← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15 Tối ngày thứ bảy, tại Edirne

Maya tìm chỗ trú trong hội đường Do Thái. Toàn bộ ghế ở đây đều không có ai ngồi, nhưng cô không dám, vì nhớ ra phụ nữ và nam giới Do Thái phải ngồi ở hai nơi tách biệt. Vị giáo trưởng, vì nghe thấy có tiếng động, bước ra và, khi thấy cô phân vân, đã mời cô ngồi vào chỗ nào cô muốn; hội đường này, theo như ông nói, khuyến khích sự pha trộn.

- Mà xin cô đừng nhầm nhé, ông nói rõ thêm với vẻ hài hước, cái điều mà người ta cấm ở đây là hòng tách các ông khỏi các bà để họ còn tập trung cầu nguyện. Vậy thì cô đây không phải người Do Thái rồi.

- Không ai hoàn hảo cả, cô đáp.

- Billy Wilder! vị giáo trưởng hãnh diện nói. Nhưng sự hoàn hảo, nó là cái gì?... Một câu hỏi quá rộng. Chào đón cô tới đây, ông vừa nói vừa thúc giục cô ngồi xuống. Một chuyến tham quan đơn thuần hay cô muốn tới đây cầu nguyện?

- Đúng ra là để được an toàn, cô thành thực thổ lộ.

- Vậy thì cô không thể tìm thấy nơi nào tốt hơn đâu. Chuyện gì đã xảy ra với cô?

- Đó là một câu chuyện dài.

Nhưng những câu chuyện dài lại là khoái khẩu của ông giáo trưởng và không ai, không gì có thể giải thích một cách rành rẽ vì sao Maya lại chọn thổ lộ với ông, có lẽ vì hào quang tỏa ra từ ông, có thể vì diện mạo, vì ánh mắt trìu mến của ông. Có bao nhiêu lần chúng ta bắt gặp, giữa dòng đời chảy trôi, gương mặt của ai đó mà sự nhân từ ở đó làm con người ta choáng ngợp? Maya, vốn dĩ chưa bao giờ tâm sự điều gì về cuộc đời mình, giờ đây lại chia sẻ hết, đến tận cùng cả những day dứt trong lòng vì đã bỏ mặc những người mà cô mang ơn giúp đỡ. Lẽ ra, cô đã có thể quay ngược trở lại, cảnh báo để Joram đưa hết người của ông đi trốn. Vị giáo trưởng chất vấn cô thật lâu bằng ánh mắt. Rồi ông hỏi cô một câu, nghe qua thì đơn giản, nhưng lại là câu sẽ quyết định tương lai của cô. Vì lý do gì mà cô thực hiện chuyến đi này? Có mặt ở nơi mà lẽ ra ta không nên có mặt không bao giờ chỉ là kết quả của một sự tình cờ, ông nói thêm. Maya thò tay vào túi để lấy ra tấm ảnh chưa từng rời cô từ khi rời Paris. Cô chìa tấm ảnh ra cho ông.

Nghe thì thật lạ lùng, cô giải thích, cô không biết câu trả lời. Vị giáo trưởng xin phép được xem xét tấm ảnh này gần hơn. Ông quan sát hồi lâu bức ảnh chân dung Naëlle, đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình rồi trả lại tấm ảnh cho Maya. Rồi, với giọng nhẹ nhàng, ông bảo cô rằng ông đã hiểu, và cũng hiểu vì sao cô lại tới hội đường này. Maya tỏ ra ngờ vực. Một giờ trước đây, cô còn không biết đến sự tồn tại của hội đường này.

- Nhưng Ngài biết sự tồn tại của cô, ông giáo trưởng vừa đáp vừa phe phẩy cuốn kinh Torah . Chúng ta nói thẳng vào trọng tâm luôn nhé: sự tiếp nối. Chẳng phải chúng ta đang sống vì điều đó sao?

- Có thể là vậy. Không phải có ý xúc phạm gì ông đâu, nhưng tôi chưa thấy có sự liên quan tới những việc xảy ra với tôi.

