← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20 Ngày thứ chín, tại Jersey

9 giờ sáng, Janice nhận được tin nhắn của Mateo, anh vừa tới Jersey. Anh muốn hẹn gặp cô ở một nơi khác, không phải tại khách sạn cô lưu trú.

Cô hẹn anh đến quán cà phê mà hôm trước cô mới ăn trưa. Chẳng phải lo chuyện chạm mặt Wilson, với sự cần cù của cậu học sinh luôn đi học sớm nhất, cậu chàng hẳn đã yên vị trong văn phòng từ lâu.

Cô tắm qua loa rồi, trong lúc đi xuống, dừng một lát dưới chân cầu thang để chắc chắn bà chủ khách sạn không lảng vảng quanh đó. Phía sau quầy, cô lễ tân trẻ đang bận bịu với một vị khách; Janice băng qua sảnh nhỏ rồi đi xuống phía cảng.

Đám mòng biển lượn lờ trên nền trời xanh xám, thời tiết dễ chịu.

Khi cô đến, Mateo đã đợi sẵn ở đó, ngồi ngoài hiên.

- Chuyến bay của cậu tốt đẹp chứ? cô vừa ngồi xuống bên bàn vừa hỏi.

- Không. Cậu đang nghĩ đến phương án B à?

- Cậu không bắt buộc phải đến, cậu biết thế mà.

- Có vẻ như là cần chứ. Điều đó đưa chúng ta tới câu hỏi là: cậu đã có ý tưởng gì về cách thức tiến hành chưa?

- Với cái giọng này thì chưa.

Mateo xin lỗi, từ lúc rời Rome, anh chưa ngủ được mấy.

- Sân bay Heathrow ồn ào quá à?

- Không, là chuyện khác, nhưng hãy nói về những gì đang khiến chúng ta bận tâm đi.

- Trước tiên, hãy nói về những gì đang khiến cậu bận tâm, tôi không muốn làm việc với một người đầu óc đang ở đẩu đâu.

- Việc đó không liên quan gì tới công việc của chúng ta, là chuyện cá nhân thôi, anh làu bàu.

Thấy Mateo uể oải khuấy thìa trong tách cà phê đã uống cạn, Janice cảm thấy phân vân. Phải nói gì đây để không phản bội lòng tin của Ekaterina? Nhưng tiếng lanh canh của chiếc thìa va vào cốc sứ thật sự khiến cô thấy khó chịu.

- Cho cậu ấy chút thời gian, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Mateo đột ngột quay sang nhìn cô.

- Cô ấy nói chuyện với cậu rồi à?

- Không, tôi đã quan sát các cậu lúc ở Kiev, và cậu chẳng có lý do gì phải lo lắng nếu nghe theo lời khuyên của tôi. Bây giờ, chúng ta có thể tập trung vào công việc được chưa? Xét trên in situ 14 , thì là chết chắc rồi. Tôi thua khét lẹt rồi và giờ, sau có hai mươi tư tiếng đồng hồ, lại có một khách hàng nước ngoài nữa tới mở tài khoản thì chuyện đó hơi khó chấp nhận. Giải pháp duy nhất lúc này là tìm cách kết nối với hệ thống cài đặt của họ từ xa.

Cụm từ La tinh, có nghĩa là “tại chỗ, trên hiện trường”.

- Cậu đã dò la quanh hiện trường rồi chứ?

- Ý tôi không phải là chúng ta hack ngân hàng, mà là Wilson, cậu nhân viên ngân hàng trẻ trung phụ trách chăm sóc tôi. Cậu ta đã cho tôi số điện thoại và nếu tôi mời cậu ta tới khách sạn để ký kết giấy tờ mở tài khoản, cậu ta hẳn sẽ ôm hoa cùng máy tính xách tay chạy thẳng tới ngay. Sau đó, chúng ta tùy cơ ứng biến.

Chống khuỷu tay lên bàn, cằm tì lên hai bàn tay, Mateo nhắm mắt lại.

- Cậu mệt đến mức đó cơ à, hay tôi khiến cậu phát phiền? Janice lo lắng hỏi.

- Không, tôi đang hình dung mọi chuyện.

- Cậu đúng là một tay kỳ cục.

