CHƯƠNG 19 Ngày thứ tám, tại Istanbul
Kahil cảm thấy có chút vui thú khi lái xe, trước tiên là chiếc Jaguar cổ lỗ của ông đã được đại tu trông rất lạ thường, với cửa xe màu xanh da trời trổ ra trên thân xe màu trắng, nhưng còn vì Maya nữa, người mà ông thấy vô cùng quyến rũ, dù cô ở độ tuổi ngoài tầm với của ông.
- Nếu mà để kín đáo thì xe của ông không được lý tưởng cho lắm nhỉ, cô nhận xét.
- Cho phép tôi được nói rằng tôi không chia sẻ cùng quan điểm với cô. Khi đã không có gì cần giấu thì ta không e ngại gì việc thể hiện mình.
Kahil còn nói thêm rằng nếu tình cờ họ có bắt gặp một ai đó quen biết, ông sẽ giới thiệu cô là cháu gái mình.
- Ông có anh chị em à?
- Không, nhưng làm gì có ai biết việc đó, tôi vốn dĩ là một người sống kín đáo.
- Làm sao ông quen anh em Vital?
Kahil hít một hơi thật sâu.
- Cô thấy đấy, muốn làm vụ gì thì cũng cần có hai bên. Và khi đã nhúng chân vào một việc gì đó có chút bất hợp pháp, thì không gì khó hơn việc tìm được những con người chính trực. Chúng tôi đã có cơ hội làm việc cùng nhau, cách đây vài năm, và chúng tôi ngay lập tức hiểu nhau. Một tình bạn chân thành, cần phải muốn tạo ra nó, cho nó phương tiện để lớn lên... Niềm tin là một phần thưởng vừa mong manh vừa khó đoán định. Tôi đã học được từ cha mình rằng gia tài của một người đàn ông không phải được tính bằng những gì có trong ví anh ta mà ở giá trị các mối quan hệ anh ta duy trì được. Và ở đời, phải cần rất nhiều tài năng để đề phòng những lần vỡ mộng.
- Ông bao nhiêu tuổi vậy?
- Tôi không hỏi tuổi cô nhưng tôi có thể nói là tôi hơn cô ít nhất cũng phải ba mươi tuổi.
- Trông ông không đến như vậy.
- Đáng tiếc là cả cô cũng vậy.
Kahil đỗ xe trước một cửa hàng lớn ở ngoại ô Istanbul. Ông đi cùng Maya vào bên trong, mong muốn được tham gia vào việc lựa chọn tủ đồ mới cho cô.
Mỗi lần cô bán hàng tiến lại gần, ông đều hất mu bàn tay đẩy cô ta ra, tiếp tục đi dạo từ kệ hàng này tới kệ hàng khác, rút ra chỗ này một bộ đầm chỗ kia một chiếc quần rồi lại đặt chúng xuống.
Kahil đã đổi sự chín chắn của tuổi tác lấy vẻ thanh lịch của sự hiếu kỳ. Maya tham gia vào trò chơi của ông, cô thử tất cả những bộ đồ ông chọn, vờ như không ưng ý khi thấy chúng quá đắt. Kahil không mất nhiều thời gian đã hiểu thấu mánh của cô. Ông thở dài như thường lệ và nhặt lại những gì ông thấy đẹp nhất rồi đi ra quầy thu ngân.
- Tất nhiên là cô không nợ gì tôi đâu nhé, ông nói lúc bước từ trung tâm thương mại ra.
Họ cùng bước lên chiếc Jaguar, di chuyển về hướng vịnh Bosphorus.
- Malik phải đến giữa chiều mới tới, trong lúc chờ đợi, tôi đưa cô đi ăn trưa, ông đề nghị trong lúc hộp số kêu cọt kẹt trước những cú nhả số dồn dập.
- Hôm qua, ông đã cấm tôi bước chân ra khỏi phòng.
- Tôi biết, tôi thích nhất là nói một đằng làm một nẻo. Hôm qua, tôi mệt hết hơi vì chuyến đi, với lại một chút mạo hiểm sẽ khiến ngày hôm nay thêm thú vị.
Giữa đường, ông đỗ hàng hai trước một tiệm thuốc, hỏi Maya xem cô có muốn mua một hộp aspirin không.
- Nếu ông thấy đau đầu, chúng ta có thể quay về, cô nói.
