CHƯƠNG 21 Ngày thứ chín, tại Rome
Ekaterina ngủ chập chờn được vài tiếng, không sao tắt được bộ não, theo cách nói cô dùng để định danh chứng mất ngủ. Kế hoạch của Kich khiến người cô sôi sùng sục và những gì biết được về Kelner không giúp cô bình tĩnh được. Cô thức dậy nhiều lần tới hút thuốc bên cửa sổ. Mateo rất ghét mùi thuốc lá ám trong phòng.
Vừa thức dậy, cô liền muốn gọi cho anh để kể cho anh nghe những gì cô khám phá ra đêm qua, nhưng lại từ bỏ vì sợ làm phiền anh giữa lúc anh đang làm nhiệm vụ ở Jersey. Cô những muốn được ở bên anh trên thực địa, nhưng cô cũng còn việc quan trọng cần hoàn thành.
Nếu cuộc gặp giữa Kich và Kelner diễn ra trong một phòng khách cách âm của khách sạn Inghilterra, thì hẳn sẽ có cả đội vệ sĩ hùng hậu vây quanh bọn họ. Cố trà trộn vào đó chẳng khác nào tự sát. Và nếu cuộc gặp của bọn họ diễn ra tại lãnh sự quán, tình huống đó còn xấu hơn. Nhưng cứ ở đây nhai đi nhai lại những điều này cũng chẳng ích lợi gì. Điều duy nhất mà cô nghĩ ra lúc này là quay lại chầu chực quanh khách sạn và tùy cơ ứng biến khi thời điểm tới... hành động vốn bị Mateo cho là vô trách nhiệm.
Ekaterina mang theo thiết bị rồi xuống đường.
Ngày thứ chín, tại BerlinNgày hôm trước, Diego tự thưởng cho mình một bữa tối đơn độc hơi quá chén.
Rút lên phòng mình, mồm miệng cứng đờ vì rượu, điều mà đã lâu nay anh không còn biết tới, anh muốn xác minh xem virus còn hoạt động không. Dòng dữ liệu đổ về phòng tác chiến đảm bảo với anh nó vẫn hoạt động tốt. Còn quá sớm để hô vang chiến thắng, nhưng sau những gì Cordelia đã hoàn thành ở London, và với điều kiện Janice cùng Mateo đạt được mục đích, hai đầu cực truyền thông và tài chính của đám mãnh thú có lẽ sẽ sớm nằm dưới sự giám sát thường trực. Còn hơn thế, rootkit của Vital cho phép Hội có thể ra lệnh cho các máy tính của chúng, soạn thảo thư điện tử thay chúng, tiếp cận các tài liệu nhạy cảm để sau đó phát tán. Mục tiêu nhắm tới lúc này không dừng lại ở việc gieo rắc hoảng loạn trong hàng ngũ bầy mãnh thú mà còn phải khoanh vùng được mục đích cuối cùng trong kế hoạch của chúng để ngăn cản, và hạ gục càng nhiều kẻ trong số chúng càng tốt.
Diego chuẩn bị đồ đạc và đặt một vé trên chuyến bay sắp tới đi Madrid. Anh nhận được tin nhắn của Flores, cô sốt ruột muốn gặp lại anh, cũng gần như vị bếp trưởng tại nhà hàng của anh.
Trên đường ra sân bay, anh nhận được một tin nhắn khác, khiến kế hoạch của anh bị phá sản:
Hẹn gặp ở Kiev.
Diego gọi cho Vital, bạn anh không nghe máy, rồi gọi cho chị gái.
- Chị cũng đang trên đường quay lại trang viên đấy à? anh hỏi chị gái.
- Chị hẳn cũng chẳng phản đối gì việc đó đâu, mỗi tội là chị không được mời. Dù sao, chị mà rời văn phòng ngay sau vụ tấn công mạng vào Daily Time , ban giám đốc sẽ thấy lo.
- Cũng có thể vì thế mà Vital không rủ chị.
- Có thể là như vậy, Cordelia thở dài. Thế nếu không phải thì sao?
- Chị có biết cậu ta muốn gì ở em không?
- Có thể cậu ấy đang khao khát muốn chết được nghe em kể về chị, chị cũng chẳng thấy phiền vì việc đó đâu, vì em cũng chỉ nói được toàn điều tốt đẹp về chị thôi mà.
- Cordelia, cái thói vênh vang trong chuyện tình cảm của chị thú vị đấy, nhưng...
- Ai bảo em đó là vênh vang?
- Em có thể hỏi chị thấy gì ở cậu ta không?
- Ngoài trí tuệ phi thường, ngoài lớp vỏ bọc một gã cộc cằn ẩn giấu phía sau đó là một con chim bị tổn thương, sự quyến rũ và khiếu hài hước của cậu ta, chị chả thấy gì.
- Nhất trí, em sẽ nói với cậu ta toàn điều tốt đẹp em nghĩ về chị. Chị ngủ ở đâu thế?
- Không phải ở nhà, chị đã hứa với em rồi mà, chị tìm được một khách sạn nhỏ đơn sơ, cô nói dối ngang nhiên.
- Chị mà thấy cái ổ của em ở Berlin thì... Thôi được rồi, em sẽ gọi cho chị khi nào tới trang viên, cẩn trọng nhé.
