← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13 Ngày thứ bảy, tại trang viên

Hai anh em song sinh giam mình trên phòng tác chiến. Vital cho bản đồ Thổ Nhĩ Kỳ hiển thị trên màn hình máy tính của mình.

- Điện thoại di động của cô ấy gửi tín hiệu lần cuối cùng là ở chỗ này, anh vừa nói vừa chỉ tuyến đường nối Edirne tới Kastanies, cách cửa khẩu Pazarkule khoảng năm cây số.

- Anh chắc chứ?

- Maya đã nhờ anh kiểm tra điện thoại di dộng của cô ấy. Thế là, anh định vị được cô ấy cho tới khi cô ấy đột ngột ngắt luôn điện thoại. Nó biến mất tăm cứ như thể cô ấy đã phá hủy nó hoặc đã tháo SIM ra.

- Vậy thì đó lại là tin tốt, có lẽ cô ấy muốn không ai truy được dấu vết của mình, và nếu cô ấy ở cách biên giới Hy Lạp có vài cây số, rất có thể giờ cô ấy đã vượt biên được rồi.

- Không đâu, nếu vậy cô ấy hẳn đã gửi tín hiệu rồi chứ! Và nếu bị người Thổ truy đuổi thì cô ấy không có mấy cơ may vượt biên được đâu. Chỉ hy vọng cô ấy không rơi vào tay bọn họ.

- Lúc nào anh cũng dự tính điều tệ hại nhất, Malik đáp.

- Có một chuyến bay tới Istanbul lúc 19 giờ. Đến đó rồi, chúng ta thuê một chiếc xe và có thể tới Edirne khoảng một giờ sau đó.

- Thế rồi?

- Chúng ta tìm ra Maya và đưa cô ấy rời khỏi đó.

- Anh sẽ rời trang viên ư? Malik ngạc nhiên hỏi. Anh đã không ra khỏi đây từ...

- Có nhắc lại với anh đó là từ khi anh cấm cung thì cũng chẳng ích gì đâu. Không phải chính em đã ca thán với anh điều đó suốt bao năm rồi, giờ em lại định làm anh thối chí ư! Vital nổi nóng.

- Chỉ cần thấy anh bước ra khỏi cái chốn xấu xí này thì anh trai ạ, em sẵn sàng chở anh tới Edirne bằng ô tô. Nhưng đáp xuống thành phố nhỏ đó giữa đêm hôm thì không được kín đáo cho lắm. Và cứ cho là Maya đã vượt biên thành công, rằng cô ấy đang cố liên lạc với chúng ta, hoặc cố gắng tới đây tìm nơi trú ẩn mà chúng ta lại không có mặt ở đây thì sao?

- Ilga sẽ đón cô ấy và báo tin cho chúng ta.

- Thôi được, Malik nhượng bộ, cứ cho cô ấy thêm một đêm đi, như thế cũng là cho chúng ta thêm thời gian sắp xếp việc này. Ngày mai anh em mình xuất phát, anh hãy lo tìm vé máy bay và kiếm khách sạn ở Edirne... đặt phòng nào mà em không cần phải cõng anh lên tận nơi ấy nhé.

- Phù hợp cho người tàn tật, em có thể nói một cách đơn giản là như vậy, em biết mà, Vital nói.

- Em biết nhưng đó cũng không phải là điều em muốn nói ra, Malik vặn lại trong lúc rời đi.

- Nhớ lấy vài chiếc YesCard 8 trong tủ nhé, chúng ta sẽ cần ít tiền Thổ Nhĩ Kỳ khi tới nơi.

Loại thẻ tín dụng được giới hacker tạo ra, cho phép có thể rút tiền bằng bất cứ mật khẩu nào và không được kết nối với hệ thống xác thực của ngân hàng.

Cordelia quan sát em trai trong lúc cậu em chuẩn bị đồ lề.

- Em vui vì sắp gặp lại Flores à?

Diego không trả lời.

