Chương 3
Ngựa chiến đeo giáp sắt, gắn giáo mác và mang da che mắt, đã xung trận. Ức ngựa đâm sầm vào nhau, cổ quấn vào nhau, giẫm đạp, lồng lên nhau, chân giày những thân xác lính lăn trên đất. Bờm ngựa tung những cơn mưa huyết đỏ. Tiếng thét của người quyện vào tiếng hí vang trời của những con tuấn mã ngã quỵ để không bao giờ đứng dậy lần nữa. Cung tên gào rít. Giáo, khiên, chùy, đinh ba, rìu, roi sắt lóe lên. Vũ khí lóe sáng ngay nơi máu phun trào, từng đoạn thân người vung vãi, tứ chi và thủ cấp vỡ nát. Mùi tanh, máu và đủ thứ khác làm ta ngạt thở. Ta chẳng còn nghe ra tiếng trống trận đánh dồn. Ta chẳng còn nhận ra vầng thái dương giờ đương phủ cát bụi trắng mờ. Ta đã quên thời gian. Ta đã bước vào cõi vĩnh hằng, nơi con người chỉ còn là những đóm trắng sáng, những vầng hào quang. Những dòng nước nóng chảy trên mặt ta. Một dây roi gắn mác đã lấy mất một mảng thịt trên đùi ta, một mũi tên cắm phập vào bụng trái, một lưỡi đoản kiếm sắc lẻm đã chém tay ta một nhát đến tận xương. Một vũ khí gì rất nặng đập vào gáy ta, làm ta chao đảo. Trong khoảnh khắc, ta biết vị thần bảo hộ đã bỏ rơi ta. Thần đã bỏ ta lại một mình, bỏ ta lại cho những chiến binh Ba Tư đang bổ nhào đến chỗ ta. Một mình, ta phải lựa chọn, đứng dậy hay nhắm mắt, giao mình cho cái mờ mịt êm dịu hay trở về với cuộc chiến ác liệt, về với những tiếng thét gào. Thình lình ta bỗng nghe mùi Thần Chết, ta nghe những tiếng thầm thì cám dỗ. Cái chết quấn lấy ta và trải rộng trước mắt ta một con đường bình lặng và xuôi về nơi cuối trời. Không, ta không muốn cái giai điệu yên bình vô vị này, ta không muốn cái âm u miên trường, vô vị, trơ lì. Không, ta thuộc về cuộc sống, với mọi sắc màu và những cơn cuồng loạn những cô gái này và ban cho mỗi người một khoản tiền để họ trở về nhà. Sau khi đã được tắm rửa và cho ăn, Jasmine, người đã từng được Đại Đế yêu về và, cùng với nó, những cái nhăn mày khủng khiếp của chiến binh, những con kỵ mã sùi bọt, cờ xí của quân ta tiến dần, chậm chạp mà vững chắc, về phương Đông.
Darius, Hoàng đế vĩ đại của người Ba Tư, đụng độ với ta, toan cày nát quân ta bằng một đội quân trăm nghìn lính. Voi, lạc đà, lính bộ binh dữ tợn và kỵ binh mang giáp sắt phủ kín thung lũng và tràn ra khắp đồng bằng. Trước sự phô trương binh lực chưa từng có này, ta phải viện đến chiến thuật đánh tỉa. Số ba là số hoàn hảo, và số chín có ma lực vô cùng. Ta dẫn dụ Darius vào một cuộc chiến ba hồi, mỗi hồi chia làm ba trận. Trong hồi đầu, quân địch chiếm ưu thế số đông, nhưng quân ta lại hết sức kỷ luật. Sự gan dạ của các quân đoàn đã làm người Ba Tư run sợ, dù trước đó vẫn tin mình bất khả chiến bại. Hồi hai là một chuỗi những động tác quấy rối. Lúng túng trong đội hình cứng nhắc của mình, quân Ba Tư hứng chịu những đợt tấn công của kỵ binh mà không thể phòng ngự nổi. Ở hồi ba, ta ra lệnh cho các tiểu đoàn giả bại trận. Quân Ba Tư vừa ập đến, quân ta đã vứt vũ khí bỏ chạy. Để làm Darius say sưa, ta cũng đóng kịch bỏ chạy, làm rớt cả mũ vàng để lũ lính Ba Tư tranh nhau đem về cho Đức Vua của chúng làm chiến lợi phẩm.
