← Quay lại trang sách

◄ 11 ►

Thời gian ở thị trấn nhỏ phía nam dần trôi qua, Tim Jamieson cuốn vào một cuộc sống êm đềm. Anh không có ý định ở lại DuPray nốt quãng đời còn lại, nhưng anh dự kiến mình vẫn sẽ ở lại đây vào lễ Giáng sinh (có lẽ sẽ dựng lên một cây thông giả nhỏ xíu trong căn phòng cũng nhỏ xíu nằm-trên-nóc-gara này của anh), hay thậm chí vẫn ở đây đến tận mùa hè năm sau. Đây không phải một nơi có nhiều hoạt động giải trí, và anh hiểu tại sao những đứa trẻ gần như điên cuồng muốn thoát khỏi sự nhàm chán đơn điệu này, nhưng Tim lại đang tự tận hưởng. Anh chắc rằng cảm giác đó sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng tới giờ thì mọi thứ vẫn ổn.

Sáu giờ tối; anh ăn tối ở nhà hàng Bev’s, lúc thì ăn một mình, đôi lúc sẽ dùng bữa cùng với một phó cảnh sát nào đó; bảy giờ đồng hồ tiếp theo là dành cho công việc gác đêm; lại ăn sáng tại Bev’s; chạy xe nâng hàng ở kho hàng DuPray cho tới mười một giờ trưa; bữa trưa là một chiếc bánh sandwich và một lon Coke hoặc trà ngọt dưới bóng râm của khu ga tập kết tàu; trở về nhà bà Burkett; và ngủ tới sáu giờ. Vào ngày nghỉ, thỉnh thoảng anh ngủ liền một mạch mười hai tiếng. Anh đọc vài cuốn truyện kinh dị của John Grisham và đọc hết tiểu thuyết Khúc ca của Lửa và Băng. Anh rất hâm mộ Tyrion Lannister. Tim biết có một chương trình truyền hình dựa trên sách của Martin, nhưng chẳng cần thiết phải xem nó, bởi trí tưởng tượng của anh là đủ để vẽ ra mọi con rồng mà anh muốn.

Dưới cương vị một cảnh sát, anh đã quen thuộc với cuộc sống buổi đêm của Sarasota, khác hoàn toàn với buổi ban ngày rực nắng ở chính cái thị trấn nghỉ dưỡng đó, như thể bác sĩ Jekyll [15] biến thành ông Hyde vậy. Đêm Sarasota gớm ghiếc và đôi lúc nguy hiểm, và mặc dù anh chưa bao giờ thích dùng những tiếng lóng phản cảm của cảnh sát dành cho những tay nghiện ngập và gái mại dâm bị lạm dụng - NHI, No Human Involved [16] - nhưng mười năm làm việc trong lực lượng cảnh sát đã khiến anh trở nên thô lỗ và tiêu cực. Thỉnh thoảng, anh mang cả những cảm xúc đó về nhà (thực tế là thường xuyên, anh tự nhủ thế khi sẵn lòng trung thực với bản thân), và mớ cảm xúc ấy trở thành thứ axit độc hại đã ăn mòn cuộc hôn nhân của anh. Anh cho rằng những cảm xúc đó cũng là một trong những lý do khiến anh không nghĩ đến chuyện có con. Có quá nhiều thứ tồi tệ ở ngoài kia. Quá nhiều chuyện xấu xảy ra không thể lường trước. Một con cá sấu trên sân golf cũng chỉ là chuyện không đáng kể.

Khi anh nhận công việc gác đêm, anh không tin rằng thị trấn bốn mươi bốn ngàn dân (mà phần lớn là những người dân vùng nông thôn xa xôi) lại có cuộc sống về đêm, nhưng DuPray vẫn có và Tim phát hiện ra anh thích nó. Những người anh gặp trong đêm thực sự là điều thú vị nhất của công việc này.

