PHẦN XXXVII
Thức đến sáng, tôi ra mở cửa, trên cánh cửa, trên hiên nhà và trên tường ngập ngụa gạch đá, nước tiểu, phân người. Tôi không dám cho cậu biết hành vi có tính chất làm nhục thế này, vội vàng quét dọn. Tôi giơ chân đá một cục phân vàng quánh, đã không đá trúng, lại còn trượt chân ngã đè lên nó. Cậu lớn hớt hải chạy sang, ông bảo: -Quả nhiên các anh ngủ ở nhà cũ, nhà cũ đã lâu lắm không có người ở, tại sao không sang bên kia ngủ? Ông hỏi tôi có biết Mục Lôi bị thương không, năm ngón tay trái chỉ còn ba. Có biết nửa đêm, một con sói bị đuổi chạy vào lò gạch bỏ hoang không, con sói cùng đường điên tiết lên cắn xé người đuổi, cào bị thương ba người, người nặng nhất bị cắn mất một mảng thịt mông, lòi cả xương ra. Con sói đã bị đám đông đánh chết.
- Cậu anh đâu? - Cậu lớn hỏi - Dân chúng nhao nhao bảo cậu anh tha sói phải không? Sói hại bà con thành thế này, cậu anh tha sói thì người ta giận dữ là phải. Cậu anh là người thường thì chẳng sao, đằng này là thợ săn, người anh hùng đánh sói bỗng trở thành kẻ tha sói, cây sống nhờ vỏ, người sống nhờ mặt, liệu cậu anh còn ở lại thôn được không? Tôi còn làm trưởng thôn được không?
Tôi vội vàng ngăn cậu lớn. Tôi xin cậu lớn đừng ép cậu tôi, cậu tôi đang ốm, chân tay bủn rủn, nằm liệt trên giường. Giữa lúc ấy, một đám đông rầm rập kéo vào, đi đầu là Mục Lôi, theo sau Mục Lôi là những người bị thương quấn băng ở đầu ở thân, sau nữa là ba xác sói kéo lê bằng móc sắt. Con Phú Quí cũng thất thểu kéo lê một chân đến. Tôi chắn ở ngay cửa ra vào:
- Các người định làm gì?
Bọn họ nói:
- Chúng tôi đến đòi súng.
- Súng do chính quyền duyệt phát cho cậu tôi, các người có tư cách gì mà đến đòi súng?
- Súng săn là để bảo vệ người hay là để bảo vệ sói? - Bọn họ nói - Anh cũng nên nhìn đây này, sói gây tổn thương ngần này con người, anh tưởng sói là chó là mèo phải không? Chúng tôi đã đánh chết sói, đây là ba con sói, còn một con bị băm ra rồi. Bây giờ vẫn còn ba con. Chúng tôi không có súng, biết không hả? Chúng tôi phải có súng!
Tôi chỉ vào Mục Lôi:
- Mục Lôi, anh cũng đến ép đội trưởng của anh hả?
Mục Lôi đáp:
- Tôi không ép anh ấy, nhưng anh ấy cũng phải trông ngón tay tôi đây này!
Anh ta móc túi lấy gói giấy để lên hè, trong gói giấy có hai đốt ngón tay đã héo quắt bầm đen, giống như hai củ cải ướp.
Tôi bỗng sững sờ, ngón tay Mục Lôi đứt thành thế này thật sao?
- Phó Sơn, anh ra đây! Tại sao không ra hả? Anh thành đàn bà rồi phải không?
Người làng bắt đầu hò hét giận dữ. Tôi dạng hai chân đứng trước cửa, tôi không còn sợ gì hết, tôi thà để người ta đánh, chứ quyết không để họ xông vào trong nhà. Tôi nói:
- Cậu tôi đang ốm, nằm trên giường, không đi đâu được nữa!
- Ốm à? - Dân chúng hỏi - Anh ta ốm thế nào? Lúc này mà ốm sao?
- Cậu tôi ốm thật mà! cổ chân cổ tay teo nũn cả, không sao đứng lên nổi... Không tin cứ hỏi Mục Lôi, Mục Lôi có thể làm chứng. Mục Lôi, Mục Lôi, anh câm à? Tại sao anh không đứng ra làm chứng?