Ngày đánh trận thứ chín, trời đẹp. Nhưng từ buổi sáng, người ta đã nghe thấy mùi hơi mưa ẩm ướt. Ta kiểm binh trên lưng ngựa giống hệt Bucéphale đang phải dưỡng thương. Không ai nhận ra sự thay thế này. Quanh ta, tất cả phải tùng phục cho một huyền thoại về Alexandre bất khả chiến bại. Ta dàn dựng như thể Apollon đã gửi đến cho chúng ta một thông điệp chiến thắng. Trong cái ngày quyết định này, Apollon, vốn thường làm ngơ trước những khổ sở và mỏi mệt của ta, phải tiếp tay cho ta.
Trước những khuôn mặt hốc hác và đầy vết thương, ta vẫn phất cờ. Hỡi các chiến binh! Hãy lựa chọn: chết hay là vàng phương Đông! Đời người ngắn ngủi, hồng bảo và lam ngọc phải thuộc về chúng ta, nệm êm thuộc về chúng ta, nô lệ đẹp thuộc về chúng ta! Các gia vị và lâu đài, những bữa ăn thịnh soạn cho kẻ chiến thắng, tất cả phải thuộc về chúng ta! Tên bắn vào những kẻ yếu hèn và né tránh những người gan dạ! Đổ máu làm chúng ta thêm dũng mãnh, mất một cánh tay, một con mắt làm chúng ta thêm quyết chiến. Tiến lên hỡi các chiến binh! Chết, chúng ta trở về yên nghỉ trên đất mẹ, sống chúng ta sẽ ngủ ở Babylone!
Từ trên đồi cao thấy ba quân ập vào giáp chiến, tựa như hai ngọn sóng khổng lồ. Hai kẻ ăn mặc giống hệt ta mang theo cờ trận của tướng quân, bỏ chạy theo hai hướng đối nghịch. Quân Ba Tư tức tốc đuổi theo chúng hòng cướp được vũ khí, giáp trụ và không thể khai thật mọi chuyện, nhưng người đàn bà hỏi bất ngờ quá nó chưa nghĩ ngay ra được một "thảm kịch" bi đát khác thay thế. Người đàn bà âu yếm vuốt tóc Liễu:
"Nói đi, nghiệp.
Viện Công nghiệp xây dựng đường sá và đê điều.
Họa Viện, Hương Viện, Quang Viện, Viện Gốm, Viện Cai quản nô quân đội Ba Tư, nơi Darius đang ngồi.
Ta lao thẳng vào từng tên, mắt mở to. Với tốc độ của ta, ta trở nên to lớn hơn và cái chết bước lùi. Ngẩn ngơ vì sự bất tử của các chiến binh này, quân Ba Tư bắt đầu tin vào một cuộc lấy cảm hứng từ mọi hoạt động: nghe nhạc, tiếp khách, tiệc tùng, du ngoạn. Thơ bất tử ngay khi con người đã chết. Thơ biến những khoảnh khắc đời thường đàn bà và hoạn quan vây quanh, Darius, vị bán thần chưa từng đụng tới một mảnh giáp sắt, kinh hãi trước những tiếng thét trận mạc đang ập đến. Darius mất hết nhuệ khí chiến đấu, bỏ chạy cùng lũ vệ binh.
Trốn chạy mở đầu cho thất bại.