- Giờ đến lượt tôi kể cho cô nghe một câu chuyện. Chuyện này xảy ra trong một cuộc tàn sát người Do Thái, cách đây lâu lắm rồi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ như mới hôm qua. Quân Quốc xã đi đốt nhà của người Do Thái, đập phá cả cửa chính lẫn cửa sổ rồi ném đuốc vào đó. Cảnh sát để mặc chúng làm như vậy. Những hành vi man dã đó được chính quyền khuyến khích, những kẻ đó sử dụng thủ đoạn này với cái cớ khôi phục trật tự và áp đặt các biện pháp an ninh. Nạn nhân bị coi là những kẻ gây rối còn đao phủ được xem là mẫu mực. Một câu chuyện dài khác và hỡi ôi, nó lại là câu chuyện còn lâu mới kết thúc. Trước khi nhà chúng tôi tới lượt làm mồi cho lửa dữ, cha tôi đã cầm tay chúng tôi, tôi và mẹ, và đưa cả hai mẹ con thoát ra ngoài mà không kip mang theo chút đồ đạc tối thiểu nào. Khu nhà trên đầu phố giờ chỉ còn là một biển lửa, thế nên cả nhà tôi chạy về phía khu phố bên dưới. Đằng sau chúng tôi, những gã đàn ông hằn học đang truy đuổi những người chạy trốn. Những kẻ man rợ còn cách không xa, chúng tôi không được bỏ phí một giây phút nào. Tuy nhiên, trong lúc chúng tôi chạy qua trước một ngôi nhà lúp xúp, cha tôi dừng sững lại. Ông ra lệnh cho mẹ đi tìm chỗ trú ẩn cho hai mẹ con. Mẹ tôi không cự cãi gì. Chúng tôi hoảng sợ tột độ, tôi để cô tự hình dung điều gì phía trước khi phải tiếp tục hành trình chạy trốn mà không có cha tôi. Trong lúc chúng tôi chạy xa dần, tôi ngoái lại thì thấy cha mình đạp mạnh cánh cửa mà khi nãy ông đã dừng lại trước nó, ông bước vào trong nhà và mất hút.

- Ông ấy đã mất mạng ư? Maya lo lắng hỏi.

- Phải, đương nhiên rồi, giờ mà còn sống ông ấy phải một trăm lẻ năm tuổi rồi, nhưng ông ấy không chết trong cái đêm kinh hoàng ấy. Tôi và mẹ đã tìm được chỗ trú tại nhà vài người bạn theo đạo Tin lành. Cha tôi tới gặp chúng tôi không lâu sau đó, dắt theo một phụ nữ và bé gái con của người phụ nữ đó. Người phụ nữ là một khách hàng của cha tôi, bà ấy góa chồng. Cha tôi nhớ ra địa chỉ của bà ấy lúc chạy ngang qua nhà bà, vì cha tôi từng đi giao than cho bà ấy. Tôi đọc được trong mắt cô rằng cô đang tự hỏi xem tôi còn muốn dẫn tới đâu nữa. Tới một câu nói của cha tôi. Tôi rất tức tối khi cha để hai mẹ con tôi lại với nhau, và thể hiện điều đó với ông ấy bằng cách trưng ra bộ mặt đầy hờn trách. Cha tôi khi ấy ghé xuống với tôi và bảo rằng: “Cứu một đứa trẻ là cứu cả nhân loại.” Cô không thể làm gì để giúp những người ở khu trại đó, cũng không khác gì cha tôi, ông không thể cứu hết mọi cư dân trong khu phố nhà tôi. Nhưng tôi có cảm giác cô có thể quyết định tương lai của đứa trẻ trong tấm ảnh này. Trong lúc chờ đợi, hãy cứ ở đây tới khi nào cô muốn. Tôi rất vui được quen biết cô.

Ông giáo trưởng rời đi thì Maya gọi ông. Vị giáo trưởng quay người lại, vẻ đầy tò mò.

- Thưa giáo trưởng, điều gì có thể dẫn dắt đàn ông tới con đường bức hại đàn bà và con trẻ? Ông có tìm thấy trong đức tin của mình chút lý do tối thiểu nào để tha thứ cho sự dã man của họ không?

