← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23 Ngày thứ mười, tại Istanbul

Kahil ở trong văn phòng của mình để thu xếp những thứ cần thiết cho chuyến đi, một chuyến đi được báo trước vừa bất định vừa nguy hiểm. Malik yêu cầu Maya thuật lại toàn bộ mọi chuyện, cả những chi tiết nhỏ nhất, kể từ khi cô tới Istanbul. Không phải vì tọc mạch mà là để hiểu vì sao người của MIT lại truy lùng cô, làm cách nào họ phát hiện được cô và họ đã biết những gì. Anh từ Kiev tới đây để hỗ trợ cô, thế nhưng, ngay cả khi đã cố nghe theo lý trí, khi ở với anh, Maya vẫn không cảm thấy cái cảm giác đồng lõa mà cô đã thiết lập với anh trai song sinh của anh từ mấy năm nay, và cô thú nhận với anh điều đó.

- Cậu nên hiểu là phân nửa thời gian đó, tôi chính là người trò chuyện với cậu, một nửa số vụ hack đó là chính tôi giúp cậu.

- Các cậu thật sự là anh em song sinh ư? cô hỏi.

- Sinh đôi cùng trứng, anh em tôi giống nhau như hai giọt nước, gần như chỉ khác một chi tiết. À mà, không hẳn là một chi tiết.

- Là như thế nào?

- Đích thân Vital sẽ giải thích cho cậu nghe chuyện đó, và đừng có cố đổi chủ đề.

Maya kể cho anh nghe mọi chuyện hoặc gần như vậy. Cái cảm giác mình bị theo dõi ít lâu sau khi nhận phòng khách sạn và điều đó đã được khẳng định trong một hẻm cụt gần tòa án Pháp cũ; cô kể với anh là Vital đã giúp cô tìm được thiết bị nghe lén do người của MIT cài vào một chiếc hộp đựng kính; mối quan tâm họ thể hiện rõ ràng đối với một bức ảnh mà cô cho người phụ nữ cô cứ tưởng là bạn mình xem; cô lờ đi không nhắc tới những lời cảnh báo của Verdier trong hoa viên lãnh sự quán và mô tả lại cuộc chạy trốn của cô tới vùng biên giới, rằng đầu tiên cô đã định vượt biên qua hướng Bulgaria rồi sẽ rẽ sang hướng Hy Lạp.

- Cậu đã loại bỏ được thiết bị nghe lén đó trước khi chôm xe của cô bạn cậu rồi chứ?

- Chỉ là mượn thôi mà.

- Cô ta sẽ sung sướng lắm khi nhận lại được nó. Thôi được, chuyện tay cớm ở trạm dịch vụ thì chắc chắn là cậu ở không đúng nơi đúng chỗ thôi, nhưng khi mở hộ chiếu của cậu ra thì hắn đã hiểu là cậu nói dối về quốc tịch, và hẳn là hắn đã có dấu hiệu nhận dạng cậu. Sau đó, khi biết cậu đang bị truy lùng, hắn đã lao theo dấu vết của cậu. Giờ thì, hãy hy vọng là mớ tóc giả và đám giấy tờ này sẽ qua mắt được cả thế giới. Cậu không để sót lại dấu vết nào khác nữa đấy chứ?

- Không, Maya nói dối, trừ một túi xách đựng đồ lề của tôi.

- Thế tức là cả máy tính và điện thoại di động của cậu.

- Phải, cô ngượng nghịu thú nhận, nhưng họ sẽ không thể khai thác được gì từ đó đâu.

- Cậu đã sai lầm khi đánh giá thấp đối thủ đấy. Chúng ta sẽ xuất phát sớm chừng nào tốt chừng nấy.

Khi Malik rời khỏi phòng, Maya nhận ra rằng anh đã để máy tính lại. Cảm thấy trong lòng không yên, cô mở một cửa sổ đăng nhập bằng tài khoản khách, kiểm tra xem kết nối wifi của văn phòng đổi tiền có tốt không rồi gõ trên thanh trình duyệt địa chỉ IP máy vi tính của cô, chiếc máy mà hẳn là cô đã bỏ lại trên xe ô tô ở giữa một cánh đồng. Tín hiệu cô gửi đi không có phản hồi, điều này khiến cô yên tâm. Đám người của MIT không phá được khóa bảo mật ở máy. Cẩn tắc vô áy náy, cô tự gửi cho mình một thư điện tử. Nếu chẳng may có ai đó cố tình mở thư, người đó sẽ kích hoạt một lệnh tái định dạng ổ cứng và xóa sạch toàn bộ dữ liệu trong máy.