- Tôi chẳng bao giờ đau đầu cả, nhưng tôi chợt nghĩ là trong lúc bỏ chạy có thể cô đã quên mang bàn chải đánh răng. Hãy mua mọi thứ cô cần đi.
✽
Họ ăn trưa tại một nhà hàng chuyên về cá, ở đây Kahil được đón tiếp còn trang trọng hơn cả một tài từ điện ảnh.
Ngồi bên bàn ăn, Maya hỏi về cuộc đời ông.
- Ông không kết hôn à?
- Một khoản tạm ứng đấy ư? ông nhướng mày hỏi cô.
- Tôi yêu phụ nữ.
- Tôi cũng vậy, quá nhiều, điều này trả lời cho câu hỏi của cô rồi nhé. Thật ra, tôi chỉ yêu một người thôi. Cô ấy đã rời bỏ tôi, và từ đó cuộc đời tôi chỉ còn là một cuộc tìm kiếm những gì mình không thể có... tôi chỉ toàn gặp các bản sao chép.
Maya nhìn ông thật lâu, lặng im.
- Tôi thấy cô đăm chiêu quá. Tôi đã nói gì đó khiến cô sốc à? Kahil lo lắng.
- Ngược lại. Tôi đang nghĩ là nếu đàn ông thu hút tôi thì hẳn là tôi đã yêu cầu ông mời tôi đi ăn trưa.
Lần này, người im lặng là Kahil. Ông bình thản đặt nĩa xuống để lấy khăn ăn và lau cặp ria mép rồi lặng lẽ dùng bữa tiếp.
- Tôi thấy ông đăm chiêu quá. Tôi đã nói gì đó khiến ông sốc à? Maya đáp trả.
- Giá như tôi trẻ hơn vài thập kỷ... Điều đó khiến người ta phải giá như không ít lần khi nghĩ về nó.
Kahil gọi phục vụ thêm hai tách cà phê.
- Tình bạn giữa cô và Vital nảy sinh như thế nào? Hai người dường như rất gắn bó, thế nhưng cô lại không hề biết cậu ấy có em trai song sinh. Tôi nhắc để cô nhớ nhé, cách đây mới có một lúc thôi, chúng ta còn suýt thì kết hôn, cô có thể tin tưởng ở tôi.
Ánh mắt Kahil toát ra vẻ ma mãnh và Maya bị vẻ quyến rũ của ông chinh phục, đúng theo nghĩa thuần khiết nhất của từ này.
- Chúng tôi liên kết với nhau, cô đáp.
- Hay đấy. Tôi hy vọng cô không coi tôi là đối thủ cạnh tranh.
- Chúng tôi truy lùng bọn tội phạm, cô nói tiếp, ngạc nhiên vì mình lại thổ lộ nhiều như vậy.
- Vậy thì tôi chẳng có gì phải sợ, tôi chưa bao giờ giết ai. Thực ra thì tôi cho là vậy. Vì chúng ta đang bộc bạch với nhau, vậy thì điều gì níu chân cô lại đây trong khi lẽ ra cô cần rời khỏi đây càng sớm càng tốt?
- Cô bé này! Maya đáp trong lúc rút từ túi ra bức ảnh của Naëlle.
Kahil xem bức ảnh rồi trả nó lại cho cô.
- Một người họ hàng à?
- Không, nhưng cô bé đang gặp nguy hiểm và tôi phải cứu cô bé.
- Tôi không hỏi cô lý do vì sao, điều đó không can hệ gì tới tôi. Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo cô. Tôi quen chủ cửa hàng quần áo và hãy nhớ là camera giám sát của cửa hàng bỗng lăn ra hỏng đúng lúc chúng ta đang lang thang trong đó. Còn về nhà hàng này, tôi hy vọng cô ưng ý cách nấu nướng, nơi này thuộc sở hữu của tôi. Nhưng tôi sẽ không thể luôn luôn có mặt được và tôi không muốn chuyến dạo chơi ngắn của chúng ta hôm nay sẽ khiến cô quên mất rằng mình đang bị truy tìm. Bây giờ, nếu bé gái này cần cô giúp, thì trên đường trở về, cô hãy giải thích cho tôi nghe xem tôi có thể giúp cô tìm thấy con bé bằng cách nào. Chúng ta đi thôi, hẳn Malik cũng sắp tới rồi.