- Họ sợ.

- Sợ các ông ư?

- Sợ chính họ, sợ thứ mà họ đang trở thành. Căm ghét người Do Thái chúng tôi đem cho họ cách thức để quên nỗi sợ đó đi.

- Câu nói của cha ông có giải hòa được mọi chuyện giữa hai người không?

- Tôi không tức giận với ông ấy, mà với chính tôi.

- Vì sao?

- Vì tôi đã để nỗi sợ xâm chiếm mình. Cha tôi đã biết cách đẩy lui nó khi bước chân vào ngôi nhà ấy.

Ông giáo trưởng rút lui. Maya vẫn ngồi yên trên băng ghế ở hội đường, ngắm nhìn tấm ảnh mà cô đang cầm trên tay.

Đúng đến giờ hẹn của Vital, cô đút lại tấm ảnh vào túi rồi bước ra. Bên ngoài, cô nhận ra một chiếc xe hơi màu lam thẫm đỗ dọc vỉa hè và tiến lại gần. Người đàn ông ngồi bên tay lái ra hiệu cho cô lên xe.

Ông ta mặc một chiếc sơ mi trắng miễn chê, hai tay áo xắn lên tận khuỷu, để lộ hai cánh tay rám nắng. Ở cổ tay ông ta, Maya để ý thấy có đeo một chiếc đồng hồ đơn giản nhưng lịch lãm; hai bàn tay mạnh mẽ được cắt móng gọn gàng. Mặt ông ta được phủ một lớp râu cắt sát, chăm chút tới từng li, càng làm nổi bật đường nét vuông vức của khuôn mặt. Ông ta yêu cầu cô mở hộp đựng găng tay. Maya ngỡ ngàng khi thấy thứ đựng bên trong.

- Đội tóc giả vào đi, trùm khăn lên che mặt, và để sẵn hộ chiếu vào trong túi. Có một chốt gác của cảnh sát ở cửa ngõ thành phố.

- Thế còn khẩu súng? Maya vừa hỏi vừa nhìn khẩu Glock 357 nằm dưới đáy cốp.

- Chúng ta sẽ không cần dùng tới nó đâu, à thì tôi hy vọng là như vậy. Tôi đã hứa sẽ đưa cô tới Istanbul bằng mọi giá, ông ta vừa bổ sung vừa nở nụ cười to hết cỡ.

- Istanbul á? Nhưng biên giới ở cách đây có năm cây số!

- Xin lỗi cô, không thể nào đưa cô qua Hy Lạp. Bằng giấy tờ thật, có lẽ... Tóm lại, tôi không biết ai đề xuất với cô ý tưởng này, nhưng đó đúng là một ý tưởng dở tệ.

- Cảm ơn, đấy là ý của tôi. Lúc đấy tôi có hộ chiếu thật.

- Và không có gì phải phàn nàn ư? người đàn ông nhướng mày hỏi lại. Cô nên thể hiện có chút kiên nhẫn trước khi cố rời khỏi đất nước này. Cảnh sát đang truy tìm cô không phải chỉ ở quanh thành phố này đâu. Nơi duy nhất giúp cô được an toàn, đó là nhà tôi, tức là ở Istanbul. Tôi đã thông báo chuyện này cho Vital.

Maya không có lựa chọn, cô phải tuân theo các chỉ dẫn của ông ta. Cô hạ tấm chống nắng xuống và soi vào gương trang điểm để kiểm tra xem mình đã chỉnh mái tóc đen đi mượn này ngay ngắn chưa. Cô thắt khăn choàng, rồi mở hộ chiếu ra, học thuộc bài. Từ giờ cô tên là Derya Ylmaz.

- Ylmaz nghĩa là “gan dạ”, tài xế của cô giải thích.

- Thế còn Derya?

- “Chân trời”, hoặc “bất tận”, tùy ý cô. Khi qua chốt gác, hãy đưa hộ chiếu cho tôi, và nhất là đừng nói gì cả, trừ phi cảnh sát hỏi chuyện cô. “Chào” thì nói là merhaba ; “cảm ơn” thì là tesekkür ederim .