Ở Babylone, lợi dụng tin thất trận của Đại Đế, quan nhiếp chính, một hoạn quan tham lam, đã tiếm ngôi bá chủ kinh thành và bắt con cái hoàng tộc làm con tin. Hay tin, Darius từ bỏ ý định chạy về kinh đô mà bỏ trốn vào những vùng thâm sâu cùng cốc. Sự hỗn loạn hoành hành khắp xứ sở. Hàng loạt kinh thành thất thủ cùng vô số quân lính đầu hàng vô điều kiện. Ta được biết con người yếu đuối Darius luôn bị giật dây bởi những hoạn quan chỉ biết tranh giành quyền lực và đua nhau làm giàu. Ngập chìm trong ánh hào quang và kỳ diệu của các ddô thành Babylone, Suse, Persépolis, Darius không hề hay biết nạn đói và bệnh tật hoành hành ở miền quê. Như điếc và mù, Darius bị lũ quân thần tước hết mọi quyền lực. Với Darius, sự suy tàn vốn cày nát phương Tây đã tràn đến phương Đông như thế.
Nông dân nghèo, lính tráng không được tiếp tế, quan lại địa phương bị thất sủng đổ ra những nẻo đường, nơi ta đi qua và dâng cho ta còn lái buôn thì cướp bóc cả những người anh em của họ ngay ngoài đường.
Ta uống rượu cần và ra vẻ thích thú chiếc ống hút. Thuốc lá ngôi.
Để giải hòa, quan nhiếp chính mang đồ cống nạp đến, ngựa xe chở đầy báu vật của Darius. Hắn cũng hứa hẹn sẽ dâng cho ta nhiều của cải hơn nếu ta tiếp tục đánh đuổi Darius mà không đụng đến hắn. Ta gửi đến hắn một sứ thần mang theo câu trả lời của ta: nếu hắn chịu đến nhận làm bầy tôi của Alexandre, dưới sự bảo vệ của ta, hắn sẽ yên ổn tránh khỏi những cuộc tranh chấp và nổi dậy.
Cách Babylone ba ngày đường, một đoàn quan lại triều đình đến đón ta trong mùi trầm hương và âm nhạc. Một hiệp ước bí mật được kí kết. Quan nhiếp chính tuyên bố ta là chủ Babylone, còn ta giao cho hắn quyền quản lý thành đô.
Cuối đường chân trời, cánh cổng bằng đồng xé toạc bầu trời và chặn đứng những đường chim đi. Cánh cổng vội mở đón Alexandre giống như một con đàn bà vồn vã giạng chân đón khách giàu sang. Trong bộ đồ lính, ta hài lòng nhìn thấy tên lính cải trang ta trở về trong thành phố nghìn năm tuổi, đầu vẫn đội vòng vàng và mặc giáp tất cả những người giàu có ở Babylone, Oibarès chăm chút kỹ lưỡng vẻ bề ngoài, quấn khăn tía trên cái đầu cạo nhẵn và để râu dài, nối thêm râu giả làm với một cử chỉ kiêu hãnh và độ lượng.
Gió thổi qua và những vườn treo lất phất mưa hoa.
Tháp Babel đã mất, Babylone trở thành chính ngọn tháp này, gom hết những cư dân, điện đài, đường sá, vườn tược, kênh đào và một kiến trúc xoắn khổng lồ nhiều ngã rẽ vươn đến tận trời cao. Những đại lộ rộng thênh thang bao quanh những con đường khúc khuỷu quanh co. Để giao thông thuận lợi hơn, người Babylone đã bứng hết cây cối lên trồng trên những mái nhà và những sân thượng xây trên những cột trụ cao. Nhưng xe kéo, xe ngựa, lạc đà và ngựa vẫn cứ phải chen lấn nhau mà đi. Những con đường hết kẹt cứng rồi lại tự khai thông, chẳng ai giải thích nổi. Những cửa tiệm, nhà hàng, tiệm hút thuốc, cao lâu, nhà tắm mở cửa ngày lẫn đêm. Người người dập dìu nô nức lũ lượt vào ra. Đám đông leo lên cầu thang trong những ngôi nhà nhiều tầng có ban công, hay bước xuống đất, nơi một thứ nhạc thần kỳ thoát ra từ những căn phòng tối lót gối nệm và chiếu sáng bằng đèn lồng. phục nổi xứ sở này. Nhưng Người, Alexandre xứ Macédoine, con trai Apollon, chiến binh bất khả chiến bại được thần Ammon ban phước lành, Người sẽ chế ngự những ngôi nhà đang xây cất. Tường cao sơn son thếp vàng đưa lại những tiêngs cười vang của cuộc sống không ngơi nghỉ và phát ra một thứ hạ âm tái sinh vào mỗi buổi bình minh.
