PHẦN XXXVIII
Ngày hôm nay, bầu trời âm u, cậu tôi cầm súng dẫn toàn bộ dân chúng Hùng Nhĩ Xuyên đi đuổi giết ba con sói bị phát hiện nhưng đã chạy thoát. Tôi bị trói vào cây thị không biết làm thế nào, khi mọi người đi hết, cậu lớn đã cởi trói cho tôi. Con mèo Thúy Hoa ở lại với tôi. Mục Lôi và Phú Quí vẫn bám theo cậu. Tôi đã thất bại hoàn toàn, từ một kẻ có tấm lòng cao cả bảo vệ môi trường sinh thái, tôi bỗng nhiên trở thành một tên tội phạm, tham vọng được nổi tiếng vỡ tan như bong bóng xà phòng. Tôi không chỉ trở thành trò cười cho thiên hạ lúc trà dư tửu hậu, mà tệ hơn còn phá hoại qui hoạch bảo vệ môi trường sinh thái của Ủy ban hành chính Thương Châu, dẫn đến sự diệt chủng của sói ở Thương Châu. Tôi dẫn con Thúy Hoa để nó đi tìm chủ của nó, nó không đi, có lẽ nó cảm thấy tôi đáng thương, có lẽ nó biết nhờ cuộc săn sói này, chủ của nó sẽ không đau đầu nữa. Nó nằm trên vai tôi, giơ chân khẽ lau nước mắt cho tôi.
- Thúy Hoa, Thúy Hoa, - tôi nói - mày bằng lòng đi theo ta chứ?
- Meo! - Nó kêu lên một tiếng.
Tôi ôm con mèo vào lòng, tháo ngọc kim hương trên cổ mình đeo cho nó. Tôi vừa bế nó vừa khóc. Càng khóc, tôi càng xót xa, bật thành tiếng. Nhưng không có ai để ý đến tôi, tôi khóc mệt rồi, liền ngủ gật, trong khi ngủ đã nằm mơ. Giấc ngủ rất ngắn, song giấc mơ thì dàí. Tôi mơ mình đang đi trên thị trấn Hùng Nhĩ Xuyên, đi đến một cái dốc thoai thoải, dưới dốc có con mương, trên mương lát đá phiến xanh. Tôi đứng trên bờ mương nhìn thấy một cái hang dưới vách đất xa xa, miệng hang tối om. Tôi đang nghi nghi trong hang có người, hoặc lợn dê gì đó, thì một chuyến xe khách dừng lại trên đường cái, một đám người chen nhau lên xe. Tôi cũng chen lên xe trong đám người đó. Trước mặt tôi là một phụ nữ mặc váy kiểu tây bó sát người, chiếc váy này y hệt kiểu váy của vợ tôi. Chị ta không sao lên được xe vì váy chật quá, liền thò tay cởi cái cúc ở đằng sau váy, nhưng chị ta lại cởi nhầm khuy cúc quần tôi. Chị ta vẫn không lên nổi, lại thò tay cởi cái cúc thứ hai trên váy, nhưng vẫn lại cởi nhầm cái cúc khác trên khuy quần tôi. Tôi liền đỡ mông chị ta đẩy một phát lên xe. Chị ta đâu có cảm ơn tôi, quay phắt lại chửi: Lưu manh! Tôi cáu tiết hỏi: Ai là lưu manh? Chị cởi quần của tôi ra thế này, mà lại nói tôi là lưu manh ư? Lúc này, cửa xe khép lại, chị ta đã ở trên xe, còn tôi vẫn ở dưới xe, xe chuyển bánh. Còn rất nhiều người không lên được xe, họ cất tiếng chê cười tôi, lại thấy tôi khoác máy ảnh liền xúm lại nhìn. Từng người thay nhau nhìn vào ống kính. Lạ quá đi mất, khi nhìn, người nào cũng chui vào trong máy và một tấm ảnh được nhả ra ở đầu máy bên kia, người nào cũng thành giấy mỏng. Tôi nghe thấy họ nói: Tôi phải về, phải về. Tờ giấy mỏng lại vào máy ảnh và đi ra ở phía đầu ống kính, lại trở thành người. Thế là ai cũng bảo máy ảnh là con ma, bèn xông vào đập máy ảnh, máy ảnh bị đập vỡ tan nát...
