← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VII - (3) Tôi không nhận tội

Đã không dứt được gánh, lại không chịu học tập, tư tưởng của tôi căn bản không có gì thay đổi, tất nhiên càng không nói đến nhận tội. Tôi biết, trước luật pháp, tôi phạm tội phản quốc. Song đối với việc này, tôi chỉ coi là sự sắp đặt ngẫu nhiên của số phận. “Cường quyền là công lý” và “được làm vua, thua làm giặc” đó là tư tưởng của tôi khi đó. Tôi căn bản không nghĩ về trách nhiệm nào của mình; đương nhiên, càng không nghĩ đến tư tưởng nào chi phối tôi phạm tội, cung chưa từng nghe nói tư tưởng nào phải cải tạo.

Để tránh số phận bị trừng phạt, biện pháp mà tôi áp dụng vẫn là một kiểu: rõ ràng trước mắt Liên Xô là người quyết định vận mệnh của tôi thế thì tôi phải làm vừa lòng Liên Xô. Do đó, tôi lấy cớ chi viện Liên Xô xây dựng kinh tế sau chiến tranh, tôi xin hiến cho Liên Xô châu báu, trang sức của tôi.

Tôi cũng không hiến tất cả, chọn một phần tốt nhất để lại, và giao cho cháu tôi giữ phần đó, giấu ở từng dưới đáy chiếc va li da màu đen, do tầng đáy hẹp, không thể giấu hết, tôi liền giấu ở những nơi có thể giấu được, thậm chí giấu cả trong xà phòng, vẫn giấu không hết, cuối cùng chỉ còn cách vứt đi.

Một hôm, phiên dịch Liên Xô và một sĩ quan đi vào phòng lớn, tay cầm một vật rất đẹp hỏi mọi người:

- Cái này của ai? Ai vứt trong đống mảnh lò sưởi bỏ đi ở trong sân?

Mọi người trong phòng lớn xúm lại nhìn rõ vật trong tay viên sĩ quan là đồ trang sức trên đầu. Có người nói: “bên trên vật đó còn có dấu in “Bắc Kinh ngân lầu”. Lạ thật, ai vứt ra vậy?”

Tôi nhận ra ngay vật đó do tôi bảo cháu vứt đi. Lúc đó họ đều ở một Sở thu dung khác. Tôi cũng không nhận trách nhiệm, vội vã lắc đầu nói:

- Lạ thật, lạ thật, cái này ai vứt đi?...

Không ngờ trong tay người phiên dịch vẫn còn một chiếc lược gỗ, anh ta mang nó đến trước mặt tôi nói:

- Trong đống còn có cái này, tôi nhớ chiếc lược gỗ này có thể là của ông?

Tôi đâm hoảng, vội vã phủ nhận nói: “Không phải, không phải, lược gỗ cũng không phải của tôi”, khiến hai người không còn cách nào, đứng sững hồi lâu, cuối cùng chỉ còn rút lui. Có thể đến nay họ vẫn chưa rõ rút cục tâm trạng con người tôi là thế nào? Thực ra tôi chỉ có một tâm trạng đó là sợ thừa nhận việc đó sẽ dẫn đến sự ngờ vực của họ, do đó tôi áp dụng biện pháp gạt phắt đến mức ngốc nghếch như vậy khiến họ sững người.

Không những tôi vứt đi một số đồ trang sức trên đầu lại còn ném vào lò đốt đi một số hạt trai. Trước khi sắp rời Liên Xô, tôi gọi Lý lớn, người hầu của tôi mang một số còn lại vứt vào ống khói trên nóc nhà.

Tôi oán hận người Nhật. Khi Liên Xô qua tôi điều tra về những tội ác của giặc Nhật ở Đông Bắc, tôi tích cực cung cấp nhiều tài liệu, sau đó, tôi được gọi tới “Toà án quân sự quốc tế Viễn Đông” ở Tokyo làm nhân chứng. Tôi vạch tội các tội phạm chiến tranh Nhật Bản một cách thống khoái lâm ly. Song mỗi lần nói đến đoạn lịch sử này, tôi chưa bao giờ nói về tội lỗi của mình mà lại hết sức làm cho mình thoát khỏi vì tôi sợ bản thân mình bị xét xử.

Tôi đến làm nhân chứng ở “Toà án quân sự quốc tế Viễn Đông” tại Tokyo vào tháng 8 năm 1946. Tôi ra toà án cộng 8 ngày. Nghe nói đây là một lần thời gian làm chứng dài nhất trong toà án. Trong những ngày ấy tin tức về toà án trở thành tin tức giật gân hàng đầu trên báo chí một số nơi trên thế giới.

