← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16 Ngày thứ tám, tại Rome

Ekaterina tỉnh dậy, để cơn ác mộng lại dưới đám chăn ga vẫn đẫm mồ hôi; một đêm dày đặc những bóng ma. Cô ngồi trên một cái ghế tựa, máu đập dồn hai bên thái dương, bất lực trong lúc mẹ cô và gã người tình khi ấy đang chửi rủa nhau. Người đàn ông nhận ra tiền trong ví y bị thiếu. Mẹ cô chỉ tay vào cô và bảo cô là đồ trộm cắp. Ekaterina, run rẩy trong bộ pyjama trẻ con, ngây dại nhìn bằng chứng của sự vô tội: một chai rượu đã uống vơi hai phần ba, giấu vội đằng sau chiếc đồng hồ quả lắc trên tủ buýp phê. Mẹ cô, gào thét, kết tội cô đã phá hỏng cuộc đời bà ta, bà ta đã tốn bao công sức để nuôi dạy một đứa con gái chưa bao giờ mang lại điều gì tốt đẹp.

Thức giấc, cô lục tìm trong những năm tháng thơ ấu của mình những kỷ niệm vui hòng lôi chúng lên, nhưng chẳng tìm được gì. “Mày là giảng viên đại học”, cô tự nhắc lại với chính mình trước cửa sổ, trong lúc nhấm nháp tách trà. Tranh thủ lúc Mateo ngủ say, cô đến ngồi bên bàn làm việc. Mặt bàn kính được đặt trên chân bàn bằng sắt rèn, nó mỏng đến nỗi khiến người ta cứ ngỡ mặt bàn đang treo lơ lửng. Cô lướt mắt một lượt qua tủ sách dài bao quanh căn phòng, chiếc tủ lớn theo phong cách Venezia, các đường nét chạm trổ tái hiện họa tiết những bình ê te cổ với sức mạnh thần bí; vẻ sang trọng tinh tế của căn hộ này để lại trong cô ấn tượng mạnh, có lẽ còn hơn cả trong lần đầu tiên cô ngủ lại đây.

Cô mở máy vi tính; vì làm việc cạnh Mateo, cô đã ghi nhớ mật khẩu của anh. Lúc gõ mật khẩu, cô không cảm thấy tội lỗi chút nào, cô không định sục sạo các tài liệu cá nhân của anh, chỉ tìm những tài liệu liên quan đến Baron. Tập tin mà cô quan tâm thống kê vị trí điện thoại di động của y, điều mà Mateo vẫn báo cáo đều đặn kể từ khi họ phải vội vàng rời Rome. Baron đang ngụ tại khách sạn Inghilterra, số 14 phố Via Bocca di Leone, ngay trung tâm phố đi bộ. Nếu suốt thời gian qua y vẫn ở thành phố này, thì hẳn phải vì một lý do quan trọng. Cô kết nối với trang web khách sạn để tiến hành những tìm kiếm đầu tiền. Baron hẳn sẽ sắp xếp các cuộc hẹn của y tại Café Romano hoặc Bond Bar. Cô đánh cược là ở quán thứ hai, vì không khí yên tĩnh hơn. Tiếc là không có hàng hiên nào gần đó để núp nhưng tòa nhà bốn tầng đó nằm ngay góc phố và sóng wifi hẳn là đủ mạnh để cô có thể kết nối. Thế là cô lên danh sách địa chỉ IP của các camera giám sát và, sau khi bẻ khóa đột nhập được, cô có thể quan sát mọi chuyển động trong khuôn viên đó. Dẫu vậy, xem được hình mà không thấy tiếng chưa làm cô thỏa mãn và sau vụ đào thoát ở Oslo, cô vẫn chưa có cơ hội nào kiểm tra lại xem bọ theo dõi của anh có phải đã biến mất cùng thẻ SIM chiếc điện thoại thông minh của Baron, như Mateo dự đoán hay không. Con bọ anh đã cài được vào bo mạch chủ chiếc BlackBerry của y cho phép thu thập dữ liệu từ điện thoại đó với điều kiện phải ở gần nó và được kết nối trên cùng một hệ thống mạng. Dù sao Mateo cũng chưa cho cô biết cách sử dụng và cô cũng không có nhu cầu hỏi anh điều đó. Anh sẽ lại một lần nữa lên mặt dạy dỗ, lấy cớ là cô không thể tiếp cận tay vệ sĩ của Baron mà không gặp nguy hiểm. Nhưng cô đã rút ra được bài học: hãy cứ đến thực địa trước, tìm nơi ẩn nấp an toàn nhất để tấn công con mồi và chuẩn bị đường lui trong trường hợp xảy ra bất trắc.

