chạy vừa dừng, tóc gáy dựng cả lên. Cậu tôi đành phải thẳng lưng đi chầm chậm trong ngõ, lại ho to để tôi đỡ sợ. Khi phát hiện không có gì khác thường, cậu quay đầu vẫy tay gọi, tôi liền bám sát theo. Từ đó trở đi, cứ đi một đoạn, cậu lại vẫy gọi tôi. Nhưng chúng tôi đã sục sạo bốn năm ngõ, lại quan sát khá lâu trong cánh đồng, vẫn không thấy bóng dáng sói. Tiếng reo hò đánh sói ở xa xa mỗi lúc một gần. Những người này đã vào thôn, họ đi thành tốp năm tốp ba, tay cầm đuốc, gặp chúng tôi ở đầu thôn, họ trách cậu:
- Anh đi đâu mất hả? Ai cũng mỏi mắt trông đợi anh, nhưng anh lại mất tăm mất tích?
Cậu tôi ngường ngượng hỏi:
- Xua sói chạy rồi hả?
- Đánh chết bốn con.
Tôi cuống lên:
- Cậu thấy chưa, đánh chết bốn con, tất cả có bao nhiêu con, riêng ở Hùng Nhĩ Xuyên đã đánh chết bốn con?
Không trả lời tôi, cậu gắt hỏi Mục Lôi đâu, hỏi anh ta đã đem súng của cậu đi đâu. Lúc này, cậu hận Mục Lôi, chắc chắn cậu cho rằng Mục Lôi đã lấy súng bắn chết bốn con sói. Bây giờ thì cậu bực tức cả hai phía.
- May mà còn có anh chàng ấy! - Người làng nói - Anh bỏ đi mất tăm mất tích, nếu có mặt anh thì anh chàng Mục Lôi đâu đến nỗi bị tai nạn!
- Tai nạn gì?
Anh ta bắn chết hai con, con thứ ba rõ ràng ở trên vách đất, nhưng khi anh ta bóp cò, viên đạn lại bắn vào hòn đá ở bên trái, đầu đạn văng trở lại trúng cổ tay anh ta. Anh ta bắn kém anh. Nhưng kể cũng lạ, rành rành bắn lên phía trước, vậy mà chẳng hiểu sao viên đạn lại bay vào hòn đá văng trở lại, văng trở lại sao không trúng vào người khác, lại trúng chính anh ta?
- Anh ta bị thương à? - Tôi hỏi - Người đâu? Anh ta đâu?
- Đưa vào trạm xá của thị trấn rồi!
Cậu tôi không tỏ ra ngạc nhiên, dưới ánh trăng, tôi nghe thấy cậu thở một hơi dài, lồng ngực phập phồng. Cậu hỏi:
- Súng đâu? Ai cầm súng?
Một tốp nữa chạy đến, người dẫn đầu vác súng, cậu hằm hằm giật lại khẩu súng.
- Vẫn còn ba con nữa!
Bọn họ nhao nhao nói, rõ ràng nhìn thấy mà đuổi không kịp. Đây chắc chắn là giống sói mới thả vào, có phép thuật, Mục Lôi đã bị trúng phép thuật.
- Các anh có nhìn thấy sói vào thôn không? - Họ hỏi.
Cậu hình như không quan tâm đến bọn này, cầm súng quay đi luôn. Tôi bám theo sau, bọn người kia đứng tần ngần tại chỗ. Chúng tôi chạy thẳng ra ngoài thôn, đi đến cạnh khe núi. Lẽ nào cậu không đi tìm con sói bụng xệ đã vào thôn nữa? Có thể dân làng đã về thôn, khỏi phải lo sói đột nhiên xuất hiện làm hại dân bản. Cậu cứ sải từng bước dài, không biết đi đâu. Cùng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng cậu lớn đang gọi to gì đó, chắc ông thấy dân bản đã về, bọn trẻ trong nhà ông kể lại chuyện gặp sói, và thế là cả thôn cứ sôi lên sùng sục. Chúng tôi chả còn hơi sức đâu quan tâm đến chuyện đó, bởi vì lúc này cậu tôi đang đứng trước phần mộ ông ngoại tôi. Cậu cúi đầu im lặng, sau đó quì sụp xuống.
- Bố ơi bố! - Cậu nói - Chân con bủn rủn rã rời, có lẽ con sắp sửa bị tê liệt rồi!
Tôi nghe rõ mồn một lời cậu nói. Tôi vội vàng bước đến đỡ cậu:
- Bệnh của cậu lại tái phát phải không?