- “Tạm biệt” là güle güile, Maya nói tiếp. Đây không phải lần đầu tôi đến Thổ Nhĩ Kỳ.

- Vậy thì mọi chuyện hẳn sẽ tốt đẹp thôi, cô có ngữ điệu đấy, viên tài xế bông đùa, nhưng dẫu vậy hãy hạn chế tối đa ý định thử cất giọng nhé.

Trong lúc chiếc xe đi chầm chậm trước khi dừng lại trước một viên cảnh sát, Maya cảm thấy họng mình như nghẹn thắt. Tài xế chìa giấy tờ ra với vẻ bình tĩnh như không. Ghé sát vào cửa kính, viên cảnh sát quan sát lần lượt từ vị khách nữ ngồi ở ghế cạnh lái tới hộ chiếu của cô rồi trả lại cho cô. Maya miễn cưỡng nói cảm ơn.

Xe nổ máy lại rồi chạy về hướng Istanbul. Maya thở phào.

- Chúng ta gặp may khi hắn không soi kỹ hơn đấy, nếu yêu cầu tôi tháo khăn choàng ra, hẳn hắn sẽ nhận ra tôi không hề giống bức ảnh trên hộ chiếu.

- Hắn hẳn sẽ làm thế nếu tôi không nhét thêm thứ cần nhét vào hộ chiếu của tôi, tài xế đáp.

Maya quan sát ông ta, rất tò mò trước vẻ bình thản của người đàn ông này.

- Những lúc không phải đưa đón các cô gái người nước ngoài thì ông làm gì... nếu không phải chuyện gì tế nhị quá?

- Tôi làm nghề đổi tiền... Nhưng chúng ta có chung một người bạn thân, chính vì thế tôi mới đến đây đón cô.

Ngày thứ tám tại Jersey, quần đảo Eo Biển

Vừa mở mắt Janice vừa tự hỏi màn đêm đã mang cô tới nơi nào của thế giới đây. Giấy dán tường in hình những bông hoa hồng trong phòng nhắc cô nhớ ra. Mùi hương bánh mì mới nướng phảng phất trong không khí. Cô khoác lên người chiếc áo choàng tắm tìm thấy trong buồng tắm, chỉnh lại mái tóc cho ngay ngắn hơn, xỏ chân vào đôi giày cao cổ và, trái với mọi mong đợi, xem xét điệu bộ chỉnh tề của mình để bước ra phòng ăn của khách sạn. Nữ quản lý khách sạn, đứng phía sau quầy, điềm nhiên dõi mắt nhìn theo cô. Có bốn vị khách đang dùng bữa sáng. Một vị khách nam đóng bộ com lê họa tiết nanh sói, một khách nữ vận đồ thiết kế màu đen, hai người còn lại già hơn, chải chuốt cầu kỳ và đã trang điểm. Tất cả họ đều đang cúi xuống nhấp trà, không bình phẩm gì khi Janice ngồi xuống bên chiếc bàn gần cửa số.

Nữ nhân viên phục vụ, mặc bộ đồ hầu gái phong cách cuối thế kỷ 19, mang cho cô một khay đầy bánh nướng scone, mấy hũ mứt và kem.

Cô ta hỏi Janice xem cô muốn dùng trà hay cà phê, trứng ốp hay trứng tráng và bánh mì nướng mềm hay nướng giòn. Với người mới ngủ dậy thì hỏi như vậy là quá nhiều; một tách cà phê với vài lát bánh mì vừa lấy ra khỏi máy nướng bánh sẽ tốt hơn cả, cô đáp. Nữ nhân viên phục vụ nhún mũi chân rút lui.

Quản lý khách sạn, bị trí tò mò kích thích, liền bưng khay xuất hiện sau đó ít lâu.

- Tôi đoán quý khách không phải đang đi công tác. Quý khách có muốn tôi giới thiệu một vài điểm đến đáng chú ý nhất trên đảo chúng tôi không?

