CHƯƠNG 17 Istanbul
Người đàn ông lái xe đưa Maya từ Edirne tới Istanbul, vào tối hôm trước, đã giao cho cô chìa khóa một căn phòng nằm bên trên văn phòng đổi tiền. Lối lên phòng dẫn qua một cầu thang lộ thiên được xây bám dọc bức tường mặt sau tòa nhà. Căn phòng được trang bị đồ đạc đơn sơ và thô kệch. Một căn phòng độc thân, có cái giường quá chật để ngủ hai người và vừa đủ rộng để chui lên đó nằm. Kahil, chủ nhà, dường như có sở thích sến sẩm không giấu giếm. Bằng chứng là những tấm ga giường bằng xa tanh mộc và đầu giường có diềm xếp nếp, hay chiếc tủ com mốt mộc mạc được phủ tấm khăn ren móc; căn phòng thấm đẫm một mùi hương nhắc Maya nhớ về căn hộ của bà mình.
Trên cái bàn bằng phoóc mi ca có từ những năm 1970, Kahil đã trải một tấm phủ. Đĩa sứ, nĩa và dao ăn bằng inox, cốc thủy tinh dán tem Duralex. Ông hẳn sẵn lòng mời cô đi ăn tối trong thành phố nhưng, xét tình cảnh hiện tại, sự riêng tư tối thiểu là điều bắt buộc, ông bảo vậy.
Nếu người đàn ông này không phải do Vital gửi gắm, Maya có lẽ đã nghi ngờ đây là cái bẫy giăng ra bởi một lão già đang hy vọng sẽ được thưởng công vì đã giúp cô.
Nhưng, bất chấp cái lối trang hoàng khiến cô e sợ sẽ có một buổi tối không mấy dễ chịu, cô lại khám phá ra ở chủ nhà khiếu hài hước đáng gườm cùng một tâm hồn tinh tế khiến cô bất ngờ. Kahil khui một chai yakut, loại vang đỏ Thổ Nhĩ Kỳ có màu hồng ngọc và hương anh đào, chiêu cùng một món đồ nguội. Ông gần như cảm thấy có lỗi khi đã để cô phải trú tạm ở đây, một nơi mà ông thấy không xứng với một người bạn của Vital.
- Lâu nay tôi cho thuê căn phòng này, người ta đã tùy tiện sắp xếp phòng ốc theo ý mình, ông giải thích.
Suốt bữa ăn, ông giữ ý không hỏi Maya câu nào về những lý do đưa cô tới Thổ Nhĩ Kỳ.
Họ nói chuyện chính trị, Kahil kể chuyện chế độ cầm quyền đã khống chế các thiết chế trong nước như thế nào chỉ trong một thời gian ngắn.
- Chúng tôi không đủ cảnh giác và rất nhiều quyền tự do của chúng tôi đã bị tước đoạt, ông thở dài trong lúc dọn dẹp bàn ăn.
Rồi ông rút từ túi ra một gói thuốc cuộn, tự cuốn một điếu rồi ra hút ngoài lan can cầu thang để khỏi ám mùi thuốc trong phòng. Maya theo cùng.
Không khí vẫn còn ấm, tiếng ve sầu inh ỏi át đi tiếng ầm ầm vọng tới từ xa lộ chạy gần qua đây. Kahil chìa điếu thuốc của ông cho cô, Maya lịch sự từ chối rồi hỏi ông và Vitalik quen nhau thế nào.
Kahil ngạc nhiên trước cái tên Maya dùng để gọi bạn mình, ông hỏi cô xem có phải đó là biệt danh để gọi cùng lúc hai anh em họ không và, trước vẻ sửng sốt của Maya, ông hiểu ra mình đã nói hở.
Chính bởi vậy, đến cuối buổi tối dễ chịu ấy, Maya đã hiểu ra rằng tên thật của bạn mình luôn là Vital và cho tới lúc đó, cô vẫn chưa hề biết đến sự tồn tại của người anh em song sinh với cậu ấy, Malik.