- Chị lúc nào chẳng vậy. Còn em, đừng có ngủ dựa vào cửa sổ máy bay nhé.
Diego ngắt máy, vẻ nghĩ ngợi.
Ngày thứ chín, tại JerseyHai kẻ đồng lõa, yên vị trong phòng Janice, đang rình chờ tín hiệu xuất hiện trên máy tính của mình. Kế hoạch của Mateo chia ra làm hai giai đoạn. Ngay khi Wilson về lại văn phòng, điện thoại thông minh của anh chàng sẽ kết nối với mạng wifi dành cho nhân viên đã đăng ký của ngân hàng. Mateo đã giành quyền kiểm soát mạng đó, một tín hiệu trên màn hình máy tính của anh xác nhận điều này. Anh quét địa chỉ IP của tất cả máy móc kết nối với mạng nội bộ của JSBC. Camera giám sát, đầu đọc thẻ ở cổng an ninh, các thiết bị tin học và, điều anh quan tâm nhất, các máy in... thiết bị hiếm khi được thay mới và nhà sản xuất cũng như người sử dụng những thiết bị này thường quên cập nhật chương trình, do đó tạo ra những lỗ hổng bảo mật mà mọi hacker đều mơ ước.
Mateo nhanh chóng xác định được chiếc máy mình cần, một máy in laser cũ được kết nối bởi giắc cắm Ethernet, rootkit của Vital có thể xâm nhập qua thiết bị này. Hai phút sau đó, nó lan ra, lây nhiễm vào toàn bộ thiết bị và lần ngược lên tận máy chủ trung tâm. Toàn bộ JSBC đã bị nhiễm virus. Janice báo cho Vital biết kế hoạch đã thành công.
Mateo rời khách sạn trước, Janice trả phòng sau đó một tiếng. Đến sân bay Jersey, họ vờ như không quen nhau, mọi việc cũng như vậy khi họ đã yên vị ở hai đầu chiếc máy bay phản lực hai động cơ đưa họ về London.
Đến Heathrow, mỗi người đi một ngả. Thậm chí, họ cũng không dám mạo hiểm chào tạm biệt nhau, vì sợ camera giám sát. Janice lên một chiếc taxi tới trung tâm London, còn Mateo đổi nhà ga để bay về Rome. Trong phòng đợi, anh gọi cho Ekaterina và cảm thấy hạnh phúc xiết bao khi nhận ra cô vui đến vậy. Cô báo cho anh biết rằng Kich đang ở Rome để gặp Natan Kelner.
- Chồng của Barbie á? Mateo hỏi, vẻ sửng sốt.
- Hay chàng phò mã của con vịt lông vàng, nếu anh thích gọi như thế hơn.
- Với mục đích gì?
- Em đến đoạn đó đây, Ekaterina sốt sắng đáp.
Cô kể là đã mất cả buổi chiều la cà quanh khách sạn.
- Cả đời này em chưa từng bát phố nhiều đến thế, cô nói tiếp. Em đã để dành cho anh tin sốt dẻo nhất trong số những gì em lượm được đấy, em sẽ thông báo với những người kia sau. Và lần này, tốt nhất là anh hãy chúc mừng em đi, vì cả sự khiêm tốn của em nữa, em thừa nhận với anh điều đó, nhưng việc đó thật sự là quá khủng.
Ekaterina biết Mateo hẳn đang lo lắng về những nguy hiểm cô phải đối mặt, và cô có cảm thấy chút khoái trá ranh mãnh khi bắt anh phải mòn mỏi chờ đợi, nhưng niềm phấn khích của cô đã lấn át tất cả.
- Anh cứ thở đi, em không định tiếp cận bọn họ đâu. Kể cả là cái ý nghĩ gàn dở ấy từng lướt qua tâm trí em, nhưng đó là điều không thể. Kelner được hộ tống rất kỹ càng, an ninh quanh khách sạn được tăng cường tối đa. Rào chắn đặt ở cửa, cảnh sát mặc đồng phục chốt ở ngã tư, cảnh sát mặc thường phục ngồi trong các xe dân sự và bốn mật vụ Mỹ đứng quanh hắn. Vệ sĩ của Baron trông như kẻ tay mơ khi đứng cạnh những người này. Chừng ấy biện pháp thái quá đã khơi dậy tính hiếu kỳ của những người đi đường, họ vốn hy vọng có thể nhìn thấy một ngôi sao giải trí nên đã đứng túm tụm lại sau rào chắn. Em vui mừng trước sự có mặt của họ và len lỏi vào giữa đám ấy. Kelner tới sau Kich một chút. Cái gã đó trông mới khó chịu làm sao. Mà này, anh giữ máy cho chắc nhé, mười phút sau đó em thấy Baron ra khỏi khách sạn, nổi giận đùng đùng, mặt đỏ tía tai hơn cả bình thường. Y vội vã bước thẳng lên chiếc Mercedes và em chưa từng nghe thấy có ai sập cửa ô tô mạnh như thế. Bên trong khách sạn, cuộc gặp kéo dài khoảng nửa tiếng, sau đó Kelner rời đi cùng tiếng còi xe và còi hụ cảnh sát. Người ra dỡ bỏ rào chắn, đám đông giải tán trong nỗi thất vọng, rồi tiếp theo đến lượt Kich, tay này rút lui êm thấm hơn và rời khỏi đó cùng mỗi gã tài xế. Đến thời điểm đó, cả em cũng thấy thất vọng, như anh có thể đoán ra.
