CHƯƠNG 14 Tối ngày thứ bảy, tại trang viên
Cả Hội tề tựu dưới đại sảnh, giờ khởi hành đã cận kề. Malik xuất hiện ở cầu thang.
- Anh cậu không xuống chào chúng tôi sao? Janice hỏi.
- Đừng trách anh ấy, Vital rất ghét những lời chào tạm biệt. Nhưng với công việc đang chờ chúng ta, các cậu sẽ không thiếu cơ hội để chuyện trò với anh ấy đâu. Vital nhờ tôi nói với các cậu rằng gặp gỡ các cậu chính là một niềm vui vô hạn và anh ấy, cũng như tôi, hy vọng rằng các cậu sẽ lưu giữ kỷ niệm đáng nhớ về những ngày ở đây.
- Đáng nhớ, chuẩn từ đấy, Ekaterina đáp với vẻ nhiệt thành gần như thơ trẻ.
Hai cánh tay dang rộng, cô tiến về phía Janice, người lùi lại một bước.
- Rốt cuộc tôi lại thấy tán thành với Vital, nếu chúng ta có thể miễn đi những lời tạm biệt đao to búa lớn...
- Cordelia đâu rồi? Malik hỏi.
Trong phòng mình, tôi nghĩ thế, Diego đáp. Hai chị em tôi vừa chuyện trò một chút, chắc có lẽ điều đó khiến chị ấy nghĩ ngợi, trừ phi chị ấy cũng thấy khó xử với những cuộc chia ly.
Có tiếng ho húng hắng: Ilga đã mở toang cánh cửa lớn của trang viên, như một lời tuyên bố không lập lờ. Đã đến lúc khởi hành.
Malik ngồi vào bên tay lái chiếc minibus và nổ máy ngay khi mọi người đã lên xe hết.
Trong khi chiếc marshrutka chạy ì ì trên con đường rải sỏi, Janice ngoái nhìn trang viên khuất xa dần qua ô kính sau xe. Những ngọn đèn trong các ô cửa sổ lần lượt vụt tắt. Chắc chắn là tác phẩm của Ilga.
Vì lý do an toàn, Malik thả các vị khách xuống đúng địa điểm mà anh đã đón họ cách đây vài ngày. Janice chào tạm biệt các chiến hữu trước nhà ga trung tâm, Mateo và Ekaterina chúc Diego gặp nhiều may mắn trong lúc bước xuống trước thềm Nhà hát Quốc gia.
Còn lại một mình Diego đồng hành cùng Malik trong suốt thời gian tới khách sạn Intercontinental, nơi chiếc xe thuê đang đợi anh ở đó.
- Lạ lùng thật, suốt ngần ấy năm chúng ta chưa bao giờ gặp nhau lấy một lần, vậy mà chỉ cần ở với nhau có mấy ngày mà lúc chia tay ai nấy đã trông như đưa đám cả.
- Là vì cậu thì cậu có thấy buồn chán gì đâu hả?
- Có chứ, nhưng những gì chúng ta còn phải hoàn thành sẽ gắn kết chúng ta hơn bao giờ hết.
- Chính xác, khi tôi nghĩ tới quy mô của trọng trách lần này, tới những nguy cơ mà các cậu sẽ gặp trên thực địa, tôi tự hỏi có phải cả bọn chúng ta đều điên hết cả rồi không, Malik thở dài.
- Ngoại trừ Maya, cô ấy đã bỏ lỡ lời kêu gọi?
- Câu hỏi đúng phải là: “Vì sao cậu ấy không đến?”
- Cậu ấy... nam hay nữ?
- Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ phân tích được qua các tin nhắn của cậu ấy xem thành viên thứ chín của Hội ta là nam hay nữ, mà điều đó quan trọng lắm ư?
Malik bẻ tay lái, chiếc minibus rẽ sang phải, vào đường Maidan Nezalezhnosti.
- Chúng ta đến quảng trường Độc Lập rồi. Tự do của người Ukraina được trả bằng máu ở chính chỗ này đây, anh nói với nụ cười phảng phất nỗi buồn.
- Thế cậu chưa bao giờ nghi ngờ rằng đó có thể là một trong số chúng tôi ư? Diego hỏi tiếp, không mảy may bận tâm tới quang cảnh.
- Nếu đúng là như vậy, tôi không nghĩ là tối nay chúng ta sẽ biết được đâu. Chúng ta tới nơi rồi. Nếu là cậu, tôi sẽ không lần chần đâu, giao thông chật như nêm từ trung tâm thành phố ra sân bay đấy. Tôi sẽ báo cho cậu ngay khi xác định được vị trí của Maya, và tôi sẽ thông báo tình hình của Cordelia trước khi cậu ấy rời đi.