Tôi đã ngủ mơ như thế, lúc tỉnh dậy, tôi vội vàng nhìn chiếc máy ảnh ở bên người, nó vẫn còn nguyên vẹn. Tôi nghĩ bụng, sao mình lại nằm mơ ban ngày thế nhỉ? Liệu có phải nó ám chỉ tôi phải rời ngay thị trấn Hùng Nhĩ Xuyên? Tôi liền đứng lên ra ngoài thôn, quyết định ra đường cái đón xe đi khỏi Hùng Nhĩ Xuyên, đồng thời đi khỏi Thương Châu vĩnh viễn.
Ở đầu thôn, một con lừa không ai dắt đang chạy trên đường mòn giữa cánh đồng. Con lừa chở một con sói chết trên lưng. Con sói bị đạn bắn xuyên thủng từ mắt trái sang phía sau tai phải, tạo thành một lỗ to đang chảy máu trên lưng con lừa, rải thành một vệt những đốm máu trên đường. Tôi không chụp ảnh con sói này. Đi qua gác chuông, một đám người lại vác một con sói chết nữa, có lẽ những người cõng sói định mổ bụng lột da nó trên vách đá gác chuông, họ lấy dây thừng tròng vào cổ con sói chết, treo nó lên chiếc cọc gỗ chôn trong vách đá. Bầy trẻ con reo hò hí hửng, định bẻ mấy cái răng sói, răng sói dài mài phẳng mặt cắt, có thể khắc thành con dấu. Con Phú Quí cũng đi theo đám người này. Nó chợt buồn đái nên chạy sang một bên, choãi chân ra tè; cái chân bị gãy sưng to như củ cải, vậy mà vẫn cố chạy, tới mức thòi cả chim ra. Tôi hỏi:
- Phú Quí, Phú Quí! Con sói này và con sói mà lừa đang cõng đều do cậu tôi bắn phải không?
Phú Quí đáp “gâu” một tiếng. Tôi mắng:
- Mẹ kiếp, đồ tay sai! Đi theo bọn tao dọc đường, mày không biết bảo vệ sói ư? Mày làm tay sai thế à?
Phú Quí đáp: “Không!”, rồi đánh một cái rắm rõ to, mùi thối xộc thẳng vào mũi tôi. Nó giơ chiếc chân gãy lên. Tôi bảo:
- Mày gãy chân là đáng đời! Tại sao sói không ăn thịt mày nhỉ?
Con Phú Quí xô đến trước tường đá, cắn chặt đuôi con sói đang treo trên cọc gỗ rồi rứt mạnh một cái, con sói rơi xuống, nó cắn đứt luôn chân trước ở bên trái của con sói.
Trời bắt đầu có tiếng sấm, một đụn mây đen trên đỉnh núi xa xa đang bay đến vần vũ trên bầu trời thôn bản và dừng lại trên đỉnh đầu tôi. Tôi biết sắp có mưa. Quả nhiên mưa rơi xuống lộp độp, những giọt mưa to bằng đồng xu vỗ xuống mặt đất rào rào như đạn bắn. Đám mây đen này chắc chắn có linh hồn con sói đã chết. Tôi mong trận mưa này càng mưa càng to, mưa to thì người ta sẽ không đuổi diệt sói nữa. Vậy thì Thương Châu vẫn còn một con sói. Chỉ cần có một giống sói, tôi có cảm giác con sói này là con sói cái, trong bụng sói cái có một sói con, thì sói sẽ không tuyệt chủng. Mưa to thật, những người lột da sói và đám trẻ con đều phải vào gác chuông tránh mưa, chỉ riêng tôi và con Thúy Hoa vẫn đứng ngoài trời mưa. Tôi bảo: Mưa đi, mưa đi, mưa dao cùng được!
Nhưng cuộc vây bắt con sói cuối cùng đã không vì mưa mà dừng lại. Dân chúng Hùng Nhĩ Xuyên đúng là hóa điên cả rồi. Trai gái ở bốn thôn, có cả bọn trẻ con, đều được trang bị khí giới, từ bốn góc của thung lũng sục sạo như rải thảm vào thôn giữa. Những người lột da sói ở gác chuông liền gióng chuông lên, ở tất cả khắp nơi lập tức nổi lên tiếng chiêng trống, tiếng thúng mủng xoong chậu và cả tiếng súng hỏa mai. Tôi và Thúy Hoa chạy qua bãi trống, đến đứng ở dưới gốc cây hòe cạnh đường cái. Tiếng súng lại nổ giòn mấy phát. Tôi cảm thấy tiếng súng ấy như bắn vào mình, toàn thân lỗ chỗ vết đạn. Con Thúy Hoa cứ ôm chặt cổ tôi. Tôi nói:
- Cậu ơi! Bắn đi! Các người cứ việc bắn thả sức, con sói cuối cùng này có tránh được cái chết không là còn tùy vào số mạng của nó.
