Chương 2
Người ta gọi ta là Tania. Người ta cũng gọi ta là Talestita nữa. Ta cao nhồng, ốm tong. Ta làm bạn với một chú chim xanh. Ta thắt mái tóc nâu của mình thành hai bím và luôn mặc bộ đồ đỏ. Tính ta hay trầm ngâm suy nghĩ.
Bọn con gái thường chế giễu ta vì ta ít khi vui vẻ và có dáng người mảnh khảnh hơn chúng. Ta là người hầu gái của Nữ hoàng, Người yêu vẻ sầu muộn của ta lắm. Người bảo rằng có ta ở bên cạnh, Người cảm thấy thoải mái hơn là với những đứa con gái quá vui tươi lúc nào cũng ríu rít như một bầy chim. Tất cả bọn con gái để chọc ghẹo làn da trắng trẻo, đôi mắt lấp lánh như vàng và mái tóc quăn màu nâu của ta. Chúng quý của họ có mặt khắp nơi trong những khu chợ của chúng ta và bị bán đổ bán tháo. Đàn ông và đàn bà của các bộ tộc nhảy múa khoe quần áo và thảm dệt một cuộc tàn sát. Giữa những đứa con gái đen mắt đen tóc thì ta là kẻ lạ, nhưng chính “Kẻ Lạ” ấy là người duy nhất được Nữ hoàng tin tưởng giao cho việc bút sách. Ta chép lời của Nữ hoàng. Ta viết trên những phiến đã phẳng, bút là sậy vót nhọn, mực là nước pha màu. Mực dùng viết lệnh của Nữ hoàng khi khô sẽ có màu vàng, mực dùng ghi số ngựa và cừu màu cam.
Trong bộ tộc, không mấy ai biết viết. Chúng ta không có sách. Chính mẹ ta, người hầu của đời nữ hoàng trước, là người đã truyền lại cho ta bí mật của những kí hiệu. Me dạy ta rằng ngôn ngữ của chúng ta mang sức mạnh của sự cô đọng, và mỗi một ký hiệu của chúng ta sánh bằng cả mười chữ của những thứ tiếng khác.
Đêm đêm, Nữ hoàng nằm ngắm sao trời và kể chuyện đến tận khuya. Nữ hoàng nằm kêt chuyện, còn trong vùng sáng của chiếc đèn lồng, ta, Tania, chính là người ghi chép lại. Chúng ta giấu những phiến đã này để bọn con gái đừng bao giờ tìm thấy. Nữ hoàng dặn ta phải giấu biệt quyển sách của chúng ta trong một hang động khi Người mất đi. Lúc bấy giờ, ta nào lường được cuộc đời của chúng ta sẽ thật dữ dội và ngắn ngủi.
Mực dùng để viết lại những câu chuyện đến từ các vì tinh tú khi khô sẽ có màu trắng.
Năm đó, theo tục lệ của chúng ta, Nữ hoàng mười lăm tuổi, ta lớn hơn Nữ hoàng một chút. Nếu ta sầu muộn, ta sẽ không phải khổ đau.
Trên khắp thảo nguyên, người ta gọi chúng ta là những Amazone, nghĩa là bộ tộc của những cô gái rong ruổi trên lưng ngựa. Chúng ta có những con ngựa nhanh nhẹn nhất, dẻo dai nhất, mang những bộ lông đẹp nhất. Như mọi dân cư du mục khác, chúng ta đi khắp chân trời, tìm những ngọn cỏ tốt tươi và những nguồn nước trong vắt. hàng đồ gốm là chợ nô lệ. Những gã đàn ông được trưng ra gần như trần truồng, chỉ quấn độc mảnh vải quanh hông. Bị xích lại với nhau, họ giống như nào che chở chúng ta. Và cũng không ai biết những nữ Amazone giấu kín bí mật về cội nguồn của mình.
Hàng triệu năm về trước, tổ tiên của chúng ta đã từng sống trên một vùng núi dồi dào sản vật gọi là Siberia; mùa hè ở đó, cỏ cây không ngừng chen nhau đơm hoa trổ nhụy. Tổ tiên của chũng ta biết huấn luyện những gã đàn ông và chim chóc. Họ sống hài hòa với thiên nhiên, cho đến một ngày, bỗng vật đổi sao dời, thiên nhiên đã đẩy họ từ miền núi xuống tận đồng bằng. Tổ tiên của chúng ta đã đi, đi và đi mãi. Họ đã đi cho đến khi khám phá ra những thảo nguyên màu mỡ.