Diego xuống xe. Anh chỉ vừa kịp chào tạm biệt Malik thì cánh cửa hơi đã đóng chặt lại và chiếc minivan lên đường về lại trang viên.
✽
Trong phòng mình, Cordelia rình chờ tiếng chân của Ilga, người đang đi tuần hằng tối. Cô nghe thấy tiếng bà đi xuống tầng trệt bèn lẻn ra thềm nghỉ để lén lút lên phòng tác chiến. Cô thấy Vital ở đó, ngồi trước màn hình máy tính của mình.
- Lẽ ra cậu có thể đi cùng mọi người, anh nói, tôi không cần cậu giúp mới làm được các tìm kiếm của mình.
- Dễ thương nhỉ, cô huýt gió.
- Xin lỗi, khi không nói tiếng mẹ đẻ, đôi khi tôi dùng từ không được đúng lắm.
Cordelia ngồi xuống một ghế tựa, vắt tréo chân rồi lại thả xuống để rồi lại vắt tréo chân lên lần nữa, trong lúc Vital tiếp tục gõ bàn phím. Cô nhìn anh chằm chằm với vẻ thách thức.
- Ai bảo cậu là tôi ở lại để giúp cậu tìm Maya?
- Cậu. Ờ thì, chính cậu đã nói lúc nãy đấy thôi, Vital đáp, vẫn rất tập trung vào công việc.
Cordelia uể oải bước về phía Vital.
- Nhưng đó là chuyện ban nãy rồi...
Ánh mắt họ giao nhau.
- Vậy thì vì sao cậu ở lại đây?
- Nếu tôi trả lời cậu là “vì hoàn cảnh”, cậu sẽ không tin tôi đâu.
- Cậu thấy gì ở hoàn cảnh ấy?
- Chẳng gì cả, chính xác là như vậy, Cordelia vừa đáp vừa ngồi xuống ngay sát Vital, anh đang chìm đắm trong công việc.
Anh vừa cho hiện lên màn hình bản đồ phóng to một vùng ở Thổ Nhĩ Kỳ nơi tín hiệu định vị GPS của Maya đã phát ra lần cuối.
- Đấy là một cánh rừng ư? Cordelia vừa hỏi vừa chỉ tay vào một vùng sẫm màu.
- Ừ, nhưng sao?
- Khu rừng này giáp biên giới; nếu là Maya, chắc tôi sẽ thử đi xuyên rừng, như thế sáng suốt hơn là đi ngoài đất trống.
- Cậu sẽ đi một mình trong rừng, giữa đêm tối, không biết phương hướng gì ư?
- Tôi còn từng làm điều tệ hơn, nhưng thú thật là ở Paddington tôi thật không suy tính gì. Sau đấy tôi mới thấy sợ.
- Maya không phải kiểu người cả sợ, một người ưa cảm mạo đấy.
- Mạo hiểm... Cậu biết cậu ấy rõ vậy cơ à?
Vital đẩy xe lăn của mình lùi lại và mặt đối mặt với Cordelia.
- Cứ cho là cậu ấy vẫn ở trong khu rừng này. Vậy thì đó cũng không phải tin tốt đâu, khu rừng này rộng chưa đầy mười cây số vuông mà Maya thì đã mất tích từ lâu rồi, lâu hơn rất nhiêu thời gian cần thiết để ra khỏi rừng.
- Không thông thuộc địa hình thì cậu ấy cũng dễ đi lòng vòng lắm chứ, hoặc có thể cậu ấy đã nấp vào một chỗ để chờ trời sáng?
- Trời đã sáng tới hai lần kể từ lúc tôi mất dấu cậu ấy rồi.
Đến lượt mình, Cordelia cũng xoay ghế lại sát Vital.
- Cứ ngồi trước bàn phím như thế này cũng chẳng khiến cậu đưa được cậu ấy ra khỏi rừng.
Hai má của Vital bừng bừng; nhìn thấy một người đàn ông đang đỏ lựng mặt khiến Cordelia xúc động mạnh. Cô áp sát hơn nữa và hôn Vital trước khi anh kịp phản ứng.
Rồi cô say đắm nhìn vào mắt Vital và vuốt ve gáy anh với sự dịu dàng vô hạn.
- Em ở lại là vì chuyện này, ờ thì em nghĩ là vậy.
- Em nghĩ, hay em chắc chắn là vậy?