Mục Lôi nói:
- Đội trưởng mắc bệnh ấy thật mà!
Nhưng, cái mồm thối của Mục Lôi đã chuốc lấy tai họa. Có lẽ anh ta vốn có ý định gỡ tội cho cậu tôi, song ngày thường cái mồm cứ toang toác quen rồi, thế là anh ta bảo cậu tôi bị bệnh này lâu rồi, bệnh rất nặng, nặng tới mức liệt dương, không còn khả năng sinh đẻ nên không lập gia đình. Mục Lôi nói như thế, dân làng kêu ồ lên một tiếng, họ hí hửng mừng thầm. Họ bảo, thì ra con rùa Phó Sơn không phải đàn ông! Ha ha! Anh ta không phải đàn ông, thảo nào anh ta không làm được việc của đàn ông.
Rồi lại có người hét to:
- Phó Sơn! Ngay đến tư cách đàn ông anh cũng không có, còn nói gì đến làm thợ săn? Anh giao lại súng, giao lại súng ngay!
Tôi lao đến, đấm vào mặt Mục Lôi. Mục Lôi không ngờ tôi lao vào anh ta, vội vàng giơ tay ra đỡ, nhưng cánh tay bị thương đã làm anh ta đau đớn ngã ngồi xuống đất. Cửa sổ đánh rầm một cái rồi mở toang, cậu tôi đứng trên giường lò, tay cầm súng. Không biết người ta sợ hãi bởi trông thấy chỉ qua một đêm, cậu tôi gầy rộc hẳn đi, hay là bởi cậu tôi cầm súng dữ tợn như hung thần, đã khiến ai nấy khiếp vía, đám người ào ào lùi về sau mấy mét, xôn xao hỏi:
- Phó Sơn, anh định bắn chúng tôi hả?
Từ trên giường lò, cậu tôi phóng hai chân, nhảy qua bệ cửa sổ, đứng trước cửa ra vào. Vai cậu để trần, viên ngọc kim hương đeo trước ngực, trên lưng đeo bài vị của ông ngoại tôi, vết sẹo như cái đinh tán bằng đồng ánh lên màu đỏ chói, cậu đi ra ngoài. Tôi đỡ cậu, cậu đẩy tôi ra xa ba bước.
- Cậu ơi, cậu định đi,..?
- Cậu là thợ săn!
Đầu tôi choáng váng, cậu đã bị dân chúng kích động, đã thỏa hiệp với họ. Tôi nhận ra mình đã phạm sai lầm ghê gớm. Rút cuộc cậu là người đã nửa đời sống bằng nghề săn bắn, rút cuộc cậu vẫn là người có thâm thù truyền kiếp với sói ngay từ lúc mới sinh ra. Cậu nín nhịn chẳng qua là do tôi khuyên can, tôi đấu tranh trên đường đi, nhưng tôi lại coi cậu là thần bão vệ giữ gìn sói thật sự. Tôi bỗng chốc cuống lên, vừa khóc vừa gọi:
- Cậu ơi, cậu ơi! Cậu không đi được, mười lăm con sói chỉ còn lại ba con!
- Đánh bỏ mẹ thằng cha người thành phố này đi! Người thành phố sống tự do thoải mái, chỉ muốn bảo vệ sói, chứ có đứa nào bảo vệ chúng ta đâu? Thằng chó đểu này đã mê hoặc, đã bỏ bùa Phó Sơn đấy! Trói nó lại, trói lại!
Một trận đấm đá túi bụi trút xuống như mưa, tôi bị đánh ngã dúi dụi, hai tay tôi ôm đầu ngồi xổm trên đất. Lập tức có ai đó ở đằng sau kéo tôi bật ngửa, tóc tôi bị túm, quần áo bị xé toạc, bao nhiêu là cặp mắt đỏ ngầu và hàm răng nghiến ken két nhao nhao ở trước mặt, một bãi đờm đặc sệt nhổ vào sống mũi tôi. Cuối cùng tôi bị trói vào cây thị trước cửa bằng một sợi dây thừng. Tôi cứ gào cậu tôi thật to, cậu tôi quay lại nhìn một cái, không cứu tôi, ngay một câu ngăn chặn cũng không. Tôi vẫn cứ gào lên:
- Chỉ còn ba con sói!
Đám đông ha ha cười rộ lên.