Một lát sau, trong lúc mây kéo tới che khuất những vì sao, Kahil rút lui theo cách nhã nhặn nhất. Một nụ hôn tay cùng vài lời dặn dò thông lệ: bất kể trong trường hợp nào cô cũng không nên lang thang ngoài phố, thậm chí đừng rời phòng và phải đóng kín cửa chớp, cô có thể ngủ no mắt đến chừng nào tùy ý, văn phòng đổi tiền phải 11 giờ mới mở cửa, ông sẽ lên gõ cửa để báo cho cô biết cách thức rời đất nước này.
Maya chìm vào một giấc ngủ khó nhọc. Những tình huống và khuôn mặt hiện lên như tấm kính vạn hoa ám ảnh cô suốt đêm... Eylem tới bên giường trong căn phòng suite tìm cô, nụ cười ma mãnh trên môi; lại là Eylem, bên bàn ở Café Pierre Loti, giở trò với cái túi đựng kính; boong của chuyến phà mà cô đã đi để tới được Galata; Verdier, căng thẳng trong hoa viên của lãnh sự quán Pháp; cái ngõ cụt nơi một gã đàn ông theo đuôi cô tới tận cuối ngõ; bãi đổ xe của khách sạn nơi cô phát hiện ra mình bị cô bạn gái phản bội; một gã cảnh sát đầy đe dọa trong quầy cà phê ở một trạm dịch vụ; ánh đèn pha chói lóa của chiếc ô tô truy đuổi cô, cuộc chạy trốn băng qua cánh đồng cho tới tận khi cô ngã lăn ra, bị một cơn đau dữ dội nơi mắt cá chân chộp lấy...
Rồi những đường nét của Joram thoáng hiện ra trước mắt cô trong làn sương mù. Cô chìa tay cho người con trai đã thức canh bên cô. Cậu xin cô hãy ở lại bên cậu, nhưng cô rời đi, không sao cưỡng nổi, bị cuốn đi trong một làn gió mạnh làm bốc tung lên một tấm màn bụi, tai ù đi trong tiếng ồn của chiếc trực thăng bay rà rà trên khu lều trại... Người dẫn đường lái xe đưa cô tới Edirne đột ngột đẩy cô về phía cánh cửa của một hội đường Do Thái cũ kỹ và, bị ném vào một căn phòng vắng lặng, cô kêu cứu với vị giáo trưởng nhưng ông không tới...
Rất nhiều lần, Maya bật dậy khỏi giường, thở hổn hển, người đẫm mồ hôi. Ngay khi vừa nhắm mắt lại, một bé gái lại nhìn cô chằm chằm từ trong bóng tối căn phòng. Bối rối, cô bỏ qua những dặn dò của Kahil, ra ngoài hít thở không khí. Nhưng cảm giác ngột ngạt khiến cô quay bước. Cô cất bước chạy lên con ngõ nhỏ, leo từng bậc cầu thang rồi vặn hai vòng khóa chặt cửa.
Maya chưa từng biết sợ là gì, cho tới đêm hôm ấy, khi sự dữ dội của mấy ngày vừa qua tóm chặt lấy cô.
Ngày thứ tám, tại IstanbulNắng rọi qua những ô cửa chớp. Maya nghe thấy có tiếng gõ cửa. Trên thềm nghỉ cầu thang, Kahil cầm một gói bánh sừng bò trên tay, đang chờ cô mở cửa cho ông.
- Ổn chứ? ông hỏi lúc bước vào.
Maya gật đầu thay câu trả lời.
- Có vẻ không phải vậy. Kém ngủ à?
Cô không đáp.
- Tôi có một tin tốt, ông nói tiếp. Malik đang trên đường, cậu ấy đến đón cô. Vì tôi phải lên kế hoạch đưa cô rời khỏi đây nên không biết cô có thể giải thích cho tôi nghe xem cô đã làm gì mà khiến cảnh sát phải truy lùng? Điều đó biết đâu chẳng giúp trọng trách của tôi thuận lợi hơn... Với lại, nếu chuyện không có gì quá nghiêm trọng, tôi có thể nhờ một mối quen can thiệp để người ta lờ cô đi.
