← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24 Ngày thứ mười, ứng dụng gọi thoại mã hóa

Vital và Diego giải thích rằng đã phát hiện trong các máy chủ của German Bank một mã kép, cái này đã được Mateo và Ekaterina bẻ khóa thành công. Ngay khi ấy, họ liền tiếp cận được những thư mục chứa đựng những thông tin mà họ không hy vọng tìm thấy.

Ekaterina lên tiếng.

- Bây giờ chúng ta đã có bằng chứng rằng Kich liên tục đổ tiền đầu tư vào Oxford Teknika. Chúng mua của FriendsNet hàng triệu dữ liệu cá nhân để nhắm mục tiêu vi mô. Một màn tiệc tuyên truyền và thuyết âm mưu, những chuyện bịa đặt về một cuộc thập tự chinh được tiến hành bởi người nhập cư, người Do Thái, người da đen, cộng đồng LGBT và đủ thể loại những lực lượng tự do chống lại nền văn minh Cơ đốc giáo; những bài viết công phu về những vắc xin mà các chính phủ sử dụng để tiêm con chip vào cơ thể chúng ta; vô vàn báo cáo giả mạo chứng minh rằng sự nóng lên của khí hậu là một hiện tượng mang tính chu kỳ và tự nhiên, con người chẳng có chút trách nhiệm nào trong chuyện đó. Và không chỉ có vậy. Berdoch đang từng ngày gia tăng tầm ảnh hưởng của hắn. Đội quân âm binh của hắn đang tăng tốc trên mọi mặt trận mạng xã hội, gieo rắc sự chia rẽ và hoảng loạn. Chúng cài đặt các thuật toán cho phép chia sẻ một cách có hệ thống trên FriendsNet các bài viết từ các trang cực hữu và các hội nhóm theo tư tưởng chủ nghĩa thượng đẳng. Hàng đầu là Breibart, thuộc sở hữu của Baron. Nhưng còn có Lifezet, được lập nên bởi một người dẫn chương trình tai tiếng và công khai mang tư tưởng phân biệt chủng tộc của hãng Rox News; trang của Carlson, tay buôn bán hận thù của Rox News, danh sách chưa kết thúc ở đó đâu. Chúng đã triển khai một hệ thống cung cấp các thông tin trông thì có vẻ như xuất phát từ những nguồn lan tỏa, nhưng thực chất chỉ luân chuyển trong một phạm vi kín. Oxford Teknika, thông qua FriendsNet, đã liên kết hàng triệu người dùng mà họ không hề biết. Chúng dịch các bài viết theo thời gian thực để tiếp cận người dân ở những đất nước mà Berdoch chưa có cơ sở. Các trang web cực hữu, những người dẫn chương trình và biên tập viên truyền thông của Berdoch và Kich tạo ra, chia sẻ và chuyển tiếp, ngày nọ qua ngày kia, những thông tin giả mạo giống nhau, những thông tin này sau đó sẽ được lan truyền trên FriendsNet. Bọn chúng tiếp cận được tới gần bốn tỷ người. Phương thức hành động của bọn chúng rất hiệu quả, ngành báo chí đích thực thì không có được một phần mười phương tiện mà chúng có để tuyên truyền những lời dối trá.

- Vậy là Berdoch cùng Kich bắt tay nhau hành động và Sucker có thể là một phần của liên minh này, Mateo tóm tắt.

- Có thể về hệ tư tưởng thì tôi chịu, nhưng để kiếm chác những khoản lợi nhuận kếch xù và giữ vững vị trí của bọn chúng, thì chắc chắn rồi, Janice đáp.

Ekaterina nguệch ngoạc lời nhắn lên một tờ giấy rồi chuyển nó cho Mateo. Đã tới lúc đánh thức con ngựa thành Troy 18 trứ danh mà anh khoe đã cài trong các chương trình của FriendsNet thuở trước, thời anh bán công ty khởi nghiệp của mình cho Sucker.

Nghĩa đen của từ “trojan”, chương trình độc hại đối với máy tính nhưng được ngụy trang bằng lớp vỏ an toàn.

- Theo chị, Berdoch và Kich có cái quyền năng thao túng mà Ekaterina gán cho chúng không?