Ekaterina về lại phòng ngủ. Khi nhìn Mateo, quá đỗi yên bình trong giấc ngủ, cô tự hỏi bản thân mình bị làm sao vậy. Vì sao cô lại muốn một mình phiêu lưu ngoài đường hơn là nằm lại xuống giường, làm tình với anh và cùng anh ăn bữa sáng trước khi cả hai lại cùng nhau lao vào cuộc chiến? Cô nhún vai và khẽ khàng đi vào phòng tắm lấy đồ. Cô lặng lẽ mặc lại đồ rồi trở ra phòng khách. Cô cất các thiết bị vào túi xách, kiểm tra mức pin của chiếc điện thoại di động siêu tối tân được Mateo tặng rồi rời căn hộ sau khi để lại lời nhắn trên bàn bếp.

Ra khỏi tòa nhà, cô bỗng cảm thấy phấn chấn. Có gì đó thần kỳ trong không khí ở Rome và mặt trời buổi sáng đã hoàn tất tác phẩm của nó, vừa xóa nốt những ý nghĩ tăm tối của đêm đen. Không gì khiến cô thỏa mãn hơn là chuyển sang hành động, đem tài năng của mình ra thử lửa. Lộ trình do điện thoại thông minh hướng dẫn cho biết cần hai mươi phút để đi bộ tới điểm đến. Cô tự ấn định cho mình mười lăm phút và khởi hành.

Ngày thứ tám, tại Berlin

Diego chờ đợi dưới mái hiên, trong cơn mưa nhói buốt, hai tay quấn chặt hai vạt áo khoác quanh cổ. Lúc sáng sớm, một tin nhắn nhận được ấn định cuộc hẹn với anh trước một cửa hàng bán quần áo với tấm cửa sắt vẫn đóng im ỉm. Berlin trong mắt anh trông sầu thảm. Anh nhớ Madrid. Thông thường, vào giờ này, anh hẳn đã yên vị trong sảnh ăn của nhà hàng. Cắm cúi trên đống giấy tờ, anh hẳn đã nghe thấy những âm thanh lao xao trong phòng bếp. Anh có dự cảm xấu là đã rút phải que thăm đen đủi.

Một phụ nữ đi bộ trên vỉa hè; khi qua ngang tầm anh, cô dừng lại hỏi anh đường tới giáo đường St. Hedwigs. Diego đáp rằng anh không biết.

- Anh là người Tây Ban Nha à?

- Giọng Đức của tôi tệ đến thế cơ à?

- Thành phố nào?

- Madrid, nhưng sao?

Thay cho câu trả lời, cô gái dúi vào tay anh một mẫu giấy rồi đi khỏi. Diego ngỡ ngàng nhìn cô gái đi xa dần, rồi mở tờ giấy ra, bên trong viết: “Hopfenreich, 10 giờ 30.”

Người bạn của chị gái anh lo lắng về vấn đề an toàn hơn là đúng giờ. Điện thoại di động chỉ cho anh đường đến điểm hẹn mới. Một quán bar nằm ở góc phố Wrangelstrasse và Oppelner. Anh gọi taxi để tới đó.