Cậu quay đầu, giận dữ quát tôi:
- Anh theo tôi đến đây làm gì?
Tôi đáp:
- Cháu vẫn đi theo cậu từ đầu đến giờ mà!
- Anh là cái đuôi của tôi sao? Anh theo tôi hả? Anh theo dõi giám sát tôi thế này hả? Anh thấy đấy, tôi có bắn chết sói đâu, anh hài lòng rồi chứ?
Tôi im lặng trước lời cậu mắng và ngồi xuống với cậu. Gió thổi nhè nhẹ, bụi gai răng sói trên mộ lung lay tiếng đồng sang sảng. Tôi ngước mắt nhìn, không dám nhìn lần thứ hai. Ông ngoại tôi, người thợ săn anh hùng một thời, đang yên nghỉ ngàn thu trong mộ, mà bây giờ sói tập trung ở Hùng Nhĩ Xuyên đông như thế, trước người con trai cũng là thợ săn của mình, linh hồn ông ngoại chắc chắn đang ở trên mộ.
Trong thôn, ánh lửa cháy sáng rừng rực, tiếng la hét nổi lên ầm ĩ bốn phương, tiếp đó có một hàng bó đuốc đi ra khỏi đầu làng. Cậu tôi sụt sịt khóc, nhìn những bó đuốc đi theo hướng chân dốc, cậu bảo:
- Họ đã phát hiện được sói.
- Cậu ơi, cậu bảo sói mít tinh biểu tình, vì sao chúng lại tập trung ở Hùng Nhĩ Xuyên?
- Có ma mới biết được! - Cậu nói - Có lẽ vì có anh ở Hùng Nhĩ Xuyên đấy!
- Vì cháu ư? - Tôi hỏi - Lẽ nào chúng không biết cháu ở cùng với cậu?
- Cậu bây giờ là cái thá gì...
Nói rùa thì rắn đến, sợi dây thừng thường hay đứt ở chỗ nhỏ, trong lúc chúng tôi nói chuyện ở đây, thì sói ở cách chúng tôi không xa. Ba con sói, sáu con mắt xanh lè chợt sáng chợt tắt ở trong rừng cây bách ngàn cành trước chân dốc. Những đốm sáng xanh này đầu tiên di chuyển về phía chúng tôi, sau đó rẽ sang tay trái, nhưng rồi không bao lâu sau lại di chuyển về phía chúng tôi. Tôi nhìn thấy hai con sói to bảo vệ một con sói nhỏ đi ở giữa, chúng đi theo một bờ đất, còn đám người đuổi sói đang hò hét thì đã đến chỗ của dốc khe núi. Cậu cầm súng vọt qua người tôi, nằm trên đống đá lộn xộn trước mộ, mồm hét ra một tiếng kéo dài, tiếng hét này khiến tôi rợn người nổi gai ốc. Ba con sói cùng một lúc đứng sững lại. Tôi nhìn thấy chú sói con ngồi bệt ra đất, toàn thân run lẩy bẩy, kêu ú ú. Thật giống như nằm mơ, mà lại hoàn toàn thực tế, hai con sói to cùng một lúc quì chân sau, còn chân trước giơ lên thành hình vòng cung. Chúng làm thế là xin được tha. Con ở bên trái cao to, con bên phải nhỏ hơn một chút, mình bám đầy bùn đất, một chân trước giơ lên xin tha đang chảy máu, hình như xương đã bị gãy. Hai con sói khe khẽ kêu rên như phụ nữ khóc, con sói bị thương còn dùng răng ngậm vào cổ chú sói con tha lên đặt xuống, tiếng kêu nhỏ mảnh, gấp gáp... Cậu tôi nhìn chúng chằm chằm, lúc này chúng hoàn toàn có thể quay đầu chạy trốn, bởi vì cánh đồng rộng bát ngát, nhưng chúng lại tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt cậu, dường như con đường sống của chúng chỉ hẹp bằng cái lỗ nhỏ, cậu đã canh giữ ở đó, vạn quân khó thoát. Tôi nắm chặt cái xẻng sắt, chăm chắm nhìn thế cầm cự giữa cậu và sói, cuối cùng cậu liếc nhìn phần mộ ông ngoại một cái, rồi nhằm thẳng vào tôi.
Tôi khẽ nói:
- Tha cho chúng, cậu ạ!
Tay cầm súng của cậu rủn ra, nòng súng chạm đất, người cậu chao đảo, cây súng như cái gậy chống đở người cậu.
