← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18 Ngày thứ tám, tại London

Sau khi về lại văn phòng, Cordelia nhóm họp ê kíp của mình để cung cấp tư liệu cho đơn khiếu nại mà tờ Daily Time sẽ nộp lên nhà chức trách. Nhưng nhiệm vụ của Crystal Eye không chỉ đơn thuần là ghi nhận. Công ty an ninh mạng có phận sự phải dùng mọi phương cách để xác định được tác giả vụ tấn công.

Anh chàng trẻ nhất và nhanh nhạy nhất trong ê kíp đã hỏi Cordelia làm thế nào mà cô phát hiện ra bot 13 do hacker cài vào nhanh như vậy.

Chương trình tự động hóa tương tác bằng cách đóng giả con người. (Chú thích của tác giả)

- May mắn hoặc tài năng, cô đáp với vẻ uể oải giả tạo. Tôi đã nói với các cậu bao nhiêu lần là trước hết phải cố tìm hiểu mục đích cuối cùng của vụ tấn công! Trong lúc các cậu tìm kiếm nguồn gốc thì tôi lại quan tâm tới động cơ, điều đó giúp tôi tiết kiệm được thời gian quý báu. Ở phòng đặt máy chủ, tôi đã kiểm tra các tệp tin khách hàng đặt báo. Nếu mục tiêu nhắm tới là họ, hẳn tôi sẽ kết luận đó là một vụ đánh cắp dữ liệu với mục đích phạm tội, số thẻ tín dụng, địa chỉ thư điện tử, các cậu đã biết rồi đấy. Nhưng các tệp tin vẫn nguyên vẹn. Nghiên cứu một vụ tấn công mạng còn đòi hỏi phải khoanh vùng được mức độ tấn công. Để làm được điều đó, cần phải kết nối với trang web của các tờ báo khác để xem họ có bị tấn công hay không. Vì ở đây không phải trường hợp này, Daily Time là nhật báo duy nhất bị nhắm tới. Điều thứ ba và cũng là cuối cùng, động cơ của đám hacker, có liên hệ hay không tới hoạt động đặc thù của nạn nhân chúng nhắm tới. Ở một công ty nắm trong tay một công nghệ đặc thù, các cậu có thể ngay lập tức xem xét khả năng gián điệp công nghiệp. Từ đó, không có gì phức tạp khi rút ra kết luận rằng Daily Time sẽ phải chịu những cú sấm sét từ những người phẫn nộ với đường hướng xuất bản của tờ báo. À thì, nếu ta có thể nói là có đường hướng xuất bản.

Ba chàng kỹ sư chiêm ngưỡng chị sếp, vẻ thán phục.

- OK, Cordelia nói tiếp, sáu máy chủ đã được dùng để định tuyến kết nối, chúng ta sẽ không sớm lần ra được nguồn gốc xuất phát đâu. Coi như tôi đưa ra kết luận luôn để làm quà tặng các cậu, nhưng đổi lại, các cậu hãy tự gõ báo cáo nhé, tôi vô cùng khiếp hãi các loại thủ tục giấy tờ.

Cordelia nhặt nhạnh tài liệu rồi rời khỏi phòng, sẵn sàng đối đầu với ông chủ. Martyn Glenn đang kiên nhẫn đợi cô trong văn phòng, và cô sắp sửa báo cáo với ông ta công việc của mình với vẻ ung dung nhất trần đời. Sau khi xong việc, cô sẽ về phòng mình ở Connaught và thư giãn trong bồn tắm đầy bọt trong lúc chờ đến giờ họp Hội trên diễn đàn.