Những ngôi đền thờ thần linh dựng lên ở mọi góc đường. Người ta cầu nguyện ở đó bằng mọi ngôn ngữ, ăn vận đủ thứ áo quần. Mỗi kẻ lại xức nước hoa đặc trưng của quê hương mình. Mùi trầm hương từ các vùng miền hòa trong mùi của đủ thứ món ăn. Những đứa trẻ sinh ra được chào đón bằng những nghi lễ muôn hình vạn trạng và người chết đi, khỏa thân hay bọc liệm, hỏa thiêu hay ướp xác, được chôn cất hay để kền kền ăn thịt. Mỗi người trở về với bầu trời hay bóng tối, bằng ngựa hay bằng thuyền, về với đất hay vỗ cánh bay đi.
Những tạp âm của kinh đô lớn nhất dưới gầm trời im bặt dưới chân thành Hoàng Đế. Thành đô ở giữa thành đô này đầy rẫy những cung điện của quan lại và nhà cao cửa rộng của các tướng quốc. Xây từ những khối nước để hít lấy hít để ánh mặt trời, thức chúng. Nhưng thời gian trôi đi và đất bắt đầu nổi lên. Lũ rồng chết và cơ thể khổng lồ của chúng biến thành những mỏ đá quý, bên trong những viên đá những viên lũ vẹt hát ca dưới chái nhà, lũ chó chạy bên những con báo, ong bay đi hút mật hoa hồng và hoa cẩm chướng. Một con chim có đầu chim săn và đuôi dài óng ánh đứng kiêu hãnh ở tường phía trước. Ai cũng biết đó là chim phượng hoàng. Loài chim này cứ trăm năm lại chết đi để tái sinh từ tro tàn của nó.
Ta cố giấu niềm xấu hổ khi nhìn qua một lượt những kẻ chiến thắng rồi những kẻ chiến bại. Một bên, những người lính Macédoine và Hy Lạp đầu trần, áo len hở vai, hở tay, hở chân. Những đôi dép da của họ để lộ những bàn chân lông lá và những ngón chân đen sì. Bên kia, quân thần Ba Tư tóc buộc khăn trùm, lụa là gấm vóc dài đến tận những đôi giày dép thêu vàng. Họ ôm trong tay những bó hoa màu sắc khác nhau, tùy theo chức quan của họ. Theo sau họ là những nô lệ thượng hạng, đầu một vương miện vinh quang, ta sẽ dâng hiến cho Người đủ vàng để xây dựng quân đội hùng mạnh nhất thế gian. Bù lại sự phục vụ hèn mọn này, Người Nền văn minh đó đã che phủ da trần của họ, buộc gọn gàng tóc tai họ, trang hoàng tay chân họ bằng những viên đá quý để phân biệt con người với động vật. Ta, kẻ đã đánh bại Darius, ta trong mắt người Ba Tư chắc chẳng khác nào thủ lĩnh của một lũ mọi rợ tràn vào phương Đông.
Ở Pella, cuộc sống chỉ gói gọn trong năm gam màu: xanh của những cánh đồng, vàng của gỗ, trắng của những mái nhà, xanh làm của biển và đen của đất. Còn ở đây, khi quan nhiếp chính mở cửa vào thành Hoan Lạc, những sắc màu lạ lùng tràn ngập, cùng một hỗn hợp mùi hương tinh tế bao phủ lấy ta.
Tên hoạn quan đã bán Babylone cho Alexandre mỉm cười và cúi chào. Hắn bước thụt lùi trước ta và ra lệnh cho một đám nhạc sĩ hoạn quan hát mừng vinh quang của ta. Để cảm. Nhẫn chạy tới bên những viên đá cuội Ba Tư.