Đó là bà Goolsby, người thường vẫy tay và lặng lẽ chào anh gần như mỗi đêm khi anh bắt đầu đi tuần lượt đầu tiên. Bà ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở hiên nhà mình, đung đưa tới lui một cách chậm rãi, khẽ nhấp nước từ một cái chén có thể đang đựng rượu whiskey, soda hay trà hoa cúc. Thỉnh thoảng bà ấy vẫn ngồi ở đó trong lượt đi tuần trở lại lần thứ hai của anh. Đó là Frank Potter, một trong những phó cảnh sát, người thỉnh thoảng ăn tối cùng anh ở Bev’s, và nói với anh rằng chồng bà Goolsby đã mất hồi năm ngoái. Giàn khoan lớn nơi ông Wendell Goolsby đứng đã trượt xuống một bên đường cao tốc Wisconsin trong một cơn bão tuyết.

“Bà ấy vẫn chưa đến năm mươi tuổi đâu, nhưng ông Wen và bà Addie đã kết hôn từ rất rất lâu rồi”, Frank nói. “Họ đã kết hôn từ khi cả hai còn chưa đủ tuổi để đi bầu cử hay có thể mua rượu hợp pháp. Giống như trong bài hát của Chuck Berry, bài hát về đám cưới tuổi vị thành niên ấy. Kiểu hôn nhân này thường không bền, nhưng với họ thì khác.”

Tim cũng quen Annie Mồ Côi, một phụ nữ vô gia cư nhiều đêm ngủ trên một chiếc đệm hơi cũ trong con hẻm nhỏ nằm giữa đồn cảnh sát và cửa hàng kinh doanh DuPray. Bà ấy cũng có một cái lều nhỏ ở cánh đồng sau khu ga tàu và bà ấy ngủ ở đó mỗi khi trời mưa.

“Annie Ledoux là tên thật của bà ấy”, Bill Wicklow nói khi Tim hỏi. Bill là người lớn tuổi nhất trong các phó cảnh sát ở DuPray, người làm việc bán thời gian mà dường như biết tất cả mọi người ở thị trấn. “Bà ấy ngủ trong con hẻm đó suốt nhiều năm. Thích nó hơn là lều.”

“Bà ấy làm gì khi trời trở lạnh?” Tim hỏi.

“Đến Yemassee. Chủ yếu Ronnie Gibson là người đón bà ấy. Họ có quan hệ gì đó với nhau, chắc là họ hàng xa. Tại đấy có một nơi trú ngụ dành cho những người vô gia cư. Annie nói bà ấy sẽ không ở đó trừ khi bà buộc phải tới, vì ở đó toàn kẻ điên. Tôi bảo với bà ấy rằng, nói người phải ngẫm đến ta.”

Tim tới thăm con hẻm ẩn dật của Annie một lần mỗi đêm, và đã tìm đến chỗ lều của bà ấy vào một ngày nọ, sau ca làm ở kho hàng, đơn giản là vì anh tò mò. Phía trước căn lều là ba lá cờ treo trên ba cọc tre được cắm xuống đất: một lá cờ hình ngôi sao và kẻ sọc, một lá cờ có hình ngôi sao và những vạch ngang, còn lá cờ kia thì Tim không nhận ra.

“Đấy là cờ cửa nước Guiana”, Annie trả lời khi anh hỏi. “Tôi tìm thấy nó trong thùng rác sau nhà Zoney đấy. Đẹp nhỉ?”

Bà ta ngồi trong một chiếc ghế ngả được bọc nhựa trong suốt và đang đan một chiếc khăn len đủ dài cho một trong những gã khổng lồ của George R. R. Martin. Bà khá thân thiện, không có dấu hiệu gì của “hội chứng hoang tưởng vô gia cư” mà một đồng nghiệp ở Sarasota của Tim đã gọi, nhưng bà lại thích nghe chương trình phát thanh đêm khuya trên kênh WMDK, và những cuộc nói chuyện của bà ta đôi khi lạc đề sang những chuyện về đĩa bay, tráo đổi linh hồn và quỷ ám.