Ngày thứ tám, tại Jersey

Kể từ lúc ra khỏi trụ sở ngân hàng JSBC, Janice thấy sợ, cô có cảm giác đang gặp nguy hiểm. Cô đi hóng gió biển trên đê chắn sóng Saint Helier. Một chuyến phà đang đổ khách, các thủy thủ thì bốc dỡ hàng hóa. Trong khu cảng cũ, nước ở đây không có âu tàu giữ lại, những thuyền buồm nhỏ đang đậu nghiêng nằm ngủ, ngập dưới lớp bùn. Cô những muốn gọi cho David, hỏi thăm tin tức của anh, nghe anh kể mấy chuyện ngồi lê đôi mách gần đây của nhóm bạn anh chơi. Cô thấy nhớ mùi hương hoa nhài trong những khu vườn ở Florentin. Cô ngược trở lại, đi dạo dưới sảnh lợp mái kính của pháo đài Fort Regent. Cô quan sát người đi đường, ao ước được vô ưu như họ. Rồi, ngồi ở hiên một quán cà phê, cô suy nghĩ tìm cách thoát khỏi bước đi sai lầm này.

Trí khôn mách bảo cô nên thu dọn hành lý, ra thẳng sân bay và lên chuyến bay cuối ngày khởi hành đi London vào cuối giờ chiều nay. Nhưng cô không thể đành lòng rời Jersey khi còn chưa đạt được mục đích. Càng không muốn thú nhận với những người khác rằng cô đã thất bại, khi mà tối nay thôi, trên diễn đàn, cô sẽ được nghe họ báo tin thắng trận.

Cô gọi một cốc cà phê và nhận ra mái tóc màu nâu đỏ của anh chàng nhân viên ngân hàng, đang dò xét đám đông giữa quảng trường. Tim cô đập rộn. Ánh mắt họ giao nhau, Janice chộp ngay lấy quai túi xách và tính đường chuồn êm. Rồi cô chợt tỉnh ngộ, anh chàng cũng có quyền được nghỉ ăn trưa chứ và một người không có gì khuất tất thì chẳng có lý do gì phải bỏ chạy. Cô vẫy vẫy tay ra hiệu và mỉm cười rạng rỡ với anh chàng. Wilson vui vẻ bước nhanh qua gặp cô.

- Tôi đã gửi toàn bộ giấy tờ cho luật sư, anh ta reo lên.

Anh chàng rõ ràng là rất hy vọng cô mời anh ta ngồi cùng.

- Tuyệt lắm, cô nói. Vậy thì ngày mai tất cả sẽ sẵn sàng.

Đúng là phải tỏ ra đáng mến, nhưng cũng không cần thiết phải đùa với lửa.

- Đúng vậy, chỉ cần quý khách ghé qua vào đầu giờ chiều nay. Quản lý của tôi rất vui được gặp cô. Ông ấy muốn biết tên cô, tôi đã trả lời ông ấy (Wilson trưng ra một nụ cười thảm hại) rằng cô là Mrs Brent.

- Anh đã làm rất tốt, Janice đáp. Nếu sếp anh muốn biết nhũ danh của tôi, hãy nhắc lại với ông ấy rằng tôi muốn mở tài khoản vô danh, nếu không, chắc tôi đã gửi gắm tài sản của mình ở London. Cha tôi vốn tính thất thường, cái gì ông ấy tặng anh vào lúc vui vẻ hôm thứ Hai, thì cũng có thể bị ông ấy tịch thu ngay sáng thứ Ba, lúc vừa mở mắt. Tôi cần đảm bảo cho tương lai và đặc biệt là quyền tự chủ của mình, đấy là việc khẩn cấp, anh hiểu mà, phải không?

Rồi cô ngừng lời, sợ mình đã nói quá nhiều.

Wilson gật đầu, dường như anh ta bị ám ảnh với khuôn miệng cô, ánh mắt anh ta như nuốt lấy đôi môi cô ở mỗi lời thốt ra.

- Cô có thể tin ở tôi, anh ta ấp úng. Tôi mời cô thêm một tách cà phê được chứ?

- Để sau đi, có lẽ vậy, cô đáp. Hãy cho tôi số điện thoại của anh, phòng khi tối nay tôi thấy chán quá.

Lời hứa nửa vời này đã đốn ngã anh chàng nhân viên ngân hàng. Tay chân run rẩy, anh ta viết vội số điện thoại ra tờ giấy ăn, rồi rút lui.