Đám người đuổi sói đã xuất hiện trước cánh rừng bách ngàn cành, giữa lúc khẩu súng của cậu đỡ thân cậu như một cây gậy, tôi đã nhìn thấy ba con sói đưa mắt nhìn nhau, rồi ba cái đầu cụng vào nhau một cái, lập tức chúng chạy lên dốc ở đàng sau chúng tôi. Nhưng chú sói con đi chậm, hai con sói to đã nhảy lên một bờ ruộng bậc thang, còn chú sói con nhảy lên lại rơi xuống, lại nhảy lên, lại rơi xuống. Hai con sói to lại quay đầu nhảy xuống, một con ngoạm vào gáy sói con nhảy lên bờ. Đám người đuổi sói đã trông rõ toàn bộ cảnh tượng đó, cùng reo hò ầm ĩ:- Sói! Sói! Họ gọi cả tên cậu tôi. Cậu tôi đứng trơ như phỗng không nhúc nhích. Con sói bị thương đặt sói con lên bờ, réo hồng hộc, húc mạnh vào con sói to kia, con sói to liền ngoạm vào gáy sói con, nhưng không đi ngay. Con sói bị thương lại rống lên một chuỗi dài, nhảy ào xuống bờ, xông thẳng vào đám người đang đuổi đến, làm cho mấy người đằng trước đang đuổi gấp bỗng chốc không đứng lại kịp, ngã ngồi xuống đất, bó đuốc văng tứ tung rồi tắt ngấm. Tôi cứ há mồm trợn mắt trước cảnh đó, máy ảnh đã giơ lên, song lại quên bấm, cho đến lúc con sói quay người chạy sang cánh đồng bên trái khi đuốc tắt, tôi mới kịp chụp nửa thân sau của nó. Khi quay lại chụp con sói ở bờ ruộng, thì nó đã chạy mất.
Một số người vội vàng đuổi theo con sói bị thương, một số khác thì chạy lên dốc. Những người chạy lên dốc gặp những thửa ruộng bậc thang liên tiếp nên trèo hết sức khó khăn, nhưng sói chân trước ngắn, chân sau dài, chúng lao lên dốc như ngựa phi đường cái. Số người này liền rút xuống dốc, giận dữ vây chặt tôi và cậu.
- Phó Sơn! Phó Sơn! Tại sao anh không bắn? Anh định tha cho ba con sói ấy có phải không?
Cậu tôi sa sầm nét mặt, móc túi lấy thuốc ngậm vào mồm, nhưng không tìm thấy diêm.
- Không phải cậu tôi định tha! Chúng tôi vừa phát hiện thì các anh đã đến. Dựa vào đâu mà nói cậu tôi đã tha sói?
Chiều nay, khi dân bản vây hãm tôi, cậu đã đứng ra giải vây cho tôi. Bây giờ, cậu hoàn toàn có thể dẹp yên số người này, song cậu vẫn im lặng. Nếu cậu tôi oai phong sáng suốt không tha cho sói thật, thì sẽ tranh luận đến nảy lửa, đằng này cậu lại im lặng trước lời chỉ trích là mình sai trái, người làng chắc chắn sẽ đánh giá cậu như vậy. Sự im lặng của cậu như đổ thêm dầu vào lửa, bọn họ xỉa tay vào mũi cậu mắng nhiếc, nhổ bọt phì phì như mưa vào mặt cậu tôi.
- Anh tránh xa ra, người thành phố ạ, ở đây không có chỗ cho anh nói đâu!
Có ai đó hích mạnh cánh tay vào tôi, tôi trượt chân ngồi phịch xuống đất.
- Súng của anh đâu? Súng của anh đâu?
Súng bị người ta giằng mất, miệng nòng súng bị bùn đất bịt kín.
- Anh không phải đã tha cho sói là gì? Anh là thợ săn, thợ săn lại coi súng là cái gậy à? Chúng tôi dồn sói đến đây, rõ ràng nhìn thấy anh đứng trước mặt sói, vậy mà anh đã để cho nó chạy mất, anh còn là thợ săn không? Anh còn là người Hùng Nhĩ Xuyên không?
Tôi châm thuốc cho cậu, nhưng cậu không chùi những vết nước bọt bám trên mặt.
- Chứng thực rồi nhé, anh ta đã bán rẻ chúng ta, nhất định anh ta đã tham gia đưa sói mới từ ngoài vào! Để có một tí chút chức vụ ở Châu Thành, anh ta đã thả sói vào hại chúng ta!
- Một ông già xô đến túm cổ áo cậu, hạch sách:
- Có phải thế không? Tại sao anh không trả lời, hả? Tôi trông thấy anh lớn lên ở đây, chỉ mong anh bảo vệ chỗ mình đây, thế mà anh lại như vậy à?