Mặt tiền quán trông xập xệ và có gắn biển, cửa kính dán kín những tờ lót ly in quảng cáo không mấy hấp dẫn, khiến người bên ngoài không thể nhìn thấy những gì diễn ra bên trong. Diego bước vào quán, bên trong phảng phất mùi bia nồng nồng. Nữ nhân viên phục vụ, cánh tay xăm kín hình, ngẩng đầu lên. Cô đang lau cốc sau quầy bar, trên đó chễm chệ một con nhím nhồi bông. Anh ngồi xuống một bàn trống, làm từ ván gỗ cũ gắn lên các ống thép. Cô nhân viên phục vụ nhìn anh không rời mắt. Ở bàn bên cạnh, ba người đàn ông đang nốc bia hơi. Diego hẳn đã gây chú ý khi bước vào, đến cả ba gã này cũng nhìn anh chằm chằm với vẻ không mấy thân thiện. Anh nở nụ cười gượng gạo với họ, cái nụ cười nói được rất nhiều về tâm trạng của anh khi đó. Một trong ba gã tới ngồi trước mặt anh.

- Mày quen Cordelia à?

Diego gật đầu, mỗi ngày trôi qua lại mang tới cho anh hàng tá phát hiện mới mẻ về chị gái mình. Cứ hình dung ra cái gã này, tóc đuôi ngựa, chòm râu dê, cặp kính tròn và khuôn mặt lưu manh giả danh trí thức đặt trên một thân hình đô con, lại có thể là bạn của Cordelia, anh không sao thốt nên lời. Anh nôn nóng muốn biết họ quen nhau trong hoàn cảnh nào.

- Tao phải hỏi mày mấy câu, vì vấn đề an toàn thôi, gã Trotsky bên quầy bar giải thích.

- Tôi sẽ trả lời hết chỉ trong một câu thôi. Một, anh bị muộn nửa tiếng; hai, cái trò truy tìm kho báu trong mưa của anh chả có gì hay ho cả; ba, phép lịch sự dường như không phải thế mạnh của anh vì người ta thường tự giới thiệu khi tự tiện ngồi vào bàn người khác.

- Vậy thì, mày đúng là Diego rồi, Cordelia đã phím trước cho tao là tính mày rất bựa. Tao tên Fredrik. Còn cái trò truy tìm kho báu kia là làm theo yêu cầu của chị mày, cô ấy chỉ dặn tao là cái trò đấy để dạy cho mày một bài học.

Fredrik gọi hai cốc bia, rồi vì cô nhân viên quầy bar không kiêm luôn bồi bàn, gã tự đi bưng hai cốc bia về.

- Theo những gì tao hiểu, Fredrik vừa ngồi xuống vừa nói tiếp, thì chúng mày đang tìm thông tin về German Bank.

- Tôi nhắm trực tiếp tới Phòng Quản lý quỹ.

- Để tránh mọi hiểu lầm giữa chúng ta nhé, nếu dính dáng đến trộm cướp, tao sẽ không tham dự. Tao không phủ nhận là có lúc sống ngoài vòng pháp luật, nhưng đó luôn luôn phải vì lý do chính đáng.

- Vì sao anh gọi là “chúng mày”? Ở bàn này chỉ có tôi và anh.

- Đừng nghĩ tao là thằng ngu, mấy cái trò kiểu này không ai làm một mình hết.

- Đây không phải là trộm tiền, tôi chỉ muốn nắm thông tin về một số giao dịch của họ thôi.

- Thế sao lại tới Berlin? Trụ sở ngân hàng đó ở Frankfurt cơ mà.

- Vì muốn tìm sơ hở thì ở một chi nhánh bao giờ cũng dễ kiếm hơn ở hội sở.

- Tao hiểu, Fredrik trả lời trong lúc đang cố nén một cú ợ hơi.

Gã đưa mu bàn tay quẹt qua bộ ria để chùi bọt bia rồi đặt cốc xuống.

- Mày có thể bắt đầu bằng cách theo chân một nhân viên ngân hàng, rình rập hắn về đến tận nhà...

- Và đột nhập nhà hắn ư? Quá nhàm và quá táo tợn. Người Đức các anh nổi danh là những người nghiêm khắc và, cứ xem đẳng cấp của lớp khách hàng làm việc với những nhân viên ngân hàng kiểu đó, tôi ngờ là bọn họ chẳng để lọt được mấy thông tin về công việc của mình ra khỏi nơi làm việc đâu.