- Liệu chị có thể biết lý do của nụ cười khẽ đó không?

- Điều chị thật sự muốn biết, đấy là em có buồn khi phải chia tay chị không.

- Dẫu sao trông em cũng chẳng có vẻ gì là như thế.

- Điều đó thì thay đổi được gì? Chị cứ làm gì chị muốn. Một mình quay về London đúng là ngốc nghếch quá, thậm chí còn vô trách nhiệm nữa, Diego phản bác trong lúc khóa túi xách lại. Hãy thề với em là ít nhất chị sẽ không bước chân về lại căn hộ của mình nữa.

- Nếu em muốn như vậy, Cordelia đáp với vẻ ăn năn giả tạo. Sau cú đòn em giáng cho Mulvaney, chị ngờ chuyện hắn vẫn còn lảng vảng quanh góc phố lắm.

- Còn em thì, sau cái vố chị em mình đã làm với Sheldon, em không nghi ngờ chuyện hắn sẽ cố tóm được chị bằng mọi giá đâu. Đừng đánh giá đối thủ của chúng ta thấp quá. Chị đã nẫng mất của hắn một cái cặp chứa hẳn 50.000 bảng và một số tài liệu quan trọng, rồi vài ngày sau, năm triệu đô la bỗng dưng bốc hơi khỏi tài khoản ngân hàng của hắn; hắn mà không thấy có sự liên quan giữa hai sự vụ đó thì đúng là đầu đất, mà điều này thì em lại càng nghi ngờ hơn nữa. Sheldon đã biết cách lần ra dấu vết của chị ở vụ đầu tiên, em không muốn nhắc lại điều đó trước mặt những người kia vì những lý do mà chị có thể hình dung được và em sẽ rất bất ngờ nếu Mateo không có cùng kết luận giống em về vụ này, cậu ta thì còn là chúa cuồng ám.

- Kết luận gì?

- Rằng Sheldon nghi ngờ chị không hành động một mình và rằng điều đó có thể khiến tất cả chúng ta phải đối mặt với nguy cơ.

Cordelia đi đi lại lại quanh phòng, cho thấy cô đã thật sự thấy lo.

- Nếu hắn kết nối hai sự cố này với nhau... cô làu bàu.

- Hai sự cố á? Chị nói nghiêm túc đấy ư? Diego nổi nóng.

- Em thôi ngay cái vẻ đao to búa lớn đấy đi, em biết tỏng rằng tiền không phải là thứ khiến Sheldon hoảng hồn, mà là mớ tài liệu kia, chính vì thứ đó nên hắn mới cho Mulvaney tới. Gã tay chân trở về tay không, hắn chẳng dại gì mà huênh hoang điều đó với ban giám đốc, lại càng không vì hắn cho rằng mình là nạn nhân của một vụ tấn công cá nhân. Và chắc chắn không phải trước lúc vụ tấn công của chúng ta được công bố công khai, điều này giúp chúng ta cho thêm chút thời gian.

- Cứ cho là như thế, nhưng nếu anh em Vital hoặc những người thụ hưởng may mắn từ “cuộc nợ máu” của chúng ta tiết lộ về chiến dịch của chúng ta thì sao?

- Vậy thì Sheldon sẽ càng có thêm lý do để hành động kín đáo, vì có thể nhận ra mình sẽ bị quy là người làm lộ cả nhóm côn đồ. Hắn sẽ mất việc và mọi đặc quyền. Hãy xem việc này như một ván cờ, chúng ta đã dồn tượng vào thế kẹt, chỉ cần nó di chuyển một ô là vua sẽ bị chiếu.

- Nếu chúng ta đang ở trong một ván cờ, có thể có tới hai tượng bị dồn vào chỗ hiểm, hãy trông chừng để việc đó không đi quá xa.

- Nhất trí, chị sẽ cảnh giác cao độ, chị sẽ không về nhà, thậm chí sẽ chuyển sang hẳn khu phố khác để ở cho em yên tâm nhé.