Cô gấp máy tính xách tay của Malik lại rồi đi chuẩn bị đồ đạc.

- Maya vừa phạm một nước đi sai lầm, điều này không phải là vô hại, đối với bản thân cô ấy cũng như đối với Hội. Tuy nhiên, khi rà soát lại các sự kiện, tôi cho rằng trong hai người họ, Malik mới là kẻ thực sự phạm lỗi.

- Vì đã để quên máy tính trên bàn ư? Cậu ấy không có lý do gì mà phải đề phòng Maya cả.

- Lẽ ra cậu ấy nên áp dụng chính các nguyên tắc hành động của mình và không đánh giá thấp điều gì, nhất là tình trạng mệt mỏi và căng thẳng khi ấy của Maya. Trạng thái dễ cáu giận bất thường mà Maya thể hiện nhiều lần đáng lẽ phải đánh động Malik. Trong một giờ tiếp sau sự cố đó, người đứng đầu cơ quan tình báo Thổ Nhĩ Kỳ đã triệu tập nhân viên tới một cuộc họp. Ông ta trình chiếu trên màn hình bức ảnh chụp một cặp vợ chồng và giải thích bối cảnh. Lila và chồng, Nadim, cả hai là những người đứng đầu một nhóm kháng chiến người Syria, đang bị lực lượng của Al-Assad truy lùng từ nhiều tháng nay. Cặp vợ chồng này, ông ta nói, có một cô con gái, tầm chín hoặc mười tuổi. Một viên nội gián, đã xâm nhập vào khu phố nơi họ trú ngụ, cách đây vài tuần đã chuyển về một tin nhắn nói rằng đứa con gái của cặp vợ chồng này sắp rời nơi trú ẩn để được an toàn ở Thổ Nhĩ Kỳ. Người đứng đầu cơ quan tình báo liền giải thích rằng con bé có thể sẽ là một món trao đổi giá trị với người Nga, có khả năng xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa hai bên kể từ khi tên lửa nước này bắn rơi máy bay Nga. Ông ta nói dối, hay ít nhất cũng là giữ không nói với đám nhân viên giá trị thật của cuộc trao đổi này, và ông ta nói tiếp: nếu Naëlle bị bắt và được giao cho người Nga, cha mẹ con bé có thể sẽ đầu hàng để người ta thả con gái họ. Người đứng đầu cơ quan an ninh Thổ Nhĩ Kỳ còn nói thêm rằng đó chưa phải là tất cả. Một phụ nữ làm việc cho cơ quan tình báo Pháp cũng đang ở Thổ Nhĩ Kỳ. Cô ta đã bị phát hiện nhiều lần, nhưng cho tới lúc đó, các hoạt động của cô ta không có gì đáng chú ý. Theo sát chân cô ta có lẽ còn mang lại nhiều lợi ích hơn là bắt giữ cô ta. Cho tới một hôm, nhờ một người đưa tin, MIT được biết cô ta có trong tay một bức ảnh của đứa bé gái người Syria kia, điều này không thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Người Pháp hẳn là cũng muốn có được đứa bé đó, chắc chắn là để bảo vệ cha mẹ nó. Cô nhân viên tình báo Pháp này đã cắt đuôi được hai thanh tra mặc thường phục đuổi theo cô ta, khi còn cách biên giới Hy Lạp vài cây số, rồi sau đó ẩn náu trong một trại tị nạn cách đó không xa. Một lần lục soát khu trại này không giúp tìm thấy cô ta, và những gác chắn được lập quanh khu vực cũng không mang lại kết quả tốt hơn. May mắn là chúng ta thu giữ được máy tính của cô ta ở trong chiếc ô tô mà cô ta bắt buộc phải bỏ lại và có người vừa thử kết nối với nó từ một địa điểm ở ngoại ô phía Tây Istanbul. Địa điểm đó có đặt văn phòng của một tay đổi tiền rất quen mặt với các lực lượng cảnh sát. Để kết thúc bài thuyết trình của mình, người đứng đầu MIT đã lệnh cho nhân viên chuẩn bị cho một cuộc tra xét.