Trên đường cái thường xuyên có người đi tuần tiễu căng thẳng, cứ tốp năm tốp ba, tay cầm khí giới. Nhìn thấy tôi, họ cứ tỉnh bơ. Tôi ngồi xổm ngay tại chỗ hút thuốc, sờ mó máy ảnh, chụp một vài kiểu những con người hung dữ này. Trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ: Không triển lãm ảnh sói được, thì tại sao mình không tổ chức trưng bày những ảnh chụp bắt giết sói.
Tôi quay đầu nhìn về phía trước ở mé trái, một cảnh tượng khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, cứ há hốc mồm đứng sững: Cách xa tôi khoảng một trăm mét, đoạn từ đường cái đến ruộng lúa có một cái dốc đất nhỏ thoai thoải, dưới dốc là con mương, trên mương lát đá phiến xanh làm cầu, giống y hệt cái dốc tôi đã gặp trong mơ! Nhưng ở xa xa không có vách đất và hang đất, cũng không có xe ca đi qua. Giữa lúc này, có một ông già từ bờ ruộng rẽ lên dốc đất, đường dốc mưa trơn nhớp nháp. Ông già trượt chân ngã, nhưng ông không chống hai tay đỡ người mà cứ khư khư ôm chiếc nón lá trên đầu, Nón lá rách tả tơi, bộ quần áo rộng thùng thình, ông già bò đứng dậy thì một chân bị cà nhác, thất thểu đi đến chỗ tôi. Tôi vừa liếc nhìn ông già, vừa thay cuộn phim mới. Khi ông già đi qua trước mặt tôi, tôi thầm nghĩ: Tại sao chỉ có một mình ông, ông ấy không tham gia đội ngũ diệt sói ư? Ông đi một mình như thế, nếu gặp con sói bị xua đuổi phát khùng lên, liệu có nguy hiểm không?
- Ông ơi, ông ơi! - Tôi gọi - Ông ở Hùng Nhĩ Xuyên phải không?
Ông già làm như không nghe thấy, người lắc la lắc lư đi mau hơn, ông rời đường cái, rẽ vào một lối ngõ của thôn giữa rồi khuất hẳn.
Từ thôn Đông Bắc, một đoàn quân ào ào kéo ra, tiếng chiêng trống inh ỏi. Từ thôn Đoài Nam, thôn Đông Nam và thôn Đoài Bắc cũng lần lượt ùa ra các đoàn quân, tiếng trống chiêng vang vang đáp lại. Tôi hiểu bốn đoàn quân đã lùng sục khắp bốn thôn nhưng vẫn không tìm được sói. Rồi cậu tôi xuất hiện! Ôi, ai ngờ được, cậu tôi trong đêm qua như sắp chết, mà bây giờ bộ mặt hồng hào, chân tay khỏe khoắn, vai vác súng, hỏi:
- Có nhìn thấy không?
- Không!
- Nó không thể thoát khỏi lòng chảo này, bốn thôn kia không có, chắc chắn ở thôn giữa. Canh thật chặt từng cửa ngõ trong thôn, lần lượt lục soát từng nhà! Tử Minh, Tử Minh! - Cậu gọi tôi - Anh đi theo tôi chụp ảnh.
- Chụp ảnh ư? - Tôi đáp - Chụp ảnh con sói cuối cùng bị cậu giết như thế nào chứ gì!
Nhưng cậu cứ kéo phứa tôi đi vào một ngõ của thôn giữa, không giải thích mô tê gì hết. Tay cậu cứng như gọng kìm, nắm tay tôi đau buốt. Lối ngõ trống tuềnh trống toàng, ở chỗ rẽ xa xa có một cây to, dưới cây có một cái cối xay.