- Vì sao không phải là Vital? Maya hỏi.
- Cô hãy hỏi cậu ấy lúc thích hợp, Kahil đáp.
Maya hiểu là có nài nỉ cũng vô ích.
- Những người muốn bắt tôi là cơ quan tình báo Thổ Nhĩ Kỳ; còn vì sao thì tôi chịu.
- Chính điều đó sẽ làm tình hình thêm phức tạp, Kahil thở dài. Mấy người đấy thì vài đồng uống nước chẳng giải quyết được gì. Nhưng không ai vô cớ mà bị MIT theo đuôi cả.
Maya ngồi vào bàn và cắn một miếng bánh sừng bò.
- Tôi không thể rời Thổ Nhĩ Kỳ, không phải ngay lúc này; tôi vẫn còn chút việc phải giải quyết.
Kahil thò tay gãi râu.
- Cô không nói nghiêm túc đấy chứ?
- Có chứ, hoàn toàn nghiêm túc.
- Chút việc... Kahil nhắc lại, vẻ ngờ vực. Vậy thì để tôi giải thích cô nghe “chút việc”. Lời chứng từ những người từng trải qua các cuộc thẩm vấn của MIT, rất ít người trong số họ còn sống mà trở về, sẽ khiến cô từ bỏ mọi mong muốn rơi vào tay họ. Cho dù cái “chút việc” ấy là như thế nào, tôi thực tâm khuyên cô hãy từ bỏ ý định và đừng trở lại Thổ Nhĩ Kỳ chừng nào chế độ ở đây chưa được thay đổi, mà đó lại không phải chuyện trong nay mai. Tôi cũng muốn mạo hiểm vì một người bạn chứ, nhưng vì một cô bạn thiếu nhận thức thì không.
- Vậy thì điều tôi sắp nhờ ông đây sẽ không làm ông thích thú lắm đâu, Maya vừa nói vừa nuốt nốt miếng sừng bò cuối cùng. Giá như ông có thể cho tôi mượn chút tiền để tôi sắm sửa vài bộ quần áo, tôi không còn một xu dính túi... Tôi hứa sẽ trả ông ngay khi tôi đến được nơi an toàn.
Nếu Maya biết chút đỉnh về gia sản của người đàn ông này, hẳn cô sẽ thấy bớt lo hơn.
- Cô có năng khiếu làm mếch lòng chủ nhà đấy, Kahil vừa ngắm nghía bộ quần áo cô đang mặc vừa nói.
Dù văn phòng đổi tiền chỉ là vỏ bọc ngụy trang những phi vụ buôn lậu, chủ nhân văn phòng ấy lại không thiếu chân thành. Ông công nhận là cô phải đi sắm sửa một chút.
Ông hờ hững đặt một phong bì lên mặt bàn. Maya thấy trong đó một tập tiền lira dày cộm.
- Để chuẩn bị cho chuyến đi của cô, ông nói, và cũng đừng nói thêm về chuyện trả tiền nữa nhé, tôi sẽ thấy khó chịu đấy. Đích thân tôi sẽ đi mua mọi thứ cô cần. Cô mặc cỡ 40 nhỉ?
- Ông cũng không thiếu năng khiếu làm mếch lòng phụ nữ đâu, cô đáp. Cỡ 36, và nếu còn bị giam hãm trong này thêm một giờ nữa, tôi sẽ phát điên mất!
Kahil cân nhắc rủi ro. Malik phải đến cuối chiều mới tới.
- Thôi được, vậy chúng ta sẽ làm một vòng quanh thành phố, nhưng hãy hứa với tôi, cô không được phép rời khỏi tầm mắt tôi.
Maya giơ cao tay hứa hẹn.
- Và không có chuyện tôi đội cái mớ tóc giả lố lăng này đâu! Maya thốt lên.
- Nhất trí, nhưng hãy cầm theo các giấy tờ tôi đưa cho cô hôm qua và choàng khăn lên che tóc cô đi. Tôi đợi cô ở dưới.