Một đêm, khi anh tìm thấy bà ta đang ngả lưng trên chiếc đệm hơi của mình trong hẻm, lắng nghe một chiếc radio nhỏ, anh hỏi bà tại sao lại ở đó trong khi đã có một chiếc lều trông khá ổn. Annie Mồ Côi - có lẽ sáu mươi, hoặc có lẽ tám mươi tuổi - nhìn vào anh như thể anh bị điên. “Ở đây tôi được gần cảnh sát. Cậu biết có gì ở sau cái khu ga tàu và những kho hàng kia không, cậu J?”

“Rừng cây, tôi đoán là vậy.”

“Rừng và đầm lầy ngập nước. Hàng dặm dài bùn bẩn, rác rưởi và những cái hố bẫy chết người kéo dài tới tận Georgia. Có những sinh vật ở ngoài kia, và cả những kẻ xấu xa nữa. Khi trời mưa, tôi phải trốn trong lều và tự nhủ rằng chẳng thứ gì có thể ra ngoài trong lúc trời mưa bão, nhưng tôi vẫn không thể ngủ ngon được. Tôi có một con dao và giữ chặt nó trong tay, nhưng tôi nghĩ nó chẳng giúp ích gì nhiều nếu phải chống lại những con chuột chù đầm lầy.”

Annie gầy đến mức hốc hác và Tim mang cho bà những phần ăn nhỏ từ Bev’s trước khi bắt đầu ca làm công việc bốc dỡ ở khu nhà kho. Thỉnh thoảng là túi lạc luộc hay thịt chiên của Mac, thỉnh thoảng là một chiếc bánh nướng hay bánh tart anh đào. Một lần, anh đưa lọ dưa chua và bà ta chộp ngay lấy, ôm chặt nó trong bộ ngực gầy trơ xương của mình, cất tiếng cười sảng khoái.

“Dưa chua Wicky! Tôi đã không được ăn Wicky từ rất lâu rồi! Tại sao cậu tốt với tôi vậy, cậu J?”

“Tôi chẳng biết”, Tim nói. “Chắc vì tôi cũng như bà, Annie. Tôi có thể thử một miếng chứ?”

Bà ta giơ cái lọ ra. “Chắc chắn rồi. Dù sao cậu cũng phải mở nó hộ tôi, tay tôi quá đau với chứng viêm khớp.” Bà chìa tay, khoe những ngón tay co quắp tệ hại tới mức trông chúng như những mẩu củi vụn. “Tôi vẫn có thể đan và khâu vá, nhưng chỉ Chúa mới biết tôi còn có thể làm vậy được bao lâu nữa.”

Anh mở lọ dưa, nhăn mặt một chút vì mùi nồng của giấm và lấy ra một miếng dưa chua. Nó nhỏ giọt thứ gì đó mà có lẽ là dung dịch phóc-môn, theo như anh biết.

“Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!”

Anh đưa cho bà chiếc lọ và ăn miếng dưa. “Chúa ơi, Annie, miệng tôi chắc không bao giờ mở ra nổi mất.”

Bà bật cười, khoe vài chiếc răng ít ỏi còn sót lại. “Dưa chua ngon nhất khi ăn cùng với bánh mì và bơ, và thêm một lon cola RC thật lạnh. Hoặc một cốc bia, nhưng giờ tôi không uống nữa.”

“Bà đan gì vậy? Có phải một chiếc khăn không?”

“Bí mật.” Annie nói. “Giờ cậu đi đi, cậu J, đi lo công việc của mình đi. Coi chừng những người đàn ông trong chiếc xe màu đen nhé. George Allman trên đài phát thanh luôn nói về họ. Cậu có biết họ đến từ đâu không?” Bà liếc nhìn anh. Có thể bà ấy đang đùa. Hoặc không. Với Annie Mồ Côi thì thật khó mà biết được.