- Lục soát từng gia đình, cả chuồng gà chuồng lợn, cả chum nước, hầm chứa khoai lang. Sói xảo quyệt ghê lắm, chỗ không thể nấp thì nó lại nấp ở đó.
Cậu tôi hò hét chỉ huy, dẫn một tốp người kéo vào một gia đình. Tôi ngồi trên chiếc cối xay, một số người không tìm ra sói ở nhà này, lại kéo sang nhà khác. Bọn họ ai cũng cầm cuốc thuổng, gậy gộc, dao quắm, nhìn thấy tôi, vẫn cứ hếch mũi lên hừ một tiếng. Chỉ có một chị phụ nữ vứt cho tôi cây gậy. Tôi không cầm gậy, quyết ý rời khỏi đây. Nhưng tôi lại nhìn thấy một ông già dịu một cái gùi từ chỗ ngoặt trong ngõ đi ra, ông hấp ta hấp tấp đi ra ngoài ngõ. Đó chính là ông già tôi gặp lúc nãy. Gia đình ông ở trong thôn này ư? Ông về nhà lấy gùi ư? ông thất tha thất thểu, đi trong ngõ lầy lội cứ xiêu xiêu chực ngã, mà đang lúc xua đuổi sói, biết đâu sói xông ra bất ngờ, tay lại không có khí giới. Tôi nhặt gậy đưa cho ông:
- Này, ông ơi!
Ông già ngớ người, có phần hốt hoảng, nhìn tôi.
- Ông cầm lấy cây gậy này.
Ông già cầm gậy, gật đầu chào tôi, nhưng cái mũ lá trên đầu rơi xuống, mái tóc ông còn đen lắm, chỉ có một nhúm trắng ở trán. Tôi và ông đi khỏi thôn.
Chúng tôi đi được độ chục mét thì cậu tôi từ một gia đình đi ra, cậu vốn định quay sang nhà khác, đi được năm sáu bước, đột nhiên lộn trở lại, hỏi:
- Này, ông già, ông không phải người Hùng Nhĩ Xuyên phải không?
Ông già đáp:
- Ồ, tôi ở Bắc Sơn, sang thăm con gái.
Cậu tôi chăm chăm nhìn ông già, từng bước đi đến gần, cất tiếng hỏi:
- Thật không hả?
Cậu nhổ mạnh một bãi nước bọt lên người ông già. Ông già ù té chạy, ngã huỵch ở đầu ngõ, khi bò dậy chạy tiếp thì hóa ra lại là một con sói, nó chui tọt vào một đường hào ở ngoài thôn.
Làm sao tôi ngờ được ông già là tinh sói giả dạng. Nỗi xấu hổ và căng thẳng khiến tôi đỏ phừng mặt, cứ đứng ngây tại chỗ, ngay đến cậu cũng không kịp phản ứng. Cậu hét thật to: “Sói! Sói!”, rồi xách súng đuổi theo. Những người đang lục soát trong các nhà nhao nhao đổ ra ngõ, hỏi rối rít: Ở đâu? Ở đâu? Tôi vẫn đứng ở đó. Một người bước đến vỗ vai bảo: Anh phát hiện ra hả? Có sợ lắm không?
Mọi người rầm rập chạy ra ngoài ngõ, tôi cũng bị cuốn hút theo. Ra đến đường hào, bọn cậu tôi lục soát từng ụ đất, lại vượt qua hào, chạy ra một cánh đồng, tiếng hò hét rung chuyển ở đằng thôn giữa. Tôi vẫn đứng như phỗng trên đường cái, đi chẳng phải, không đi cũng chẳng phải, suốt nửa tiếng đồng hồ cô đơn lẻ loi, toàn thân lại ớn lạnh. Mục Lôi tay trái quấn băng đeo ở cổ cùng ba bốn người nữa từ một đầu thửa ruộng chạy xiên đến, hỏi:
- Anh có trông thấy một ông già không?
- Không! - Tôi trả lời.
Tôi nhìn thấy một vết xước bị cào chảy máu trên mặt anh ta.
- Bây giờ thì anh biết rồi chứ! Sói thành tinh đáng sợ biết chừng nào. Tay tôi bị tinh sói nó đớp đấy!
- Còn anh không biết là cái gì giả dạng, đầu đã đau đến thế, tay cũng bị thương mà còn chạy như điên nữa!
- Tay bị thương, nhưng không đau đầu nữa, không đau nữa, thật đấy!