Chứng thực bộ mặt thật của Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, nói rõ Nhật Bản lợi dụng tôi - hoàng đế cuối đời Thanh làm bù nhìn như thế nào để thống trị và xâm lược bốn tỉnh Đông Bắc, đó là yêu cầu của việc làm chứng của tôi.

Ngày nay, nhớ lại lần làm chứng đó, tôi cảm thấy rất lấy làm tiếc. Do lúc đó tôi sợ tương lai sẽ bị Tổ quốc trừng phạt, tâm tư nặng trĩu lo lắng, tuy rằng đã nói ra một phần sự thật về tội ác của bọn xâm lược Nhật Bản, song để giữ thoát cho bản thân mình, trong khi che giấu tội ác của mình, tôi đồng thời cũng che giấu một phần bộ mặt thật lịch sử có liên quan đến tội ác của mình. Thậm chí không vạch trần một cách đầy đủ, triệt để những tội ác của chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản.

Bọn đế quốc Nhật Bản câu kết bí mật với các tập đoàn do tôi đứng đầu vốn đã bắt đầu từ trước sự kiện “18 tháng 9”. Sự dung dưỡng gây dựng của người Nhật đối với bọn người này vốn là chuyện bí mật công khai. Sau sự kiện “18 tháng 9” bọn người chúng tôi công khai đầu hàng kẻ thù tức là kết quả của sự câu kết lâu dài với người Nhật. Để giải thoát cho mình, tôi đã lẩn tránh vấn đề này, chỉ chuyên nói về tôi bị o ép và chịu hãm hại như thế nào.

Cũng như mọi bè đảng đen tối, sự câu kết của chủ nghĩa đế quốc bên ngoài và các thế lực bên trong, sự cọ xát nội bộ là khó tránh, còn tôi lại nói việc đó như là sự xung đột giữa cái thiện và cái ác.

Tại toà án, tôi mấy lần tỏ ra bị kích động khi nói đến chuyện đón tiếp “Thiên chiếu đại thần”. Một luật sư Nhật Bản hướng tôi nêu ý kiến: tôi công kích tổ tiên Thiên Hoàng, điều đó rất không phù hợp vì đạo đức phương Đông. Tôi lớn tiếng thét một cách kích động: “Tôi không cưỡng ép họ coi tổ tiên của mình làm tổ tiên của họ!”. Điều đó gây trận cười lớn ran hội trường còn tôi căm tức mãi. Nói đến cái chết của Đàm Ngọc Linh, tôi mang sự hoài nghi của mình làm sự thật đã được khẳng định và nói một cách căm phẫn: “Ngay cô ấy cũng bị Nhật Bản giết hại!”. Cố nhiên tâm tư của tôi lúc đó bị kích động song đồng thời, tôi muốn mọi người coi tôi là một kẻ bị bức hại.

Để giảm nhẹ tội của bị cáo, người bào chữa cho bị cáo đã sử dụng nhiều biện pháp để đối phó với tôi, mưu toan hạ thấp giá trị những lời làm chứng của tôi, thậm chí muốn phủ định tư cách làm chứng của tôi. Đương nhiên, họ thất bại. Dù cho họ thật sự hoàn toàn phủ định tôi cũng không có cách nào thay đổi số phận của bọn bị cáo. Tuy nhiên nếu như họ lợi dụng tâm lý sợ bị trừng phạt của tôi, khiến tôi ít nói về sự thật thì họ đã đạt một phần mục đích. Tôi còn nhớ, khi tôi kiểm kê tội ác của bọn tội phạm chiến tranh Nhật Bản, một luật sư Mỹ đã quát lớn: “Ông đưa mọi tội ác đổ lên đầu người Nhật, song ông cũng là tội phạm, rút cục ông cũng sẽ bị chính phủ Trung Quốc phán quyết”. Câu nói của ông ta đánh trúng chỗ yếu của tôi, nói đến chỗ tôi sợ hãi nhất. Tôi nảy ra tâm lý đó mới coi việc đầu hàng bán nước là kết quả của bị bắt. Tôi hoàn toàn phủ nhận sự câu kết của tôi với Nhật Bản, thậm chí tại toà án đưa ra bức thư tôi gửi Minami Jiro tôi cũng kiên quyết phủ nhận nói là người Nhật Bản bịa ra. Tôi che giấu việc này cũng là che giấu một âm mưu, thủ đoạn của bọn quân phiệt Nhật Bản cho nên ngược lại vẫn là thuận lợi cho bọn quân phiệt Nhật Bản.