Trong lúc anh chàng rời đi, Janice giơ tay lên cao rồi hét lên với anh ta: “Hẹn sớm gặp lại.”

Rita Hayworth hẳn cũng chẳng thể làm tốt hơn thế trong Gilda , David sẽ thốt lên như vậy nếu được chứng kiến màn kịch này.

Janice tính tiền nước, xé lấy góc tờ giấy ăn rồi đến lượt mình cũng rời đi, đổi hướng liên lục để chắc chắn không bị Wilson bám theo. Lúc này cô đã chắc chắn viên quản lý của Wilson đang nghi ngờ cô. Giờ thì cô không thể nào tới cuộc hẹn ngày mai được nữa và cũng đã quá muộn để rời khỏi đảo; chuyến bay đi London sẽ cất cánh trong nửa giờ nữa. Janice nghĩ tới điều sơ yếu của thứ nghệ thuật mà, trong nghề làm báo của mình, cô đã vận dụng thành thục hơn bất kỳ ai: phỉnh phờ con mồi hòng moi tin tức. Với Wilson, cô đã nắm trong tay ứng viên lý tưởng. Cô đã tự trách mình khi khiến anh ta hiểu rằng cô sẽ ăn tối với anh ta, dù chỉ với mục đích duy nhất là cắt đuôi anh ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đó có lẽ lại là ý tưởng thiên tài. Với điều kiện Wilson mang theo máy tính xách tay, và lại với điều kiện cô cài được virus vào máy tính của anh ta mà không bị phát hiện. Việc này tạo ra rất nhiều giả thuyết. Cô về lại khách sạn.

Ngày thứ tám, giữa Jersey và Rome

Nằm dài trên giường khách sạn, Janice đã kết nối vào diễn đàn. Trong lúc chờ tới cuộc hẹn với Hội, cô đọc lướt báo chí địa phương và không thấy có gì hấp dẫn. Đột nhiên, một cửa sổ tự mở ra trên màn hình máy tính xách tay của cô, biệt danh của Ekaterina xuất hiện, kèm theo một dòng mã chính thức xác nhận danh tính cô.

- Cậu đang ở đâu thế? Janice hỏi.

- Ở phòng tôi, Ekaterina gõ.

- Một mình?

- Sao cậu biết?

- Tôi đoán thế khi nghe giọng cậu.

- Cậu nghe được giọng tôi qua bàn phím cơ à?

- Chỗ tôi đang ở đây này, trừ việc ngồi đếm mòng biển hoặc chúi mũi vào một quán bar, thì chẳng có gì đáng kể để làm, nhưng còn cậu, cậu đang ở Rome đấy, thế mà mới 6 giờ chiều đã ở trong phòng... mệt lắm hả? Trừ phi Mateo đang ở cùng cậu.

Màn hình đột nhiên im lặng một lúc.

- Anh ấy đang trong tổ ong. Anh ấy gọi văn phòng của mình như vậy đấy; mà chọn tên như vậy cũng không sai quá đâu, cái chỗ đó lúc nào cũng ù ù cả đám lập trình mới lớn.

- Thế cậu đợi cậu ấy ở nhà cậu ấy à?

- Trong một khách sạn nhỏ.

- Các cậu cãi nhau à?

- Tôi mới chuyển ra thôi, tôi muốn giữ chút khoảng cách.

- Tôi đã dùng quá quen và quá nhàm cái mẫu câu đó nên không thể không hiểu nó nghĩa là gì.

- Thế nó có nghĩa là gì? Ekaterina gõ.

- Cậu đang sợ gì vậy?

- Tôi cũng chẳng biết nữa.

- Tôi đổi câu hỏi chút nhé: sợ cậu ấy hay chính cậu?

- Sợ chúng tôi.

- Lâu lắm rồi tôi còn chẳng được nói “chúng tôi”, nếu cậu biết tôi nhớ điều đó như thế nào. Cậu có gì phải mất ư?

- Bản thân tôi.

