← Quay lại trang sách

◄ 4 ►

Một giờ sau, anh ngồi trên một tảng đá nằm ven con đường hai làn, đợi chờ một chuyến tàu chở hàng tưởng chừng dài vô tận đang chạy ngang, để anh có thể sang đường. Tàu chạy ba mươi dặm một giờ, hướng thẳng tới DuPray: toa chở hàng, toa chở xe (nhưng chủ yếu lại nhét đầy những chiếc xe cũ kỹ thay vì những chiếc mới), toa chở dầu, toa sàn và những toa kín chứa đầy thứ gì đó mà có lẽ chỉ Chúa mới biết. Nếu tàu trật bánh, rừng thông bên cạnh sẽ bị bắt lửa từ đoàn tàu và khiến người dân DuPray bị ảnh hưởng bởi khói độc hoặc thậm chí chết vì ngạt khói. Cuối cùng là một toa nghỉ [7] được sơn màu cam, có một người đàn ông mặc quần yếm đang ngồi trên chiếc ghế gấp, đọc một cuốn sách và hút thuốc lá. Ông ta ngước lên khỏi trang sách, khẽ ra hiệu với Tim như thể họ đã từng quen biết. Tim ra hiệu lại.

Thị trấn nằm cách đó hai dặm, được xây dựng xung quanh giao lộ của Quốc lộ số 92 (mà nay được gọi là Phố Chính [8] ) và hai con đường khác. DuPray dường như tránh thoát khỏi hầu hết những chuỗi cửa hàng đang chiếm lĩnh các thành phố lớn; ở đây từng có một chi nhánh của Western Auto, nhưng đã đóng cửa, với những tấm kính cửa sổ bị bịt kín. Tim chú ý tới một cửa hiệu tạp hóa, một quầy thuốc, quán hàng nhỏ bày bán đủ thứ trên đời và vài tiệm làm đẹp. Tại đây cũng từng có một rạp chiếu phim, mà hiện giờ trên cửa ra vào ghi dòng chữ BÁN HOẶC CHO THUÊ, rồi một cửa hàng phụ tùng xe hơi có tên Cửa hàng Tốc độ DuPray, và một nhà hàng tên Beav’s Eatery. Có ba nhà thờ, một nhà thờ thuộc Giáo hội Giám lý, hai cái khác thì không, nhưng tất cả đều thờ Chúa Jesus. Không có nổi hai chục chiếc xe hơi và xe tải nông trại đậu rải rác dọc các bãi xe của khu buôn bán. Vỉa hè hầu như vắng tanh.

Tim đi qua ba tòa nhà, và lại đi qua thêm một nhà thờ nữa thì nhìn thấy nhà nghỉ DuPray ở đằng xa. Phía bên kia nhà nghỉ, nơi Phố Chính có lẽ lại trở về với tên gốc của nó là Quốc lộ số 92, có một đường sắt khác, có một ga tập kết tàu, và một dãy nhà mái tôn lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bên ngoài những công trình này, lại là khu rừng thông bao phủ. Đối với Tim, nơi đây giống như một thị trấn ta thường thấy trong những bài nhạc ba-lát đồng quê, một trong số các bản nhạc viết về nỗi nhớ quê nhà được thể hiện bởi ca sĩ Alan Jackson hay George Strait. Tấm biển nhà nghỉ cũ kỹ và hoen rỉ, cho thấy nơi này có lẽ cũng đã đóng cửa từ lâu như rạp chiếu phim, nhưng vì bóng chiều đã buông xuống, và có vẻ như đây cũng là nơi trú chân duy nhất trong thị trấn này, Tim bèn bước tới.

Đi được một nửa quãng đường tiến tới nhà nghỉ, sau khi qua Tòa Văn phòng Thị trấn DuPray, anh đến một tòa nhà bằng gạch với hai bên được phủ kín bởi những thang thường xuân. Trên bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng là tấm biển: Sở Cảnh sát Hạt Fairlee. Tim thầm nghĩ, lấy thị trấn heo hút này làm trung tâm thì đây hẳn là một địa hạt thật nghèo nàn.

Hai chiếc xe tuần tra đỗ ở trước cửa, một chiếc xe đời mới, chiếc còn lại là chiếc 4Runner cũ, lấm lem bùn với một cái đèn hú của cảnh sát gắn trên táp-lô. Tim nhìn về lối vào - với ánh mắt vô thức của một kẻ lang thang đang có khá nhiều tiền mặt trong túi - rồi anh bước đi khỏi tòa nhà vài bước, nhưng sau đó quay lại để nhìn kỹ hơn bảng thông báo treo bên cạnh cánh cửa đôi. Có một thông báo rất đặc biệt. Anh hẳn là đã đọc nhầm nên phải nhìn lại để chắc chắn.

Anh đã nghĩ rằng điều này không thể còn tồn tại trong thời đại này. Không thể nào.

Nhưng nó là thật. Ngay cạnh một tờ quảng cáo: NẾU BẠN NGHĨ CẦN SA HỢP PHÁP Ở NAM CAROLINA, NGHĨ LẠI ĐI, là một thông báo ngắn gọn: TUYỂN NGƯỜI GÁC ĐÊM. NỘP ĐƠN TẠI ĐÂY.

Ái chà! Anh nghĩ. Một công việc gợi nhớ thật nhiều ký ức.

Anh quay người hướng về phía tấm biển nhà nghỉ rỉ sét nhưng một lần nữa dừng chân lại, nghĩ đến tờ quảng cáo tuyển người. Ngay lúc đó, cánh cửa đồn cảnh sát bật mở và một tay cảnh sát với thân hình gầy nhom bước ra, chỉnh lại chiếc mũ trên mái tóc đỏ của mình. Ánh chiều tà lấp lóe trên tấm phù hiệu cảnh sát. Anh ta nhìn Tim, quan sát bộ dạng của anh: mang một đôi ủng, mặc một chiếc quần bò đầy bụi bặm và một chiếc áo sơ mi màu nước biển. Đôi mắt anh ta đảo qua chiếc túi vải mà Tim khoác trên vai, trước khi hướng lên khuôn mặt anh. “Tôi giúp gì được cho anh không?”

Sự thôi thúc từng khiến Tim đứng dậy trên máy bay lúc này lại xuất hiện. “Có lẽ là không, nhưng biết đâu đấy?”, anh đắn đo trả lời.