- Vì sao chúng ta không đổi vai nhỉ? Em đi London còn chị đi Berlin.

- Ừ... nếu chị đã học tiếng Đức chứ không phải tiếng Ý, nếu em làm ở công ty an ninh mạng như chị và nếu em có thể thay chị thâm nhập trụ sở của tờ Daily Time để cắm cái USB nhiễm virus của các bạn chúng ta, nhưng như thế thì nhiều “nếu” quá. Với lại, trước khi đi London, chị sẽ thử thuyết phục Vital đừng công bố bản thông cáo của cậu ấy xem sao.

Diego bước lại bên chị gái.

- Vẫn còn gì nữa à? cô hỏi, vẻ thích thú.

- Chị chẳng bao giờ thay đổi cả.

- Vì sao em muốn chị thay đổi?

- Đừng ra vẻ ngây thơ thế, em thấy hết rồi.

- Điều ngược lại mới khiến người ta ngạc nhiên đấy, em cứ nhìn chị chằm chằm bằng đôi mắt thô lỗ và ánh mắt xuyên thấu của cái người đang có gì quan trọng để nói.

- Hôn Malik.

- Ôi, cô thở dài.

- Ôi, như chị nói đấy. Và, vì quá biết chị, em chắc cũng không ngạc nhiên nếu chị phải lòng Vital.

- Vớ vẩn!

Cậu ta không rời mắt khỏi chị từ lúc chị tới đây, cậu ta đỏ mặt mỗi lần nói với chị và bỗng đâm ra luống cuống khi chị nói chuyện với cậu ta, đừng có bảo em là chị không hề nhận ra điều đó nhé. Và tất cả những lần hiếm hoi mà một tên đàn ông nào khiến chị bối rồi, chị đều làm mọi cách để lảng tránh chuyện đó, vậy nên chị đã đến lao vào vòng tay cậu em song sinh của cậu ta để khỏi gặp nguy cơ nào.

- Em là bác sĩ tâm lý hay chủ quán ăn đấy?

- Chỉ là em trai chị thôi.

- Nói cho em biết nhé, chính Malik là người đã hôn chị, Cordelia vừa đáp vừa lẩn tránh ánh mắt của em trai.

Diego đặt tay lên má cô.

- Yêu thì có gì xấu đâu. Một ngày nào đó chị hãy thử đi; nếu gặp may một chút, chị sẽ có cái kết hạnh phúc thôi.

- Vì em từng như thế à, từ sau cái chết của Alba?

- Em từng yêu cô ấy điên cuồng và kỷ niệm về cô ấy vẫn đang khiến em hạnh phúc. Em đã mất cô ấy nhưng em đã có thể không bao giờ được quen cô ấy, điều đó hẳn là còn buồn hơn rất nhiều. Còn với Flores bây giờ, em đang tập làm quen lại với hạnh phúc và đó chính là điều đẹp đẽ nhất đến với em bấy lâu nay. Chúng ta không thể làm hacker suốt đời được; tức là không chỉ làm mỗi việc ấy. Em chỉ đề nghị chị hãy nghĩ một chút đến cuộc đời mình.

- Với Vital... ở Ukraina... trong cái trang viên xập xệ này ư?... Em nói nghiêm túc à?

Diego đi về phía cửa ra vào.

- Chị sẽ dừng lại ở đó, chị sẽ không buông tay điều gì, phải vậy không?

- Câu hỏi là phải xem xem bản thân em, em có dừng lại ở đó không.

Gần biên giới Hy Lạp - Thổ Nhĩ Kỳ

Vài ngọn đuốc soi sáng khu lán trại dựng lên chính giữa một khoảnh rừng thưa. Những người sống ở đó đang xúm xít lại, ra khỏi chỗ trú để xem cô gái lạ mặt rời khỏi đây. Cô ấy có làn da sáng, nói một thứ tiếng khác, cả đôi má lẫn làn da của cô ấy trông không thấy dấu vết của cảnh đói ăn, của giá rét hay sự héo mòn của những ngày dài lang thang đi tìm miền đất mới; cô gái ấy nhắc cho họ nhớ về những gì họ từng có trước khi số phận buộc họ phải trốn chạy. Cô gái ấy tự do, nhưng không ai đố kỵ với cô, ngược lại, cô làm lóe lên niềm hy vọng rằng một ngày nào đó họ cũng sẽ được như vậy.