Ngày thứ tám, tại RomeEkaterina thong dong đi dạo như một du khách, cô quan sát những chuyển động quanh khách sạn Inghilterra. Thỉnh thoảng, một cỗ xe hơi xa hoa đỗ xịch trước cánh cửa lớn sơn đen. Vài du khách ăn mặc thanh lịch lên hoặc xuống xe, đẩy trước hoặc kéo theo sau lỉnh kỉnh những va li sẽ được nhân viên khách sạn mặc đồng phục mau chóng phụ trách. Vừa tham dự màn ba lê dành cho bậc đế vương ấy, cô vừa nghĩ, có những người bước vào các cung điện xa hoa và có những người xem họ đến rồi đi, có những người đi mua sắm giữa ban ngày, trong những cửa hàng xa xỉ giữa khu trung tâm dành cho người đi bộ và du ngoạn thế giới trên những chiếc máy bay sắm riêng, và cũng có những người đứng xếp hàng sau quầy thu ngân của những đại siêu thị và trở về vùng ven đô của họ bằng xe buýt hoặc tàu sau một ngày làm việc dài dằng dặc.
Một quan sát không làm nảy sinh trong cô chút tị hiềm nào, cô tự cho mình là kẻ thoát nạn và hài lòng với những gì bản thân đã làm được trong đời. Cô đi dạy, đó mới là điều cốt lõi. Hai chiếc camera bên ngoài được lắp đặt trên bức tường mặt tiền khách sạn là mẫu đời cũ chạy theo mạch kín. Chúng được nối bằng dây cáp với một đầu đọc DVD chìa ra trên một màn hình nơi các hình ảnh giám sát cứ tuần tự trôi qua theo từng quãng đều đặn, hết camera này tới camera khác. Cần phải có kết nối vật lý mới xâm nhập được vào đó. Điều này quả thật là một bài toán khó đối với Ekaterina.
Nếu Mateo biết cô đang nghĩ tới chuyện trà trộn vào bên trong khách sạn để lần theo sợi dây cáp của camera giám sát sảnh với hy vọng tìm được nơi kết nối chúng, hẳn anh sẽ phát điên. Cô ngẩng đầu nhìn lên các ô cửa sổ của tòa dinh thự, Baron đang ở đâu đó trên kia và gã vệ sĩ của y hẳn sẽ lảng vảng không xa chỗ y. Nếu họ chẳng may chạm mặt, khả năng gã nhận ra cô, ở một nơi quá xa Oslo, là bao nhiêu?
Một giọng nói thì thầm từ bên trong khiến cô từ bỏ phương án táo tợn đó, nhắc cho cô nhớ cái giá phải trả khi hành động bốc đồng mà không có sự chuẩn bị nghiêm túc.
Cô đang chuẩn bị về lại văn phòng của Mateo thì, đột nhiên, nhìn thấy Baron bước lên một chiếc Mercedes màu đen, không có ai hộ tống.
Một chiếc taxi đậu ở ngã tư, Ekaterina bước lên xe luôn và bảo cô tới cùng địa điểm với các bạn mình, đang ngồi trong chiếc xe ngay đằng trước. Tài xế nổ máy.
Ở khu trung tâm Rome, một trong những thành phố hay tắc đường nhất châu Âu, màn theo dõi khởi đầu bằng sự nối tiếp của những thanh chống sốc.
Ekaterina không sợ mục tiêu thoát khỏi tầm mắt. Cô thậm chí còn thả lỏng thư giãn lúc đi ngang lăng Augustus nhưng giao thông đã thuận lợi hơn khi ra đến con đường ven sông Tiber và cô lại tập trung hết sức khi một chiếc xe tải nhỏ tạt ngang đầu trước taxi chở cô. Đúng kiểu lái xe ở Ý, chiếc Mercedes bắt đầu lượn lách giữa các hàng xe. Ekaterina ghé sát cửa kính, giờ đã có ba chiếc xe ngăn cách cô với Baron và khoảng cách càng lúc càng nới thêm. Cô nài nỉ tài xế hãy bám sát chiếc Mercedes. Anh ta rên rỉ để cô hiểu là anh ta đã làm hết sức.
