← Quay lại trang sách

◄ 3 ►

Với tiền công từ nhà máy tái chế cộng thêm khoản tiền từ hãng hàng không, Tim đang đứng tại một con dốc của Brunswick, trên con đường cao tốc liên bang số 95 đi về phía bắc, và cảm thấy khá thoải mái, nhất là đối với một gã lang thang như anh. Khi một chiếc xe Volvo Station Wagon [6] chở hàng dừng lại trước mặt Tim, anh đã đứng dưới ánh nắng gay gắt hơn một giờ đồng hồ và đang suy nghĩ đến việc bỏ cuộc để quay trở lại nhà Denny mà nhâm nhi một cốc trà ngọt mát lạnh. Phía sau xe bị nhét đầy những thùng bìa các-tông. Người phụ nữ lớn tuổi ngồi phía sau vô-lăng hạ cửa kính xe phía bên ghế phụ, và nhìn chằm chằm vào anh qua cặp kính mắt dày cộp. “Mặc dù nhìn không cao to lắm, nhưng cậu trông khỏe mạnh đấy”, bà ta mở lời. “Cậu không phải một kẻ biến thái hay tâm thần nào đó chứ?”

“Không, thưa bà”, Tim đáp, nhưng anh thầm nghĩ: tôi còn có thể nói gì khác được chứ?

“Tất nhiên là cậu sẽ nói vậy rồi, đúng không? Có vẻ như cậu đang cố gắng đi thật xa về phía Nam Carolina? Chiếc túi vải của cậu nói lên điều đó.”

Một chiếc xe hơi phóng ngang qua chiếc xe Volvo của bà ta và tăng tốc khi lên dốc, hú còi inh ỏi. Người phụ nữ không để ý, chỉ bình tĩnh dán mắt vào Tim.

“Vâng thưa bà, tôi đang trên đường tới New York.”

“Tôi sẽ cho cậu đi nhờ tới Nam Carolina - nhưng sẽ không tiến vào cái bang đêm trường trung cổ đấy quá xa, chỉ một đoạn ngắn thôi - nếu đổi lại, cậu chịu giúp tôi một chút. Có qua có lại, nếu như cậu hiểu ý của tôi.”

“Có qua có lại mới toại lòng nhau”, Tim mỉm cười đáp.

“Chẳng có toại lòng gì cả, nhưng cậu có thể lên xe được rồi.”

Tim làm theo. Người phụ nữ ấy tên là Marjorie Kellerman, và bà ta điều hành một thư viện ở Brunswick. Bà cũng là thành viên của một tổ chức có tên Hiệp hội Thư viện vùng Đông nam. Mà bà ta nói rằng chẳng có xu keng nào, vì “Trump và phe cánh của ông ta đã đòi hết tiền lại. Hiểu biết của chúng về văn hóa hệt như một con lừa học đại số vậy.”

Sau khi đi được sáu mươi lăm dặm về phía bắc, vẫn chưa ra khỏi Georgia, bà ta dừng xe tại một thư viện cũ nát nhỏ xíu nằm trong một thị trấn ở Pooler. Tim dỡ xuống những thùng các-tông đựng sách, mang vào bên trong. Anh cũng chuyển tiếp hàng chục thùng các-tông tương tự ra chiếc Volvo. Bà Marjorie Kellerman nói với anh rằng những chiếc thùng này sẽ được chuyển tới Thư viện Công cộng Yemassee, cách đây khoảng bốn mươi dặm về phía bắc, nằm ở phía bên kia của Nam Carolina. Nhưng không lâu sau khi đi qua Hardeeville, họ đã phải dừng lại. Những chiếc xe hơi và xe tải chật kín cả hai làn đường, và còn nhiều xe hơn nữa nhanh chóng lấp đầy con đường phía sau lưng họ.

“Ôi, tôi thật ghét mỗi khi gặp chuyện này”, bà Marjorie phàn nàn, “và những vụ tắc đường luôn xảy ra ở Nam Carolina vì nơi đây quá nghèo để có thể mở rộng đường cao tốc. Hẳn đã có một vụ đụng xe ở đâu đó phía trước, và chỉ với hai làn đường thì chẳng ai đi qua được. Tôi sẽ ở lại đây nửa ngày. Anh Jamieson, anh được miễn những nhiệm vụ khác. Nếu là anh, tôi sẽ rời khỏi chiếc xe này và quay ngược trở lại con đường rời khỏi Hardeeville, rồi thử vận may trên cao tốc số 17.”

“Vậy còn những thùng sách thì sao?”

“Tôi sẽ tìm được anh chàng khỏe mạnh nào đó giúp tôi bê vác thôi”, bà ta nói và mỉm cười với anh. “Nói thật, khi tôi nhìn thấy anh đứng dưới trời nắng, tôi mới chợt quyết định sẽ liều một chút và cho anh lên xe.”

“Được thôi, nếu như bà đã chắc chắn như vậy.” Giao thông tắc nghẽn khiến anh cảm thấy ngột ngạt, cũng giống như khi anh cảm thấy bị mắc kẹt giữa khoang phổ thông của chuyến bay Delta. “Nếu bà đổi ý, tôi vẫn có thể tiếp tục. Dù sao tôi cũng không gấp gáp gì.”

“Tôi chắc chắn thế”, bà ta nói. “Rất hân hạnh được gặp anh, anh Jamieson.”

“Tôi cũng vậy, thưa bà Kellerman.”

“Anh có cần hỗ trợ chút tiền không? Tôi có thể đưa anh mười đô la, nếu anh cần.”

Tim thấy cảm động và khá ngạc nhiên - không phải lần đầu tiên - bởi sự tốt bụng và hào phóng của những người dân bình thường, đặc biệt là những người cũng chẳng có quá nhiều tiền. Nước Mỹ vẫn là một nơi khá tuyệt, dù cho nhiều người (và đôi khi là cả chính anh) không đồng ý với điều này. “Tôi không sao, cảm ơn lời đề nghị của bà.”

Anh bắt tay cảm ơn bà ta, và đi dọc trở lại cao tốc liên bang số 95 tới đoạn phân làn với con đường rời khỏi Hardeeville. Không bắt được xe ngay trên Quốc lộ 17, anh đi bộ vài dặm tới điểm giao với Quốc lộ 92. Tại đây có một tấm biển chỉ đường về phía thị trấn DuPray. Lúc này đã là xế chiều, nên Tim quyết định tìm một nhà nghỉ nào đó để qua đêm. Chắc chắn sẽ lại là một nhà nghỉ xập xệ, nhưng những lựa chọn khác - như qua đêm ngoài trời và làm mồi cho muỗi, hay tìm tới một nông trại nào đó - có vẻ còn tồi tệ hơn. Vậy là anh tiến bước về DuPray.

Những biến cố lớn được tạo nên từ những bước ngoặt nhỏ.