Maya bước lại chỗ Hakim để nói lời chào tạm biệt. Cô để ý thấy cậu thanh niên nhìn đi chỗ khác trước khi rời xa. Cô đi lại chỗ cậu, và đặt tay lên vai cậu.

- Tôi sẽ không quên cậu, cô nói, không một người đàn ông nào trông nom tôi như cậu đã làm, ngoại trừ cha tôi, nhưng ông ấy đã không còn trên đời.

Joram, đứng sau lưng cô, dịch lại những lời cô nói. Cậu thanh niên nở nụ cười buồn bã. Cậu hỏi một câu. Joram lại làm phiên dịch.

- Thằng bé muốn biết có đúng là ở Pháp, người ta có thể nói lên mọi điều người ta nghĩ mà không sợ bị bắt giữ hay không.

- Một ngày nào đó, cậu hãy đến thăm tôi nhé, tôi hứa sẽ làm mọi cách để điều đó diễn ra, cô đáp.

- Đừng lãng phí thời gian nữa, Joram nhấn mạnh, tôi nghe thấy xa xa có tiếng gào rú của một chiếc trực thăng khác rồi đấy, và những hoạt động trên không này thật sự rất đáng lo.

- Tôi phải cảm ơn mọi người như thế nào đây? Maya hỏi.

- Hãy đưa chúng tôi ra khỏi cái hố này, nhưng tôi đồ rằng cô cũng chẳng có cách. Giờ thì hãy chuồn mau đi, cô không nợ chúng tôi gì hết... Tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ của một thầy thuốc thôi.

Joram ra hiệu cho hai người đàn ông hộ tống Maya xuất phát và nhóm ba người khởi hành. Đến bìa khu rừng thưa, Maya ngoái lại nhìn lần cuối, cô gửi một nụ hôn gió từ vũm tay về phía cậu thanh niên. Anh chàng làm động tác như thể chộp lấy nó, nhảy tưng tưng như người vừa bắt được một quả bóng bay tới. Đó là kỷ niệm cuối cùng mà cô mang theo về khu trại đang khuất dần sau tấm màn đen sẫm của rừng già.

Chặng đường ra khỏi cánh rừng này dường như ngắn hơn nhiều so với lúc tới đây, chỉ một tiếng đồng hồ là đủ để Maya và những người hộ tống ra tới rìa cánh đồng nơi họ tìm thấy cô. Cô kiễng cao chân, tìm kiếm chiếc xe của mình, với niềm hy vọng điên rồ là nó vẫn còn ở đó, bị bỏ không, nhưng người đàn ông dẫn đầu đoàn đột ngột ra lệnh cho cô ngồi thụp xuống. Chiếc trực thăng bay vượt qua phía trên đầu họ trước khi bay đứng treo tại chỗ, quét khắp cánh đồng bằng một chùm đèn pha sáng rực. Maya thấy phía xa có một nhóm người mặc đồng phục đang tiến lại phía họ.

- Phải đi báo cho Joram! Maya thốt lên.

Người đàn ông nhìn cô, vẻ thản nhiên. Anh ta nhận được lệnh hộ tống cô đi và không gì có thể khiến anh ta làm trái nhiệm vụ.

- Thế tôi sẽ quay lại đó, cô nổi nóng quay phắt lại.

Người hộ tống cô giữ cô lại đúng lúc đám người chấp pháp đang tiến lại đầy nguy hiểm. Anh ta dùng vũ lực lôi cô sang phía con đường mòn chạy vào làng bên cạnh.