Chiếc sedan màu đen đổi hướng khi tới cầu Matteotti và chạy vào một con phố vuông góc.
- A destra 12 ! Ekaterina hét lên.
Tiếng Ý trong nguyên bản, nghĩa là: Rẽ phải.
Lần này, tài xế hòa nhã hơn và cô phải bám chặt vào tay nắm phía trên cửa xe.
Lại một cú ngoặt nữa, về bên phải, đường Via Gianturco, rồi bên trái, chiếc taxi và chiếc sedan chạy qua giữa hai cổng đền cổ và bắt vào một con đường có hàng cây đoạn hai bên. Không lâu sau, chiếc Mercedes đỗ lại trước một vòng xuyến. Baron xuống xe rồi đi vào một lối nhỏ dẫn sâu vào một công viên. Ekaterina đưa cho tài xế một tờ 20 euro và không chờ anh ta thối lại đã lao bổ theo sau Baron, đồng thời giữ khoảng cách với y.
Cô xem bản đồ địa điểm trên điện thoại thông minh; cách đó một trăm mét, có một con đường cắt ngang lối họ đi, cô xem xét bản đồ và đoán ra nơi Baron đang tới. Đền Aesculapius, tọa lạc trên một mỏm đất nhô ra giữa mặt hồ của công viên Villa Borghese. Cây cầu nhỏ bằng gỗ là con đường duy nhất dẫn tới đó. Khi đã ra đến hòn đảo nhỏ ấy, y có thể dễ dàng phát hiện ra cô. Không phải vô cớ Baron rời khách sạn đến đây một mình. Ekaterina chạy nước rút băng ngang công viên, ngoặt sang trái, vượt qua y và tới được cây cầu gỗ trước. Cô chạy qua cầu và tới dưới những vòm cuốn của ngôi đền Hy Lạp. Cô có vài giây để tìm được một nơi náu mình. Ở đó không có chỗ nào cả, ngôi đền chỉ là một vòm cổng đơn giản có bốn cây cột chống đỡ một đầu hồi tam giác. Một kết cấu kiến trúc chạm trổ che phủ cùng lắm chừng hai mươi mét vuông, ngự trên một cồn đất nhỉnh hơn công trình một chút.
- Cái này người ta gọi là tự dẫn xác vào hang hùm. Mình thật sự sẽ phải tập kiềm chế các cơn bốc đồng, cô lẩm bẩm.
Cô muốn quay lại, nhưng Baron đã bước chân lên cây cầu gỗ. Chỉ còn vài bước nữa và y sẽ nhìn thấy cô. Ekaterina cảm thấy máu đập dồn ở hai bên thái dương. Giờ không phải lúc để nỗi sợ hãi chế ngự. Cô hít một hơi thật sâu và quyết định đánh con át chủ bài duy nhất của mình, người bạn đường đã hơn một lần kéo cô ra khỏi bước chân lỡ lầm suốt thời thiếu niên: sự gan lì.
Cô tựa lưng vào một cây cột, mặt quay ra hồ nước. Một phụ nữ đang tắm nắng, hai mí khép hờ, thong dong như một nữ du khách.
Ngày thứ tám, tại BerlinTranh thủ một ngày sáng sủa, Diego ra ngồi ngoài sân hiên của quán Kempinski để ăn trưa. Không xa chỗ anh là bốn con ngựa bằng đồng nhô cao trên cổng Brandenburger, cái công trình là biểu tượng cho sự chia cắt của thành phố này suốt ba thập kỷ. Dù đã thử rất nhiều lần, anh không sao liên lạc được với Cordelia, và tin nhắn của Fredrik còn khiến anh bối rối hơn:
Nhất trí vô điều kiện. Hãy bảo chị gái mày là chúng ta không ai nợ ai nữa!