- Làm sao cơ quan tình báo Pháp lại biết đến sự tồn tại của Naëlle?

- Họ hoàn toàn không biết gì về cô bé.

- Vậy vì sao họ phái Maya tới Istanbul?

- Chính tôi mới là người thuyết phục cô ấy tới Thổ Nhĩ Kỳ bằng cách xâm nhập vào chiếc điện thoại mà cô ấy dùng để liên lạc với họ.

- Vì sao chị lại cài bẫy cô ấy và đánh lừa lòng tin của cô ấy... Maya là bạn của chị, vì sao chị lại hành động như vậy?

- Vì Maya sẽ không bao giờ ra sân trong phạm vi một chiến dịch của Hội, không phải trong lúc các quy tắc vẫn chưa bị phá bỏ, và để làm gì đó không liên quan gì tới một vụ tấn công mạng thì còn ít khả năng hơn. Tôi không có lựa chọn nào khác. Vai trò mà Maya giữ ở bên ngoài Hội và những hoạt động trong nghề nhân viên lữ hành của cô ấy hoàn toàn thích hợp với những gì chúng tôi cần làm để chặn đứng bọn mãnh thú. Anh nghĩ là tôi đã cài bẫy cô ấy ư, nhưng tôi đã làm điều hoàn toàn ngược lại, tôi cho cô ấy được tự do hành động bằng cách giải phóng cô ấy khỏi những cấm đoán của Hội; cô ấy có thể quyết định từ chối. Tôi đã đi đường vòng, đúng là thế, nhưng vì một lý do chính đáng. Và nhờ lần vi phạm nho nhỏ này, cái công việc đánh thuê của cô ấy rốt cuộc sắp mang lại ý nghĩa nào đó. Istanbul sẽ là nhiệm vụ cuối cùng kiểu này dành cho Maya, và, nếu thành công, trong mắt mình, cô ấy sẽ có giá trị hơn những người khác.

- Nhưng vậy thì vì sao lại ngừng liên lạc với cô ấy ngay khi cô ấy tới Thổ Nhĩ Kỳ?

- Tôi không định như thế nhưng, như Kahil đặt giả thuyết đấy, đường đi của Naëlle thay đổi. Phải tính toán lại mọi yếu tố, xác định những cơ hội cao nhất để gặp được nhau, tìm ra địa điểm an toàn nhất, rồi điều phối các tuyến đường họ đi. Tôi cần thời gian để làm tất cả những việc đó.

- Chị từng nói rằng cô bé ấy là chìa khóa để tiêu diệt bọn mãnh thú, những thông tin mà cô bé đang nằm giữ có cứu được chính cô bé không?

- Sự may rủi, rất hay được viện ra, không bao giờ chỉ là việc thực hiện một trong số rất nhiều khả năng. Xác suất này càng thấp, thì việc thực hiện nó mang lại càng nhiều rủi ro, thế nhưng xác suất đó vẫn luôn tồn tại. Bị tất cả bỏ rơi, Naëlle hẳn đã nghĩ rằng cuộc đời cô bé, cũng như cuộc đời cha mẹ cô, chẳng có gì đáng giá. Thế nhưng, tương lai của thế giới tự do và hàng tỷ con người sẽ phụ thuộc vào ba con người đó.

- Vì sao lại thế?

- Vì cha cô bé là người đã đưa được cô bé ra khỏi khu biệt cư, vì mẹ cô bé, thông qua sự ngẫu hợp những tình huống không phải ngẫu nhiên, đã thu thập được những thông tin chủ chốt. Vì họ đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn, mà một số người xem là táo bạo, nhưng quyết định đó càng dũng cảm hơn khi họ không thể chắc chắn được mình có thành công hay không. Tôi đã học được nhiều điều từ họ. Họ không hề toan tính điều gì và vẫn gieo hy vọng ở đó. Hy vọng, chính nó là minh chứng của lòng can đảm. Còn về Naëlle, định mệnh đã biến cô bé thành sứ giả và việc cô bé đến nơi an toàn hết sức trọng yếu.