Thời xa xưa ấy, có một vị nữ hoàng mà người ta gọi là Đại Nữ hoàng. Bà ta đã đặt ra luật lệ cho bộ tộc và tạo ra chữ viết. Bà ta đã quan sát đường bay của chim muông, những chiếc lá thông minh và những bông hoa đang nở. Từ những chuyển động tạo nên cuộc sống này, bà đã phát minh ra chữ viết của chúng ta, một loại chưc đôi khi giống như những bông hoa, đôi khi lại giống như những chiếc lá, đôi khi giống những cánh chim chao liệng giữa trời. Đại Nữ hoàng là người duy nhất trong bộ tộc từng mang thai. Bà đã mang dòng màu của vị vua một bộ tộc sống ở sườn bên kia vùng Siberia. Trước cuộc gặp gỡ này, hai bộ tộc chưa một lần gặp mặt. Vì núi non gần như không thể vượt qua nổi.
Vị vua nọ đã trèo đèo lội suối. Chàng đã gặp Đại Nữ hoàng giữa rừng sâu. Nữ hoàng đang đuổi bắt một con lợn rừng bỗng hạ cánh cung. Người chua từng gặp một con đực nào như thế trong khu rừng. Người chẳng biết gì về vị vua nọ, không biết tên, không biết nguồn gốc, dòng dõi. Ngất ngây vì vẻ đẹp của chàng, Người quyết định tóm lấy chàng, nhốt trong một tấm lưới. Người dẫn tất cả họ về, vị vua và cả đám tùy tùng rồi khoe với những cô gái trong tộc như những chiến lợi phẩm của Người. Vị vua nọ to lớn hơn hẳn những gã đàn ông mà tổ tiên chúng ta bắt làm nô lệ. Lõa thể, vị vua tỏa sáng như mặt trời.
Nữ hoàng bỗng thèm muốn được kết đôi cùng chàng. những gã đàn ông thành bất khả chiến bại và đó là lý do vì sao vô số đàn ông liều mạng sống của mình để được kết đôi cùng Người. Giữa đám loài hoa thơm tho nhất và lông vũ rực rỡ nhất. Người diện bộ áo kết bằng vảy lấp lánh của một giống chim đã biến mất từ lâu. Người mang trên đầu một vòng hoa từ những núi đồi đương xuân chín và từ những khu rừng kỳ ảo nối liền trời và đất. Và người bước về phía chàng để quyến rũ chàng. Mê mẩn bởi vẻ đẹp lộng lẫy chàng chưa từng biết tới, vị vua giao hoan cùng Người suốt ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ.
Nữ hoàng đang yêu cho trồng quanh giường những cây tre khổng lồ, những dây leo vàng, những bông hoa độc tạo thanh một chiếc màn kỳ diệu. Người ra lệnh cho chim muông canh có chuyện trao đổi. Không trao đổi tóc. Không trao đổi máu. Một lời tiên tri của tổ tiên cấm chúng ta cho bất kỳ kẻ lạ nào những gì thuộc về chúng ta. Chúng ta đến Người chỉ còn mơ màng đến chàng trai của Người. Người tắm rửa, kỳ cọ cho chàng. Người ôm ấp, má cận tay kề. Vừa cho chàng ăn, Người vừa hát những bài ca ngọt nào. Người không thể rời mắt khỏi chàng nữa, Người không thể rời xa chàng một bước. Nếu thế gian có sụp đỗ, Người chắc chỉ còn một điều luyến tiếc: cơ thể Người không thể hòa hợp với chàng vì đó là hai thân cây có những cành ngọn chẳng giống nhau; hai thân thể, như hai bông hoa, không thể hóa thành một được.
Vị vua nhớ dân chúng của chàng. Nỗi buồn của chàng làm Người đau khổ. Những Người không thể rời bỏ dân chúng của Người. Người không thể theo chàng bởi thế giới của Người là ở đây, giữa những cô gái của Người, chim muông của Người, đây là xứ sở của Người, vùng đất tổ tiên Người. Một buổi sáng, Nữ hoàng rời khỏi bức màn để diện kiến thần dân. Buổi diện kiến đầy náo động. Những cô gái nổi loạn chống lại sự thờ ơ của Nữ hoàng đòi chém đầu tên ngoại lai. Nữ hoàng, bị tấn công dồn đạp, phải cố gắng hết sức thuyết giảng để làm nguôi cơn giận của những cô gái. Khi Người trở về bức rèm, Người Củ, đàn bà không dâm cũng phải cuồng dâm, như Tím đã dâm thì sướng khoái xiết bao cho kể. Cằm ông Củ cứ ngoáy liên hồi Tím phải rên sướng là chuyện thường tình. Tím nói:
- Lần đầu thậm chí với một cô gái từng là chị em cũng không.