Thay vì tập trung làm nhiệm vụ, Diego băn khoăn không biết trước đây Cordelia đã giúp gì cho người đàn ông này. Nhưng anh không có thời gian nghĩ lâu về chuyện ấy. Tin nhắn thứ hai ấn định cuộc hẹn với anh trong một tiếng nữa ở trước chi nhánh ngân hàng German Bank. Anh muốn thám thính địa điểm đó trước khi vào việc cùng gã này. Nhất là sau lời cảnh báo lạ lùng anh nhận được ở bar Hopfenreich.
Địa điểm cuộc hẹn nằm cách quán Kempinski chừng mười lăm phút đi bộ. Diego tính tiền cà phê rồi băng ngang quảng trường Pariser Platz. Anh ngược đại lộ Unter den Linden, theo lối đi bộ trung tâm, giữa hai hàng cây đoạn, và dừng bước trước một dinh thự bốn tầng có mặt tiền màu đất son. Trạm thiết bị viễn thông được lắp đặt dưới những ô cửa sổ rộng ở tầng trệt, điều này khiến công việc không được kín đáo cho lắm.
Từ vỉa hè đối diện, Diego rình rập chờ Fredrik tới, gã bước ra từ một quán bar ở góc phố, đang tiến về phía anh.
- Bạn tao sẽ không tới muộn đâu, hắn vừa vuốt vuốt ria mép vừa nói.
Một chiếc xe tải cũ ký cỡ nhỏ đeo biển tên viết tắt của một công ty viễn thông Đức đỗ ngay trước mặt họ vài giây sau đó.
- Mày luôn thích đúng giờ! hắn nói.
Kẻ đồng đảng với hắn bước xuống, mặc bộ đồng phục đáng ngờ và đeo một cái túi trên vai.
- Trước tiên là thứ chúng ta đã thỏa thuận, kẻ mới tới nói. Một nửa ngay, chỗ còn lại sau khi tao mở được kết nối cho mày.
Diego liếc mắt dò hỏi Fredrik.
- Vô điều kiện về phần tao, nhưng tao đã hứa trả hắn 2.000 euro. Với một kèo cỡ này, như thế nhằm nhò gì!
Diego rút từ trong túi áo khoác ra một phong bì, lấy hai mươi tờ tiền mặt rồi cất nó lại.
- Đây, tiền bảng Anh và mày được lời khi đổi tiền.
Kẻ đồng đảng của Fredrik đếm tiền, nhét tất cả vào túi rồi chỉ tay bảo Diego đi theo hắn. Fredrik muốn chuồn thì hơn, thu hút thêm sự chú ý cũng chẳng ích lợi gì.
Tên kia băng ngang phố và quỳ một gối xuống trước trạm thiết bị viễn thông. Hắn xoay người liếc mắt nhìn về phía những ô cửa sổ lớn ở tầng trệt và quan sát thấy nhân viên ở sảnh có thể nhìn thấy họ mọi lúc.
- Tình hình nhiều rủi ro hơn tao nghĩ, thêm 500!
Diego đặt tay lên vai gã và ấn ngón cái lên xương đòn cho tới khi gã này nhăn nhó vì đau.
- Mày biết không, tao có cảm giác mày không làm trong ngành viễn thông cũng lâu rồi nhỉ, hay chính xác hơn là mày đã bị đuổi. Và tao nghĩ là cái xe tải kia là xe ăn cắp. Vậy nên, điều rủi ro nhất đối với mày là tao làm um mọi việc lên. Tao thì trước mắt, tao chẳng có gì phải lo cả. Còn mày thì cho họ bao nhiêu thời gian để gọi cảnh sát đây.
- OK, tao mở hộp kỹ thuật, nhưng đúng hai phút, sau đó tao chuồn.
Diego nới lỏng cú ấn tay.
- Cái đó, tên này vừa chỉ một thiết bị chuyển mạch vừa nói, chính là điểm nối với cáp.
Hắn rút từ trong túi đeo vai ra một máy tính và kết nối vào chỗ vừa chỉ. Địa chỉ IP của mọi trang thiết bị trong ngân hàng xuất hiện trên màn hình.