- Băng đã tan. Biển đã khô. Rồng đã biến thành kim cương rồi một ngày kia sẽ thành thành chồn lần lần của cải trần gian đến rồi đi. Alexandre muốn giàu cái giàu của trời, biển vàng thuộc về ai ngự ở đỉnh cao. Nơi nào Alexandre trị vì, nơi đó mặt đất rung>° ° °
Ở giữa kinh đô Babylone có thành Hoàng Đế. Giữa thành Hoàng Đế lại có thành Hoan Lạc. Ở đỉnh tòa thành này, buồng của ta nằm giữa bầu trời.
Tiếng gào thét của chiến binh và tiếng xoang xoảng của vũ khí đã ngừng đeo bám ta. Ta chỉ còn nghe âm thanh rì rào của những vòi nước và tiếng chim ca hót. Dưới vòm cửa sổ là khu vườn đẹp nhất trần gian khiến cho bất cứ ai cũng phải quên đi những đau đớn trong quá khứ cũng như mọi lo lắng tương lai. Dòng Euphrate cuộn quanh những thung lũng đầy hoa hồng, hoa tím, hoa cẩm chướng, bao quanh là những cây cam và hoa nhài, rồi dòng sông tạo nên những dòng thác yên bình đổ vào những ao hồ đầy hoa súng.
Nằm trên giường, ta đã quên hết mặt trời cháy bóng, gió táp vào người và những cuộc hành quân dài đằng đẵng. Ta bơi trong biển nệm êm chăn ấm, dịu dàng và mềm mại. Một chiếc màn lớn như một căn lều phủ trên giường của ta. Ta thoáng thấy mái vòm hình bát úp, nó làm ta nghĩ tới nền khoa học ưu việt của người Ba Tư. Trong một căn phòng rộng lớn thế này vẫn không hề có một cột trụ hay một thanh xà nào. Mái nhà lớn hoàn toàn dựa trên sáu bước tường nhờ vào kỹ thuật phân bố trọng lực mà người Hy Lạp chưa từng biết tới. Những đèn chùm đốt đến chiếu sáng những bức họa bích cả ngày lân đêm. Trên cao của bức tường, những bông hoa đang nở giữa rừng họa Olympias chắc giận lắm nếu biết ta cưới một kẻ ngoại lai. Phía sau Công chúa, Hephaestion, Cassandre, Perdiccas đứng yên lặng trong niềm kiêu hãnh lạnh lùng. cảnh sinh hoạt thường nhật nối tiếp theo sau. Diễn thuyết, đọc thơ, bắt bướm, múa khỉ, du ngoạn trên lưng voi, cắm trại ngoài trời, tắm bồn, thậm chí trong lúc tắm, tên hoàng đế vừa mất ngôi cũng mang khăn quấn hoàng gia. Những cảnh ái ân theo sau những cảnh dạo chơi bạc nhược. Những bài thơ được viết ngay bên đó. Bên dưới những tấm đúc này là một bức tranh khảm vẽ một nguồn nước mới, nháy mắt với ta. Maze thúc ta nắm tay Công chúa, biểu tượng của sư chấp thuận. Nhưng cô công chúa này không có chút ánh sáng của vinh quang! Khúm núm dưới trắng trẻo, mắt to, môi nhỏ xuất hiện trong tất cả các tranh vẽ.
Hephaestion đến diện kiến. Hephaestion báo tin Cassandre căm ghét những bức vẽ này và muốn che chúng đi, thay thế bằng những cảnh Alexandre chinh chiến. Ta mỉm cười không trả lời. Ta nhìn qua một lượt những hòm rương thơm phức của Darius, những cây đàn của hắn, những thảm dày dệt vải vàng của hắn, rồi phá lên cười.
Ta, Alexandre, con trai của Olympias, nỗi ô nhục của Philippe, kẻ tiếm ngôi hiệp quốc Corinthe, ta đã trở thành ông chủ của Babylone. Đó là một điều kỳ diệu đến khó tin.