- Anh lỡ chuyến bay đến nơi rồi.
- Cứ bảo luôn là em ba hoa đi cho rồi.
- Không phải thế, nhưng họ vừa phát thông báo gọi khách.
- Phần tiếp theo xứng đáng để anh lỡ chuyến bay đấy. Thật ra thì không, em muốn gặp anh khủng khiếp.
- Thật chứ?
- Thật, vậy nên hãy chạy ngay ra cửa đi và để cho em nói tiếp. Vậy là, em tự nhủ rằng ngoài việc được nhìn thấy cái cằm ba ngấn của Kich hoặc mái tóc vuốt cao của Kelner, thì em cũng chẳng thu lượm được gì to tát khi cứ chầu chực ở đấy như vậy. Nhưng... đột nhiên Baron lại xuất hiện, vẻ quyết đoán và trên hết là rất sừng sộ. Em kiên nhẫn đợi và chính ở đó, em đã xâm nhập được điện thoại thông minh của y rồi sao chép lại mọi thứ có trong đó, nhờ phần mềm gián điệp của anh. Vả lại, thật ra em mới là người cần chúc mừng anh, vì hẳn em đã chẳng phát hiện được gì trong số những điều ấy nếu không có biển kiểm soát chiếc máy bay tư nhân mà anh gửi cho em hôm qua. Anh mà nói rõ hơn thì có phải em đã tiết kiệm được bao nhiêu thời gian không. Tóm lại, việc sao chép dữ liệu đã xong, em về nhà anh để giải mã dữ liệu. Em thấy ở đó có một bản ghi hài lắm. Tối nay em sẽ cho anh nghe nhé, nhưng đại để là có tiếng Baron chào Kelner và Kich, giới thiệu bọn họ với nhau, vài câu xã giao và đến đây thì Kich yêu cầu y để họ nói chuyện riêng với nhau. “Cuộc gặp của chúng tôi không liên quan đến ai khác ngoài hai chúng tôi”, ông ta giải thích như vậy. Baron bực tức, nhắc lại rằng cuộc gặp này diễn ra được là nhờ có y, nhưng Kelner đưa y về đúng chỗ và yêu cầu y ra khỏi đó.
- Baron ghi âm lại cuộc gặp đó à?
- Đúng vậy. Quá giận dữ vì bị gạt sang một bên, y đã để điện thoại lại ở chế độ ghi âm hòng nghe được mọi thứ sau đó. Em không biết y xoay xở thế nào để giấu được nó, nhưng y đã làm được.
- Em nghe được gì vậy? Mateo bồn chồn hỏi.
- Trước tiên, phải thề với em là anh sẽ lên chuyến bay của mình đã.
- Nói tiếp đi!
- Cuộc trò chuyện của Kich không mấy ích lợi cho chúng ta. Ông ta đưa ra đề xuất với Kelner là sẽ đóng góp 50 triệu đô la cho chiến dịch tranh cử của tổng thống và hứa hẹn mạng lưới báo chí mà ông ta nắm giữ sẽ ủng hộ tổng thống, dìm ngập cử tri trong biển thông tin về những bê bối của đối thủ cạnh tranh. Kelner cẩn trọng hỏi ông ta xem đổi lại ông ta mong chờ gì ở hắn. Câu trả lời rất rõ ràng, một mệnh lệnh đặc biệt từ Nhà Trắng cho phép khoan dầu tại một khu bảo tồn thiên nhiên ở Alaska. Kelner không thấy việc đó có khó khăn gì, cơ quan phụ trách vấn đề bảo vệ môi trường nằm dưới sự điều hành của một người thuộc phe họ. Các giống loài đang trên đà tuyệt chủng sẽ bị tước quyền bảo vệ, còn khu bảo tồn sẽ bị hạ mức độ bảo tồn. Hắn cũng nói rõ rằng trong những vụ việc kiểu này, việc nên làm là trả thù lao cho một số nghị sĩ người địa phương để họ chấp nhận các phương án như vậy và khiến họ hoa mắt trước số lượng việc làm dành cho cử tri. Rồi Kich hỏi Kelner, vì thấy hắn tư lự. Kelner cho biết BlackColony, quỹ đầu tư của Schwarson, đã đặt cược lớn vào một thương vụ quan trọng bán vũ khí cho Ả Rập Xê Út, nước đang có nguy cơ bị Quốc hội Mỹ cấm vận vì vấn đề diệt chủng ở Yemen. “Ai lo lắng cho người Yemen thế?” hắn càu nhàu. Thế là, Kich gợi ý hãy để một người bạn của ông ta can thiệp. Một tay Goldzig nào đó, thân cận với thủ tướng Israel, người có thể xúc tiến đẩy nhanh quá trình phê chuẩn hiệp ước hòa bình với người Ả Rập Xê Út. Bị thu hút, Kelner liền đề nghị ông ta nói thêm về ý tưởng đó, đồng thời bổ sung rằng sau sự kiện chuyển Đại sứ quán Mỹ tới Jerusalem, Netanyahu còn nợ hắn việc đó. Kích giải thích rằng nếu các chương trình nghị sự trùng khớp, một bản thỏa thuận lịch sử như vậy sẽ khóa chặt miệng của Quốc hội. Và như một món quà khuyến mãi, cha vợ Kelner biết đâu lại được trao giải Nobel Hòa bình, thứ mà ông ta hằng mơ kể từ khi người tiền nhiệm của ông ta giành được nó. Thế là, Kelner muốn biết Goldzig yêu cầu điều gì để đổi lại việc đó. Đến đây thì khá là bí hiểm, Kich trả lời hắn là: “Tương tự như với chiến dịch 666.” Đến đây thì chỉ còn tiếng bọn họ chạm ly, và bắt tay nhau trước khi chia tay.