- Còn hơn cả những gì cô ấy hình dung. Berdoch đứng đầu một đế chế truyền thông, hắn thống lĩnh dịch vụ thông tin toàn cầu thế lực nhất từng tồn tại. Phạm vi ảnh hưởng của hắn gần như ngang bằng với FriendsNet, chỉ khác ở một điểm, một bên khẳng định chỉ là nền tảng công nghệ phục vụ trao đổi, bên kia thì đi theo một đường hướng xuất bản rõ ràng được thiết lập để định hình bàn cờ chính trị. Ở Mỹ, Rox News đã lập nên một thực tế song song lấn át cả sự thật. Ngày này qua ngày khác, tối này qua tối khác, những ngôi sao dẫn chương trình của chúng đã khiến gần một nửa dân Mỹ tin rằng các cuộc bầu cử đã bị gian lận, rằng các máy bỏ phiếu đã bị cài phần mềm được phát triển bởi kẻ độc tài Venezuela, người đã chết cách đây bảy năm, rằng chính quyền Trump không hề tham nhũng, rằng người nước ngoài chính là mối đe dọa lớn hơn bất kỳ đại dịch nào, rằng nước Mỹ đã bị các đồng minh vơ vét sạch của cải. Chúng có khả năng xúi giục một cuộc đảo chính, nếu chúng quyết tâm làm điều đó. Nhưng tầm ảnh hưởng của Berdoch không chỉ dừng ở Mỹ, nó còn lan rộng ra khắp hành tinh. Ở các nước Anglo-saxon, các kênh truyền hình của hắn ưu tiên hàng đầu những kẻ mị dân, giả dối, những kẻ dân tộc chủ nghĩa nhấn chìm dân chúng trong biển tin giả. Tại Anh, các nhật báo của hắn đã tiến hành một cuộc thập tự chinh thật sự, lôi kéo thù hận không ngơi nghỉ để thúc đẩy nước Anh cắt đứt với châu Âu; tại Australia, nơi truyền thông đã tạo được thế gần như độc tôn, hắn đã thành công trong việc khiến tất cả các thủ tướng có chính sách không tương đồng với chính sách của hắn, hoặc những người từ chối quy thuận trước những khát vọng tại thời điểm đó của hắn phải từ chức. Người gần đây nhất từng muốn triển khai đánh thuế các bon, Berdoch lôi kéo dân chúng chống lại ông ấy, bịa đặt ra hết bê bối này tới bê bối khác, và rốt cuộc hắn đã có được thứ mình muốn. Kể từ vài năm nay, con trai hắn kế tục sự nghiệp của cha, và Berdoch con còn quyết liệt hơn cả ông bố trong việc đánh thức những con quỷ ngủ quên trong quá khứ. Để làm việc đó, hắn phát triển bộ máy tuyên truyền chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Hận thù của người khác là nguyên liệu thô, hắn tinh chế nó như một loại ma túy rồi bán lẻ và từ đó thu về lợi nhuận kếch xù. Nhà Trắng và phố Downing, nơi ở của các ứng viên mà cha hắn tuyển lựa, trở thành các sứ quán của hắn. Không người đàn ông nào vươn tới được quyền ảnh hưởng ở tầm cỡ đó. Để đạt được mục đích của mình, hắn biến các phong trào cực hữu, vốn bị gạt sang bên lề kể từ sau Thế chiến hai, thành những lực lượng chính trị mang tính quyết định. Berdoch con, cùng phe cánh, lao vào cuộc chinh phục lãnh thổ, xếp đặt ở mọi cấp độ quyền lực những người có thể giúp chúng mở rộng đế chế. Hắn biến những người dẫn chương trình thành những triệu phú mới nổi, làm giàu bằng sự phục dịch cho các tỷ phú. Ekaterina nói đúng: mỗi tối, vào khung giờ vàng, đám tay sai của Berdoch lại ra rả nhắc đến và làm lan tỏa những thuyết âm mưu trên các phương tiện truyền thông đại chúng theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, cũng như trên các trang web của các hội nhóm cực hữu. Và sáng ngày ra thì có Morning Show , chương trình truyền hình mà tổng thống Mỹ không bao giờ bỏ lỡ và sẽ quyết định chương trình làm việc trong ngày của ông. Các nhân vật chính trị mà cha con Berdoch đưa lên nắm quyền tụ họp trong một câu lạc bộ rất khép kín bao gồm những người thừa kế các đế chế công nghiệp, nông sản-thực phẩm, năng lượng, tài chính... những doanh nghiệp mà bọn chúng dành tặng các chương trình ưu đãi thuế, các thị trường ưu tiên, những đặc quyền mà rất ít doanh nghiệp trong số đó từ chối, nhân danh đạo đức. Như một nghị sĩ từng nói, đã có thời ở Mỹ, Rox News phục vụ cho đảng Cộng hòa, bây giờ thì đảng Cộng hòa phục vụ cho Rox News.

- Vì sao Berdoch và Kich lại miệt mài muốn gây chia rẽ châu Âu?

