← Quay lại trang sách

◄ 10 ►

Tim đã sớm hiểu ra ý của cô ấy. Về cơ bản, anh như một cảnh sát đi tuần khoảng năm 1954, không súng, thậm chí không có cả dùi cui. Anh được quyền bắt giữ. Một vài cửa hiệu của các doanh nghiệp ở các thị trấn lớn hơn sẽ được trang bị các thiết bị an ninh, nhưng hầu hết các cửa hàng nhỏ không có công nghệ này. Ở những nơi như cửa hàng Thương mại DuPray và tiệm thuốc Oberg, anh kiểm tra để chắc rằng đèn an ninh màu xanh vẫn sáng và không có dấu hiệu bị đột nhập. Đối với những cửa hàng nhỏ, anh lắc tay nắm và chốt cửa, nhòm qua cửa kính và gõ cửa thêm ba lần theo lệ. Đôi khi anh sẽ nhận được phản hồi - một cái vẫy tay hoặc vài từ đáp lại - nhưng hầu hết chẳng có gì, cũng chẳng sao. Anh dùng phấn đánh dấu trên cửa và tiếp tục đi tuần. Anh cũng thực hiện tương tự trong lượt tuần trở lại, lần này là xóa dấu phấn khi anh rời đi. Việc này khiến anh nhớ đến một câu đùa của người Ireland: Nếu cậu đến đó trước, Paddy, hãy dùng phấn đánh dấu trên cánh cửa. Khi tôi đến đó, tôi sẽ xóa nó đi. Dường như không có lý do cụ thể nào cho việc đánh dấu này, đơn giản là truyền thống, có lẽ đã từ rất lâu đời, trải qua nhiều thế hệ những người gác đêm, cho tới ngày nay.

Nhờ một trong những phó cảnh sát làm bán thời gian, Tim đã tìm được một chỗ ở đàng hoàng. George Burkett nói với anh rằng mẹ anh ấy có một căn hộ nhỏ đủ đồ ở phía trên gara của bà, và bà sẽ cho anh thuê với giá rẻ nếu anh quan tâm. “Chỉ có hai phòng, nhưng khá đẹp. Anh tôi đã sống ở đó vài năm trước khi chuyển tới Florida. Kiếm được việc tại công viên giải trí ở Orlando. Mức lương cũng khá khẩm.”

“Thật mừng cho anh ấy.”

“Vâng, nhưng giá cả ở Florida... ôi trời, đắt đỏ lắm. Và tôi muốn nhắc nhở anh, Tim, nếu anh thuê chỗ này, anh sẽ không thể mở nhạc to vào đêm khuya. Mẹ tôi không thích âm nhạc đâu. Bà thậm chí còn chẳng ưa cây đàn băng cầm của Floyd, mà tiếng đàn của anh ấy cũng kêu như thể cháy nhà vậy. Họ thường cãi nhau về chuyện này.”

“George, tôi hiếm khi ở nhà vào ban đêm mà.”

Sĩ quan Burkett - một anh chàng khoảng hai mươi lăm tuổi, tốt bụng và vui vẻ, không quá thông minh vượt trội so với những người dân bản địa - cười rạng rỡ vì điều Tim vừa nói. “Đúng rồi, quên điều đó đi. Dẫu sao, có một gác xép để đồ nhỏ ở phía trên, không rộng lắm, nhưng nó giúp cách nhiệt để căn phòng đủ mát cho anh ngủ - ít ra thì Floyd ngủ được. Anh muốn thuê chứ?”

Tim đã lựa chọn thuê, và mặc dù chiếc điều hòa gắn trên cửa sổ hoạt động không tốt lắm, nhưng giường ngủ rất thoải mái, phòng khách ấm cúng và vòi hoa sen không bị rò nước. Căn bếp chẳng có gì ngoài một lò vi sóng và một bếp điện nhỏ, nhưng đằng nào anh cũng chủ yếu ăn tại nhà hàng Bev’s Eatery, nên như thế là ổn rồi. Và tiền thuê không thể rẻ hơn: bảy mươi đô la một tuần. George mô tả mẹ mình ghê gớm như thể bà là một con rồng vậy, nhưng hóa ra bà Burkett lại là một tâm hồn già nua tốt bụng với phương ngữ miền nam nặng tới mức anh chỉ có thể hiểu một nửa những gì bà ấy nói. Thỉnh thoảng, bà để một miếng bánh ngô hay một lát bánh được gói trong giấy nến ở bên ngoài cửa phòng anh. Giống như một yêu tinh Dixie gửi quà cho bà chủ nhà vậy.

Norbert Hollister, ông chủ nhà nghỉ mặt chuột, đã nói đúng về kho hàng ở DuPray; họ luôn thiếu nhân viên và lúc nào cũng tuyển người. Tim đoán là ở những nơi mà công việc lao động chân tay được trả công chỉ ở mức tối thiểu theo quy định của pháp luật (ở Nam Carolina, con số đó là bảy đô la và hai mươi lăm cent cho một giờ), thì chuyện nhân sự nghỉ việc thường xuyên là rất đỗi bình thường. Anh đến gặp quản đốc Val Jarrett, người sẵn sàng nhận anh vào làm ba tiếng mỗi ngày, bắt đầu từ tám giờ sáng. Như vậy, Tim có thời gian để dọn dẹp và ăn sáng sau khi kết thúc ca trực đêm. Thế là ngoài công việc gác đêm, một lần nữa anh nhận thấy mình lại bốc và dỡ.

Thế giới này vận hành theo cách đó, anh tự nhủ. Thế giới này vận hành như vậy đấy. Nhưng chỉ trong lúc này thôi.