- Hãy bảo mật bản ghi âm này và xóa nó ngay lập tức khỏi điện thoại của em. Nếu Kelner biết được sự tồn tại của nó, thì anh thấy Baron cũng chẳng còn nhiều cơ may đâu.
- Ngược lại đấy, Baron từ giờ đã nắm trong tay bằng chứng của một vụ mua bán sức ảnh hưởng. Y sẽ nắm chặt nó trong tay, người đàn ông này là kẻ quỷ quyệt nhất mà em từng biết.
- Đám mãnh thú luôn thèm khát quyền lực, tới nỗi chúng sẵn sàng cắn xé lẫn nhau.
- Anh có muốn danh sách các đầu sỏ chính trị người Nga bị đầu độc những năm gần đây không? Ekaterina hỏi với giọng giễu cợt.
- Ngay khi anh tới nơi, chúng ta sẽ xem cái chiến dịch 666 đó.
- Nếu anh muốn, nhưng dù sao thì cái chiến dịch đó cũng diễn ra rồi vì Kich dùng thì quá khứ. Anh lên máy bay rồi chứ?
- Anh đang vào chỗ ngồi, Mateo vừa đáp vừa đóng nắp ngăn để hành lý phía trên đầu mình. Nhân tiện, em xâm nhập điện thoại của Baron bằng cách nào vậy, vì em còn chưa đặt chân vào khách sạn y ở?
- À, có gì đâu! Ekaterina nhăn nhó. Đôi khi chúng ta thật sự cứ phức tạp hóa cuộc sống chẳng để làm gì. Trong lúc đang đợi Kelner, việc đó cũng lâu đấy, tin em đi, thì em phát hiện ra một ăng ten phát sóng di động gắn trên nóc khách sạn. Loại nhỏ thôi, vậy nên chỉ phủ sóng được trong nội bộ tòa nhà. Sau đó, em đã hack ăng ten đó rồi quét toàn bộ điện thoại di động kết nối với mạng này. Em liệt kê toàn bộ các số điện thoại, mười hai mã điện thoại của Ý, hai của Đức, ba của Anh, một của Pháp, một của Tây Ban Nha và... một của Mỹ! Phần sau thì em miễn cho anh phải nghe những điều sơ yếu về mặt chuyên môn trong nghề.
- Vậy thì, đỉnh của chóp đấy! Mateo thốt lên.
- Gặp thời thôi, Ekaterina hớn hở đáp.
- Tiếp viên hàng không đang đóng cửa máy bay, anh phải cúp máy rồi. Anh sẽ tới nơi sau 2 tiếng 40 phút. Anh sẽ bắt taxi và gặp em ở căn hộ nhé.
Mateo vừa ngắt máy thì Ekaterina cũng tất bật trong phòng ngủ. Cô cũng đang chuẩn bị bắt một chiếc taxi và các nguyên tắc an toàn giờ không còn quan trọng nữa.
Trong lúc thay đồ - cô đã đổi ba bộ đồ rồi mới tìm được một bộ ưng ý - cô nhận ra rằng mình chưa từng đi đón ai đi xa trở về. Điều này dường như càng mới mẻ với cô hơn nữa vì cô thấy trái tim mình đang đập rộn trong lồng ngực.
✽
Trong lúc chuyến bay của hãng Alitalia bắt đầu hạ độ cao, khi ngắm nhìn những ngọn đèn của thành Rome qua ô cửa sổ máy bay, Mateo nghĩ lại những gì Ekaterina vừa kể với anh. Một chi tiết khiến anh bối rối: anh chưa từng gửi tin nhắn nhắc tới biển kiểm soát của bất kỳ chiếc máy bay nào. Sẽ phải nói với cô chuyện ấy... nhưng để sau đã, không phải lúc gặp lại nhau, anh nghĩ.
Tối ngày thứ chín, tại LondonJanice đổ bộ vào phòng của Cordelia tại khách sạn Connaught.
- Cậu muốn uống gì không? Sâm banh, whisky, trong cái tủ lạnh mini đó có mọi thứ cậu mơ ước.
Cordelia đỡ đồ cho bạn và uể oải chìa cho cô xem tấm thẻ dịch vụ phòng.
- Cậu hẳn đang đói muốn chết, không phải sao?