Diego thế chỗ hắn, anh cắm một chiếc USB vào máy tính xách tay, và tìm kiếm mục tiêu. Các lớp tường bảo vệ máy móc của nhân viên ngân hàng không thể bị vô hiệu hóa trong một chốc một nhát được. Ngược lại, thiết bị dò phát hiện hỏa hoạn chỉ được bảo vệ bằng một mật khẩu đơn giản. Mắt liếc nhìn kim giây trên đồng hồ đeo tay của mình, Diego bắt đầu quét. Hai mươi sáu giây cho cái đầu tiên, ba mươi mốt giây được thêm ba cái nữa, bốn mươi lăm giây thì tới rơ le của PC an ninh, bảy mươi giây và anh đã xâm nhập thiết bị quản lý các thẻ ra vào. Không có phòng két cũng không có tiền mặt trong chi nhánh ngân hàng này, chỉ toàn tài liệu và, như những gì Diego quan sát thấy, hệ thống khóa bảo mật của họ còn lâu mới không có lỗ hổng. Anh rút USB của mình ra và thay thế bằng USB của Vital.
- Bây giờ bắt đầu tính hai phút, anh nói. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, mày sẽ được thêm hai tờ. 100 bảng mỗi phút, giờ mày chỉ là lang băm thôi.
Một trong hai lễ tân của ngân hàng, quan sát thấy hai người đàn ông ngồi quỳ gối trước trạm viễn thông, liền mở cửa sổ để hỏi xem có vấn đề gì không.
- Chúng tôi chỉ đang kiểm tra đường cáp điện thoại thôi, tên đồng đảng của Fredrik trả lời bằng tiếng Đức.
Diego nhìn đồng hồ, vẫn phải chờ một phút nữa để virus đào được một cái hố nấp. Một phút dài bất tận.
- Chúng tôi không có vấn đề gì với điện thoại cả! nhân viên ngân hàng thốt lên qua cửa sổ.
- Các anh thì không, nhưng quán cà phê ở góc phố thì có, tên đồng đảng của Fredrik căng thẳng đáp.
- Thông thường thì chúng tôi luôn được báo trước khi có sửa chữa gần ngân hàng, nhân viên lễ tân phản bác.
Tên đồng đảng của Fredrik nhún vai.
- Nhanh lên mày, gã nhồm nhoàm, căng rồi đấy.
Ba mươi giây.
Gã cựu nhân viên viễn thông không bị lụi nghề, hắn lấy tuốc nơ vít ra khỏi túi đeo, xác định đầu xanh đỏ của mạng điện thoại cố định và mắc sun cho chúng. Toàn bộ hệ thống điện thoại của tổng đài ngân hàng bắt đầu đổ chuông. Nhân viên lễ tân ngân hàng liền chạy bổ về chỗ của mình để hỗ trợ đồng nghiệp.
- Được rồi đấy, đóng hộp lại thôi, Diego vừa rút USB vừa ung dung thông báo.
Gã đàn ông liền vội vàng thu dọn đồ nghề, đóng ô cửa con của trạm viễn thông rồi đứng dậy, để ý sao cho luôn quay lưng lại phía ngân hàng. Rồi gã băng qua phố, cưỡng lại mong muốn ngoái nhìn xem mánh của mình có hiệu nghiệm không.
Diego đưa thêm cho hắn 200 bảng như đã hứa, hắn trèo lên xe tải rồi chuồn thẳng mà không đòi phần còn lại.
- Mày mời tao cốc bia chứ? Fredrik gợi ý.
- OK, nhưng xa khỏi chỗ này, anh đáp.
- Vì sao? Cái tiệm kia ổn lắm, ngay góc phố thôi.
Diego ngước mắt nhìn trời ngán ngẩm và đi về hướng ngã tư.
- Anh có thể cho tôi biết chị tôi đã làm gì cho anh để anh đi giúp tôi như thế này không?
- Không hơn việc mày có thể cho tao biết chị em mày đang buôn lậu gì ở Berlin, Fredrik vặn lại.