Ngày thứ tám, tại Jersey, London, Rome, Berlin và KievĐúng giờ hẹn, các thành viên Hội 9 tụ họp trên diễn đàn. Những người bỏ lỡ cuộc họp là Mateo, đang trên máy bay của hãng British Airways, Malik, sau khi hạ cánh rất trễ xuống Istanbul giờ đang trên một chiếc taxi chạy về hướng văn phòng đổi tiền của Kahil, và Maya, người vẫn còn chưa biết là định mệnh đời mình lại có mối liên hệ mật thiết với định mệnh của các bạn cùng chí hướng với cô. Janice chọn cách lên tiếng trước tiên, vì muốn cuộc họp của Hội không kết thúc bằng thất bại của mình. Cô không cố giấu nỗi thất vọng và bối rối của mình. Ekaterina tới ứng cứu, giải thích rằng Mateo hẳn sẽ trợ giúp cô đắc lực và rằng việc gì không thể hoàn thành trong hôm nay thì biết đâu đến mai lại xong xuôi.
Từ Berlin, Diego thông báo rằng virus đã được cài thành công vào các máy chủ của ngân hàng German Bank. Vital xác nhận rootkit đã tới đích, xâm nhập trung tâm hệ thống tin học của ngân hàng thương mại đó. Anh tranh thủ cơ hội chúc mừng Cordelia, anh đã có thể thử lối vào chính của hệ thống mạng của Berdoch mà cô cung cấp cho anh.
Vital hy vọng tìm thấy những cầu nối giữa các công ty khác nhau mà Berdoch sở hữu. Tuyệt vời hơn thế, anh đã phát hiện ra rằng tất cả các bộ phận kế toán đều có liên kết với Info Corp, công ty mẹ. Từ Rox News tới các nhật báo và các kênh truyền hình ở Mỹ, Anh và Australia. Anh đã khởi sự màn tấn công đầu tiên vào các máy chủ của hệ thống tin nhắn nội bộ và đang chuẩn bị gửi cho Janice một tập hồ sơ mã hóa có chứa một loạt các hội thoại đáng ngờ.
- Giữa ai với ai? cô nhà báo hỏi, tay cầm sẵn bút.
- Trúng phóc, đó mới là điều đáng chú ý, có sự trao đổi thư điện tử liên tục giữa một số thành viên nhất định của hội đồng giám sát, và không kém phần quan trọng. Tôi đã xác định được địa chỉ thư của một cựu thủ tướng Tây Ban Nha, một tài phiệt Ả Rập Xê Út, người đồng thời là cổ đông lớn của tập đoàn Berdoch, một cựu CEO của British Airways và hai người nữa đều đã điều hành các ngân hàng quốc tế lớn. Nhưng toàn bộ thư từ đều xuất phát hoặc đến từ hòm thư của một trong hai con trai của big boss . Toàn những tai to mặt lớn, như các cậu có thể thấy.
- Tôi hiểu cậu đang đang nhắc đến ai, Janice tiếp lời, Galan Berdoch, người thừa kế đã chuyển hướng toàn bộ đế chế truyền thông ở tập đoàn của cha mình sang phía bảo thủ cực đoan và công khai mưu phản. Hắn sẽ sớm một mình điều hành kho vũ khí tuyên truyền nặng hơn 33 tỷ đô thôi. Làm sao chúng ta lại có thể để mặc cho một sự tập trung quyền lực như vậy nằm trong tay chỉ một gia đình? cô phẫn nộ.
Ekaterina giải thích chính bản thân cô cũng đã phải đương đầu với một vấn đề trong lúc làm nhiệm vụ, vì sự xập xệ của hệ thống giám sát ở khách sạn mà Baron lưu trú tại Rome. Cô đăng ảnh chụp Baron và Rubino lên diễn đàn rồi kể vắn tắt màn theo đuôi bộc phát của cô cùng những gì cô và Mateo đã khám phá ra sau đó.
- Trông cứ như họ tạo dáng cho cậu chụp ấy, cậu xoay xở thế nào để họ không nhìn thấy cậu? Janice hỏi.
- Làm ngược lại mới là bất khả, thế nên tôi chẳng cố ẩn náu làm gì. Baron rời khách sạn đi mà không có vệ sĩ, y không thể nhận ra tôi được. Khi vị cố vấn của Vatican tới gặp y, tôi đã nhập vai nữ du khách đang cố lưu lại hình ảnh toàn cảnh công viên này đến muôn đời. Vì sao họ phải cảnh giác chứ? Khi thấy tôi, họ dừng bước, có chút ngần ngại. Tôi đã chụp hàng chục kiểu tự sướng đồng thời xoay xỏa để có thể thấy trọn hai người họ ở hậu cảnh. Rồi tôi nở nụ cười tươi với họ và rời đi.