Im lặng bao trùm cả Jersey và Rome.

- Vậy là, cậu yêu cậu ấy rồi.

- Chúng ta quay lại chủ đề công việc được không? Ngày hôm nay của cậu thế nào? Ekaterina hỏi.

- Thảm hại. Không chỉ thất bại, mà tôi nghĩ mình còn cháy khét lẹt rồi. Tôi có cảm giác có người đang theo dõi mình, Janice nói tiếp.

- Là cảm giác hay chắc chắn?

- Tôi dùng điện thoại trong phòng gọi cho David, Janice đáp, lúc đó tôi đang sạc điện thoại di động. Vừa mới nhấc máy thì tôi nghe thấy có tiếng cạch; vì David có thể thao thao bất tuyệt cả mười phút liền, nên tôi đặt ống nghe và khẽ khàng lẻn xuống quầy lễ tân. Bà chủ khách sạn cũng đang nghe điện thoại, người đối thoại với bà ta hẳn còn lắm lời hơn cả David, vì bà ta không nói một lời nào. Hoặc đấy chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc bà ta đang nghe trộm điện thoại của tôi.

- Vì sao bà ấy làm như vậy?

- Tôi hình dung là trên đảo này, ai nấy đều quen nhau cả, và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bà ta có đang giúp đỡ ai đấy hoặc là tôi bị khùng và tôi đang tự huyễn hoặc.

- Hãy nghe linh tính mách bảo, và chuồn khỏi đó ngay, đừng chậm trễ.

- Hôm nay thì đã quá muộn rồi, trừ phi lên chuyến phà đêm nay tới Ai Len, mà tôi biết làm gì ở Dublin chứ? Với lại, tôi nhắc lại để cậu nhớ là tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Ekaterina nhay nhay cái bút máy, đặt nó xuống bàn rồi châm một điếu thuốc.

- Cậu cần có chi viện.

- Nước xa không cứu được lửa gần, đấy mới là vấn đề, nếu không tôi đã chẳng bị lộ một cách ngỡ ngẩn như vậy.

- Ý tôi là chi viện tại chỗ.

- Cậu ư?

- Không, đầu óc tôi quá bốc đồng nên không thế hữu ích cho cậu được, nhất là trong tình hình lúc này, tôi đang nghĩ tới Mateo, tôi không biết còn ai cẩn trọng hơn anh ấy.

- Việc này sẽ cho cậu cái cớ để gọi cho cậu ấy hoặc một lý do chính đáng để đẩy cậu ấy xa khỏi cậu?

- Tôi nói chuyện này với anh ấy hoặc cậu sẽ tự xoay xở mà không có anh ấy?

- Cậu nói đúng... Tôi đã có phương án B và kể cả có hai người thì cũng vẫn là quá ít để triển khai.

- OK, tôi sẽ lo liệu.

- Khoan đã, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc ở Kiev, các cậu có vẻ tâm đầu ý hợp lắm mà.

- Sáng nay, tôi đã tự tung tự tác. Tôi theo dõi Baron và tôi đã lần tới tận một công viên, để xem y đi gặp ai.

- Đấy là một người quan trọng à?

- Nếu tôi kể với cậu chuyện này, hãy hứa với tôi là lát nữa phải tỏ ra bất ngờ nhé, tôi đã có đủ liều tự ái cho ngày hôm nay rồi. Baron nói chuyện với một kẻ tai to mặt lớn ở Vatican.

- Vì sao lại là Vatican?

- Đúng cái lúc tôi đang cố tìm hiểu vì sao thì Mateo xuất hiện.

- Các cậu cãi nhau vì Baron đã gặp một vị mặc áo dòng ư?

- Vị đó đi dạo với bộ com lê cùng một chiếc iPhone đời mới nhất... Vatican hẳn không coi sự hiện đại là một tội lỗi! Mateo đã nhận dạng được ông ta nhờ phần mềm nhận diện khuôn mặt. Con người đó không ngừng khiến tôi bất ngờ.