- Vậy thì chứng tỏ cậu đã nói chuyện với Ekaterina, tôi tưởng như nghe thấy cô ấy nói! Nhưng cứ chấp nhận một điều rằng tôi là một gã kỳ cục... Nếu cậu thật sự đã thất bại, anh chàng nhân viên ngân hàng của cậu sẽ tới mà không mang theo máy tính xách tay, và nếu có mang theo thì cũng là để cài bẫy cậu.

- Vậy cậu tính sẽ hack cái gì?

- Điện thoại của cậu ta.

- Nhưng USB của Vital phải được cắm vào máy tính trong hệ thống mạng của họ ít nhất hai phút thì virus mới thâm nhập được, hack điện thoại của Wilson thì để làm gì chứ, Janice phản đối.

- Không hề đâu, nếu tôi chọc thủng được bộ đồng xử lý để sao chép vào đó tệp tin chứa trong USB của Vital. Dù chuyện có như thế nào thì Wilson cũng phải quay về ngân hàng sau khi gặp cậu. Chỉ cần về tới văn phòng, điện thoại di động của cậu ta liền tự động kết nối với mạng wifi ở đó. Sau đó, virus sẽ lần ngược lên các máy chủ.

- Cậu “chọc thủng” bộ đồng xử lý á, việc đó là như thế nào, như thế nghĩa là gì? Janice hỏi.

Mateo nhặt chiếc cặp nhỏ của mình lên rồi mở ra.

- Với một thiết bị laser như thế này, anh đáp. Nếu tình cờ cậu có lúc nào thảo luận với Ekaterina, cô ấy sẽ giải thích cho cậu nghe cách thức vận hành của thiết bị này, tôi đã làm thử nghiệm trong phòng thí nghiệm của tôi cho cô ấy xem, dịp chúng tôi ở Rome lần trước. Tất nhiên là chỉ khi cậu cần nói chuyện với cô ấy. Khách sạn cậu ở còn phòng chứ?

Janice quan sát anh, vẻ thích thú.

- Khách sạn đó hết phòng mới khiến tôi ngạc nhiên ấy, cô đáp.

- Tôi sẽ thuê một phòng, và đương nhiên là chúng ta không quen nhau. Cậu hãy hẹn anh chàng Wilson trong một tiếng nữa. Hãy tìm cách chôm điện thoại của cậu ta, sau đó cậu hãy khiến cậu ta bận bịu khoảng mười phút, tôi cần chừng ấy thời gian. Du di một chút cho an toàn.

Mateo trả tiền nước rồi đứng dậy.

Nửa giờ sau, Janice kín đáo về lại phòng mình.

Wilson có mặt ở quầy lễ tân khách sạn lúc giữa trưa. Janice đợi anh chàng trong phòng ăn hãy còn vắng vẻ, cô ngồi gần cửa ra vào. Mateo ngồi ở bàn kế bên.

- Thú vị thật, Wilson vừa đưa tách trà lên miệng vừa nói, tôi cứ nghĩ cô đây sẽ bước xuống từ một khách sạn xa xỉ hơn.

- Thời buổi bây giờ, sự xa xỉ được coi trọng quá mức rồi, Janice thở dài, không có gì khiến người ta phải ngỡ ngàng hơn là sự chân thực, anh không thấy thế sao?

- Có chứ, tất nhiên rồi, chàng trai trẻ lúng búng.

- Tôi có thể ký giấy tờ rồi chứ? Tôi thật sự rất muốn chuyển tiền trong chiều hôm nay.

Wilson nghiêng người với lấy chiếc túi xách, Janice tranh thủ nẫng lấy chiếc điện thoại thông minh mà anh chàng đã để lên mặt bàn. Cô luồn nó xuống dưới đầu gối, rồi xuống sàn nhà. Đúng lúc anh chàng nhân viên ngân hàng ngẩng lên, cô đá nhẹ chân hất điện thoại sang phía Mateo để anh nhặt. Anh đứng dậy rồi lặng lẽ đi ra phía cửa.