Những cô gái Amazone tôn thờ tự do. Họ chính là tự do. Kẻ nào chọn lựa đớn đau được con đường mà chàng và Người gặp nhau lần đầu. Nhưng những dấu vết biến mất trong đám cỏ hỗn tạp. Có phải chàng đã bị bắt đi? Chàng đã bị ám hại? Trong linh cảm tăm tối ấy, Nữ hoàng lê bước đi. Người gọi tên vị chúa tể của muôn loài bằng tên mà Người đã đặt. Người hét lên. Duy chỉ có những thảo nguyên sâu hút trả lại cho Người những vọng âm thương hại.
Nữ hoàng không muốn trị vì nữa. Người nằm trên giường, giờ chỉ còn cỏ khô và hoa héo úa. Người nằm đó, mắt dán vào đỉnh những ngọn cây. Người chờ chủ cho thuê nhà là dám hỏi han Người và khen ngợi Người. Nữ hoàng đáp lại lời chào của họ bằng cái lắc đầu nhẹ nhàng. Ta thấy Người thật nghiêm từng hồi. Người lăn lộn, rên rỉ. Ba ngày ba đêm Người từng toan mổ nhanh dần. Người bước vào lều có một bó hoa ly trang trí ở cửa. Người trở ra ngày và lệnh cho chúng ta đi tiếp.
Năm đó, khi mặt trăng vừa chết. Nữ hoàng rơi vào buồn thảm và thất vọng cùng cực. Người ta không biết Người có thấy hai đứa con của mình không. Người ta không biết Người đã hiểu ra rằng yêu một người đàn ông là không thể hay chưa. Kể từ ngày ấy, bộ tộc chúng ta duy trì từ thế hệ này sáng thế hệ khác một điều giới luật: yêu giống đực là việc bị cấm tuyệt đối, mang thai cũng vậy.
Yêu một người đàn ông và mang thai dòng máu của chàng đã giết chết một cô gái Siberia. Ta, Tania, ta đã nhận lệnh của mẹ Tankiasis phải theo dõi Nữ hoàng, người mang trong mình sự kế tuyền của bộ tộc.
Có không sườn bên kia của Siberia?
Người ta nói bên ấy có một đại dương và những giống nói của biển cả.
Người ta nói bên ấy có những tay thợ săn trong những khu rừng lá vàng ròng.
Người ta nói bên ấy có một sa mạc đầy lặng. Ta cảm thấy Người đang có một ý nghĩ bí mật. Ta đợc được nỗi buồn qua nụ cười mỉm của Người. Đêm tới. Những tiếng ríu rít cảu các cô gái xương thịt của nhau, uống máu anh chị mình,và loạn luân với mẹ với cha.
Ở bên kia Siberia ngập tràn hào quang cũng như tội lỗi. Đại Nữ hoàng của chúng ta ngày xưa cũng từng mắc tội mang thai cùng một trong những con người bên ấy. Đó là lý do tại sao thần Băng giá đã treo cổ hai đứa hài nhi trong bụng mẹ bằng một dây vải. Bởi sự hòa hợp giữa tinh khiết và ô hợp là không thể.
Hàng ngàn năm trước, tuyết vĩnh cửu bao phủ núi đồi. Qua nhiều thế hệ, bộ tộc chúng ta xa dần bầu trời và tiến gần về phía mặt đất. Trên những thảo nguyên, tổ tiên chúng ta đã quên những loài chim có vảy và mào bảy sắc. Họ học cách thu phục những loài chim không cánh mà họ gọi là ngựa.
Vì lỗi lầm của Đại Nữ hoàng, bộ tộc chúng ta đã phạm vào định mệnh. Chúng ta phải sống trong một thế run rẩy. Người lạnh chăng? Hay Người sợ? Cả những chiến binh dữ tợn nhất lẫn những con hổ đói bụng cồn cào đều chưa từng làm Người e ngại. Người nghiệt hơn. Gió gào rú ghê rợn kẻ du mục đã mời gọi Người theo hắn? Hay là một người phụ nữ nào đã hẹn với Người để về trại cùng Người và trở thành một chiến binh Amazone? Từ là vương quốc cuối cùng của chúng ta trước khi phải đi vào chỗ diệt vong. Ta nhật biết ngày tận thế không một chút buồn rầu và từ khi nào Người đã phải đấu tranh chống lại chính mình.