- Tôi những muốn có được sự bình tĩnh của cậu, nếu thế thì tôi hẳn đã cắm được USB, nhưng hai phút thì quá mạo hiểm, Janice xin lỗi.
- Cậu đã làm những gì cần làm, Vital trấn an.
- Nếu chuyện này có khiến ai quan tâm, thì tôi có thể kể cho các cậu nghe mình đã thắng trận ở London như thế nào, Cordelia xen vào, vì nó còn ngoạn mục hơn cả việc chụp vội vài bức ảnh.
- Thế các cậu đã tìm ra lý do của cuộc gặp giữa Baron và cái người đến từ Vatican chưa? Diego hỏi.
- Vẫn chưa, Ekaterina nói tiếp, nhưng tôi đang vào việc rồi.
- Thật sự, các cậu không quan tâm ư? Cordelia bực bội.
Không đợi có người hồi đáp, Cordelia chia sẻ luôn cảm nhận của mình sau khi đã cài không những một, mà hẳn hai virus, ở ngay trong lòng Daily Time , một vào hệ thống máy chủ, con còn lại vào đầu óc các biên tập viên tờ nhật báo.
- Họ sẽ nghi ngờ lẫn nhau, cô nói thêm với vẻ khoái chí không thèm che giấu. Còn em, Diego, tình hình Berlin thế nào rồi? cô nói tiếp. Anh bạn Fredrik của chị hẳn là đẳng cấp đấy, vì em đã thành công rồi.
- Còn tùy xem cái đẳng cấp mà chị nói là thế nào. Nếu xét trên nấc thang về độ quyến rũ và tinh tế, hắn ta còn chưa chạm được tới bậc đầu tiên. Và em thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa chị và hắn để mà một tên thô lậu như hắn lại có thể giúp chị một việc cỡ này.
- Em muốn chúng ta tranh cãi về chuyện đó trên diễn đàn ngay bây giờ ư? Thật sự chứ?
- Cá nhân tôi thì không phản đối gì nhé, Janice kết luận. Tôi không thể nói rằng cái đêm dài đang chờ tôi trong khách sạn này báo hiệu có gì vui vẻ.
- Tôi phải đi uống một ly tại quầy bar của một khách sạn đây, hoàn toàn là vì những lý do công việc, xin nói rõ như vậy, nhưng tôi cũng không vội, Ekaterina nói thêm.
- Ba chọi một, mọi người đang nghe chị đây, Diego nhấn mạnh.
Vital xen vào để ổn định lại trật tự.
- Tôi có một tin tốt và một tin không tốt bằng cần thông báo với các cậu. Maya bình an vô sự và Malik đang ở cùng cậu ấy.
Alt☺, mã HTML của biểu tượng mặt cười, xuất hiện trên các màn hình.
- Cậu ấy đưa Maya về nhà các cậu à? Janice hỏi.
- Thế tin không tốt bằng là gì vậy? Ekaterina lo lắng hỏi.
- Maya muốn hoàn thành nhiệm vụ đã đưa cậu ấy tới đó. Tôi không biết đó là gì, tôi hy vọng có thể nói thêm về chuyện này với các cậu vào ngày mai. Tất cả chúng ta đều đang rất nhiều việc, anh gõ trước khi kết thúc cuộc trò chuyện.
- Không thành viên nào trong Hội tò mò về sự vắng mặt của chị trong cuộc họp đó ư?
- Có chứ, cũng như khi ở trang viên, nhưng tất cả họ rốt cuộc đều tự cho rằng tôi không tham gia vào nhiệm vụ của họ.
- Duy trì lời nói dối ấy để làm gì?
- Vì lý do an toàn, và cũng để hiệu quả hơn; ví như thu xếp để Ekaterina không tới khách sạn Inghilterra mà cô ấy không phản đối hoặc miễn cưỡng chấp nhận.
- Vì sao lại ngăn cản việc ấy? Mateo đã bật đèn xanh rồi mà.
- Vì nếu Baron ăn tối một mình trong quán bar, thì tức là vệ sĩ của y đang ngồi đợi trên một chiếc ghế đặt ở sảnh vào.
- Làm sao chị biết điều đó?
- Đầu ghi của các camera giám sát được kết nối với một trung tâm giám sát. Ekaterina không biết điều đó, nhưng tôi thì biết. Tôi đã hack kết nối.