Mateo lên phòng, mở chiếc cặp nhỏ đặt trên giường, lấy các dụng cụ để mở nắp ốp lưng điện thoại, lột trần bộ đồng xử lý mà anh đã xác định được đời máy rồi đặt nó xuống dưới máy chiếu laser. Ba phút đã trôi qua kể từ lúc anh rời phòng ăn khách sạn. Thêm hai phút nữa và xong khâu đục máy. Trong lúc virus xâm nhập máy, Mateo chằm chằm nhìn đồng hồ. Vẫn còn một trăm hai mươi giây nữa, và anh sẽ lắp lại bộ đồng xử lý vào vị trí cũ trước khi đóng nắp lưng máy lại. Toàn bộ quá trình mất tổng cộng chín phút, một thành công, cho dù chưa đánh bại được kỷ lục thiết lập tại phòng thí nghiệm ở Rome.

Trong suốt thời gian đó, Janice lôi hết mọi mánh khóe quyến rũ ra để khiến Wilson vướng bận. Cô muốn được đọc lại thật kỹ những tài liệu mà anh chàng đưa, cô xin lỗi vì không hiểu một số đoạn. Wilson trấn an cô, nói rằng đó chỉ là những yêu cầu căn bản nhất của các ngân hàng.

Chẳng còn biết vặn vẹo điều gì, chuẩn bị phải ký đến nơi, trong lúc anh chàng nhân viên ngân hàng nín thở chờ đợi, Janice liền nhấc ngòi bút lên và hỏi rằng chính sách đầu tư là như thế nào nếu cô tăng gấp mười lần số tiền gửi trong những tháng tới. Wilson đang định trả lời thì Mateo xuất hiện và hỏi xem có ai đánh rơi điện thoại không, anh vừa nhặt được dưới đất. Wilson gần như dùng cả hai tay nhận lại điện thoại và rối rít cảm ơn anh.

Mateo quay lại đọc báo tiếp.

Janice ký tắt và ký chính thức các giấy tờ, cô khẳng định rất vui khi có thể chuyển tiền vào cuối ngày. Rồi cô đuổi khéo anh chàng nhân viên ngân hàng, anh chàng rời đi sau khi dành cho cô nụ hôn tay khúm núm nhất hạng.

Tại Rome

Buổi tối hôm trước, Ekaterina đã quay phắt lại ngay trước lúc định sang khách sạn Inghilterra. Tin nhắn nhận được đúng thời điểm xuất phát đã thôi thúc cô quay ngược trở lên nhà Mateo và bật lại máy tính của anh. Cô tìm thấy trong đó một tài liệu được gửi qua hộp thư của Hội. Cô, người luôn tự mãn cho rằng có thể nhận ra chính xác từng người bạn dựa vào cách viết mã của người đó, giờ bất lực trước bản chất dòng chữ:

9H-FCE

Dòng mã khiến cô bối rối. Cô đã hỏi Vital xem anh có biết ý nghĩa của nó không. Câu trả lời tới với cô sau một lúc, thời gian để anh làm vài tìm kiếm. Đây là biển kiểm soát của một chiếc máy bay tư nhân. 9H là mã số dành cho các máy bay của Malta.

Đến lượt mình, Vital hỏi cô về lý do lời nhờ vả đó. Ekaterina từ đó suy ra rằng anh không phải người đã gửi nó. Rồi anh báo cho cô biết chiếc Falcon 900 đã cất cánh từ New York và hạ cánh lúc 19 giờ tại Reykjavik.

- Cậu chắc chắn chứ?

- Những người say mê hàng không thường theo dõi các chuyển động trên không bằng kính thiên văn. Có hàng trăm người thường xuyên ghi chép lại từng chuyến bay trên các cơ sở dữ liệu trực tuyến.

- Vì sao máy bay của Malta lại thực hiện một chuyến bay từ Mỹ đến Ai Len.

- Có rất nhiều tàu chở hàng đăng ký biển kiểm soát ở các thiên đường thuế mà chúng chưa bao giờ thả neo. Điều đó không ngăn được chúng đi mòn các đại dương khắp địa cầu này trong lúc các chủ tàu thì trốn được thuế. Các tỷ phú thường mua máy bay riêng dưới vỏ bọc là các công ty khai thác dầu khí. Nhưng chúng ta thì liên quan gì đến chuyện này?

- Cậu có thể biết ai đi trên máy bay không?