Ông già cứ lắc mạnh cậu, cậu y như một cái cây trong tay ông già, quả, lá, thậm chí cả cành trên cây gãy rụng sạch. Ông già cần cậu giải thích, phản kháng, nhưng cậu cứ nín lặng để mặc cho ông già lắc tùy ý. Điều này đã khiến ông già càng giận dữ, ông giơ quả đấm định nện cho cậu một phát, nhưng quả đấm sắp sửa giáng vào mặt cậu thì đột ngột dừng lại, ông quì sụp xuống trước mộ ông ngoại tôi, vỗ bồm bộp lên mộ mà nói:
- Anh Đắc Mậu ơi, anh nhìn mà xem, thằng con của anh đây, thợ săn của Hùng Nhĩ Xuyên mình đây, nó bôi tro trát trấu vào mặt ông bà tổ tiên mình đây này!
Cậu tôi cầm súng cúi đầu đi về nhà.
- Phó Sơn, mày là thằng mất dạy! Chú Tám ngần ấy tuổi đầu rồi mà mày không thèm đỡ chú được một bước, lại còn bỏ đi ư? Mày đi đâu hả? Có giỏi, mày cứ cút khỏi Hùng Nhĩ Xuyên, cho dù có bị sói ăn thịt hết, chúng tao cũng không trông mong gì ở mày. Mày cút đi, cút thật xa, cho rảnh mắt!
Cậu tôi không bỏ thôn ra đi, cậu về nhà mình, tôi đi theo cậu.
Cái khóa cửa nhà cậu đã han gỉ. Cậu thò tay lên bậu cửa lấy chìa khóa, không thấy chìa khóa đâu, xoảng một cái, báng súng nện vào then cửa, then cửa không bật ra, mà bật lại đẩy cậu lùi một bước. Cậu chồm tới, đập tới tới như lên cơn điên. Xoảng! Xoảng! Xoảng! Tiếng đập thình thình, cánh cửa mục vỡ tung ra từng mảnh. Đây là ngôi nhà đất ba gian không có sân, ở gian giữa có một chiếc tủ gỗ, trên nóc tủ đặt tấm ảnh chân dung của ông ngoại. Hai bên tấm ảnh có đến bảy tám cái lọ sành màu đen, lưới nhện chăng ngang dọc giữa tấm ảnh và lọ sành, dệt thành một tấm màn che mỏng. Trước tủ gỗ là cái bàn vuông tróc sơn lốm đốm và một cái ghế dựa gỗ gãy hai chân. Phía đông là sàn bếp. Tường đất trên sàn bếp đóng cọc gỗ kê ba lớp gỗ tấm, xếp chai lọ và chậu đen sì. Khi chúng tôi vào, một con rắn trắng nằm cuộn tròn ở trên tấm gỗ tầng hai, sau đó nó bò chậm chạp từ tấm gỗ đến góc tường, rồi men theo góc tường lên xà nhà và mất hút. Phía Tây là một cái giường lò to rộng, chăn nệm gấp xếp ở đầu giường, vỏ chăn may bằng vải hoa bông to phủ một lớp bụi, bông hoa lờ mờ; còn trên chiếu cói vằn chữ nhân vết chân chim, thành một hàng chữ “cá”. Ngước mắt nhìn lên, cửa chữ “cát” ở tường chái không đút nút bằng rơm, hoặc trước đây có, nay đã rơi mất, ánh sáng rọi vào thành vệt trắng, trông chữ “cát” rõ mồn một. Vừa vào trong nhà, cậu tôi liền ngả người nằm ngủ trên chiếc chiếu cói. Cậu không nói chuyện với tôi, tôi cũng không dám hé miệng nói gì với cậu. Ngồi bên cạnh ngọn đèn dầu vừa thắp, tôi ngoái đầu liên tục nhìn lên xà nhà, cứ sợ con rắn trắng đột nhiên từ xà gỗ rơi xuống.
