PHẦN XXXIX
Tôi đi khỏi Hùng Nhĩ Xuyên một cách lặng lẽ vào lúc nửa đêm. Cậu đi tiễn tôi, tiễn ra khỏi thung lũng hai mươi dặm. Cậu còn dặn dò tôi đừng sợ. Căn Bảo bị tôi bắn trúng không nguy hiểm đến tính mạng, viên đạn xuyên vào mông trái lại chui ra mông phải, găm vào thân cây thị ở sau đống rơm mạch, hết sức may mắn Ià không chạm vào xương, chỉ để lại một lỗ thủng ở phần mềm gây chảy máu và xé mất một mảng thịt trắng phau. Nhưng việc này đáng sợ vô cùng. Căn Bảo ngất đi hơn mười phút, khi tỉnh lại vừa khóc vừa kêu đau, vừa làm ầm ĩ đòi kiện tôi. Dân bản chẳng ai đứng về phía tôi, họ còn khuyến khích Căn Bảo, nói tôi cố ý hại anh ta, bởi vì tôi luôn luôn phản đối vây giết sói, tại sao lại đột nhiên giơ súng bắn sói? Nếu đúng có mười lăm con sói như cậu tôi nói, thì cả mười lăm con đều đã chết, tại sao tôi còn cố tình nói là sói để nổ súng? Cậu tôi cuối cùng đã đứng ra tự nhận mình bắn nhầm Căn Bảo. Rằng lúc ấy cậu cầm súng, do căng thẳng quá, cứ tưởng lại có sói xuất hiện nên đã nổ súng bắn nhầm. Cậu xin nhận bồi thường, rút cuộc cậu đền bù thế nào tôi không rõ, nhưng cậu đã lấy nõn thầu dầu giã nhỏ rịt vào vết thương cho Căn Bảo. Đây là phương pháp thường dùng của những người săn bắn, cũng là phương thuốc đời nọ truyền cho đời kia của dân miền núi. Cậu nói với Căn Bảo, cũng là nói với tôi: -Không sao đâu, nửa tháng sẽ lên da non. Ngay đến Mục Lôi cũng an ủi Căn Bảo:- Chỉ cần không bắn gãy cái “số ta” của anh là may rồi, chứ chỗ này có sao đâu, cứ nằm mười lăm hôm khắc khỏi.
Thật không ngờ, tôi đã về đến Hùng Nhĩ Xuyên, nơi mà mình ngày đêm mong ước, giờ lại hớt hơ hớt hải bỏ chạy như thế này. Càng không ngờ cuộc gặp gỡ với cậu như thần thoại, cuối cùng lại phải chia ly như thần thoại. Tôi ôm chặt cậu mình, cậu không quen cử chỉ này của tôi, cậu hếch đầu tôi lên, lấy tay lau nước mắt. Cậu hỏi:
- Bao giờ anh lại về?
- Cháu còn được về ư?
- Đều tại cậu đấy mà... Anh tha thứ cho cậu nhé!
- Thật ra đều tại cháu. - Tôi nói - Trách cậu thế nào được, bởi vì cậu là thợ săn. Tại cháu đã dẫn đến kết cục chẳng còn con sói nào.
- Nhưng anh phải trở về! - Cậu cúi đầu xuống – Cuối cùng, khi cậu nằm co ro khô héo trên giường lò, cậu sẽ gởi thư cho anh, anh phải về thăm cậu đấy, được không?
- Cậu không ốm đâu, cậu đang rất khỏe mạnh thế này cơ mà!
- Nhưng không bao giờ có sói nữa!
Câu nói này đã khiến cả hai cậu cháu sa vào cảnh buồn đau. Không bao giờ có sói nữa! Mộng tưởng lập hồ sơ cho sói để trở thành một nhiếp ảnh gia ghê gớm đã tan tành mây khói! Cuộc sống ở thành phố rồi đây sẽ càng thêm vô vị chán chường. Từ nay trở đi, cậu tôi sẽ không còn là thợ săn chân chính nữa, cậu sẽ giống như chủ nhiệm Thi Đức và đồng đội của ông, ý nghĩa cuộc sống của cậu sẽ tìm ở đâu đây?
Lúc này, trong lòng tôi cũng như trong lòng cậu, cả hai đều thật sự hoài niệm sói.
- Cậu ơi, - tôi nói - cậu thật sự phân biệt được những con sói bị bắn chết chứ cậu? Chắc chắn có mười lăm con sói phải không cậu? Liệu có con nào cậu chưa gặp bao giờ?
- Ý anh là...
- Dân bản nói, chính quyền đã thả giống sói mới...
- Thả hay không, cậu không biết, những con sói bị đánh chết, con nào cậu cũng đã đánh số.
- Vậy thì... có lẽ nhà nước đã thả sói vào thật?
Cậu tôi cười, nụ cười sao mà đau thương sầu thảm.
Người nhìn thấy sói không thể không đánh, đây là người. Nhưng người lại không thể không có sói, đây cũng là người. Cuộc sống từ bây giờ trở đi vẫn cần phải sống, tiếp tục sống. Chúng ta chỉ có sói trong trái tim mà thôi!
Bây giờ đến lượt cậu ôm tôi, đầu cậu cháu tôi đụng vào nhau, viên ngọc kim hương trước ngực cậu chạm vào cúc áo tôi kêu thành tiếng. Cậu hỏi:
- Viên của anh đâu rồi?
Tôi đáp, tôi đã đeo vào cổ con Thúy Hoa rồi. Cậu ngẩn người, hình như lẩm bẩm một câu gì đó, rồi liền tặng ngọc kim hương của cậu cho tôi. Tôi không nhận, cậu cứ dúi vào tay, nhưng nào ngờ khi cậu đưa cho tôi, tôi chưa cầm chặt, cậu đã buông tay ra, ngọc kim hương rơi xuống trúng hòn đá dưới chân bị vỡ. Tôi tái mặt đi, nhưng cậu ngẩng đầu reo lên:
- Vỡ rồi, vỡ rồi! Đây là ý trời, ngọc kim hương vỡ thành hai mảnh, cậu cháu mình mỗi người giữ một mảnh.
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, quả nhiên ngọc kim hương vỡ làm đôi thật, lại không mảnh nào to hơn mảnh nào. Chúng tôi hoàn toàn không muốn nói lời nào không tốt lành, cả hai cùng bảo viên ngọc kim hương này có linh tính, mỗi người bỏ một mảnh vào túi áo. Cậu lại mở gói nhỏ đem theo, tặng tôi tấm da sói:
- Cậu không có thứ gì tốt hơn tặng anh. Nhìn da sói, anh sẽ nhớ anh còn có một người cậu, nghĩ cũng được, chửi cũng xong, dù sao thì anh cũng đã có người cậu này.
Chúng tôi đã chia tay nhau như vậy.
Tôi xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua cây cầu độc mộc, quay lại nhìn, cậu tôi vẫn đứng ở bên kia bờ sông dưới sáng trăng mờ ảo. Nước chảy rì rào, trên trời là vân mây hình nước, dưới đất là hình nước vân mây, mặt trăng như con mắt đang soi chiếu nhân gian.
Bỗng dưng chiếc cầu độc mộc sập toàn bộ, sập một cách lặng lẽ, giống như một vật làm bằng nến tan biến dưới nhiệt độ cao, từng tấm từng tấm gỗ trôi theo dòng nước rồi mất hút. Giữa lúc này, tôi nhìn thấy Mục Lôi đang thất tha thất thểu chạy đến, có cả con mèo Thúy Hoa và con chó Phú Quí. Con Phú Quí đứng ở bờ bên kia sủa gâu gâu...