- Và chị không cảnh báo cô ấy?
- Không, cô ấy có lẽ lại tưởng là một trò của Mateo, tưởng tượng rằng cậu ấy đã đổi ý và điều đó hẳn sẽ khiến cô ấy phát điên. Tôi rất thích mối quan hệ liên kết hai người họ.
- Vậy thì, làm sao chị thuyết phục được cô ấy không tới khách sạn Inghilterra?
- Tôi đã cho gửi tới cô ấy một thông tin còn quý giá hơn rất nhiều so với tất cả những gì cô ấy hẳn có thể phát hiện ra tại đó. Thứ sẽ làm cô ấy bận bịu suốt đêm. Đã đến lúc tiết lộ cho Hội biết sự tồn tại của một người mà họ vẫn chưa xác định được danh tính, một người ở vị trí rất cao trong thang thứ bậc của đám mãnh thú.
Đêm thứ tám, tại RomeĐêm đã buông. Ekaterina thu dọn máy móc bỏ vào túi và tìm trong mớ đồ lề của mình một bộ đồ thích hợp để đi uống chút gì đó, một mình, ở quầy bar của khách sạn Inghilterra mà không gây chú ý. Cô nghi ngờ không biết nhân viên pha chế có biết cách pha một ly karsk cho cô không, nhưng một ly cosmopolitan sẽ thích hợp. Trong lúc uống cocktail, cô sẽ hack mạng wifi của quán bar, và phần mềm gián điệp của Mateo sẽ chuyển dữ liệu từ điện thoại thông minh của Baron. Nếu mọi việc diễn ra như dự kiến, thì hai tiếng sau đó cô có thể về lại căn hộ và bắt tay vào giải mã các thư điện tử của y hòng tìm ra xem Baron đang tổ chức một cuộc gặp mặt với Giáo hoàng cho kẻ nào. Cô đang đi lấy túi xách thì nghe thấy một tiếng tách nhỏ thông báo có thư mới đến diễn đàn ở hộp thư của Hội. Rất có thể Janice hẳn đang buồn phiền quá trong phòng khách sạn ở Jersey. Chuyện đó có thể đợi được. Cô xuống cầu thang và tìm bắt một chiếc taxi. Đột nhiên, cô nheo mắt, ngạc nhiên khi thấy trên màn hình điện thoại thông minh của mình biểu tượng của một hòm thư với tên viết tắt cũ của mạng xã hội AOL: “Bạn có thư mới.”
Ngày tháng không xác dịnh, tại SyriaĐoàn người tiến bước chầm chậm trong sự bảo vệ của bóng đêm. Khoảng hai chục nam giới và phụ nữ luồn lách qua những đống đổ nát, trong số họ có một bé gái. Ra khỏi khu biệt cư đòi hỏi phải là người thông thạo địa hình: vị trí những toán quân vây hãm thành phố, giờ giấc đi tuần của từng tốp gác... Hàng tuần trời đánh dấu ráp để chuẩn bị cho cuộc trốn chạy này. Đến một đoạn đường giao nhau, người dẫn đường dừng lại để báo hiệu đang vượt qua một điểm giao không thể quay đầu lại. Nếu có ai muốn quay lại, thì chính là bây giờ hoặc không bao giờ nữa. Ai nấy đều nhớ như in trong đầu những gì đã xảy ra một tháng trước đó.
Đói khát, hoảng loạn bởi hai tuần đánh bom dữ dội, khoảng năm chục cư dân đã đáp lại lời tuyên truyền của chế độ hứa hẹn sẽ mở đường đi cho những ai rời khỏi những vùng đang bị chiếm đóng bởi quân khủng bố - danh xưng mà chế độ ưu ái dành cho mọi kẻ chống đối - để chuyển sang những khu phố do lực lượng trung thành với chính quyền nắm giữ. Vài gia đình đeo theo những ba lô con, bên trong là những thứ đồ họ không thể dứt lòng bỏ lại được. Trong lúc họ đang đi bộ tiến về đường phân giới, một làn đạn cối trút xuống đầu họ. Năm mươi thân thể tan tác, trong số ấy có xác của mười một đứa trẻ dưới mười tuổi, trong những vũng máu, một cuộc thảm sát.
Tháng trước đó, ba mươi người khác thiệt mạng vì bị coi là mục tiêu nhắm tới của một máy bay Nga. Ai cũng biết điều đó nhưng tất thảy đều cam chịu số phận, thà chết ngay hôm nay còn hơn phải sống những ngày cuối đời mà không có chút hy vọng nào.