- Chính xác thì anh làm gì trong mảng an ninh vậy? Diego hỏi.

- Mày muốn biết tao quen Cordelia như thế nào chứ gì? Bọn tao làm cùng một ổ. Hồi được nhận vào làm ở Đức, tao đã được điều sang London thực tập... Cô ấy là người hướng dẫn thực tập cho tao.

- Thế anh ở London bao lâu?

- Tao với mày ở đây là để nói về chị gái mày hay về German Bank đấy? Có lẽ tao có cách giúp mày một tay. Tao có một thẳng bạn làm việc ở Deutsche Telekom và nó nợ tao một cái ơn to như núi.

- Ơn to đấy, Diego vừa đáp vừa nhòm bắp tay của Fredrik.

Vì không biết có nên coi đó là một lời khen hay không, gã Trotsky liền huênh hoang.

- Chỉ là một mẹo xưa như trái đất. Cảnh sát nghe lén người dân bằng cách kết nối vào các trạm phát sóng đặt trên các phố. Nếu mày muốn kiếm một điểm truy cập, chúng ta có thể hack cáp quang của tòa nhà nơi có ngân hàng này. Bạn tao không chỉ có chìa khóa mở các hộp kỹ thuật mà còn thành thạo trong đó, nghề của nó mà.

- Các đường dây ở đó hẳn phải được bảo vệ ở mức độ cao nhất chứ, Diego phản bác.

- Tỉnh táo lại đi. Thằng bạn tao là người đầu tiên sững sờ khi biết số tiền mà những doanh nghiệp kếch xù ấy đầu tư cho việc bảo vệ dữ liệu, trong khi nó chỉ cần cắm vào đúng cổng là truy cập được hệ thống mạng của bọn họ. Và ai mà lại đi nghi ngờ một nhân viên viễn thông mặc đồng phục đang làm phận sự của mình giữa giờ hành chính?

Diego suy nghĩ về đề xuất của Fredrik, sự đơn giản khiến nó càng thuyết phục.

- Nói cho rõ ràng luôn nhé: tao giúp mày kết nối mạng, nhưng xong xuôi rồi, mày hãy tự xoay xở một mình, Fredrik giải thích. Máy mó hệ thống an ninh của họ sẽ ngốn của mày hàng đống thời gian. Bạn tao không thể cứ đứng hàng giờ trước bốt kỹ thuật mở toang hoang mà không có nguy cơ gây chú ý và không đời nào có chuyện tao để lộ nó được.

- Hai phút là đủ cho tôi rồi, Diego thản nhiên khẳng định.

Fredrik nhìn anh với vẻ nghiêm túc.

- Hai phút là hack được máy chủ của German Bank á? Nhà hàng của mày phục vụ món gì đấy? Thôi bỏ đi, tao không làm việc với bọn hoang tưởng, như thế quá nguy hiểm, gã dừng ngang câu chuyện và đứng dậy.

Diego tóm lấy cổ tay gã.

- Anh ngồi xuống đi, xin anh đấy, anh lịch sự yêu cầu gã.

Diego không thể lật bài ngửa để thuyết phục gã được và mặc cho Fredrik cứ thế mà đoán anh thuộc nhóm hacker nào.

- Tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản là cắm được USB vào hệ thống máy chủ của họ, phần còn lại sẽ được làm sau đó từ xa.

- Mày tính cài một con virus có thể vượt mọi tường lửa trong vòng 120 giây á? Món đồ thần kỳ đó là gì đấy?

- Chuyện đó không liên quan đến anh, chỉ cần anh tìm cho tôi một cổng vào, kể cả đang ở chế độ chờ, bất cứ thiết bị đầu cuối nào đều được việc cả. Ngay khi có nhân viên nào đó kết nối với cổng đó, món đồ thần kỳ của tôi, như anh nói, sẽ tự đi nốt phần đường còn lại. Nó chỉ cần đúng hai phút để đào hang.