- Quần áo không làm nên thầy tu, Janice đáp. Tôi chỉ muốn biết đường tới trung tâm thành phố thôi.

- Khi ra cửa, quý khách đi ngược phố chừng vài mét là đã đến trung tâm. Quý khách tới đảo vào ban đêm, Saint Helier không rộng cho lắm. Trên quầy chúng tôi đã để sẵn tờ bướm, cùng bản đồ.

Janice cảm ơn cô ta rồi tiếp tục bữa sáng.

Thủy triều xuống thấp phơi bày hết bờ bãi. Những con mòng biển chao lượn trong gió, gây chói tai bởi những tiếng kêu lóe xóe của chúng và lượn là là trước khi đáp xuống mặt cát lầy bùn.

Một tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại thông minh của cô. Diego muốn biết cô tới nơi ổn thỏa chứ. Anh ca cẩm rằng khách sạn chỗ anh đúng là tệ hại và mưa ở Berlin thì sẽ chẳng giúp kỳ lưu trú của anh vui vẻ chút nào. Janice nhắc anh nhớ rằng họ không phải đang trong kỳ nghỉ. Cô chúc anh may mắn và, không thật sự biết vì sao mình làm thế, cô gửi một tin nhắn cho Ekaterina.

- Tôi có cảm giác vừa đổ bộ lên vũ trụ của Miss Marple 9 , cô viết. Tôi đã kéo tụt độ tuổi trung bình ở đây, thật vui khi tự kết thúc cuộc đời mình ở xứ sở này. Còn cậu thì sao, ổn chứ?

Một phụ nữ lớn tuổi, nhân vật thám tử giả tưởng của nhà văn Agatha Christie.

- Cả đêm không chợp nổi mắt, Ekaterina đáp. Tối nay chúng ta điểm qua tình hình chứ?

- Tuyệt, hẹn cậu trên diễn đàn khoảng 18 giờ nhé.

- 18 giờ ở chỗ cậu hay chỗ tôi?

- Tôi hoàn toàn không cảm thấy mình đang ở nhà, Janice đáp.

- Cậu có cảm thấy bớt cô đơn hơn nếu tôi bảo cậu rằng tôi cũng không hề? Ekaterina kết luận.

Janice trở lên phòng để sửa soạn còn làm nhiệm vụ. Cô dỡ hành lý và suy nghĩ vẻ bề ngoài hoàn hảo cho nhân vật mà cô sẽ đảm nhiệm. Cô chọn một chiếc đầm ngắn màu đen mà chính cô cũng thấy phấn chấn khi khoác lên người. Chiếc túi xách thì ngược lại, trông như thuộc bộ sưu tập của một kẻ thích thám hiểm hơn là một nữ khách hàng giàu có và cô cũng không thể trông cậy gì vào đôi giày bết bùn hòng cứu vãn tình hình. Trừ phi, cô nghĩ, chơi bài ngửa. Ý tưởng nhập vai một tiểu thư nổi loạn của một gia đình hào môn chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài khiến cô thích thú. Một vai cần phải sáng tạo thật sự. Cô đi tắm qua một chút, mặc quần jean, áo chui đầu cổ rộng, và bỏ chiếc USB cài sẵn virus vào túi bên phải của chiếc áo vét.

Ra khỏi khách sạn, cô ngược phố News Street, rồi ngoặt phải vào phố Burrard. Vài phút sau, chi nhánh của ngân hàng JSBC đã ở ngay trước mắt. Cô bước vào và thì thào với nữ nhân viên lễ tân rằng cô muốn mở một tài khoản ở đây, nhưng phải vô cùng kín đáo.

Cô gái trẻ hộ tống cô tới một hành lang trải thảm nhung dẫn đến tận một phòng họp không có cửa số nhưng trang bị nội thất vô cùng xa xỉ. Một bàn gỗ đánh véc ni, sáu ghế bành bọc da, một màn hình plasma đời mới nhất gắn vào tường và một bàn chân quỳ. Cô lễ tân cho biết một nhân viên tư vấn sẽ ra tiếp ngay và rút lui.