- Cậu nhìn giá chưa? Nếu cậu cho rằng với đồng lương phóng viên của mình, tôi có thể thỏa thuê tự thưởng cho bản thân các dịch vụ của một khách sạn hạng sang... Janice lo lắng.
- Tôi biết, điều này tuyệt đối sỗ sàng, nhưng vì ở đây đều do ngành công nghiệp dược phẩm chiêu đãi cả... Và vì tôi đã hứa với em trai mình là chỉ tiêu tiền của bọn họ khi làm nhiệm vụ, nên tôi đề nghị chúng ta bắt tay vào việc luôn ngay sau khi ăn tối.
Cordelia nhấc ống nghe điện thoại bằng nhựa bakelite chễm chệ ngự trên chiếc bàn ngủ và gọi đồ.
Janice tự thưởng cho mình một chầu tắm bồn thật lâu. Cordelia đón viên quản lý nhà hàng mang bữa tối lên cho họ và thanh toán bằng tiền mặt, để lại một khoản tiền boa hậu hỹ.
Janice khoác áo choàng tắm ngồi vào bàn. Hai người họ cùng nói về cuộc sống riêng bên ngoài Hội, về những mối tình, những điều viển vông và những người đáng kể nhất trong đời họ. Cordelia muốn biết những ngày sống ở Tel-Aviv của Janice diễn ra như thế nào, những lúc rảnh rỗi thì cô làm gì. Janice miêu tả cho bạn nghe căn nhà ở khu Florentin của mình, kể về tình bạn vừa quý giá vừa sôi nổi của cô với David, anh chàng chung nhà mà cô yêu xiết bao những khi được chế giễu hay cãi cọ với anh; cô nhắc tới Efron, những lúc anh giam mình trong phòng để chốt bài biến anh thành kẻ không thể chịu nổi, nhưng cô cam đoan anh chính là tổng biên tập giỏi nhất hành tinh, đòi hỏi cao nhưng có tấm lòng vàng. Sao có thể kể về Efron mà không nhắc tới Noa. Gợi về bạn gái mình mà nước mắt không trào lên khóe mắt thì không còn là cô nữa. Cô bạn phóng viên đang lấn lướt và đặt câu hỏi dồn dập cho Cordelia: Vì sao cô rời Madrid, cuộc sống thường ngày của một cô gái tha hương thì như thế nào, làm sao mà rốt cuộc cô lại đi làm cho một công ty an ninh mạng, Diego và cô có phải lúc nào cũng thân thiết như vậy, tuổi thơ của hai chị em họ ở Tây Ban Nha trôi qua như thế nào? Cô ao ước biết bao được có em trai hay em gái...
Dòng thác câu hỏi ấy khiến Cordelia phì cười. Cô bịt tay lên miệng Janice để mình có cơ hội trả lời.
- Mùa hè nào chị em tôi cũng sống cùng nhau ở nhà ông bà nội. Cha mẹ chúng tôi thì cắm đầu vào công việc để chi tiêu không hụt khoản nọ thiếu khoản kia. Họ sợ không dành đủ thời gian cho việc dạy dỗ hai chị em tôi và bù lại sự vắng mặt của mình bằng sự hà khắc thái quá. Cha dành cho tôi quyền ngoại lệ, bằng cái quyền đó tôi gần như có thể làm mọi thứ mình muốn, nhưng với Diego, mọi thứ nặng nề hơn. Ở Cordoba thì hoàn toàn khác, chúng tôi được thoải mái. Diego hồi ấy là một đứa trẻ hạnh phúc, cởi mở nhưng lại luôn là minh chứng cho sự giữ gìn ý tứ, y hệt cha tôi. Nhận thức từ rất sớm của Diego về cái xấu và cái tốt chính là thứ khiến thằng bé khác biệt với bọn trẻ đồng trang lứa. Cái hôm bị gãy tay sau khi làm trò dại dột trên một cái thang trong kho thóc, thằng bé không rơi một giọt nước mắt dù đau thấu xương, thế nhưng, khi ông nội tôi hạ một con bò sữa không còn đứng nổi nữa, thì Diego lại bật khóc thảm thiết. Hồi ấy, tôi thích túm năm tụm ba với đám nhóc trong làng, chơi với chúng suốt chiều, còn Diego thì lại thích lủi thủi trong cái xó của mình hơn. Một hôm, bà nội tôi mua được một chiếc máy vi tính cũ, giải thích với ông chồng không sao hiểu được ích lợi của nó, rằng ta có thể đi chợ trên đó mà không cần di chuyển. Đây quả là một điều bí hiểm đối với ông tôi, người thấy việc đi mua sắm chỉ có duy nhất một lợi ích: là dịp để chở vợ trên chiếc xe xinh đẹp mà ông cưng chiều không kém gì bà. Diego thích mê khi khám phá ra những điều mình có thể làm với một cái bàn phím. Chính là trên không gian mạng mà thằng bé được mở toang với cả thế giới. Đầu tiên, Diego tò mò với những ký tự HTML phía cuối dòng địa chỉ những trang web mà thằng bé truy cập. Diego giải thích với tôi rằng đó là một thứ ngôn ngữ mới, hữu dụng hơn hẳn