CHƯƠNG 7 Gần biên giới Hy Lạp - Thổ Nhĩ Kỳ
Một mắt nhìn đường, một mắt canh gương chiếu hậu, Maya ngỡ như nhận ra gương mặt gã đàn ông ở trạm dịch vụ phía sau kính chắn gió của chiếc xe đang bám sát cô. Hắn không chỉ đang cố bắt kịp cô mà còn cố ép góc xe cô. Cô biết giữ tay lái và không định để hắn thành công. Khi ra khỏi một góc cua, cô giật mạnh phanh tay, khiến chiếc Audi trượt ngang, và ngay lập tức đánh lái ngược lại. Cú “trượt xe” này khiến những kẻ bám đuôi ngạc nhiên, thiếu điều bay ra hậu cảnh. Nhưng gã lái xe vừa kịp lấy lại thăng bằng.
Chỉ còn cách biên giới nhiều nhất là năm cây số. Động cơ chiếc Audi gầm rú dưới sự công phá của những pha tăng tốc, con đường quanh co khiến chiếc sedan không thể đi nhanh được. Maya quyết định không dừng ở cửa khẩu, hy vọng nhân viên hải quan sẽ không bắn nát xe cô. Khi nào sang tới Hy Lạp, cô sẽ tới gặp nhà chức trách đầu thú. Từ giờ cho tới lúc đó, không đời nào cô thừa nhận thất bại. Thêm một cú liếc mắt sang thiết bị định vị GPS: một quãng đường thẳng băng hiện ra trước mặt. Chiếc Audi này có thể chạy tới 200 km/h, nhưng không cách nào xác định được mẫu xe đang bám sát vào thanh chống sốc xe cô cũng như đánh giá được công suất của nó. Đúng lúc ấy, động cơ xe khục khặc. Kim báo xăng đã ở mức kịch đáy. Uống cà phê trước khi đổ đầy bình xăng đúng là một sai lầm gây hệ quả tai hại. Maya đấm một cú vào vô lăng những mong vớt vát chút gì gọi là nhiên liệu ở đáy bình chứa, một hành động tuyệt vọng không kết quả. Vậy là cô quyết định chơi tất tay.
Cô tắt đèn pha, quay ngoắt xe lại và bám chặt tay lái. Chiếc Audi chồm lên ta luy bên vệ đường trước khi lao thẳng xuống một cánh đồng.
Gã lái xe bám theo cô không kịp thấy gì. Gã phanh gấp và trượt thẳng trên mặt đường nhựa. Phải mất chừng hai trăm mét hắn mới dừng hẳn lại được, trong lúc đó chiếc Audi đã đi xa, phạt ngang đám cỏ cao. Động cơ xe khục khặc rồi tắt ngấm, cuộc rượt đuổi bằng ô tô chấm dứt tại đây. Maya mở cửa xe bỏ trốn, chạy hết tốc lực, trong đầu không một chút ý niệm là mình sẽ đi đâu.
Cô chạy luôn chân, đầu cúi gằm. Những ngọn lúa mì táp vào hai bên tai, quất vào hai bắp chân cô. Đột nhiên, bàn chân kẹt lại trong một vũng lầy, cô cảm thấy một cơn đau nhói ở mắt cá chân và ngã sấp mặt xuống ruộng. Cô ngoái lại, cắn chặt môi để không bật ra tiếng kêu.
Hai chùm đèn lia chiếu từ phía trên các đầu bông, hai chiếc đèn pin đang tiến lại gần. Maya nhỏm dậy và nhận ra cuối cánh đồng dường như là bìa một khoảng rừng thấp. Cô hạ đầu gối xuống, như tư thể của một vận động viên điền kinh trên vạch xuất phát, rồi tiếp tục cuộc chạy trốn bằng những bước chân tập tễnh. Đám người đuổi theo chỉ còn cách cô chừng trăm mét. Trống ngực đập liên hồi, cảm giác nóng rực dưới mắt cá chân không sao chịu thấu, những đốm hoa nhấp nháy trong hai mắt cô. Hãy giữ vững, còn một chút nữa thôi...
Đó là suy nghĩ sau chót của cô. Cô cảm thấy đất dưới chân sụt xuống, mặt đất xoay nghiêng, và những đầu bông quất vào má cô. Đầu cô từ từ đập nẩy xuống mặt bụi. Cả thân người nằm ngửa, hơi thở dồn dập, cô nhận ra những vì sao nhấp nháy sáng. Khuôn mặt một bé gái hiện ra trước mắt cô, khuôn mặt của một thiên thần đang mỉm cười buồn bã. Không biết vì sao lúc ấy cô lại nghĩ tới Albert, tay nhân viên đỗ chiếc Austin của cô trong bãi đỗ xe Alma, có lẽ là vì nếu lái chiếc Cooper của mình, cô hẳn đã tới được biên giới Hy Lạp, cũng có thể là vì giữa lúc đơn độc, kiệt quệ và lạc lõng nơi đất khách quê người, cô thấy nhớ Paris hơn bao giờ hết. Cạn kiệt sức lực, cô buông xuôi.