- Cậu đã trộm chiếc iPhone của một người thuộc Giáo hội ư?

- Ôi không, không! Tôi chỉ chụp ảnh lại cuộc gặp. Việc đó đã dẫn tôi đến chủ đề làm đóng băng bầu không khí. Theo Mateo, tôi đã chuốc lấy những rủi ro ngớ ngẩn và dại dột; còn tôi thì thấy anh ấy đang bực mình vì tôi đã thành công mà không cần anh ấy. Cậu hiểu chứ, không mảy may một lời chúc mừng!

- Tôi thì tôi chúc mừng cậu, nhưng cậu đã chuốc lấy những rủi ro dại dột đấy.

- Hắn cậu cũng sẽ làm tương tự thôi. Giờ thì tôi gọi anh ấy đây, gặp lại cậu trong một tiếng nữa nhé.

Ekaterina đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt hết chuyển từ bao thuốc lá lại sang chiếc điện thoại đi động. Châm thêm một điếu có lẽ sẽ giúp cô bình tĩnh hơn một chút. Gọi cho Mateo hẳn sẽ cho hiệu ứng ngược lại. Cô ngần ngừ mãi rồi mới gửi tin nhắn cho anh.

- Anh có thể tới gặp em ở nơi chúng ta đã chơi trò du khách không?

Cô nhìn chiếc điện thoại thông minh; câu trả lời mãi chưa thấy đến, cô châm thuốc. Màn hình bật sáng.

- Vì sao không gặp ở nhà anh?

- Chúng ta cần nói chuyện, là việc khẩn cấp.

Lần này thì có ngay câu trả lời.

- Vấn đề kiểu gì vậy?

- Anh có đi được hay không?

- Anh đang trên đường, anh cũng có việc cần nói với em.

Lướt đi vun vút qua các con phố ở Rome trên chiếc mô tô, Mateo, bối rối trước lời đề nghị và tông giọng của Ekaterina, lẩm nhẩm dưới mũ bảo hiểm những lời xin lỗi anh định nói với cô. Anh sẽ thú nhận với cô là vẫn chưa thể hồi phục sau đêm hôm trước ở Oslo, khi anh phải trải qua nỗi sợ hãi chưa từng có vì nghĩ rằng cô sắp ngã xuống dưới làn đạn mà đám sát thủ của Vickersen bắn ra. Một nỗi kinh hoảng còn mạnh hơn cả nỗi kinh hoảng anh từng cảm nhận vào cái đêm anh tiễn biệt cha mình. Cứ nghĩ đến việc một mình cô phải đối mặt với một gã mà vệ sĩ của gã này từng cầm súng rượt đuổi cô trên đường anh lại cảm thấy mình như phát điên. Anh lấy làm tiếc vì đã nổi nóng, nhất là vì đã đối xử với cô như thể cô là người vô ý thức. Có thể đó không phải là cách thức tinh tế cho lắm để giúp cô nhận ra những tình cảm anh dành cho cô, cũng như để thú nhận với cô rằng trong cuộc đời anh, cô đáng giá hơn rất nhiều những gì cô muốn hiểu, nhưng ít nhất, những lời anh nói có giá trị của sự chân thành.

Lúc vượt sông Tiber, anh tránh được trong gang tấc cú chuyển làn bất ngờ của một chiếc xe tải và anh quyết định rằng cuộc đời này quá ngắn ngủi nên không thể cứ mãi lạc lối trong những điều phỏng đoán. Anh sẽ nói với cô điều mà cô từng không muốn nghe khi cô chất vấn anh về những cuộc chinh phục trong quá khứ của anh: anh đã yêu cô.

Cô đang đợi anh, ngồi trên mép đài phun nước; cô đứng dậy để ra gặp anh. Cô mặc một chiếc đầm mùa hè và sương mù, ít nhất dường như đó là điều Mateo cảm thấy khi anh tiến đến gần cô, trái tim se thắt và đôi bàn tay xâm xấp ướt. Đối với anh, tất thảy hệt như mùa đông khắc nghiệt chưa từng có đã đột nhiên đóng băng cả quảng trường và khách du lịch. Xung quanh cô, tất cả dường như bất động. Anh ngần ngại không biết có nên ôm cô vào lòng để hôn cô và quan sát cô, bị khuất phục hoàn toàn bởi vẻ tinh nhanh của cô.