- Chúng tôi có cử người canh gác trong rừng, Joram sẽ được báo tin trước khi đám cảnh sát này tới nơi. Cô mới là người bọn chúng muốn tóm. Chúng sẽ xới tung cả khu trại, sẽ phá tan tành chút ít ỏi mà chúng tôi có để trả đũa và để thể hiện sức mạnh, nhưng rồi chúng sẽ phải ra về tay trắng thôi.

Maya đành gượng bước đi. Cơn đau ở mắt cá chân, vẫn còn dữ dội, buộc cô phải nghiến chặt răng để theo kịp mọi người. Đột nhiên, cô nhận ra những quầng đèn sáng soi rọi hệt như một mảnh ruy băng vàng giữa đêm đen. Người đàn ông chỉ về phía đường nhựa. Họ đi tới tận vòng xuyến.

- Chúng ta chia tay tại đây nhé. Nếu là cô, tôi sẽ tránh làng Karaağaç, làng đó bé quá, cô tới là bị nhận diện ngay, cảnh sát hẳn đã lùng sục ở đó rồi, người làng biết là cô đang bị truy tìm. Nếu cô đủ sức, hãy cố đi tới Edirne, cô sẽ khó bị nhận ra giữa chốn đông người. Hết sức cẩn thận nhé, ở đây tai vách mạch dừng.

Nói tới đây thì họ tạm biệt nhau dưới chân cột đèn đường của vòng xuyến vắng hoe.

Chẳng có lấy một linh hồn sống nào trên con đường mà Maya đi theo. Không gian im lặng đến đáng lo ngại đôi khi bị cắt ngang bởi tiếng kêu của một loài chim ăn đêm nào đó. Để giữ gìn cho mắt cá chân, cô gắng hết sức chuyển trụ sang bên chân lành. Khi nhận ra những ngọn đèn của một thôn làng phía cuối đường và nghe thấy tiếng chó sủa văng vẳng phía xa, cô rảo bước. Một giờ đồng hồ đã trôi qua khi cô vượt qua được cây cầu đá nhỏ dẫn vào cửa Nam của Edirne. Bước trở về với văn minh khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ một thoáng thôi bởi cô vẫn nhớ như in những lời dặn dò của người đàn ông dẫn đường. Cô tiến vào những ngõ phố chật hẹp của khu phố cổ và dạo bước như thể không có chuyện gì xảy ra, ngược dốc lên phía chợ. Hai cảnh sát đứng trực ở đoạn giao một con phố quan sát cô khi cô đi ngang tầm họ. Đã quá quen với những hành tung bí mật, Maya đi tiếp và quá lên một đoạn mới dừng bước trước một cửa hàng quần áo, như thể một nữ du khách, tranh thủ chặng dừng này để nghĩ cách liên lạc với bạn cô ở Ukraina. Không xu dính túi, cô nghĩ đến việc đem bán chiếc đồng hồ đeo tay cho một tiệm đồ trang sức trong chợ; chắc cũng chỉ được một phần mười giá trị thật của nó là cùng, nhưng thoát được tình cảnh nguy nan này thì làm gì có giá. Rồi cô từ bỏ ý định đó, người bán hàng có thể thấy nghi ngờ. Trên một bức tường con, năm thiếu niên đang ngồi ngất ngưởng, vừa trò chuyện vừa phì phèo điếu thuốc. Cô sẽ bảo chúng là cô để quên điện thoại ở khách sạn và cô rất cần liên lạc với người bạn trai mà cô có hẹn ăn tối. Maya bước tới phía bọn trẻ, hai tay đút túi, và sờ thấy một mẩu giấy nhỏ, một tờ 50 lira Thổ Nhĩ Kỳ gập làm đôi, tương đương tầm 5 euro, thứ mà Joram đã nhét vào khi giặt giũ đồ cho cô. Maya lắc lắc đầu để xua đi cảm giác tội lỗi đang trào dâng. Khi tới ngang tầm đám thiếu niên, cô hỏi một đứa con gái xem có thể mua thẻ điện thoại ở đâu.