- Anh đang quên mất những chính trị gia và doanh nhân phục dịch chúng rồi. Garbage kiếm bộn từ vụ Brexit, Libidof sẽ được bầu vào Thượng viện. Liên minh châu Âu là thành trì cuối cùng chống lại bọn chúng. Trong một bài phát biểu mà tôi đã kiếm được bản ghi âm, Berdoch đã tuyên bố: “Khi tôi tới Nhà Trắng hay số 10 phố Downing, họ làm tất cả những gì tôi bảo; còn ở Bruxelles, họ chỉ ghi chép.” Anh hãy nhớ lại vụ bê bối này ở Anh, các nhật báo thuộc sở hữu của Berdoch đã hack điện thoại của các chính trị gia, nhà báo và người nổi tiếng để tìm ra thứ có thể bôi nhọ họ và đe dọa họ. Đã có một phiên điều trần ở quốc hội, một tổng biên tập phải chịu án tù nhẹ, họ cũng đã bồi thường cho các nạn nhân, chỉ có vậy thôi.

- Điều đó không khỏi khiến người ta liên tưởng tới Sucker, mỗi lần FriendsNet bị phát biện phạm lỗi.

- Hai gã khổng lồ đó đều sử dụng những phương thức giống nhau, hướng tới những mục tiêu như nhau. Berdoch không bao giờ chấp nhận sự sỉ nhục mà quốc hội Anh đã khiến hắn phải chịu khi buộc hắn phải đến làm chứng và đích thân nói xin lỗi. Vài năm sau đó, hắn bắt tay với Garbage, liên minh với Libidof và bọn chúng cùng nhau công kích nước Anh. Tờ Daily Time đóng vai trò then chốt trong vụ Brexit, đã xuất bản hàng triệu thông tin sai sự thật và cũng chừng ấy lời kích động hận thù.

- Đối với Berdoch, Brexit chỉ là một màn trả đũa ư?

- Không, mà là phương tiện để đạt tới những khoản lợi nhuận khổng lồ. Sau cuộc trưng cầu dân ý, chính phủ Anh bị tê liệt, không thể nào đạt được thỏa thuận với các đối tác cũ. Các doanh nghiệp nước ngoài rời khỏi đảo quốc này, khiến thị trường lao động mất ổn định, đồng bảng Anh lao dốc và cùng với đó là giá cổ phiếu của một hãng truyền hình tư nhân. Trong sự hỗn loạn đó, Berdoch đã có thể tung ra lời chào mua lại kênh truyền hình đó ở mức giá thấp hơn nhiều so với giá trị thật và do vậy, tiếp tục bành trướng mạng lưới của hắn. Như Noa có lần đã lưu ý với Janice đấy thôi, hãy đi theo dòng tiền, các bạn sẽ tìm ra động cơ của tội ác và kẻ sát nhân.

Ngày thứ mười, ứng dụng gọi thoại mã hóa

- Phần tiếp theo tiếp là gì? Vital hỏi.

Không ai chữa lời anh. Nhưng Ekaterina đề xuất cần suy nghĩ thấu đáo...

- Chúng ta đã xác định được sức ảnh hưởng chính trị, sức ảnh hưởng truyền thông của bọn chúng, chúng ta đã biết được rằng bọn chúng kiểm soát nguồn năng lượng khổng lồ. Bọn chúng còn thiếu gì để lập ra thế giới mới của chúng nhỉ? Cordelia hỏi.

- Sự lên xuống của thị trường chứng khoán, Mateo đáp.

- Chính xác, Janice nói. Nhưng làm cách nào lách qua được những điều luật điều tiết hoạt động của ngân hàng và thị trường tài chính, trước khi giành được quyền hủy bỏ chúng? Hệ thống tham nhũng của chúng không hoàn toàn bất khả xâm phạm, một số ít tay chân của chúng đã bị pháp luật sờ tới và chúng không thể để nỗi sợ len lỏi trong hàng ngũ.

- Trump ban lệnh ân xá mỗi khi có một kẻ trong hàng ngũ bị kết án, đó là người phải đảm bảo cho chúng, Ekaterina nhận xét.

- Nhưng triều đại của ông ta đã đến hồi kết, và triều đại của chúng đang bắt đầu.

- OK. Vital và Diego, các cậu bóc tách toàn bộ các chân rết tài chính. Mateo và Ekaterina, các cậu hãy tìm hiểu xem số tiền nằm ngoài bộ máy tuyên truyền của chúng được dùng vào việc gì. Hãy tiếp tục lục lọi điện thoại của Baron, có thể các cậu đã để sót điều gì đó, Cordelia ra lệnh.

- Cô ấy cá tính không tưởng đấy, Vital thì thầm vào tai Diego.

- Chắc chắn rồi, còn cậu thì đang đánh mất hết cá tính của mình đấy.