thứ tiếng Đức mà người ta bắt nó phải học ở trường. Và thằng bé cứ nằn nì mãi để khiến tôi cũng phải để tâm đến cái thứ đó, Diego bảo như thế thì chị em tôi có thể nói chuyện bí mật với nhau. Học lập trình sẽ là phương cách vượt rào khỏi những gì chị em tôi bị cấm. Tự do nằm dưới đầu ngón tay chúng tôi, miễn sao phải biết bấm đúng phím. Tôi mắc nợ Diego việc học lập trình. Không phải chơi chữ gì đâu, nhưng chính Diego đã truyền virus cho tôi. Chị em tôi cùng đăng ký học tin học ở trường. Nhưng trường trung học nghiêm cấm cài đặt bất cứ chương trình nào trên máy vi tính của trường và truy cập internet cũng bị hạn chế. Diego đã tìm ra cách lách quy định, thằng bé cài đặt một máy chủ proxy giúp chuyển hướng thông tin tới một máy chủ ở xa. Chúng tôi có thể lướt mạng tùy thích. Hành động thách thức ấy đã thay đổi cuộc đời hai chị em tôi. Hết tuần nợ sang tuần kia, Diego dùng tiền tiết kiệm mua lẻ các linh kiện để tự lắp riêng cho mình một dàn máy. Hồi đầu, cha mẹ chúng tôi không thấy có gì phải mắng mỏ cả, nhưng rồi rốt cuộc mẹ tôi thấy lo khi cậu con trai cứ nhốt mình trong thế giới ảo. Có điều lạ là, đối với tôi, mẹ lại chẳng quan tâm. Cha tôi nhờ một người bạn thiết lập quyền kiểm soát của phụ huynh trên máy, và Diego đoạt luôn quyền quản trị viên trong có một ngày, đó là vụ hack đầu tiên của thằng bé. Vẫn người bạn đó của cha mẹ tôi tới cài đặt mức hạn chế sử dụng cho bộ định tuyến, tôi đã cài đặt lại và tái lập trình nó trong vòng hai giờ đồng hồ, vụ hack đầu tiên của tôi đấy. Khi kết hợp lại, chúng tôi mạnh hơn hết thảy người lớn. Thế rồi, tôi phát hiện ra sự tồn tại của một diễn đàn hacker, những người đã giỡn chơi phá hoại nền tảng nhắn tin của MSN, nền tảng phổ biến nhất thời đó. Nguyên tắc của vụ đó là làm lan truyền một virus được cài vào một bức ảnh định dạng JPEG. Khi có người mở bức ảnh đó ra, virus thu thập địa chỉ của mọi liên hệ có trong danh bạ người đó rồi tự động gửi cho họ chính bức ảnh đã nhiễm virus kia. Tiếp đó là một phản ứng dây chuyền không thể kiểm soát được. Tôi và Diego không thấy hứng thú với việc đó. Từ diễn đàn này qua diễn đàn khác, chúng tôi đã gặp nhiều hacker khác, những người chia sẻ về những khám phá của họ, vì sở thích, và cũng để khoe mẽ. Nhờ học hỏi từ họ, chúng tôi đã hoàn thiện kỹ năng của bản thân. Diego còn chưa được mười sáu tuổi thì chúng tôi đã viết được chương trình giải đoán các mật khẩu đăng nhập. Một loại virus mà tên ngốc ấy đã đặt tên là Cordiego. Nó có thể thu thập tên người dùng và truy cập vào mọi tài khoản web của nạn nhân. Mục tiêu nhắm đến của chúng tôi là tính năng tự động điền thông tin trên các trình duyệt rất được những kẻ lười biếng ưa chuộng. Các hạt “vừng” ấy đều được mã hóa nhưng chúng tôi nhanh chóng tìm ra được nơi cất giữ chìa khóa giải mã. Chúng tôi say sưa với các botnet 15 . Bạn càng mở rộng được nó thì càng có giá trong mắt các hacker. Diego đã có một ý tưởng siêu phàm, cài cắm các tệp tin nhiễm virus lên các trang web tải tài liệu vi phạm bản quyền, tôi cho là Diego thậm chí đã hack cả một hãng phim ở California. Không đáng để tung FBI vào săn đuổi chúng tôi, nhưng chúng tôi đã dấn sâu vào những cái hang không đáy của tội phạm mạng. Trong bóng đen nơi hầm sâu ấy, tôi đã thấy một tia sáng và đi theo nó. Phát hiện của Diego sẽ đưa tôi tới con đường của riêng mình. Hacker là những kẻ chuyên tiêu thụ các phương tiện truyền thông đại chúng bị hack, tồi thích thú tấn công họ. Tôi tiếp tục với mọi thứ mình tìm thấy trên mạng, cài virus vào các tệp tin của mình với các rootkit, và tôi xoáy trộm các phát hiện của họ. Tôi mê mải hết đêm này tới đêm khác để tìm cách giành quyền lực. Ý tưởng khai thác mặt tốt của sức mạnh cuốn hút Diego, các hoạt động của Diego cũng chứng tỏ khả năng nhận thức thiên bẩm về cái tốt và cái xấu ở thằng bé