Con đường phía Bắc không còn khả thi nữa, những người đi đường đó đều rơi vào thế gọng kìm giữa một bên là chiến tuyến một bên là biên giới với Thổ Nhĩ Kỳ đã đóng chặt. Con đường cứu rỗi nằm ở phía Đông, men dọc theo Thổ Nhĩ Kỳ để tới Armenia. Biên giới hai nước đã chính thức đóng cửa nhưng nếu được trả công, những kẻ dẫn đường vượt biên vẫn có thể giúp họ lách qua những lối mở dọc biên giới.
“Thế giới phương Tây đã quên chúng ta, họ đã quên tất cả những gì các dân tộc bị bức hại phải chịu đựng, cha Naëlle nói với cô bé, nhưng người Armenia thì họ vẫn nhớ.” Ông bắt cô bé học thuộc lòng một số điện thoại mà cô sẽ phải gọi tới khi đến nơi, cùng vài câu tiếng Anh. “Khi nào con tới Yerevan, có người sẽ tới gặp con và nói với con câu này: ‘Mùa xuân sẽ trở lại.’ Khi ấy, và chỉ đến khi ấy, con mới được đưa cho người đó những gì ba và mẹ đã giao cho con.”
Những chỉ dẫn của ông rất dứt khoát, trên đường đi phải tránh hết các trại tị nạn, từ giờ, các vụ tấn công còn nhắm cả vào họ nữa. Không còn nơi nào thật sự an toàn, người thợ may kiêm thủ lĩnh quân kháng chiến đã khẳng định như vậy trước lúc khởi hành. Thỉnh thoảng ông nhận được một số tin tức, khi trạm tín hiệu điện thoại hoạt động lại. Vả lại, điều kiện sống trong những trại tị nạn đã quá đông quá khủng khiếp và phạm vi tấn công của quân đội ngày càng lan rộng. Ngay trước mùa xuân, những trại tị nạn gần Sarmada, nơi lưu trú của hàng chục nghìn người chạy trốn khỏi vùng chiến sự Idlib, đã bị tấn công. Takad, một thành phố khác cách đó chừng hai mươi cây số về phía Đông, cũng đã trở thành mục tiêu tấn công của hỏa lực hạng nặng, pháo binh, tên lửa và các cuộc không kích. Bệnh viện Atareb cũng như bệnh viện Darat Izza đều bị phá hủy dưới những trận mưa bom. Kẻ nào có thể đủ tàn nhẫn để đi ném bom các bệnh viện, có chút nhân tính nào sót lại trong những kẻ đang tâm hành động như vậy không? Naëlle vô cùng phẫn nộ mỗi khi nghĩ đến điều đó, và sự phẫn nộ đó truyền cho cô bé sức mạnh, đẩy cô bé tiến lên phía trước, đi tới thành công, không phải chỉ để làm nhân chứng hay để thoát chết, mà để sống. Đó là cái cách đẹp đẽ nhất để khuất phục những kẻ áp bức. Sống và yêu thương.
5 giờ sáng, người dẫn đường chỉ một khối đá. Mặt trời sẽ sớm mọc thôi, cần phải tìm chỗ trú ẩn.
Mười nam giới phân chia nhau nhiệm vụ để di chuyển khối đá, làm lộ ra một cái hốc mà đi qua đó có thể tới được một bãi đậu xe cũ dưới tầng ngầm một tòa cao ốc không còn người cư ngụ. Một chỗ ẩn nấp được quân kháng chiến ngụy trang.
Naëlle đã quá quen với bài tập luyện kiểu này, nhưng những người bạn đường của cô bé thì cần nghỉ lấy sức, mười lăm tiếng đồng hồ ẩn nấp chờ đợi trong bóng tối trong lúc lực lượng dân quân đi tuần tra ban ngày. Cô bé dựa lưng vào bộ khung ô tô và khẽ khàng lật nếp gấp ở cạp quần, để kiểm tra xem đường may có còn nguyên vẹn. Các đầu ngón tay của cô bé cảm nhận được những nét gồ ghề của chiếc thẻ SIM. Cảm thấy yên tâm rồi, cô bé nhắm mắt lại để ngủ một chút.
Tiếng bom giội vẫn văng vẳng vọng lại từ xa.
Cuộc di tản sẽ lại bắt đầu khi đêm xuống.