- Thế còn hai người, hai người đang đi nghỉ ở London đấy à? Mateo dửng dưng hỏi.

- Chúng tôi đang suy nghĩ. À mà, đặc biệt là Janice; nếu cậu ấy cứ tiếp tục như vậy, tôi rốt cuộc sẽ thành trợ lý của cậu ấy thôi, nhưng biết sao được.

Cordelia ngắt máy, kết thúc cuộc hội thoại.

Ngày thứ mười, tại Rome

Tổ ong trở lại với những hoạt động thường ngày. Không nhân viên nào thắc mắc gì và ai nấy đều bắt tay lại với công việc quen thuộc.

Ekaterina ngồi lên bàn làm việc của Mateo.

- Sao, con ngựa thành Troy thì sao đây? cô hỏi với chút mỉa mai.

- Anh không thể tin nổi là em lại nghĩ anh khoác lác đấy. Vì sao anh phải làm thế chứ?

- Đế quyến rũ em?

- Anh hy vọng không phải virus của anh mới là thứ thu hút em. Lúc cài con virus đó là anh đang giận tím người, và anh chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình lại kích hoạt nó.

- Anh có chắc là nó vẫn đang hoạt động không?

- Chúng ta sắp biết điều đó rồi.

Mateo đăng nhập vào FriendsNet bằng một tài khoản cũ mà anh đã lập cách đây vài năm. Rồi anh bảo Ekaterina lập thêm khoảng một trăm tài khoản khác, anh cũng làm tương tự và họ kết nối các tài khoản đó với nhau theo cách lập ra một hội nhóm.

- Anh giải thích cho em được không? cô hỏi anh.

- Hãy coi cái đó giống như những bot dùng để tạo ra một dòng thông tin đi qua các máy chủ của chúng.

- Thông tin nào?

- Anh sẽ đăng một bức ảnh khỏa thân, hoàn toàn thuộc loại nghệ thuật nhất, anh cam đoan, rồi chúng ta báo cáo vi phạm bức ảnh đó hai trăm lần. Có người ở FriendsNet sẽ quan sát thấy thông báo vi phạm nhiều dần lên, sẽ đi kiểm tra bức ảnh và người đó sẽ kết nối với tài khoản của anh để khóa tài khoản, việc này sẽ đánh thức trojan anh tạo ra.

Ekaterina phẫn nộ khi thấy mạng xã hội kiểm duyệt quá ít những phát ngôn thù hằn được đăng tải hàng nghìn lượt mỗi ngày trên nền tảng này, vậy mà lại hoảng sợ ngay khi vừa nhìn thấy một thân thể người. Cô thở dài và bắt tay vào việc.

Một giờ sau đó, các tài khoản được lập xong, bức ảnh được đăng và các cảnh báo vi phạm được gửi, thêm một giờ nữa và virus của Mateo tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

- Thế bây giờ thì sao? Ekaterina hỏi.

- Chúng ta đợi nó đi theo con đường mà anh đã vạch sẵn cho nó, và nếu nó hoạt động trơn tru, thì đêm nay, chúng ta sẽ xâm nhập được hộp thư nội bộ của các nhân viên tại trụ sở của FriendsNet.

Ngày thứ mười, tại Istanbul

Malik vừa bước khỏi văn phòng đổi tiền để báo cho Maya biết sắp tới giờ khởi hành thì phát hiện thấy hai chiếc ô tô màu đen đỗ dọc vỉa hè, mỗi xe có bốn gã ngồi trong. Malik đã đánh đấm ngoài vòng pháp luật đủ lâu nên ngửi thấy có mùi khét. Nếu anh quay lại báo cho Kahil, đám cớm kia sẽ hiểu ngay ra rằng họ đã bị lộ. Anh đi tiếp, vòng quanh tòa nhà, leo thang bộ lên và vào phòng.

- Lấy đồ đạc của cậu đi, chúng ta bị lộ rồi, anh bảo Maya, đám cớm đang rình ngoài phố, tôi không biết làm cách nào bọn họ tìm ra được chỗ này, nhưng dù sao thì bọn họ cũng đang ở dưới kia rồi.

- Chúng ta làm gì bây giờ? Maya lo lắng hỏi.

- Chúng ta báo cho Kahil và cầu nguyện là ông ấy có cách.

- Cậu đi đi, Malik, người họ bám theo là tôi, hãy đi ngay trước khi quá muộn.

- Khẩn trương lên, thay vì cứ nói linh tinh, Malik vừa vội vã thu dọn máy tính vừa nói.

- Báo động cho Kahil luôn bây giờ đi!