Ngày thứ mười, tại London

Cuộc trò chuyện với Hội khiến Janice chìm trong hố sâu suy nghĩ. Cô phóng viên tự tách riêng để đọc lại các ghi chép của mình. Có gì đó đã vuột khỏi cô và cô hình dung lại trong tâm tưởng những cuộc trò chuyện giữa mình và Noa: cái buổi ngồi ở ngoài hiên một tiệm cà phê, khi bạn cô phát hiện ra biểu tượng của PSYOPS trên bìa một cuốn sổ; vẫn những buổi chuyện trò trong khu vườn nhà dưỡng lão Tel Hashomer. Chính ở đó Noa đã nhắc đến tên của Goldzig có phải không nhỉ? Tay thân tín của thủ tướng Israel đó là người như thế nào, hắn giữ vai trò gì trong số những kẻ mà cô đang đối đầu? Một người có thể đưa ra chỉ dẫn cho cô. Đáng lẽ cô phải gọi cho tổng biên tập để thông tin cho anh về tiến độ cuộc điều tra từ lâu rồi. Efron hẳn là đang điên tiết lắm và vừa bấm số máy của anh, cô vừa chuẩn bị tinh thần chịu trận cơn mưa cằn nhằn sắp đổ xuống. Cô cược là sẽ phải đợi ít nhất năm phút để nghe những lời gầm rú rồi mới có cơ hội được chen vào một câu. Cô đã nhầm.

- Cô muốn gì? anh hỏi ngay khi nhấc máy.

- Báo tin cho anh.

- Janice này, làm ơn đi, không phải với tôi. Tôi chờ cô gọi bốn ngày nay rồi đấy.

- Tôi không có lấy một phút ngơi tay. Anh có biết gì về một tay Goldzig nào đó không?

- Cô đừng có tiếp cận hắn ta, vì bất cứ lý do gì.

- Vì sao?

- Con cá đó quá to đối với cô.

- Đấy là cách anh bảo tôi hãy cứ làm điều ngược lại đấy à?

- Vui đấy, nhưng không phải lần này. Tôi nói nghiêm túc đấy, Janice, đó là một kẻ nguy hiểm và những kẻ xung quanh hắn còn nguy hiểm hơn. Những loại người đó không bận tâm lâu về những kẻ quan tâm quá tới các phi vụ làm ăn của chúng đâu.

- Những phi vụ làm ăn gì?

- Nói riêng thôi nhé, hắn được giao vai trò làm trung gian giữa các đầu sỏ chính trị ở ta với chính quyền Mỹ. Hắn có đầu mối ở khắp nơi.

- “Nói riêng” như thế đối với anh nghĩa là gì?

Im lặng.

- Cô không phải người đầu tiên điều tra về hồ sơ này, nhưng chúng ta chưa bao giờ xuất bản gì hết.

- Chính anh là người không chịu xuất bản à?

- Có quá nhiều rủi ro.

- Trong số các “đầu mối” của hắn, liệu có BlackColony không?

- Cô đã có câu trả lời của mình rồi nhưng cô không hiểu hết ý nghĩa của từ “trung gian” trong môi trường đó đâu. Goldzig có nhiệm vụ thực hiện những phi vụ bẩn và các mối quan hệ của hắn với giới quyền lực giúp hắn hoàn toàn bất khả xâm phạm. Janice này, nếu người cô đang điều tra chính là hắn, thì hãy dừng ngay lại.

- Tôi đang nghĩ anh vừa cho tôi biết nhiều điều hơn cả những gì tôi hy vọng được biết.

- Cô đúng là đồ khốn. Thế cái tin sốt dẻo mà cô hứa hẹn với tôi đâu?

- Cần phải biết anh muốn gì đã, tôi dừng lại hay tiếp tục đây?

Efron im bặt, Janice nghe thấy tiếng anh thở. Cô đã làm việc với anh từ quá lâu rồi nên không đời nào phạm sai lầm ngắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

- Cô có cần thêm tạm ứng không? anh lại cất tiếng.

- Tôi sống bằng tiền tiết kiệm riêng từ ba ngày nay rồi. Tôi đã phải bay qua bay lại, rồi chỗ ở...

- Cô đi đâu thế?

- Thì chỗ này chỗ kia.

- Tôi sẽ xem xét với bên kế toán, nhưng hãy gửi cho tôi thứ gì đó, càng sớm càng tốt. Tôi tin tưởng ở cô.

- Anh lúc nào chẳng tin tưởng ở tôi. Câu hỏi thật sự là không biết tôi có thể tin tưởng ở anh để cho đăng bài báo khi thời điểm tới không.

- Chúng ta sẽ xem xét... khi thời điểm tới. Một việc cuối cùng nhé, gần đây cô có nói chuyện với Noa không?