Fredrik nhìn thấy ở đây một cơ hội mà gã không đời nào cho qua.

- OK, nhưng vậy thì cả hai bên cùng có lợi. Nếu mày lập trình được một con virus có khả năng làm được điều đó, thì tao muốn có một bản sao của nó, nếu không thì auf wiedersehen 10 .

Tiếng Đức trong nguyên bản, nghĩa là: tạm biệt.

Diego chần chừ. Điện thoại di động của anh rung lên trong túi. Anh xin lỗi và đọc được tin nhắn khiến anh bối rối.

Ra khỏi đó ngay!

- Xin lỗi, chúng ta hãy tạm dừng tại đây đã nhé! Diego đáp, không chần chừ thêm nữa.

Anh đặt xuống bàn số tiền thanh toán cho hai cốc bia rồi rời khỏi cái quán xập xệ.

Diego rảo bước rời xa, lòng tự hỏi ai trong Hội đã gửi tin nhắn đó cho anh, trong khi bản thân Cordelia cũng không hề biết anh đang ở đâu. Lời cảnh báo đó nghĩa là gì?

Ngày thứ tám, tại London

Cordelia đã giữ lời. Lúc đáp xuống London, cô không về nhà và thậm chí còn không cả tới gần khu Camden. Cô đã định thuê phòng ở khách sạn South Kensington, nơi chị em cô từng ngủ lại, nhưng từ lúc rời Kiev, quá nhiều điều làm cô nhung nhớ nên cô chẳng dại mạo hiểm dây dưa với những gì gợi lên nỗi u hoài. Cô tìm thấy hạnh phúc trong một khách sạn năm sao, trả trước tiền mặt cho cả đợt lưu trú. Lúc chia tay, Diego đã giao cho cô một nửa số tiền 50.000 bảng Anh nẫng được từ Sheldon, không quên dặn rõ, vẫn với vẻ kẻ cả như bậc đàn anh: “chỉ được dùng trong trường hợp cần thiết và trong khuôn khổ nhiệm vụ”. Với sự giả dối tuyệt đỉnh, cô liệt chi phí ăn ở cho bản thân vào khuôn khổ hạn hẹp của các chi phí dành cho công việc. Và cô rất chí lý khi bằng lòng với căn phòng hạng executive . Hai mươi sáu mét vuông tràn ngập sự xa xỉ tột đỉnh ngay giữa trung tâm khu Mayfair trong một tòa nhà mà cô từng nghe Ekaterina miêu tả về sự lộng lẫy của nó.

Cô vừa ăn sáng vừa xem bản tin trên truyền hình, ngồi khoanh chân trên giường. Jarvis Borson đang trả lời báo chí trước nhà số 10 phố Downing, tán tụng những bước tiến tuyệt vời trong các cuộc đàm phán cho quá trình Brexit mà ông ta đã giành lại kiểm soát. Nhờ vào sự điều hành của ông ta, nước Anh sẽ có được mọi thứ mà họ đòi hỏi và sẽ bước ra khỏi cuộc ly hôn này vững vàng hơn bao giờ hết. Hẳn là cần phải có một cái thời kế để đếm được hết số lượng những lời nói dối mà ông thủ tướng này tuôn ra mỗi phút. Bực bội khi không một phóng viên nào ngắt ngang được bài diễn văn đả kích đó, Cordelia tắt luôn ti vi và đứng dậy. Lòng đầy quyết tâm, cô diện bộ đồng phục của nhân viên một hãng an ninh mạng, sẵn sàng rời khỏi cung điện của mình.