- Ai hoặc cái gì... Rất có thể đây là một chuyến hàng, dù rằng chở hàng bằng phương tiện xa xỉ như thế này thì lãng phí quá thể. Tôi sẽ xem tờ khai hải quan của hành khách xem sao, cái đó thì không thể giả được, nó được nộp cho lực lượng biên phòng và phải khớp với các hộ chiếu xuất trình khi lên máy bay.

- Cái đó công khai à, mấy cái tờ khai hải quan ấy?

- Không, nhưng chúng được lưu tại các sân bay khởi hành và sân bay đến. Tôi sẽ cho cậu địa chỉ IP của máy chủ ở sân bay Reykjavik rồi sau đó, cậu tự xoay xở nhé, tôi đang nhiều việc muốn phát khùng đây. Các dữ liệu của German Bank tới theo từng gói còn Janice thì giao cho tôi mấy nhiệm vụ phải làm xong vào ngày mai.

Nhận được thông tin xong, Ekaterina liền tiến hành tấn công luôn máy chủ của sân bay ở Ai Len và cô phải mất gần ba tiếng mới chọc thủng được phòng tuyến.

Cô đã in tờ khai ra và, khi khám phá được danh tính vị khách đã vượt Đại Tây Dương trên chiếc Falcon, cô lại thấy cần quấy quả Vital thêm lần nữa.

- Lại gì nữa đây? anh phản kháng.

- Cậu có thể lấy giúp tôi danh sách những máy bay khởi hành từ Reykjavik tối hôm nay, hoặc những máy bay sẽ khởi hành sớm vào sáng mai không?

- Vì sao cậu không hỏi Mateo mấy chuyện này? Công việc của cậu ấy quan trọng hơn công việc của tôi đến vậy cơ à?

- Vì cậu ấy đang qua đêm trong một khách sạn ở Heathrow và vì cậu ấy cần nghỉ ngơi trước điều đang đợi cậu ấy vào ngày mai.

- Chính cậu ấy lái cậu điều tra theo hướng này à?

- Rất có thể, trước khi bay sang London.

Vital chia sẻ ảnh màn hình máy tính của mình với Ekaterina.

- A6-GST, một chiếc Falcon khác, đăng ký biển kiểm soát tại Các tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, đã cất cánh lúc 19 giờ 20 trên đường bay tới sân bay Ciampino- Giovan Battista Pastine.

- Hẳn là nó nằm gần Rome, tôi đoán thế.

- Sao cậu đoán đúng thế? Ai ở trên chiếc máy bay đó vậy?

- Kich.

- Gã Kich của chúng ta á?

- Đích thị, chính là gã tài phiệt Mỹ trong ngành than đá và dầu mỏ, chủ sở hữu của hai trăm tờ báo dân túy ở Mỹ.

- Điều này đáng ngờ đấy, chiếc Falcon 900 có thể bay tới bảy nghìn năm trăm cây số mà không cần tiếp thêm nhiên liệu, tức là dài hơn khoảng cách từ New York tới Rome khoảng một nghìn cây số.

- Vậy thì vì sao Kich lại đổi máy bay ở Reykjavik? Ekaterina tự hỏi. Chỉ còn chừng hai mươi phút bay nữa.

- Các đại tập đoàn thường tiến hành những cuộc chiến thương mại không khoan nhượng với nhau. Khám phá ý đồ và kế hoạch của đối thủ là một phần trong kho vũ khí của họ. Những đại tập đoàn đó sử dụng dịch vụ của các công ty chuyên theo dõi hành tung các ông chủ lớn, bằng cách thức giống như chúng ta làm tối nay. Nếu CEO của một đại tập đoàn đột nhiên di chuyển tới một địa điểm không quen thuộc, điều đó có thể chỉ ra rằng có gì đó đang âm thầm diễn ra, ví dụ như ký kết với một khách hàng lớn hoặc một vụ thâu tóm. Reykjavik không phải thành phố diễn ra những thương vụ lớn, Kich hẳn là muốn giấu kín điểm đến cuối cùng của ông ta, cho tới khi có lo lắng thì cũng đã quá muộn. Giờ còn phải tìm hiểu xem ông ta tới Ý làm gì.

- Tôi hơi hơi biết về điều đó đấy, thậm chí tôi có thể cược với cậu về khách sạn ông ta sẽ ở, Ekaterina khẳng định. Thế nhưng mà, việc đó chẳng có nghĩa lý gì. Cậu có thể cho tôi đường link truy cập cơ sở dữ liệu của cậu chứ? Tôi muốn xác minh một thứ.