- Như thế quá mạo hiểm, ông ấy đang ở sau quầy... Đám cớm hẳn có thể quan sát mọi hoạt động dưới đó qua cửa kính; nếu thấy ông ấy nghe điện thoại, họ sẽ tấn công ngay.

- Cậu có giải pháp gì khác không?

- Gửi tin nhắn.

Malik gõ một tin nhắn, nói rõ với Kahil là đừng có ngước mắt lên nhìn ra đường, vì họ đang gặp nguy hiểm.

Tin nhắn trả lời tới sau hai phút:

“Hãy chờ thêm một lúc nữa rồi hẵng xuống. Trong sân, bên trái khu để thùng rác, có một cánh cửa ở hàng giậu thông ra một con ngõ nhỏ. Hãy xoay xở làm sao để qua được eo Bosphorus và gặp lại tôi trong vòng một tiếng nữa trước cửa Tây của nghĩa trang Karacaahmet.”

Trong lúc Maya đọc tin nhắn, Kahil làm đúng những gì Malik đã tiên liệu. Ông lấy điện thoại, làm vẻ mặt không hài lòng rồi bỏ điện thoại vào túi. Sau đó ông bước vào văn phòng nhỏ của cô trợ lý, bảo cô làm đúng theo các yêu cầu của ông.

Ít lâu sau, Kahil rời văn phòng. Ông ra lấy chiếc ô tô đậu trước văn phòng, nổ máy rồi mở hé cánh cửa bên ghế cạnh lái. Cô trợ lý, mặc áo khoác gió, đeo kính mát và choàng một chiếc khăn trên đầu, chạy ra khỏi văn phòng rồi bước lên chiếc Jaguar đang nổ máy.

Malik kéo tay Maya lôi đi, họ ngược lên con ngõ nhỏ, vừa đi vừa chạy và dừng lại trước một ngã tư.

- Lối này, cô vừa chỉ về hướng một đại lộ vừa nói, cách đây năm trăm mét có một bến tàu điện ngầm.

Kể từ giây phút đó, chính cô mới là người kéo Malik chạy điên cuồng, tới thang cuốn dẫn xuống bến Kirazli-Bağcilar, tại đây Malik mua hai thẻ đi đường, trong những hành lang của bến tàu điện ngầm, để đổi tàu, rồi tới bến cuối Yenikapi, đến đây Maya chỉnh sửa lại mái tóc giả sau khi phát hiện có camera giám sát. Họ đến được bờ Á trên tàu Marmaray chạy ngầm xuyên qua eo Bosphorus.

Khi lại được hít thở không khí ngoài trời, Malik nhìn đồng hồ; chỉ còn mười phút là tới giờ hẹn đã định với Kahil. Maya thấy một chiếc taxi chạy qua và gần như lao bổ vào bánh xe để bắt.

Cửa Tây của nghĩa trang Karacaahmet đã ở trước mắt, Kahil đang đợi họ trên vỉa hè. Ông ra hiệu cho họ ngay khi họ bước xuống từ taxi.

- Rất vui được gặp lại cô cậu, ông nói.

- Không vui bằng chúng tôi đâu, Maya đáp. Làm sao mà ông giúp chúng tôi thoát được cái bẫy đó vậy?

- Tôi cho họ đi dạo cùng sự tiếp tay của cô trợ lý. Màn vờn nhau đó diễn ra cũng không lâu lắm, họ tóm được chúng tôi ở cách văn phòng chừng hai trăm mét. Chúng tôi cho họ xem giấy tờ. Nadia, cô trợ lý của tôi, vốn chẳng có gì phải chê trách và còn là cháu họ của một thanh tra cảnh sát, thế nên họ buộc lòng phải thả cho chúng tôi đi. Sau đó, cô ấy lái xe đưa tôi đến đây.

- Xe của ông đâu rồi? Malik hỏi.

- Tôi không định bảo Nadia cuốc bộ về nhà. Với lại, chẳng lâu nữa đâu họ sẽ lại đi lùng bắt chúng ta. Thế nên hãy quên chuyện đi đường bộ tới Cizre đi. Bệnh trọng thì cần thuốc quý, tôi đã thu xếp thuê một máy bay nhỏ, loại khiêm tốn nhất. Phi công là bạn tôi. Máy bay đang đậu tại sân bay Tuzla, từ đây tới đó chỉ mất nửa tiếng đồng hồ và nó đang chờ chúng ta, sẵn sàng cất cánh. Sự cứng đầu của cô, cô gái yêu quý ạ, đang ngốn của tôi cả đống tiền đấy, nhưng ít nhất chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian.

Một chiếc Mercedes cổ có từ những năm 1970, các ốp chắn bùn đã mòn vẹt, đỗ lại trước mặt họ. Đúng với phong cách quý ông, Kahil mở cửa xe và mời Maya lên.