Những vết sẹo toàn ngôi vị và được đối xử giống như triều đại trước. Kể từ nay, nàng không phải sợ sệt gì. Tất cả sẽ nể trọng nàng như thành viên của chính quy hàng. Ngoài ra, không có gì khác ở ta, trên cơ thể minh chứng được ta là vua Macédoine, vua Hy Lạp, vua Ai Cập, vua Ả Rập, vua Ba Tư. Ta có cảm giác mình đang nói dối. Đó là lý do vì sao ta phá lên cười. Từ thời xa xưa, vương miện thế gian chỉ thuộc về một người. Kẻ nào muốn lấy đều phải thất bại. Thế mà ta đã chiếm được nó, chẳng phải vì ta mạnh hơn, nhiều sách lược hơn hay quả cảm hơn kẻ thù của ta.
Ta, Alexandre xứ Macédoine, ta không sợ những vì sao báo hiệu lụi tàn. Nơi nào những kẻ khác lùi bước, nơi ấy ta sẽ tiến lên. Nơi nào những kẻ khác từ bỏ, nơi ấy ta sẽ đeo bám tới cùng.
Hỡi Hephaestion, người bằng hữu, tại sao triều thần Darius nói tiếng Hy Lạp, còn không ai trong số tướng lĩnh của chúng ta chịu nói tiếng Ba Tư?
Ta, Alexandre, ta sẽ mặc trang phục phương Đông và học ngôn ngữ của những kẻ chiến bại. Ta muốn phương Đông và phương Tây phải nhập làm một, sự giàu sang của Ba Tư phải hôn phối cùng trí tuệ của chúng ta, sức mạnh Macédoine phải bừng nở trong lòng nghệ thuật phương Đông. Ta muốn dòng máu chúng ta phải hòa vào nhau. Ta sẽ mang đàn bà Ba Tư đến các đảo Hy Lạp để con cháu họ được thừa hưởng hai ngôn ngữ và cả hai di sản. Ta sẽ bắt hết lũ cướp đường và thu phục tàn binh Ba Tư. Thương nhân sẽ không còn sợ bị tống tiền. Từ nay, quân lính của ta sẽ bảo vệ những đoàn lái buôn. Alexandre phải mở ra cửa ngõ thông thương Đông - Tây.
Hỡi đội trên đầu vòng nguyệt quế vàng mà người Macédoine và Hy Lạp đã dâng lên ta.
Những đạo sĩ phong thần cho gọi ta bằng tên Akassam, chiến binh lửa. Họ tiết lộ cho ta hay về một lời tiên tri rất cổ, báo trước sẽ có một chiến binh từ phương Tây đến. Mặc áo đỏ quyết và tàn sát? Một phần thưởng vĩ đại chỉ có thể đến qua con đường của những khổ đau.
Không có vũ lực sẽ không có những cuộc gặp gỡ. Nếu không có những cuộc chiến của Alexandre thì người Hy Lạp, người Macédoine, người Ba Tư, người Lưỡng Hà, người Do Thái, người Ai Cập đến bao giờ biết siết chặt vòng tay thân ái?
Ngươi thấy không, ở đây, tại Babylone này, ngủ trên chiếc giường của Darius, định mệnh đã cho ta thấy rõ. Ta chinh phục một dân tộc, rồi dân tộc đó chinh phục ta. Với bắt đầu làm đầu óc ta yếu hèn và cơ bắp ta mềm nhũn. Ba mươi ngày đối với Alexandre dài như ba năm của một người bình thường. Thời gian của ta hãn hữu. mình phải chết vì một cơn sốt đột ngột. Ta sẽ chuyển giao quyền nhiếp chính ở Babylone cho Mazée, Tể tướng của Darius, kẻ đã dũng cảm chiến đấu với Alexandre.
Crateros sẽ vung thanh gươm không khoan nhượng của ta. Từng đứa một, những đứa con chính thống và không chính thống của Darius sẽ bị vây bắt và chém đầuthuộc về những cuộc phi nước đại, thuộc về gió và những vùng đất lạ.
Một người phụ nữ đẹp rạng ngời đang chờ ta ở một xứ sở xa xôi, trên đỉnh một núi đá sừng sững.