Khi tới trụ sở chi nhánh London của hãng Crystal Eye, công ty cô làm việc, Cordelia vừa băng ngang sảnh văn phòng vừa chào hỏi đồng nghiệp; phần lớn họ đều hỏi thăm kỳ nghỉ của cô có tốt đẹp không, cô mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Nếu kể cho họ nghe sự thật, cô hẳn sẽ được nhìn thấy vài đôi hàm rớt xuống. Theo kế hoạch đã thảo luận cùng Vital, cô vào chỗ của mình, giả bộ đọc thư và lén lút mở một hộp thoại yêu cầu trên máy tính. Cô kết nối máy tính với một quán cà phê internet ở East End mà cô từng hack cách đây đã lâu. Chỉ dẫn nhận được ngay lập tức thiết lập kết nối mã hóa về một máy chủ đặt ở Brazil, máy chủ này lại dẫn tới một máy chủ thứ ba ở Toronto, rồi tới một máy chủ thứ tư ở Hồng Kông và cuối cùng tới đích ở Ấn Độ. Từ Mumbai, dòng lệnh của cô xâm nhập phần cài đặt tin học của nhật báo Daily Time , làm nghẽn băng thông bằng cách cố tình để lại dấu vết xâm nhập nhằm kích hoạt cảnh báo ồ ạt trong một giờ tới. Khi việc này hoàn tất, cô xuống quán cà phê. Cảnh báo phát ra sớm hơn dự tính. Cô uống nốt cốc cà phê, đang miêu tả cho một nữ trợ lý giám đốc những phong cảnh tuyệt đẹp ở Ai Len mà cô đã hăng say khám phá, thì cấp trên ra lệnh cho cô khẩn cấp tới trung tâm điều hành của bộ phận an ninh.

Trước vẻ bàng hoàng của các nhân viên công nghệ thông tin đang hì hục đong đếm mức độ vụ tấn công và truy tìm nguồn gốc vụ hack - từ tận nơi sâu thẳm nhất trong lòng, cô chúc họ may mắn - Cordelia vận dụng tài diễn kịch của mình.

- Cần phải tới thực địa để ngăn chặn vụ tấn công và đánh giá thiệt hại. Từ giờ tới lúc đó, hãy đóng hết cổng truy cập lại, chúng ta cần phong tỏa toàn bộ Daily Time . Hãy cảnh báo họ không được để bất cứ ai rời văn phòng và nghiêm cấm bất cứ người nào chạm vào bàn phím. Rất có thể đã có nội gián.

- Nếu ngắt truy cập tới website của họ, chúng ta sẽ gây ra một vụ hoảng loạn thật sự, viên quản lý của cô phản đối.

- Theo những gì tôi thấy, họ hẳn là đã có đủ lý do để hoảng loạn. Nhưng nếu ông muốn dùng những biện pháp nửa vời hơn thì xin mời, ông là sếp cơ mà, cô vặn lại.

Martyn Glenn, giám đốc điều hành Crystal Eye, suy đi tính lại trước khi đưa ra quyết định. Cordelia không thuộc kiểu người vô cớ dọa dẫm người khác. Nếu cô đã tính tới những giải pháp quyết liệt như vậy, thì có thể đây là vụ tấn công mạng có quy mô lớn hơn rất nhiều những gì ông ta hình dung, có thể có những kẻ đang xóa sạch toàn bộ dữ liệu máy tính của một doanh nghiệp trước khi đòi một khoản tiền chuộc nhiều triệu đô thì mới khôi phục chúng. Crystal Eye đã ký hợp đồng với tập đoàn Berdoch để đảm bảo an toàn cho các tờ báo của họ, chỉ một vi phạm trong các nghĩa vụ đối với họ cũng sẽ phải trả giá bằng chức vụ của ông ta.

- Làm đi, ông ta nói, nhưng cẩn thận đấy, Cordelia, đây không phải khách hàng bình thường đâu!

- Tất cả khách hàng của chúng ta đều quan trọng! cô đáp với sự chắc chắn đến khó tin. Tôi cần ba người, cô vừa nói vừa chỉ các kỹ sư mà cô muốn dẫn theo, và một chiếc taxi. Ngay bây giờ!

Nhóm chuyên gia đến hiện trường sau đó mười lăm phút.