Cordelia giả bộ suy nghĩ, rồi lại hôn anh, lần này còn cuồng nhiệt hơn nữa.
- Em nghĩ là em chắc chắn.
Vital cầm lấy tay cô và im lặng chốc lát.
- Còn anh, anh cứ tưởng là em thích em trai anh hơn.
- Hai người dẫu sao cũng khá giống nhau mà.
- Không giống lắm đâu, Vital phản bác đồng thời hướng ánh mắt xuống hai tay vịn của chiếc xe lăn.
- Em cóc quan tâm, cô khẳng định với vẻ quyến rũ khôn cưỡng.
- Bây giờ thì là thế, nhưng ngày mai... anh đáp với nụ cười buồn bã.
- Thật ra thì anh có nụ cười đẹp hơn cậu ấy.
- Anh có cười bao giờ đâu, em ấy thì cười suốt.
- Đó chính xác là ý em muốn nói, cái gì hiếm thì mới quý.
Cordelia lại định hôn Vital nữa thì điện thoại của anh reo vang. Anh vội vã nghe máy, luống cuống, và buông ra tiếng thở phào nhẹ nhõm.
- Lastivka! Cậu đang ở đâu đấy? Tôi đang lo phát sốt đây, phát sốt ruột.
“Lo phát sốt là đủ rồi”, Cordelia lẩm bẩm, bị hoàn cảnh xô cho đổ gục, và lại càng bực hơn khi Vital giờ đã quay lưng lại với cô, hoàn toàn chìm đắm vào cuộc chuyện trò.
Tối ngày thứ bảy, tại EdirneVới chút tiền ít ỏi có trong tay, Maya chỉ vừa kịp đọc số điện thoại của quán cà phê mà cô đã tới, theo lời khuyên của người chủ tiệm đã bán thẻ điện thoại cho cô. Chiếc điện thoại gắn tường cũ kỹ, được bảo vệ trong cái hộp màu lam, dường như trỗi dậy từ cái thời kỳ người ta còn có thể liên lạc với nhau mà không sợ bị lộ dấu vết. Dẫu vậy, Vital, người vốn thấy cẩn thận không bao giờ là thừa, sợ rằng các cơ quan tình báo Thổ Nhĩ Kỳ đã đặt thiết bị nghe lén ở tất cả các đường viễn thông công cộng trong thành phố và thôn làng mà cô có thể ẩn náu.
- Gác máy nhé, tôi sẽ liên hệ với đối tác, anh nói bằng giọng chắc chắn và an tâm, sau đó tôi sẽ liên lạc với cậu.
Maya nhẫn nại chờ đợi trước bốt điện thoại. Vital không nói rõ bao lâu nữa thì anh sẽ gọi lại cho cô và cô quyết chí ngăn cản bất kỳ ai có ý định làm bận đường dây. Người pha chế, chỉ có mỗi một khách hàng và đang lau chùi cốc tách để giết thời gian, chốc chốc lại quan sát cô, với vẻ dâm dục hơn là ngờ vực, điều ấy ít nhất trong lúc này lại là tín hiệu tốt. Vị khách, tì lên quầy bar, bấm bấm trên điện thoại thông minh, một mẫu máy cũ chắc có giá không quá 60 euro, mà còn chẳng đến ấy. Maya thấy sốt ruột, đến mức đã sắp sửa hỏi ông ta có muốn đổi cái điện thoại đó lấy chiếc Rolex của mình không, ờ thì, một món hàng giả cô mua ở Milan cách đây hai năm. Nhưng đúng khoảnh khắc ngay trước khi cô quyết định tiến đến trao đổi, điện thoại réo chuông một lần nữa. Cô lao tới ngay.
- Cậu còn nhớ cô bạn phóng viên của chúng ta chứ?
Maya xác nhận bằng một tiếng “Ừm”, chưa hiểu ý Vital định dẫn đến đâu.
- Cô ấy mặc đồ màu lam, và sẽ cầu nguyện cho cậu trong đúng ba giờ tới. Cậu báo tin cho tôi ngay khi dịch vụ xong xuôi nhé.
Vital gác máy ngay khi chuyển xong cái thông điệp bí ẩn ấy, khiến Maya thấy bối rối.
Nhân viên pha chế lôi cô khỏi dòng suy tư khi hỏi cô bằng thứ tiếng Anh dạn dĩ xem cô có muốn gọi một cốc gì đó trong lúc chờ cuộc gọi tiếp. Maya bước ra khỏi quầy mà không trả lời anh ta.