Janice bước về phía chiếc bàn chân quỳ và ghé mắt nhòm bình rượu whisky rồi bật nút; mùi rượu thơm bảo chứng cho tuổi rượu đáng nể. Vẫn còn hơi quá sớm để kiểm chứng điều ấy, cô tiếc nuối tự rót cho mình một cốc nước rồi ngồi xuống. Vài phút sau đó, một anh chàng chừng ba mươi, đeo cà vạt, mặc com lê đen, giày moccasin bóng loáng, mái tóc chỉn chu xuất hiện. Anh ta đặt máy tính xách tay xuống bàn và hỏi Janice xem anh ta có thể giúp gì cho cô.

Trái ngược với những gì cô hình dung, anh chàng nhân viên nhà băng trẻ tuổi lại rất chú ý đến cô. Janice ngửi được mùi ngay khi có một anh chàng thích cô. Cái vẻ phấn khích của Oliver Wilson, bàn tay đưa lên vuốt vuốt tóc, chiếc nơ bướm mà anh ta luôn tay chỉnh sửa đã phơi bày chút bối rối nhất định. Khi đang chơi trò bịp, nếu may mắn nắm được quân át chủ bài trong tay, họa có là đồ ngu mới không đánh nhanh diệt gọn luôn.

- Chuyện này hơi tế nhị, cô uể oải nói. Tôi muốn mở một tài khoản và gửi tiền vào, nhưng không phải bằng tên tôi, nếu có thể.

- Tất nhiên rồi, nhân viên nhà băng khẳng định.

Anh ta gợi ý cô nên mở một công ty cổ phần, anh ta có thể giới thiệu giúp cô một luật sư trên đảo này với chi phí không thể hợp lý hơn. Anh ta sẽ điền giúp các giấy tờ cần thiết và thực hiện việc đăng ký, tất cả những việc này không cần quá một ngày.

Janice đặt tay lên tay của anh chàng nhân viên nhà băng và bắt đầu một màn quyến rũ khiến tự cô cũng thấy ngượng.

- Thế nếu anh bắt đầu điền hết chỗ giấy tờ ấy ngay bây giờ thì sao? cô gợi ý. Tôi sẽ ký mọi giấy tờ anh cần, luật sư của anh sẽ làm việc cần làm và tôi sẽ chỉ còn mỗi việc chuyển tiền. Thời gian đối với tôi là tiền bạc.

Oliver Wilson thay đổi sắc mặt, hít một hơi thật sâu, rồi hỏi số tiền mà họ đang nói tới là bao nhiêu.

- Hôm nay là một triệu đô la, và nếu anh làm mọi việc mau chóng, thì sẽ còn nhiều thứ khác nữa. Tất nhiên, sẽ cần phải sắp xếp mọi việc đó một cách thật thông minh cho tôi.

Chuyện đó là hiển nhiên, Wilson cam đoan, nhưng để phục vụ tốt nhất cho lợi ích của cô, anh ta muốn được cô nói rõ hơn về ý của cụm từ “nhiều thứ khác nữa”.

Hóa thân vào vai diễn quá xuất sắc, Janice kể lể rằng dù khi còn sống cha cô đã rất keo kiệt, nhưng ông đã bù đắp sự thiếu vắng của mình bằng vô vàn những hào phóng khác.

- Thế cha cô làm nghề gì, nếu câu hỏi này không phải là sỗ sàng?

- Như thế là quá sỗ sàng, Janice đáp lại bằng giọng the thé. Tóm lại thì, vì chúng ta đều là những người đáng tin... ờ thì vài hạng mục đầu tư bất động sản truyền thống, một chút đá đưa sang dầu mỏ. Thực ra, cô thì thào, đá đưa kha khá sang dầu mỏ, phải nói là rất kha khá.

- Tôi hiểu, Wilson nuốt nước miếng, nghĩ tới khoản thưởng cuối năm tăng dựng đứng như mũi tên.

- Anh vẫn chưa đánh giá hết được đâu. Vậy thì, chúng ta có thể tiến hành chứ?

Wilson đứng phắt dậy.