- Tôi hy vọng là máy bay của bạn ông ngon nghẻ hơn cái xe này? cô vừa hỏi vừa cố cài đai bảo hiểm trong vô vọng, bộ cuốn của nó đã lìa đời từ lâu lắm rồi.

- Chúng ta sắp biết rồi, Kahil đáp. Hai người đang mong tìm thấy đứa trẻ đó càng nhanh càng tốt, vậy nên phải luôn cẩn thận với ước muốn của mình nhé.

Chiếc Cessna 170 không khá khẩm hơn chiếc Mercedes kia là bao. Nếu Kahil mà tán gia bại sản vì thuê cái con cúc cu này thì gia tài của ông hẳn đã bị đánh giá cao quá. Một đoạn dây thun cố định cánh cửa bên phải, còn bảng điều khiển thì xập xệ.

Trước khi cho nổ máy, viên phi công, ít nhất cũng phải ngang tuổi bạn mình, thông báo họ sẽ hạ cánh xuống Kiziltepe trong vòng bốn tiếng nữa.

Cỗ máy lăn ra đường băng trong tiếng gầm rú chói tai. Kahil ngồi phía trước, Malik và Maya, ngồi cạnh nhau ở phía sau, nắm tay nhau; thật khó mà biết được ai trong hai người đang níu chặt lấy người kia hơn.

Máy bay cất cánh, nghiêng ngả vì một cơn gió xiên, và bay về hướng Đông.

- Đến khi hạ cánh, chúng ta sẽ chỉ còn cách Cizre khoảng một trăm cây số, Kahil quay người lại hét lo, nhưng cả Maya và Malik đều không hiểu ông đang nói gì với họ.

Maya dựa đầu lên vai Malik, vì quá kiệt sức nên cô rốt cuộc đã thiếp ngủ. Kahil, má áp chặt vào ô kính rung bần bật của khoang máy bay, còn đang ngủ say hơn. Một điều khó hiểu đối với Malik, người đang cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Anh bực bội với cái vòng quay của số phận đã chơi xỏ anh, đẩy anh lâm vào tình huống phi lý hết sức. Trong lúc anh trai nhàn nhã tận hưởng thời gian ở trang viên, thì anh phải liều mạng trong cỗ máy thiếc cà tàng này, được một ông già sắp tám mươi điều khiển. Viên phi công giảm ga và máy bay lao chúc đầu xuống. Cú hạ cánh không êm ái cho lắm. Kahil mở choàng mắt cùng lúc với Maya. Đường băng đã ở trước mặt, các cọc tiêu nhấp nháy trong bóng tối đang buông.

Bánh máy bay chạm xuống đất bằng cú bỏ nhỏ hoàn hảo; máy bay phanh lại trước khi ngoặt sang đường nối thông để rồi đậu lại trước nhà chứa máy bay lợp tôn lượn sóng. Cánh quạt máy bay giảm tốc và sự im lặng tiếp nối sau khi động cơ ngừng hẳn trở thành khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày đối với Malik.

- Ờ thì chúng ta tới nơi rồi, Kahil xoa xoa tay tuyên bố. Tôi không được ngắm chặng đường đã bay qua.

Họ bước xuống đường băng vắng tanh và duỗi chân duỗi cẳng cho đỡ mỏi. Malik bước ra xa và bật lại điện thoại, thở phào khi bắt được sóng. Anh kiểm tra hộp thư tin nhắn. Sự nhẹ nhõm không kéo dài được lâu.

Anh vội vã đi về phía Maya, tóm lấy cánh tay cô rồi kéo ra xa.

- Cậu làm cái quái gì thế, cậu khùng à?

- Có thể lắm. Xem tôi nhận được thứ gì đây này, trong lúc chúng ta đang trên trời.

Anh chìa điện thoại ra cho cô xem. Maya sửng sốt đọc thấy trên màn hình:

Ngày mai con bé sẽ tới Yerevan.

- Ai gửi cho cậu cái này? cô hỏi.

- Yerevan! Cái điểm đến này từ trên trời rơi xuống, và rơi trúng điện thoại của tôi! Maya, cậu đang làm việc cho ai? Làm sao họ lại có số điện thoại mà chỉ các thành viên trong Hội mới biết.

Maya đi đi lại lại quanh Malik, cắn môi, rồi cắn móng tay, cố giải cái phương trình đó. Và đột nhiên, lời giải hiện ra. Rõ mồn một.