Bên ngoài văng vẳng tiếng người láo nháo, trong nhà đàn muỗi kêu vo ve. Tôi ngồi trong ngôi nhà rách nát ngột ngạt hơi độc, lòng trăm mối tơ vò. Đến bước này, thật hối hận cho chuyến đi Thương Châu lần này. Tại sao tôi bỗng dưng sôi máu lên xin đi chụp ảnh cho mười lăm con sói? Tại sao lại gặp cậu, để có dịp về thăm quê bà nội? Lẽ nào đây là thần khiến quỉ sai, là duyên phận và số mệnh? Nhưng chính là vì tôi mà mười lăm con sói không những không được giữ gìn bảo vệ, mà ngược lại, chẳng còn lại mấy con, đã thế tôi lại đẩy cậu tôi oanh liệt một đời vào tình cảnh lúng túng khó xử thế này. Đêm nay, con Phú Quí bị thương, Mục Lôi cũng bị thương. Bây giờ, chắc Mục Lôi đã được băng bó từ trạm xá trở về ở nhà cậu lớn. Anh ấy có đau lắm không? Chắc là đang mong cậu và tôi đến thăm đây! Còn cậu lớn ở nhà phải bảo vệ bọn trẻ con, trông nom Mục Lôi và Phú Quí, chắc ông chưa biết em mình bị sỉ vả thậm tệ, càng không thể biết chúng tôi đang ở ngôi nhà dột nát lâu ngày không có ai ở này! Còn nữa, hai con sói một to một nhỏ kia liệu có chạy thoát không? Nếu chúng chạy thoát, thì con sói bị thương dẫn người ta chạy sang bên trái chắc chắn sẽ bị truy đuổi đến cùng...
Người tôi bị muỗi cắn nổi lên vô số mụn đỏ. Tuy tôi luôn tay xua đánh, nhưng muỗi không chết được bao nhiêu, mà mình lại bị đau. Tôi nghĩ, cứ thế này đến sáng thì mình bị ăn hết, trong đầu bỗng hiện lên một bộ xương, như con bò đã nhìn thấy ở trong quán cơm Đèo Anh Hùng. Ngọn đèn dầu nhấp nháy làm cho căn nhà như rung rinh đung đưa, tôi có cảm tưởng khẩu súng săn dựa ở tường cũng mềm cong đi. Cậu khẽ trở mình, tôi cứ lo cậu ngủ say, muỗi cắn cậu nhiều hơn. Tôi xách đèn đi tới xua muỗi cho cậu. Trên chân, trên đùi, trên cánh tay và trên mặt cậu, muỗi bám một lớp đen ngòm. Muỗi tập trung đốt ở những chỗ đó, tôi nhìn rõ thân mấy con muỗi lép kẹp cứ hồng dần lên, màu hồng càng ngày càng đậm, thân muỗi mỗi lúc một béo ú. Tôi giơ tay vỗ một cái, muỗi rào rào bay lên, những con hút no máu, mọng quá không bay nổi, tôi miết tay một cái, bụng chúng vỡ hết, máu chúng chảy lẫn máu của cậu. Cậu nói:
- Khỏi cần xua muỗi cho cậu, da thịt cậu muỗi có đốt đến mấy đi chăng nữa cũng không nổi sần đâu.
- Cậu còn thức à? - Tôi thấy trên người cậu không có mụn thật - Đã không ngủ được, cậu ngồi dậy nói chuyện, cơ thể hoạt động thì muỗi đỡ cắn hơn.
Khi cậu từ trên giường lò đứng xuống đất, thì chân bỗng nũn ra không đứng nổi, người xiêu đi, cậu giơ tay đỡ theo bản năng, nhưng lạ quá tay cậu chưa chạm tường, đầu đã va vào vách cộc một tiếng.
- Sao thế cậu?
- Có thể bệnh cậu tái phát. - Cậu trả lời.
Tôi đỡ cậu ngồi ở mép giường, đúng là cổ chân cậu nhỏ đi một cách đáng sợ. Bệnh gì thế nhỉ? Nói teo đi là teo ngay thế này sao? Tôi lo lắng thật sự, cậu đã từng bảo bệnh của cậu cuối cùng sẽ teo cơ bắp toàn thân rồi tê liệt. Bây giờ đã đến lúc rồi hay sao? Tôi cứ khịt khịt mũi, nước mắt lưng tròng rỏ xuống chân cậu.
- Anh khóc làm gì, buồn chán thêm!
Trong lối ngõ, tiếng bước chân hối hả, tiếp theo là tiếng người láo nháo. Tôi nghe ai đó hỏi:
- Hắn ta về nhà rồi ư?
Tiếng người khác trả lời:
- Hắn còn mặt mũi nào mà về nữa?
Tiếng nhổ bọt phù phù, tiếp theo có cái gì đó ném rào rào vào cửa. Tôi cảm thấy thất vọng đối với người ở thôn này. Tại sao họ thế nhỉ? Tôi đứng lên định xông ra, nhưng cậu tôi đã hắng lên một tiếng ra hiệu tôi đứng lại, rồi thổi tắt đèn đầu.