Dưới bầu trời xám màu lông chuột, cô đi dọc con phố, đầu suy nghĩ mông lung.
- Phóng viên, thì là Janice, nhưng còn cầu nguyện...?
Cô suy nghĩ bằng cái kiểu tư duy xoắn não mà Vital hay dùng.
- Janice đang sống ở Israel! cô thốt lên thành tiếng.
Cô liền quay ngoắt lại, vào trong quán bar, đi thẳng tới quầy và chộp lấy chiếc điện thoại thông minh của vị khách ban nãy, ông ta sửng sốt nhìn cô.
- Xin phép ông, tôi cầm một phút thôi.
Edirne có rất nhiều nhà thờ Hồi giáo, ba nhà thờ Công giáo và duy nhất một hội đường Do Thái nằm giữa hai phố Maarif và Osmaniye, ngay sát chợ và cách cây cầu Meriç mà cô từng đi qua hai lần chỉ một đoạn đường. Ứng dụng bản đồ trên điện thoại chỉ cho cô đường đi tới đó. Maya xóa sạch mọi dấu vết về các tìm kiếm của mình trước khi trả lại điện thoại cho chủ nhân của nó, cô hồ hởi cảm ơn ông ta rồi rời đi.
Tối ngày thứ bảy, tại trang viênVital buông tiếng thở dài trước tiên rồi mới thể hiện sự phấn khích:
- Chúng ta tìm được cậu ấy rồi và cậu ấy tự do! anh reo lên. Anh biết là Maya sẽ thoát được...
Rồi anh ngừng giữa chừng khi quay sang phía Cordelia, thì thấy cô đã biết mất.
Lại thở dài!
Dưới tầng trệt, ba lô trên vai, Cordelia đang lẻn vào gian bếp của Ilga, và lần này thì không phải để xin của bà một miếng từ chiếc bánh trứ danh.
Tối ngày thứ bảy, tại KievTừng thành viên của Hội bước vào sân bay quốc tế riêng lẻ, đứng cách nhau rất xa khi qua cửa kiểm tra an ninh và một mình đi tới cửa khởi hành đã được ấn định. Mateo và Ekaterina, đi cùng một chuyến bay, làm thủ tục riêng và chọn chỗ ngồi cách nhau mười hàng ghế. Diego và Janice bắt gặp nhau tại quầy bán báo. Cô mua một bao thuốc lá, còn anh mua một thanh sô cô la, cả hai đều trả bằng tiền mặt. Nhưng nếu trên đời có tồn tại một loại máy giúp nghe được suy nghĩ, thì trong lúc mỗi người họ đều đã yên vị ở phòng chờ ra máy bay, có lẽ ta sẽ nghe thấy cùng một giai điệu.
✽
Cách sân bay chừng hai mươi cây số, Ilga, chân đặt dưới sàn, đang lái một chiếc Land Rover cũ kỹ với hệ thống treo đáng ngờ. Hộp số kêu lạch cạch, công tơ mét đã tiêu đời từ lâu, và như thế có lẽ lại hơn. Cửa sau xe va đập không ngừng và, ở chỗ mà Cordelia đang ngồi, có thể nhìn thấy con đường lướt đi qua một cái lỗ dưới sàn. Khi Ilga vượt qua một chiếc xe tải, vừa kịp bẻ lái trước những hồi còi inh ỏi của những lái xe đi ngược chiều, Cordelia làm dấu thánh.
- Chuyện gì đã xảy tới với Vital vậy? cô hỏi.
Ilga, vẫn bám chặt vào tay lái, vờ như không nghe thấy câu hỏi.
- Chuyện Malik kể cho cháu nghe là thật phải không? Cordelia vẫn cố nài.
- Vì sao thằng bé phải nói dối chứ? bà quản gia làu bàu.
- Giá mà người ta biết được vì sao mọi người lại thường nói dối, Cordelia thở dài.
- Cháu muốn chúng ta nói về Malik hay Vital đây?
- Bác đã chăm sóc họ suốt cả đời mình, điều đó thật đáng ngưỡng mộ.