Hai bàn tay chộp lấy vai cô, Maya bị lôi lại phía sau và mất nhận thức.
Ngày thứ bảy, tại trang viênSo với cả Hội, Janice là người quen với những đêm trắng hơn cả. Nhưng mấy ngày vừa rồi cô đã căng mình quá sức. Khoảng 4 giờ sáng, cô gục mặt xuống bàn, ngủ thiếp đi. Kể từ nửa đêm, phòng tác chiến đã biến thành sàn giao dịch. Ekaterina, Mateo, Diego, Cordelia, Vital và Malik vẫn miệt mài đổi các gói tiền 30.000 đô la sang tiền điện tử, rồi họ sẽ chuyển tiếp số tiền điện tử này từ tài khoản của ngân hàng JSBC sang các ví điện tử.
5 giờ sáng, Mateo vươn vai và dụi dụi mắt; Ekaterina đẩy ghế ra gần bàn làm việc của anh rồi quan sát anh với nụ cười mỉm nơi khóe môi.
- Cái công ty mà chúng ta mua các ví tiền điện tử này là đối thủ cạnh tranh của công ty anh đúng không?
- Làm như vậy sẽ tốt hơn. Anh không đời nào chấp nhận trục lợi từ vụ tấn công này, và giả dụ anh có cung cấp dịch vụ cho Hội, thì việc đó hẳn sẽ làm dấy lên nhiều nghi ngờ. Ê kíp của Ledger sẽ không có gì phải phàn nàn cả, sẽ có ba mươi nghìn chìa khóa bảo mật được mua ở chỗ họ.
- Em thích cái tính hà khắc của anh. Thôi, em làm tiếp đây, Ekaterina vừa đáp vừa đẩy ghế lại phía màn hình máy tính của mình.
6 giờ sáng, Vital yêu cầu Cordelia cho hiện lên màn hình trung tâm danh sách toàn bộ các gia đình sẽ được bồi thường. Malik tiến lại chỗ Janice và đặt một tay lên vai cô. Cô ngẩng đầu lên, đờ đẫn vì cơn buồn ngủ, đến mức chợt băn khoăn không biết mình đang ở đâu.
- Cậu sẽ không muốn để lỡ thứ hay ho nhất đâu, anh thì thào. Cố cầm cự thêm một tiếng nữa nào.
- Chúng ta đang đến đâu rồi: cô vừa hỏi vừa ngáp dài ngáp ngắn.
- Đến đoạn phân phát chiến lợi phẩm cho các nạn nhân. Tôi biết một đám khốn nạn sắp có một ngày tồi tệ rồi đây, Cordelia tự đắc.
- Còn với một số khác thì đó sẽ là Tết năm nay tới sớm, Janice vươn vai nói tiếp. Chúng ta cho họ biết họ đã được hưởng một khoản kếch xù bằng cách nào?
- Bằng một thư điện tử báo tin vui cho họ, đính kèm một hướng dẫn để đổi số tiền ảo đó và cách sử dụng, Malik đáp.
- Thế nếu họ nghi ngờ đây là một trò lỡm của đám hacker hòng chiếm đoạt tài khoản ngân hàng của họ?
- Nghe nhé, họ có nghĩ như thế cũng không hoàn toàn sai đâu, nhưng lần này là với mục đích tốt. Có thể họ sẽ băn khoăn tự hỏi, cho đến khi thông tin được lan truyền trên các phương tiện truyền thông, Vital nói xen vào.
- Phương tiện truyền thông nào? Mateo lạnh lùng hỏi.
- Chúng ta sẽ sớm đến đoạn đó thôi, anh đáp. Các cậu sẵn sàng cả chưa?
- Cậu đang nói về chuyện gì vậy? Mateo gặng hỏi.
Malik chỉ tay lên màn hình trung tâm.
- Trong giây lát nữa thôi, gần 300 triệu đô la sẽ được bồi hoàn cho các nạn nhân của vụ bê bối insulin. Tôi cho rằng đây sẽ là vụ đầu tiên trong lịch sử các vụ tấn công mạng.
- Trừ phi đã có những người khác làm trước chúng ta nhưng đủ thông minh để không khoe toáng lên, Mateo nói tiếp.
- Giờ chỉ còn việc bắt đầu quá trình chuyển giao bằng cách ấn vào phím này, Vital vẫn hiên ngang nói tiếp. Tôi nghĩ rằng nên để Cordelia làm việc đó.
- Không, cô vừa nói vừa nhìn Diego chăm chú. Em trai tôi mới là người nên có vinh dự ấy.
Diego chồm qua bàn và hôn lên trán chị gái.
- Chúng ta sẽ không thay đổi thói quen cũ khi đã đến gần mục tiêu như vậy. Chị lại đây đi, chúng ta cùng nhau ấn nút.
Cả hai chị em đứng trang trọng trước màn hình, như thể đó là một ban thờ.
- Chị đã giữ được lời hứa, Cordelia thì thầm khi đặt ngón trỏ lên phím “Enter”.
- 298 triệu đô la bốc hơi ngay lập tức. Đây mới chỉ là trận mở màn, nhưng Hội 9 vừa khai chiến với bầy mãnh thú.