Bầu không khí ngự trị trong trụ sở tờ Daily Time vượt quá mọi kỳ vọng của cô. Nếu Cordelia muốn chỉnh huấn gì các cộng tác viên của cơ quan tuyên truyền và tung tin sai lệch này thì chắc cô không thể tìm được nơi nào tốt hơn. Những kẻ buôn bán hận thù đứng cách xa chỗ ngồi của mình, hốt hoảng như thể bàn phím máy tính của họ đã tẩm độc. “Chày ông đập lưng ông 11 ”, thể nào Vital chẳng cười khẩy như vậy. Cô phân công nhiệm vụ trong nhóm, cảm thấy niềm khoái cảm điên rồ khi chỉ lỗi cho họ tới đúng đường. Cordelia còn có chút đạo đức nhất định trong trò xảo quyệt của mình, cô không chỉ tấn công được Berdoch, mà đồng nghiệp của cô ở Crystal Eye cũng sẽ được khen ngợi vì đã khoanh vùng thành công đám cháy trong thời hạn kỷ lục.

Trong nguyên bản, tác giả sử dụng cụm từ “L’arrosoir arrosé” (nghĩa đen là “cái bình tưới bị tưới”) để thể hiện sự liên tưởng của Cordlia tới việc Vital hay dùng với từ tiếng Pháp. Cụm từ đúng là “L’aroseur arrosé” (người tưới cây bị tưới), vốn là tên một bộ phim của anh em nhà Lumière, sau này cụm từ này đi vào ngôn ngữ đời thường và mang hàm ý “gậy ông đập lưng ông”.

- Vụ tấn công xuất phát từ Mumbai! Tôi đã lần ra một địa chỉ IP đáng ngờ xuất hiện trong các ổ ghi vào thời điểm virus xâm nhập, một trong hai kỹ sư máy tính reo lên.

- Đó chính là điều chúng muốn chúng ta nghĩ, cô đáp. Hãy nhìn xem nó có bị điều hướng lại từ một máy chủ khác trong cùng khoảng thời gian đó không.

Tiếp đó, cô nói với một người khác:

- Quét hết các tài khoản quản trị viên, hãy xem bao nhiêu tài khoản được phép và bao nhiêu tài khoản đang hoạt động.

Với người thứ ba, cô yêu cầu anh ta kiểm tra xem phần mềm diệt virus có bị vô hiệu hóa ở một máy tính trong tòa báo không và xem có người dùng nào đăng nhập bằng tài khoản chưa định danh không.

Trong lúc các đồng nghiệp hối hả vào việc, Cordelia lệnh cho viên quản trị mạng của tòa báo dẫn cô tới phòng đặt máy chủ.

- Tôi chưa thấy có gì xảy ra cả, anh ta thất thần thú nhận trong thang máy.

- Đấy cũng hơi là mục đích mà các hacker tìm kiếm, cô nói.

- Nghiêm trọng à?

- Tôi không phải bác sĩ, cô đáp với vẻ ngổ ngáo ưa thích. Chúng ta hãy cứ làm sao để nó không thành ra như thế, cô trấn an anh ta lúc đi vào phòng. Các vị hãy đăng nhập vào máy, tôi muốn kiểm tra toàn bộ các bộ ghi.

Vital hẳn sẽ choáng váng nếu được chứng kiến cảnh cô cắm USB chứa virus ngay trước mắt con mồi và chính tại trung tâm của cả hệ thống. Một cú thần sầu, cô tự nhủ khi bắt đầu đếm nhẩm từng giây.

- Cái gì vậy? viên quản trị hỏi.

- Một thứ vắc xin, nó sẽ cứu mạng các anh.

Các dòng mã lướt nhanh trên màn hình điều khiển, đánh lạc hướng khỏi nọc độc đang ngấm dần vào hệ thống mạng của tờ Daily Time , ngay trước mũi viên quản trị mạng có nhiệm vụ trông chừng nó. Vital quả là thiên tài theo đúng nghĩa, cô nghĩ bụng khi hai phút sau đó, cuộn mã ngừng chạy trên năm dòng lệnh được tô đậm màu đỏ.

- Đây chính là backdoor , chúng vào qua lối này. Một bước nhỏ đối với con người nhưng là cả bước dài với toàn nhân loại, cô sung sướng reo lên.

Cordelia đã lưu lại một bản trên USB của mình trước khi tháo nó ra.