- Ta đã chứng kiến hai đứa chào đời và đã nuôi nấng chúng mà chưa bao giờ định thay thế cha mẹ chúng, những người mà ta không khi nào quên giữ cho họ luôn sống trong lòng chúng. Giờ thì ta già mất rồi và chúng không còn lắng nghe ta nhiều nữa, nhưng đôi khi chúng vẫn nghe ta. Tình yêu được tạo nên từ sự thao thức, lắng lo, ngỡ ngàng, sợ hãi và thán phục, như một ngọn đèn không hắt bóng hay một cái tai khi bất hạnh trườn tới lặng lẽ. Vital ấy mà, ta yêu thằng bé ở mặt khiếm khuyết của nó còn hơn cả những thành công của nó. Ta sẽ không bao giờ quên được sự can đảm của thằng bé trong những thời điểm khủng khiếp nó phải trải qua, suốt những tháng ngày phải nằm bẹp trên giường, nó vẫn cố gượng dậy, dẫu có đau đớn đến thế nào, để nhìn được qua cái ô cửa sổ mà nó vật nài đòi ta phải mở ra, kể cả trong những ngày mùa đông giá lạnh nhất. Hồi ấy, nó bảo ta là: “Bác Ilga à, những thanh âm ban ngày, ấy là sự sống và niềm vui, cứ để chúng ùa vào, chúng ta cần có chúng.” Những lời thằng bé nói khiến ta đau xé lòng. Hàng tháng trời thằng bé đấu tranh không ngừng nghỉ, “thuần hóa” chiếc xe lăn để tìm lại cho mình một chút gọi là tự do, cũng miệt mài hệt như khi nó chạy theo quả bóng trong công viên. Hồi Vital còn nhỏ, ta là người dạy dỗ nó, còn bây giờ đến lượt nó dạy ta. Dạy dỗ là việc làm thì dễ, tiếp nhận thì khó. Ta chỉ biết việc mình đã không làm khi có người bảo cho và chúng để lại sẹo, dù to hay nhỏ. Còn tình yêu bây giờ là của thằng bé trao cho ta, thông qua con đường nó đi, còn ta cóc quan tâm con đường đó hợp pháp hay không, vì lý do của thằng bé là đúng đắn. Ta nhận ra ở hai đứa con trai của mình những phẩm chất mà ta thấy giá trị nhất: lòng can đảm và khả năng động lòng trắc ẩn. Nếu đó là chuyện Malik đã kể cho cháu nghe, bằng lời lẽ của thằng bé, thì nó đã nói với cháu trăm phần trăm sự thật.
Ilga áp sát chiếc Land Rover dọc vỉa hè sân bay rồi dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể mình ấn lên chân phanh. Chiếc xe dừng sững lại.
- Xin lỗi nhé, cái xe thổ tả này còn ọc ạch hơn cả bà lão này.
Cordelia quay sang bà và nhìn bà thật lâu, nhận ra những nếp nhăn viền quanh hai mắt bà.
- Bác đâu đã già, Ilga.
- Nếu mà so với cỗ xe tệ hại này thì ta nhất trí.
- Vì sao bác lại tâm sự mọi chuyện với cháu như vậy?
- Vì con gái ạ, cuộc đời không phải một buổi chiều đi mua sắm, khi ta có thể đi hết từ tiệm này sang tiệm khác chỉ để chọn thứ mà cháu ưng ý nhất. Cháu sẽ trở lại đây chứ?
- Bác có muốn cháu quay lại không?
- Cháu thừa thông minh nên không phải tỏ ra ngốc nghếch như vậy đâu, Ilga phản bác đồng thời ra hiệu cho Cordelia xuống xe.
- Bác sẽ làm cho cháu một chiếc bánh nữa nhé? cô ghé người sát vào cửa kính xe để hỏi.
- Biến mau đi, kẻo ta lại bám dính lấy cháu đấy.
Cordelia gật đầu rồi chạy vào sân bay.
✽
Janice là người cất cánh đầu tiên; cô sẽ trung chuyển tại Gatwick trước khi lên một chiếc máy bay nhỏ hơn để tới Jersey.
Diego khởi hành tiếp theo, chuyến bay từ Berlin đã tới đúng giờ.
Ekaterina bước vào khoang máy bay trước và Mateo cố thở bình thường lúc đi qua cô để xuống chỗ của mình ở cuối máy bay. Cuộc trò chuyện gần nhất của họ trong phòng khiến trong tâm trí anh trào lên một cơn sóng chao đảo chẳng khác nào một cơn sóng ngầm sẽ cuốn phăng bạn ra khơi xa. Từ chỗ ngồi của mình, anh không ngừng ngắm nhìn mái tóc cô, một nhúm bọt hung đỏ giữa một biển nước nâu và đen.
Janice ngẩng đầu lên khi thấy Cordelia vội vã bước qua giữa lối đi và ngồi vào chỗ phía sau, cách cô ba hàng ghế. Rồi cô lại đắm chìm vào cuốn sách.