- Tôi đã bị lừa ngay từ đầu. Sự bất thường trong tin nhắn ở hang, cuộc hẹn lạ lùng trong quán cà phê internet ở quận 9, sự chờ đợi ở Istanbul, cách hành xử của Verdier, người làm như không biết gì cả... Malik ạ, chúng ta làm việc cho cùng một người! Cái người báo tin cho chúng ta và hướng dẫn chúng ta từ đầu tới giờ, cái người không đến trang viên cùng các cậu: thành viên thứ chín của Hội. Nhưng làm sao người đó biết hang nhỉ?

- Cái hang đó là gì vậy và Verdier là ai?

- Cậu sẽ không hiểu đâu.

Malik vừa nhìn điện thoại của mình vừa nhíu mày.

- Về địa điểm Yerevan, tôi để cậu báo lại cho Kahil nhé. Tôi phải cảnh báo cho Vital. Vui lòng để tôi một mình.

Ngày thứ mười, tại Kiev

Vital tiến sát màn hình, tò mò trước một bức thư điện tử. Vì anh không lạ gì địa chỉ người gửi nên đã vội vã mở tệp tin đính kèm.

- Bé gái này là ai? anh lẩm bẩm.

Diego ghé sang chỗ anh.

- Không biết. Có liên quan tới việc của chúng ta à?

- Tôi không biết, nhưng đấy là việc ưu tiên, Vital vừa đáp thì thấy hiện lên màn hình dòng chữ:

Hãy giúp Maya.

- Ai gửi cho cậu thứ này vậy? Diego hỏi.

- Tôi sẽ giải thích với cậu sau, tôi phải báo gấp cho Malik đã.

Ngày thứ mười, sân bay Kiziltepe

Maya đã nói lại tình hình cho Kahil nghe.

- Không thể nào đi thẳng sang Armenia từ Thổ Nhĩ Kỳ được. Để tới được Yerevan bằng đường bộ, cần phải đến Georgia, rồi lại xuôi xuống phía Nam, ông chủ văn phòng đổi tiền giải thích.

Viên phi công xen ngang vào cuộc trò chuyện.

- Nếu đi ô tô thì mất mười lăm tiếng, ông nói. Chưa kể thời gian chờ đợi ở cửa khẩu. Đôi khi, hàng người chờ đợi quá dài, phải chờ hai, ba tiếng, có lúc gấp đôi.

- Hai ngày đường mới tới được Yerevan ư? Malik nổi cáu. Đúng là điên. Thế đi bằng xe nào, cái cam nhông đang đỗ đằng kia á?

- Trừ phi... viên phi công thở dài.

- Trừ phi cái gì? Kahil hỏi.

Viên phi công quay ngược về cabin máy bay, rồi trở lại ngay với một chiếc túi da. Ông rút từ trong đó ra một bản đồ hàng không, gấp ba phần tư bản đồ lại rồi quỳ chân xuống để trải một phần tư bản đồ còn lại xuống mặt đường băng rải nhựa.

- Khoảng một tiếng nữa là trời tối, tôi sẽ đổ đầy nhiên liệu, chúng ta cất cánh trở lại, đi về hướng Đông Bắc, toàn bộ khu vực mà chúng ta bay phía trên hầu như đều là hoang mạc, ta bay vòng quanh đỉnh Ararat, rồi, tắt hết đèn đóm, bay vượt qua biên giới. Máy bay của tôi cũng không gây ồn ào lắm đâu.

- Dù sao cũng hơi ồn, Maya phản đối.

- Vào cái giờ ấy, nhân viên hải quan ngủ hết rồi, mà nếu bay đủ thấp, chúng ta sẽ thoát được cả ra đa.

- Rồi hạ cánh ở đâu? Malik hỏi.

- Tôi có thể hạ con cúc cu này mà không cần đường băng dài lắm đâu. Mọi người nhìn bản đồ xem, xung quanh khu vực biên giới đều là cánh đồng, nhưng chỉ cần một con đường nhỏ là êm ru thôi.

- Ông định hạ cánh giữa đồng không mông quạnh, không đèn đóm gì á?

- Đến phút chót tôi sẽ bật lại đèn.

Malik những muốn được biết từ “phút chót” nghĩa là gì đối với lão phi công này, nhưng anh thấy không nên hỏi ông thì hơn.

- Hai trăm bảy mươi dặm, một tiếng rưỡi bay, thậm chí có thể chưa tới. Giờ thì, mọi người cứ xem xét đi.

- Thế chúng tôi phải trả bao nhiêu cho chuyến đi vòng này? Kahil hỏi.

- Giá bạn bè thôi, viên phi công vừa đáp vừa vỗ vai ông.

- Đấy mới là cái đắt nhất, ông già Thổ Nhĩ Kỳ thở dài.

Ông quay sang hai người bạn đường, ra ý để họ hiểu rằng quyết định nằm trong tay họ.