- Cái hơi hơi biết của cậu là gì vậy?

- Nếu lúc trước cậu tập trung hơn trong buổi họp trên diễn đàn thì cậu sẽ biết thôi.

- Kich muốn hội kiến Giáo hoàng ư? Phi lý, Giáo hoàng sẽ không bao giờ tiếp hắn đâu.

- Tôi không biết, nhưng hãy thừa nhận là sự trùng hợp giữa điều tôi khám phá ra ở Villa Borghese với chuyến du lịch bí hiểm của Kich thật sự gây bối rối đấy.

Vital đẩy xe lăn lùi lại, cái tật của anh mỗi khi anh cảm thấy sắp khám phá ra điều gì đó mà vẫn chưa biết đó là gì. Anh dừng lại trước một máy tính khác rồi gõ bàn phím nhanh hết cỡ.

- Cậu vẫn còn ở đấy chứ? Ekaterina lo lắng hỏi.

- Vải thưa không che được mắt thánh! Thế nếu Baron tổ chức không phải một, mà là hai cuộc gặp?

- Kich tới gặp vị khách bí ẩn đã yêu cầu được diện kiến Đức Ngài ư?

- Chính xác, và cuộc gặp giữa bọn họ hẳn là sắp diễn ra. Tôi gửi cậu thứ cậu muốn, cần phải rà soát danh sách toàn bộ các chuyến bay tư nhân đã hạ cánh ở Rome, trong đêm nay hoặc ngày mai, và chúng ta có hai người thì cũng không phải nhiều đâu.

- Có nhiều máy bay tư nhân vậy cơ á?

- Hơn năm nghìn chiếc, và vì chúng được làm ra không phải để đậu ì trên mặt đất, nên những lượt bay quay vòng khiến vấn đề của chúng ta nhân lên đáng kể đấy. Lúc nào xong được hết phần liệt kê đó, thì còn phải xem hết các tờ khai hải quan.

Vậy là Ekaterina và Vital đã dành phần lớn thời gian trong đêm để đi tìm danh tính của người đàn ông thứ ba ấy. Khi những tia sáng đầu tiên của bình minh ló dạng, Ekaterina gọi cho Vital, run lên vì phấn khích.

- Tôi rất ghét cái ý nghĩ cậu tìm ra trước tôi, anh thú nhận.

- Người đàn ông thứ ba ấy là ai?

- Natan Kelner.

- Con rể của tổng thống Mỹ ư?

- Chính hắn.

- Hắn định làm gì ở Rome?

- Ekaterina bị nhầm hướng, cuộc gặp giữa Kelner và Giáo hoàng không liên quan gì tới vấn đề của Hội. Đây đơn thuần chỉ là cuộc viếng thăm của một phái viên với hy vọng thuyết phục Vatican đón tiếp ngài tổng thống một cách long trọng. Kỳ bầu cử đang tới gần, Nhà Trắng muốn gia tăng dấu ấn của mình đối với giới chức Công giáo Mỹ và lực lượng tín đồ đông đảo của họ. Dù có vị thế rất cao, tổng thống Hoa Kỳ lại không được Giáo hoàng François ưa cho lắm. Thái độ kỳ thị với các cộng đồng thiểu số, việc hy sinh những người yếu thế nhất, cách hành xử quá khích của ngài tổng thống, những hành vi kích động hận thù lặp đi lặp lại, tư tưởng phân biệt chủng tộc, sự cự tuyệt đối với vấn đề khí hậu nóng lên và những dung túng ông ta dành cho những kẻ gây ô nhiễm nhiều nhất trên hành tinh, chưa kể nạn tham nhũng lan tràn nhũng nhiễu ở Washington, tất cả những điều đó khiến mối quan hệ giữa hai bên không được mặn mà cho lắm.

- Chính vì muốn Ekaterina đi đúng hướng mà chị tiết lộ với cô ấy những thông tin về chiếc máy bay đi thuê của Kich ư?

- Bằng mọi giá phải khiến cô ấy quan tâm tới ông ta.

- Chị biết lý do chuyến đi của người này chứ?