Bỗng anh ta nhảy một phát, vọt lên đứng trước mặt tôi:
- Bí thư này, anh có tát vào mặt tôi, tôi cũng không trách đâu. Tôi bảo anh nhé, nếu anh không muốn chạy thì đi mà cắt tóc, hiệu cắt tóc trên phố thôn giữa có một con phẽo xinh đáo để! Tôi không sợ đó cũng là tinh sói giả dạng đâu!
Anh ta cười một cách quỉ quyệt, dẫn tốp người chạy tiếp. Tôi đứng một mình ở giữa đường, tự dưng thấy chán chường, chân bước đi đến phố thôn giữa thật. Tôi đâu có định đến hiệu cắt tóc, cứ nghĩ trên phố có điểm đỗ xe tạm thời, có thể đi nhờ xe ô tô qua lại, liền đi theo đường đến cầu đất trước phố. Trời đột nhiên sáng bừng, con Phú Quí sủa gâu gâu, sau đó tất cả chó trên thị trấn đều sủa ran lên, còn những con gà đang đi rải rác trên phố thì kêu quang quác, bay đậu trên vỉa hè các ngôi nhà ở hai bên mặt phố, xếp thành một dãy dài ngay ngắn, vươn cổ gáy. Nhiều người đứng gác trên cầu đã ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào một chiếc xe máy đang bình bịch phóng tới. Mọi người chặn xe máy dừng lại. Cậu tôi cất tiếng:
- Ngũ Phong, mau mau xuống xe! Đưa xe máy cho mình, phóng ra đầu đường đằng kia xem thế nào!
Chiếc xe máy dừng lại, anh chàng có tên Ngũ Phong bảo:
- Tôi đang có chút việc gấp, để tôi chở lợn đến trạm phối giống đã. Lát nữa, tôi sẽ đèo anh đi kiểm tra các nơi có được không?
Một món hàng bọc áo mưa đang để trên yên sau xe máy.
- Đến lúc này mà anh còn lo việc riêng sao?
Có ai đó chỉ trích Ngũ Phong. Ngũ Phong lúng túng khó xử quá, anh ta nói:
- Mày thì biết cái gì...
- Thế này nhé, đằng nào cũng tiện đường đi qua trạm phối giống, - cậu tôi bảo - cứ đèo mình đi. Trời, lợn cũng phải trùm áo mưa à, lợn chứ có phải vợ đâu mà sợ ướt?
Cậu tôi đưa tay lật áo mưa. Con lợn mặc áo mưa trên yên xe nhảy phắt xuống, lăn đi một vòng, bỏ áo mưa ra, thì lại là một con sói, nó sấn xổ lao vào cậu. Sự việc xảy ra bất ngờ, cậu tôi không kịp trở tay, mọi người cũng không kịp trở tay. Cậu ôm chặt sói vật lộn trên đất, khẩu súng văng sang một bên. Mọi người không ai dám lao vào, cứ sững sờ nhìn có đến hơn mười giây. Tôi là người đầu tiên cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc, vội nhặt súng định cứu cậu, nhưng cậu và con sói cứ cuộn chặt vào nhau, không thể nổ súng. Mọi người cũng đã tỉnh táo lại, đổ xô vào, nhưng rất lúng túng, cậu và con sói quần nhau, khi thì cậu đè lên sói, khi thì sói đè lên cậu. Tôi nghe thấy cậu vừa vật lộn vừa gọi: Tử Minh, Tử Minh! Tôi đáp:
- Cháu đây, cháu đây!
Cậu nói:
- Anh nhìn này, đây là con sói đã từng tha cậu, anh nhìn này!