Cô thành công rồi à?

- Chúng ta sẽ thành công khi nào tôi nói với anh điều đó. Chúng ta lên lại chứ?

Viên quản trị dẫn cô về lại bên ê kíp. Cordelia muốn dành chiến công này cho họ. Còn cô, cô đã có phần thưởng cho riêng mình.

Viên kỹ sư đầu tiên xác định được địa chỉ IP ở Ấn Độ đã lần lại từng điểm kết nối, lần ngược tới tận máy chủ mà anh ta vừa định vị được là tại một khu phố ngoại ô phía Tây Sao Paulo.

- Nó xuất phát từ Brazil, anh ta nói.

- Các anh chị ở đây đã viết bài báo nào làm mất lòng người Brazil ư? Cordelia hỏi vu vơ.

Những ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhau trao đổi trong ban biên tập.

- Vậy tôi kết luận là không phải, cô nói tiếp.

Rồi, quay sang phía một đồng nghiệp khác:

- Tôi thì tôi nghĩ cái này xuất phát từ châu Âu, thậm chí, tôi đánh cược là ngay tại chính nước Anh này.

- Điều gì khiến cô nói như vậy? đồng nghiệp của cô hỏi.

- Cái thứ tôi thấy ở dưới kia, cô khẳng định khi quay sang viên quản trị mạng.

Cordelia lấy từ trong túi ra một chiếc USB - bề ngoài trông y hệt chiếc USB mà Vital đưa cho cô - có chứa các dòng mã mà cô đã viết trong phòng mình ở Kiev hòng sắp đặt sao cho vụ này thật hoàn hảo. Cô trao lại nó cho cấp dưới, anh này cắm nó vào cây máy tính mà anh ta đang làm việc.

- Đây không phải ransomware , mà là một loại virus gây quá tải băng thông của trang web và đánh sập nó, người này giải thích. Nếu chúng ta không phát hiện ra nó, hắn nó có thể duy trì ở chế độ chờ trong suốt nhiều tuần nữa, thậm chí cả tháng, trước khi được kích hoạt.

- Chỉ với mục đích duy nhất là làm tê liệt trang web của chúng tôi sao? viên quản trị mạng hỏi.

- Để giành quyền kiểm soát trang web và đăng lên đó những bài báo có thể gây rối loạn hoặc gây sốc cho các độc giả quen thuộc của các anh, viên kỹ sư trong ê kíp của Cordelia nói.

- Vậy là, các anh có thể cảm ơn ê kíp của tôi. Chúng ta không bao giờ biết được bản chất thứ mà họ tính đưa lên mạng nhưng tôi nghiêng về giả thuyết đã có một hoặc nhiều hacker theo chủ nghĩa tin tặc không ưa gì các bài báo của các anh. Việc phân tích dữ liệu thu được sẽ xác nhận điều đó... hoặc không. Trong lúc chờ đợi, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, các anh có thể khởi động lại máy trong vòng vài tiếng tới. Điều cuối cùng là tôi nghi ngờ có nội gián. Có ai đó đã cố tình tắt phần mềm diệt virus ở ba vị trí máy làm việc. Trừ phi có ai đó trong số nhân sự thích truy cập vào các trang khiêu dâm, còn thì đây không phải là một bước đi ngây thơ.

- Ai có thể làm một việc như thế chứ?

- Bất kỳ ai biết mật khẩu và có kiến thức tối thiểu về công nghệ. Cụ thể là ai? Cordelia đặt câu hỏi, đồng thời nói với ê kíp của mình rằng đã đến lúc rời đi, đây không phải việc của chúng ta. Các anh phải tự tiến hành điều tra nội bộ thôi.

Viên quản trị mạng lấy lại vị thế và quyền lực của mình, săm soi, vẻ ngờ vực và buộc tội, tất cả những con người đang làm việc trong tòa soạn.

Trên taxi đưa cô về lại văn phòng, Cordelia mừng ra mặt; nhiệm vụ đã hoàn thành và, không những vậy, cô còn ném được quả táo bất hòa vào nhà đối thủ.