- Thôi được, tôi sẽ trả chi phí cho chuyến đi này, Malik hứa hẹn.

Tối ngày thứ mười, tại Kiev

- Mọi chuyện ổn chứ? Diego hỏi.

- Tôi nghĩ thế, họ đang trên đường tới Armenia, Malik đã hứa sẽ nhắn tin cho tôi ngay khi họ hạ cánh.

- Họ đi máy bay à?

- Đại loại là như thế, em ấy bảo tôi vậy. Tôi mong sao được như em ấy, Vital thổ lộ.

- Có điều gì giữ cậu lại à?

- Ngoài cái xe lăn của tôi ấy hả? Một chứng sợ hãi. Cứ khi nào lại gần hàng rào trang viên là tôi lại có cảm giác mặt đất thụt xuống dưới chân mình - à thì, đó là một cách nói thôi.

Diego xoay chiếc xe lăn lại để đối diện với Vital và nhìn anh thật lâu.

- Cậu nên biết là nếu cậu muốn quyến rũ được chị gái tôi, thì sẽ phải bước ra được khỏi đây.

- Tôi chẳng có cơ hội với cô ấy, và điều đó không quan trọng.

- Cậu nhầm to rồi đấy, anh bạn. Hôm nay chúng ta làm việc đủ rồi, phải nghỉ ngơi thôi. Nếu cậu dẫn tôi đi dạo trong khuôn viên, chúng ta có thể cùng nhau bước lại gần cái hàng rào đáng ghét kia. Và nếu mặt đất há miệng ra, tôi hứa là sẽ tóm chặt lấy cậu.

Một lát sau, trong lúc Diego đẩy Vital tiến lên cây cầu gỗ nhỏ, cách bức tường rào trang viên chừng một trăm mét thì một tin nhắn tới, thông báo cho họ biết Maya và Malik đã hạ cánh mà không bị gãy mất cái gì.

Đêm thứ mười, gần Araks

Phi công bay là là mặt đất tới ba lượt rồi mới chắc chắn về cú hạ cánh của mình, đấy là giả sử có lúc nào đó ông đã chắc chắn. Nhưng kết quả mới là quan trọng và chiếc Cessna đã đỗ lại trên một con đường đất nện.

- Thế bây giờ thì sao? Malik hỏi.

- Theo bản đồ của tôi, viên phi công bảo, Mkhchyan và Mrgavet ở cách đây bốn cây số về hướng Đông, hai làng ấy liền kề nhau. Cứ đi theo đường này là tới đích. Chỉ với vài đô la, mọi người có thể xin ngủ nhờ nhà dân được hoặc nhờ họ chở tới Yerevan, chỉ mất hai mươi phút đi xe thôi.

- Tôi sẽ nhờ Vital tìm một chiếc xe đến đón chúng ta tối nay.

Họ xuống khỏi máy bay. Kahil chìa tay cho họ.

- Số phận chúng ta chia tách từ đây. Bốn cây số đi bộ, chẳng bõ bèn gì với tôi. Tôi phải về lo liệu công việc của mình và tôi lại không muốn bị lỡ chuyến bay, nơi này hiếm khi có máy bay đi qua.

Maya ôm siết lấy ông chặt tới nỗi Kahil xúc động nghẹn ngào.

- Cô sắp làm tôi nghẹt thở đấy... và nhất là, tôi không muốn nghe mấy câu cảm ơn đâu. Tôi đã có những ngày không thể nào quên khi đồng hành cùng cô và tôi cam đoan là cô sẽ không bao giờ là bản sao của ai hết, cô quá sức độc đáo.

- Ngay khi về lại Paris, tôi sẽ hoàn trả cho ông mọi chi phí, Maya đáp.

- Đúng hơn là hãy tìm cho được cô bé đó nhé, tôi tin tưởng ở hai người, và hãy báo tin cho tôi ngay khi mọi việc xong xuôi, như vậy thì tối nay sẽ không phải là lời vĩnh biệt của chúng ta.

- Vậy thì chúng ta sẽ gặp lại nhau?

- Những câu chuyện chưa được viết luôn đầy ắp hứa hẹn.

- Mong chúng ta đều gặp may, Maya đáp.

- Đừng thế, câu đó xui xẻo đấy, nhưng tôi nói mẹ kiếp với cô với tràn đầy âu yếm.

Kahil hôn lên hai má cô, bắt chặt tay Malik, rồi bước trở lên khoang chiếc máy bay nhỏ.

Cả hai người nhìn máy bay chạy đi, lắc lư trên con đường đất khô rồi bay lên, chao cánh và mất hút.

Rồi họ bắt đầu đi bộ trong màn đêm.