- Phải, sau khi tôi được thông tin về bản giao kèo của ông ta với Baron.

- Bằng cách nào?

- Bằng cách do thám hộp thư mã hóa của ông ta. Tôi đảm bảo với anh một điều là không một thông tin nào lan truyền trên mạng, kể cả những thông tin mà người ta ngỡ đã được bảo vệ bằng những hệ thống bảo mật tốt nhất, lại không thể tiếp cận đối với người biết cách. Tài trí của một vụ hack không nằm ở cách thức tiến hành, mà ở thứ người ta nắm được. Tất cả các cơ quan chính phủ phương Tây, từ các bộ tới các cơ quan tình báo trong nước và nước ngoài, dù là của châu Âu, châu Mỹ hay châu Úc, đều bị nhiễm các loại virus ngủ, chúng liên tục do thám họ. Người Nga và người Trung Quốc rất giỏi trong lĩnh vực này. Giới chức dường như không biết việc đó, trừ phi, trước sự bất lực không thể nhận dạng được khối u đó và không thể chữa trị được, họ vờ như không biết.

- Người Nga đã thâm nhập các trang web của chính phủ Mỹ ư?

- Vụ bê bối đó sẽ không nổ ra ở nhiệm kỳ tổng thống hiện tại, nhưng thật sự thì toàn bộ hệ thống hành chính Mỹ đều dính, kể cả các bệnh viện cũng bị nhiễm virus.

- Chúng ta hãy trở lại với nhân vật Kich. Ông ta muốn gì từ Kelner? Và ông ta đã giao kèo gì với Baron để đạt được mục đích của mình?

- Làm giàu thêm đồng thời mở rộng đế chế. Đòi quyền khoan và khai thác dầu mỏ trên toàn bộ vùng bờ biển của một khu bảo tồn thiên nhiên ở Alaska, tức là khoảng hơn bốn triệu héc ta của vùng đất thiêng thuộc Khu bảo tồn động vật hoang dã Quốc gia ở Bắc Cực. Một nơi có trữ lượng dầu mỏ khổng lồ cùng vô vàn loài động vật và hệ sinh thái quý hiếm. Do vậy, cần có sự can thiệp của Nhà Trắng để gỡ bỏ các quy định bảo vệ nghiêm ngặt. Kich đã thành công trong việc biến đề xuất SB-33 thành điều luật hình sự hóa mọi hình thức phản đối chống lại ngành công nghiệp dầu mỏ, nhựa hoặc than đá, được cho là “những cơ sở hạ tầng chủ chốt”. Những người biểu tình chống lại các ngành đó từ giờ có thể phải đối mặt với hình phạt sáu tháng tù giam hoặc phải nộp hàng chục nghìn đô la tiền phạt. Chính bởi thế mà các hiệp hội bảo vệ môi trường của nước này mới lâm vào cảnh khốn đốn. Tôi thừa nhận với anh, Kich là một tên khốn đại tài.

- Kelner phải kiếm được gì từ đó?

- Tiền, rất nhiều tiền, hàng chục triệu đô la được rót vào két thuộc ủy ban tái tranh cử của cha vợ hắn, và đối với riêng hắn thì là những khoản cho vay không hoàn lại, thứ sẽ tái cấp vốn cho các chiến dịch bất động sản của hắn; và cuối cùng là sự ủng hộ vô điều kiện của hệ thống rộng lớn các nhật báo địa phương và nội vùng mà Kich là chủ sở hữu.

- Một mặt, Kelner đi xin ân sủng của Giáo hoàng, mặt khác sẽ hiến tế sinh mạng của hàng nghìn giống loài đang nguy kịch ư?

- Quả thật thì đấy cũng là một cách tóm tắt về chuyến đi của hắn.

- Hội sẽ ngăn cản kế hoạch của bọn họ chứ?

- Có lẽ nhờ hiệu ứng gián tiếp thì đúng hơn, chúng tôi không thể có mặt ở mọi chiến tuyến được. Một sự cố ngoại giao nhỏ phát sinh từ một cuộc trao đổi không định trước đã là rất quý với chúng tôi rồi. Kich thể hiện sự vụng về khi không mời Baron tham gia cuộc gặp, điều này khiến Baron giận dữ điên cuồng và khiến y mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.