và tôi tin rằng Diego đã tìm ra một hình thức cứu chuộc trong lối hành động của tôi. Một hôm, tôi đọc được một bài báo viết về cuộc đời của một nhà nghiên cứu đã tự tiêm virus, virus thật ấy, vào người để thử nghiệm một loại vắc xin mà ông phát triển. Bài báo ấy đã truyền cảm hứng cho tôi. Tôi rủ Diego cùng làm lây nhiễm virus vào máy tính của chúng tôi bằng các botnet như Kelihos và Necurs, được lập trình để gửi lệnh từ máy tính của một nạn nhân nào đó sang một con mồi khác, một hình thức tấn công bằng mạng đồng đẳng bảo đảm sự phát tán virus không giới hạn. Bằng cách ấy, chúng tôi đã bắt được vào lãnh địa mênh mông các máy tính nhiễm virus trên khắp thế giới. Chúng tôi đã phát triển vắc xin của mình, nó mô phỏng hành vi của Kelihos, nói bằng ngôn ngữ của Kelihos và, né tránh các lớp bảo vệ của những người tạo ra nó, tái lập trình để rồi tự phá hủy. Chúng tôi lập sơ đồ các web công, thống kê được hàng trăm nghìn địa chỉ IP bị nhiễm virus và cấp thuốc giải cho họ. Thông tin bắt đầu lan truyền trong các công ty an ninh mạng, trên các diễn đàn người ta bàn tán về một tay Robin Hood bí ẩn đã giải thoát cho hàng trăm nghìn người dùng khỏi nanh vuốt của đám tội phạm mạng. Không một công ty an ninh mạng nào biết danh tính của người đã giúp họ vụ này. Chúng tôi quá đỗi hãnh diện về bản thân mình nên lại bắt tay tạo ra những phần mềm độc hại khác.
Gộp lại từ robot và network . Tội phạm mạng thường sử dụng các trojan để giành quyền kiểm soát máy vi tính của phần đông người dùng và âm thầm kết nối chúng với một mạng có thể kiểm soát từ xa. Một hệ thống âm binh có khả năng tiến hành tấn công ồ ạt (DDoS) để đánh sập một trang web, hoặc phát tán hàng triệu thư rác trên mạng. (Chú thích của tác giả)
- Hai chị em cậu không chống lại cộng đồng hacker ư? Janice hỏi.
- Ồ có chứ! Phe Mũ Đen cố dùng mọi cách thức để tìm ra kẻ đã tấn công họ, họ hoảng loạn vì đã bị tổn hại và nhất là, bị chạm tự ái vì đã thất thủ. Một công ty an ninh mạng đã đăng các tin nhắn nặc danh lên Darknet, mời chào một sự nghiệp đầy hứa hẹn cho người đã phát triển thứ vắc xin đó, và đảm bảo sẽ giữ bí mật danh tính cho người đó. Chính bằng cách ấy mà tôi được Crystal Eye tuyển dụng, mức lương được đề nghị thật khó mà từ chối.
- Diego hẳn đã có thể theo chân cậu, vì sao cậu ấy lại trở thành ông chủ nhà hàng?
- Sau cái chết của Alba, Diego không còn muốn chạm tay vào một bàn phím nào nữa. Diego có hai đam mê: lập trình và ẩm thực... Diego chưa bao giờ thật sự chấp nhận cái chết của cô gái mà thằng bé yêu thương, nhưng những con quỷ dữ thời thơ ấu chẳng mấy chốc đã quay lại gõ cửa nhà, chiếc máy tính xách tay mà tôi đã tặng thằng bé và gửi cho thằng bé từ London có lẽ cũng có ích lợi gì đó trong việc này.
Tối ngày thứ chín, tại KievDiego gọi lại cho Vital sau khi đã qua cửa hải quan. Không có ai đợi đón anh và anh cũng không nhớ đường tới trang viên.
- Tôi chắc sẽ thuê một chiếc xe con nhưng cậu phải gửi cho tôi địa chỉ nhà.
- Ilga đang đợi cậu bên ngoài, ở bãi đỗ xe ấy, trong một chiếc Lada màu xanh.
Rồi anh gác máy.
- Điềm xấu rồi, Digeo vừa với lấy túi xách vừa làu bàu.
Bà quản gia đón anh với vẻ lạnh lùng đã làm nên thương hiệu của mình. Bà giữ im lặng trong suốt chặng đường về trang viên và anh chỉ nghe thấy bà cất tiếng khi đã tới chân thềm nhà.
- Cậu ấy ở trên kia, cậu đã biết rõ là chỗ nào rồi đấy. Nếu cậu đói, tôi sẽ mang một khay đồ ăn cho cậu.
Diego cảm ơn bà quản gia vì sự quan tâm đầy tinh tế và bước vào trang viên trong khi Ilga đi đỗ xe vào lán.
Anh leo cầu thang bộ và đẩy cánh cửa phòng tác chiến.
- Chuyến đi tốt đẹp chứ? Vital hỏi.
- Vì sao cậu bắt tôi quay lại vậy?
- Vì trong lúc Malik đang ở Thổ Nhĩ Kỳ, tôi phải lo toan hết mọi việc và, kể từ lúc các cậu rời khỏi đây, tôi chẳng còn nhiều hứng thú khi phải làm việc một mình.