Tôi vẫn chưa nhìn rõ. Sói và người đang vật lộn, từ đầu cầu lăn xuống đường cái, lại từ đường cái lăn vào mương nước cạnh đường. Rồi từ trong mương nước, cả hai đứng bật dậy, mồm sói cắn chặt vai cậu, máu chảy ròng ròng xuống vai, bắn tóe ra đất như hoa đào trong lúc vật lộn, còn cậu thì đẩy mạnh ra, lại lao vào ôm chặt nửa thân dưới của sói. Sói gồng lên hất cậu ra, hai tay cậu như gọng kìm nắm chặt da sói, mồm gặm vào lưng sói. Có ai đó thừa cơ cầm gậy thọc vào đầu sói, thọc vào mồm sói, nhưng sói đã cắn chặt đầu gậy, không sao rút ra nổi; ba bốn người xúm vào ấn cây gậy, mồm sói bị đẩy vênh lên. Cùng lúc đó có người hét: Chặt chân, chặt chân! Một nhát dao quắm lia vào chân trước sói, nó ngã quị xuống, vô số gậy gỗ tới tấp giáng xuống đầu sói. Mắt nó đã bị chọc mù, còn mũi thì đánh bẹp gí. Cậu vung tay một cái, nhát vồ đập vào lưng sói, sói nằm bẹp xuống, rống lên một tiếng, thân co dúm lại. Bây giờ, tất cả mọi người đều xúm lại đánh sói. Con dao quắm phang vào đầu sói, dao quắm bật trở lại, lưỡi dao mẻ một miếng. Gạch đá ném loạn xạ vào sói, đầu sói dúi xuống bùn trong mương nước, bẹt hẳn đi, mông đít sói chổng lên, cái đuôi dài giơ cao như chiếc cán cờ. Mọi người lùi một bước bảo nhau: Đừng để đuôi nó quất vào! Nhưng cái đuôi sói cứ duỗi thẳng đuồn đuỗn, đang chọc lên trời, bỗng dưng mềm nhũn, đổ vật xuống như một cây gậy. Con sói đã chết đứ đừ, không nhúc nhích.
Máu nhuộm đỏ nửa người cậu, cậu không băng bó, cũng không lau chùi, nhìn xác sói, cậu bảo:
- Đúng là mày đã đến ư? Mày đã sống một trăm năm mươi tuổi rồi ư?
Bỗng cậu quay người túm chặt cổ áo Ngũ Phong, hỏi:
- Mi chở sói đi hả?
- Đâu nào, đâu nào! - Ngũ Phong mặt tái mét - Tôi chở lợn đi phối giống đã hai lần, lợn tại sao biến thành sói được? Anh đến nhà tôi xem xem, anh đến nhà tôi xem xem!
Cậu nhấc bổng anh ta, quăng xuống ruộng bùn. Một số người ở lại thu dọn hiện trường, một số khác theo cậu và Ngũ Phong đi về phía thôn giữa. Cậu đứng lại hỏi tôi:
- Anh bảo, có nên đánh sói hay không?
Tôi không biết trả lời thế nào cho phải nhẽ, mười lăm con sói đã giết sạch sành sanh, tôi có nói bảo vệ đến đâu đi nữa thì cũng vô ích.
- Con sói này cậu đâ nằm mơ thấy phải không?
- Khi đi tổng điều tra, cậu lại không nhận ra nó. Mẹ kiếp, nó còn định cắn mình, nhưng cuối cùng mình đã đánh nó chết!
- Con sói này ác đấy!
- Sói nào mà chẳng ác!
Người chung quanh lập tức chọi lại tôi. Tôi không nói nữa, bước tới cởi thắt lưng của cậu, băng bó vết thương cho cậu. Cậu trao trả tôi khẩu súng, bảo tôi vác. Chúng tôi đi đến nhà Ngũ Phong. Dọc đường, Ngũ Phong cứ thanh minh, anh ta đâu có đèo sói, rõ ràng là đèo lợn, tại sao lại biến thành sói cơ chứ? Nhưng ở chân tường nhà xí trước cửa nhà anh ta có một con lợn nái đang nằm đó, Ngũ Phong đực mặt ra.