- Vì sao lại phải bắt quý khách đợi chờ vô ích thế nhỉ? Tôi bao tất vụ này, tôi sẽ trở lại ngay giây lát với các tài liệu cần thiết.

Janice mở túi xách và đưa cho anh ta một mảnh giấy gấp làm tư.

- Để tránh cho anh phải xác minh vô ích, đây là các số tài khoản sẽ chuyển cho anh khoản đầu tiên.

Một sự đảm bảo mà anh chàng nhân viên nhà băng xem xét với vẻ hài lòng không che giấu.

Rời khỏi phòng, Wilson nghĩ rằng đối với một khách hàng quan trọng tầm này, lẽ ra anh nên đi tìm sếp để báo cáo, nhưng Janice quyến rũ quá đỗi, và sự quyến rũ ấy ở mọi phương diện. Vị trí anh đang giữ chẳng phải luôn khuyến khích chủ động sáng tạo sao?

Trong lúc vội vã, chàng Wilson trẻ tuổi đã bỏ quên máy tính xách tay của mình trên bàn họp. Janice không chần chừ mở ngay nó ra. Màn hình được khóa bằng mật khẩu, và cô không có cách nào tìm ra được câu thần chú trong khoảng thời gian quá ít ỏi như vậy. Trừ phi Vital đã dự liệu tình huống này. Virus của anh có khả năng đánh sập các hàng rào bảo mật bằng cách ẩn vào trong một bộ ghi, sẵn sàng lây lan ngay khi truy cập được xác nhận? Càng nghĩ theo hướng đó, giả thiết cô đưa ra dường như càng khả thi. Điều đó giải thích lý do vì sao USB cần được cắm vào máy trong ít nhất hai phút. Thời gian đủ để nó quét toàn bộ máy và tìm ra một lỗ hổng hòng trú vào. Làm sao anh có thể làm nên điều kỳ diệu đó là một bí ẩn mà sau này cô sẽ tìm hiểu. Thời gian trôi đi, Wilson không lâu nữa sẽ quay trở lại. Cô cất chiếc USB vào túi, đã sẵn sàng chuyển sang hành động, thì máu cô đông cứng lại. Linh tính mách bảo, cô nhìn chăm chăm màn hình plasma gắn trên tường. Một chấm xanh nhỏ xíu phát sáng ở chính giữa viền màn hình phía trên. Đây không chỉ đơn thuần là một màn hình, mà là một thiết bị họp trực tuyến, tức là nó được trang bị máy quay, và bóng đèn hai cực phát sáng chứng tỏ nó đang hoạt động. Ngân hàng JSBC quay lén khách hàng của mình. Tuy nhiên, Vital đã cảnh báo cô điều này. Đừng bao giờ đánh giá thấp đối thủ. Cô làm vẻ mặt nhăn nhó, thản nhiên gập màn hình máy tính lại và nhìn đồng hồ đeo tay.

Oliver Wilson bước vào phòng họp. Janice nhìn anh ta chằm chằm, cố gắng phát hiện một sự thay đổi nào đó trong thái độ của anh ta.

Anh ta vẫn vui tươi như lúc trước, nhưng cái vẻ vui tươi ấy có lẽ không được những người giám sát camera trong bộ phận an ninh của ngân hàng chia sẻ.

Trong lúc anh ta dàn các mẫu tờ khai trên mặt bàn, Janice đánh giá các nguy cơ mà cô phải đối mặt lúc này. Hành động của cô đã khiến cô bị lộ. Người ta sẽ tới giữ cô để bắt cô phải chịu một cuộc thẩm vấn hợp tình huống?

- Cô muốn để tên công ty cổ phần của mình là gì? Wilson hỏi.

Và kể cả khi đúng là như vậy, cô nghĩ, cô sẽ giải thích là mình chỉ muốn tìm kiếm địa chỉ mua sắm trên internet. Nếu nói vậy chưa đủ, cô sẽ làm toáng lên, sẽ tức giận. Nếu cái máy tính bé tẹo lố bịch này báu bở thế thì đừng có để nó tùy tiện như vậy chứ!

- Thưa cô? Wilson nài hỏi.