- Nghiêm túc này, Vital, cậu gọi tôi quay về đây chỉ vì cậu cảm thấy cô đơn ư? Cậu biết tôi còn một cuộc sống khác bên ngoài Hội chứ?
- Tạm thời quên nó đi, cái cuộc sống của cậu ấy. Nếu tôi yêu cầu cậu quay về gặp tôi thì tức là vì tôi đang cần cậu. Đống dữ liệu mà tôi nhận được từ khi cậu cài được virus của tôi vào ngân hàng ở Berlin bị mã hóa, một thứ mật mã rất khoai mà tôi sẽ không giải nổi nếu không có trợ giúp. Malik đang ở chỗ Maya, Janice và chị gái cậu thì đang ở London cùng nhau.
- Janice ở cùng Cordelia á?
- Cậu nên học cách giao tiếp đi, cả hai người đó! Hai anh em tôi không bao giờ giấu nhau điều gì.
Nghĩ tới nụ hôn anh đã được chứng kiến trong hoa viên, Diego thấy nghi ngờ điều đó, nhưng anh thấy nên im lặng thì hơn.
- Còn Mateo, cậu ấy hẳn là đang thủ thê với Ekaterina.
- Thủ thỉ, Diego chữa lại.
- Sao cũng được, máy bay của cậu ấy đã hạ cánh ở Rome cách đây hai tiếng. Và tôi không tài nào liên lạc được với cả anh lẫn ả. Đừng trưng ra cái khuôn mặt đấy nữa, cả lâu đài này là của hai ta và có vô vàn đồ uống tuyệt hảo dưới phòng khách.
Diego ngồi xuống bên cạnh Vital trước một máy vi tính.
- Tôi bắt đầu từ đâu bây giờ? anh hỏi.
Cái này, Vital vừa chỉ một thư mục trên màn hình vừa đáp.
Diego xem xét tỉ mỉ thư mục.
- Tôi thấy dường như thuật toán giải mã khá cổ điển, cho chạy bộ sắp xếp dãy đi, rốt cuộc sẽ tìm được thôi.
- Không, phải cẩn thận hơn, cậu sẽ thấy có một cái bẫy nhử ở đó. Chìa khóa giải mã thì tôi đã có rồi. Nó quá dễ bẻ khóa, điều đó khiến tôi chột dạ. Nếu cậu dùng nó, thư mục bị xóa luôn. Cách mã hóa này bất đối xứng. Mã đầu tiên được tạo ra bởi người gửi tin nhắn nhưng còn một mã khác mà tổ hợp mã lại do người nhận tin nhắn nắm giữ. Hai người đó phải giao tiếp với nhau thì cánh cửa mới mở.
- Người gửi là ai và người nhận là ai?
- Người gì?
- Cái người mà thư mục này được gửi tới.
- Một nhân viên ngân hàng của JSBC đã gửi nó cho một gã ở German Bank.
- Cậu đã xác định được địa chỉ IP của máy tính gã đó dùng rồi chứ?
- Chưa, nhưng tôi có thể làm việc đó.
- Vào máy của gã đi, tìm xem gã đó giấu chìa khóa ở đâu, và cậu sẽ giải được bài toán.
- Cậu thấy chưa, tôi đã làm đúng khi gọi cậu tới đây.
Vital và Diego làm việc ăn ý suốt nhiều giờ liền. Ổ cứng máy tính của gã ở ngân hàng German Bank được đào xới từng ngóc ngách. Và hai người bạn đã không phí hoài khi hy sinh một phần buổi đêm, bởi thay vì một chìa khóa giải mã, họ tìm được ở đó cả một danh sách tổng thể, với danh sách này họ có thể truy cập được mọi thông tin trao đổi giữa hai nhân viên ngân hàng từ nhiều tháng nay. Còn hơn thế nữa, trong đó có cả các mật mã cho phép giải mã các thư sắp tới.
Diego đập tay với bạn. Rồi anh rủ bạn đi làm vài ly mấy thứ rượu trứ danh kia để ăn mừng chiến thắng. Vital điều khiển xe lăn lùi lại phía sau.
- Cậu thấy mình có đủ khỏe để cõng tôi không?
- Tôi từng dỡ hàng tảng thịt còn nặng hơn cả cậu đấy, bạn thân mến, nhưng sao thế?
- Vì tôi muốn chỉ cho cậu xem một thứ.
Vital di chuyển về một góc trong phòng tác chiến, nhấc tấm màn che khuất một cánh cửa bằng sắt. Phía sau đó là bốn bậc thang dẫn lên mái nhà.
- Chúng ta lên đó chứ? Vital hỏi.
Diego cõng bạn lên.
Hai người bạn, ngồi lên mái nhà lợp bằng đá bảng, chiêm ngưỡng bầu trời đen chi chít những vì sao.
- Chỗ kia kìa, đấy là sao Polaris, Vital vừa chỉ tay lên phía ngôi sao vừa nói nhỏ.
- Cậu có lên đây thường xuyên không?
- Khi nào Malik cũng thích.
- Cậu đâu cần đến tôi mới có thể giải mã được.
- Phải, Vital đáp rồi thu mình vào sự im lặng tội lỗi.
- Cậu muốn tôi nói cho cậu nghe về chị ấy không?
- Sao lại không...