Janice siết chặt điện thoại di động trong tay.

- Sao thế? cô hỏi với giọng nghẹn ngào.

- Trò châm chọc nho nhỏ của cô ở văn phòng tôi đã khiến tôi nghĩ ngợi, và sau khi cô đi rồi, tôi tự nhủ đã đến lúc kết thúc cuộc chiến rồi. Tôi đã nhắn tin cho cô ấy để mời cô ấy đi ăn trưa, nhưng cô ấy vẫn chưa gọi lại cho tôi.

- Cô ấy hẳn là rất bận, Janice lúng búng.

- Có thể là thế, Efron thở dài rồi ngắt máy.

Cordelia ồn ào bước vào phòng, tay xách nách mang đủ thứ hộp.

- Vì có người cấm tôi lảng vảng quanh nhà mình, tôi đành phải đi kiếm cái gì để mặc. Cậu không nhớ tôi quá đấy chứ? Mặt mũi cậu như thế này là vì sao?

- Không vì sao hết. Chúng ta đang có cả đống việc cần làm, tôi muốn điều tra cặn kẽ tất cả những vụ chuyển tiền kia và tìm hiểu vai trò của BlackColony. Còn cậu, hãy tìm hiểu xem một phần tiền có hạ cánh ở Israel không.

Cordelia đặt hết đống túi lên giường rồi quay sang phía bạn mình.

- Tôi cứ nghĩ cậu muốn xem tôi đã mua được gì trước cơ, nhưng vì có việc khẩn thiết hơn...

Ngày thứ mười, tại Kiev và Rome

Vital và Diego tiếp tục xem xét các dữ liệu được virus chuyển về mỗi giờ, nhưng họ vấp phải một vấn đề. Dù đã có thể phân loại được rất nhiều khoản tiền trung chuyển qua Jersey trước khi tới Đức, nhưng họ không tài nào tìm được danh tính người chuyển tiền và người thụ hưởng. Đằng sau các số tài khoản chỉ toàn hiện lên những công ty bình phong được lập ở những thiên đường thuế khác, những công ty đó lại được nắm giữ bởi những quỹ tín thác mà họ không thể xác định được cổ đông là ai. Họ cố gắng xác minh những kẻ đứng đằng sau các cơ cấu mờ ám này nhưng vô vọng. Diego phát hiện một mã code, thứ dường như lại che giấu một mã code khác. Chọc thủng được mã code đầu tiên có thể giúp anh nhìn ra những thư mục mà cho tới khi đó vẫn vô hình. Theo lời khuyên của Vital, anh kêu gọi cứu viện từ Mateo, người rất xuất sắc trong mảng này, cũng như Ekaterina.

Cả hai người họ cũng nghiên cứu vấn đề và từ đó đi tới suy luận giống nhau, họ đang tới gần đích, kiểu bảo mật này khá ít gặp, chúng hẳn đang che giấu một kho tàng chứa đầy thông tin nhạy cảm. Họ ngay lập tức báo lại cho Kiev.

- Những dòng chuyển tiền khác ư? Diego đề xuất.

- Còn hơn cả thế, tôi chắc chắn điều đó. Nghĩ kỹ nhé, những vụ chuyển tiền đều được bảo mật bằng loại mã kép mà cậu đã xác định được. Điều này ám chỉ là những người mà họ phó thác sẵn sàng xóa sạch mọi dấu vết về các hành động của họ; nhưng còn một điều mà chúng ta vẫn chưa nắm được, đó là lý do thật sự của những lần chuyển tiền ấy.

- Chúng dùng cho một mục đích khác, chứ không phải theo kiểu kỵ binh?

- Một quy trình phức tạp như vậy có lẽ sẽ không được dùng chỉ với mục đích đó, Ekaterina phản bác. Cậu từng chơi ván cờ vua ba chiều nào chưa? cô hỏi.

Diego trả lời là chưa, Vital đáp là rồi... phòng trường hợp Cordelia sẽ lên diễn đàn.

- Ba bàn cờ chồng lên nhau và những quân cờ di chuyển không chỉ theo chiều ngang mà còn từ cấp này nhảy sang cấp khác. Cậu thấy tôi đang nghĩ tới điều gì rồi đấy.

- Những mã giải kép bảo vệ các dòng tiền chuyển dịch còn các mã code che giấu lý do của những vụ chuyển tiền đó.