Bất thình lình, tiếng hát của một gã đàn ông, thoạt đầu còn yếu ớt, sau thì và phủ kín bầu trời. Giớ thổi những ngọn sóng lăn tăn màu lục bảo. Những bầy sếu, kinh hãi sấm chớp, nhảy múa như bị bỏ bùa mê. Ngồi ở góc lều, ta ngắm những ta biết mội dung: họ ca hát lời tình yêu, cơn say và nỗi đau khổ của họ.
Talestria đã chủ động tiến tới. Tại sao có cuộc tiến tới xíu.
Bọn con gái chế giễu vẻ sầu muộn của ta.
U sầu chính là những dòng thơ của một cuộc đời an tĩnh.
Ta, Tania, người hầu gái của Nữ hoàng, ta chẳng biết mình đã sinh ra ở nơi nào, không biết mình bao nhiêu tuổi và kỵ binh hung bạo thèm thuồng bắt được chúng ta và dùng bụng dạ của chúng ta để sinh ra cho chúng những chiến binh thiện chiến nhất thảo nguyên? Talestria đã hỏi mẹ như thế, người đã nhứt được ta và nuôi ta lớn lên bằng sữa cừu.
- Vẻ đẹp là một hồ nước trong nơi đáy hồn mình, - mẹ trả lời. – Vẻ đẹp phản chiếu sự trong suốt và chói ngời của băng tuyết Siberia. Vẻ đẹp là nụ cười mỉm của thần thánh chúng ta.
Chúng ta, những cô gái của núi đồi băng vĩnh nay Người lại run rẫy?
Gã đàn ông biết bắt chước bản hòa tấu của trăm cánh chim lúc bình minh này là ai? Tại sạo giọng hát của hắn xoáy của hắn xoáy vào trái tim ta và làm ta rơi nước mắt? Hắn tiến về phía Talestria, con ngựa hắn cúi đầu, trong tư thế tuân phục. Nữ hoàng của ta chờ đợi. chúng ta. Nữ hoàng biết gọi chúng tới. Chúng đến từ trời cao để dẫn đường cho chúng ta. Chúng ta chăm sóc lũ ngựa. Chúng ta tắm rửa cho chúng, vuốt ve và nhảy vào Nữ hoàng. Talestria giật cương và hai con ngựa sáp vào nhau. Người đỡ cây roi bằng chiếc nhẫn mặt trời Người đeo bên tay trái và bằng một động nhiều trái cây mọng nước, vài quả ngọt hiếm hoi làm chúng ta nhảy cẫng lên. Chúng ta săn bằng cung tên và chúng ta bắn thỏ, cáo, sói để có đủ sức mạnh rong ruổi không ngoái đầu lại. Thân gã kỵ binh trượt qua lưng ngựa và rơi xuống đất. Máu phọt ra từ cái cổ toang hoác thành một dòng nước tưới tắm mặt đất thảo ngựa ăn căng bụng và chải chuốt kỹ càng, chúng bắt đầu cuộc hành trình không ngơi nghỉ trải qua nhiều con trăng. Cơ thể rạo rực, tâm hồn thèm khát được bay bổng đến độ chúng ta theo sau Nữ hoàng của mình, thẳng tiến tới tận Amazone, là chiến binh thiện chiến hơn cả những gã đàn ông muốn biến Người thành chiến lợi phẩm đẹp nhất của mình. Đó là quy luật của thảo nguyên. Kẻ sợ hãi là gì, chúng ta chỉ cần tự do và luôn kiêu hãnh tự hào với tự do của mình. Chúng ta giống như những cánh chim di bị thúc giục bởi sức mạnh huyền bí. Chúng ta phi ngựa đến tận nơi nào mặt trăng mọc lên. Chúng ta đi ngang qua mọi lễ hội thường kỳ tụ họp tất cả các bộ tộc của thảo nguyên này.
Bên bờ sông thế giới.
“Đừng bao giờ yêu một cô gái Amazone”, vừa ca hát những đứa trẻ vừa đuổi nhau sau những ngọn cỏ cao cao trong lúc cha mẹ chúng Những kẻ thường dân thi thố nhau qua cách mà họ thắt khăn quấn đầu. Những bộ tộc đến đó để trao đổi vũ khĩ, lều trại, đồ trang sức của dân du mụczone”, vừa ca hát những đứa trẻ vừa đuổi nhau sau những ngọn cỏ cao cao trong lúc cha mẹ chúng tháo lều và quây lũ cừu lại. “Những cô gái ấy sẽ giết chết những người yêu thương mình nhất....”