- Chuyện gì? cô đáp, giọng cáu kỉnh.

- À, là chuyện công ty của cô?

Nếu nhân viên an ninh của JSBC đã tiếp cận được nguồn dữ liệu nhận dạng khuôn mặt, điều này thì Janice không nghi ngờ gì, họ rốt cuộc sẽ biết được rằng cô không phải con gái của một ông tỷ phú đô la nào cả, mà là phóng viên đang làm việc cho nhật báo Haaretz ... Hoặc để bị quay như một cô nàng ngây thơ, cô nghiền ngẫm. Tốt nhất là đánh bài chuồn càng nhanh càng tốt.

- Có gì không ổn à? Wilson lo lắng trước sự im lặng của nữ khách hàng.

- Tôi đang suy nghĩ.

- Đến tên gọi dành cho công ty cổ phần của cô ư?

- Clean Brent, cô đáp.

- Tên hay, nhân viên nhà băng đồng tình.

- Hay hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là một phép nghịch dụ. Xét cho cùng, tôi cũng không cần quá vội nữa, thời tiết dường như đang tốt trở lại, sẽ thật phí phạm nếu không tận hưởng một ngày đẹp trời như thế này trên hòn đảo quyến rũ của các anh. Tôi để anh lo liệu hoàn tất các giấy tờ này, liên hệ với luật sư, ngày mai tôi sẽ quay lại tiến hành chuyển khoản.

Wilson đề nghị cô mang tài liệu về khách sạn, Janice nở nụ cười quyến rũ và giải thích là mình chưa biết sẽ tiêu hết buổi chiều hôm nay như thế nào, cô không bao giờ có kế hoạch gì cả. Cô chào anh ta rồi bước ra khỏi phòng.

Wilson hấp tấp theo sau.

- Quý khách vẫn chưa cho tôi biết quý danh, anh ta nói khi ra đến cửa ngân hàng.

- Anh không muốn lấy số điện thoại của tôi ư, trong lúc vẫn đang ở đây?

Câu trả lời quá hiển nhiên nhưng Wilson kiềm chế không tỏ bày. Cầm xấp tài liệu trong tay, anh ta tiễn cô ra tận vỉa hè.

Trong khi Janice đi xa dần, luồn lách qua các con phố nhỏ, giận sôi người vì đã xôi hỏng bỏng không, nhưng nhất là đang lo lắng vì rất có thể gây hại cho nhiệm vụ của mình, thì Wilson được cấp trên gọi. Anh ta nhanh chóng trở vào văn phòng và bị tra hỏi về nữ khách hàng mà anh ta vừa tiếp đón.

- Là con gái của một tỷ phú, anh ta hấp tấp đáp, cô ấy muốn gửi ở chỗ chúng ta một khoản tài sản lớn.

- Tôi không hỏi cậu về lai lịch hay ý đồ của cô ta, mà là tên cô ta, người đàn ông không mấy nhã nhặn nói rõ thêm.

- Cô Brent, Wilson trả lời đốp chát, ngày mai cô ấy sẽ quay lại.

- Báo cho tôi ngay khi cái cô Brent đó xuất hiện, vị sếp ra lệnh. Từ giờ tới lúc đó, tìm cho tôi các thông tin về ông bố giàu có đó.

Trở về bàn của mình, Wilson chìm đắm trong mớ suy nghĩ xa xăm. Anh ta đã định tìm kiếm trên Google, nhưng nhờ tính chất công việc, anh ta thừa biết rằng cả thế giới này có hơn ba nghìn tỷ phú đô la. Nhân con số đó với số lượng con cái không thể ước lượng sẽ biến nhiệm vụ này thành bất khả thi. Anh ta rút ra kết luận rằng cách duy nhất để biết tên thật của nữ khách hàng đó là đi hỏi trực tiếp cô ta. Số lượng nơi lưu trú cao cấp trên đảo này còn xa mới bằng được số lượng các tiểu thư thừa kế gia sản khổng lồ. Cùng lắm là khoảng chục cuộc gọi và vài câu mô tả là đủ để có được thứ anh ta đang tìm.