Ngũ Phong nói, đúng là sáng sớm nay thức dậy, anh định chở lợn đi phối giống. Năm ngoái, con lợn này đã từng phối giống, song không thụ thai, phối đến lần thứ ba mới có chửa, đẻ được lứa lợn con. Mấy hôm trước, đêm nào nó cũng động đực, cứ réo hồng hộc chẳng được yên. Anh bảo vợ, hay là nó đòi phối giống. Sáng sớm hôm sau, anh buộc lợn vào yên xe máy đưa đến trạm phối giống. Phối xong về nhà, yên ổn được hai hôm, sang ngày thứ ba lại hồng hộc hồng hộc réo suốt đêm, anh biết ngay chưa phối được, lại phải đi lần nữa. Bởi vì con lợn này vừa mới lấy đực, lại đi lấy nữa, sẽ bị dân làng chê cười, nên anh không trói nó, chỉ choàng một cái áo mưa cho nó ngồi trên yên xe, con lợn nhà anh quái gở lắm, ngồi ở đằng sau yên xe rất êm. Nhưng sau khi về, chỉ được một hôm, nó lại réo đực, anh điên tiết nói: Đưa mi đi lấy đực, hay là bán dâm hả? Mi nghiện rồi phải không? Thôi đừng réo nữa, ngày mai lại đưa mi ra trạm phối giống! Thế là lợn hết réo. Sáng nay thức dậy, anh biết dân làng đang đi sục sạo tìm sói, chiều hôm qua anh cũng tham gia đi tìm sói, lại còn nói với vợ lúc còn ở trên giường: Mọi người đều đi xua đuổi sói, hay là thôi quách, không đi trạm phối giống nữa, Nhưng vợ anh bảo, lợn đang kỳ động đực, không đi lấy đực thì làm gì có lợn con? Không có lợn con thì đào đâu ra tiền? Anh vốn sợ vợ, mà vợ nói cũng có lý, huống hồ truy đuổi sói, thiếu một mình ta cũng chẳng sao. Thế là anh dậy sửa soạn chở lợn đi lấy đực. Trời đổ mưa, choàng cho lợn chiếc áo mưa là chuyện đương nhiên. Nhưng khi anh ra chuồng đuổi lợn, thì chẳng thấy lợn đâu, đang nghĩ bụng, có lẽ nào lợn đã bị sói tha mất? Quay lại nhìn, thì lợn đã choàng áo mưa ngồi ở sau yên xe máy! Anh còn mắng một câu:
- Đồ phải gió!
Anh đẩy xe đi, đẩy được xe ra, thì cảm thấy sôi bụng. Anh bị tiêu chảy đã ba hôm nay. Anh liền dựa xe máy cạnh tường nhà vệ sinh, rồi ngồi trong đó lâu lắm. Lúc đi ra, nhìn thấy lợn vẫn trùm áo mưa ngồi trên yên xe sau, anh nổ máy phóng đi luôn.
- Tại sao con lợn này vẫn ở đây? Ngũ Phong rất khó giải thích - Tôi nói thật đấy, sói đâu có phải ruột thịt họ hàng gì mà tôi phải đưa ra khỏi thôn kia chứ! Các anh nhìn kia kìa, nếu tôi nói dối, ngày thường lợn ở trong chuồng, tại sao giờ nó lại ở đây? Mình ra chuồng tiêu xem xem, xem có phân lỏng không thì biết.
- Đây là do sói đánh tráo. - Cậu tôi bảo - Thôi thôi, không cần giải thích nữa, bây giờ anh lại đèo lợn đi mà lấy đực.
Mọi người cười rộ lên. Từ trước cửa nhà, Ngũ Phong chui vào một con ngõ đi ra phố. Còn Mục Lôi thì bôi bác:
- Lần này không được để đánh tráo nữa đâu đấy. Lợn không lấy được đực, còn anh lại gieo được giống!
Tôi vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một con sói lao vun vút khỏi đầu kia lối ngõ. Tôi thét to một tiếng: Sói! Tiếng thét này đã khiến mọi người đang cười bỗng im bặt. Tôi xách súng chạy phăng phăng ra đầu ngõ, đúng là con sói, nó đã chạy qua bãi đất đầu ngõ, định vượt qua đống rơm mạch. Tôi giơ súng lên, đoàng một phát, con sói trúng đạn chạy được vài bước, rồi loạng choạng ngã xuống. Tôi reo toáng lên:
- Tôi bắn trúng sói rồi!
- Vẫn còn sói, sao lại vẫn còn sói được nhỉ? - Cậu tôi chạy đến - Anh bắn sói à? Anh bắn trúng sói à?
Cậu hỏi vậy, tôi cũng chợt tỉnh ra, tại sao mình lại bắn sói, hơn nữa tôi chưa từng bắn súng bao giờ, nhưng mới chỉ bắn một phát lại trúng sói cơ chứ!
Mọi người đổ xô đến xem con sói bị bắn trúng, nhưng ngay sau đó ở xa xa có tiếng kêu:
- Bắn trúng Căn Bảo rồi. Bắn trúng Căn Bảo rồi!
Khiêng đến, đúng là người, không phải sói. Người không chết, viên đạn chỉ xuyên qua mông.