Anh nhận một nụ hôn lên má, rồi cảm thấy đôi môi Ekaterina khẽ lướt qua môi mình.

- Em muốn nói gì với anh vậy? anh lúng búng nói.

Không có gì đẹp đẽ và ngốc nghếch hơn một chàng trai bị tình yêu đốn gục.

Cô tóm tắt lại cuộc trò chuyện với Janice cho anh nghe và, để chế nhạo anh một chút chơi, cô thổ lộ với anh mối lo lắng của mình. Cô bạn chung của họ đã làm liều và phải trả giá cho việc đó. Vì cô ấy sẽ không bỏ cuộc, nên cô ấy cần chi viện trước khi đẩy mình vào tình thế nguy hiểm thật sự. Ekaterina đã tham khảo các giờ bay. Đêm nay Mateo có thể ngủ ở Heathrow, rồi bắt chuyến bay sớm nhất vào sáng hôm sau để tới Jersey lúc 10 giờ sáng.

Mateo không cố tranh luận. Anh sẽ ghé qua văn phòng lấy các trang thiết bị cần thiết, rồi về nhà để gom vài món đồ. Đi bằng mô tô, anh có thể ra sân bay kịp giờ.

Anh hứa sẽ gọi cho cô khi hạ cánh xuống London.

- Thế còn anh, anh muốn nói gì với em vậy? Ekaterina hỏi trước lúc họ chia tay.

- Không có gì. À mà, có. Cái người mà Baron gặp sáng nay tên là Giacomo Rubino. Ông ta là người thân cận của Giáo hoàng và có nhiệm vụ tổ chức các cuộc gặp gỡ chính thức.

- Baron đươc Giáo hoàng tiếp đón ư? Y muốn quy Giáo hội sang phe cực hữu?

- Anh không nghĩ việc đó nằm trong kế hoạch của ý, cũng không phải y muốn gặp Giáo hoàng.

- Vậy thì em không hiểu.

- Rubino là một tay trung gian, Baron cũng vậy, Mateo nói. Giờ còn phải tìm hiểu xem ai muốn nói chuyện với Đức Ngài và để phục vụ những lợi ích gì? Anh sẽ chuyển cho em chương trình giao tiếp với con bọ theo dõi anh đã cài vào điện thoại di động của y. Em cần kết nối với mạng wifi của khách sạn y ở để nắm được những dữ liệu đã thu thập được từ hôm qua. Nếu may mắn, các thư điện tử và các cuộc trò chuyện trên điện thoại của y sẽ cho chúng ta biết thêm nhiều điều.

Ekaterina lùi lại một bước và nhìn Mateo với vẻ câm lặng.

- Không biết em hiểu có đúng những gì anh vừa nói với em không?

- Rất có thể, hai chúng ta đứng rất sát nhau mà quảng trường cũng đang im ắng đến lạ lùng.

- Anh bảo em đi do thám Baron? cô nhấn mạnh.

- Sao điều đó lại khiến em ngạc nhiên? Anh không thể cùng một lúc vừa ở Rome vừa ở Jersey, Mateo thản nhiên đáp.

Ekaterina nheo mắt và hoàn toàn không phải tại mặt trời.

- Anh đúng là chàng trai vụng về nhất em từng biết và vấn đề ở chỗ em không còn biết liệu em có thể sống thiếu anh được không.

Cô hôn anh rồi rời đi ngay.

- Báo với mọi người là anh sẽ không có mặt ở cuộc họp lát nữa nhé, Mateo hét lên.

Cô vẫy tay chào từ xa và đi về khách sạn để trả tiền phòng, đồng thời báo cho Janice biết là chàng hiệp sĩ đang phi nước đại tới.