- Có khả năng, Mateo nói, nhưng không vì thế mà nó cho chúng ta thấy giải pháp.

- Sẽ cần một năng lực tính toán khổng lồ thì mới xâu chuỗi được mọi khả năng kết hợp có thể xảy ra, ngay cả ở phòng tác chiến, tôi cũng không được trang bị đầy đủ.

Ngồi trong văn phòng của Mateo, Ekaterina cố gắng thu hút ánh mắt của anh và, bằng một loạt thủ đoạn mà chỉ có phụ nữ mới làm được, đã lôi kéo thành công nó hướng về phía những máy chủ đang thắp sáng tổ ong. Dù cô không nói một lời, Mateo đã hiểu ý cô muốn dẫn tới đâu.

Anh lắc đầu ra ý từ chối, đưa ê kíp của anh tham gia vào sẽ có nguy cơ khiến họ bại lộ. Nhưng nụ cười rạng rỡ và dai dẳng của Ekaterina có lý do để bám trụ.

- Thế anh sẽ phải nói với họ thế nào đây? Mateo lo lắng. Họ sẽ không bao giờ muốn làm một việc như vậy mà không có lý do thỏa đáng.

- Không phải anh sẽ nói gì với họ mà là anh sẽ hứa hẹn gì với họ: một khoản tiền thưởng nếu họ làm được, và khoản đó phải đủ lớn để khiến cho mối bận tâm duy nhất của họ chỉ còn là tìm ra đáp án đúng.

Mateo cân nhắc lợi hại rồi rời bàn làm việc, cam đoan với Ekaterina, vì quá hiểu quân của mình, rằng anh sẽ bị cả loạt từ chối.

Anh vừa ồn ào bước lên bục vừa yêu cầu toàn bộ kỹ sư cùng lập trình viên chú ý. Rồi anh tung ra địa chỉ máy chủ của Geman Bank, không giải thích gì, ngoại trừ việc họ đã mất bốn tiếng đồng hồ chỉ để bẻ một mã code, và 1.000 euro cho mỗi thành viên ê kíp nếu hoàn thành kỳ tích trong hai tiếng đồng hồ tới. Họ được toàn quyền sử dụng mọi máy tính trong tổ và nhiệm vụ phải được giữ kín.

Trước sự ngạc nhiên tột độ của anh, nhưng điều này không khiến Ekaterina bất ngờ, năm mươi khuôn mặt dán chặt vào màn hình và một bản hòa âm những tiếng lách tách của bàn phím tràn ngập khắp không gian. Ekaterina khởi động chế độ bấm giờ trên đồng hồ rồi trở lại phía bàn làm việc của Mateo, chỉ chực phì cười sảng khoái.

Hai giờ bốn mươi ba phút sau, họ nghe thấy có tiếng la ó vọng lên từ tổ ong, liền sau đó là một tràng pháo tay. Ekaterina còn chưa hết bất ngờ thì Mateo đã ôm hôn cô cuồng nhiệt.

Ngày thứ mười, tại London

Janice và Cordelia đang làm việc không ngơi tay trong phòng họ ở khách sạn Connaught thì nhận được tin nhắn yêu cầu kết nối khẩn cấp.

- Chúng ta đã phát hiện được một sự việc rất quan trọng, Vital giải thích, anh tự cho mình quyền bắt đầu dẫn dắt cuộc họp. Diễn đàn không còn an toàn nữa, chúng ta cần phải nói chuyện trực tiếp.

- Vậy đấy, Cordelia đáp, tôi và Janice, chúng tôi đang tự hỏi chúng tôi đã làm gì mà lại không được mời thêm lần nữa tới ngôi nhà tuyệt vời của cậu.

- Giờ thật sự không phải lúc đâu, Diego xen ngang. Chúng ta chuyển sang một ứng dụng gọi thoại mã hóa.

- An toàn hơn trên diễn đàn à? Janice hỏi.

- Phải, tôi vừa gửi cho các cậu đường link để tải, đấy là một công cụ của nhà trồng được, tuy nhiên hãy kết nối bằng VPN.

Janice hỏi Cordelia xem có phải em trai cô và Vital đang xem họ là lũ ngốc không.

- Cậu còn muốn thế nào nữa chứ, họ lơ ngơ khi không có chúng ta ấy mà, cô đáp.