Corbett Denton là một cư dân khác của phần đêm ở DuPray. Ông là thợ cắt tóc, và được dân địa phương gọi với cái tên Drummer, vì hành động vĩ đại nào đó thời niên thiếu mà dường như không ai biết rõ - điều đó đã khiến ông bị đình chỉ học một tháng ở trường cấp ba trong vùng. Ông ta có thể từng phóng đãng trong quãng đời bồng bột và vô ưu của tuổi trẻ, nhưng bây giờ thì khác. Drummer giờ khoảng cuối năm mươi hoặc đầu sáu mươi tuổi, béo phệ, hói đầu và mắc chứng mất ngủ. Mỗi khi mất ngủ, ông ta ngồi trên bậc thềm cửa tiệm cắt tóc và ngắm nhìn đường phố vắng vẻ của DuPray. Vắng vẻ, đúng vậy, chẳng có ai ngoài Tim. Họ đã có những cuộc trò chuyện rôm rả giữa những người mới quen - câu chuyện về thời tiết, bóng chày, hay ngày hội bán hàng hạ giá trên vỉa hè được diễn ra thường niên tại thị trấn này - nhưng một đêm, Denton nói ra một điều khiến Tim cảnh giác.

“Cậu biết đấy, Jamieson, cuộc sống mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang sống lại không hề có thật. Tất cả chỉ là trò chơi múa rối bóng mà thôi, và tôi sẽ rất vui khi những ánh đèn được tắt hết. Trong bóng đêm, tất cả những cái bóng sẽ biến mất.”

Tim ngồi xuống phía dưới đèn biển hiệu xoay tròn của tiệm cắt tóc, nó vẫn xoay trong đêm. Anh tháo kính, lau mắt kính lên áo, rồi đeo lại. “Tôi nói thẳng được chứ?”

Drummer Denton dí điếu thuốc vào máng xối, khiến nó tóe ra những đốm tàn lửa. “Cứ tự nhiên. Từ nửa đêm đến bốn giờ, mọi người nên nói chuyện thẳng thắn. Ít nhất đó là quan điểm của tôi.”

“Ông nói như thể một người bị trầm cảm.”

Drummer bật cười. “Cậu đúng là Sherlock Holmes.”

“Ông nên đến gặp bác sĩ Roper. Có những loại thuốc sẽ giúp tâm trạng của ông sáng sủa hơn. Vợ cũ của tôi từng dùng. Mặc dù việc bỏ tôi có lẽ còn giúp tâm trạng cô ấy khá hơn cả dùng thuốc.” Anh mỉm cười để cho thấy đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng Drummer Denton không cười lại, chỉ đứng dậy.

“Tôi biết về những viên thuốc đó, cậu Jamieson. Chúng giống như chất gây nghiện vậy. Có lẽ giống như trạng thái đê mê của bọn trẻ ngày nay khi chúng phê thuốc, hay bất kể bọn nó gọi thế nào. Trạng thái ấy khiến cậu trong chốc lát tin rằng tất cả mọi thứ đó đều là thật. Đấy mới là vấn đề. Nhưng không, nó không có thật.”

“Thôi nào”, Tim nói nhẹ nhàng. “Không đời nào như vậy cả.”

“Theo quan điểm của tôi, đó là sự thật duy nhất”, người thợ cắt tóc nói và đi về phía cầu thang dẫn lên căn phòng của ông ở phía trên tiệm cắt tóc. Dáng đi của ông chậm chạp và uể oải.

Tim nhìn theo ông đầy lo lắng. Anh lo Drummer Denton là kiểu người có thể quyết định tự sát vào một đêm mưa gió nào đó. Có lẽ mang theo cả con chó của ông, nếu như ông có một con. Giống như một số vị Pharaoh Ai Cập cổ đại. Anh cân nhắc nói chuyện này với cảnh sát trưởng John, nhưng sau đó lại nghĩ đến Wendy Gullickson, người vẫn chưa cởi mở nhiều với anh. Nếu cô ấy hay bất kỳ phó cảnh sát nào nghĩ rằng anh đang vượt quyền, điều đó sẽ thật tệ. Anh không còn làm trong lực lượng hành pháp, chỉ là người gác đêm của thị trấn. Tốt nhất là mặc kệ chuyện này.

Nhưng Drummer Denton luôn khiến anh phải suy nghĩ.